“Tiễn cậu ta đi chết.” Tốc độ nói của Diệp Lân rất nhanh nhưng Hạ Trí vừa nghe xong thì cơ thể đã hành động.
“Loạn Bộ Thiên Hạ” chơi xong, hơn nữa không nói một lời, trực tiếp thoát.
Hạ Trí ôm điện thoại chớp chớp mắt, luôn cảm thấy tất cả những điều này quá huyền ảo.
“Cậu còn lưu luyến trò chơi tệ hại này sao?”
Diệp Lân xoa xoa đầu Hạ Trí, Hạ Trí không kịp phản ứng, mặc cho Diệp Lân xoa đầu mình thành tổ chim.
Hất tay Diệp Lân ra, Hạ Trí nhíu chặt mày, tức giận nhìn Diệp Lân: “Tôi nói này, chẳng phải anh quen biết ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’ sao? Chẳng lẽ đây là do anh sắp xếp à?”
“Sắp xếp gì?” Diệp Lân chống cằm, cười tiến lại gần Hạ Trí.
“Để ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’ cố ý thua chúng ta à!”
Đã thắng thì phải thắng thật! Ghét nhất là chơi trò mèo!
Hạ Trí giống như một con thú nhỏ bị nhổ mất một mảng lông, hận không thể để lại mấy vết cào trên khuôn mặt tươi cười của Diệp Lân.
“Ha ha ha!” Diệp Lân ôm bụng cười lớn: “Cậu ta cố ý thua chúng ta… Ai làm mất mặt tên này, tên này có thể lên trời! Cậu thế mà lại nghi ngờ cậu ta cố ý thua?”
“Thật sự không phải sao?” Hạ Trí vẫn còn vẻ mặt nghi ngờ.
Mặc dù trước đó cảm thấy trình độ của Sầm Khanh Miễn đã đủ tốt rồi nhưng so với Diệp Lân thì đó chính là sự khác biệt giữa sinh viên đại học và giáo sư cao cấp.
Nhưng id “Loạn Bộ Thiên Hạ” này lại là nhân vật nổi tiếng…
“Cậu đây là coi thường Loạn Bộ Thiên Hạ, hay là coi thường trình độ của tôi?”
Diệp Lân cười một tiếng, trực tiếp dựa vào gối, gọi điện thoại.
“Này, Dương Dương cậu đang làm gì thế?”
Diệp Lân dùng loa ngoài.
Tiếng “Dương Dương” kia rất thân mật, Hạ Trí đột nhiên nghi ngờ không biết “Loạn Bộ Thiên Hạ” có phải là con gái không?
Hoặc là… Anh ta rất thân với Diệp Lân.
Thân hơn Hạ Trí và Diệp Lân rất nhiều.
Nhưng điều đó là đương nhiên, dù sao Hạ Trí và Diệp Lân mới chính thức quen nhau được ba tháng.
“Nghĩ một vạn cách để cậu chết.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, cho thấy tâm trạng của đối phương thực sự rất tệ.
“Tôi cũng không ngờ trình độ của cậu bé nhà tôi lại cao đến vậy, thế mà lại có thể kéo chân cậu thành công.”
Diệp Lân lại định ấn đầu Hạ Trí, Hạ Trí trực tiếp phản ứng lại, ấn đầu anh xuống.
Cuộc điện thoại với “Loạn Bộ Thiên Hạ” vẫn chưa cúp, Hạ Trí không lên tiếng nhưng cậu không thể chịu được vẻ mặt đáng đấm của Diệp Lân.
Không phải anh thích nhất là ấn đầu tôi sao?
Thích nhất là véo eo tôi sao!
Hạ Trí kẹp chặt chân Diệp Lân, nhân lúc anh còn đang gọi điện thoại, nắm bắt mọi cơ hội, thực hiện hành vi trả thù.
Tóc của Diệp Lân bị cậu làm rối tung, áo ngủ cũng bị kéo lên.
Hạ Trí căn bản không phải véo chỗ nhột của anh, mà là muốn bẻ gãy eo anh.
Diệp Lân nghiêng người, đoạn đường cong kết hợp giữa sức mạnh và sự tao nhã căng lên, Hạ Trí trực tiếp dùng khuỷu tay đ è xuống.
Tôi không muốn anh cười! Tôi muốn anh đau!
“Chậc…” Diệp Lân đặt điện thoại bên gối, nói: “Hay là chúng ta pk một chọi một… Ơ… Đừng giỡn…”
Giọng nói của “Loạn Bộ Thiên Hạ” ở đầu dây bên kia càng lạnh hơn.
“Pk cái gì? Pk trực tiếp à?”
Diệp Lân đang định dùng sức chống người dậy, Hạ Trí lập tức cảm nhận được sức mạnh ở vai và lưng của anh, trực tiếp đè anh xuống.
“Ư…”
Diệp Lân phát ra một tiếng rên khẽ, cũng không giãy giụa nữa, đầu gục xuống gối, cuộn tròn lại.
“Anh Lân? Anh Lân sao vậy!”
Hạ Trí vừa định trả thù, đột nhiên thấy lạnh cả người.
Mái tóc rối của Diệp Lân che mất mắt anh nhưng anh nghiến chặt răng, rất khó chịu.
“Có phải bị thương ở tay rồi không!”
Hạ Trí vội chống người dậy, sợ đè lên Diệp Lân.
Loạn Bộ Thiên Hạ cười lạnh hỏi: “Diệp Lân, chẳng lẽ cậu thực sự ở dưới à? Còn tự làm mình bị thương?”
“Diệp Lân!”
Hạ Trí sốt ruột, cậu nhớ rõ mình đã kiểm soát lực rất tốt, không ngờ Diệp Lân lại không chịu nổi.
Đột nhiên, cổ hắn bị người ta siết chặt, kéo xuống, Hạ Trí chống người dậy thì bị người ta giữ chặt tay, dùng sức kéo một cái, cả người cậu ngã sấp xuống, đè lên người Diệp Lân.
Hạ Trí tức đến nỗi muốn nổ tung.
“Anh lừa tôi…”
Diệp Lân đè Hạ Trí xuống, trên mặt đâu còn vẻ đau đớn nào, rõ ràng là nụ cười đắc ý.
“Thằng nhóc, có phải tôi quá tốt với cậu không, cậu nghĩ tôi sẽ nhường cậu mọi chuyện à?”
“Anh nhường cái đầu anh ấy!”
Chiếc điện thoại bên gối phát ra tiếng bận: “Loạn Bộ Thiên Hạ” đã cúp máy.
Diệp Lân tiếp tục dùng một tay đè Hạ Trí, tay kia cầm điện thoại, lại gọi điện.
Nhưng vừa kết nối, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Liên tục như vậy ít nhất mười lần.
Diệp Lân nhìn Hạ Trí: “Tôi nói Loạn Bộ Thiên Hạ rất sĩ diện và rất hay thù dai, không lừa cậu chứ?”
“Anh cũng cố ý muốn chọc giận Loạn Bộ Thiên Hạ đúng không? Rõ ràng biết người ta căn bản không muốn để ý đến anh!”
Hạ Trí cố gắng giãy giụa, vừa mới giơ tay lên thì chạm phải ánh mắt của Diệp Lân.
Mang theo sự áp bức và cảnh cáo.
“Tôi cũng rất hay thù dai.”
Nhưng điều này hoàn toàn vô dụng với Hạ Trí, anh trực tiếp giơ đầu gối lên, tặng Diệp Lân một cú đánh mạnh: “Anh còn nhớ cái nỗi gì mà thù dai!”
Đáng tiếc, đã bị Diệp Lân chế ngự trước.
“Chúng ta thù nhau rất lớn.” Diệp Lân chậm rãi nói.
“Đúng, thù cao hơn trời, hận sâu hơn biển! Anh mau cút xuống, chúng ta quyết chiến một trận!”
Cứ giằng co như vậy, người Hạ Trí đã đổ mồ hôi, tóc mái dính vào đầu, bên trong áo cũng mang theo hơi ấm ẩm ướt.
Diệp Lân cứ nhìn hắn như vậy, vừa định mở miệng nói gì thì điện thoại rung lên, là Loạn Bộ Thiên Hạ đã gọi mười mấy cuộc cho Diệp Lân gọi lại.
Diệp Lân cười nghe máy: “Này, Dương Dương…”
“Cậu nói lại từ ‘Dương Dương’ xem, tôi gi3t chết cậu.”
“Cậu thử xem. Vừa rồi còn không biết ai máu me đầy màn hình.”
“Tôi còn chưa nói xong. Tôi nói tôi gi3t chết bảo bối của cậu.”
“Vậy thì cậu tốt nhất đừng thử. Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
Lời nói nhẹ bẫng, nghe như đùa nhưng lại cứ văng vẳng bên tai Hạ Trí, như cố ý nói cho Hạ Trí biết, ai muốn bắt nạt cậu, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Diệp Lân hoàn toàn nằm đè lên người Hạ Trí, đừng nhìn anh không cao to nhưng mật độ cơ bắp của anh không phải dạng vừa, Hạ Trí trợn tròn mắt nhưng câu “Bảo bối” của Loạn Bộ Thiên Hạ khiến trong lòng Hạ Trí có một cảm giác khó tả—— toàn thân nổi hết cả da gà! Muốn đập nát sọ Diệp Lân!
“Được, một ván định thắng thua. Thằng nhóc cậu giao cho tôi, tôi còn phải dạy dỗ tử tế.”
“Vậy thì nhờ cậu, Dương Dương.”
Diệp Lân cố ý nhấn mạnh hai chữ “Dương Dương.”
“Xem ra cổ cậu cứng lắm, không sợ bị chặt.”
Điện thoại lại cúp máy.
“Có thể lăn ra chưa! Không phải cậu muốn pk một chọi một với Loạn Bộ Thiên Hạ à?”
“Hạ Trí, mặt cậu thối quá.”
“Đương nhiên! Anh để tôi đè lên người anh thử xem! Mau lăn ra!”
Diệp Lân đột nhiên lật người nằm sang một bên rất dứt khoát, nói: “Lại đây.”
Hạ Trí liếc ngang không vui: “Lại gì?”
“Để cậu đè tôi thử xem.”
“Bị bệnh à. Anh mau lên mạng đi! Tôi còn chờ xem anh và Loạn bộ pk!”
“Tiểu Hạ.” Diệp Lân nghiêng người, đột nhiên rất nghiêm túc gọi hai chữ này.
“Hả?” Hạ Trí không hiểu Diệp Lân lại muốn làm gì.
“Tiểu Hạ nghe cũng được nhưng tôi cũng gọi Sầm Khanh Miễn là ‘Tiểu Sầm’, nếu gọi cậu cũng là ‘Tiểu Hạ’ thì không có gì khác biệt.”
Hạ Trí không hiểu sao Diệp Lân đột nhiên nghiên cứu cách gọi cậu?
“Trí Trí?” Diệp Lân lại gần một chút, hỏi.
Hạ Trí hoàn toàn cạn lời: “Anh có thể bình thường được không?”
“À, có rồi.” Diệp Lân ngồi dậy, lại gần tai Hạ Trí: “Tiểu Trí.”
Hai chữ, mang theo hơi thở của Diệp Lân, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại như muốn khắc vào da thịt Hạ Trí.
“Anh làm gì vậy!”
“Vừa nãy tôi gọi tên thân mật của ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’, cậu không phải rất khó chịu sao? Cho nên tôi tự kiểm điểm một chút, chúng ta đều ngủ với nhau rồi, mà tôi lại chưa từng gọi tên thân mật của cậu?”
“Cút cút cút! Tôi không có tên thân mật!” Hạ Trí giơ chân đá Diệp Lân ra.
“Sao lại không có, tôi rõ ràng nghe thấy cô Trần cũng gọi cậu như vậy.” Diệp Lân lại tiến lại gần.
Hạ Trí cảm thấy tên này cố ý trêu chọc mình, cú đá tiếp theo rất mạnh nhưng Diệp Lân nghiêng người, trực tiếp túm lấy bắp chân hắn kéo hắn lại.
“Tiểu Trí đừng giận nữa.” Diệp Lân nhẹ giọng nói.
“Cút!”
“Tiểu Trí nghe hay hơn ‘Dương Dương’ nhiều.”
Diệp Lân cũng không biết bị làm sao, cứ phải lặp đi lặp lại “Tiểu Trí” bên tai Hạ Trí.
Lần đầu tiên chỉ thấy Diệp Lân cố ý trêu chọc cậu.
Lần thứ hai thấy tên thần kinh này muốn chọc giận cậu, chọc tức cậu.
Nhưng Diệp Lân lại mang theo sự kiên trì như nước chảy đá mòn, cứ phải so đo với Hạ Trí.
“Tiểu Trí, cậu có biết không, lần đầu tiên nghe thấy tên cậu, tôi đã nghĩ, tên cậu là ‘Hạ Trí’ hay là ‘Trí tuệ’?”
Hạ Trí kéo chăn lên, trùm kín đầu, không muốn Diệp Lân cố ý nói vào tai mình.
“Sau đó tôi mới phát hiện, hóa ra là ‘cực’ của ‘cực hạn’.”
“Anh có định đấu với ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’ không?” Hạ Trí nằm trong chăn hỏi.
“Cậu không ra xem, tôi thể hiện cho ai xem?”
Diệp Lân lại cách chăn xoa đầu Hạ Trí.
“Vậy anh đừng gọi ‘Tiểu Trí’, ‘Tiểu Trí’ nữa! Nghe như não tàn vậy!”
“Tiểu Trí, trước kia cậu không như vậy. Cậu không thích tôi thì cứ nói thẳng, còn khiêu khích tôi nhưng tôi vẫn thấy được sự ngưỡng mộ trong mắt cậu. Còn bây giờ, cậu không chỉ đá tôi, bắt nạt tôi, mà còn gọi tôi là ‘não tàn’.”
“Anh có biết xấu hổ không!”
“Tôi đã nói rồi, tôi biết xấu hổ. Vì cậu thích khuôn mặt của tôi.”
“Tôi cầu xin anh lên trời đi!”
Hạ Trí hất chăn ra, thấy Diệp Lân đang cười nhìn mình, Hạ Trí có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt đó.
Lúc này, điện thoại của Diệp Lân lại rung hai lần, là tin nhắn của Loạn Bộ Thiên Hạ: Đếm ngược mười giây, từ nay về sau, giang hồ không gặp lại.
Diệp Lân mới chậm rãi trả lời: Chiến.
Trận giao chiến này của hai người, Hạ Trí mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Diệp Lân mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong game đã bị Loạn Bộ Thiên Hạ giết đến sắp lên trời rồi, có thể thấy được Loạn Bộ Thiên Hạ rất tức giận vì chuyện bị diệt trong trận chiến tổng lực.
Lúc nãy có thể thắng, chắc không phải là do Loạn Bộ Thiên Hạ nhường.
Ngay khi Hạ Trí cho rằng Diệp Lân có lẽ không trụ được ba phút thì Diệp Lân đột nhiên tung ra một đòn liên hoàn mười bốn lần, gọi là nước chảy mây trôi, không thể chống đỡ, như thể sự lang bái trước đó chỉ là để chuẩn bị cho đòn phản công tuyệt diệu này, Loạn Bộ Thiên Hạ bị giết đến mức sắp bay lên.
Cuối cùng, cục diện đã định, Diệp Lân thắng Loạn Bộ Thiên Hạ.
Hạ Trí nhìn đến ngây người.
“Đừng có ngưỡng mộ tôi.”
“Yên tâm, anh vẫn chưa phải là thần thoại.”
“Đừng ngưỡng mộ tôi, hãy yêu tôi.”
Hạ Trí đáp: “Anh có tin là tôi dùng điện thoại đập vỡ đầu anh không?”
Nói xong, Hạ Trí kéo chăn quay người đi, quăng lại một câu: “Muộn rồi! Ngủ thôi!”
“Ừ, ngủ thôi.”
Nhắm mắt lại, trong đầu Hạ Trí vẫn toàn là hình ảnh Diệp Lân đấu với Loạn Bộ Thiên Hạ.
Còn Diệp Lân mở WeChat, bấm vào tên Thư Dương, trả lời: Hôm nay diễn xuất tốt đấy.
Thư Dương: Mắt nào của cậu thấy tôi diễn cho các cậu thắng?
Diệp Lân: Vậy là tôi và cậu bé nhà tôi hợp sức lại rất lợi hại.
Thư Dương: Cậu biết ‘Khuynh Thành Thời Vũ’ bị cậu giết là ai không?
Diệp Lân: Không phải là nick phụ của cậu sao? Tôi còn tưởng cậu điều khiển hai nick cùng lúc, đã đạt đến trình độ của thần rồi.
Thư Dương: Hừ. Là đội trưởng đội bơi của các cậu, Lạc Ly.
Diệp Lân khựng lại, lập tức trả lời: Lạc đại ca không chơi game.
Thư Dương: Vì dạo này Trần Gia Nhuận mê game này lắm, không đi học, không tập luyện, đến người cũng không tìm thấy.
Diệp Lân cười cười, xoa mũi: Ồ nên vào game bắt cậu ta sao? Tôi rất khâm phục Lạc đại ca.
Thư Dương: Lạc đại ca lần đầu ra trận đã bị cậu giết, cậu ta bắt xong Trần Gia Nhuận, đến lượt cậu rồi. Chúc cậu sớm lên trời.
Diệp Lân: Tôi nhận lời chúc của cậu.
Tắt điện thoại, Diệp Lân quay người nhìn gáy Hạ Trí, lắng nghe hơi thở của Hạ Trí dần dài ra, rồi nhẹ nhàng đếm trên môi: Một… hai… ba…
Hạ Trí cuộn chăn trở mình, tay chân không chút khách khí quăng tới.
Diệp Lân đồng thời giơ chân và tay đỡ lấy, từ từ hạ xuống.
Hạ Trí từng chút một chui xuống, đầu chui đến dưới vai Diệp Lân.
“Nếu cậu cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy?”
Thời gian luôn trôi rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ đã cận kề.
Cả lớp đều bị áp lực, không ai nghĩ đến kỳ nghỉ đông sau kỳ thi cuối kỳ, như thể kỳ thi cuối kỳ là ngày tận thế.
Sầm Khanh Miễn nằm bò trên mặt bàn, nhìn sách tiếng Anh và tiếng Việt.
Hạ Trí thấy lạ, chọc chọc cậu ta: “Hai môn này đối với mày chẳng phải chỉ là để tăng điểm thôi sao?”
“Ý mày là gì?” Sầm Khanh Miễn bất mãn ngẩng mí mắt hỏi.
“Là lúc nào cũng làm đúng, không làm sai nhiều.”
Hạ Trí cho rằng lời mình nói là đúng sự thật.
“Lần này tao sẽ cho mày thấy sự tiến bộ vượt bậc của tao về tiếng Anh và tiếng Việt!”
“Mày chăm chỉ như vậy khiến người ta không quen.”
“Không chăm chỉ không được… Gia sư của tao nói nếu tao không nâng cao hai môn này, chứng tỏ năng lực của anh ta không đủ, sẽ không dạy tao nữa.” Sầm Khanh Miễn đang thuộc một mẫu bài văn tiếng Anh.
Hạ Trí liếc nhìn mẫu bài văn đó, vừa hay vừa có khí chất, xem ra gia sư của Sầm Khanh Miễn rất giỏi.
“Anh ta không dạy mày nữa, chẳng phải mày nên thở phào nhẹ nhõm sao?”
“Mặc dù tao ghét anh ta bắt bố mẹ tao tịch thu điện thoại của tao, ghét anh ta quản đông quản tây, ghét muốn chết… Nhưng anh ta là người tốt, người tốt nên được bình an cả đời, không nên bị tao liên lụy, đúng không?” Sầm Khanh Miễn nói rất chân thành.
“Tao cũng là người tốt, tao bị mày liên lụy mười tám năm, sao không thấy mày áy náy với tao?” Hạ Trí hừ lạnh một tiếng.
Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu, thực sự suy nghĩ về vấn đề này ba giây.
“Đúng rồi. Có lẽ vẫn là vì mày không có sức hấp dẫn.”
“Mày đi chết đi.” Hạ Trí dùng sức ấn đầu Sầm Khanh Miễn vào mẫu bài văn tiếng Anh.
“Đừng! Đừng! Đừng! Nước bọt chảy xuống rồi… Sẽ làm bẩn mất…”
Ngay lúc này, có người đi đến bên cạnh Hạ Trí, giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên.
“Cái đó… cái đó Hạ Trí…”
Hạ Trí buông Sầm Khanh Miễn ra, phát hiện ra là Mục Ninh đến.
“Mục Ninh? Cậu có chuyện gì không?”
Mục Ninh lấy từ trong túi ra một hộp sữa tươi Quang Minh, ngại ngùng cười: “Cảm ơn cậu lần trước đã đỡ tôi trong giờ thể dục.”
Hạ Trí vội nhét hộp sữa lại cho đối phương: “Không cần đâu, chân tôi đã khỏi rồi!”
Sầm Khanh Miễn ở bên cạnh thấy sốt ruột, trực tiếp ấn hộp sữa lại: “Từ chối vận may của con gái, cả đời này mày sẽ không có đào hoa!”
Mặt Mục Ninh lập tức đỏ bừng, hàng ghế trước vừa vặn là Trần Thạc và Diêu Minh, hai người cùng quay đầu lại cười rất có thâm ý.
Hạ Trí cầm vở đập vào mặt hai người: “Cười! Cười! Cười! Sau khi thi cuối kỳ xong bọn mày cười cho tao xem!”
Mục Ninh vốn đang cầm trên tay cuốn sách bài tập vật lý kinh điển dành cho học sinh phổ thông, giờ chỉ còn cách quay người bỏ đi.
Sầm Khanh Miễn vội vàng lên tiếng: “Mục Ninh, cậu đến hỏi bài vật lý đúng không! Đừng để ý đến hai thằng hèn này! Mau đưa đây để Hạ Trí giảng cho cậu!”
Hạ Trí lúc này mới để ý thấy Mục Ninh còn cầm cuốn sách bài tập trên tay, vội vàng nói: “Là muốn hỏi bài tập vật lý à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Trí lên tiếng: “Chúng ta quang minh chính đại, chứ không phải lén lút yêu đương sớm. Cây ngay không sợ chết đứng! Cậu hỏi đi, tôi sẽ giảng cho cậu!”
Mục Ninh sửng sốt, nói: “Không cần đâu. Sắp vào lớp rồi.”
Nhìn theo bóng lưng cô ấy, Hạ Trí sờ gáy, không phải còn mười lăm phút nữa mới vào lớp sao?
Trần Thạc và Diêu Minh ở hàng ghế trước cười đến nỗi sắp co giật.
Sầm Khanh Miễn nhìn Hạ Trí bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, nói: “Đồ ngốc, ‘cây ngay không sợ chết đứng’ là thế nào!”
Trần Thạc thò cổ ra nói nhỏ: “Đồ não tàn, ‘lén lút yêu đương sớm’ là thế nào!”
Diêu Minh tiếp tục đâm thêm một nhát: “Người ta chỉ muốn ‘lén lút yêu đương sớm’ với mày thôi!”
Hạ Trí mặt không biểu cảm nhưng trong đầu lại choáng váng.
Không phải đến để hỏi bài sao? Không phải đến để cảm ơn cậu đã đỡ cô ấy trong giờ thể dục hôm đó sao?
Sao lại là yêu đương sớm?
Sầm Khanh Miễn thở dài nói: “Gỗ mục – không thể đẽo gọt!”
“A Trí, đáng tiếc cho thành tích và vóc dáng hiện tại của mày, rõ ràng toàn thân đều là điểm sáng nhưng lại có thể đánh ra một ván bài thối!” Diêu Minh cũng thở dài.
“A Trí, ế bằng thực lực, không ai đấu lại cậu được.” Trần Thạc giơ ngón tay cái về phía cậu ta.
Hạ Trí lười để ý đến bọn họ, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn đang trên bục vẽ trọng điểm cần học thuộc, nhóm học sinh cặn bã ở dưới lại náo loạn.
Từng đẹp trai: Đi ngang qua, đi ngang lại, đừng bỏ lỡ! Mọi người thấy kỳ thi cuối kỳ, là A Trí của chúng ta một lần nữa với ưu thế nhỏ nhoi sẽ đè bẹp Chung Thuần, hay là Chung Thuần cuối cùng cũng sẽ vươn lên trở lại top 30 của khối?
Đạo sĩ Diêu Minh: Không có tin tức tham khảo, bảo bọn tao đặt cược thế nào?
Vung kiếm bình thiên hạ: Thắng thua của họ không ảnh hưởng đến thứ hạng của ba chúng ta trong khối.
Hạng hai từ dưới lên: Hay là chúng ta cược xem, kỳ thi cuối kỳ ai trong nhóm chúng ta sẽ đứng cuối?
Đạo sĩ Diêu Minh: Cút!
Vung kiếm bình thiên hạ: Cút!
Từng đẹp trai: Here is the reference
Vung kiếm bình thiên hạ: Sầm Khanh Miễn nói tiếng chim, đây là điềm báo trời sập đất nứt.
Từng đẹp trai: Mày còn muốn tin tức tham khảo không?
Diêu Minh nhái: Có hàng thì đưa lên, đừng nói nhảm!
Từng đẹp trai: Bố của Chung Thuần đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời thủ khoa khối A của tỉnh ta năm ngoái từ trường Đại học Q về bồi dưỡng cho Chung Thuần! Nghe nói đã trả tiền vé xe, bao ăn bao ở, Chung Thuần lần này rất tự tin, nhất định phải lọt vào top 10 của khối!
Vung kiếm bình thiên hạ: Vậy thì A Trí của chúng ta thì sao?
Từng đẹp trai: Gia sư của A Trí của chúng ta là thủ khoa khối A của tỉnh ta năm kia, đẹp trai, hài hước, kiên nhẫn, giọng nói hay và ấm áp, nấu ăn ngon…
Đạo sĩ Diêu Minh: Mày lại bắt đầu nói nhảm rồi! Mày không thể nói thẳng là thủ khoa khối A năm ngoái lợi hại hơn hay thủ khoa khối A năm kia lợi hại hơn sao?
Từng đẹp trai: Vấn đề này không phải là vấn đề thủ khoa khối A nào lợi hại hơn, mà là vấn đề giữa Chung Thuần và thủ khoa khối A năm ngoái, cũng như giữa Hạ Trí và thủ khoa khối A năm kia ai ăn ý hơn.
Hạ Trí liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi lại liếc nhìn Sầm Khanh Miễn bên cạnh, cậu ta chăm chú nhìn bảng đen, hai tay gõ mù trong ngăn kéo lâu như vậy, đúng là nhân tài!
Đạo sĩ Diêu Minh: Nói linh tinh gì vậy, làm tao hoa cả mắt.
Từng đẹp trai: Vì chỉ số thông minh của mày không đạt mức trung bình, không phải lỗi do tao giải thích không rõ.
Vung kiếm bình thiên hạ: Kệ, lần trước không cược A Trí, toàn bộ tiền ăn sáng đều thua sạch. Lần này nhất định không được phạm sai lầm nữa!
Đạo sĩ Diêu Minh: +1 Không được phạm sai lầm nữa!
Hạng hai từ dưới lên: Đồng ý! Không được phạm sai lầm nữa!
Từng đẹp trai: Đúng! Mọi người đặt cược đi!
Vung kiếm bình thiên hạ: Tao cược Chung Thuần mười tệ! Đã đến lúc Chung Thuần phải vươn lên rồi!
Đạo sĩ Diêu Minh: Tao cược Chung Thuần hai mươi tệ! Không quá ba lần, Chung Thuần sẽ không thua Hạ Trí liên tiếp ba lần!
Hạng hai từ dưới lên: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tôi cược mười tệ!
Từng đẹp trai: … Chúng mày giỏi thật! Tao kiên định cược cho trúc mã của mình! Lần này nhất định sẽ đè bẹp quần hùng, thống lĩnh thiên hạ!
Vung kiếm bình thiên hạ: Cược bao nhiêu? Đủ chia cho bọn tao không?
Từng đẹp trai: Tao không keo kiệt như chúng mày. Một bữa tiệc nướng, hàu, sò điệp, thận dê chúng mày cứ gọi thoải mái!
Ngay lúc này, giáo viên ngữ văn đột nhiên quay lại, trực tiếp chỉ vào ba người đó: “Diêu Minh! Trần Thạc! Lý Thạc! Lên đây chép chính tả!”
Ai bảo ba đứa ngốc này cứ cúi đầu nói chuyện nhóm mãi thế?
Sầm Khanh Miễn vẫn nhìn bảng đen không chớp mắt, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chép chính tả thì đương nhiên là thảm hại, chỉ là ba đứa ngốc trên bục vẫn không hiểu tại sao giáo viên ngữ văn lại không bắt Sầm Khanh Miễn?
Chuyện còn kinh khủng hơn nữa đã xảy ra, Sầm Khanh Miễn nhanh chóng thoát khỏi nhóm, còn giáo viên ngữ văn thì tịch thu điện thoại của ba đứa ngốc này ngay giây sau đó.
Có lẽ là vì Hạ Trí hầu như không nói gì trong nhóm nên khi ba người đó đứng ngoài văn phòng khối bị thầy Ngụy giáo huấn kiểu phun trào vào tiết học thứ hai, Hạ Trí không bị liên lụy.
Đến khi ba người họ lấy lại được điện thoại, Sầm Khanh Miễn còn mặt dày xin vào lại nhóm.
Lúc đầu, Trần Thạc và những người khác còn phẫn nộ, nói rằng không đánh Sầm Khanh Miễn một trận là tốt lắm rồi, vậy mà cậu ta còn mặt mũi xin vào lại.
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Trần Thạc và những người khác, Sầm Khanh Miễn chỉ biết than tay trả lời: “Tao chỉ đang giữ ngọn lửa đang cháy.”
“Bọn tao không cần mày giữ!”
“Chúng tao muốn mày cùng dập tắt!”
“Đốt cháy cái đầu của mày à!”
Sầm Khanh Miễn cười nói: “Bọn mày không muốn tiệc nướng sao?”
“Muốn!”
Sầm Khanh Miễn hùng dũng oai vệ trở lại nhóm.
Hạ Trí thậm chí còn không thèm nhìn ba tên hèn nhát đó.
Ngày hôm sau, điện thoại thông minh của ba người đó đều được đổi thành điện thoại dành cho người già.