Bạch Cảnh Văn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Hạ Trí buộc phải tiến lên phía trước: “Huấn luyện viên Bạch, xin hỏi…”
“Có chuyện gì muốn hỏi?” Hạ Trí chưa kịp nói hết câu, Diệp Lân đã bày ra tư thế chuẩn bị đứng dậy, quay đầu nói: “Hạ Trí, cậu ở đường bơi thứ sáu.”
“A…” Hạ Trí vội vã bước đến đường bơi của mình, nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng.
“Xin lỗi, huấn luyện viên Bạch, là em quên nhắc Hạ Trí, dù sao thì cậu ấy cũng không có trong nhóm WeChat của đội,” Diệp Lân giải thích.
“Lạc Ly — tập huấn xong, in cho cậu ấy một bảng lịch trình tập luyện!”
“Vâng.” Lạc Ly đáp lại dứt khoát.
Hạ Trí thầm nghĩ, Diệp Lân chắc chắn không thể nào quên nhắc mình về bài kiểm tra này, trừ khi anh cố ý không nói.
“Gì thế, chỉ vậy thôi mà đã mất tập trung à?”
Giọng Diệp Lân đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng hơn hẳn so với vẻ dịu dàng thường ngày.
Hạ Trí lúc này mới ngộ ra rằng Diệp Lân cố ý không nói để cậu phải tập trung điều chỉnh tâm lý trong những tình huống bất ngờ.
Trong các giải đấu thực sự, các tình huống đột ngột xảy ra còn nghiêm trọng hơn việc bị gọi bất ngờ lên vạch xuất phát rất nhiều.
Hạ Trí hít sâu một hơi, gạt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, toàn tâm tập trung vào cuộc thi sắp tới.
“Tuýt——” Tiếng còi vang lên, các vận động viên đồng loạt nhảy xuống nước.
Hạ Trí lao xuống làn nước xanh biếc, ánh mắt của các huấn luyện viên đều hiép lại, đội trưởng Lạc Ly khoanh tay, đi dọc theo thành hồ bơi, chăm chú quan sát từng cử động của Hạ Trí.
Phong cách bơi của Hạ Trí khiến Lạc Ly ngạc nhiên, tư thế vô cùng chuẩn mực, mỗi cú quạt tay và đập chân đều đầy sức mạnh, quan trọng hơn là cậu toát lên sự nhịp nhàng hài hòa với dòng nước, như thể cậu và nước hòa quyện thành một.
Trong năm mươi mét đầu tiên, cả Hạ Trí và Diệp Lân đều chưa vào tốc độ tối đa nhưng đã tạo khoảng cách nhất định với các thành viên còn lại, khoảng cách này tuy chưa lớn nhưng sau khi quay đầu ở mốc giữa, nó sẽ khiến các đối thủ khó lòng bám đuổi.
Động tác quay đầu của Hạ Trí cũng vô cùng mượt mà, tạo nên một sự liền mạch hoàn hảo, khi cơ thể cậu dãn ra, từng cử động trông như một tác phẩm nghệ thuật khiến người khác không thể rời mắt.
Hai mươi lăm mét cuối cùng, cả Hạ Trí và Diệp Lân đồng loạt tăng tốc, bắt đầu cuộc đua về sức mạnh và tốc độ.
Nước bắn tung tóe, cả hai cuốn hút ánh nhìn của mọi người, như thể họ sẽ lao mạnh vào thành bể khiến nó vỡ tan, các thành viên trên bờ không kìm được mà dâng trào cảm xúc.
Lâm Tiểu Thiên hét lên: “Hạ Trí — cố lên! Hạ Trí! Hạ Trí!”
“Hạ Trí — vượt qua Diệp Lân rồi kìa!” Triệu Hùng phấn khích la lớn.
Từ khi gia nhập đội bơi, họ chưa từng thấy ai có thể vượt qua Diệp Lân, sự xuất hiện của Hạ Trí khiến họ cảm thấy Diệp Lân không còn là người bất khả chiến bại.
Lạc Ly nhướn mày một chút, anh ấy biết rất rõ, Diệp Lân vẫn có thể tăng tốc thêm nữa.
Quả nhiên, trong khoảng bảy, tám mét cuối, Diệp Lân đập chân mạnh như thể muốn phá vỡ cả hồ bơi, các thành viên đứng bên bờ đều trợn tròn mắt.
Trong nước, Hạ Trí quyết định không lấy hơi nữa, tăng cường đập chân, không hề thua kém Diệp Lân.
Cậu nhớ lại những lần thi bơi cùng Bĩ Bĩ, mỗi một lần cậu luôn thi đấu với tinh thần nghiêm túc nhất!
Nhịp độ của cả hai đột ngột được đẩy lên, Lạc Ly từng lo rằng việc tăng tốc này sẽ phá vỡ sự nhịp nhàng trong lối bơi của Hạ Trí, nhưng anh ấy nhận ra, chính trong những mét cuối cùng này, Hạ Trí lại thể hiện được sức mạnh và sự cân bằng chưa từng thấy.
Nhờ có một đối thủ như Hạ Trí, Diệp Lân như bừng cháy, dốc hết sức mình lao tới vạch đích.
Khi cả hai chạm tay vào thành bể, bầu không khí náo nhiệt trong hồ bơi chợt trở nên tĩnh lặng.
Mọi người đều nín thở, chờ đợi huấn luyện viên thông báo kết quả thi đấu.
Diệp Lân và Hạ Trí vẫn còn ở trong nước, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Hạ Trí thực sự yêu thích cảm giác này, cảm giác khi được dốc toàn bộ sức lực để bơi về đích, mà đích đến dường như cũng chẳng phải là điểm cuối cùng, vì cậu biết rằng còn một bầu trời rộng lớn hơn đang chờ đón mình.
Khi thành tích hiện lên, các thành viên trong đội ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì Diệp Lân đã vượt qua kỷ lục chính mình tạo ra trong giải đấu trước đó tận 0.02 giây!
Phải biết rằng, chỉ với 0.02 giây nhỏ bé này thôi, rất nhiều người đã phải tập luyện ngày đêm nhưng vẫn chưa thể phá vỡ được.
Còn Hạ Trí, thành tích của cậu chỉ chậm hơn Diệp Lân 0.3 giây mà thôi.
Gương mặt Hạ Trí lạnh băng, trong khi Diệp Lân vẫn cười đùa, nằm dài trên làn nước, thấy rõ cậu bạn mình đang cảm thấy không cam lòng khi thua kém.
“Chỉ cách nhau một miếng bít tết thôi mà, tối nay tôi mời cậu ăn.” Diệp Lân định đưa tay lên xoa đầu Hạ Trí.
Nhưng Hạ Trí đã tránh khỏi tay Diệp Lân, bước lên bờ.
Vừa lên khỏi nước, cậu đã bị Triệu Hùng và La Miện cùng các đồng đội vây quanh.
“Đm! Hạ Trí! Cậu chỉ còn kém Diệp Lân có một chút xíu thôi đó!”
“Phần thi bơi hỗn hợp cố lên! Đánh bại cậu ta đi!”
Diệp Lân bước chậm rãi lên bờ, đứng phía sau Hạ Trí, choàng một góc khăn tắm của mình lên vai cậu.
“Ôi chà, thua rồi thì không vui à?”
“Không phải không vui. Trong phần thi bơi hỗn hợp tôi sẽ nghiền nát anh.” Hạ Trí thản nhiên giật lấy cả cái khăn từ Diệp Lân.
Lạc Ly đến gần huấn luyện viên, nhìn qua bảng ghi chép thành tích.
“Nếu Hạ Trí thật sự có thể vào đội bơi của chúng ta thì tốt quá. Thằng bé này, hồi cấp ba sao lại không tham gia thêm vài cuộc thi nhỉ?” Huấn luyện viên Mạc nhìn vào kết quả của Hạ Trí, nụ cười trên mặt không thể giấu nổi.
“Đúng thế, bơi giỏi như vậy, chỉ cần nộp đơn xin học bổng thì vào được Q Đại là chuyện hoàn toàn có khả năng. Nếu thật sự được vào đội, cùng với Diệp Lân, họ sẽ là bộ đôi bảo đảm cho bơi cự ly ngắn. Còn cự ly trung bình và dài cũng có thể luyện thêm, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt.”
Lạc Ly có thể nhìn thấy rõ, ngoài huấn luyện viên Bạch, các huấn luyện viên Mạc và Vương đều rất thích Hạ Trí, nhưng cũng mang theo nỗi lo lắng.
“Huấn luyện viên đang lo lắng gì vậy?” Lạc Ly hỏi.
“Trước đây không tham gia nhiều cuộc thi, không có thành tích để tham khảo cho việc xin vào dạng đặc cách. Nhưng nếu phải tham gia kỳ thi đại học thì lại không chắc chắn lắm.” Bạch Cảnh Văn nhíu mày, thở dài.
“Thành tích học tập của cậu ấy thế nào?” Lạc Ly hỏi tiếp.
“Vừa nghe đám người Tiểu Thiên nói, cậu ấy đứng khoảng hạng ba mươi của khối, nếu giữ vững phong độ, thi được vào các trường 211 hoặc 985 cũng không thành vấn đề. Nhưng mà đại học Q, dù những ngành ít người thi cũng hơi khó nhỉ?”
Lạc Ly gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chỉ một câu “em hiểu rồi” của Lạc Ly đã khiến cả ba vị huấn luyện viên đồng loạt đưa mắt nhìn anh ấy với vẻ thăm dò.
Trần Gia Nhuận đứng đằng sau nghe lén, hí hửng lắm, anh ta biết chắc chắn rằng Lạc Ly lại có thêm một “đối tượng để đốc thúc”.
Hạ Trí à Hạ Trí, cậu chuẩn bị học tập chăm chỉ, ngày ngày rơi lệ đi!
Sau khi các thành viên hoàn tất phần kiểm tra cá nhân, danh sách những người phải tập luyện thêm buổi tối được công bố, Trần Gia Nhuận chắc chắn nằm trong danh sách đó, cộng thêm việc anh ta đến muộn, nên một tiếng tập thêm đã thành hai tiếng.
Máy tính bị tịch thu, Trần Gia Nhuận ngồi ở mép bể bơi, ôm gối, trông vô cùng ủ rũ.
Hạ Trí đi ngang qua, thấy dáng vẻ cụp tai cụp đuôi của anh ta, nhớ lại chuyện anh ta từng giúp mình môn hóa, thuận miệng an ủi một câu: “Cố nén bi thương mà vượt qua, anh Gia Nhuận.”
Nghe thấy giọng Hạ Trí, mắt Trần Gia Nhuận bỗng sáng lên: “Cậu cũng tự nén đau mà vượt qua đi. Nhìn cậu, nghĩ đến tương lai của cậu còn thảm hơn tôi là lòng tôi vui ngay.”
“Hả?” Hạ Trí hoàn toàn không hiểu Trần Gia Nhuận đang nói gì.
Trong cuộc thi tiếp sức tự do, Hạ Trí không được xếp vào đội hình thi đấu, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là đại diện của đại học Q trong môn bơi tự do, Diệp Lân, cũng không tham gia, anh chỉ đứng cạnh Hạ Trí, híp mắt cười, cùng cậu nhìn về phía bể thi đấu.
“Anh Lân, sao anh không thi đấu?”
“Bởi vì cậu không thi nên tôi cũng không thi.”
“Tại sao?” Hạ Trí vẫn chưa hiểu.
Cậu biết mình hiện tại không phải là sinh viên của đại học Q, việc huấn luyện viên muốn để lại cơ hội thi đấu cho những thành viên chính thức là điều dễ hiểu. Nhưng còn Diệp Lân thì sao?
“Cậu không ở đó, tôi không tập trung nổi.” Diệp Lân đáp.
Hạ Trí liếc mắt với anh một cái, câu trả lời thật là vô trách nhiệm.
“Không có tôi, chẳng lẽ bầu trời của anh cũng sập xuống à?”
“Đúng vậy. Không có cậu, bầu trời của tôi sẽ sập xuống.”
“Cậu có thể nói chuyện tử tế được không?”
“Chẳng phải tôi đang nói tử tế sao?”
Hạ Trí quyết định không tiếp tục tranh cãi vô ích với Diệp Lân, vì cuộc trò chuyện này chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu.
Cuối cùng cũng đến lúc mà Hạ Trí mong chờ nhất, phần thi tiếp sức hỗn hợp.
Triệu Hùng, Cảnh Lạc và La Miện kéo Hạ Trí sang một bên để bàn bạc.
“Hạ Trí, ở nhóm A, người bơi cuối cùng là anh Lân, nên chúng tôi cũng để cậu làm người bơi chốt đấy!”
“Phải cho nhóm A thấy chút bản lĩnh của chúng ta!”
“Để bọn họ biết sóng sau xô sóng trước, sóng trước đành chết trên bãi cát thôi!”
Hạ Trí hiểu rõ rằng nhóm của họ khó mà thắng nổi nhóm A, nhưng khí thế của Triệu Hùng và mọi người đã truyền cho cậu cảm giác phấn khích, khiến cậu nghĩ rằng dù có phải giãy giụa đến giây phút cuối cùng, cũng phải giãy cho thật đẹp!
Người bơi đầu tiên của nhóm A là bơi bướm.
Hạ Trí nắm chặt tay, dán mắt vào Lạc Ly không rời.
Anh ấy đứng trên vạch xuất phát, cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Khi anh ấy nhảy xuống nước, như một chiếc đ ĩa bay lao đi dưới dòng nước, từng nhịp vung tay mạnh mẽ phóng lên từng đợt sóng, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Hạ Trí.
Hormon trong người Hạ Trí như bùng nổ.
Có thể thấy rõ, chỉ riêng khoảng cách mà Lạc Ly tạo ra khi bơi bướm đã khiến các nhóm khác khó mà bắt kịp.
Ngay sau đó là Trần Gia Nhuận với kiểu bơi ếch, trông rất tao nhã và uyển chuyển. Trước đây, Hạ Trí không hứng thú với kiểu bơi ếch lắm, cậu luôn cảm thấy nó thiếu đi tốc độ của bơi tự do, sức mạnh của bơi bướm, không so được với sự cân bằng của bơi ngửa, nhưng khi được nhìn Trần Gia Nhuận bơi ếch ở khoảng cách gần, cậu mới nhận ra rằng kiểu bơi này cũng có nét đẹp độc đáo riêng.
Nhìn lâu, Hạ Trí thậm chí còn cảm nhận được chút quyến rũ trong từng động tác của Trần Gia Nhuận.
Trần Gia Nhuận bơi rất nghiêm túc, tốc độ của một trăm mét này còn nhanh hơn cả phần thi cá nhân trước đó, nhưng dù vậy anh ta vẫn không thoát được việc phải ở lại tập thêm.
Hạ Trí liếc sang bên cạnh, phát hiện Diệp Lân cũng đang đứng ở hàng sau nhìn cậu cười.
“Gia Nhuận bơi ếch đẹp không?”
“Đẹp.” Hạ Trí thành thật gật đầu.
“Lần sau cậu cũng bơi cho tôi xem nhé.”
“Không.” Hạ Trí đáp chắc nịch.
Cậu có cảm giác rằng Diệp Lân nhất định có ý đồ xấu khi bảo cậu bơi ếch.
Phần bơi ngửa là phần thi có nhịp độ nhẹ nhàng nhất, nhưng không khí căng thẳng trong toàn bộ bể bơi vẫn chưa hề giảm bớt.
Diệp Lân xuống nước trước Hạ Trí, khi anh đã bơi được ít nhất năm, sáu mét, Hạ Trí mới nhảy vào, cố gắng dốc toàn lực đuổi theo.
Trần Gia Nhuận đứng trên bờ nhìn Hạ Trí không ngừng đạp nước như điên để đuổi theo Diệp Lân, không khỏi lắc đầu ngạc nhiên: “Sao sức bền của thằng nhóc này tốt vậy?”
“Điều này nói lên Hạ Trí chăm chỉ hơn cậu.” Lạc Ly đáp lạnh lùng.
Trần Gia Nhuận buồn bực, im lặng.
Để bù đắp cho khoảng cách đã bị bỏ xa trước đó, Hạ Trí bơi hết mình tiến về phía trước, Diệp Lân chẳng hề có ý định chờ cậu, luôn dẫn trước một khoảng đáng kể.
Cảm giác phải đuổi theo từ phía sau không hề khiến Hạ Trí nản chí, trái lại còn k1ch thích sự bền bỉ đến kỳ lạ trong cậu, không buông bỏ dù chỉ một giây.
Các nhóm khác đã bị bỏ lại xa, chỉ còn Hạ Trí vẫn kiên trì đuổi theo Diệp Lân.
Không ai biết lúc này trong lòng Diệp Lân cũng đang dâng lên một cảm giác mãnh liệt, việc Hạ Trí luôn cố hết sức để theo kịp khiến anh cảm thấy hồ bơi như rộng ra vô tận. Diệp Lân sợ cô đơn, khi bơi quá nhanh và mọi người đều bị bỏ lại phía sau, anh sẽ cảm thấy mất đi ý nghĩa của việc thi đấu.
Khi cảm giác nhàm chán ập đến, sự hăng hái của anh sẽ bị giảm đi, tốc độ cũng không còn duy trì được.
Nhưng Hạ Trí thì khác, cậu luôn mang theo nhiệt huyết này để tiến vào thế giới của Diệp Lân, không ngừng nhắc nhở anh — nhanh hơn nữa thì đã sao chứ!
“Cậu nhóc này tâm lý thật tốt. Dù đang bị bỏ lại xa vậy mà vẫn kiên trì bám đuổi.” Huấn luyện viên Vương không kìm được mà gật đầu.
“Đúng vậy, nếu là người khác mà biết chắc mình sẽ thua, chắc chắn sẽ không bơi hết sức như vậy đâu.” Huấn luyện viên Mạc cũng gật đầu tán thưởng, rồi dùng khuỷu tay huých vào Bạch Cảnh Văn, “Lão Bạch, đứa trẻ này kỹ thuật tốt, thể lực tốt, tâm lý cũng tốt, chúng ta không nhường cho người khác được.”
“Haiz, chuyện này e rằng chỉ có thể trông cậy vào số phận thôi.” Bạch Cảnh Văn nhìn bóng Hạ Trí trong làn nước, ngoài miệng nói “trông cậy vào số phận”, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời huấn luyện viên Chu của Đại học Nam Thành từng nói rằng muốn giành lấy Hạ Trí về phía mình.
Phải nói thật, với thành tích hiện tại của Hạ Trí, khả năng cậu đỗ vào Đại học Nam Thành ít nhất là năm đến sáu phần. Còn để đỗ vào đại học Q, e rằng chỉ có một, hai phần hy vọng.
Diệp Lân à, Diệp Lân, cậu nói xem giờ phải làm sao đây!
Cuộc thi tiếp sức hỗn hợp đã kết thúc, không có gì bất ngờ khi đội A giành vị trí nhất, còn đội B của Hạ Trí và Triệu Hùng đứng thứ hai.
Hạ Trí đã cố gắng đến mức kiệt sức, nhưng vẫn không thể đuổi kịp Diệp Lân.
Lâm Tiểu Thiên ngồi bên cạnh Hạ Trí, hỏi: “Hạ Trí, cậu bảo là cậu tập bơi một mình, sao cậu lại bơi nhanh đến vậy được?”
Hạ Trí vỗ vai Lâm Tiểu Thiên nói: “Tôi bơi một mình, nhưng tôi còn có một con cá heo mà! Nếu anh thử thi bơi với một con cá heo, anh sẽ rèn luyện được ý chí kiên cường và tốc độ đấy!”
Lâm Tiểu Thiên nghe mãi mà chẳng hiểu gì: “Cá heo?”
Diệp Lân không nói gì, chỉ mỉm cười.
Đến tối, Hạ Trí cùng Diệp Lân đến nhà ăn để đánh chén một bữa thật ngon.
Hạ Trí tay trái cầm đùi gà, tay phải xúc cơm chiên trứng, ăn cực kỳ tập trung.
Từ hôm nay, nhà ăn của đại học Q chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, chỉ còn một quầy mở cửa phục vụ đội bơi đang luyện tập đặc biệt.
“Anh Lân, tôi…”
“Cứ ăn đi, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.” Diệp Lân khẽ hất cằm.
Khi Hạ Trí vừa bưng đ ĩa thịt bò sốt cà chua trở lại bàn, cậu bất ngờ thấy Lạc Ly đã ngồi cạnh Diệp Lân.
Bỗng nhiên Hạ Trí có chút căng thẳng, đặt khay thức ăn xuống và chào: “Đội trưởng Lạc.”
“Ừ, ăn đi.”
Lạc Ly khẽ đẩy về phía cậu một bát thịt kho tàu.
“Đây là đặc sản của đội bơi, không phải thịt từ những con lợn nuôi bằng thức ăn công nghiệp hay tiêm chất tăng trưởng đâu,” Diệp Lân nói thêm.
“Cảm ơn đội trưởng Lạc.”
Hạ Trí ăn một miếng, thấy hương vị thực sự ngon, nhưng mà dưới ánh mắt chăm chú của Lạc Ly, cậu cảm thấy có chút khó khăn để tiếp tục ăn uống như bình thường.
“Cậu học trường trung học nào?” Lạc Ly hỏi.
“Trường trung học trực thuộc đại học T.”
“Ừ, cứ ăn tiếp đi, đừng ngừng lại.” Lạc Ly thúc giục.
“Vâng…”
Hạ Trí bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã lấy nhiều đồ ăn đến vậy, bởi khi Lạc Ly vừa xuất hiện, cậu đã thấy như dạ dày mình căng lên vì áp lực.
“Nghe nói kỳ thi cuối kỳ lần này, cậu đứng khoảng ba mươi toàn khối đúng không?”
“Vâng.” Hạ Trí thầm nghĩ, thành tích của mình thì liên quan gì đến đội trưởng Lạc chứ?
“Cậu có muốn vào đội bơi của Q Đại không?”
“Muốn.”
Hạ Trí trả lời không chút do dự.
“Nếu đã vậy, tôi nói cho cậu biết, mục tiêu của cậu cho kỳ tới phải là top 5 của khối. Kể từ hôm nay, chúng tôi sẽ tăng cường luyện tập cho cậu.”
“Hả?”
Mục tiêu top 5 toàn khối thì liên quan gì đến việc phải luyện tập thêm vào buổi tối nhỉ?
“Diệp Lân sẽ tiếp tục kèm cậu môn Toán và Sinh học, tôi sẽ phụ trách Vật lý và Ngữ văn của cậu, còn Gia Nhuận sẽ kèm cậu môn Hóa và Tiếng Anh.”
“Hả?” Hạ Trí vẫn chưa kịp phản ứng.
Diệp Lân bật cười, xoa đầu Hạ Trí: “Đây là đội ngũ cố vấn xịn nhất rồi đấy. Nếu cậu không thi đỗ vào đại học Q thì thật sự là có lỗi với thiên địa đấy nhé!”
“Hả? Đội ngũ cố vấn xịn nhất gì cơ…”
Từ đêm hôm đó, Hạ Trí bắt đầu nếm trải cảm giác “bốn bề là thù địch”.
Ở một góc của thư viện, bên cạnh Hạ Trí là Diệp Lân, đối diện là Lạc Ly chăm chú nhìn cậu không rời mắt, bên cạnh Lạc Ly là Trần Gia Nhuận đang nhìn đời với ánh mắt u sầu.
“Tôi có thể về ký túc xá ngủ không? Vừa rồi tập thêm hai tiếng, tôi thật sự không chịu nổi nữa!”
“Cậu có thể ngủ ở đây, chờ Hạ Trí làm xong bài Hóa và Tiếng Anh, tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Hạ Trí cuối cùng cũng hiểu “nhồi nhét kiến thức” nghĩa là thế nào, dưới ánh mắt của Lạc Ly, cậu không dám lơ là dù chỉ một giây, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, từng câu từng chữ đều phải làm thật hoàn hảo.
“Hạ Trí, hay là chúng ta kiếm cớ đi vệ sinh, rồi tôi đưa cậu đi chơi game nhé?” Trần Gia Nhuận tranh thủ lúc Lạc Ly đi vệ sinh, thì thầm bên tai Hạ Trí.
Hạ Trí vừa định gật đầu, Diệp Lân đã kề sát tai cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn chết sung sướng, hay muốn sống khổ sở nhưng ít ra vẫn còn sống đây?”
Hạ Trí đập mạnh bài kiểm tra giả xuống bàn: “Tôi chọn cách chết thật sung sướng!”
“Ồ? Thật sao?” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Ly từ phía sau Hạ Trí vang lên.
Tên nhát gan Trần Gia Nhuận ngay lập tức trả lại bài Hóa học cho Hạ Trí: “Tôi chọn khổ sở nhưng ít nhất vẫn sống.”
Hạ Trí chỉ biết im lặng: “…”
Ban ngày tập luyện đã trở thành khoảng thời gian quý giá nhất đối với Hạ Trí.
Đây chính là tuần lễ mà Hạ Trí cảm thấy phong phú nhất.
Cậu tập luyện thỏa thích vào ban ngày, bốn giờ rưỡi trở về ký túc xá, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, ăn tối lúc sáu giờ, từ bảy giờ bắt đầu bị ba vị học bá nhìn chằm chằm cậu giải đề.
Trước khi ngủ, Hạ Trí mở vòng bạn bè của mình ra, thấy tin nhắn từ Sầm Khanh Miễn: Mày đang chơi đấu địa chỉ hay đánh bài với mấy người học giỏi vậy?
Hạ Trí đáp: Tao muốn chết sung sướng, nhưng họ bắt tao phải sống khổ sở.
Sầm Khanh Miễn gửi vài biểu tượng cảm xúc cười trên nỗi khổ của người khác: Mày cũng có ngày hôm nay.
Khi tuần lễ này kết thúc, toàn đội bơi lội tập trung tại nhà ăn, cùng nhau thưởng thức một bữa lẩu.
Huấn luyện viên không cho phép các thành viên uống bia, nước uống chỉ toàn là Vương Lão Cát* ướp lạnh.
(*) Vương Lão Cát: một loại trà thảo dược của Trung Quốc.
Triệu Hùng không ngừng cụng lon với Hạ Trí: “Hạ Trí, cậu nhất định phải học thật tốt, tôi không muốn khi thi đấu liên trường, cậu lại không phải là đồng đội của tôi.”
“Đúng vậy! Tháng chín này, nhất định phải trở thành bạn cùng trường và đồng đội của chúng tôi nhé! Chúng tôi chờ cậu!”
“Đội bơi của đại học Q cũng đang chờ cậu!”
Tất cả bọn họ đều là những chàng trai trong độ tuổi thiếu niên hai mươi, đứng dậy, cầm lon nước Vương Lão Cát nhìn Hạ Trí.
Đây là lần đầu tiên, Hạ Trí nhận ra rằng mình được nhiều người kỳ vọng như vậy.
Hồi nhỏ, Hạ Trí luôn nghĩ rằng đại học Q giống như những ước mơ xa vời giống như “Tôi muốn trở thành nhà khoa học”, chỉ có thể nghĩ đến trong mơ. Nhưng giờ đây, cậu không muốn chỉ dừng lại ở giấc mơ, mà cậu khao khát được đặt chân đến nơi này.
Hai mắt Hạ Trí ươn ướt, biểu cảm lạnh băng khá giống Lạc Ly, nhưng bỗng nhiên mọi người lại cảm thấy ăn ý với nhau.
“Ôi chao, Hạ Trí xúc động rồi! Xúc động thì phải cố gắng lên nhé!”
“Tháng chín, chúng tôi sẽ cùng nhau ra trạm xe đón cậu!”
Nhìn những gương mặt tươi cười phóng khoáng, lòng Hạ Trí thực sự cảm thấy ấm áp.
May mà họ đã đặt vé tàu cao tốc trở về thành phố T, nếu không vào dịp Tết đông đúc, họ có thể sẽ không tìm được chỗ đứng để về nhà.
Trong toa tàu, không khí nhộn nhịp hơn nhiều so với thường ngày, tiếng ông bà trò chuyện và tiếng trẻ con khóc lóc hòa quyện lại với nhau, tạo nên sự sống động của cuộc sống.
Khi tàu bắt đầu lăn bánh, Hạ Trí nhìn sang gò má của Diệp Lân, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì?” Diệp Lân hỏi.
“Vì đã cho tôi một cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Diệp Lân đưa tay lên, nhưng rồi lại hạ xuống. Ánh mắt của anh thật sâu, dường như có điều gì đó chưa nói ra.
Hạ Trí nhìn thấy trong đôi mắt anh một cảm xúc mãnh liệt, như muốn bộc bạch nhưng lại bị dồn nén lại.
“Tôi cũng cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi điều gì?”
“Cảm ơn vì đã giúp tôi không còn sợ hãi.”
Không còn sợ hãi về bản thân khác biệt với người khác.
Dù chỉ có một giờ đi tàu, Hạ Trí và Diệp Lân vẫn tựa đầu vào nhau mà ngủ thiếp đi.
Không khí Tết càng trở nên đậm nét hơn, khi Hạ Trí và Diệp Lân lên taxi, khắp nơi đều vang lên những bài hát như “Một bông hoa mùa xuân thật đẹp, ai cũng yêu thích,” hay “Chúc bạn phát tài”.
Khắp nơi đều thấy chữ “Phúc”, không khí vui vẻ tràn ngập.
Khi Hạ Trí xuống xe, cậu gõ gõ vào cửa kính.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tết nhớ đến tìm tôi nhé.” Hạ Trí nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Ừ.” Diệp Lân khẽ gật đầu.
Khi xe lăn bánh xa dần, Diệp Lân quay đầu nhìn lại và chợt nhận ra Hạ Trí vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo anh đến tận khi xe đi khuất khỏi tầm mắt.
“Nhóc con…” Chỉ khi không còn thấy bóng Hạ Trí nữa anh mới quay người lại.
Ngay sau khi về nhà và đặt hành lý xuống, Hạ Trí đã khoác ba lô lên vai chuẩn bị đi ra ngoài.
“Con đi đâu đấy?” Trần Phương Hoa chạy theo hỏi, “Có phải lại đi gặp Tiểu Sâm không?”
“Không ạ, con đi gặp bạn một chút, nếu không chắc cậu ấy sẽ tuyệt giao với con mất!” Hạ Trí cười đáp.
“Vậy để mẹ dọn dẹp hành lý cho con nhé?”
“Dạ, mẹ cứ dọn đi ạ.”
Dù sao thì đồ bơi và mũ bơi cậu đã mang theo trong ba lô rồi, mẹ cũng chẳng thể phát hiện ra.
Trần Phương Hoa mở vali của Hạ Trí ra, bỏ quần áo vào giỏ giặt, sau đó bất ngờ thấy một chồng lớn đề thi.
Bà lấy một tờ ra xem qua, nhận ra rằng trong thời gian đi cùng Diệp Lân, Hạ Trí đã gần như hoàn thành hết những bài thi mô phỏng dành cho kỳ nghỉ Tết, các tờ nháp mang về đầy ắp những công thức và phép tính.
Nhìn những thứ đó, Trần Phương Hoa bỗng nhận thấy sự thay đổi của con trai mình.
Dù kết quả kỳ thi đại học có ra sao, Hạ Trí vẫn đang sống với một thái độ rất tích cực và đầy quyết tâm.
Hạ Trí đến viện Cung Cá Heo, các nhân viên trực ban nơi đó đều quen cậu, mặc dù dịp Tết này Tiến sĩ Sở đã cho Hạ Trí nghỉ, nhưng vừa nghe cậu đến, Minh Ca tỏ vẻ như vừa được giải cứu, vui vẻ chạy ra đón cậu.
“Hạ Trí! Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Ban đầu tôi còn dùng đoạn ghi âm giọng cậu để dụ Bĩ Bĩ ăn, nhưng mấy ngày nay cậu không đến nên Bĩ Bĩ giận rồi. Chắc là nó nghĩ bị lừa hay sao ấy, mấy ngày nay chẳng chịu ăn gì cả.”
Nghe Minh Ca nói vậy, Hạ Trí cũng lo lắng, vội vàng thay đồ bơi mà không kịp khởi động, nhanh chóng đến chỗ Bĩ Bĩ.
Bĩ Bĩ đang lặn ở giữa bể, thấy Hạ Trí xuống nước thì ngay lập tức bơi sang phía bên kia bể, quay đuôi lại phía cậu.
Hạ Trí nghĩ bụng, không xong rồi, không xong rồi, Bĩ Bĩ giận dỗi thật rồi, không dễ dỗ đâu!
“Bĩ Bĩ—” Hạ Trí gọi to, bơi về phía nó.