Ngũ quan của anh ấy có đường nét rất rõ ràng, khác biệt so với kiểu “mỹ nam” thường thấy trên phim ảnh, anh ấy toát ra một khí chất lạnh lùng, đến mức ngay cả một người đàn ông như Hạ Trí cũng không khỏi thấy thán phục.
“A Ly!” Diệp Lân vẫy tay chào.
Lạc Ly khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo sự quan sát lướt qua người Hạ Trí.
Càng tiến gần, sức ép từ Lạc Ly càng rõ rệt.
Ở trước mặt Lạc Ly, Hạ Trí có cảm giác mình như một đứa trẻ.
“Cậu thật sự đến tận đây đón tôi sao?” Diệp Lân cười nói.
“Nếu không đến đón, ai mà biết cậu lại “thần du” đến nơi nào trong kỳ huấn luyện mùa đông này chứ?”
Nghe đến hai chữ “thần du”, Diệp Lân chỉ cười tự giễu.
Lạc Ly lái một chiếc SUV, Hạ Trí và Diệp Lân ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Trước đây mỗi lần đến thành phố Q, Hạ Trí đều đi cùng bố để xem Diệp Lân thi đấu hoặc đi du lịch, toàn đến những nơi đông đúc.
Nhưng lần này, họ lại đến Đại học Q.
Nhìn cánh cổng của ngôi trường danh tiếng với lịch sử trăm năm, lòng Hạ Trí không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Khi Hạ Trí nhìn ra ngoài cửa sổ, những sợi tóc trên trán khẽ bay theo làn gió, Diệp Lân tựa lưng vào ghế, nghiêng mặt chăm chú ngắm nhìn cậu.
Cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ, Hạ Trí vẫn không ngừng quan sát từng tán cây, ngọn cỏ trong khuôn viên trường.
Vì đã là kỳ nghỉ đông nên ngôi trường càng thêm phần tĩnh lặng, không khí cũng ít sôi động hơn nhiều so với lần họ ghé thăm Đại học Nam Thành.
Xuống xe, Hạ Trí chủ động giúp Diệp Lân lấy hành lý.
Khi Lạc Ly đi ngang qua Diệp Lân, anh ấy khẽ nói: “Cậu cứ dán mắt vào tên nhóc đó suốt cả quãng đường.”
“Chậc chậc chậc…” Diệp Lân vỗ nhẹ lên lưng Lạc Ly. “Tôi biết cậu không bỏ được tôi… Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo môn sở trường của cậu là bơi bướm cơ chứ?”
“Thế sao? Bọn Lâm Tiểu Thiên ca ngợi tên nhóc này đến tận mây xanh. Tôi cũng muốn xem thử cậu ấy có thực sự giỏi như lời đồn không.”
“Cậu đi mà quản lý Trần Gia Nhuận cho tốt đi, đừng có đến làm phiền bạn trai nhỏ của tôi.”
Lạc Ly lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hạ Trí kéo vali, đi bên cạnh Diệp Lân, hỏi: “Đội trưởng Lạc đối với ai cũng lạnh lùng như thế sao?”
“Tin tôi đi, cậu không chịu nổi sự nhiệt tình của cậu ta đâu. Cậu ta thuộc kiểu người nếu thích ai thì sẽ không ngừng thúc ép người đó.”
“Thế thì có lẽ anh ấy chẳng có cảm tình gì với anh rồi.”
“Sao cơ?” Diệp Lân quay lại nhìn, nhướn mày.
“Anh ấy đâu có thúc ép anh, mặc kệ anh thoải mái bay nhảy gần một năm rồi còn gì.” Hạ Trí kéo vali, vượt lên đi trước Diệp Lân.
“Đó là vì cậu chưa thấy Trần Gia Nhuận lười đến mức nào. Một mình cậu ta cũng đủ khiến Lạc Ly bận túi bụi rồi.”
Nhắc đến Trần Gia Nhuận, nụ cười của Diệp Lân lại mang chút đắc ý đầy thích thú.
Hạ Trí rất thích biểu cảm của Diệp Lân lúc này, dù cười có chút ranh mãnh nhưng lại toát lên vẻ chân thật.
Đi được một đoạn, Hạ Trí nhận ra Diệp Lân đưa mình đến khu ký túc xá nam. Trên tấm bảng nhỏ đặt trước cửa phòng quản lý còn viết: “Cấm mang các thiết bị điện như cốc đun nước, máy sưởi, ấm siêu tốc và… bạn gái vào ký túc xá.”
“Khi nào mà bạn gái lại bị liệt vào danh sách thiết bị điện cấm rồi?” Hạ Trí nghiêng đầu chăm chú đọc các nội quy dán kín trên tường.
“Cho nên trong tòa nhà này toàn là cẩu độc than đấy.”
Diệp Lân cũng không vội lên phòng, kiên nhẫn đứng đợi để Hạ Trí đọc kỹ các quy định của ký túc xá.
“Tôi… tôi cũng ở đây sao?”
“Ừ, trải nghiệm cuộc sống đại học trước một chút.”
Ngay lúc ấy, thầy quản lý ký túc ló đầu ra, thấy Diệp Lân thì nở nụ cười.
“Diệp Lân à! Cậu lại tham gia huấn luyện với đội bơi của các cậu hả? Còn cậu nhóc này là sinh viên mới của khu này sao? Hình như tôi chưa gặp bao giờ.”
Hạ Trí lập tức căng thẳng. Đến bạn gái còn không được phép vào ký túc xá, chắc chắn nội quy ở đây rất nghiêm ngặt.
Liệu thầy quản lý này có đuổi cậu đi không nhỉ?
“Đây là bạn trai nhỏ của em, có thể cho cậu ấy ở lại qua đêm được không?” Diệp Lân xoa nhẹ đầu Hạ Trí.
Hình như Diệp Lân rất thân thiết với bác quản lý nên mới dám đùa cợt như vậy.
Hạ Trí cố cứng cổ, không chịu để Diệp Lân xoa đầu mình: “Anh nói ai là bạn trai nhỏ của anh hả!”
Thầy quản lý ký túc xá lập tức mỉm cười: “Bạn gái thì không được vào, nhưng bạn trai thì được.”
“Thầy cứ yên tâm, bọn em không làm gì lung tung đâu, chẳng có thiết bị điện nào vi phạm cả. Thực ra cậu ấy cũng tham gia đợt huấn luyện với bọn em, huấn luyện viên yêu cầu quan sát một chút, nên em mới sắp xếp chỗ ở.”
“Em đấy— giáo viên chúng ta có ai không yên tâm đâu! Vào đi.”
Hạ Trí nhanh chóng theo Diệp Lân, cả hai cùng xách hành lý lên tầng bốn.
Vừa mở cửa phòng, Hạ Trí đã đập vào mắt một hàng… quần bơi và mũ bơi treo trên thanh sưởi.
Đây là phòng ký túc xá bốn người, mỗi giường trên là để ngủ, còn giường dưới để sinh hoạt, tuy nhiên, rõ ràng chỉ có hai giường là có người ở.
Một chiếc thang giường đang treo quần thể thao, quần bò lộn xộn, trên bàn học có máy tính vẫn đang bật chế độ bảo vệ màn hình, cạnh bàn di chuột còn có một gói khoai tây chiên đã ăn hết, chỉ còn lại vụn khoai rơi vãi khắp mặt bàn.
Lắng nghe kỹ hơn, Hạ Trí nghe thấy tiếng thở đều đều, một người nào đó đang ngủ trong phòng.
Diệp Lân liếc nhìn Hạ Trí một cái rồi mỉm cười, tiến lại gần giường dưới, kéo nhẹ góc chăn lên, để lộ khuôn mặt của Trần Gia Nhuận.
Anh ta đang ngủ ngon lành, có vài lọn tóc lòa xòa bên ngoài chăn.
“Nghe nói cậu ta bơi một nghìn năm trăm mét thắng cậu phải không?” Diệp Lân khẽ hỏi Hạ Trí.
“Chỉ chút xíu thôi, nếu ăn thêm một miếng bò bít tết, tôi sẽ thắng anh ta.”
“Ồ—” Diệp Lân rút điện thoại ra, đưa đến sát tai Trần Gia Nhuận, phát một đoạn âm thanh.
“Trần Gia Nhuận— cậu lăn dậy cho tôi!” Giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của Lạc Ly vang lên.
Ngay lập tức, chàng trai trong chăn cứng đờ người lại, bật dậy như một cái lò xo, lắp bắp: “Lạc Ly đến rồi! Lạc Ly đến rồi sao!”
Anh ta vội vã lục tìm áo trong chăn, lẩm bẩm: “Áo của mình đâu rồi? Áo của mình đâu rồi nhỉ!”
Hạ Trí liếc sang và thấy Diệp Lân đang giấu chiếc áo của Trần Gia Nhuận sau lưng. Rõ ràng, màn trêu chọc này đã lặp lại nhiều lần trong phòng ký túc này.
Sau vài giây, Trần Gia Nhuận như nhận ra điều gì, cúi đầu nhìn Hạ Trí: “Ơ, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi ở đây thì có gì lạ hả?” Hạ Trí hỏi lại.
“Cái gì đây—Diệp Lân, cậu không để tôi ngủ yên được sao!”
Nhận ra mình bị trêu đùa, Trần Gia Nhuận lập tức chui lại vào chăn, quay lưng lại, tiếp tục ngủ mơ màng.
Diệp Lân cười, rồi nói với Hạ Trí: “Ngày mai bắt đầu đợt huấn luyện, kéo dài một tuần. Cậu ngủ giường kia.”
“Không có ai ở giường đó à? Hay là người đó chuyển đi rồi?”
Chiếc giường ấy nằm sát giường của Diệp Lân, ngoài lớp đệm và chăn do trường phát thì chẳng còn thứ gì khác.
“Cậu ta có bạn gái rồi, cho nên dọn ra ngoài ở. Vừa hay nhường lại cho ‘bạn trai nhỏ’ của tôi.”
“Anh nói lung tung vậy coi chừng sau này thật sự không tìm được bạn gái đấy.”
Hạ Trí trèo lên thang, đặt một chân lên giường, toàn bộ cơ thể từ vai đến chân căng ra, bỗng cậu cảm thấy eo mình lành lạnh, có một đôi tay đột ngột nắm chặt lấy hông cậu.
Hạ Trí giật mình, quay lại thì thấy Diệp Lân đứng dưới nhìn mình.
“Diệp Lân, anh làm gì đấy hả!”
“Tay lạnh quá, muốn sưởi một chút.”
Diệp Lân đẩy nhẹ lên để đẩy Hạ Trí lên giường trên.
Ngồi trên giường, Hạ Trí có thể quan sát cả phòng ký túc, cảm giác thật mới lạ.
Diệp Lân lấy ra bộ ga trải giường và vỏ chăn từ tủ ra, đưa lên cho Hạ Trí, hai người, một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở cuối giường, cùng trải chăn.
Nhìn Diệp Lân cúi đầu, tỉ mỉ vuốt phẳng ga giường, Hạ Trí không khỏi cảm thán: “Anh thật sự rất biết chăm sóc người khác.”
Diệp Lân ngẩng đầu lên, khẽ cười.
Bên kia giường, Trần Gia Nhuận phát ra một tiếng cười.
Hạ Trí hỏi: “Anh cười cái gì?”
Âm dương quái khí.
“Diệp Lân không phải kiểu người biết chăm sóc ai đâu, cậu thấy cậu ta từng chăm sóc tôi chưa? Cậu ấy chỉ chăm sóc mỗi mình cậu thôi.”
Câu cuối, Trần Gia Nhuận nhấn từng chữ một cách đầy ẩn ý.
“Anh là trẻ con mẫu giáo đấy à, còn cần Diệp Lân chăm sóc?”
Hạ Trí phớt lờ sự ghen tuông của Trần Gia Nhuận, tiếp tục lồ ng vỏ gối.
Diệp Lân xoa đầu Hạ Trí, nhảy qua vai cậu để trèo lên giường, suýt chút nữa thì va vào mặt Hạ Trí.
“Này! Anh Lân, anh cẩn thận chút đi!” Hạ Trí khó chịu nhìn đối phương đang trèo từ giường của mình sang giường anh.
“Chú ý cái gì?” Diệp Lân hỏi.
“Anh không hiểu tôi nói gì sao? Muốn thử bị đá cho một trận không?” Hạ Trí bực bội đáp lại.
“Từ từ đạp trong mơ đi. Mau chợp mắt một chút đi, nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai bắt đầu huấn luyện rồi.” Diệp Lân đã nằm xuống, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, Hạ Trí cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lớp chăn, ngoài mùi thơm thoang thoảng của nước giặt còn phảng phất một mùi hương quen thuộc, khiến Hạ Trí cảm thấy gần gũi và ấm áp.
Đây là phòng ký túc của Diệp Lân, dù Hạ Trí đã bỏ lỡ thời trung học của anh, nhưng giờ đây lại đang được trải nghiệm cuộc sống đại học bên cạnh anh.
Buổi tối, Diệp Lân dẫn Hạ Trí đi ăn tối ở căng tin sinh viên.
“Không gọi anh Gia Nhuận dậy sao?” Hạ Trí hỏi.
“Cậu ta vừa cày game quá dữ dội, phải ngủ thêm ít nhất ba tiếng nữa.” Diệp Lân đáp.
“Vậy chúng ta có nên mang đồ ăn về cho anh ta không?”
“Không cần.” Diệp Lân khẽ nhếch miệng cười, “Cậu ta có người chuyên chăm sóc rồi.”
Hạ Trí còn chưa hiểu Diệp Lân nói gì, đến khi cậu theo Diệp Lân đi lên tầng ba thì thấy Lạc Ly tay xách hộp cơm bước lên với vẻ mặt lạnh tanh, bên trên còn để thêm một vài món ăn nhẹ.
Diệp Lân ghé vào tai Hạ Trí, khẽ nói: “Đấy, người chăm sóc đến rồi.”
Căng tin của đại học Q phong phú hơn nhiều so với Nam Thành. Bốn phía là các món ăn hấp dẫn, Hạ Trí đứng bên cửa kính ngắm nghía, món nào cũng muốn thử, đột nhiên có thứ gì đó nhẹ gõ lên đầu cậu, là thẻ ăn của Diệp Lân.
“Cậu muốn ăn gì thì tự chọn đi, chọn xong đặt thẻ lên máy quẹt là được.”
“Chắc đắt lắm nhỉ?”
“Rẻ hơn chỗ cậu và Tiểu Sầm hay ăn xiên nướng.”
“Thẻ cơm của anh có đủ tiền không?”
“Anh đây nuôi được cậu.”
Vậy là Hạ Trí bê một khay thức ăn như một ngọn núi nhỏ, ngồi xuống đối diện với Diệp Lân, nào là sườn xào chua ngọt, sườn bò sốt tiêu đen, tôm xào hành lá, gà xào cung bảo… Sau khi ngủ dậy, Hạ Trí bụng đói cồn cào, cậu xúc một thìa đầy cho vào miệng, hai má phồng lên trông thấy.
Diệp Lân cười khẽ: “Ngon không?”
“Ừm!” Hạ Trí gật đầu, “Ngon hơn hẳn những quán ăn vặt ngoài trường chúng ta.”
“Cậu ăn nhiều vào. Đến khi cậu chính thức vào đội bơi, chế độ ăn sẽ bị kiểm soát, thịt heo và thịt gà sẽ không được ăn thoải mái như bây giờ nữa đâu.”
“À… Ừ, tôi biết rồi.”
Thịt heo và thịt gà thông thường có thể chứa một số thành phần ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra chất cấm của vận động viên.
“Đội bơi có bếp ăn riêng. Không để cậu thiếu thịt heo đâu, nhưng tôi nghĩ cậu vẫn thích ăn thịt bò hơn.”
Diệp Lân khẽ cười, nhìn lại các món mình chọn cũng toàn là thịt bò và cá.
Ăn tối xong, vì quá no nên Diệp Lân dẫn Hạ Trí đi dạo một vòng quanh thư viện.
Thư viện ở đây có nguồn sách phong phú, đứng giữa những dãy kệ cao chất đầy sách, Hạ Trí cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Lân đang đứng ở cuối dãy kệ bên kia, xung quanh là vài bạn nữ trò chuyện vui vẻ.
Diệp Lân tỏ vẻ rất hòa nhã, từ nụ cười của các cô gái có thể thấy rõ tình cảm dành cho anh.
Hạ Trí đã đoán trước rằng Diệp Lân chắc chắn được các nữ sinh yêu thích, nhưng giờ tận mắt chứng kiến cảnh anh rực rỡ gấm hoa thế này, Hạ Trí vẫn có chút không thoải mái.
Cậu đút tay vào túi, nghiêng mặt, chăm chú nhìn Diệp Lân, âm thầm tính xem anh còn định trò chuyện với mấy cô gái này bao lâu nữa.
Nhưng dường như cuộc trò chuyện ngày càng thêm phần sôi nổi, từ danh sách sách tham khảo do giáo sư đưa ra, thời khóa biểu học kỳ tới, đến việc tổ chức một buổi hội thảo của khoa và mời Diệp Lân làm hội trưởng…
Hạ Trí nghĩ rằng nếu không xen vào thì thật lãng phí thời gian cậu phải đứng đợi ở đây.
Cậu tiến lại gần, vòng một tay qua vai Diệp Lân: “Ông bạn trai già của tôi, chẳng phải nói là vào đây để làm bài sao?”
Tiếng “ông bạn trai già” khiến Diệp Lân hơi khựng lại, nhưng nụ cười trên mặt thì vẫn giữ nguyên.
Ngay giây tiếp theo, Diệp Lân ấn nhẹ đầu Hạ Trí, quay sang nói các nữ sinh: “Xin lỗi nhé, tôi phải ở lại làm bài với bạn trai nhỏ của tôi rồi.”
Tưởng rằng mấy cô gái sẽ rời đi hoặc hỏi thăm về “bạn trai nhỏ” và “bạn trai già” mà Diệp Lân vừa nói, nhưng bất ngờ thay, họ lại hỏi: “Cậu ấy là sinh viên năm nhất sao? Sao chưa từng gặp nhỉ?”
“Học khoa nào thế? Có muốn vào nhóm học tập của chúng tôi không?”
Hạ Trí từ trước đến giờ vốn không giỏi đối đáp với các nữ sinh, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Lân cười đáp: “Đây là đàn em của tôi ở trường trung học phổ thông T, tôi đang kèm cậu ấy ôn thi chạy nước rút. Tháng Sáu năm nay cậu ấy sẽ thi đại học.”
“Vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Hai người ở lại thư viện học bài chăm chỉ nhé! Em trai nhỏ cố lên, đại học Q đang vẫy gọi cậu đấy!”
“Đúng đúng, đại học Q chào đón cậu!”
Trong đầu Hạ Trí, tự động phát ra bài hát “Bắc Kinh chào đón bạn”, nhưng lời hát lại tự động thay thành “Đại học Q chào đón bạn”.
Có lẽ vì đã có một giấc ngủ trưa thật ngon nên giờ đây Hạ Trí cảm thấy vô cùng tỉnh táo và tràn đầy năng lượng.
Trong thư viện không thể nói chuyện quá to, điều này lại càng giúp dễ tập trung hơn.
Hạ Trí chăm chú làm bài tập, còn Diệp Lân ngồi bên cạnh, chỉ khoanh tròn những bài khó trên các đề khác để Hạ Trí làm trước.
Đến mười giờ tối, những bài toán mô phỏng mà thầy Lưu giao đều đã được Hạ Trí giải quyết xong xuôi.
Khi hai người quay về ký túc xá, họ phát hiện ra chỗ của Trần Gia Nhuận đã được dọn dẹp sạch sẽ, những chiếc tất bẩn đã được giặt và phơi trên thanh sưởi, bàn học cũng sạch bóng… Nhưng máy tính thì không còn ở đó nữa.
“Ồ, máy tính bị tịch thu rồi à?” Diệp Lân cười hỏi.
“Cậu cố tình đúng không? Là cậu đưa chìa khóa phòng cho Lạc đại ca đúng không? Sao cậu có thể như thế chứ?”
Trần Gia Nhuận ngồi thẳng người trên ghế, khoanh tay lại, dáng vẻ như kiểu “Tôi đã mất đi linh hồn của mình”.
“Không phải tôi đưa đâu. Lạc đại ca mượn chìa khóa phòng của những người khác.”
Hạ Trí không nói gì, lặng lẽ đi rửa mặt. Cậu nghĩ có khả năng Trần Gia Nhuận sẽ đánh nhau với Diệp Lân, nhưng rồi lại thấy có lẽ Trần Gia Nhuận cũng không dám một mình đối đầu với Diệp Lân. Để tránh bị kéo vào cuộc chiến, vì dù sao cậu cũng chắc chắn sẽ đứng về phía Diệp Lân, nhưng nếu làm thế Trần Gia Nhuận sẽ trở nên thật đáng thương.
Vậy nên, để tránh làm kẻ bắt nạt, Hạ Trí quyết định đi rửa mặt trước.
Khi quay lại, cậu thấy Trần Gia Nhuận đã leo lên giường, cuộn mình ngủ trong chăn.
“Anh ta sao thế?” Hạ Trí hỏi.
“Ngày mai có bài kiểm tra bơi ếch hai trăm mét, nếu không đạt kỷ lục giải đấu liên trường, cậu ta sẽ không lấy lại được máy tính đâu.”
“À, bảo sao lại đi ngủ sớm thế.”
Thế nhưng tối hôm đó, Hạ Trí lại khó mà chợp mắt, chỉ cần nghĩ ngày mai huấn luyện là cậu đã cảm thấy phấn khích và mong chờ không thôi.
Diệp Lân nằm bên cạnh, đầu hai người chạm nhau, giọng nói trầm trầm vang lên, mang theo tiếng cười nhẹ nhàng và chút khàn khàn nơi giọng mũi, khiến lòng Hạ Trí như ngứa ngáy.
“Tôi nói này, trình độ của cậu mà đem ra thi liên trường thì đúng là ứng viên sáng giá cho ngôi vô địch. Bơi tự do cự ly ngắn, ngoài tôi ra, chẳng ai là đối thủ của cậu cả.”
“Ừ.”
“Tôi nói là trong khuôn khổ giải đấu liên trường thôi.”
Hạ Trí hơi ngẩn người, khẽ đáp: “Tôi biết là tôi rất giỏi mà. Việc huấn luyện bài bản và đều đặn sẽ giúp tôi tiến bộ nhanh hơn nữa.”
“Thế sao cậu cứ trở mình mãi thế? Không ngủ được à?” Diệp Lân hỏi, giọng pha chút thích thú.
“Tôi sợ thành tích của mình tăng tiến nhanh quá, rồi lại đánh bại anh dễ dàng quá, làm anh phải cúi đầu trước tôi, đến mức không thể làm bạn nữa thì sao?” Hạ Trí nói bằng một giọng điệu rất nghiêm túc.
“Haizz…” Diệp Lân thở dài, “Không làm bạn được, thì làm vợ chồng.”
Hạ Trí đáp một câu: “Cút.”
Dù ngoài miệng lạnh lùng là thế, nhưng câu “làm vợ chồng” của Diệp Lân lại khiến Hạ Trí không khỏi bật cười.
Trong đầu đều là Diệp Lân trở thành vợ mình thì tốt biết bao, một người không chỉ có thể nấu ăn, làm việc nhà mà còn có thể bơi lội với cậu, đúng là không gì hoàn hảo hơn.
Kéo chăn lên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vừa kêu, Hạ Trí đã bật dậy.
Cậu và Diệp Lân đã chuẩn bị sẵn túi đồ thể thao và quần áo để thay, nhưng Trần Gia Nhuận thì vẫn ngủ say khò khò trong chăn.
Diệp Lân không có ý định gọi anh ta dậy, chỉ dẫn Hạ Trí ra ngoài.
“Chúng ta cứ để mặc Trần Gia Nhuận vậy, không sao chứ?”
“Không sao đâu. Thể xác và tinh thần cậu ta rất thích được đội trưởng Lạc thúc giục.”
Nói xong, Diệp Lân và Hạ Trí cùng phá lên cười tinh nghịch.
Trước bể bơi của đại học Q, các thành viên đội bơi đã đứng xếp hàng ngay ngắn.
Bạch Cảnh Văn đeo trên cổ chiếc còi và đồng hồ bấm giờ, tay cầm bảng ghi chú, gương mặt không có chút biểu cảm nào, đúng bên cạnh là hai vị huấn luyện viên khác, họ cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Không khí này khác xa với vẻ tươi cười, thoải mái như trong giờ thể dục của Hạ Trí.
Bạch Cảnh Văn nói: “Danh sách phân nhóm kiểm tra đã gửi trong nhóm WeChat, khởi động xong lập tức chia nhóm và chuẩn bị! Ai có thành tích tụt dốc, sẽ phải tập thêm một tiếng mỗi tối!”
Hạ Trí không có trong nhóm WeChat của đội bơi, cho nên cậu cũng không biết Bạch Cảnh Văn có sắp xếp cho mình tham gia bài kiểm tra thi đấu hôm nay hay không.
“Hôm nay ngoài kiểm tra cá nhân, còn có bài kiểm tra bơi tiếp sức. Đội hình bơi bốn người mỗi đội, cự ly 4×100 mét, tôi và hai huấn luyện viên đã phân chia nhóm dựa theo trình độ của các em. Với bài kiểm tra bơi hỗn hợp, tôi muốn xem các cậu can đảm thế nào, tự đánh giá mình ra sao, vì vậy trừ nhóm A, các nhóm còn lại sẽ tự do ghép đội.”
Hạ Trí thầm nghĩ, nhóm A chắc chắn là nhóm có trình độ cao nhất trong đội, giống như một nhóm tham chiếu, để các đội khác biết mình còn cách biệt đến mức nào.
“Nhóm A bơi tiếp sức hỗn hợp: bơi tự do là Diệp Lân, bơi bướm là Lạc Ly, bơi ếch là Trần Gia Nhuận, bơi ngửa là Lâm Tiểu Thiên!”
Hạ Trí nghĩ, đúng là đội hình mạnh nhất rồi.
“Trần Gia Nhuận đâu rồi?” Bạch Cảnh Văn lớn tiếng hỏi.
“Ngủ rồi.” Diệp Lân đáp nhẹ nhàng.
Các thành viên khác cố nhịn cười, nhưng cũng có vài tiếng cười khẽ vang lên.
Đúng lúc đó, từ xa vọng lại tiếng hét to của Trần Gia Nhuận “Tôi tới rồi——”, anh ta chạy nhanh hết sức, tóc bay cả lên.
“Muộn mười phút! Tối nay ở lại tập bù một giờ!”
“Dạ!” Trần Gia Nhuận nhanh chóng trở về hàng ngũ, vẻ mặt nghiêm túc, không dám nói thêm lời nào.
“Nhóm B, báo danh!” Bạch Cảnh Văn lại quát lớn.
Lúc này, Triệu Hùng, biệt danh là “Nhị Hùng,” giơ tay lên: “Nhóm B, bơi tự do là Hạ Trí! Bơi bướm là Nhị Hùng… à không đúng, bơi bướm là Triệu Hùng!”
Chữa lại đã quá muộn, cả đội không thể nhịn được cười nữa.
“Bơi ếch là Cảnh Nhạc!”
“Bơi ngửa là La Miện!”
Vậy là đội tiếp sức tự do của nhóm B đã được hình thành.
“Nhị Hùng, cậu hiếm khi nghiêm túc đấy nhỉ, giành được Hạ Trí rồi.” Cảnh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói, “Như thế thì đối đầu với nhóm A, chúng ta cũng không quá thảm hại.”
“Hạ Trí, chúng tôi trông cậy vào cậu đấy. Ít nhất ở phần bơi tự do, cậu có thể đấu ngang ngửa với anh Lân. Còn bơi bướm và bơi ếch thì xác định là bị nghiền nát rồi…” La Miện vừa nói đến “bị nghiền nát” mà vẫn như chiếm được lợi.
Triệu Hùng, Cảnh Nhạc và La Miện đều là những người đã gặp Hạ Trí trong cuộc thi với Đại học Nam Thành lần trước. So với các đàn anh năm ba, năm tư, họ hiểu rõ năng lực của Hạ Trí hơn nhiều.
Các thành viên lớn tuổi hơn trong đội cũng tò mò nhìn Hạ Trí.
Mặc dù họ chưa từng thấy cậu bơi, nhưng đều nghe nói cậu đã đánh bại Giang Nghị của Đại học Nam Thành, là học sinh cấp ba mà Bạch Cảnh Văn đã quyết định chọn vào đội bơi. Hơn nữa, Bạch Cảnh Văn còn cùng hai huấn luyện viên khác phân tích kỹ lưỡng băng ghi hình thi đấu của Hạ Trí ở Nam Thành, nghiên cứu chi tiết kỹ thuật của cậu, trừ Bạch Cảnh Văn, hai huấn luyện viên còn lại cũng rất mong đợi vào màn thể hiện hôm nay của Hạ Trí.
Các đội bơi hỗn hợp còn lại cũng nhanh chóng thành lập, sau khi Bạch Cảnh Văn hô “Giải tán”, tất cả các thành viên đều đeo túi thể thao vào và tiến vào bể bơi.
Mọi người bắt đầu khởi động, vừa làm nóng người vừa trò chuyện.
“Hạ Trí, bài tập đã làm xong hết chưa? Kết quả thi cuối kỳ thế nào?” Triệu Hùng hỏi đầy quan tâm.
“Mới vào top 30.”
“Học kỳ tới cố gắng thêm nữa nhé! Phải vào được top 3 của cả khối mới được!” La Miện sốt sắng nói.
“Đừng chọn ngành nào quá đông thí sinh, vẫn có hy vọng đấy.” Cảnh Nhạc đưa ra lời khuyên.
“Cậu ấy có anh Lân dạy kèm rồi còn gì. Hạ Trí, cậu muốn học ngành gì?”
Hạ Trí suy nghĩ một lát, trong đầu hiện lên hình ảnh của một “tên nhóc” tròn trịa, vô tư, bèn buột miệng: “Tôi muốn học ngành liên quan đến bảo vệ môi trường biển.”
“Chắc chắn sẽ đậu.” Diệp Lân đứng một bên cười nhìn Hạ Trí.
Mọi người thay đồ xong, đội mũ bơi và kính bơi, lần lượt xuống nước bơi vài vòng làm quen.
Nước trong bể bơi của đại học Q rất trong, có độ nổi tốt, Hạ Trí thầm nghĩ có lẽ ở đây cậu sẽ đạt thành tích tốt hơn.
Bài kiểm tra đầu tiên là bơi tự do một trăm mét, Diệp Lân được sắp xếp vào nhóm đầu tiên, điều này khiến Hạ Trí càng thêm mong chờ vào thành tích của anh.
Khi các thành viên trong nhóm đầu tiên vào vị trí, nhưng đường bơi số sáu lại trống không.
Tiếng rống của Bạch Cảnh Văn vang lên khắp bể bơi: “Hạ Trí—— cậu đứng ngẩn ra đấy làm gì!”
Hạ Trí ngớ người, chẳng lẽ cậu không được phép đứng đây để xem trận đấu sao?