Ví dụ như trên sân thượng, một nam sinh mặc đồng phục trường học quê mùa đưa một bông hoa nhỏ cho một nữ sinh cũng mặc đồng phục trường học.
Ví dụ như trên sân trường, hai người ngồi bệt xuống đất, nam sinh ôm nữ sinh nằm ngửa ra sau.
Còn có hai người nắm tay nhau chạy trước tòa nhà giảng dạy, bóng cây đan xen và bóng người hòa vào nhau.
Như thể thời gian quay ngược, lại lần nữa yêu đương lần đầu.
“Thật tốt.” Diệp Lân thốt lên một tiếng cảm thán.
Từ khi Diệp Lân đồng ý thay cậu hẹn chiến “Loạn Bộ Thiên Hạ”, Hạ Trí tuy rằng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt nhưng dưới gầm bàn học vẫn luôn nhún nhún cái chân không bị thương, để lộ sự kích động trong lòng.
Diệp Lân ở bên cạnh cũng không trách cậu ta, mà búng tay bên tai cậu ta.
“Hạ Trí, cậu làm sai ba chỗ bài toán này. Phải phạt.”
“Á? Tôi lại… lại làm lại một lần nữa…”
“Tôi không chấp nhận.” Diệp Lân chống cằm, cười nói.
Nụ cười rõ ràng như vậy, Hạ Trí đột nhiên phản ứng lại, vừa định che eo mình thì hai tay Diệp Lân đã luồn vào.
Hạ Trí không phải lần đầu phát hiện ra, có lúc Diệp Lân rất xấu xa.
Anh không chỉ luồn tay vào áo hoodie chần bông của Hạ Trí, còn kéo cả áo mùa thu của Hạ Trí lên, những đầu ngón tay ấm áp như cố tình tìm kiếm đường vân cơ bắp của Hạ Trí, khi véo xuống, Hạ Trí giống như con tôm luộc chín, co rúm lại.
Hạ Trí căng thẳng toàn thân, chính là để Diệp Lân không véo được.
Nhưng Diệp Lân giữ chặt eo Hạ Trí, kéo mạnh về phía mình, tiếng cười nhẹ của Diệp Lân cùng hơi thở ấm áp phả vào gáy Hạ Trí, Hạ Trí vừa thả lỏng, Diệp Lân lại véo một cái, Hạ Trí vặn vẹo muốn bẻ tay Diệp Lân ra.
Nhưng sức lực của Diệp Lân lớn hơn sức tưởng tượng của Hạ Trí, thậm chí có thể giữ chặt eo Hạ Trí kéo cậu đứng dậy khỏi ghế.
Ghế và sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai, Hạ Trí đỏ mặt nhưng không lên tiếng, Diệp Lân lại nói bên tai cậu: “Cậu càng nhịn, tôi càng muốn bắt nạt cậu.”
Hạ Trí nghiến răng trả lời: “Tôi… Phải làm xong bài tập… Nếu không anh buông tay, chúng ta ra sân đánh nhau…”
“Cậu đánh không lại tôi.”
“Đánh lại được!”
“Đánh lại được tôi, cô Trần cũng không tha cho cậu!”
Hạ Trí lúc này mới nhớ ra, Diệp Lân đã sớm lấy lòng được mẹ cậu rồi!
“Xảo trá!” Hạ Trí trong thâm tâm vô cùng khinh thường Diệp Lân.
Diệp Lân cuối cùng cũng buông Hạ Trí ra, Hạ Trí thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cậu lấy lại cuốn bài tập bay đến góc bàn. Tay Diệp Lân lại đưa tới, làm Hạ Trí giật mình lùi sang một bên nhưng Diệp Lân chỉ dùng đốt ngón trỏ khẽ cào lên mặt Hạ Trí.
“Sao cậu lại sợ véo eo thế?”
“Là do anh có thủ pháp độc đáo.” Mặt Hạ Trí hằm hằm.
Diệp Lân cũng không tức giận, chống cằm nhìn bài toán: “Làm bài tập đi.”
Bị Diệp Lân bắt nạt như vậy, trái tim Hạ Trí ngược lại bình tĩnh lại.
Khi cậu làm xong bài toán này, theo thói quen quay mặt nhìn Diệp Lân, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Diệp Lân.
Nếu như là trước đây, Diệp Lân nhất định sẽ nghiêng mặt, cổ vươn ra một đường cong đẹp mắt, nhìn đáp án của Hạ Trí.
Nhưng lúc này, Hạ Trí không hiểu sao lại cảm thấy, Diệp Lân vẫn luôn nhìn mình.
Ánh mắt bình tĩnh như vậy, khiến cổ họng Hạ Trí không hiểu sao lại khô khốc.
“Cuối cùng cũng làm đúng rồi. Bài tiếp theo.”
Giọng nói của Diệp Lân vẫn bình thường như mọi khi, như thể người không bình thường là Hạ Trí.
Vì thời gian hẹn chiến là buổi tối, Hạ Trí dứt khoát giữ Diệp Lân lại ngủ cùng.
Trần Phương Hoa đều kinh ngạc: “Này, lần trước sinh nhật Diệp Lân, mẹ giữ cậu ấy lại, con còn không vui lắm. Hôm nay lại chủ động tích cực thế!”
“Hôm nay không giống!” Hạ Trí ngồi xổm trên đất, kéo mép giường ra ngoài.
Diệp Lân khoanh tay đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn eo Hạ Trí lộ ra từ trong áo thu.
Anh nhấc chân lên, mũi chân chọc vào chỗ lõm đó một cái.
Hạ Trí không ngờ bị tập kích, lập tức ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên bất mãn.
“Anh Lân! Anh không giúp thì thôi còn phá đám!”
“Xin lỗi, không nhịn được, cậu tiếp tục đi.” Diệp Lân xòe tay ra, ra vẻ mình là khách, không định giúp Hạ Trí kéo giường.
Tên “Loạn Bộ Thiên Hạ” kia chắc chắn là cú đêm.
Thời gian hẹn chiến lại là mười một giờ tối.
Hạ Trí rất phấn khích gọi điện cho Sầm Khanh Miễn: “Mo mũi! Tối nay tao và anh Lân hẹn chiến ‘Loạn bộ thiên hạ’! Mày nói xem thế nào!”
“Tao sắp bị… gia sư mới hành chết rồi… Thật chưa từng thấy ai nghiêm túc như vậy! Ngay cả chữ ‘giải’ cũng không được viết cẩu thả! Còn nói với bố mẹ tao, mỗi tối về nhà phải nộp điện thoại! Làm xong bài tập mới được lấy lại!”
Hạ Trí nghiêng mặt, liếc nhìn Diệp Lân đang trò chuyện với ‘Loạn bộ thiên hạ’, đột nhiên cảm thấy “Thầy Diệp” của mình nhìn thế nào cũng thuận mắt.
“Đừng có yêu tôi quá, tôi sợ tôi không nhịn được mà làm cậu đấy.” Diệp Lân nghiêng mặt nhìn lại Hạ Trí.
“Được, đợi thi đại học xong, chúng ta thử xem. Xem ai làm ai.”
Hạ Trí cảm thấy trước đây Diệp Lân chế ngự mình đều là nhờ đột kích bóp eo mình. Đợi đến lúc mình có phòng bị, chắc chắn có thể ra tay trước.
Diệp Lân liếc nhìn biểu cảm của Hạ Trí, liền bật cười. Anh nghiêng người sang, Hạ Trí tưởng anh định bóp eo mình, lập tức đưa hai tay che lại, ai ngờ mục tiêu của Diệp Lân lại là tai cậu.
“Những suy nghĩ ngây thơ trong đầu cậu tốt nhất nên cất đi.”
“Sao thế?” Hạ Trí nhướng mày, rất bất mãn với lời nói của Diệp Lân.
“Bởi vì cậu thực sự không phải là đối thủ của tôi. Từ đầu óc đến thân thủ.”
Diệp Lân lại véo sụn tai cậu, gập lại rồi lại thả ra, thả ra rồi lại gập lại.
Hạ Trí vốn định ôm điện thoại xem phim, kết quả bị Diệp Lân quấy rối như vậy, chẳng mấy chốc tai nghe đã rơi xuống.
“Anh thích thể hiện sự tồn tại đến thế sao?” Hạ Trí khó chịu trừng mắt nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân nghiêng mặt, ánh mắt dừng lại trên tai cậu: “Tôi thích cảm giác này.”
Hạ Trí vốn định giận dữ giật chăn, kéo tai nghe, đứng lên, đánh Diệp Lân một trận. Nhưng vừa nghĩ đến việc họ còn phải liên hợp lại để đối phó với Loạn bộ thiên hạ, đành phải nhịn trước.
Cậu tưởng chỉ cần mình không phản ứng, Diệp Lân sẽ thấy không thú vị, sẽ làm gì thì làm.
Ai ngờ, đã năm phút trôi qua, Diệp Lân vẫn đặc biệt hứng thú với tai Hạ Trí.
Trước đó còn vừa véo vừa gập, bây giờ đầu ngón tay trượt dọc theo chỗ lõm ở vành tai, như thể tai Hạ Trí đã trở thành sân chơi cho ngón tay Diệp Lân.
Hạ Trí nhíu mày, cậu không biểu lộ gì nhưng không nghi ngờ gì nữa, nếu mình có phản ứng, Diệp Lân nhất định sẽ càng chơi càng hang.
Quấn chăn lại, Hạ Trí rất có khí thế quay người, tránh được ma trảo của Diệp Lân.
—— Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!
Chỉ là chưa đến hai mươi giây, gáy Hạ Trí đã ngứa ngáy.
Phim cũng không xem được nữa, Hạ Trí tự nhủ tuyệt đối không quay đầu lại để ý đến Diệp Lân, trên màn hình nam nữ đang ôm nhau say đắm, Hạ Trí lại không biết cảnh trước mắt đang chiếu cái gì.
Diệp Lân đang vuốt v e những sợi tóc ngắn trên gáy cậu.
Hạ Trí thậm chí có thể tưởng tượng ra những sợi tóc của mình kẹp vào kẽ móng tay Diệp Lân, rồi lại bật ra, hết lần này đến lần khác.
“Anh Lân, anh thật trẻ con.” Hạ Trí dùng khuỷu tay đẩy đẩy đối phương.
“Trẻ con nhưng vui là được.” Diệp Lân thong thả trả lời.
Hơi thở của anh phả lên làn da gáy Hạ Trí, từng đợt từng đợt, theo giọng nói của Diệp Lân mà lên xuống, mỗi lần đều có lực và nhiệt độ khác nhau.
“Hình tượng nam thần nhiều năm của anh sụp đổ hoàn toàn rồi.”
“Nam thần? Tôi là nam thần của ai?” Diệp Lân buồn cười hỏi.
Giọng nói và hơi thở mang theo ý cười đó sắp làm đầu óc Hạ Trí thành một đống hồ dán.
“Không biết!”
Hạ Trí mất kiên nhẫn rồi, cậu rất muốn đánh Diệp Lân một trận, mặc dù chính cậu cũng không biết tại sao.
“Như vậy, tôi rất chán.”
“Nhìn ra rồi.”
“Chúng ta thi đấu đi.”
“Thi cái gì?”
Hạ Trí ném điện thoại đi, ngồi dậy, liền thấy Diệp Lân lười biếng nằm ở đó, trong mắt toàn là ý cười.
“Vật tay đi.”
“Vật… Vật tay?” Hạ Trí nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không.
“Đúng vậy, vật tay. Hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng không thực tế của cậu rằng mình lợi hại hơn tôi.”
Diệp Lân ngồi dậy, một tay chống lên đầu gối, cười đầy ẩn ý đưa mặt lại gần Hạ Trí.
Hạ Trí nghe xong liền nổi giận, mặc dù biết Diệp Lân đang kích mình nhưng cái gì mà “Ảo tưởng không thực tế”?
Nếu như Sầm Khanh Miễn cảm thấy mình có thể đánh thắng Diệp Lân thì đó mới gọi là tưởng tượng gà rán!
“Được, đến đây! Để tôi phá tan ảo tưởng không thực tế của anh!” Hạ Trí xắn tay áo lên, để lộ những đường nét cánh tay gọn gàng.
Ánh mắt Diệp Lân lướt theo đường nét cánh tay cậu, từ vai đến cổ tay, rồi thở dài một tiếng: “Nếu bây giờ là mùa hè thì tốt rồi…”
“Đúng vậy, có thể thi bơi rồi!”
“Không, ý tôi là, cậu mặc sẽ không nhiều như vậy.”
“Hả?”
Diệp Lân đứng dậy, kéo ghế ra, hai người dựa vào góc bàn, một người ngồi ở mép giường, một người ngồi trên ghế.
“Vậy tay bình thường thì chán lắm. Chúng ta tăng thêm chút độ khó.” Diệp Lân nói.
Hạ Trí nhìn anh hai giây, trong lòng nghĩ “vật tay” mà Diệp Lân rủ chắc chắn không phải là “vật tay” đơn giản.
“Sao, cậu muốn ngồi một chân vật tay, xem ai ngã trước? Hay là đội bát bảo lưu ly đăng trên đầu biểu diễn tạp kỹ?”
Hạ Trí muốn xem Diệp Lân có sáng kiến gì.
“Chúng ta có thể dùng mọi cách để quấy nhiễu đối phương, để đạt được mục đích thắng đối phương.”
“Cái gì? Anh ném dao vào tôi có tính là quấy nhiễu hợp lý không?”
“Tất nhiên là phải lấy việc không gây thương tích làm nguyên tắc cơ bản.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Diệp Lân, Hạ Trí lại nghĩ đến Bĩ Bĩ ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cười với mình.
Nhìn thì đáng yêu, xuống nước mới biết con này xấu xa thế nào.
“Anh lại muốn bóp eo tôi phải không!”
“A ha? Bị cậu phát hiện rồi.”
“Không được bóp tôi!”
“Hay là thế này, chúng ta chỉ giới hạn phạm vi quấy nhiễu ở tay. Không được bẻ ngón tay đối phương, cũng không được làm đối phương đau.”
Hạ Trí nhíu mày suy nghĩ, nếu không được bẻ ngón tay, cũng không được làm đối phương đau thì quấy nhiễu thế nào?
Cù sao?
“Có muốn thử không?” Diệp Lân hỏi.
Anh mặc đồ ngủ của Hạ Trí, tóc sau đầu cũng hơi rối, cổ áo lệch sang một bên, cả người trông có vẻ hơi bất cần.
Khi ánh mắt Hạ Trí chạm vào khóe miệng hơi trũng của Diệp Lân, tim cậu như bị ai đó khều một cái, thầm kêu: không ổn, tên này chắc chắn sẽ làm trò xấu.
Nhưng nếu trả lời “Không thử”, chắc chắn sẽ bị cười nhạo là hèn nhát!
“Thử thì thử!”
Hạ Trí cũng muốn biết, Diệp Lân sẽ quấy nhiễu mình như thế nào.
Mu bàn tay và ngón tay của cậu không sợ cù!
Kéo ghế ra, Hạ Trí ngồi xuống một cách thoải mái, ra hiệu cho Diệp Lân.
Diệp Lân rất bình tĩnh ngồi xuống, nói một câu: “Cậu không hối hận chứ?”
Hạ Trí luôn cảm thấy những chuyện tiếp theo chắc chắn sẽ ở mức độ “Kinh ngạc.” nhưng cậu vẫn không kìm được sự tò mò.
“Không hối hận! Đến đi!”
Diệp Lân nắm lấy tay Hạ Trí, hai người đan chặt ngón tay, nhìn nhau.
Hạ Trí vốn tưởng rằng đối với Diệp Lân đây chỉ là một trò chơi nhưng không ngờ anh ta lại nghiêm túc như vậy.
Khi Diệp Lân thu nụ cười lại, cả người chìm trong sự tĩnh lặng, chuẩn bị bùng nổ.
Hạ Trí thậm chí còn nghi ngờ rằng mình sẽ bị anh ta đánh bại ngay lập tức.
Hít thở sâu, Hạ Trí cũng tập trung lại.
Diệp Lân nghiêng mặt, vừa vặn có thể nhìn thấy tai và cổ của anh.
Trước đây, Diệp Lân đã bẻ tai Hạ Trí vô số lần, đột nhiên Hạ Trí cũng rất muốn bẻ tai Diệp Lân.
“Không muốn thắng nữa à?”
Trong giọng nói của Diệp Lân mang theo một chút lạnh lẽo, Hạ Trí lập tức tỉnh táo lại.
“Đếm ngược bắt đầu! Ba——hai——một!”
Ngay khi dứt lời, cả hai cùng dùng sức.
Hạ Trí vốn định dùng hết sức để đánh bại Diệp Lân nhưng không ngờ toàn bộ sức lực đều dồn xuống vai, Diệp Lân lại vững vàng chịu đựng!
Hạ Trí nghiến chặt răng, toàn thân cơ bắp đều căng lên.
Lông mày Diệp Lân nhíu lại, có thể thấy anh cũng đang nghiến chặt răng.
Dưới nước, cậu còn chưa cảm nhận được sức mạnh của Diệp Lân, nhưng lúc này, tay Hạ Trí phải chịu lực nắm của đối phương, đó là một sức mạnh muốn bóp nát xương của Hạ Trí.
Trán Hạ Trí nổi đầy gân xanh, thế này còn trực tiếp hơn cả nước rút năm mươi mét tự do, không còn nước bao bọc và hỗ trợ, hoàn toàn là sức mạnh đối đầu với sức mạnh.
Cả hai giằng co, cuối cùng Hạ Trí cũng chiếm được một chút ưu thế.
“Tôi bắt đầu đây.”
Giọng Diệp Lân vang lên. Vì dùng sức, giọng nói phát ra từ cổ họng, trầm thấp nhưng mang theo sức mạnh kìm nén.
Hạ Trí chỉ nghĩ đến việc bẻ gục đối phương, mặc kệ Diệp Lân làm gì, chỉ cần mình không buông tay, dùng hết sức là được.
Ai ngờ Diệp Lân lại cúi đầu, hoàn toàn không quan tâm đ ến tư thế này không thuận lợi để dùng sức, thấy Hạ Trí sắp bẻ gục anh rồi, Diệp Lân đột nhiên tiến lại gần mu bàn tay Hạ Trí.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhiệt độ từ chóp mũi Diệp Lân, cùng với sự ấm áp đột nhiên xuất hiện trên mu bàn tay và sự dịu dàng trái ngược với sức mạnh, đôi môi anh mím lại, toàn thân Hạ Trí như đổ dồn về một điểm, máu huyết sôi trào, sắp thoát khỏi sự trói buộc của mạch máu, xông ra khỏi cơ thể anh, đến đôi môi Diệp Lân.
Mu bàn tay Hạ Trí đột nhiên trở nên yếu ớt, như bị bỏng.
Nhiệt độ đó chưa kịp tan đi, Hạ Trí đã bị Diệp Lân đè ngã, mu bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn.
“Ầm” một tiếng.
Xương cốt rung lên nhưng Hạ Trí không cảm thấy đau, trong đầu cậu nứt ra vô số vết nứt nhỏ, ánh mắt Diệp Lân, sức mạnh của Diệp Lân, cảm giác Diệp Lân để lại trên cánh tay cậu trong khoảnh khắc đó, tất cả đều thấm vào.
Hạ Trí ngây người ra không phản ứng lại được, Diệp Lân vẫn nắm chặt tay cậu, Hạ Trí cử động, Diệp Lân lại nắm chặt hơn.
“Anh… anh… anh không biết xấu hổ!”
Hạ Trí ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lân cúi đầu, tóc rũ xuống, đôi mắt đó ẩn hiện một tia tàn nhẫn và bá đạo, Hạ Trí ngây người, hơi run rẩy.
Diệp Lân lại cười, anh buông Hạ Trí ra, mọi chuyện vừa rồi như một ảo giác.
Anh xoa cằm: “Mặt tôi khá đẹp, không định từ bỏ. Quan trọng nhất là…”
“Quan trọng nhất là gì?”
“Là cậu thích mà.” Diệp Lân nhìn Hạ Trí nói.
Mang theo sự trêu chọc rõ ràng nhưng âm cuối lại nhẹ hơn bình thường.
Tai Hạ Trí ù một tiếng.
“Chậc… anh đúng là… chết tiệt, chỉ vì thắng một trận vật tay, anh còn có chút phẩm giá nào không!”
Hạ Trí không nghĩ ngợi, định đưa mu bàn tay lên lau quần áo, ai ngờ bị Diệp Lân kéo lại.
“Cậu to gan rồi à? Dám chê tôi?”
“Đánh chết anh!”
Hai người lại đánh nhau, tay Hạ Trí bị Diệp Lân bẻ ra sau, mắt mũi Hạ Trí nhăn nhó lại!
Hạ Trí không chịu thua, giơ chân đá về phía sau nhưng không ngờ Diệp Lân lại ra tay trước, trực tiếp dùng đầu gối đập vào chân còn lại của Hạ Trí, Hạ Trí còn chưa kịp đá Diệp Lân, bản thân đã ngã sấp xuống.
May mà cằm đập vào chăn, ngũ tạng lục phủ của Hạ Trí suýt nữa bị ép ra ngoài.
“Còn chê không?”
“Chê!” Hạ Trí kiên định với suy nghĩ thực sự của mình, không lay chuyển.
Diệp Lân đè chặt cánh tay Hạ Trí hơn.
Hạ Trí biết Diệp Lân biết chừng mực, không thể thực sự làm cậu bị thương, nhưng sự tàn nhẫn khó hiểu của Diệp Lân vẫn khiến một nơi nào đó trong lòng Hạ Trí run rẩy.
“Còn chê không?”
Giọng nói hơi lạnh lẽo vang lên từ trên đầu.
“Chê chứ—— Gãy xương cũng chê!”
“Ồ, vậy để cậu chê cho triệt để.”
Hạ Trí còn chưa kịp phản ứng, Diệp Lân lại bóp eo Hạ Trí, lần nào cũng bóp trúng chỗ hiểm.
“Ha ha ha! Ha ha ha! Anh cút đi! Đừng để rơi vào tay ông đây—— Ông đây trẻ hơn anh! Đợi sau này anh bị Alzheimer! Tôi sẽ bắt anh ngủ nhà vệ sinh mỗi ngày——”
Hạ Trí dùng sức vặn vẹo, dùng hết sức bình sinh cũng phải bẻ tay Diệp Lân ra.
Đáng tiếc là cậu bị đè úp mặt xuống, không dùng được sức.
Cậu cười đến nỗi sắp đứt hơi, nước mắt cũng chảy ra nhưng Diệp Lân ra tay rất tàn nhẫn, Hạ Trí hận không thể đập đầu vào tường.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Phương Hoa lên tiếng: “Hai đứa làm gì thế? Phá nhà à?”
Hạ Trí gào lên: “Diệp Lân muốn hại con trai mẹ này! Mẹ còn không vào đây!”
“Cô ơi, Hạ Trí ăn nói hỗn láo, đắc ý quá rồi, cháu dạy dỗ cậu ấy một chút ạ!” Diệp Lân nói rất nghiêm túc.
Trần Phương Hoa cười: “Các con thích đùa quá!”
Cằm Hạ Trí đập vào chăn, đó là mẹ ruột của cậu đấy! Vậy mà lại mặc cho Diệp Lân muốn làm gì thì làm?
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Lân để trên gối reo lên, trên màn hình hiển thị “Thư Dương.”
“Tha cho cậu một mạng. Nuôi béo rồi mới ăn.”
Diệp Lân buông tay ra, khoảnh khắc đó máu chảy về khiến cánh tay Hạ Trí tê dại.
Diệp Lân vừa nghe điện thoại, bên kia đã truyền đến một tràng trêu chọc.
“Làm gì thế? Đã hẹn giờ rồi, đợi cậu gần mười phút rồi, không phải đang phá giường chứ?”
“Gần như thế.” Diệp Lân cười cười, liếc Hạ Trí một cái: “Chúng tôi đến ngay đây.”
Hạ Trí vẫn đang xoa vai mình, nghe Diệp Lân gọi điện, Hạ Trí cơ bản có thể xác định Diệp Lân thực sự quen biết với “Loạn bộ thiên hạ”, hơn nữa còn khá thân.
Gác máy, Diệp Lân cạo cạo cằm Hạ Trí: “Đi, tôi dẫn cậu lên đường.”
Hạ Trí ngoảnh mặt đi, không vui đáp: “Anh mới lên đường! Cánh tay bị anh bẻ gãy rồi!”
Tiếp theo, hai người ngồi cạnh nhau dựa vào đầu giường, ôm điện thoại, bắt đầu thi đấu.
Ban đầu Hạ Trí tưởng rằng thao tác của “Loạn bộ thiên hạ” đã đủ mạnh rồi, không ngờ Diệp Lân vừa ra tay, Hạ Trí lại có cảm giác như được hack.
Nhìn lại cấp độ của Diệp Lân, Hạ Trí suýt phun một ngụm máu lên màn hình.
“Tôi tưởng… anh không chơi game.” Hạ Trí đáp.
“Tất nhiên là chơi rồi. Lần sau cùng đi quán net chơi nhé.” Diệp Lân quay mặt lại, nháy mắt với Hạ Trí.
Mặc dù đây chỉ là lời mời chơi game nhưng Hạ Trí lại cảm thấy Diệp Lân trước mắt như mở ra một cánh cửa cho cậu, để lộ ra một Diệp Lân khác không hoàn hảo nhưng lại sống động hơn.
“Có thời gian chơi game như vậy, sao không về đội bơi tập luyện…”
Hạ Trí vừa dịch chuyển mắt về màn hình, Diệp Lân đã định ấn đầu cậu, Hạ Trí trực tiếp nghiêng mặt tránh đi, tiện thể đá Diệp Lân một cú nhưng không ngờ Diệp Lân nhanh hơn cậu một bước, giơ chân đạp cậu.
“Cút ra.” Hạ Trí nhấc chân lên.
Các ngón chân của Diệp Lân dường như cong lên, vừa vặn khớp với độ cong của mắt cá chân Hạ Trí, đạp rất vững.
“Tôi muốn đổi bạn chơi rồi!”
“Cậu đổi đi. Dù sao cậu dẫn theo Tiểu Sầm cũng không thắng được Loạn bộ thiên hạ.”
Diệp Lân cực kỳ tự phụ về điều này, khiến Hạ Trí rất khó chịu.
Nhưng sự thật chứng minh, Diệp Lân không phải tự phụ, mà chỉ là tự tin vừa đủ mà thôi.
Lần này, bạn chơi của “Loạn bộ thiên hạ” còn lợi hại hơn lần trước… hoặc nên nói là mỗi lần bạn chơi của “Loạn bộ thiên hạ” đều không giống nhau.
Sầm Khanh Miễn đã đưa ra quan điểm của mình về vấn đề này, đó là “Loạn bộ thiên hạ” hoặc là cực kỳ tự cao tự đại, hoặc là cực kỳ đào hoa.
Hạ Trí rõ ràng biết không được mất tập trung nhưng vẫn không nhịn được liếc Diệp Lân một cái, vì cậu quá muốn biết Diệp Lân trông như thế nào khi chơi game.
Giống như đứng trên bục xuất phát của bể bơi, khóe miệng còn mang theo ý cười ẩn ẩn nhưng ánh mắt lại rất tập trung.
“Hạ Trí, cậu mất tập trung rồi.”
Diệp Lân thay Hạ Trí đỡ đòn tấn công của “Loạn bộ thiên hạ”, còn bạn chơi của đối phương là “Khuynh thành thời vũ” lập tức tấn công tới, không ngờ Diệp Lân còn dư sức để đối phó với anh ta!
“Giết Loạn bộ!” Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Diệp Lân truyền đến.
Thấy “Loạn bộ thiên hạ” sắp gi3t chết Hạ Trí, Hạ Trí đã liều mạng chống đỡ, khiến cậu run rẩy cả gan ruột.
“Giữ chân nó lại.”
Rõ ràng chỉ là một trò chơi, Diệp Lân chỉ khoanh chân ngồi dựa vào giường nhưng lại toát lên sát khí, chỉ cần nghe giọng nói của anh, Hạ Trí đã thấy đau cả đầu.
“Loạn bộ thiên hạ” nhìn ra chiến thuật của họ, muốn giết Hạ Trí để cứu bạn chơi của mình nhưng Diệp Lân ra tay nhanh, chuẩn: “Khuynh thành thời vũ” đã chết, Hạ Trí luôn cảm thấy máu của “Khuynh thành thời vũ” trước khi chết chắc hẳn đã phun lên màn hình, thảm quá.
Diệp Lân và Hạ Trí cùng nhau đối phó với “Loạn bộ thiên hạ”, người nào ra tay cũng tàn nhẫn hơn người kia.
Trước đây dẫn theo Sầm Khanh Miễn đấu với “Loạn bộ thiên hạ” lâu như vậy, vẫn chưa từng dồn anh ta đến mức không có đường phản kháng.
Còn bây giờ, giống như chém rau chặt dưa, Hạ Trí căn bản không cần nghĩ đến việc phòng thủ, vì có Diệp Lân bảo vệ, cậu chỉ cần thoải mái trả thù là được!