Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 42: Lấp lánh




Hạ Trí nhìn nửa còn lại, trên đó còn lưu lại dấu răng của Diệp Lân.

“Cũng cho tôi nốt đi.” Ngón tay Diệp Lân gõ gõ lên má Hạ Trí.

“Anh nghĩ hay nhỉ.”

Hạ Trí há miệng, cắn trọn, nhai rôm rốp rồi nuốt xuống.

“Vậy thì tôi chỉ còn cách ăn cậu thôi.” Diệp Lân nói.

“Anh tự ăn mình đi.”

Hạ Trí trợn mắt nhìn anh.

Thực ra từ nhỏ đến lớn, cậu không phải chưa từng giành đồ ăn với Sầm Khanh Miễn.

Ấn tượng sâu sắc nhất là vào mùa hè, cậu đến nhà Sầm Khanh Miễn chơi, trong tủ lạnh chỉ còn một cây kem sữa, Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí giành nhau, Hạ Trí xé kem sữa ra, cắn một nửa nhưng quá lạnh, ngậm trong miệng không nuốt xuống được, đành phải nhổ ra đặt vào lòng bàn tay.

Sầm Khanh Miễn đắc ý li3m sạch phần còn lại, ăn chậm rãi, ánh mắt khiêu khích như muốn nói cậu không chê tôi ghê tởm thì đến giành đi.

Hạ Trí không chịu được vẻ mặt đó của cậu ta, thực sự giành lại rồi tiếp tục ăn, tức đến mức Sầm Khanh Miễn muốn thổ huyết.

Nhưng giành đồ ăn với Diệp Lân thì khác.

Khác ở điểm nào, Hạ Trí cũng không biết.

Chỉ cảm thấy mỗi khoảnh khắc Diệp Lân đến gần, tim cậu đều như bị ai đó kéo ra.

Lúc này, bàn tay Diệp Lân vốn đặt trên mặt bàn nâng lên, một tay ôm lấy Hạ Trí, tay trái vỗ vai phải Hạ Trí: “Tiếp tục, vật lý.”

Cả lưng Hạ Trí đều áp vào lòng Diệp Lân.

Từ khi bố mất, Hạ Trí đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện.

Nhưng khi ngực Diệp Lân áp vào lưng mình, Hạ Trí lần đầu tiên có cảm giác an tâm.

Cả tuần sau đó, Hạ Trí đều ở trong trạng thái u ám, trên mặt không có lấy một nụ cười.

Ngay cả môn ngữ văn mà cậu ghét nhất, cậu cũng khoanh tay, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm lên bục giảng. Dưới áp lực của ánh mắt cậu, cô giáo dạy văn họ Lưu quay người đi cũng không còn nhanh nhẹn nữa.

Tan học, Hạ Trí cúi đầu làm bài tập, làm xong một bài lại chụp ảnh gửi cho Diệp Lân.

Kết quả là, trong giờ vật lý của lão Ngụy, Hạ Trí mới nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Lân, cậu lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, liếc nhìn tin nhắn Wechat của Diệp Lân.

Cách giải của Diệp Lân đơn giản hơn nhiều so với Hạ Trí, khiến Hạ Trí không khỏi nghiên cứu thêm.

Ai ngờ Sầm Khanh Miễn cứ dùng khuỷu tay huých Hạ Trí nhưng Hạ Trí lại không có phản ứng gì.

Cho đến khi Sầm Khanh Miễn không huých nữa, Hạ Trí đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, liền thấy lão Ngụy khoanh tay đứng bên cạnh bàn cậu, sắc mặt đen như đít nồi.

“Nộp ra đây.” Lão Ngụy lạnh lùng nói.

Hạ Trí ngẩng đầu nhìn lão Ngụy.

Trường không cấm học sinh dùng điện thoại nhưng vẫn không cho phép phụ huynh mua điện thoại thông minh cho học sinh.

Nhưng thông thường, miễn là không chơi điện thoại trong giờ học, giáo viên sẽ không tịch thu điện thoại thông minh của học sinh.

Điện thoại thông minh của Hạ Trí là đồ cũ, cậu đã tiết kiệm được vài trăm tệ để mua.

Ngay lúc này, Hạ Trí cảm thấy có người nhét thứ gì đó vào tay cậu đang thõng xuống bên cạnh ghế.

Hạ Trí mới nhận ra, đó là điện thoại của Sầm Khanh Miễn.

Tên kia cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Hạ Trí đặt chiếc điện thoại đó lên mặt bàn.

Thầy già trực tiếp tịch thu, còn cầm chiếc điện thoại đó đi một vòng trong lớp: “Các em nhìn cho rõ, cũng nhớ cho kỹ nhé! Trường có quy định, không cho phép học sinh sử dụng điện thoại thông minh! Càng không cho phép sử dụng điện thoại thông minh trong giờ học!”

Hạ Trí nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Không có điện thoại thông minh, cậu và Diệp Lân thường không thể liên lạc qua Wechat được. Sầm Khanh Miễn nghĩa khí, hiến điện thoại của mình ra, thay thế cho điện thoại của cậu.

Sầm Khanh Miễn lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn.”

Cả lớp rất yên tĩnh, mọi người đều nhìn Hạ Trí với ánh mắt đồng cảm.

Ngay lúc này, lớp trưởng môn vật lý Hà Bân đột nhiên lên tiếng nói: “Hình như đây không phải điện thoại của Hạ Trí thì phải? Là của Sầm Khanh Miễn đúng không?”

“Cái gì?” Mắt lão Ngụy nheo lại.

Cả lớp ồn ào.

Hạ Trí nhíu mày nhìn Hà Bân, Hà Bân liếc Hạ Trí một cái, tiếp tục ngẩng cổ không đạt được mục đích thì không chịu thôi.

“Hà Bân đồ khốn này…” Sầm Khanh Miễn nghiến chặt răng.

Nếu lão Ngụy đến, nhất quyết bắt Hạ Trí nộp điện thoại của mình ra, vậy thì điện thoại của Sầm Khanh Miễn đã hy sinh vô ích.

“Hà Bân cố ý sao?” Hạ Trí hỏi.

“Hà Bân thích Mục Ninh, cả lớp chúng ta đều biết. Thứ hai tuần trước Mục Ninh mang bánh rán và sữa cho mày, Hà Bân sắp nổ tung rồi.”

“Thật sao? Sao tao không biết cậu ta thích Mục Ninh?” Hạ Trí nghiêng mặt, trong lòng nghĩ không thấy Hà Bân thường xuyên ở cùng Mục Ninh mà.

“Mày… là hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết nhắn tin Wechat với Diệp Lân. Thêm nữa Hà Bân và Chung Thuần là một nhóm, đã sớm không ưa mày rồi.”

“Thì ra là vậy.”

Lão Ngụy quay lại trước mặt Hạ Trí, lạnh lùng nói: “Vừa nãy rốt cuộc em chơi điện thoại của ai?”

Hạ Trí rất hiểu, vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến nên lão Ngụy cũng nghiêm khắc hơn ngày thường. Huống hồ nếu phát hiện mình bị học sinh lừa, chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

Cứng đối cứng với giáo viên, không có lợi.

“Thưa thầy, vừa nãy Hạ Trí chỉ mượn điện thoại của em để nhắn tin thôi ạ. Thầy đã tịch thu điện thoại của em rồi, em cũng nhận lỗi, đúng là không nên mang điện thoại thông minh đến trường. Thưa thầy, mọi người còn đang chờ nghe thầy giảng vật lý ạ.” Sầm Khanh Miễn đứng lên, vẻ mặt chân thành nhìn thầy già.

Hạ Trí nhìn Hà Bân, tên này cười lạnh. Hạ Trí lờ mờ đoán được, nếu chuyện này không giải quyết được, trời mới biết Hà Bân lại gây rắc rối cho cậu vào lúc nào.

Hà Bân và Chung Thuần đều là thành viên của cái gọi là nhóm học sinh giỏi, Chung Thuần luôn coi Hạ Trí là cái đinh trong mắt, cái “Nhóm ưu tú” này cũng không muốn Hạ Trí là “Kẻ khác biệt” như vậy chen vào.

Nhưng Hạ Trí thích giải quyết vấn đề, hơn nữa phải giải quyết ngay trên lĩnh vực mà đối thủ giỏi, như vậy mới có thể “Đánh trúng đích.”

“Thưa thầy, hay là thế này.” Hạ Trí đứng lên, cậu vốn đã cao, đứng lên còn cao hơn thầy già một cái đầu: “Thầy cũng muốn tốt cho chúng em, sợ chúng em chơi điện thoại trong giờ học ảnh hưởng đến việc học. Để thầy yên tâm, hay là thầy ra một bài tập khó trên bảng, để em và lớp trưởng môn vật lý Hà Bân cùng lên giải. Nếu chúng em đều giải được, thầy cũng có thể yên tâm giảng bài, không cần tiếp tục bận tâm đ ến chuyện điện thoại nữa. Được không ạ?”

Hạ Trí nhìn Hà Bân, Hà Bân có chút kinh ngạc.

Mặc dù thái độ của Hạ Trí rất nhu thuận nhưng rõ ràng là đang khiêu chiến với Hà Bân.

Hà Bân sao có thể không tiếp chiêu, cậu ta lập tức nói: “Thưa thầy, em thấy đây là ý kiến hay.”

Các bạn học khác đều nhìn về phía Hạ Trí.

Bọn họ biết học kỳ này thành tích của Hạ Trí tiến bộ rất nhanh nhưng so tài vật lý với Hà Bân, vẫn có chút không tự lượng sức.

Lão Ngụy hiếm khi cười.

“Được. Tôi ra ba bài, tôi cũng không cố tình làm khó các em, chỉ ra những dạng bài khó thường gặp trong đề thi vật lý! Hạ Trí, nếu em giải được, tôi coi như chuyện em chơi điện thoại chưa từng xảy ra. Tôi cũng trả lại điện thoại cho Sầm Khanh Miễn. Nhưng nếu em không giải được…”

Hạ Trí rất bình tĩnh trả lời: “Vậy em cũng nộp điện thoại.”

Cả lớp im lặng, dưới sự im lặng đó lại là sóng ngầm dữ dội.

Mọi người đều thầm mong đợi, có người cho rằng Hà Bân chắc chắn sẽ làm được nhưng Hạ Trí thì chưa chắc. Cũng có người cho rằng hôm nay Hà Bân quá kiêu ngạo, muốn xem cậu ta ngã ngựa.

Bài toán đầu tiên của lão Ngụy là bài toán tổng hợp về lực học.

Các bạn học vừa nhìn đề bài đã thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ có một vài bạn nam giỏi vật lý trong lớp lấy giấy nháp ra tính toán.

Hà Bân liếc nhìn, dạng bài toán này cậu ta đã giải không biết bao nhiêu lần rồi, cầm phấn lên viết ngay.

Còn Hạ Trí thì đút tay vào túi đứng trước bảng, khiến người ta không nhìn ra được rốt cuộc cậu biết hay không.

Nếu là bình thường, nhóm nhỏ nhắn tin Wechat của những học sinh yếu kém đã bắt đầu đặt cược rồi, đáng tiếc là Trần Thạc và những người khác đều đã đổi sang dùng điện thoại phổ thông, điện thoại của Sầm Khanh Miễn cũng đã nộp rồi, mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với nhau.

Trần Thạc chớp mắt về phía Sầm Khanh Miễn năm lần, tức là cược năm tệ, cược Hà Bân sẽ thắng.

Diêu Minh và Lý Thạc nhìn nhau, cũng chớp mắt về phía Sầm Khanh Miễn năm lần, bọn họ cũng cược Hà Bân.

Sầm Khanh Miễn chậm rãi nhìn Hạ Trí, chớp mắt một cái.

Trần Thạc không hài lòng, ném một tờ giấy qua: Cược một tệ là có ý gì?

Sầm Khanh Miễn chậm rãi lấy một tờ tiền một tram tệ trong cặp sách ra mở ra lắc lư: Ông đây cược một trăm tệ!

Lúc này, tay phải của Hạ Trí cuối cùng cũng lấy ra khỏi túi, cầm phấn bắt đầu viết lên bảng.

Đây là một bài toán nhiều quá trình, tìm ra đặc điểm của từng quá trình và mối liên hệ giữa các quá trình mới là chìa khóa để giải bài toán nhiều quá trình.

Lúc đầu, các bạn học đều nhìn chằm chằm vào Hà Bân nhưng sau đó mọi người đều nhìn về phía Hạ Trí.

“Tôi hiểu những gì Hạ Trí viết!”

“Thì ra chia thành năm quá trình à! Chia rõ ràng các quá trình ra thì cũng dễ thôi!”

Lão Ngụy nhìn Hạ Trí, im lặng gật đầu.

Khi Hà Bân đặt phấn xuống, cậu ta quay người lại, mới phát hiện ra mọi người đều đang nhìn Hạ Trí.

Lúc này, Hạ Trí cũng đặt phấn xuống. Đáp án của hai người giống nhau nhưng lão Ngụy lại giảng giải toàn bộ bài toán lý dựa trên bài viết trên bảng của Hạ Trí.

Hà Bân nhịn cơn giận không phát tác, cậu ta không tin Hạ Trí sẽ giải được hai bài toán sau.

Lão Ngụy định ra bài toán thứ hai, Hạ Trí cầm cục tẩy bảng đi đến trước mặt Hà Bân, nhỏ giọng nói: “Nhường chỗ.”

Tiếp đó, cậu mạnh tay xóa sạch toàn bộ bảng.

Bài toán thứ hai là bài toán về chuyển động của hạt mang điện, đây cũng là điểm kiến thức khiến nhiều học sinh lớp mười hai đau đầu.

Hạ Trí nhìn thấy dạng bài toán này, liền liên tưởng đến bàn tay của Diệp Lân.

Anh luôn dùng tay vạch ra hướng chuyển động của electron trước mặt Hạ Trí, bên tai cậu dùng giọng bình tĩnh nhắc nhở: “Bài toán về chuyển động của hạt mang điện chung quy chỉ có hai loại. Một là hạt lần lượt đi vào các vùng có giới hạn khác nhau, hai là hạt đi vào vùng có trường hợp. Dạng bài toán này, cậu nắm được ‘tiền đề’ thì nó sẽ không lấy mạng cậu được.”

Mắt Hạ Trí nheo lại.

Hà Bân không giải bài toán ngay mà nhìn biểu cảm của Hạ Trí, trong lòng nghĩ dạng bài toán như thế này, cho dù Hạ Trí có giải được thì chắc chắn cũng sẽ lộn xộn.

Ai ngờ, Hạ Trí bước lên, rất bình tĩnh dựa theo điều kiện giới hạn trong đề bài lập phương trình phụ, sau đó kết hợp với các phương trình khác để giải.

Hà Bân cũng vội vàng bắt đầu giải bài toán nhưng khi Hà Bân mới viết được một nửa, Hạ Trí đã ném phấn vào hộp, đút tay vào túi đứng sang một bên chờ cậu ta.

Trần Thạc và những người khác quay đầu nhìn Sầm Khanh Miễn với vẻ mặt mong chờ, Diêu Minh không nhịn được viết một tờ giấy ném qua: Mẹ ơi, A Trí lợi hại như thế từ khi nào đấy?

Sầm Khanh Miễn đắc ý trả lời: Khi chúng mày dậm chân tại chỗ, A Trí đã sớm ngồi tên lửa rồi! Mỗi người năm tệ, không được nợ nữa!

Diêu Minh đau khổ ôm trán, trước đây bọn họ luôn cho rằng Hạ Trí thi đỗ cao hơn Chung Thuần là do may mắn, nhưng nhìn xem hôm nay… Đây là may mắn sao?

Nếu đây cũng là may mắn, Hạ Trí có thể trúng số phát tài rồi!

Còn phải chịu tra tấn vì kỳ thi tuyển sinh đại học sao? Cút đi, kỳ thi tuyển sinh đại học!

Cuối cùng Hà Bân cũng giải xong bài toán này với tốc độ nhanh nhất.

Lão Ngụy rất hài lòng đánh dấu tích lớn vào bài giải của hai người, sau đó dặn dò Hà Bân một câu: “Hà Bân này, tôi biết những bài toán này đối với em dễ như trở bàn tay nhưng trình tự giải bài vẫn phải đầy đủ. Phải biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học chấm điểm theo từng bước giải.”

“Vâng, thưa thầy.” Tay Hà Bân toàn là mồ hôi.

Nhưng cậu ta biết, bài toán thứ ba chắc chắn sẽ khó hơn, cậu ta không tin Hạ Trí giải được.

Nghĩ như vậy, Hà Bân lại tự tin trở lại.

Lão Ngụy nhìn về phía Hạ Trí, nói: “Lau bảng đi.”

Giọng điệu rõ ràng đã ôn hòa hơn nhiều.

Hai bài toán này chứng tỏ Hạ Trí thời gian này đúng là đã bỏ công học hành, cơn tức của lão Ngụy cũng đã giảm đi nhiều.

“Bài thứ ba này là dạng bài tổng hợp lực điện. Nếu ra thành bài lớn, điểm sẽ không ít. Tôi mong mọi người dù không giải được đến cuối cũng cố gắng kiếm điểm.”

Hạ Trí đứng bên cạnh, nhìn lão Ngụy viết lên bảng.

Khi bài toán được viết ra hoàn chỉnh, Hạ Trí ngẩn người, năm sáu giây trôi qua mà không có phản ứng gì.

Trần Thạc, Lý Thạc và Diêu Minh, ba anh em phá phách này đều thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngả người ra sau.

—— Bài toán khó như vậy, chắc năm tệ của bọn họ giữ được rồi.

Hà Bân đã bắt đầu giải bài toán một cách thoải mái, khóe miệng vô thức nhếch lên—— Đây là đẳng cấp của họ, không phải ai cũng có thể đạt tới.

Mục Ninh lo lắng nhìn về phía Hạ Trí, các bạn học cả lớp cũng ngóng trông.

Lúc này, Hạ Trí cầm phấn lên, bắt đầu viết một cách nhanh chóng, dường như không cần tính toán trong đầu mà cứ thế viết một mạch.

Gọi là trôi chảy.

Lão Ngụy nhìn mà ngẩn người.

Cậu viết càng nhanh, Hà Bân bên cạnh càng cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh, đầu ngón tay run rẩy.

Hạ Trí làm nhanh như vậy được sao?

Sao cậu có thể làm được chứ!

Cậu viết bừa thôi! Nhất định là viết bừa!

Mình mới là đáp án chuẩn xác!

Khi Hà Bân viết xong, Hạ Trí cũng dừng bút, vẫn là ngón tay khẽ hất lên, viên phấn rơi trở lại hộp.

Trước đây, động tác ném phấn này của cậu, các bạn nữ khác chỉ thấy “làm màu” mà thôi nhưng bây giờ nhìn Hạ Trí ném phấn, trong lòng đều muốn reo hò.

Nụ cười của lão Ngụy quá rõ ràng.

Hà Bân làm được bài toán này, nằm trong dự đoán của ông ấy. Nhưng Hạ Trí có thể giải được, ít nhất có thể kéo điểm trung bình của cả lớp lên được nửa điểm!

“Hà Bân, em lên trình bày cách giải cho cả lớp.” Lão Ngụy lên tiếng.

Hà Bân đẩy đẩy gọng kính, cậu ta để ý thấy tốc độ giải toán của Hạ Trí quá nhanh, cứ như đã thuộc trước đáp án vậy.

“Hay là để Hạ Trí trình bày cho cả lớp đi. Cậu ấy giải toán rất trôi chảy, chắc trong lòng hiểu rõ lắm.”

Nếu là thuộc đáp án, trong đầu không hiểu thì cũng vô dụng.

Hà Bân không tin Hạ Trí có thể làm được thật!

“Tôi giải toán trôi chảy là vì trước khi vào lớp vừa mới làm bài toán này nên nhớ các bước tính toán.” Hạ Trí thừa nhận rất thẳng thắn.

Ngay khi Hà Bân tưởng Hạ Trí sẽ nói rằng thực ra cậu không hiểu bài toán này thì Hạ Trí lại bắt đầu phân tích một cách mạch lạc.

“Bài toán này thể hiện nhiều hiện tượng vật lý xảy ra cùng một lúc. Vì vậy, chúng ta phải chia hiện tượng phức tạp thành nhiều quá trình đơn giản. Sau đó, lập phương trình cho từng hiện tượng, giải liên hợp.”

Hạ Trí vẽ các hiện tượng trong đề bài lên bảng, cậu nói rất ít nhưng câu nào cũng trúng trọng điểm.

Những bạn nữ vốn sợ môn vật lý, vậy mà đều có thể theo kịp mạch suy nghĩ của Hạ Trí.

Hà Bân há hốc mồm, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hạ Trí thực sự biết làm, không chỉ biết làm mà còn làm rất rõ ràng!

Nếu như trong bài kiểm tra, Hạ Trí không chỉ làm bài nhanh mà còn đúng.

Trước đây, Hà Bân còn cùng Chung Thuần chế giễu Hạ Trí, bây giờ Hà Bân cuối cùng cũng có thể hiểu được áp lực của Chung Thuần và Hạ Trí khi ngồi trước sau trong phòng thi.

Khi Hạ Trí giảng xong bài toán này, tiếng chuông hết tiết cũng vang lên.

Tiếng vỗ tay vang lên, Hạ Trí ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bạn cùng bàn của mình là Sầm Khanh Miễn.

Tiếp theo là nhóm của Trần Thạc, sau đó là Mục Ninh, cuối cùng cả lớp đều vang lên tiếng vỗ tay.

Lão Ngụy cũng vỗ tay theo, ông ấy đi đến trước mặt Sầm Khanh Miễn, lấy điện thoại của cậu ta ra.

Ngay lập tức, cả lớp im lặng.

“Mang điện thoại thông minh đến trường chắc chắn là vi phạm quy định nhưng tôi nói được làm được, lần này trả điện thoại lại cho em. Nhưng lần sau, em sẽ không lấy lại được đâu.” Lão Ngụy nghiêm mặt nói.

“Lão Ngụy muôn năm!” Sầm Khanh Miễn cười lớn.

Tiếp theo, các bạn học khác cũng hô theo: “Lão Ngụy muôn năm——”

“Cút cút cút! Đám nhóc con các em! Kỳ thi cuối kỳ đừng làm mất mặt tôi, tôi mới hô muôn năm cho các em!”

Lão Ngụy mặt đỏ tía tai nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Hạ Trí quay người lại, không biểu lộ cảm xúc, lau sạch bảng đen chờ thầy giáo toán đến.

Khi cậu đi xuống, mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt khác.

Trần Thạc thở dài: “Ôi—— Cảm thấy không tiện làm anh em với mày nữa rồi…”

“Chỉ vài bài toán có thể quyết định được ai là anh em với ai sao?” Hạ Trí nhàn nhạt đáp lại.

Trần Thạc sờ mũi, liếc nhìn Hà Bân rồi nói: “Đúng vài bài toán vớ vẩn, có thể chia người ra thành ba sáu chín hạng sao?”

“Nói hay lắm!”

Hạ Trí có năng lực nhưng không kiêu ngạo, ánh mắt các bạn học trong lớp nhìn cậu đều sáng lấp lánh.

Hà Bân mặt mày ủ rũ, quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Buổi sáng tan học, Hạ Trí đến văn phòng của lão Ngụy.

Lão Ngụy thấy cậu, còn giả vờ không vui: “Cậu nhóc này còn đến chọc tôi tức giận à? Đừng có chơi điện thoại trong giờ học của các thầy cô khác nữa.”

Hạ Trí lấy điện thoại trong túi ra, mở WeChat cho lão Ngụy xem.

“Em không chơi điện thoại, chỉ vừa thảo luận bài tập với người khác.”

Lão Ngụy nhìn, thời gian không sai, là lúc vừa vào lớp. Bài toán cũng không sai, đúng là bài toán thứ ba mà lão Ngụy vừa ra.

“Em đến đây để khoe với tôi là gia sư của rm dạy tốt hơn tôi à?”

“Không, em đến để khiến thầy Ngụy yên tâm. Cũng xin thầy Ngụy tha thứ cho em.”

Lão Ngụy liếc cậu, đột nhiên nắm lấy điện thoại của cậu, giấu vào đầu gối.

Hóa ra là cô giáo tiếng Anh ôm sách đi vào, nhìn thấy Hạ Trí liền nói: “Hạ Trí à! Kỳ thi cuối kỳ cố gắng thi tốt nhé! Thầy Ngụy của các em coi trọng em nhất, ngày nào cũng nói em tiến bộ! Đừng chỉ lo toán lý hóa, tiếng Anh của tôi em cũng phải tạo bất ngờ cho tôi đấy!”

“Em sẽ cố gắng.” Hạ Trí gật đầu nói.

Lão Ngụy nhét điện thoại vào thắt lưng của Hạ Trí, nói: “Cút cút cút!”

Hạ Trí nhịn cười, nói: “Thầy à, tạm biệt.”

Tối hôm đó, Hạ Trí nhận được điện thoại của Diệp Lân.

Qua điện thoại, Hạ Trí có thể nghe thấy đủ loại âm thanh, tiếng nói cười của học sinh, tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng phát thanh của trường.

Đó là âm thanh từ Trường địa học Q.

Trước đây cảm thấy rất xa vời nhưng giờ đây lại cảm thấy chỉ cần bước từng bước vững chắc là có thể đến được thế giới đó.

“Thầy Ngụy của các cậu nói, cậu và lớp trưởng môn vật lý đấu với nhau một trận à?” Trong giọng nói của Diệp Lân mang theo ý cười, ấm áp, khiến Hạ Trí không hiểu sao lại nhớ đến cảm giác trước đây được Diệp Lân ôm vào lòng, chỉ cần ngả người ra sau là có thể dựa vào vòng tay của anh.

“Để giữ lại phương tiện liên lạc với anh.”

“Lão Ngụy nói, cậu đã lớn rồi. Nếu như trước đây, cậu chắc chắn sẽ chống đối ông ấy.”

“Tôi không lớn, chỉ cảm thấy lão Ngụy thực sự quan tâm đ ến tôi. Vậy thì tôi cũng tôn trọng và trân trọng sự quan tâm này của ông ấy dành cho tôi. Khi ở bên anh, tôi đã đồng ý với một đạo lý.”

“Đạo lý gì?”

“Phản kháng ngược lại không thể thay đổi được gì, đầu rơi máu chảy và cả hai cùng tổn thương không phải là kết quả chúng ta theo đuổi.”

“Vậy thì phải thay đổi như thế nào?”

“Tất nhiên là chứng minh bản thân. Để những người đứng trên cao biết rằng mình vẫn chưa cao không với tới. Chứng minh rằng thực ra chứng minh còn mạnh mẽ hơn phản kháng. Nếu như tôi thi đỗ trường đại học trọng điểm, tôi sẽ đàng hoàng nói rằng tôi muốn đi bơi.”

“Sửa lại một chút, không phải là ‘thi đỗ trường đại học trọng điểm’, mà là ‘thi đỗ Trường đại học Q’.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã xuất hiện, để tôi phát hiện ra rằng bản thân mình mạnh mẽ đến vậy.

Kỳ thi cuối kỳ của Hạ Trí, trước khi đến khiến người ta lo lắng nhưng khi cầm được đề thi, tâm trạng của cậu trở nên thoải mái.

Cậu không còn như mấy lần trước, không ngừng lật đề thi, mà bình tĩnh làm hết tất cả các câu hỏi.

Khi thi tổ hợp khoa học tự nhiên, Hạ Trí đến góc lớp lấy cặp sách của mình, vừa vặn đụng phải Chung Thuần.

Lần này Chung Thuần phát huy rất tốt, biểu cảm trên mặt cũng tự tin hơn rất nhiều.

“Lần này cậu không lật đề thi nữa à?” Chung Thuần trêu chọc.

“Ừm.” Hạ Trí đi ngang qua cậu ta, vỗ vai cậu ta, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Gặp nhau ở phòng thi số một.”

Chung Thuần ngẩn người hai giây: “Phòng thi số một? Cậu tự tin đến mức nào vậy!”

Phòng thi số một của trường phổ thông trực thuộc trường đại học t là ba mươi học sinh đứng đầu khối, về cơ bản là trình độ của các trường đại học trọng điểm nổi tiếng.

Tối về, Diệp Lân nghe Hạ Trí kể sơ qua về dạng đề thi cuối kỳ, Hạ Trí đang nhắm mắt nhớ lại thì đột nhiên Diệp Lân vòng một cánh tay lên.

“Này, thu nhập của cậu làm người nuôi cá heo có đủ để mời tôi ngủ giường nước không?”

Hạ Trí giật mình, mở to mắt nhìn đối phương: “Sao anh biết tôi làm người nuôi cá heo?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.