Chính là cú đá bất ngờ đó, “Ầm” một tiếng, như thể đập vỡ thứ gì đó, khiến cho Diệp Lân vốn muốn tạm thời cách ly bản thân, thoát khỏi vô số tưởng tượng hỗn loạn điên cuồng.
“Muốn chết à…”
Diệp Lân cúi đầu, dùng giọng nói tàn nhẫn đến mức sắp nghiến nát răng mình mà chỉ mình anh nghe thấy.
Hạ Trí vừa ném giấy vụn lên vừa đi về lớp, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Sầm Khanh Miễn nói chuyện cười với các bạn nữ.
“Mục Ninh, sao cậu lại đến đây?” Hạ Trí lên tiếng hỏi.
Mục Ninh quay người lại, cô ấy mặc áo khoác lông vũ màu vàng nhạt, đội mũ lông, cả người trông nhỏ nhắn, chiếc mũ len màu đỏ khiến cô ấy trông sáng sủa và đáng yêu.
“Tôi để quên vở bài tập trong ngăn bàn nên quay lại lấy.” Mục Ninh cười rồi cúi đầu, định đi ngang qua Hạ Trí.
Hạ Trí đút tay vào túi, nghiêng người nhường đường cho Mục Ninh.
Sầm Khanh Miễn trong lòng thở dài thườn thượt, anh bạn thân này của cậu ta, e là phải đợi đến khi cháu trai nhà họ Tăng biết đánh nước tương thì cậu mới thoát ế!
“Mục Ninh… Lần trước cậu không hiểu bài vật lý à? Xem Hạ Trí có thể dạy cậu không!” Sầm Khanh Miễn nói lớn.
“Không… không cần đâu…” Mục Ninh đỏ mặt.
“Ha ha ha, Hạ Trí dạy cậu vật lý, cậu dạy tôi tiếng Anh để đổi!”
“Cậu còn ngại à?” Hạ Trí hừ một tiếng.
Sầm Khanh Miễn hết nói nổi, cậu ta đã cố gắng hết sức để giúp Hạ Trí thoát ế, vậy mà tên này lại chẳng biết điều gì cả!
Thở dài một tiếng, Sầm Khanh Miễn lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, để lại cả lớp cho hai người họ.
Diệp Lân đi lên lầu, thấy Sầm Khanh Miễn rụt cổ, đeo máy ảnh, đứng ở cửa lớp.
“Sao không vào?” Diệp Lân buồn cười hỏi.
“Tôi không thể kéo chân Hạ Trí lại được sao?” Sầm Khanh Miễn chớp chớp mắt.
Diệp Lân quay mặt đi, thấy Hạ Trí đang ngồi cạnh một bạn nữ, đang dạy cô gái ấy giải bài tập.
Anh hơi bối rối, Mục Ninh giữ khoảng cách, Diệp Lân nhìn thoáng qua đã thấy cậu có vẻ căng thẳng.
“Cậu cũng quan tâm đ ến Hạ Trí đấy nhỉ.” Giọng Diệp Lân rất ôn hòa.
“Đương nhiên rồi. Con người ta, cái gì cũng phải trải qua mới tốt. Cho nên nhất định phải nắm bắt cái đuôi của tình yêu tuổi học trò.”
Sầm Khanh Miễn quay mặt đi, cười híp mắt nhìn Diệp Lân.
Cậu ta không quên, dạo này anh ta sống rất chật vật, đến cả điện thoại cũng bị tịch thu, chẳng phải là vì gia sư mà Diệp Lân giới thiệu sao?
“Nói như vậy, trước đây Hạ Trí chưa từng thích ai sao?”
Diệp Lân không hề có vẻ gì là tức giận, khiến Sầm Khanh Miễn rất thất vọng.
“Ha ha. Anh nhìn Hạ Trí xem, vừa cao vừa đẹp trai, khí chất lạnh lùng như vậy, các bạn nữ thích nhất kiểu này rồi. Lần kiểm tra đầu tiên của năm lớp mười, có một bạn nữ ngồi trước cậu ấy nói với cậu ấy rằng ‘Cậu còn nhớ tôi không, tôi học cùng cậu ở cấp hai, có một lần thi giữa kỳ, cậu còn mượn tôi cái bút chì 2b’.”
“Hạ Trí trả lời thế nào?”
“Hạ Trí nói ‘Tôi chưa bao giờ mang theo quá hai cây bút chì’.” Sầm Khanh Miễn nhún vai.
Diệp Lân cười một tiếng: “Còn nữa không?”
“Có một lần vào dịp Tết nguyen đán năm lớp mười, có một bạn nữ nói ngõ nhà mình hơi sâu, hỏi Hạ Trí có thể đưa cô ấy về không.”
“Hạ Trí lại nói gì?”
“Cậu ấy nói đã hẹn với tôi chơi game, sợ không kịp. Cậu ấy gọi một bạn học khác đưa bạn ấy về. Từ đó về sau, bạn nữ đó trở thành bạn gái của người khác.”
“Ồ.”
“Lúc học lớp mười một, một bạn nữ lớp bên cho Hạ Trí mượn vở chép bài, Hạ Trí nói với bạn ấy một câu ‘Cảm ơn’. Bạn nữ đó nói ‘Nếu thực sự cảm ơn thì mời tôi ăn gà rán đi’!”
Sầm Khanh Miễn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Gà rán.”
Diệp Lân gần như đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh suýt bật cười thành tiếng.
“Hạ Trí của chúng ta nói ‘Cậu ăn hết một suất gà rán được à’. Từ đó về sau, bạn nữ đó không bao giờ cho cậu ấy chép bài nữa.”
Giảng xong bài vật lý, Mục Ninh cười hỏi Hạ Trí: “Cảm ơn cậu đã giảng bài cho tôi, tôi mời cậu ăn gì đó nhé!”
Sầm Khanh Miễn lúc này phấn khích lắm, cậu ta nói nhỏ: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Hạ Trí nhìn về phía Diệp Lân, nói một câu: “Anh em tôi ở đây cả rồi, thôi khỏi đi.”
Sầm Khanh Miễn bất lực che mắt lại: “Lúc này không phải nên nói ‘Để tôi mời’ sao!”
Mục Ninh cũng không tức giận, cô ấy cười nói: “Vậy thứ hai tôi mang đồ ăn cho cậu. Bánh tráng trứng gần nhà tôi rất thơm.”
“Được, cảm ơn!” Hạ Trí gật đầu.
Mục Ninh đi ra khỏi lớp, Sầm Khanh Miễn nheo mắt cười hỏi: “Hạ Trí giảng bài cho cậu, cậu có hiểu không?”
“Hiểu chứ, cậu ấy nói còn dễ hiểu hơn cả cô giáo!”
Hai người nói chuyện phiếm được vài câu, Diệp Lân cầm điện thoại, lướt đến mục tin nhắn của một người nào đó, gửi một câu: Tôi phát hiện ra Tiểu Trí rất thích trò chuyện với con gái.
Chỉ một câu như vậy, không còn gì nữa.
Điện thoại của Sầm Khanh Miễn lập tức đổ chuông, vừa rồi còn hăng hái nói tốt về Hạ Trí với Mục Ninh, khi nhìn thấy hai chữ “Thư Dương” trên màn hình, cậu ta lập tức như quả cà bị sương đánh, héo rũ.
“A Trí, tên gia sư đó gọi tôi về nhà làm bài tập rồi. Hai cậu chụp một tấm ảnh trong lớp rồi về nhà thôi!”
“Ồ, được!”
Vì vậy, Hạ Trí và Diệp Lân ngồi trên bục giảng, Diệp Lân cười ôn hòa, Hạ Trí có chút ngạo mạn, hai người đều bắt chéo chân, trông thật bắt mắt, khiến Sầm Khanh Miễn muốn xóa hết ảnh của họ đi.
Về đến nhà, Hạ Trí nhận được ảnh do Sầm Khanh Miễn gửi.
Cậu ngồi trước bàn học, chăm chú nhìn, Diệp Lân ngồi ở góc bàn, cúi đầu nhìn Hạ Trí.
“Tôi đẹp trai không?”
“Anh đẹp trai hay không, anh không biết sao?” Hạ Trí hỏi một cách khó chịu.
Ngón tay dừng lại ở bức ảnh Diệp Lân bế bổng Hạ Trí.
Trong lòng ấm áp, hóa ra khi Diệp Lân ngẩng đầu nhìn cậu, lại là dáng vẻ này.
Diệp Lân cúi đầu, ghé vào tai Hạ Trí nói: “Có muốn thử mặc đồng phục y tá không?”
Trong lòng khẽ chùng xuống, Hạ Trí trừng mắt nhìn Diệp Lân: “Anh muốn chết à?”
Nhưng Diệp Lân lại cong môi, cười rất xấu xa.
“Tôi mặc đồng phục cho cậu xem, cậu mặc đồng phục y tá cho tôi xem.”
“Được thôi, đợi đến lúc anh ngồi xe lăn rồi nói tiếp.” Hạ Trí cười lạnh nói.
Vì vậy, buổi tối, khi Hạ Trí đang ngồi bên cạnh làm bài tập, Diệp Lân lại chơi điện thoại bên cạnh.
Này anh bạn, anh còn biết xấu hổ khi làm gia sư không?
Khi Hạ Trí đậy vở bài tập lại, ghé đầu vào xem điện thoại của Diệp Lân: “Anh Lân, chơi gì thế!”
“Mua xe lăn!”
Diệp Lân thực sự đang lướt xe lăn trên trang web mua sắm!
“Anh rảnh quá nhỉ!”
“Đúng vậy, nhìn cậu làm hết đống bài tập này, tôi thấy rất rảnh!”
“Nói như thể tôi sắp lọt vào top 30 của khối vậy.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Diệp Lân ném điện thoại lên bàn, nhìn Hạ Trí cười.
“Vậy thì tăng độ khó lên một chút.” Hạ Trí chống một tay lên lưng ghế, nghiêng người nhìn Diệp Lân.
“Sao tự nhiên lại muốn tăng độ khó? Tôi còn tưởng cậu rất hài lòng với trình độ hiện tại của mình chứ.”
“Có một tên khá khó chịu, trước đây luôn thi top 30 của khối, gần đây thì trượt dốc, đứng ngay phía sau tôi. Tôi là ai chứ, đã giữ vững kỷ lục ngoài 200 toàn trường trong hai năm rồi.” Hạ Trí hất cằm, vẻ mặt “Này anh bạn, anh hiểu chứ.”
Diệp Lân làm sao không biết suy nghĩ của đám học sinh giỏi ở trường phổ thông trực thuộc đại học T.
“Vậy là cậu đã trở thành vật cản đường của người ta, trở thành chướng ngại vật lớn trên con đường tiến lên của người ta.”
“Ừ, đặc biệt là sau khi người ta biết thủ khoa khối tự nhiên hai năm trước đang kèm riêng cho tôi, người ta đã bỏ tiền thuê thủ khoa khối tự nhiên năm ngoái. Cho nên anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu rồi. Cậu muốn nói với tôi rằng đây không chỉ là cuộc cạnh tranh giữa cậu và tên khó chịu kia, mà còn là cuộc so tài giữa tôi và thủ khoa khối tự nhiên năm ngoái?”
“Đúng vậy. Trước đây anh từng nói với tôi ‘Có anh ở đây’, tôi không để tâm. Bây giờ có đối thủ mạnh như vậy, có phải nên để tôi cảm nhận được sự khác biệt giữa việc có anh và không có anh không?”
Hạ Trí hiếm khi nở nụ cười xấu xa, cậu rất rõ ràng rằng Chung Thuần thực sự là do tâm lý thi cử quá kém nên hai lần này mới thi kém hơn Hạ Trí. Chung Thuần thực ra không cần gia sư nhưng gia sư có thể tăng cường sự tự tin của Chung Thuần, giúp cậu ta lấy lại trạng thái.
Kỳ thi cuối kỳ, Hạ Trí có khả năng sẽ vượt qua được Chung Thuần.
Diệp Lân chống cằm, nheo mắt nhìn Hạ Trí: “Tên khó chịu đó khó chịu đến mức nào, mà có thể khiến cậu vốn chỉ muốn thi đỗ đại học, đột nhiên lại quan tâm đ ến thứ hạng của khối như vậy?”
“Tên khó chịu đó thực ra cũng không khó chịu lắm. Chỉ là bố cậu ta khiến người ta khó chịu, tự cho mình là bác sĩ, có kiến thức có văn hóa nên coi thường bố tôi.”
“Ồ. Vậy nếu tôi thực sự giúp cậu thi thắng tên khó chịu đó, cậu sẽ cảm ơn tôi như thế nào?”
“Mời anh ăn cơm?”
Đây là cách duy nhất Hạ Trí có thể nghĩ ra.
“Mời tôi ngủ.”
“Hả? Cái gì?”
“Mời tôi ngủ.”
“Anh… muốn ngủ ở đâu? Phòng tổng thống của khách sạn Shangri-La?”
Hạ Trí nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệp Lân cũng giống như Thư Tuấn, có sự cố chấp khó hiểu đối với khách sạn cao cấp?
Tất nhiên, hồ bơi của Shangri-La được cho là có chất lượng nước khá tốt…
Ngay khi tâm trí Hạ Trí đang bay xa, Diệp Lân cầm điện thoại đưa đến trước mặt Hạ Trí: “Tôi muốn ngủ cái này! Vừa nãy lướt trang web mua sắm thấy, trông có vẻ không tệ!”
Hạ Trí cúi đầu nhìn, nhãn cầu suýt nữa rơi ra ngoài.
Khách sạn theo chủ đề tình dục, giường nước đặc biệt, khẩu hiệu quảng cáo là “Yêu một lần nhớ mãi không quên.”
“Anh muốn ngủ cái này?”
“Đúng, cái giường nước này.”
Hạ Trí trợn tròn mắt: “Anh muốn ngủ thì được, tôi chuyển tiền vào WeChat cho anh, anh từ từ mà trải nghiệm, chúc anh ‘yêu một lần, nhớ mãi không quên’.”
“Một mình ngủ thì có gì vui, cùng nhau đi.” Diệp Lân nói rất nghiêm túc.
Câu “cùng nhau đi” khiến Hạ Trí có một sự thôi thúc muốn túm lấy cổ áo Diệp Lân mà đánh cho một trận.
“Tôi không muốn.” Hạ Trí có thể tưởng tượng ra cảnh mình và Diệp Lân đứng ở quầy lễ tân của khách sạn đó đăng ký, thà chết còn hơn…
“Ồ, vậy thì cậu tiếp tục làm bài tập đi.” Diệp Lân cầm điện thoại lên, tiếp tục lướt giường nước.
Hạ Trí đập mạnh tập đề xuống, ôm chặt cánh tay, thở dài một hơi.
“Được. Nhưng với điều kiện là tôi phải lọt vào top 30 của khối, thành tích còn phải tốt hơn Chung Thuần.”
“Cậu nói sớm chút, chúng ta đã không lãng phí thời gian rồi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cậu thật tốt, chúng ta sẽ làm bài tập có mục tiêu.”
Nói xong, Diệp Lân nhìn đồng hồ: “Hôm nay cũng không còn sớm nữa. Tôi về trước đây.”
“Hả?”
“Tôi về chuẩn bị đề cho cậu.” Diệp Lân lại định xoa đầu Hạ Trí.
Hạ Trí lập tức tránh ra.
Diệp Lân đút tay vào túi, cúi đầu: “Đừng quên, cùng nhau ngủ giường nước nhé.”
Hạ Trí cầm bút trên tay, chỉ hận không thể đâm Diệp Lân vài nhát.
Buổi tối, Diệp Lân trở về căn hộ nhỏ, liền gọi điện cho Trần Gia Nhuận.
Lúc này, Trần Gia Nhuận đang dựa vào đầu giường, ôm máy tính xách tay xem phim đen, anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại đang rung, nhếch mép.
“Tôi ngu mới nghe điện thoại của cậu.”
Nhưng không ngờ Diệp Lân lại có kiểu gọi cho đến khi điện thoại của Trần Gia Nhuận hết pin, điều này cũng khiến Trần Gia Nhuận hơi lo lắng, tên Diệp Lân này sẽ không thực sự gặp rắc rối gì chứ?
Trần Gia Nhuận hít một hơi, rõ ràng có linh cảm bị lừa, anh ta vẫn nghe điện thoại.
“Gia Nhuận, ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Trần Gia Nhuận trả lời chắc nịch.
“Cậu đang xem phim đen đúng không.” Trong giọng nói của Diệp Lân mang theo ý cười rõ ràng.
Làm bạn cùng phòng hai năm, Diệp Lân biết rõ Trần Gia Nhuận đang làm gì vào lúc nào.
“Đúng vậy, tôi đang bận xem phim đen, cậu có thể đừng làm phiền tôi không?”
“Không được. Giúp tôi một việc, tôi cần một bộ đề hóa học, hướng đến trình độ 580 điểm.”
Trần Gia Nhuận giơ tay lên che mắt, quả nhiên là vì Hạ Trí… Tại sao anh ta lại tò mò nghe điện thoại này chứ? Đêm cuối tuần tươi đẹp sắp trôi qua rồi.
“Ồ, vậy thì tôi tìm người xóa sạch ổ cứng của anh.”
“Đừng–” Trần Gia Nhuận vội vàng lên tiếng.
Anh ta biết trong đám bạn bè của Diệp Lân có một tên Thư Dương, rất giỏi máy tính, xóa sạch ổ cứng chỉ là chuyện nhỏ.
“Vậy thì cậu giúp tôi sắp xếp một bộ đề đi. Không cần nhiều quá, có mục tiêu, đủ lượng cho một tuần là được.”
“Có mục tiêu, còn phải đủ cho một tuần? Cậu tưởng dễ lắm sao?”
“Gia Nhuận, từ khi lên đại học cậu càng ngày càng ít động não, cứ thế này thì cậu sẽ thành não tàn mất.”
“Cút cút cút! Cậu mới não tàn!”
Trần Gia Nhuận cúp điện thoại, nhìn lượng pin của máy tính xách tay, mẹ ơi! Còn một tiếng nữa là mất điện rồi! Phải nhanh lên!
Sau khi giải quyết xong Trần Gia Nhuận, Diệp Lân lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Lần này người nghe điện thoại thoải mái hơn Trần Gia Nhuận nhiều, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Diệp Lân, bao giờ thì cậu lăn về đây?”
Diệp Lân cười: “A Ly, tôi muốn cậu giúp một việc, nếu thành công thì tôi sẽ về tham gia khóa huấn luyện trong kỳ nghỉ đông, còn dẫn theo một cậu nhỏ lợi hại cho cậu xem nữa.”
“Cậu muốn tôi giúp gì?”
“Tôi muốn một bộ đề vật lý, hướng đến mục tiêu đạt 580 điểm, có mục tiêu, lượng đề khoảng một tuần.”
“Được. Ngày mai gửi cho cậu.”
“Vẫn là Lạc đại ca thoải mái.”
“Gặp nhau trong khóa huấn luyện kỳ nghỉ đông.”
Điện thoại trực tiếp cúp máy.
Tiếp theo, Diệp Lân lại gửi một tin nhắn WeChat cho Thư Dương: Mẫu bài văn tiếng Anh thi đại học của cậu đừng giấu nữa.
Khoảng một phút sau, Thư Dương gửi một tệp tin, tiêu đề tệp tin là: Tài liệu mật, vô cùng quan trọng, kẻ tiết lộ sẽ chết.
Diệp Lân cười cười, nhận lấy tệp tin.
Anh trở về căn hộ, đang chọn lọc đề toán trên mạng thì có một tin nhắn WeChat đến.
Hạ Trí: Chờ anh tạo nên kỳ tích.
Diệp Lân cười trả lời: Đằng sau cậu là cả một trường đại học Q.
Diệp Lân tìm trên mạng ba bài toán, sau đó cầm điện thoại lên xem, phát hiện Hạ Trí không trả lời.
Anh biết, tin nhắn WeChat đó chắc chắn là Hạ Trí gửi trước khi đi ngủ.
Cậu nhỏ này… Lúc nghiêm túc thì rất nghiêm túc, lúc vô tâm thì thật sự vô tâm.
Ngày hôm sau, khi Diệp Lân mang một chồng đề in đến trước mặt Hạ Trí, Hạ Trí ngây người.
“Anh… Anh lấy ở đâu ra thế?”
“Tinh hoa trí tuệ của người đi trước. Trước tiên bắt đầu từ môn hóa mà cậu kém nhất.”
Hạ Trí lật xem những bài toán này, phát hiện đều có độ khó nhất định, không phải loại nhắm mắt cũng làm được, hơn nữa kiến thức ứng dụng rất sâu, chắc chắn là được chọn lọc kỹ càng.
“Cái này khó hơn ‘Magie của anh cướp đi kẽm của em’ nhiều.”
Hạ Trí làm bài, thỉnh thoảng nhíu mày nhưng phần lớn thời gian đều không có biểu cảm gì.
Diệp Lân vẫn chống cằm nhìn cậu, khi cậu bí thì mở lời gợi ý.
Mẹ Hạ Trí rất vui mừng, bà vào bếp cắt một quả dưa lê, bày ra đ ĩa, mang vào tặng hoa quả cho họ.
Trên đ ĩa hoa quả cắm những chiếc nĩa nhỏ bằng tre.
Tháng mười hai, thành phố T đã có hệ thống sưởi ấm tập trung.
Phòng của Hạ Trí ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie, cổ áo là một đoạn tóc con, giống như mầm cỏ mới nhú, Diệp Lân rất muốn vuốt v e.
Anh vừa định đưa tay ra thì Hạ Trí đột nhiên giơ tay lên che gáy mình, xoa xoa, như thể gặp phải một bài toán khó.
Diệp Lân liếc nhìn, chất khí trong bài toán này là điều kiện gây nhiễu, thực ra không liên quan gì cả. Anh cười tiến lại gần cậu, nhìn thấy vành tai mềm mại của Hạ Trí, nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Á?” Hạ Trí quay mặt lại, đối diện với nụ cười híp mắt của Diệp Lân.
Cậu hoàn toàn không hiểu Diệp Lân lại làm sao nữa.
“Anh lại buồn chán rồi à?” Hạ Trí hỏi.
Diệp Lân lắc đầu nói: “Thấy cậu cứ vật lộn với cái khí không màu này, tôi đành phải nhắc cậu một chút thôi.”
“Ồ…”
“Tôi muốn ăn dưa lê.” Diệp Lân lại nói.
Hạ Trí không ngẩng đầu lên, bưng đ ĩa dưa lê đến trước mặt Diệp Lân, còn mình thì tiếp tục làm bài.
Vì hơi ấm, môi Hạ Trí hơi khô.
Diệp Lân lấy một miếng dưa lê nhỏ, cắn một miếng rôm rốp.
Ừm, ngọt lắm.
Anh lại lấy một miếng, đưa đến bên miệng Hạ Trí.
Sau khi được Diệp Lân nhắc nhở, Hạ Trí làm bài toán hóa này trôi chảy hơn nhiều, ngay khi cậu định viết bước cuối cùng, có thứ gì đó mát lạnh lướt qua mép cậu.
Đầu tiên là chạm vào chỗ lõm ở khóe miệng, cảm giác mát lạnh làm dịu đi sự bực bội khi làm bài của Hạ Trí, cậu vô thức muốn cắn một miếng nhưng miếng dưa Hami đó lại trượt dọc theo kẽ môi cậu, như muốn làm ẩm đôi môi nứt nẻ của cậu, rồi thoa lên giữa môi.
Hạ Trí há miệng, miếng dưa lê ngọt nhất và mềm nhất lại hếch lên, kéo theo cả môi trên của cậu.
“Này, vui không?” Hạ Trí khó chịu quay mặt đi, trừng mắt nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân cười, anh lười biếng chống cằm, nhấc miếng dưa Hami lên, trả lời: “Vui.”
“Trẻ con.” Hạ Trí không thèm để ý đến anh, tự lấy một miếng trong đ ĩa, nhét vào miệng, rôm rốp, như muốn nghiền nát xương Diệp Lân.
Nhanh chóng, phần hóa học hôm nay đã làm xong.
“Xem này.” Hạ Trí đẩy bài tập đến trước mặt Diệp Lân, còn mình thì bưng đ ĩa dưa Hami lại, ôm đ ĩa ăn hết sạch.
“Cậu đúng là đại gia.”
Thực ra Hạ Trí làm đúng chỗ nào, chỗ nào giải thích quá rườm rà, Diệp Lân đều đã hiểu rõ nhưng anh vẫn nhìn chữ viết của Hạ Trí.
So với chữ viết nguệch ngoạc như ma trơi ban đầu của Hạ Trí thì chữ viết bây giờ đã nghiêm túc hơn nhiều, nhưng vẫn có thể thấy được sự thiếu kiên nhẫn của cậu bé đối với việc viết chữ.
“Ở đây, chú ý đường cong chuẩn độ.”
Ngón tay Diệp Lân nhẹ nhàng gõ vào đ ĩa trái cây trước mặt Hạ Trí.
Đây là phần Hạ Trí ghét nhất ở Diệp Lân, tên này mặt đẹp trai, mà là kiểu đẹp trai mà đàn ông cũng phải công nhận, dáng người cũng đẹp, ngay cả móng tay cũng đẹp hơn người khác.
Lúc này nhìn đ ĩa trái cây, giống như đang khoe ngón tay của mình vậy.
Hạ Trí đẩy đ ĩa trái cây sang bên tay phải của mình.
Diệp Lân đặt bài kiểm tra vào vị trí đó, đứng sau Hạ Trí, một tay chống lên mặt bàn, tay kia cầm bút vòng qua Hạ Trí, khoanh tròn một chỗ trên giấy, biểu thị trọng điểm: “Điểm chuẩn độ gấp đôi, chỗ này chờ nồng độ mol của axit và muối axit hoặc bazơ và muối bazit của nó trong dung dịch hỗn hợp, hãy nghĩ xem đề bài đang hỏi cái gì?”
“Prôton… bảo toàn prôton?”
Hạ Trí ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra mình gần như bị Diệp Lân ôm trọn.
Không có đường lui, lùi về sau chính là vòng tay của Diệp Lân.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của Diệp Lân, mùi sữa tắm thể thao rất nhạt, ngoài ra không có mùi tạp chất nào khác.
“Đúng vậy.” Diệp Lân quay mặt đi, hàng mi gần như chạm vào má Hạ Trí.
Chỉ có hai chữ thôi, hơi thở ấm áp thoáng qua chạm vào tai Hạ Trí, Hạ Trí không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh Diệp Lân nhàn rỗi véo tai mình.
“Anh lại gần quá rồi.” Hạ Trí nghiêng đầu.
“Ồ.” Diệp Lân thẳng lưng lên một chút, nhường cho Hạ Trí nhiều không gian hơn.
Khi Diệp Lân giảng xong một bài toán lớn phức tạp hơn, bao gồm tính chất và mối quan hệ chuyển hóa của hợp chất hữu cơ, giúp Hạ Trí hiểu rõ mạch lạc, đầu óc mơ màng của Hạ Trí đột nhiên tỉnh táo lại, cậu thở dài một hơi, ngả người ra sau, vừa vặn dựa vào người Diệp Lân.
Diệp Lân và Hạ Trí đều chỉ mặc một chiếc áo hoodie, mà đó còn là áo hoodie của Hạ Trí.
Gáy có thể cảm nhận được cơ bắp giữa ngực và bụng của Diệp Lân, không hiểu sao Hạ Trí lại không muốn rời đi, gáy cọ qua cọ lại.
Diệp Lân không dừng lại, vẫn tiếp tục nói, đầu cậu bé vô thức cọ vào Diệp Lân cũng rất chăm chú lắng nghe.
Giải xong một bài toán, Hạ Trí vừa gật đầu vừa lấy một miếng dưa Hami khác từ đ ĩa bên tay phải, chuẩn bị nhét vào miệng.
Cậu vừa định cắn một miếng từ trên nĩa thì người phía sau đột nhiên cúi xuống, ép Hạ Trí ngả về phía trước, bụng áp vào bàn, ngay sau đó “rắc” một tiếng, nửa miếng dưa lê đã bị cắn mất.
Có thứ gì đó ấm áp lướt qua mu bàn tay Hạ Trí, đó là đầu bút của Diệp Lân.
Còn có cảm giác vụn vặt thoáng qua trên cổ tay, đó là ngọn tóc của Diệp Lân.
Còn có hàng mi rũ xuống, trông bình tĩnh không chút tạp niệm, chỉ để cắn miếng dưa Hami đó nhưng tim Hạ Trí như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu… cậu tưởng Diệp Lân định hôn cậu.
“Anh làm gì vậy!”
Hạ Trí mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lân.
“Ăn dưa lê.”
“Anh tự lấy đi…” Hạ Trí liếc nhìn đ ĩa, lập tức chột dạ.
Vì đó là miếng dưa lê cuối cùng.
“Tôi lấy thế nào? Đ ĩa đã hết rồi, hay là tôi lấy cậu?”
Diệp Lân lại tiến lại gần một chút, khẽ áp vào lưng Hạ Trí.