“Tôi nhìn thấy cậu, cậu ở…”
Theo giọng nói của Diệp Lân, trái tim Hạ Trí cũng đập thình thịch.
Lần trước Diệp Lân đã nói là thấy cậu và Sầm Khanh Miễn đi công viên hải dương, tại sao cậu đi làm thêm ở Cung Cá Heo cũng bị anh nhìn thấy chứ! Hơn nữa lần nào cũng là anh nhìn thấy cậu, còn cậu thì không thấy anh!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là mẹ Hạ Trí đi trực đêm.
“Đừng nói!” Hạ Trí bịt miệng Diệp Lân, ấn đầu anh vào lòng mình.
Diệp Lân cười, không hề vùng vẫy mà cứ để Hạ Trí ôm.
Mãi đến khi mẹ Hạ Trí nói “Mẹ đi trực đêm đây”, Hạ Trí mới thở phào nhẹ nhõm.
Lòng bàn tay như bị thứ gì đó ướt át đẩy một cái.
Hạ Trí run lên, lập tức đẩy Diệp Lân ra.
Tóc Diệp Lân rối bù, đầu lưỡi li3m mép, nói: “Cậu làm mặt tôi méo hết cả rồi.”
“Anh thấy rồi thì cũng đừng nói với mẹ tôi! Mẹ tôi biết thì sẽ không cho tôi đi nữa!”
“Cậu thích con cá heo nhỏ đó lắm à?”
Diệp Lân cười hỏi.
“Thích chứ. Nó ngây thơ lắm, có lúc nghịch ngợm muốn đánh nó, có lúc lại thấy những điều tôi không nói với người khác, nó đều hiểu.”
Hạ Trí dùng ngón tay gõ gõ giấy nháp của mình.
“Nó không nghĩ đến chuyện dịu dàng ân cần với cậu đâu.”
“Hả?”
Diệp Lân đưa tay bẻ tai Hạ Trí: “Nó chỉ muốn làm cậu thôi.”
“Làm tôi? Làm tôi cái gì?”
Diệp Lân ra hiệu bằng tay.
Hạ Trí đột nhiên hiểu ra Diệp Lân đang nói gì: ” Bĩ Bĩ vẫn còn là một đứa trẻ con!”
“Suy nghĩ của trẻ con mới là đáng sợ nhất.”
“Tôi thấy, suy nghĩ của anh mới là đáng sợ nhất!”
“Đúng vậy, suy nghĩ của tôi tất nhiên là đáng sợ. Cậu lớn thêm một chút nữa là biết.”
Diệp Lân đưa tay xoa đầu Hạ Trí, Hạ Trí vẫn hất ra như thường lệ.
Thế là vào thứ bảy, khi Hạ Trí gặp lại Bĩ Bĩ, thấy con vật nhỏ này từ trong nước trồi lên, há miệng cười ngây ngô với Hạ Trí, Hạ Trí cứ thấy Bĩ Bĩ cười rất gian.
Hạ Trí đến bên hồ, sờ sờ đầu Bĩ Bĩ, trơn tuột: ” Bĩ Bĩ, có người nói với anh, trong đầu em có rất nhiều suy nghĩ rất đáng sợ? Thật hay giả vậy?”
Bĩ Bĩ nghiêng đầu “ao” một tiếng, dùng mõm chạm vào lòng bàn tay Hạ Trí, còn vòng quanh cổ tay Hạ Trí nửa vòng.
Rất trơn, rất lạnh nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy ngượng ngùng.
Hạ Trí đột nhiên nhớ đến cảnh Diệp Lân cắn dưa lê hôm đó, cái mõm lạnh ngắt của Bĩ Bĩ khiến Hạ Trí có cảm giác nóng bừng, cậu lập tức rụt tay lại.
Bĩ Bĩ nhìn Hạ Trí, dường như không hiểu tại sao Hạ Trí không cho nó hôn nữa, có chút đáng thương.
Thôi, Bĩ Bĩ có thể có suy nghĩ xấu gì chứ, đi đi lại lại chẳng phải chỉ có những trò đùa dai đó thôi sao.
Hạ Trí sờ sờ Bĩ Bĩ: “Nước lạnh quá, anh khởi động một chút rồi xuống.”
“Ao!”
Bĩ Bĩ rất vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước, đường cong đó có một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Hạ Trí ngây người ra—— Bĩ Bĩ lại lớn thêm một chút rồi.
Điều này có nghĩa là… nó ngày càng gần đến độ tuổi vô liêm sỉ khiến người ta tức giận.
Hạ Trí xuống nước, may mà nhiệt độ nước được kiểm soát, nếu không Hạ Trí chỉ ở được vài phút là run cầm cập.
Bĩ Bĩ háo hức bơi lại, vòng quanh eo Hạ Trí bắt đầu xoay tròn, đuôi áp sát vào hông Hạ Trí, như muốn câu lấy cậu.
Hạ Trí buồn cười muốn túm lấy vây lưng của Bĩ Bĩ nhưng đều bị Bĩ Bĩ tránh thoát.
“Được rồi được rồi! Em cứ vòng vòng thế này, anh không chịu nổi đâu!”
Hạ Trí ấn kính bơi xuống, lặn xuống nước.
Anh nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Bĩ Bĩ đâu.
Ê, con quỷ nhỏ này đi đâu rồi?
Đột nhiên, anh cảm thấy có thứ gì đó trơn tuột áp vào bụng, Hạ Trí mới phát hiện ra Bĩ Bĩ đã đến dưới bụng mình, lật người lại dùng bụng áp vào Hạ Trí.
Nó lắc lư sang trái sang phải, Hạ Trí thấy buồn cười, anh sờ sờ cơ thể trơn láng của Bĩ Bĩ, rồi bơi hai cái, thoát khỏi phạm vi của Bĩ Bĩ.
Ai ngờ chưa bơi được bao xa, Bĩ Bĩ đột nhiên bơi đến bên cạnh Hạ Trí, dùng mõm chọc rơi mũ bơi của Hạ Trí.
Mũ bơi trượt lên, mái tóc ngắn mềm mại của chàng trai bồng bềnh trong nước, cậu đẩy Bĩ Bĩ ra.
Nhưng Bĩ Bĩ lại dùng miệng ngậm lấy mũ bơi của Hạ Trí, lắc lắc, nước tràn vào mũ bơi, chìm xuống đáy hồ.
Bĩ Bĩ đắc ý vòng quanh Hạ Trí hai vòng, còn cố tình dùng vây bên của mình lướt qua eo Hạ Trí, lúc đó Hạ Trí đột nhiên có cảm giác quần bơi sắp bị kéo tuột.
May mà Bĩ Bĩ không tiếp tục, mà bơi ra xa, lắc lư cơ thể.
Hạ Trí bất lực lặn xuống đáy hồ, vừa với tới mũ bơi, đột nhiên có một lực đ è xuống lưng.
Không giống như trò đùa trước đó, sức mạnh của Bĩ Bĩ lớn đến kinh ngạc.
Nó lắc lư cơ thể, dồn sức, Hạ Trí thậm chí không có cơ hội phản kháng, toàn bộ cơ thể đều áp vào đáy hồ.
Con vật trên lưng cố tình lắc lư chậm rãi, sự lạnh lẽo và ấm áp giao hòa vào lúc này, Hạ Trí chống hai tay xuống đáy hồ cố gắng đứng dậy nhưng Bĩ Bĩ lại đè Hạ Trí không cho cậu đứng dậy.
Hạ Trí thực sự muốn đánh nhau với nó, đáng tiếc dưới nước là lãnh địa của Bĩ Bĩ, cậu không có chút lợi thế nào, ngoài việc tức giận và khó chịu, cậu không còn cách nào khác.
Hạ Trí ho một tiếng trong nước, sặc nước.
Bĩ Bĩ mới bơi ra, Hạ Trí co người lại, nhíu mày liên tục ho.
Bĩ Bĩ quẫy đuôi, lao đến dưới Hạ Trí, nâng cậu lên.
Đây là lần đầu tiên, Hạ Trí ngồi trên người Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ đưa cậu lên bờ.
Hạ Trí nằm sấp trên bờ, thực ra vừa rồi cậu không hề sặc nước, chỉ thấy tại sao chỉ có Bĩ Bĩ trêu cậu, cậu cũng phải trêu Bĩ Bĩ một lần!
Bĩ Bĩ không biết Hạ Trí không sao, cứ dùng mõm chọc Hạ Trí, giống như ho rồi vỗ lưng cho cậu.
Hạ Trí mặt lạnh, đẩy Bĩ Bĩ ra.
Bĩ Bĩ “Ao” một tiếng, lại quay đầu lại, dùng đầu cọ vào eo Hạ Trí nũng nịu.
Như thể đang nói “Anh tha lỗi cho em đi mà! Anh tha lỗi cho em đi mà!”
Hạ Trí quay đầu đi, không để ý đến nó.
Bĩ Bĩ bơi sang phía bên kia của Hạ Trí, tiếp tục dùng đầu cọ vào cậu.
Hạ Trí ấn đầu nó xuống, nó lại ngẩng lên, Hạ Trí lại ấn xuống, nó tiếp tục ngẩng lên.
Sau vài lần như vậy, chú cá heo nhỏ đột nhiên bơi đến dưới Hạ Trí, dùng mõm chọc vào người Hạ Trí.
Hạ Trí trợn tròn mắt, lập tức muốn bơi ra nhưng chú cá heo nhỏ vẫn kẹt ở đó, mặt Hạ Trí ngày càng đỏ.
“Được rồi được rồi! Anh tha lỗi cho em! Anh tha lỗi cho em!”
Hạ Trí không lên cũng không xuống, chú cá heo nhỏ trơn tuột đẩy vây lưng, mặt Hạ Trí sắp nổ tung.
Hạ Trí đang định chống lên bờ, Bĩ Bĩ lại nhảy phóc lên, nằm trên lưng Hạ Trí, thậm chí còn vui vẻ vỗ vỗ.
Hạ Trí nghiến răng nghiến lợi, cậu không vui chút nào, trực tiếp dùng khuỷu tay đánh Bĩ Bĩ một cái.
Bĩ Bĩ rơi trở lại mặt nước, tiếp tục thò đầu ra, vẫn cười toe toét.
Hạ Trí nhặt quả bóng nhỏ trên bờ, đập vào cái đầu tròn vo của nó.
“Em học mấy thứ này ở đâu vậy!”
Chú cá heo nhỏ đứng thẳng lên, lắc lư cơ thể, nó có vẻ rất thích nhìn Hạ Trí đỏ mặt.
Nhìn thứ mơ hồ sắp chui ra, gân xanh trên trán Hạ Trí sắp nổ tung, quá chói mắt.
“Cút đi! Để anh thấy cái bộ dạng chết tiệt này của em nữa, anh đánh em đấy!”
Bĩ Bĩ nhận ra mình thực sự đã chọc giận Hạ Trí, liền chui tọt xuống nước.
Hạ Trí vẫn còn sợ hãi, cậu không phải chưa từng tìm hiểu xem nếu cá heo thực sự làm chuyện đó thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Cậu thậm chí không dám xuống nước, mặc khăn tắm ngồi trên bờ uống trà gừng.
Lúc này, Minh Ca xách thùng đi tới, hét lên: “Bĩ Bĩ! Thêm bữa!”
Bĩ Bĩ vẫn chìm dưới nước.
“Ê, hai đứa sao vậy? Cãi nhau à?” Minh Ca nhìn Hạ Trí nói.
“Anh biết con quỷ nhỏ đó vừa làm gì không?”
Minh Ca nhìn vẻ mặt khó chịu của Hạ Trí, lập tức cười toe toét.
“Ôi, đều là anh em cả mà, nó so đo với cậu, cậu cũng so đo với nó đi!”
“So đầu óc thì còn tạm!”
“Đúng vậy, không ai có thể so sánh với nó, ha ha ha! Nó sắp lớn rồi, không còn là đứa trẻ nữa. Luôn có một số nhu cầu khác, cậu hiểu không?” Minh Ca ra hiệu.
“Tôi không muốn hiểu.”
“Ôi… Về phương diện đó, đối với cá heo cũng là giao tiếp. Nó coi cậu là bạn của nó, sẽ muốn ‘giao tiếp’ với cậu.”
“Hay là… các anh cứ đưa Lạc Lạc về cho nó đi.”
Minh Ca cười: “Nó thông minh lắm, cậu nói rõ cho nó biết cậu không thích chơi trò gì với nó, nó tự biết chừng mực.”
Lúc này, Bĩ Bĩ thò đầu lên khỏi mặt nước, nhìn Hạ Trí đầy mong đợi “Ao” một tiếng, tỏ ý mình sẽ không chơi như vậy nữa.
“Hơn nữa nó sắp đến tuổi rời khỏi đây rồi.”
“À…” Hạ Trí nhìn Minh Ca: “Bĩ Bĩ phải đi sao?”
“Ừ, đến mùa hè, phải đưa nó đến trung tâm sinh sản cá heo ở thành phố Q. Họ cần nó…”
“Ồ, nó sẽ đến đó để cưới vợ à?”
“Đúng vậy. Bĩ Bĩ, em cũng đến tuổi cưới vợ rồi!”
Đầu Bĩ Bĩ nghiêng sang một bên, tỏ ý không hứng thú với đề nghị này.
Minh Ca thấy Bĩ Bĩ không có hứng ăn, liền xách thùng đi mất.
“Đừng sợ nó, nó chỉ đang đắc ý thôi, lát nữa tôi sẽ quay lại cho nó ăn.”
Nói vậy, Hạ Trí không nhịn được cười.
Hạ Trí xuống nước, nhìn Bĩ Bĩ cười ngây ngô, đột nhiên lại thấy không nỡ.
“Em nói xem nếu em mãi không lớn thì tốt biết mấy?”
Bĩ Bĩ bơi lại, nhẹ nhàng chạm vào ngực Hạ Trí.
Hạ Trí lập tức hiểu ý nó, nó đang nói “Em muốn anh ôm em.”
Mở rộng vòng tay, Hạ Trí ôm lấy Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ hiếm khi ngoan ngoãn dựa vào Hạ Trí.
Ôm một lúc, Hạ Trí đột nhiên thấy tò mò.
“Em nói xem, nếu em chở anh, nhanh nhất có thể bơi được bao nhiêu?”
“Ao?” Bĩ Bĩ ngẩng đầu lên, Hạ Trí chỉ vào mình, sau đó làm động tác bơi một vòng quanh hồ.
Bĩ Bĩ lập tức hiểu, vẫy đuôi dừng lại bên cạnh Hạ Trí, Hạ Trí nằm lên, ôm lấy vây lưng của Bĩ Bĩ.
“Anh nặng lắm, em đừng để bị đau lưng.” Hạ Trí cười nói.
Mặc dù biết rõ Bĩ Bĩ chở anh không thể bơi nhanh hơn được nữa nhưng Hạ Trí lại có cảm giác sắp được cưỡi gió đạp sóng.
Bĩ Bĩ lao về phía trước, tiếng nước chảy vang lên, Hạ Trí ôm chặt vây lưng của nó, cảm giác phá nước tiến lên thật đặc biệt, sảng khoái và thoải mái, Bĩ Bĩ luôn có thể đột ngột quay đầu khi sắp đâm vào thành hồ.
Cảm giác trôi chảy này khiến Hạ Trí reo lên, Bĩ Bĩ cũng đi theo kêu “Ao ao.”
Đúng lúc Hạ Trí hứng khởi nhất, Bĩ Bĩ đột nhiên lật người, hất Hạ Trí xuống nước nhưng cơ thể nó nhanh chóng xoay tròn, lại đưa Hạ Trí lên khỏi mặt nước.
Khoảnh khắc đó dưới nước, Hạ Trí nhìn thấy sự không nỡ của Bĩ Bĩ đối với cậu, hết sức có thể làm cho cậu vui vẻ.
Nó sợ bị cậu lãng quên.
Chơi một lúc, Bĩ Bĩ tràn đầy năng lượng cũng mệt, dù sao Hạ Trí không phải là chú chó con hay cô bé rơi xuống biển trên TV.
Hạ Trí nằm trên bờ, Bĩ Bĩ dừng lại bên cạnh anh.
Nó ngẩng đầu lên, dường như đang khát khao điều gì đó nhưng lại không dám bày tỏ hết.
Hạ Trí cúi đầu, chạm nhẹ vào mỏ nó, áp mặt mình vào mặt nó.
“Anh sẽ đến thành phố Q tìm em, được không?”
Bĩ Bĩ cứ thế lặng lẽ áp vào mặt Hạ Trí, đột nhiên trượt xuống nước.
Hạ Trí lặn xuống, Bĩ Bĩ ở ngay dưới nước.
Cái dáng vẻ đó, giống như lần đầu tiên Hạ Trí gặp nó.
Hạ Trí nhẹ nhàng vuốt v e lưng nó, khi nó yên tĩnh, Hạ Trí có thể nhận thức rõ ràng rằng, Bĩ Bĩ không thể mãi mãi là chú cá heo chỉ của riêng cậu.
Hạ Trí nín thở không được nữa, bơi lên mặt nước, hít một hơi.
“Bĩ Bĩ, anh tin rằng chỉ cần luôn nhớ nhung nhau, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Bĩ Bĩ nổi lên, Hạ Trí cười nói với nó: “Giống như anh lại gặp được Diệp Lân vậy. Lần đầu tiên anh Lân làm gia sư cho anh, đã nói với anh rằng ‘Cậu có tôi’. Sau đó, anh thực sự đã làm được rất nhiều điều mà trước đây anh không nghĩ mình sẽ làm được.”
Bĩ Bĩ bơi đến bên Hạ Trí, áp vào nó, nhẹ nhàng quạt nước vào eo cậu.
“Bĩ Bĩ, em cũng có anh. Em thực sự có anh. Sau này dù em đi đâu, anh cũng sẽ đến tìm em.”
Hạ Trí búng tay: “Đi! Chúng ta lại thi bơi!”
“Ao——” Bĩ Bĩ quay người lại, dùng đuôi chống vào thành bể.
Hạ Trí tràn ngập trong đầu là cảm giác vừa rồi Bĩ Bĩ đưa mình bơi lội, cậu nhớ kỹ cảm giác này, lao xuống nước.
Lúc chia tay, Hạ Trí định lên bờ, Bĩ Bĩ đuổi theo Hạ Trí “Hôn” ba cái liên tiếp.
Nó dùng mõm liên tục húc vào hõm eo của Hạ Trí mấy cái.
Hạ Trí quay người lại, xoa đầu Bĩ Bĩ, dọc theo đường cong đó, đến mỏ của nó, nhẹ nhàng móc một cái.
“Nhóc con, em sắp lớn rồi! Còn nghịch ngợm thế!”
Bĩ Bĩ đột nhiên trượt khỏi người Hạ Trí, sau đó quay người, mạnh mẽ chen vào giữa Hạ Trí và thành bể.
“Bĩ Bĩ!”
Bĩ Bĩ không chịu nhường đường, nhẹ nhàng vẫy đuôi, Hạ Trí buồn cười nghiêng người bơi sang một bên khác, Bĩ Bĩ lập tức đuổi theo, bất kể Hạ Trí muốn lên bờ ở đâu, đều bị Bĩ Bĩ chặn trước.
“Bĩ Bĩ… ” Hạ Trí biết Bĩ Bĩ không nỡ xa mình, mình cũng không nỡ xa nó nên không mắng nó.
Lúc này Hạ Trí cảm thấy rất áy náy, vì Bĩ Bĩ dường như có thể hiểu được tất cả những gì cậu nói nhưng cậu lại không biết Bĩ Bĩ đang nghĩ gì trong đầu.
Hạ Trí dọc theo đầu Bĩ Bĩ sờ đến lưng nó, đầu ngón tay khảy nhẹ vào vây lưng của nó.
Vây lưng của Bĩ Bĩ động đậy, Hạ Trí thậm chí còn cảm thấy cơ thể luôn lạnh lẽo của Bĩ Bĩ dường như cũng có nhiệt độ cơ thể của con người, ấm lên.
Nó muốn gần gũi với cậu, nó muốn được nũng nịu bên cạnh cậu.
Hạ Trí ôm lấy Bĩ Bĩ, mặt áp vào đầu nó, cọ xát mấy cái, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Diệp Lân.
Kẻ xấu bụng đó, cứ bóp eo cậu không chịu buông.
Hạ Trí nhỏ giọng nói: “Không biết eo của cá heo ở đâu nhỉ?”
Chỉ một câu nói đó thôi, Bĩ Bĩ như bị điện giật, vẫy đuôi định chuồn đi.
Khoảnh khắc đó, phản ứng của Hạ Trí nhanh hơn cả trí tưởng tượng của cậu, chân giơ lên, thế mà còn chặn được Bĩ Bĩ đang rất linh hoạt.
Bĩ Bĩ bị Hạ Trí chặn lại, rõ ràng cũng ngẩn người.
“Eo em ở đâu nhỉ?”
Hạ Trí sờ lên bụng của chú cá heo nhỏ, lòng bàn tay ấm áp như đang xoa bụng một đứa trẻ ăn no vậy.
Chú cá heo nhỏ run rẩy cả người, Hạ Trí thấy buồn cười vô cùng, không nhịn được lại cố tình dùng ngón tay cào cào.
Lần này Bĩ Bĩ thực sự định chuồn đi nhưng phản ứng của nó lại có chút kỳ lạ, trông có vẻ rất lưu luyến rất thích nhưng lại rất muốn trốn tránh.
Hạ Trí một tay ôm lấy vây lưng của Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ muốn hất Hạ Trí xuống, Hạ Trí nhếch miệng cười xấu xa.
“Thằng nhóc thối! Suốt ngày bắt nạt anh!”
Cuối cùng cũng tìm lại được thể diện trong cái bể bơi này, Hạ Trí sao có thể dễ dàng tha cho nó được?
Hơn nữa bụng của Bĩ Bĩ trơn tuột như quả bóng bơm căng, còn phập phồng theo từng động tác bơi của nó, rất thú vị.
Không biết Hạ Trí chạm vào đâu, Bĩ Bĩ lật người một cái thật mạnh, cuối cùng cũng thoát khỏi Hạ Trí, lập tức lao đến phía bên kia của bể bơi, còn lặn xuống, như thể đang giấu thứ gì đó.
Hạ Trí nổi lên, hít thở mấy hơi, lại lặn xuống.
Hiếm khi thấy tên nhóc hỗn xược này ăn quả đắng, Hạ Trí đương nhiên phải đắc ý thêm một lúc nữa!
Cậu bơi tới gần Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ cứ lùi mãi về phía sau.
Hạ Trí dùng mũi chân chạm nhẹ vào đầu Bĩ Bĩ, tên này hiếm khi khiêm tốn, chỉ vẫy đuôi tránh Hạ Trí.
Hạ Trí lại bơi tới, Bĩ Bĩ lại tránh, hơn nữa còn cứ áp sát vào đáy bể bơi.
Có lẽ bị Hạ Trí đuổi theo làm phiền, Bĩ Bĩ đột nhiên lắc đầu vẫy đuôi bơi lên, ngang nhiên bơi qua đỉnh đầu Hạ Trí.
Tay Hạ Trí vừa mới chạm vào đuôi Bĩ Bĩ nhưng lại thấy có thứ gì đó từ trên đỉnh đầu quất qua, suýt nữa thì đập vỡ kính bơi của Hạ Trí.
Nhìn thấy Bĩ Bĩ bơi một vòng, lại sắp quay lại!
Là một thiếu niên trong loài cá heo, nó được Minh Ca cho ăn quá tốt rồi!
Mà Bĩ Bĩ mang theo vẻ mặt tươi cười, như thể đang dồn hết sức mạnh, muốn mở rộng bờ cõi vậy.
Muốn tránh đã không kịp rồi, tim Hạ Trí đập thình thịch.
Cá heo trông thì đáng yêu nhưng khi hung dữ có thể đâm thủng cả bụng cá mập!
Nhưng Bĩ Bĩ lại lao qua người Hạ Trí, thân hình nó lướt qua eo Hạ Trí, trơn tuột và lạnh lẽo, mang theo cảm giác áp bức rõ ràng, Hạ Trí bị nó ép đến mất thăng bằng trong nước, vừa định đạp nước, đuôi nó còn cố tình quét qua người Hạ Trí.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Trí trống rỗng, theo bản năng cậu quay người bơi liều mạng đến chỗ lên bờ, không biết có phải do tuyến thượng thận tăng tiết không, Hạ Trí đột nhiên chống tay lên bờ.
Cậu suýt trượt chân ngã xuống nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Quay đầu lại, thấy Bĩ Bĩ nổi lên, dừng lại ở chỗ cậu lên bờ.
Nói cách khác, thực ra Bĩ Bĩ vẫn luôn đi theo sau cậu, có đâm vào Hạ Trí hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của nó.
Có thể lên bờ, là Bĩ Bĩ đã tha cho cậu một mạng.
Tim Hạ Trí đập thình thịch, cậu lau nước trên mặt, nhìn Bĩ Bĩ trong nước.
Đột nhiên ngay cả một câu nói đùa cũng không nói ra được.
Tình cảm của cá heo rất phong phú, Hạ Trí còn nhớ những thông tin cậu tìm được về “giao tiếp” giữa cá heo và con người.
Cậu không hề để tâm đ ến những thông tin đó, vì quá khó tin, giống như con người quá tự luyến mà tạo ra ảo giác vậy.
Nhưng lúc này, cậu có chút… không biết phải làm sao.
Cậu luôn chơi với nó, coi nó như em trai, đầu óc nó toàn nghĩ gì vậy?
Bĩ Bĩ vẫn chỉ để lộ vây lưng và đỉnh đầu, chậm rãi nổi lên, lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng, Hạ Trí cau mày. Con vật nhỏ này vẫn luôn tỏ ra đáng yêu nhưng lúc này Hạ Trí lại cảm thấy mình trở thành con mồi của nó.
Lên bờ cũng không an toàn.
Phải biết rằng tên này có thể nhảy lên khỏi mặt nước, đè Hạ Trí xuống.
Sự im lặng giữa Hạ Trí và Bĩ Bĩ, như thể là cuộc đối đầu không tiếng súng.
Hạ Trí động đậy cổ, nếu tên nhóc hỗn xược này thực sự dám nhảy ra khỏi nước, cậu sẽ đấm cho nó một cú thật đau!
Ngay khi cánh tay Hạ Trí đã căng cứng, Bĩ Bĩ đột nhiên “Ao” một tiếng, lộ ra vẻ mặt cười lớn.
Hạ Trí ngẩn người, chỉ thấy Bĩ Bĩ đối mặt với cậu, nhảy lên khỏi mặt nước, lắc lư, như thể đang khoe khoang, lại như đang chế giễu.
Mà trên cái bụng trơn tuột của Bĩ Bĩ, trắng hếu, chẳng có gì cả…
Như thể thứ mà Hạ Trí nhìn thấy trong nước lúc nãy, chính là thứ mà Bĩ Bĩ cố tình “thả” ra, để dọa cậu.
Minh Ca đang xách xô đi tới, bên trong là “Thức ăn” của Bĩ Bĩ, đến xem Bĩ Bĩ có đói không.
“Ồ, Hạ Trí, cậu vẫn chưa về nhà à?”
“Ồ… vẫn chưa…”
“Sao vậy?”
“Không có gì, tên nhóc hỗn xược này ngày càng không biết xấu hổ…”
Minh Ca liếc nhìn Bĩ Bĩ đang trong nước, thỉnh thoảng lại nhảy lên lắc đầu lắc cổ, lập tức hiểu ra.
“Ồ! Gần đây nó thích khoe khoang. Gặp người là khoe. Tiến sĩ Sở đã nghiên cứu một chút về hành vi này của nó, thực ra đây là một cách giao tiếp trong cuộc sống của đàn cá heo.” Minh Ca nháy mắt với Hạ Trí.
“Nó không phải giao tiếp bằng tiếng kêu sao?”
“He he, giao tiếp của cá heo, dựa vào sự va chạm “Sâu sắc” hơn, từ đó xác nhận mức độ thân mật với đối phương.”
Hạ Trí mặt đen sì, hồi lâu không nói nên lời.
“Hay là, cậu nghiêm túc lập giao ước tam chương với nó? Lần trước nó khoe khoang với tôi, tôi xách xô đi luôn, nó biết không được khoe khoang với tôi nữa.”
Hạ Trí gãi đầu, cậu đã hiểu.
“Này, nhóc con, nghe cho rõ đây, không được khoe khoang với anh! Nhìn phát buồn nôn!” Hạ Trí giơ tay lắc lắc.
Bĩ Bĩ có chút thất vọng bơi về phía sau.
“Em làm như vậy, sẽ không khiến em và anh thân thiết hơn đâu! Anh không so đo với em, cũng không chơi trò đó với em, hiểu chưa?”
Hạ Trí nghiêm mặt nói.
Bĩ Bĩ lập tức chìm xuống đáy nước, xem ra nó giận rồi.
Minh Ca nhịn cười đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Không sao, không sao, cậu cứ mặc kệ nó, lần sau nó sẽ tự động chạy đến, còn ngoan hơn nữa.” Minh Ca liếc nhìn Hạ Trí.