Vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, việc kèm cặp Hạ Trí của Diệp Lân cũng chuyển từ ôn tập đề thi sang nắm trọng tâm.
Hạ Trí có chút không hiểu hỏi: “Sao mỗi lần thi tháng, tôi đều thấy anh đoán đề chuẩn thế?”
“Vì đã nghiên cứu rồi.” Ngòi bút của Diệp Lân gõ nhẹ lên giấy nháp: “Nghe cho kỹ vào. Lần này nếu cậu thi vào top 50 của khối, chuyện tôi nói sẽ đưa cậu đi huấn luyện nghỉ đông ở trường đại học Q không chỉ có hiệu lực, tôi còn cho cậu tham gia vòng xếp hạng.”
Hạ Trí động lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân: “Thật không?”
Vòng xếp hạng của đội bơi đại học Q, về cơ bản là cùng một trình độ với giải đấu cấp trường.
Hạ Trí đã nhiều năm không tham gia một cuộc thi nào có trình độ cao như vậy.
“Thật.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Diệp Lân không còn lười biếng thảnh thơi như trước, điều này cũng tạo áp lực cho Hạ Trí.
Hạ Trí kiên nhẫn làm hết các dạng bài mà Diệp Lân đặc biệt khoanh tròn, đến khi làm xong bài cuối cùng, Diệp Lân lên tiếng: “Ngày mai thời tiết đẹp, chiều chúng ta đi chụp ảnh đi.”
“Chụp ảnh gì?”
Hạ Trí lúc này mới nhớ ra, Diệp Lân đang ám chỉ chuyện mặc đồng phục chụp ảnh chung.
Trước đó lòng bàn chân cậu bị thương nên không chụp được.
“Ừm, tôi nghĩ xem chụp ảnh gì… Ảnh cưới?” Diệp Lân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Trí.
Nụ cười lười biếng nhưng có chút gian xảo đó, vừa có sự dịu dàng đặc trưng của Diệp Lân, vừa ẩn chứa một sự ám chỉ nào đó.
Hạ Trí trực tiếp lấy bài kiểm tra đập lên đầu Diệp Lân: “Anh tự mình chụp đi!”
Diệp Lân lấy bài kiểm tra xuống, sờ nét chữ của Hạ Trí: “Bên cạnh cậu có ai chụp ảnh đẹp không?”
“Thì Khanh Miễn đấy… Nhưng mà cậu ta cái gì cũng thích làm đẹp, không tự nhiên. Hơn nữa cậu ta chắc không ra ngoài được.”
Nghe nói gia sư của cậu ta nghiêm khắc lắm, không biết sao mà Sầm Khanh Miễn lại thích kiểu đó, bị quản chặt như vậy.
“Vậy chúng ta mượn cậu ta một tiếng.” Diệp Lân nheo mắt cười: “Đã lâu rồi không mặc đồng phục, nhớ quá.”
Hạ Trí vốn không kỳ vọng gì vào việc Sầm Khanh Miễn làm nhiếp ảnh gia nhưng Diệp Lân chỉ cầm điện thoại nói vài câu nhẹ nhàng với gia sư kia, thế mà đối phương lại đồng ý?
Hạ Trí tìm một bộ đồng phục sạch khác đưa cho Diệp Lân.
Diệp Lân cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo len cashmere màu tro.
Đây là do Trần Phương Hoa đích thân đi đan, lúc ở cửa hàng đo chiều rộng vai cho Hạ Trí, Trần Phương Hoa còn hỏi có nên thu hẹp vai một chút không, vì trông Diệp Lân khá thư sinh.
Hạ Trí cười thầm trong bụng, Diệp Lân chỉ trông thư sinh thôi…
Dưới sự thuyết phục hết lần này đến lần khác của Hạ Trí, Trần Phương Hoa đã dùng chiều rộng vai của Hạ Trí để đặt cho Diệp Lân một chiếc áo len cashmere. Sự thật chứng minh, phán đoán của Hạ Trí là đúng, Diệp Lân mặc vào vừa vặn không thừa không thiếu phân nào.
Điều đáng tức nhất là… vẫn là vẻ thư sinh đó.
Bây giờ, Diệp Lân mặc đồng phục của Hạ Trí, anh kéo khóa áo lên, sau đó nhấc cổ áo lên ngửi.
Hạ Trí không hài lòng nói: “Mới giặt xong, không có mùi!”
“Nhưng mà tôi thích có mùi.” Diệp Lân cười trả lời.
Hạ Trí trợn mắt nhìn anh: “Anh có thể đi ăn xiên nướng, về là có mùi ngay.”
Nhìn thêm một lúc, Hạ Trí không vui nói: “Đều là đồng phục, sao mặc trên người anh lại toát lên khí chất học sinh giỏi thế? Cảm giác như toàn bộ các trường đại học trên thế giới đều dang rộng vòng tay chào đón anh vậy.”
“Vậy cậu biết khi cậu mặc đồng phục, trong mắt tôi trông thế nào không?”
Diệp Lân khoanh tay, dựa vào bàn học, cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh đầu Hạ Trí.
“Thế nào?” Hạ Trí ngẩng đầu lên.
“Vừa sáng sủa, vừa mạnh mẽ. Tất cả những thứ tôi thích, trên người cậu đều có.”
“Ha ha… Vậy sao anh còn trêu chọc tôi?”
“Trêu chọc cậu, chính là để nhìn những thứ tôi thích chứ.”
“Biến thái.”
Thời tiết ngày càng lạnh, dù mặc đồng phục nhưng bên ngoài vẫn phải mặc áo lông vũ.
Hạ Trí đeo găng tay và khăn quàng, cùng Diệp Lân đi xe buýt đến trường.
Trên xe có lò sưởi, Hạ Trí tháo khăn quàng, ngồi cạnh Diệp Lân.
Trên xe vẫn có lác đác vài học sinh, có lẽ là đi học thêm.
Nếu không phải vì Diệp Lân, Hạ Trí đoán rằng bây giờ mình cũng đang ngủ trong lớp học thêm.
Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên rất biết ơn Diệp Lân, ít nhất Diệp Lân đã giúp cậu sử dụng thời gian một cách hiệu quả.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, đã giúp cậu làm được rất nhiều việc mà cậu vẫn luôn muốn làm nhưng chưa làm được.
Lớp mười hai, nhìn thì thấy khổ nhưng cũng là quãng thời gian không bao giờ quay trở lại.
Sau khi thực sự trưởng thành, nếu muốn nỗ lực theo đuổi điều gì đó, có lẽ sẽ không còn đơn thuần như mối quan hệ giữa lớp mười hai và kỳ thi đại học nữa.
“Cảm ơn.” Hạ Trí khẽ nói.
Diệp Lân có nghe thấy hay không không quan trọng, Hạ Trí chỉ muốn nói ra thôi.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên vai Diệp Lân, trong ánh sáng có vô số hạt bụi bay lơ lửng.
Trên lông mi và đầu mũi Diệp Lân như có vầng hào quang, từ cổ áo khoác, Hạ Trí nhìn thấy cổ áo đồng phục.
Cậu không hiểu sao lại bắt đầu tưởng tượng, khi Diệp Lân học lớp mười hai, anh có đi xe buýt đến trường như thế này không?
Có ăn sáng ở ven đường không? Có bị muộn học không?
“Lúc tôi học lớp mười hai ở khu trường ngoại ô, bố mẹ tôi đang bàn chuyện ly hôn. Để tôi không phát hiện ra tình cảm của họ rạn nứt nên họ cho tôi ở trường. Nhưng thực ra tôi đã phát hiện ra rồi, cậu đoán tôi biết thế nào?”
Diệp Lân chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng từng đợt lướt qua khuôn mặt anh.
Hạ Trí từng cố gắng hết sức không nhắc đến chuyện bố mẹ Diệp Lân ly hôn nhưng không ngờ lần này anh lại chủ động nói ra, trong lòng cậu có một cảm giác khác lạ.
“Vì bố mẹ anh chưa bao giờ cùng nhau gọi điện cho anh?” Hạ Trí lên tiếng.
Diệp Lân quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên: “Ơ? Sao cậu biết?”
“Tôi tưởng tượng ra cảnh đó. Anh ở trường nội trú, chỉ còn cách liên lạc với bố mẹ qua điện thoại.”
“Đúng vậy.” Diệp Lân ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Thực ra so với việc giả vờ hòa thuận, thì họ ly hôn, tôi sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Ừ.”
Tay Hạ Trí đặt bên mép ghế, còn tay Diệp Lân đút trong túi, ngón út của hai người chạm vào nhau qua lớp vải quần đồng phục.
“Tiểu Trí, cậu biết lúc này cậu nên làm gì không?” Diệp Lân nghiêng mặt, nửa đùa nửa thật nhìn cậu.
“Làm gì?”
“Cậu nên nắm chặt tay tôi để an ủi tôi chứ.”
Hạ Trí cạn lời: “Vậy sao anh không an ủi tôi? Lúc tôi học lớp chín thì bố tôi mất.”
“Được, tôi an ủi cậu.”
Diệp Lân rút tay khỏi túi, nắm chặt lấy tay Hạ Trí.
“Ê, tôi không cần! Sến chết đi được! Buông ra!” Hạ Trí cố sức giãy tay.
“Xuống xe này, sau này tôi không an ủi cậu nữa đâu.”
Một nơi mềm mại nào đó trong lòng cậu bị khẽ chạm vào, sau cơn đau nhẹ là nhịp tim tràn đầy không biết đặt đâu cho hết.
Hạ Trí chậm rãi cong ngón tay, nắm chặt tay anh.
Ngón tay Diệp Lân, thậm chí cả độ cong của khớp ngón tay, đây là lần đầu tiên Hạ Trí cảm nhận rõ ràng như vậy.
Hồi lớp mười, Hạ Trí đi xe buýt đến trường, cậu từng nói với Sầm Khanh Miễn, không hiểu sao những bạn nam bạn nữ lại ôm chặt nhau hoặc nắm tay nhau trên xe buýt.
Sầm Khanh Miễn trả lời, vì sự bốc đồng kiểu “Tôi không cần thế giới này, chỉ muốn cảm nhận cậu” như thế này, sau độ tuổi mười mấy sẽ không còn nữa.
Hạ Trí mười tám tuổi, ngồi trên xe buýt, không có ai để ôm chặt lấy nhau để cảm nhận hơi thở và nhịp tim của nhau, chỉ có Diệp Lân.
Diệp Lân mạnh mẽ, đôi khi lại yếu đuối.
Hai người xuống xe, lại quấn khăn quàng quanh cổ, đeo găng tay, đến cổng trường.
Sầm Khanh Miễn cũng đến rồi, trên cổ còn đeo một chiếc máy ảnh SLR.
“Này! Trên đời này không tìm ra được ai nhạt nhẽo hơn hai người nữa đâu! Tuần sau là thi cuối kỳ rồi, hai người còn rảnh rỗi chạy ra đây chụp ảnh!” Sầm Khanh Miễn hít mũi, đầu mũi đỏ ửng.
“Thường thì những việc nhạt nhẽo lại thú vị nhất.” Diệp Lân vỗ vai Sầm Khanh Miễn: “Hay là chụp một tấm trước cổng trường chúng ta trước?”
“Nhanh lên nào! Có gì mà tạo dáng, lạnh chết mất!”
Sầm Khanh Miễn không thích rèn luyện thể chất, sức khỏe kém, đến mùa đông mặc quần áo thu đông sớm hơn người khác, Hạ Trí chỉ mặc áo khoác bên ngoài đồng phục, còn Sầm Khanh Miễn thì mặc áo khoác bên trong áo lông vũ.
Hạ Trí đứng trước cổng sắt, đút tay vào túi, Diệp Lân giơ tay ôm vai cậu.
Sầm Khanh Miễn giơ máy ảnh lên nhìn, thở dài: “Tao nói này A Trí, dạo này tao không gây rắc rối cho mày, mày đừng có làm bộ dạng muốn đánh tao chứ? Cười một cái được không?”
Hạ Trí cố hết sức cong khóe miệng.
Không có cách nào, cậu không giỏi cười giả tạo, một khi không cười, trên mặt lại là vẻ mặt không cho người lạ đến gần.
Sầm Khanh Miễn chụp qua loa hai tấm, không đưa cho Hạ Trí, đưa cho Diệp Lân trước, sau đó giậm chân tại chỗ xoa xoa ngón tay.
Diệp Lân nhìn một cái, trêu chọc: “Tiểu Trí, nếu đây là ảnh cưới thì cậu chắc chắn là phu nhân áp trại bị tôi cướp về, không cam tâm tình nguyện, chỉ mong tìm cơ hội đâm chết tôi trong chăn.”
“Ha ha ha!” Sầm Khanh Miễn lập tức cười lớn.
Hạ Trí muốn xem nhưng Diệp Lân đã trả máy ảnh cho Sầm Khanh Miễn, còn nháy mắt với cậu ta.
Sầm Khanh Miễn lập tức hiểu ý, cầm máy ảnh giả vờ chỉnh tiêu cự.
Diệp Lân chỉnh lại cổ áo cho Hạ Trí: “Vẫn mặc hơi nhiều, chụp ra trông hơi mập.”
Nhân lúc Hạ Trí không để ý, tay Diệp Lân đột nhiên chui vào trong áo khoác của Hạ Trí, bóp lấy eo cậu.
“Ưm… buông ra! Anh buông ra cho tôi! Buông ra đi!”
Diệp Lân bóp eo Hạ Trí, kéo cậu vào lòng mình, Hạ Trí không nhịn được cười “Haha”, Diệp Lân cúi đầu nhìn Hạ Trí cười đến nỗi không thẳng nổi lưng, chỉ nghe thấy tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên rất nhiều lần.
“Này! Phải như thế này chứ! Hóa ra eo của A Trí sợ ngứa à!”
Sầm Khanh Miễn dịch chuyển máy ảnh, vẻ mặt rất muốn thử.
Diệp Lân cuối cùng cũng buông Hạ Trí ra, cầm máy ảnh xem thử, hình ảnh Hạ Trí trên màn hình cười rất vui vẻ, còn có một tấm là Diệp Lân gần như ôm chặt lấy eo Hạ Trí bế cậu lên, Hạ Trí cúi đầu, đầu tựa vào ngực Diệp Lân.
“Tiểu Sầm này, eo của Hạ Trí chỉ mình tôi được bóp. Người khác mà động vào, tôi sẽ ghi thù.”
Diệp Lân dùng giọng điệu rất ôn hòa nói với Sầm Khanh Miễn nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào mắt Sầm Khanh Miễn.
Sầm Khanh Miễn lúc đó không thể nhúc nhích, cho đến khi Diệp Lân đưa máy ảnh cho cậu ta: “Chụp đẹp lắm, chúng ta vào trường thôi.”
Trong trường trống vắng, ba người cứ thế đi dạo.
Sầm Khanh Miễn sợ Hạ Trí muốn ra sân thể dục, như vậy nước mũi của cậu ta chảy xuống sẽ bị đông cứng trên mặt, thế là cậu ta tranh thủ đề nghị: “Chúng ta vào lớp chụp đi! Không thể bỏ qua phông nền đếm ngược đến kỳ thi đại học được!”
“Tao thấy mày sợ lạnh thì có! Cả bác bảo vệ trông cổng cũng không mặc nhiều như mày.”
Hạ Trí vạch trần Sầm Khanh Miễn thẳng thừng nhưng vẫn thuận theo ý cậu ta đi về phía tòa nhà dạy học.
Có thể sánh vai cùng Diệp Lân đi trong trường như thế này, Hạ Trí cảm thấy khoảng cách thời gian giữa cậu và Diệp Lân như không còn nữa.
Năm lớp mười hai của cậu, cũng là năm lớp mười hai của Diệp Lân.
Khi họ đi ngang qua cây hòe già thì nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ xíu đáng thương.
Hạ Trí và Diệp Lân cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chú mèo tam thể đang nằm trên cành cây, toàn thân run rẩy, đáng thương vô cùng.
Diệp Lân hơi nheo mắt: “Bộ lông của con mèo này, không phải là con của Diêu Ngôn chứ?”
Diệu Ngôn là một con mèo hoang, vẫn luôn sống trong khuôn viên trường này, thỉnh thoảng học sinh sẽ để lại chút đồ ăn cho nó. Lúc đầu, nhà trường còn định đuổi nó đi, sợ nó cào xước học sinh thì phụ huynh sẽ có ý kiến. Sau đó, học sinh phản đối, có phụ huynh học sinh là người của trạm bảo vệ mèo hoang, đã tiêm vắc-xin cho Diệu Ngôn, từ đó về sau Diệu Ngôn ở lại trường, dần dần trở thành một phần của nơi này.
“Đúng rồi, đây là con của Diệu Ngôn. Lúc tôi học lớp mười, Miêu Ngôn đã ở đây rồi à?”
“Ừ, lúc đó nó rất hung dữ, không phải ai cũng có thể vuốt v e lông của nó. Nhưng tôi thì được.” Diệp Lân cười nói.
“Vậy thì được, anh dang rộng vòng tay ra, để con mèo nhỏ này nhảy xuống đi.”
“Nó nhát lắm, không dám đâu.” Diệp Lân duỗi cánh tay ra, quả nhiên con mèo nhỏ chỉ lắc lư, cành cây vừa phát ra tiếng động, nó liền sợ hãi nằm sấp xuống ngay.
Hạ Trí đút tay vào túi nhìn xung quanh, muốn tìm cây chổi quét lá lớn, lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng “Meo——.”
Trong lòng không hiểu sao run lên một cái, là Diệp Lân đang học tiếng mèo kêu.
Nhẹ nhàng, còn có chút nũng nịu.
Hạ Trí biết bản chất Diệp Lân không ôn hòa như vẻ bề ngoài, anh có rất nhiều mặt, ví dụ như sự xấu bụng của anh, ví dụ như đôi khi anh thích nhìn người khác bị hành hạ đến mất kiên nhẫn nhưng giọng nói kéo dài mang theo sự dụ dỗ như thế này, Hạ Trí vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
“Này, nó vẫn không xuống.”
Giọng nói của Diệp Lân đã trở lại bình thường nhưng trong lòng Hạ Trí lại có chút mong đợi.
Muốn nghe anh học tiếng mèo kêu thêm lần nữa.
“Meo——” Diệp Lân lại kêu một tiếng.
Âm thanh kéo dài hơn so với vừa nãy, giống như một sợi dây đàn mềm mại, khảm vào trái tim Hạ Trí, khoảnh khắc trượt qua, ngứa đến muốn gãi nhưng không biết gãi ở đâu.
Sầm Khanh Miễn cũng “meo meo” kêu theo hai tiếng nhưng nó chỉ dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn những người dưới gốc cây.
“A Trí, hay là mày đi lấy cây chổi lớn đến đón nó xuống đi.” Sầm Khanh Miễn nói.
“Không cần, sao mày không đi đi?”
Hạ Trí biết, vốn dĩ cậu phải đi nhưng bây giờ cậu không muốn đi nữa. Cậu muốn nhìn Diệp Lân dỗ dành con mèo nhỏ.
“Không cần lấy chổi đâu. Đơn giản lắm.”
“Hả? Mày định làm thế nào để nó xuống…”
Câu hỏi của Hạ Trí vừa đến miệng, Diệp Lân đã cúi người xuống trước mặt cậu, vòng tay qua chân Hạ Trí, lập tức bế cậu lên.
Hạ Trí mất thăng bằng, phản ứng đầu tiên là ôm chặt lấy cổ Diệp Lân.
“Như vậy là đủ cao rồi.”
Hạ Trí cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt ngước lên nhìn mình của Diệp Lân.
“Này, mau bế con mèo con kia xuống đi.”
Sức mạnh cánh tay của Diệp Lân rất lớn, bế Hạ Trí lên mà không hề run rẩy.
Chính đôi cánh tay này đã xua tan mọi trở ngại, tiến nhanh về phía trước.
Hạ Trí duỗi dài cánh tay, khoảng cách với con mèo nhỏ chỉ còn nửa cánh tay.
Con mèo nhỏ do dự, duỗi móng vuốt ra muốn nhảy xuống nhưng lại rụt móng vuốt về.
“Ôi, đồ vô dụng này…”
Hạ Trí nghĩ đến mức này, không thể cao hơn được nữa.
Lúc này, Diệp Lân đang bế Hạ Trí lại nhẹ nhàng “meo” lên một tiếng.
Khác với giọng nũng nịu vừa nãy, mang theo một chút trưởng thành của đàn ông, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy an toàn.
Hạ Trí dùng một tay ấn l3n đỉnh đầu Diệp Lân, lại duỗi dài eo, ngón tay càng gần con mèo nhỏ hơn.
“Đồ vô dụng này… Nếu không xuống nữa thì tôi không chịu nổi đâu…”
Giọng nói của Hạ Trí từ trong cổ họng phát ra, áo len và áo thu co lên, để lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Chiếc áo khoác của cậu vừa vặn che khuất nửa bên mặt của Diệp Lân.
Hơi thở của Diệp Lân, ánh mắt của Diệp Lân, đều bị chiếc áo khoác này che khuất, không lọt một khe hở.
Ngay khi con mèo nhỏ cuối cùng cũng nhảy vào tay Hạ Trí, eo Hạ Trí bị một thứ gì đó ấm áp chạm vào, ngay sau đó Diệp Lân mất thăng bằng lùi về phía sau mấy bước, Hạ Trí lắc lư, ôm con mèo nhỏ vào lòng.
Còn Diệp Lân xoay người, Hạ Trí còn tưởng mình sắp ngã nhưng không ngờ lưng lại bị đè vào thân cây.
Cành cây trên đầu phát ra tiếng răng rắc vài chiếc lá khô héo rơi xuống.
Diệp Lân vẫn giữ tư thế ôm Hạ Trí nhưng chân Hạ Trí vẫn chưa chạm đất. Diệp Lân từng chút một hạ Hạ Trí xuống, Hạ Trí cũng càng ngày càng gần đôi mắt kia, cho đến khi ngang tầm.
Không khí rất lạnh nhưng Hạ Trí lại cảm nhận được một loại hơi ấm trong mắt Diệp Lân.
Đôi tay anh chống bên hông Hạ Trí, hơi ấm đó đột nhiên tăng lên, Diệp Lân nghiêng mặt đi nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi mắt Hạ Trí, anh từng chút một tiến lại gần, hơi thở của Hạ Trí bị một sức mạnh nào đó giữ chặt ở cổ họng, tim cậu đập thình thịch.
Đôi mắt đó chứa đựng một sự kiên định không che giấu, là sự xâm lược ngang ngược.
Hạ Trí lần đầu tiên có ý định bỏ chạy.
Diệp Lân hơi hé môi, như thể muốn dùng tư thế dịu dàng nhất, cắn thật mạnh, ngấu nghiến, mang đến cho Hạ Trí nỗi đau sâu sắc nhất và cảm giác cực độ nhất.
“Meo…”
Con mèo nhỏ thò đầu ra khỏi vòng tay Hạ Trí, đôi mắt to nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân từ từ nở nụ cười, thời gian vốn dĩ đọng lại đột nhiên trôi đi rất nhanh.
Anh cúi đầu, liên tục “meo meo” trêu con mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ vừa duỗi móng vuốt, Diệp Lân liền rụt cổ lại, cong môi cười.
“Anh vừa nhìn tôi như vậy, tôi còn tưởng anh muốn cắn tôi.” Hạ Trí nói.
“Vậy cậu cho tôi cắn không?” Hai tay Diệp Lân đút trong túi, khác hẳn với dáng vẻ vừa nãy ấn vào hông Hạ Trí, lúc nào cũng khống chế cậu trong phạm vi của mình.
“Vớ vẩn, đương nhiên là không.”
Hạ Trí xách cổ con mèo nhỏ, ném cho Diệp Lân.
Diệp Lân bẻ cong tai mèo, rồi thả nó ra.
Sầm Khanh Miễn đeo máy ảnh, đuổi theo Hạ Trí, đập vào vai cậu.
“Mình vừa chụp được rất nhiều ảnh! Tự nhiên lắm—— Mình thấy sau này nếu không thi đỗ đại học, mình vẫn có đường sống!”
“Đường sống gì? Làm nhiếp ảnh gia à?”
“Làm nhiếp ảnh gia cái gì! Mình muốn mở tiệm áo cưới!” Sầm Khanh Miễn đầy khí thế nói.
“Cậu vừa chụp mấy thứ quỷ gì thế!”
Hạ Trí cầm máy ảnh xem, là cảnh Diệp Lân bế mình lên, hai người đều rất trẻ trung. Hạ Trí nhìn con mèo nhỏ, còn Diệp Lân cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Hạ Trí.
Và còn một tấm nữa, là cảnh khuôn mặt Diệp Lân vùi vào trong áo khoác của Hạ Trí.
Không hiểu sao, Hạ Trí lại nhớ đến cảm giác chạm vào hông mình vừa nãy, thần kinh bị dòng điện bám lấy, Hạ Trí run lên, rồi nghe thấy giọng Diệp Lân truyền đến: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
“Được, anh Lân, bọn tôi đợi anh ở lớp 12/8! Ở tầng bốn nhé!”
“Tôi biết rồi.”
Hạ Trí nhìn bóng lưng Diệp Lân, vẫn là bước chân chậm rãi như vậy, không nhịn được nói thêm một câu: “Anh đi vệ sinh nhanh một chút! Trưa còn phải về ăn cơm!”
Diệp Lân chỉ giơ tay lên vẫy vẫy.
Anh bước vào nhà vệ sinh, cúi đầu nhìn mình, vừa nãy nhịn đến nỗi gân xanh trên tay sắp nổ tung.
Anh mở chiếc áo khoác dài nửa người của mình ra, nghiến răng thở ra một hơi.
Hạ Trí ngồi trên bàn học, hai chân đặt lên ghế ở hàng trước, đút túi đợi gần năm phút, Diệp Lân vẫn chưa lên.
Cuối tuần trường cúp điện, Sầm Khanh Miễn không bật được cái điều hòa không lạnh lắm trong lớp, chỉ có thể chạy giữa các chỗ ngồi để làm ấm người.
“Ôi, anh Lân sao vẫn chưa lên? Anh ta không tìm thấy bọn mình ở đâu à?”
Hạ Trí gọi điện cho Diệp Lân, nghe thấy lời nhắc nhở “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”, Hạ Trí liền nhảy xuống khỏi bàn.
“Anh Lân không nghe máy à?” Sầm Khanh Miễn hỏi.
“Không, đợi thêm một lát nữa.”
Hơn một phút trôi qua, Hạ Trí nhíu mày, lại gọi điện cho Diệp Lân một lần nữa.
Đối phương vẫn không nghe máy.
“Anh Lân có phải đang đi nặng không?” Sầm Khanh Miễn thấu lại hỏi.
“Nếu đi nặng thì nhà vệ sinh trường không có giấy vệ sinh, anh ta đã gọi điện bảo bọn mình mang giấy cho anh ta rồi.”
“Anh ta ngại à? Dù sao đi vệ sinh không mang giấy thì mất mặt lắm?”
“Vậy thì tao mang giấy vệ sinh xuống tìm anh ta.”
“Mày chưa bao giờ mang giấy vệ sinh cả.” Sầm Khanh Miễn liếc Hạ Trí.
Ai ngờ Hạ Trí cứ thế đi đến chỗ ngồi của Diêu Minh ở hàng trước, trực tiếp lấy một cuộn giấy từ trong ngăn kéo của cậu ta ra: “Đây không phải là giấy sao?”
Sầm Khanh Miễn bật cười: “Đúng rồi, của Diêu Minh chính là của chúng ta!”
Hạ Trí cầm cuộn giấy đó xuống tầng, đi đến nhà vệ sinh mà Diệp Lân đã vào.
Cửa đóng, Hạ Trí đá một cái, không ngờ lại không mở.
Nhưng cậu tận mắt thấy Diệp Lân đi vào, vậy thì là Diệp Lân khóa cửa? Quả nhiên anh vẫn còn ở bên trong.
“Anh Lân, anh không phải là ngất xỉu trong nhà vệ sinh nên không nghe điện thoại của tôi đấy chứ.” Hạ Trí nói lạnh lùng.
“Tôi sắp xong rồi, cậu lên đó đợi tôi đi.”
Giọng Diệp Lân từ bên trong truyền ra, có tiếng vọng và một sự kìm nén mà Hạ Trí chưa từng nghe thấy.
“Anh không cần giấy sao?” Hạ Trí lại hỏi.
“Không cần.”
Không hiểu sao, giọng Diệp Lân nghe có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
“Vậy thì anh nhanh lên!”
Hạ Trí lại đá cửa nhà vệ sinh một cái, một tay cầm cuộn giấy vệ sinh rồi đi.