“Ồ, lớp 12 à! Thế này nhé, chúng ta đấu với nhau một trận, có hứng thú không?”
“Hứng thú thì có, nhưng nếu tôi thắng thì được gì?” Hạ Trí búng vào mũ bơi của mình.
Lâm Tiểu Thiên dừng lại một chút, rồi cười: “Ý cậu là nếu cậu thắng cả bọn chúng tôi à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu biết chúng tôi là ai không?”
Lâm Tiểu Thiên nhìn Hạ Trí với vẻ mặt “Nhóc con không biết trời cao đất dày”.
“Đội bơi của đại học Q.”
Đội bơi của đại học Q là đội bơi mạnh nhất trong các trường đại học, năm ngoái đã giành được chức vô địch ở các hạng mục bơi bướm và bơi ếch nam tại giải bơi lội toàn quốc dành cho sinh viên đại học. Nếu không phải vì Diệp Lân đột ngột rút khỏi cuộc thi khiến các hạng mục bơi tự do ngắn bị ảnh hưởng thì thành tích của đại học Q sẽ còn nổi bật hơn nữa.
“Biết chúng tôi là ai còn dám nói vậy à?” Lâm Tiểu Thiên cảm thấy tên nhóc trước mặt này thật thú vị.
Biểu cảm trên mặt Hạ Trí lại không hề thay đổi.
“Không đấu thử, làm sao biết ai là lừa ai là ngựa?”
Diệp Lân ngồi trên ghế dài ở phía xa nghe được câu Hạ Trí nói, mím môi cười khẽ.
“Nhóc con, nếu cậu thua cũng không sao, nhưng nếu cậu thật sự thắng thì cậu muốn thế nào?” Lâm Tiểu Thiên hỏi.
Hạ Trí chỉ tay về hướng Diệp Lân và nói: “Nếu tôi thắng các anh, tôi muốn thi đấu với anh ta.”
Lâm Tiểu Thiên ngẩn ra một chút rồi bật cười, quay người lại, hét to: “Anh Lân — cậu nghe thấy chưa! Người ta mà thắng bọn tôi thì muốn thi đấu với cậu đấy!”
“Được thôi.” Diệp Lân vẫn mỉm cười, xì hơi chiếc phao bơi hình con vịt vàng của đứa bé.
Rõ ràng là không cho rằng Hạ Trí có thể thắng, chuẩn bị sẵn sàng để dẫn đứa bé rời khỏi bể bơi bất cứ lúc nào.
Sầm Khanh Miễn kéo kéo Hạ Trí: “Anh — người ta là vận động viên chuyên nghiệp, mày là nghiệp dư, nếu thua thì thành con lừa đấy!”
“Đừng kéo quần bơi của tao.” Hạ Trí không hề nao núng.
“Được rồi, vậy mọi người vào vị trí đi, đừng lãng phí thời gian!” Lâm Tiểu Thiên nhìn về phía Diệp Lân, hỏi một câu: “Anh Lân — cậu muốn bọn tôi thi đấu nội dung gì?”
“Bơi tự do năm mươi mét đi.” Diệp Lân chống cằm, vừa trêu chọc đứa cháu, ánh mắt lại lướt qua bả vai đứa cháu nhìn về phía Hạ Trí.
Cậu nhóc lớp 12 này dáng người khá chuẩn, đặc biệt là vùng eo bụng, đúng kiểu mà Diệp Lân luôn thích: không phô trương, săn chắc kín đáo và chắc chắn rất có sức bật.
“Chà, đẹp đấy… trông quen quen.”
Những người có vóc dáng hợp gu thẩm mỹ của Diệp Lân không nhiều, đội trưởng đội bơi của đại học Q – Lạc Ly là một ví dụ, hay Trần Gia Nhuận đang bị thương nằm lì trong phòng chơi game cũng là một ví dụ.
Và cậu nhóc đang trưng ra cái vẻ mặt thối tha trước mắt này cũng là một ví dụ nữa.
Trực giác của Diệp Lân mách bảo rằng cậu học sinh trung học này không dễ đối phó.
Chỉ là, nếu cậu học sinh này thực sự giỏi, chắc chắn bọn họ đã nghe danh tiếng từ lâu rồi, chẳng lẽ suốt ba năm cấp ba không tham gia bất kỳ cuộc thi nào à?
Thú vị thật…
Trái tim vốn tĩnh lặng của anh chợt mong chờ cậu nhóc này mang đến điều gì đó mới mẻ.
Hạ Trí vẫn không có biểu cảm gì, cậu cầm chiếc đồng hồ bấm giờ mà Sầm Khánh Miễn mang đến, khẽ lắc lư về phía Diệp Lân.
“Này— rõ ràng là anh khơi mào trận đấu này, sao chỉ đứng trên bờ nhìn thế? Tôi nghi ngờ anh, chưa đợi chúng tôi bơi đến bờ bên kia, anh đã bế đứa bé chạy đi mất rồi!”
Cháu trai ngẩng đầu lên nói: “Cậu út! Sao anh ấy biết được vậy?”
Trẻ con nói năng vô tư, lại thêm không gian hồ bơi yên tĩnh, giọng đứa trẻ tuy không lớn nhưng ai cũng nghe thấy.
Đám người Lâm Tiểu Thiên mặt đen như đít nồi, không ngờ Diệp Lân lại có ý định như vậy.
Diệp Lân nhìn Hạ Trí, trông cậu như một con thú nhỏ kiêu ngạo không biết trời cao đất dày, vừa khiêu khích anh, vừa giống như một lời mời gọi.
Diệp Lân đứng dậy, đi về phía Hạ Trí, thong thả đến trước mặt cậu.
Anh cao hơn Hạ Trí một chút, nhận lấy đồng hồ bấm giờ trong tay Hạ Trí, cười nhạt nói: “Được rồi, tôi đếm một hai ba, các cậu nhảy xuống. Tôi sẽ không đi đâu cả, để xem ai trong các cậu ai là lừa, ai là ngựa.”
Hạ Trí và đám người Lâm Tiểu Thiên đã leo lên bục xuất phát.
Họ điều chỉnh tư thế, Hạ Trí sử dụng tư thế chồm hổm, một chân ở phía trước bục xuất phát, chân còn lại ở phía sau, hai chân đồng thời dùng sức.
Lúc này, tâm trạng của Hạ Trí hoàn toàn khác so với lúc nãy khi nói những lời thách thức.
Lúc đó, cậu không quan tâm gì cả, cũng không sợ hãi gì, chỉ đơn giản là không chịu được thái độ ai cũng có thể lôi ra làm bia đỡ đạn của Diệp Lân.
Nhưng sau khi nói xong, khi Diệp Lân đi tới lấy đồng hồ bấm giờ từ tay cậu, Hạ Trí bỗng nhận ra – tất cả đều là thật.
Người mà cậu đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả trong mơ cũng mơ thấy đang thi đấu với người đó, giờ đây đang đứng ngay trước mặt cậu!
Tim cậu đập thình thịch, dòng máu như muốn làm tim cậu nổ tung, làm sao mà cậu không hồi hộp cho được?
Một chút căng thẳng vừa đủ có thể k1ch thích adrenaline.
Nhưng căng thẳng quá mức sẽ làm rối loạn phản xạ và phá vỡ nhịp điệu khi bơi.
Hạ Trí lặng lẽ hít thở sâu vài lần để bình tĩnh lại.
Không nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần thắng là được.
Diệp Lân đứng bên cạnh đường bơi, luôn giữ một nụ cười nhạt nhòa. Anh nhận ra Hạ Trí không có biểu hiện gì, nhưng thực sự đang rất căng thẳng.
Đúng vậy, nếu không có kinh nghiệm thi đấu, làm sao có thể không căng thẳng khi bị bao vây bởi những đối thủ mạnh?
Nhưng chỉ trong chưa đầy ba giây, từ lưng của Hạ Trí có thể thấy cậu đã điều chỉnh được nhịp thở.
Hơn nữa, từ eo đến chân, những đường nét căng cứng khiến Diệp Lân có cảm giác như có điều gì đó sâu thẳm trong lòng mình sắp bị đối phương đâm vỡ.
“Một—hai—ba!”
Vừa dứt lời, Hạ Trí đã nhảy xuống nước. Cú nhảy của cậu không chậm hơn so với những người khác là bao, nhưng khoảng cách chạm nước lại xa hơn Lâm Tiểu Thiên khoảng mười mấy cm.
Khoảnh khắc chạm nước, tư thế của cậu uyển chuyển như một con cá bay, một vẻ đẹp độc đáo, tràn đầy sức mạnh nhưng không có sự quyết liệt như thiêu thân lao vào lửa, mà giống như đang trở về với vòng tay của biển cả hơn.
Ánh mắt Diệp Lân dõi theo hình bóng ấy, lúc này trong đầu Hạ Trí đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại bản năng.
Cậu vung tay lên khỏi mặt nước, hít thở, và bám sát Lâm Tiểu Thiên ở đường bơi bên cạnh.
Năm mươi mét rất ngắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, phải bùng nổ tất cả sức mạnh mới có thể chiến thắng!
Động tác sải tay của cậu mang một sức mạnh không thể cưỡng lại, nhịp thở và động tác sải tay kết hợp nhịp nhàng. Sau một cú lộn người, cậu đã đuổi kịp Lâm Tiểu Thiên ở đường bơi bên cạnh!
Sầm Khanh Miễn vô cùng phấn khích, hét lớn: “Hạ Trí cố lên! Hạ Trí cố lên!”
Lâm Tiểu Thiên không ngờ rằng, anh ta đã trải qua nhiều bài huấn luyện chuyên nghiệp ở đội bơi của đại học Q, lại bị một cậu học sinh cấp ba vô danh bám sát như vậy, anh ta nín thở, cố gắng hết sức bơi về phía trước!
Lúc này, Hạ Trí đột ngột tăng tốc, nhịp độ vung tay tăng lên. Trong mười mét cuối cùng, cậu đã vượt qua Lâm Tiểu Thiên. Điều giúp cậu kiên trì không bỏ cuộc, chính là hình ảnh Diệp Lân trong tâm trí.
Diệp Lân ở ngay trước mặt cậu. Cậu như nghe thấy tiếng nước rẽ từ những cú sải tay của Diệp Lân, cảm nhận được dòng nước tràn tới từ hướng Diệp Lân.
Dù cơ bắp đã mỏi nhừ, lồ ng ngực đã căng cứng, Hạ Trí cố gắng hết sức lao về phía trước.
Diệp Lân, đang ngồi xổm bên bờ, nhìn theo bóng dáng trong nước đó, chỉ cảm thấy ánh mắt mình bị cuốn theo, cả hồ nước dường như không phải để cản trở chàng trai kia, mà tồn tại để giúp cậu tỏa sáng.
Khi Hạ Trí lao đến bờ, bàn tay phải chạm vào thành hồ, Diệp Lân vô thức nhấn nút dừng đồng hồ bấm giờ. Anh nhìn thấy chàng trai trong nước trồi lên, dòng nước ào ạt trút xuống từ cơ thể cậu, giống như cậu vừa xông pha qua mọi chướng ngại vật mà đến.
Dòng nước ấy cuốn vào ánh mắt Diệp Lân.
Hạ Trí đang điều chỉnh hơi thở, cậu tháo kính bơi lên, lau khô nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân, lúc này đang quỳ một chân bên bờ.
Trước đó, Diệp Lân chưa từng nhìn kỹ cậu, đó là một gương mặt điển trai đầy sức sống của tuổi trẻ.
Khi sự mạnh mẽ và ngây thơ va chạm vào nhau, giống như một quả xanh.
Khiến người ta muốn cắn vào trước khi nó chín, cảm nhận sự chắc chắn thịt quả và âm thanh giòn tan ấy.
Hạ Trí ngước mắt lên, đôi mắt trong veo đến mức không thể phân biệt được ranh giới giữa nước hồ và ánh mắt của cậu.
Không cần ai thông báo kết quả, Hạ Trí cười lớn, gõ tay lên bờ: “Này! Xuống đây thi đấu đi!”
Diệp Lân không hề nhúc nhích, chỉ cảm thấy phần sâu thẳm trong lòng, nơi tối tăm ẩm ướt đã rỉ sét… bất chợt bị mài giũa dữ dội, dù anh có muốn che giấu thế nào đi nữa, vẫn lộ ra chút sắc bén.
“Vãi? Không phải chứ! Chúng ta thật sự thua thằng nhóc đó à?”
Lâm Tiểu Thiên bám vào thành hồ để điều chỉnh nhịp thở, lúc nãy ở dưới nước anh ta thực sự bị choáng ngợp, suýt nữa thì bơi đến nổ cả phổi mà vẫn không thể thắng nổi thằng nhóc đó — chuyện này không hợp lý chút nào!
Tần Khâm Di cũng đang vô cùng phấn khích!
Vừa rồi, 15 mét cuối Hạ Trí bơi như thể được gắn động cơ vậy, quá ngầu!
“Sao thế, không dám à?” Hạ Trí ngẩng đầu, nhìn Diệp Lân trên bờ.
Nhìn lên từ góc độ này, vẫn cảm nhận được khí chất tỏa ra từ người Diệp Lân, áp đảo tầm mắt, đè nặng lên thần kinh, mặc dù lúc này Diệp Lân rất bình tĩnh, không hề dùng chút sức lực nào.
”Được thôi. Nhưng cậu vừa bơi 50 mét xong, tiêu hao khá nhiều sức rồi đấy, thua tôi thì đừng có mà khóc nhè nhé.”
Diệp Lân cười nói.
“Tôi chưa bao giờ khóc.” Hạ Trí cười nhẹ.
Có chút khoe khoang, nhưng nhiều hơn là sự ngây thơ.
Diệp Lân đứng dậy, vận động vai một chút, khi các đường nét trên vai và lưng anh căng ra, thật sự rất cuốn hút.
Đó là một tỷ lệ hài hòa cân đối, kết hợp với những đường nét cơ bắp mạnh mẽ.
“Cho cậu hai mươi phút để hồi phục.” Diệp Lân ném chiếc đồng hồ bấm giờ cho Lâm Tiểu Thiên: “Vòng này, cậu làm trọng tài.”
Lâm Tiểu Thiên liếc nhìn con số trên đồng hồ, đồng tử khẽ rung lên: “Cái… cái thành tích này trong đội cũng vào top ba đấy…”
Sầm Khanh Miễn đứng bên cạnh phấn khích không thôi.
Trong vô số ngày Hạ Trí xem đi xem lại các đoạn video thi đấu của Diệp Lân, bên cạnh luôn có Sầm Khanh Miễn ngồi cầm điện thoại chơi game.
Thành tích cao nhất của Diệp Lân ở các cự ly 50 mét, 100 mét và 100 mét hỗn hợp, đến cả Sầm Khanh Miễn không phải fan cũng đã thuộc lòng.
Hiện tại, cậu ta giống như một bà mẹ già, lúc thì khoác khăn tắm cho Hạ Trí, lúc thì lau kính bơi cho cậu.
“Hạ Trí! Hạ Trí! Mày sắp thi đấu với Diệp Lân rồi! Kích động quá!”
“Mày phấn khích cái gì? Cũng đâu phải Olympic.”
Hạ Trí cảm thấy Sầm Khanh Miễn cứ đi qua đi lại thật chướng mắt, thế là đè tay l3n đỉnh đầu cậu ta, ấn cậu ta xuống ghế dài bên hồ bơi.
“Mày ngồi yên đấy cho tao nhờ.”