Giường nước lại lắc lư mạnh, dòng nước tràn qua giống như sắp thấm ướt cả ga giường, Hạ Trí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Lân quay người, nằm đè lên người cậu.
“Chết tiệt—— “
Giường cứ lắc qua lắc lại khiến Hạ Trí cảm thấy hơi chóng mặt.
Khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Diệp Lân, tim cậu đột nhiên thắt lại, cảm giác kỳ lạ dâng lên một cách khó tả.
Diệp Lân nằm trên người Hạ Trí, hơi ngẩng đầu, trên môi nở một nụ cười, đôi mắt sáng rỡ như mang theo chút gì đó hồn nhiên.
Nhưng sự hồn nhiên ấy, nếu để ý kỹ, có thể cảm nhận được sự ác ý ngấm sâu vào tận xương tủy.
“Anh… Anh Lân… Anh say rồi phải không?” Hạ Trí cố gắng lắm mới bật ra được vài lời.
Diệp Lân không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên rồi tiếp tục cười.
Chiếc giường nước khẽ rung nhẹ, ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Trí có cảm giác như mình đang nhìn thấy một chút nghịch ngợm pha lẫn sự quyến rũ từ Diệp Lân.
Diệp Lân nghiêng người sát lại gần Hạ Trí, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ người Diệp Lân, xen lẫn trong mùi rượu ấy là hương sữa tắm nam tính đặc trưng của Diệp Lân.
Sự hòa quyện của hai mùi hương này khiến cho cổ họng Hạ Trí bất giác khô nóng, như thể cậu cũng vừa nhấp một ngụm rượu mạnh, khiến cả trái tim như bị thiêu đốt.
“Diệp Lân…”
Diệp Lân vẫn giữ tay Hạ Trí cố định bên cạnh, cúi xuống thấp hơn.
“Diệp Lân! Tránh ra!” Hạ Trí quay mặt đi.
Toàn bộ cơ thể Hạ Trí căng lên, chuẩn bị sẵn sàng cho một đòn phản công chí mạng, nhưng Diệp Lân đột ngột cúi xuống, tựa trán mình vào hõm cổ Hạ Trí và bắt đầu cọ nhẹ.
Hạ Trí ngẩn người.
“Diệp Lân… Anh đang làm gì vậy?” Cậu hỏi đầy ngạc nhiên.
Diệp Lân không trả lời, chỉ khẽ “ừm” một tiếng nhẹ, rồi thả lỏng tay, hoàn toàn nằm lên người Hạ Trí.
“Diệp Lân?” Hạ Trí nhấc tay lên, khẽ xoa xoa đầu Diệp Lân, Diệp Lân lúc này giống như một con mèo lười biếng, vùi mình vào cổ cậu, phát ra những nhịp thở đều đều gần như thoải mái.
Hạ Trí cười bất đắc dĩ, vỗ nhẹ lên vai Diệp Lân: “Ông già này, tôi đã bảo không được thì thôi, còn cố chứng minh làm gì.”
Cậu đẩy nhẹ vai Diệp Lân, định nhấc anh sang một bên.
Đầu Diệp Lân rũ xuống, những lọn tóc chạm vào mũi Hạ Trí, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, Diệp Lân bỗng vòng tay ôm lấy eo Hạ Trí, dán sát vào ngực cậu rồi lại ngả đầu xuống.
“Ai…”
Hạ Trí dựa vào đầu giường, rốt cuộc người say lúc nào cũng nặng đến thế sao?
Bất chợt, Hạ Trí lo lắng liệu Diệp Lân có đột nhiên nôn ngay trên người cậu hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hạ Trí có cảm giác nếu xảy ra thật, sẽ là một trải nghiệm “để đời” không bao giờ quên nổi.
“Anh Lân, anh chuyển qua chỗ khác nằm được không?”
Hạ Trí cũng không cố gắng hết sức để đẩy Diệp Lân nữa, chỉ nắm lấy một lọn tóc của anh, gương mặt Diệp Lân chỉ còn thấy mũi, trông ngoan ngoãn lạ kỳ.
Hạ Trí bật cười, không phải là muốn chụp hình anh lúc say sao?
Cậu lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng tiến sát vào mặt Diệp Lân, vừa định bấm chụp thì Diệp Lân như nhận ra có thứ gì đó gần mặt mình, liền đưa đầu khẽ chạm nhẹ lên cổ tay Hạ Trí.
Hạ Trí giật mình, điện thoại tuột tay rơi xuống giường.
Cậu vừa cúi xuống nhặt điện thoại, chưa kịp làm gì thì đã thấy mặt Diệp Lân áp vào lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hạ Trí không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Lân, nhưng lại cảm thấy lúc này anh giống hệt một đứa trẻ cô đơn cần sự vỗ về, nét mặt hiện lên vẻ đáng yêu pha lẫn sự nương tựa.
Hạ Trí không rút tay lại, chỉ vô thức vuốt nhẹ tai Diệp Lân, khẽ hỏi: “Anh Lân, có phải anh nhức đầu rồi không?”
Diệp Lân không phản ứng nhiều, nhưng khi Hạ Trí xoa nhẹ thái dương anh, Diệp Lân lại khẽ phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Đúng là nhức đầu thật rồi.
Thôi, cứ để anh ngủ vậy.
Hạ Trí vừa định rút tay về, dọn dẹp mớ hộp và đồ ăn vặt ngổn ngang trên giường thì Diệp Lân lại như không thể rời xa hơi ấm từ tay cậu, liên tục bám theo, ép má vào tay Hạ Trí.
Gương mặt Diệp Lân nóng bừng, có lẽ vì trong người đang dần nóng lên, nên anh thích cảm giác mát lạnh từ bàn tay Hạ Trí.
“Sao trông anh cứ giống Bĩ Bĩ thế nhỉ?”
Hạ Trí nhướng mày, thấy dáng vẻ này của Diệp Lân thật thú vị, cậu bỗng cảm thấy mình “hời” lớn.
Cậu khẽ lắc lư bàn tay mình, cứ mỗi lần cậu di chuyển tay, Diệp Lân lại dí sát theo, bám chặt lấy.
Hạ Trí trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đầy hả hê.
Cậu nghiêng mặt, giọng lộ rõ vẻ kiêu ngạo: “Diệp Lân, anh đã để Trần Gia Nhuận thấy dáng vẻ này bao giờ chưa?” Hạ Trí nghiêng đầu, ngay cả cách gọi “anh Gia Nhuận” cậu cũng bỏ qua, chỉ gọi thẳng tên, như thể cố tình chọc tức Diệp Lân.
Diệp Lân không đáp lại, chỉ giữ tay Hạ Trí áp lên má mình, bướng bỉnh đến mức khó chịu.
Hạ Trí khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, ngay lập tức Diệp Lân hừ nhẹ một tiếng, mang theo ý cảnh cáo không hài lòng.
Hạ Trí bật cười, đưa tay còn lại lên nghịch tóc Diệp Lân: “Thế còn Lạc Ly? Anh để Lạc Ly thấy anh thế này chưa?”
Diệp Lân không nhúc nhích, làm Hạ Trí có phần thất vọng.
“Anh mau lăn sang chỗ khác mà ngủ đi! Cả người tôi sắp bị anh đè đến mức liệt nửa người rồi đây này!”
Hạ Trí định rút tay bị Diệp Lân ép trên má ra để đi nhặt chiếc điện thoại vừa rơi, nhưng chưa kịp làm gì thì Diệp Lân bỗng chộp lấy cổ tay cậu, kéo mạnh một cái.
Hạ Trí ổn định lại cơ thể, cố gắng giật tay về, nhưng không ngờ Diệp Lân lại nhân cơ hội này, nghiêng người áp sát vào Hạ Trí, một tay giữ chặt lấy vai cậu, mạnh mẽ đẩy cậu ngã xuống giường.
“Đm!”
Hạ Trí mở to mắt, nhìn Diệp Lân chống hai tay bên cạnh mình, hoàn toàn bao trùm lấy cậu.
Đôi mắt Diệp Lân trông như mờ đi, tiêu điểm dường như không rõ, nhưng vẻ cau có trên gương mặt anh thể hiện rõ sự khó chịu trong long, Hạ Trí sững người, mắt mở to nhìn Diệp Lân.
“Anh… Không phải là muốn nôn đấy chứ?”
Hạ Trí cảnh giác hỏi, trong lòng bỗng nhiên dấy lên lo lắng, cậu cảm thấy Diệp Lân như có thể bất ngờ nhào tới nhà vệ sinh bất cứ lúc nào.
Nếu anh lỡ không kiềm chế mà phun thẳng vào mặt cậu… Nghĩ tới cảnh tượng đó, Hạ Trí chỉ còn biết rùng mình, không dám tưởng tượng tiếp.
“Để tôi dìu anh vào nhà vệ sinh!”
Hạ Trí vừa nói vừa ngồi dậy, tay còn chưa kịp đặt lên vai Diệp Lân thì Diệp Lân đã cúi xuống đột ngột.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí nhìn thấy gương mặt Diệp Lân nhắm mắt lại, biểu cảm đầy dứt khoát, trái tim cậu như bị một sợi dây vô hình kéo mạnh, khiến dòng máu cuồn cuộn trào lên.
Môi của Diệp Lân áp vào môi cậu, hơi nóng của Diệp Lân và làn da mát lạnh của Hạ Trí như một cú va chạm dữ dội.
Hạ Trí cảm thấy đầu óc như bị ong ong, mở to mắt, khi đầu lưỡi của Diệp Lân ép sát vào môi cậu, hương rượu thoảng qua len lỏi vào cổ họng cậu, như dòng nham thạch nóng rẫy, thiêu đốt từng mạch máu, dồn dập tràn về bụng dưới!
Đây là một nụ hôn.
Khi Hạ Trí nhận ra điều đó, trong đầu cậu như cơn bão lớn quét qua, từng đợt sóng gió nổi lên, trong mạch máu như có đạn pháo rền vang.
Đầu lưỡi mềm mại nhưng mạnh mẽ của Diệp Lân quét qua răng cậu, ấn lên vòm miệng rồi dùng lực bao trùm lấy môi cậu, Hạ Trí vừa nhấc đầu lên đã bị nụ hôn mạnh mẽ ấy ép ngược lại xuống gối.
Mỗi một lần m út sâu là tim Hạ Trí lại như sắp bật ra khỏi cổ họng, bị Diệp Lân nuốt chửng.
Cậu muốn nhấc đầu lưỡi lên để đẩy Diệp Lân ra, nhưng ngay khi Hạ Trí vừa động đậy, đầu lưỡi Diệp Lân đã rút lui ra mép môi, rồi bất ngờ ấn mạnh xuống, một tay anh đặt lên trán Hạ Trí, che đi ánh mắt cậu. Lưỡi anh lại áp xuống, mạnh mẽ khuấy đảo trong miệng cậu, từng nụ hôn như từng đợt công kích dồn dập, không hề nương tay.
Hạ Trí chưa bao giờ thấy Diệp Lân bá đạo đến vậy, trong lòng vừa hoảng loạn vừa lúng túng.
“Ưm…” Hạ Trí cố gắng quay mặt đi, Diệp Lân cuối cùng cũng rời ra.
Khi môi và răng được thả lỏng, Hạ Trí mới thở ra một hơi dài, còn Diệp Lân thì lật người nằm xuống bên cạnh, kéo tay Hạ Trí đặt xuống dưới má mình.
Trái tim Hạ Trí vẫn đang đập điên cuồng.
Khi mọi thứ dần dần lắng xuống, hơi thở của Diệp Lân cũng trở nên dài và đều đặn, nhưng trong lòng Hạ Trí thì ngọn lửa tức giận bỗng bùng lên.
Cậu vừa định rút tay lại, muốn đấm Diệp Lân một trận ra trò, thì Diệp Lân lại nắm lấy cổ tay cậu, chân mày hơi nhíu lại, biểu cảm vốn dịu dàng nay lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, Hạ Trí lập tức ngừng lại.
Vừa rồi, khi cậu định rút tay khỏi gương mặt của Diệp Lân thì bất ngờ bị anh cưỡng hôn.
“Anh uống say thì quậy như thế à!”
Hạ Trí nghiến răng, bàn tay bị Diệp Lân gối lên, cổ tay bị đối phương giữ chặt, chẳng khác nào một tư thế chiếm hữu khiến cậu càng nhìn càng tức giận.
“Này thì hôn! Ai cho anh hôn bậy bạ!”
Hạ Trí giơ chân lên, mạnh mẽ đá vài cái vào người Diệp Lân.
Ai mà ngờ được Diệp Lân lại nhanh chóng giữ chặt cổ chân của cậu, trông như muốn bóp nát xương của Hạ Trí vậy.
Khi Hạ Trí định đá tiếp chân còn lại, Diệp Lân liền như kiểu khinh bỉ, hất tay thả chân cậu về chỗ cũ.
Nhưng cậu vẫn chưa hả giận.
“Ông đây lại bị anh hôn! Mẹ nó! Biết thế tôi ăn tô đậu phụ thối còn hơn!”
Hạ Trí nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ đủ thứ, nghĩ lại, nếu đậu phụ thối mà khiến Diệp Lân buồn nôn mà nôn ra ngay, chắc hẳn độ khó chịu sẽ tăng lên gấp bội!
Cậu đưa tay lên che mặt mình—— đây chính là báo ứng sao?
Nếu không phải tại cậu cố ý muốn thấy anh say rượu, làm sao lại có một đêm “khó quên” thế này?
Đã thua thiệt đến mức này rồi, thôi thì chụp vài tấm “làm kỷ niệm” vậy.
Hạ Trí lấy điện thoại, đưa lên trước mặt Diệp Lân, chụp một bức ảnh, nhưng khi nhìn lại, ảnh lại bị nhòe.
Cậu chụp thêm một tấm, lần này góc chụp chỉ hiện mỗi cái mũi.
Lại nữa!
Cậu lại tiếp tục chụp thêm vài tấm nữa, nhưng cũng không còn hy vọng gì vào kỹ năng chụp ảnh của mình, đành ném điện thoại qua một bên rồi kéo chăn đi ngủ.
Khi cơn giận dần lắng xuống, hình ảnh Diệp Lân với hơi thở nặng nề hơn bình thường lại hiện lên trong đầu cậu, cậu vô thức nhớ đến sức ép của nụ hôn mà anh trao, đầu lưỡi vô thức khẽ đẩy vào vòm họng của mình.
“Điên thật rồi!”
Hạ Trí chẳng thèm để ý việc Diệp Lân đang tựa vào tay mình có thể nổi cơn điên vì rượu hay không, lập tức rút tay lại, kéo chăn trùm kín đầu, quay mặt đi.
Lần sau anh mà uống say nữa, ông đây sẽ lập tức đánh ngất anh!”
Chưa kịp ngủ được bao lâu thì cậu nghe thấy tiếng động bên cạnh, Diệp Lân đã ngồi dậy.
Anh đang lần mò tìm công tắc đèn trên đầu giường, chẳng may lại làm rơi chai rượu Nhị Oa Đầu, chai rượu vỡ tan tành trên sàn.
Tim Hạ Trí đập mạnh, lo lắng Diệp Lân không cẩn thận giẫm phải mảnh vỡ.
Cậu vội vàng kéo chăn đứng dậy đã nhìn thấy Diệp Lân cúi đầu, lảo đảo như muốn đứng lên.
“Này! Để tôi đỡ anh!”
Hạ Trí bước lại gần, đỡ anh đứng dậy.
“Anh muốn vào nhà vệ sinh à?”
Dù gì cũng đã uống hai chai, chắc chắn phải đi “xả nước” rồi.
Diệp Lân nhíu mày, cổ họng như nghẹn lại.
Hạ Trí lập tức hiểu ra, anh sắp nôn rồi!
Nôn ra cũng tốt, nôn hết rượu đi cho tỉnh táo lại.
“Anh cố mà nhịn đến đó—” Hạ Trí nâng tay Diệp Lân lên, bắt anh tự bịt miệng mình rồi dẫn anh vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, Diệp Lân định nhấc nắp bồn cầu lên, nhưng vì say nên anh mãi không nhấc lên được.
Hạ Trí không chịu nổi nữa, nhanh tay mở nắp bồn cầu giúp anh, chỉ thấy Diệp Lân cúi đầu nôn ra.
Anh vốn chẳng ăn gì mấy nên chẳng có gì để nôn cả.
Sau khi dạ dày đã trống trơn, chỉ còn lại những cơn nôn khan đầy mệt mỏi.
Hạ Trí vỗ nhẹ lưng anh, giúp anh dễ chịu hơn.
Ban nãy còn giận đến mức muốn bốc hỏa, giờ đây trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác áy náy, dù gì thì cũng là do cậu yêu cầu anh uống rượu Nhị Oa Đầu.
“Anh Lân, anh ổn chứ?”
Diệp Lân không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cho Hạ Trí ra ngoài.
Có lẽ đây là lúc anh trông thảm hại nhất trong đời, cho nên anh không muốn để Hạ Trí thấy.
Nhưng Hạ Trí lại không dám rời đi, chẳng may lát nữa Diệp Lân dậy rồi ngã sõng soài thì sao?
“Uống chút nước đi.” Hạ Trí mở nắp chai nước khoáng để trên bồn rửa mặt, đưa cho Diệp Lân.
Diệp Lân ngửa đầu, uống một ngụm lớn.
Khuôn mặt vốn ửng đỏ giờ lại trở nên tái nhợt, thiếu sức sống.
Một lúc lâu sau, Diệp Lân mới cố gắng đứng dậy, nhưng vừa đứng được liền loạng choạng suýt ngã, Hạ Trí vội vàng vòng tay đỡ lấy anh.
Diệp Lân bật cười khẽ, giọng hơi khàn: “Hạ Trí… Cậu định lợi dụng tôi đấy à…”
Hạ Trí chỉ muốn ném anh ra ngoài, trán nổi lên gân xanh vì bực bội.
Ai lợi dụng ai chứ? Anh không cảm thấy xấu hổ sao!
Hạ Trí nghiêm mặt không nói gì, còn Diệp Lân lại nghịch ngợm nghiêng đầu tựa vào vai cậu, nở nụ cười nhàn nhạt: “Cậu nói xem… lúc nãy tôi ngủ, cậu có làm gì không đấy?”
Hạ Trí hừ lạnh một tiếng.
“Anh cứ thử nói thêm vài câu nữa đi, xem tôi có đấm anh không.”
“Ừm… đau đầu quá… không nói nữa…”
Giọng Diệp Lân nhỏ dần, mệt mỏi, khiến Hạ Trí bất giác đưa tay lên xoa nhẹ sau đầu anh, gần như muốn an ủi như với một đứa trẻ, suýt chút nữa đã thốt lên “Không đau nữa đâu.”
“Có muốn ăn chút gì không?” Hạ Trí hỏi.
“Muốn ngủ.” Diệp Lân đáp, giọng rề rề.
“Vậy ngủ đi.” Hạ Trí nhẹ nhàng dìu Diệp Lân quay lại giường, kéo chăn đắp kín cho anh.
Diệp Lân vùi nửa khuôn mặt vào chăn, thân hình cuộn tròn lại, chỉ để lộ chút chóp mũi và đầu ngón tay, Hạ Trí không nhịn được, khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu Diệp Lân.
“Hổ không gầm… Không có nghĩa là mèo bệnh…” Diệp Lân nói với giọng trầm trầm.
“Sao anh không thử làm mèo bệnh một lần đi?”
Hạ Trí trả lời, đồng thời dùng tay nghịch sợi tóc lòa xòa trên sống mũi Diệp Lân.
“Mèo bệnh mới được phục vụ chu đáo thế này… Chủ nhân, cậu có thể dịu dàng hơn một chút không?”
Một tiếng “chủ nhân” của Diệp Lân khiến tim Hạ Trí như bị một cú đấm bất ngờ, trái tim rơi xuống như có ai kéo mạnh, cảm giác nhồn nhột trong lòng thật khó chịu.
Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Hạ Trí đã vòng tay ôm chầm lấy Diệp Lân vào lòng.
Diệp Lân hình như sững lại, toàn thân căng cứng, khiến Hạ Trí tưởng anh sẽ đẩy mình ra, nhưng không ngờ, Diệp Lân lại nghiêng người tiến gần hơn, tựa đầu lên ngực cậu.
Cánh tay Hạ Trí vẫn để sau lưng Diệp Lân, cảm nhận được cơ thể anh dần thư giãn, Hạ Trí từ từ thả lỏng bàn tay, đặt nhẹ lên lưng anh.
Đây là tấm lưng mà Hạ Trí đã nhìn ngắm không biết bao lần, từ những lần thấy Diệp Lân bơi trong nước, đến dáng vẻ đầy sức sống và hấp dẫn, nhưng chưa bao giờ cậu thấy nó ngoan ngoãn và thuần phục như lúc này, như thể Diệp Lân hoàn toàn thuộc về Hạ Trí, không còn một ai khác.
Đêm nay, Diệp Lân như biến thành một con mèo nhỏ, dù có chút nghịch ngợm nhưng vẫn rất ỷ lại vào Hạ Trí.
Ôm Diệp Lân trong vòng tay, Hạ Trí chợt thấy lòng mình tràn đầy, dường như những khoảng trống trong cuộc sống và tâm hồn kể từ ngày mất bố, đều được Diệp Lân lấp đầy.
Hạ Trí nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, trước mắt cậu là một dòng nước trong xanh, Bĩ Bĩ vui vẻ vẫy đuôi bơi về phía cậu.
Hạ Trí cười, dang tay chuẩn bị đón lấy chú cá heo nhỏ.
Nhưng ngay khi Bĩ Bĩ bơi đến trước mặt Hạ Trí, nó đột nhiên biến thành Diệp Lân!
Diệp Lân mỉm cười, cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, sau đó vòng tay giữ lấy đầu Hạ Trí.
Dưới làn nước, Diệp Lân nghiêng đầu, bất ngờ áp sát, đôi môi anh chạm mạnh vào Hạ Trí, ép cậu vào thành hồ bơi, giống như đợt nước rút cuối cùng đầy quyết tâm, đầu lưỡi Diệp Lân vượt qua mọi trở ngại mà len vào, cuốn theo từng giọt không khí và từng đợt sóng nóng bỏng, Hạ Trí vừa định quay mặt thì Diệp Lân lại kiên quyết truy đuổi, không để lại chút khe hở nào.
Thiếu oxy khiến ý thức dần tan rã, Hạ Trí chỉ thấy mái tóc Diệp Lân bồng bềnh trong nước, cho đến khi cậu cảm giác mình không thể thở nổi nữa.
Hạ Trí giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy Diệp Lân đang nằm nghiêng người dựa vào đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, không biết đã nhìn từ bao giờ.
“Cậu nằm mơ?”
Có lẽ vì mới tỉnh ngủ, giọng của Diệp Lân vẫn còn chút khàn khàn, âm vực trầm thấp làm giọng nói nghe trưởng thành hơn hẳn.
Lúc anh nói chuyện, trong không khí phảng phất một mùi hương bạc hà nhè nhẹ thay vì mùi rượu sau cơn say.
Người này bò dậy rửa mặt từ lúc nào thế?
Nếu rửa mặt rồi thì còn bò lên giường làm gì nữa?
Hạ Trí đưa tay lên che mắt, lầm bầm đáp: “Ừm… Mơ thấy một cơn ác mộng kinh hoàng…”
“Ác mộng gì cơ? Có phải mơ thấy tôi nôn lên người cậu không?”
“Tôi mơ thấy… Một con cá heo bỗng dưng biến thành anh…”
Diệp Lân không nói gì, Hạ Trí bỏ tay ra, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên sâu hơn, như thể câu nói vừa rồi khiến anh hơi cảnh giác.
“Nếu có con cá heo biến thành tôi, hoặc tôi biến thành cá heo… chẳng phải sẽ thành một con quái vật à?”
Hạ Trí nhíu mày: “Quái vật gì chứ? Đâu phải anh biến thành Godzilla rồi phá hủy Trái Đất đâu? Chỉ là cá heo thôi mà… Cá heo thì đáng yêu biết bao.”
Cậu bỗng nghĩ đến Bĩ Bĩ, tự nhiên muốn vuốt v e nó, ôm nó và cưng nựng nó.
“Giả sử tôi thực sự biến thành cá heo thì sao?” Diệp Lân hỏi tiếp.
“Thì tôi sẽ tiết kiệm thật nhiều tiền, mua một chiếc du thuyền rồi cùng anh chu du khắp thế giới.”
Hạ Trí tưởng tượng ra cảnh mình đứng giữa biển khơi, một chú cá heo bơi theo bên cạnh, khung cảnh đó đẹp đến mức cậu bất giác mỉm cười.
Diệp Lân chăm chú nhìn nụ cười của Hạ Trí, ánh mắt dần dần lắng lại.
Đúng lúc ấy, điện thoại của anh bỗng vang lên, Hạ Trí khẽ đạp anh một cái: “Nghe điện thoại đi!”
Diệp Lân không vội vàng, nghiêng người lấy điện thoại trên bàn đầu giường: “Lạc Ly, sao cậu lại gọi cho tôi?”
Chỉ nghe thấy cái tên “Lạc Ly,” Hạ Trí lập tức chột dạ, như thể biết cậu muốn nghe nội dung cuộc trò chuyện, Diệp Lân cố tình áp sát hơn.
Giọng nói nghiêm túc và trầm thấp vang lên từ đầu bên kia.
“Cậu đặt vé tàu cao tốc ngày nào? Tôi đi đón cậu.”
Diệp Lân cười, nhẹ nhàng chạm lên mũi Hạ Trí, khiến cậu khó chịu đẩy tay anh ra.
“Tôi sẽ dẫn theo một chàng trai. Chắc là đặt vé buổi chiều hoặc buổi tối. Cậu yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ kỳ huấn luyện mùa đông.”
“Khi nào đặt vé xong báo tôi.”
“Được rồi.”
Cúp máy, Hạ Trí nhìn điện thoại của mình, trời ơi, họ ngủ một giấc mà đã đến tận một giờ chiều!
Hai người xuống quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, nhân viên lễ tân liếc nhìn Hạ Trí rồi lại nhìn Diệp Lân, ánh mắt có phần lạ lẫm khiến cậu hơi xấu hổ, quay mặt đi.
Diệp Lân lại choàng tay qua vai Hạ Trí, thì thầm vừa đủ để lễ tân nghe thấy: “Tối hôm qua sảng khoái thật.”
“Hả? Sảng khoái cái gì cơ?” Hạ Trí nhăn mặt nhìn anh.
Diệp Lân nhếch môi, nụ cười đầy ý xấu.
“Cậu nghĩ sao?”
“Tôi thấy anh muốn ăn đòn.” Hạ Trí hất tay anh ra, đút tay vào túi, bước ra khỏi khách sạn.
Sau khi thu dọn hành lý, Hạ Trí cùng Diệp Lân lên tàu cao tốc.
Có lẽ vì đêm qua ngủ không thoải mái, Diệp Lân vừa ngồi xuống đã ngáp ngắn ngáp dài.
Hạ Trí ngồi bên cạnh xem video về Bĩ Bĩ mà Minh Ca gửi tới.
Giờ đây, Minh Ca càng ngày càng sáng tạo, còn ghép những đoạn âm thanh mà Hạ Trí đã nói, tạo thành một đoạn lặp đi lặp lại.
“Bĩ Bĩ, lộn vòng nào!”
Bĩ Bĩ phấn khích lao lên khỏi mặt nước, xoay một vòng đầy điệu nghệ.
“Bĩ Bĩ, hát đi nào!”
Bĩ Bĩ bắt đầu hú lên từng tiếng, âm điệu dường như phảng phất giai điệu của bài “Twinkle Twinkle Little Star”, thật không thể tin nổi, đúng là tài năng thiên bẩm!
“Bĩ Bĩ, em có yêu anh không?”
Tiếng cá heo thiếu chút nữa làm hỏng cả loa điện thoại.
Hạ Trí cau mày, từ trước đến nay cậu chưa từng hỏi Bĩ Bĩ mấy câu như “Em có yêu anh không?”…
Sau đó, cậu gửi tin nhắn hỏi Minh Ca về chuyện này, cuối cùng Minh Ca cũng thú nhận rằng mình đã dùng một phần mềm để tạo ra âm thanh đó.
Hạ Trí không hài lòng chút nào, dù giọng “Bĩ Bĩ, em có yêu anh không?” nghe có đến bảy, tám phần giống giọng cậu, nhưng rõ ràng Bĩ Bĩ không hề phân biệt được thật giả.
Thế thì chẳng phải quá dễ bị dụ dỗ rồi sao!
Nhìn Bĩ Bĩ, Hạ Trí lại nhớ đến Diệp Lân hôm qua khi say rượu đã dùng đầu mũi cọ nhẹ vào mình, cậu không kìm lòng được mà liếc nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân vẫn ngủ, hàng lông mi dài tạo thành cái bóng mờ dưới mí mắt, trông thật yên bình.
Đúng lúc đó, nhân viên soát vé trên tàu đến kiểm tra.
Hạ Trí đưa chứng minh thư của mình cho họ, không muốn đánh thức Diệp Lân, cậu liền khẽ vỗ lên túi áo bên trái của Diệp Lân, nhưng không thấy gì. Thế là cậu lặng lẽ đưa tay vào túi quần của Diệp Lân.
Ngón tay Hạ Trí chạm vào Diệp Lân qua lớp vải lót túi, dường như cậu cảm nhận được chân của Diệp Lân hơi run lên, không biết có phải anh sắp tỉnh dậy không. Hạ Trí dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt Diệp Lân, khi thấy anh không có phản ứng gì, Hạ Trí mới tiếp tục, rút tay ra và cúi người nghiêng sát vào Diệp Lân, lục tìm túi bên kia.
Túi áo vẫn trống không, thế là Hạ Trí lại luồn tay vào túi quần còn lại.
Cuối cùng, ngón tay cậu cũng chạm được vào chứng minh thư, khi rút ra, Hạ Trí hạ thấp người gần sát vùng bụng của Diệp Lân.
Diệp Lân khẽ động đậy, tạo nên một tình huống khá “kịch tính”, Hạ Trí suýt nữa áp sát vào anh, khối “gồ ghề” đó vô cùng khí thế, lần đầu tiên Hạ Trí bị choáng đến mức từng sợi tóc như dựng đứng.
Đưa chứng minh thư của Diệp Lân cho nhân viên soát vé xong, Hạ Trí lại lén lút nhét vào túi quần của Diệp Lân mà không làm phiền giấc ngủ của anh.
Chẳng mấy chốc, tàu đã đến ga.
Trước khi loa phát thanh vang lên, Hạ Trí tranh thủ nhéo mạnh mũi của Diệp Lân.
Ai mà muốn tên này cắn mình chứ!
Như dự đoán, lông mày của Diệp Lân nhíu lại, khi mở mắt ra, ánh mắt của anh toát lên vẻ muốn nhảy bổ vào Hạ Trí cắn cho một phát.
Hạ Trí lập tức thả tay ra, Diệp Lân khẽ cau mày, ánh mắt dần dần dịu lại.
“Đến trạm rồi, đi thôi.”.
Cả hai rời khỏi tàu, Hạ Trí kéo hành lý đi theo Diệp Lân ra khỏi ga.
Ngoài sảnh, dòng người đông đúc chen lấn, đứng ngóng trông và chờ đợi người thân.
Không cần Diệp Lân giới thiệu, Hạ Trí đã lập tức nhận ra Lạc Ly.
Nghe tên Lạc Ly có vẻ nữ tính, nhưng thực tế anh ấy là một chàng trai trời sinh vóc dáng hoàn hảo, lại chuyên về bơi bướm, bờ vai anh ấy rộng và tràn đầy sức mạnh nam tính. Trên gương mặt Lạc Ly không có biểu cảm gì, có chút lạnh lùng.