“Cút cút cút! Tôi không cần! Nhưng mà nói thật, anh vẫn nên tìm cho Khanh Miễn một gia sư đáng tin cậy đi. Khanh Miễn thông minh nhưng ham chơi, tự chủ kém.”
“Quả là thanh mai trúc mã của cậu, đến cả lúc thi đại học cậu cũng không nỡ bỏ cậu ta à!”
“Tình cảm nhiều năm như vậy, muốn bỏ cũng không được mà. Hay là, hỏi thử anh Gia Nhuận xem anh ấy có đồng ý không?”
“Tôi biết rồi. Nhưng mà Hạ Trí, từ bao giờ cậu gọi cậu ta là ‘anh Gia Nhuận’ vậy?” Lông mày Diệp Lân nhíu lại, mặc dù giọng nói vẫn rất ôn hòa.
“Lần trước tôi bơi một nghìn năm trăm mét thua anh ấy mà.” Hạ Trí rất thẳng thắn thừa nhận.
Hơn nữa vì thua, Hạ Trí còn hứa với Trần Gia Nhuận một điều kiện. Tất nhiên bây giờ không tiện nói với Diệp Lân.
“Ồ. Gia Nhuận chắc sẽ không đồng ý đâu, cậu ta rất lười. Muốn cậu ta mỗi tuần đi tàu cao tốc về đây, cậu ta sẽ không chịu đâu.”
Diệp Lân nhìn về phía Trần Gia Nhuận đang đi trước không hề hay biết.
Lưng Trần Gia Nhuận lạnh toát, hắt hơi một cái.
“Vậy… Anh xem còn có thể tìm ai nữa không.”
“Lần này cậu thi vào được top 100 của khối, muốn tôi làm gì?”
“Tuần sau anh về thì sẽ biết thôi.” Hạ Trí vẫn không nói.
“Được, vậy tôi xem tuần này cậu định tung đòn gì với tôi.”
Đợi đến khi cúp điện thoại, Diệp Lân bước tới, một tay đè lên vai Trần Gia Nhuận.
“Gia Nhuận, tối nay chúng ta đi bơi không?”
“Bơi á? Không đi! Chiều nay tôi mới tập xong! Tôi muốn ngủ!”
“Tôi xin huấn luyện viên tăng thêm một buổi tập cho cậu nhé? Tôi bơi cùng cậu thế nào?”
“Không cần.” Trần Gia Nhuận biết Diệp Lân không có ý tốt, giơ tay anh lên định đi.
Chưa đi được hai bước, đã bị Diệp Lân kéo lại.
“Một nghìn năm trăm mét bơi tự do đấy.”
“Tôi không đi! Cậu tự bơi đi!”
Trần Gia Nhuận lập tức hiểu ra, Diệp Lân đã biết chuyện mình bơi một nghìn năm trăm mét thắng Hạ Trí.
Nhưng thắng Hạ Trí thì có gì lạ đâu?
Nếu là bơi bướm, Lạc Ly cũng có thể hạ gục Hạ Trí trong phút chốc, chẳng lẽ Diệp Lân còn muốn đi tìm Lạc Ly trả thù sao?
“Anh Gia Nhuận, bơi một nghìn năm trăm mét lợi hại như vậy, tôi cũng muốn lĩnh giáo một chút.”
Trần Gia Nhuận đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh, quay người lại, dùng sức chọc vào ngực Diệp Lân.
“Cậu bớt trả thù đi, một tiếng ‘anh’ cũng không chịu gọi sao? Cậu ấy gặp Tiểu Thiên, cũng gọi là ‘anh Tiểu Thiên’, gặp Triệu Hùng cũng gọi là ‘anh Nhị Hùng’, gặp Lạc đại ca… thôi bỏ đi, mọi người đều gọi là đại ca không ai gọi anh ta là ‘anh Ly’… cậu có phải muốn trả thù từng người một không?”
“Nhưng cậu không thấy ‘anh Gia Nhuận’ nghe rất ẻo lả sao?” Diệp Lân lại hỏi.
“Không thấy… Tôi không rảnh phát điên với cậu…”
Trần Gia Nhuận mặt đầy vạch đen, sau đó lập tức tránh xa Diệp Lân.
Diệp Lân giơ cổ tay lên, xem giờ, không vội về ký túc xá, mà gọi một cuộc điện thoại.
“Thư Dương, cậu đang ở đâu?”
“Đang đánh bi-a.”
Một giọng nói hơi lạnh lùng vang lên.
Diệp Lân ra khỏi cổng trường, gọi một chiếc taxi, đến một câu lạc bộ bi-a.
Anh đi thẳng đến phòng riêng trong cùng, nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi đen, đang nằm rạp trên bàn, lặng lẽ ẩn núp, đột nhiên kích hoạt, một quả bóng rơi vào túi.
Chính xác và dứt khoát.
“Chơi một ván?”
Thư Dương ngẩng đầu hỏi.
“Cậu không đeo kính nên tôi không nhận ra cậu ngay.” Diệp Lân liếc nhìn chiếc kính gọng đen bị vứt bừa bãi trên ghế.
“Không ở trường, giả bộ nghiêm túc làm gì?”
Thư Dương ngồi nghiêng bên bàn, lại là một cú đánh bi-a đẹp mắt.
“Có một việc, cậu nhận không?”
“Không nhận.” Thư Dương trả lời rất dứt khoát.
“Đứa trẻ lần trước đã phá quán net của em trai cậu, đang tìm gia sư.” Diệp Lân đến một chiếc ghế khác, ngồi xuống.
Lười biếng dựa vào lưng ghế, Diệp Lân quan sát đường nét ở eo và lưng của Thư Dương khi anh ta dùng lực.
“Ồ? Cậu chắc chứ?”
“Sao vậy?”
“Nó khá thông minh, học hành chắc không tệ.” Thư Dương chống gậy đánh bi-a, quay đầu nhìn Diệp Lân.
“Thông minh thì thông minh nhưng tâm trí không dùng vào học hành.”
“Cậu sẽ không tốt bụng giới thiệu cho tôi công việc gia sư bán thời gian, vừa tốn thời gian lại không kiếm được tiền đâu.”
“Tôi sẽ trả thêm tiền cho cậu, phiền cậu giúp tôi quản lý đứa trẻ đó.” Diệp Lân cười nói.
“Đứa trẻ con đó đã đắc tội gì với cậu?” Thư Dương lộ ra vẻ rất hứng thú.
“Nó ngày nào cũng dẫn đứa em trai của tôi đi chơi game, kéo cũng không kéo về được. Cậu giúp tôi trông chừng nó, tôi cảm ơn cậu.”
“Vậy đây không phải là công việc gia sư, mà là giúp cậu đi bắt nạt người khác, đúng không?”
Thư Dương cười, Diệp Lân cũng cười, cả hai người đều không có ý tốt.
“Đúng vậy.”
“Được thôi. Vừa khéo lần trước đứa trẻ con đó đã hack quán net nhà tôi nên cho nó một bài học.”
“Thù không phải không báo, chỉ là thòi chưa tới.”
Lúc này, Sầm Khanh Miễn đang ngồi trước bàn, trải vở bài tập, lén chơi game ở bên dưới, liên tục hắt hơi ba cái, thổi bay cả vở bài tập lên trời.
Có lẽ vì kỳ thi giữa kỳ thuận lợi nên tuần này trôi qua đặc biệt nhanh.
Đến tiết cuối cùng chiều thứ sáu là tiết thể dục.
Thực ra tiết thể dục đã sớm bị các môn toán, lý, hóa chiếm dụng nhưng vì một văn bản nào đó của thành phố, đại ý là để đảm bảo sức khỏe tâm lý cho học sinh lớp mười hai, đảm bảo đủ lượng vận động, yêu cầu các trường trung học không được tùy tiện chiếm dụng tiết thể dục nên tiết thể dục mới được duy trì như vậy.
Tiết thể dục đối với cả lớp mà nói, vừa đau khổ vừa vui vẻ.
Đau khổ là vì giáo viên thể dục nhất định bắt học sinh nam chạy 800 mét, học sinh nữ chạy 400 mét mới được tự do hoạt động.
Họ mỗi ngày hoặc là ngồi học, hoặc là ngồi làm bài tập, hoặc là nằm ngủ, dù là 400 mét hay 800 mét đều là việc khó khăn nhưng vì nửa tiếng tự do hoạt động sau đó, dù có chết cũng phải cố chịu.
Nhưng giáo viên thể dục lại có yêu cầu rất kiên quyết đối với giày thể thao, đó là nhất định phải là giày thể thao, giày thường, giày vải, giày bông, mẹ kiếp, tất cả đều không được. Nếu không đi giày thể thao thì phải cởi giày ra chạy.
Xui xẻo thay, hôm nay đến lớp gần trễ, Hạ Trí đi giày lười không cần buộc dây, còn Sầm Khanh Miễn vì muốn đẹp trai nên đi giày thường.
“Chúng ta đều là học sinh lớp mười hai rồi? Tại sao vẫn còn tiết thể dục! Tại sao vẫn còn tiết thể dục vậy!” Sầm Khanh Miễn than thở não nề trong lớp học.
Chạy 800 mét đã muốn lấy mạng cậu ta rồi, cởi giày ra chạy 800 mét thì càng muốn mạng cậu ta hơn.
Hạ Trí thì rất bình tĩnh, chạy 800 mét đối với cậu ta vốn là khởi động trước khi bơi, cởi giày thì cởi giày thôi.
Nhưng Sầm Khanh Miễn có cam tâm cởi giày ra chạy như vậy không?
Tất nhiên là không!
Cậu ta đi đến cửa hàng tạp hóa, mua hai xấp tất thể thao, ném cho Hạ Trí một xấp.
“Thế nào, với tư cách là thanh mai trúc mã của mày, tao đối với mày không tệ chứ?”
Sầm Khanh Miễn trực tiếp đi ba đôi tất thể thao trong lớp học, suýt thì không nhét vừa cả đôi giày thường ban đầu.
Hạ Trí nghĩ ngợi, đã có tất thì cần gì phải chịu tội nhưng cậu ta chỉ đi thêm một đôi.
Quả nhiên, lời mở đầu của giáo viên thể dục chính là: “Ai đi giày không đúng quy định thì cởi ra cho tôi ngay!”
Hạ Trí đứng ở hàng cuối cởi giày, Sầm Khanh Miễn cũng hùng dũng oai vệ cởi giày, dù sao thì với bốn đôi tất, cậu ta không sợ đường chạy lạnh lẽo.
“Bây giờ bắt đầu chạy! Không được lười biếng! Tất cả chạy cho tôi! Các cậu nhìn xem, đứa nào đứa nấy sắp béo phì rồi!”
Khi Hạ Trí chạy, cậu mới biết không đi giày chạy thực sự rất khó chịu.
Mặc dù đi thêm một lớp tất nhưng cát đá trên đường chạy vẫn truyền rất rõ ràng qua lòng bàn chân đến não, mỗi bước đều hơi khó chịu.
Nhưng cũng chưa đến mức không chịu nổi.
Ngay khi chạy được một nửa vòng đầu tiên, lớp trưởng môn Ngữ văn Mục Ninh bị trẹo chân, Hạ Trí vô thức đi đỡ cô ấy, kết quả là Mục Ninh không ngã, chân Hạ Trí lại dẫm vào khe hở giữa đường chạy và bãi cỏ, bị thứ gì đó đâm vào.
“Chậc ——” Hạ Trí nhíu mày.
Mục Ninh lập tức phản ứng lại: “Hạ Trí, cậu không sao chứ!”
“Tôi không sao!”
Hạ Trí dừng lại, nhấc chân lên nhìn, lòng bàn chân loang lổ máu, cậu bị mảnh thủy tinh đâm vào.
Mục Ninh lập tức giơ tay báo cáo với giáo viên thể dục: “Thưa thầy! Hạ Trí dẫm phải mảnh thủy tinh chảy máu rồi!”
Giáo viên thể dục cũng không ngờ, để học sinh cởi giày chạy vốn là không muốn học sinh bị thương vì đi giày không phù hợp để chạy nhưng không ngờ trong khe hở bên đường chạy lại có mảnh thủy tinh.
“Lớp trưởng thể dục, em dẫn mọi người tiếp tục chạy!”
Giáo viên thể dục dìu Hạ Trí, đưa cậu đến phòng y tế.
Trên đường đi, giáo viên thể dục vẫn cau mày, không nói với Hạ Trí một câu “Sao em không cẩn thận vậy chứ” hay đại loại như vậy, có thể thấy ông ấy thực sự đang tự trách mình.
“Thầy, là do em không cẩn thận dẫm vào mép đường chạy.”
“Em còn tâm trạng an ủi thầy à? Có phải thằng ngốc không vậy.” Giáo viên thể dục ấn đầu Hạ Trí: “Nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
Y tá thấy vậy liền nhanh chóng sát trùng vết thương cho Hạ Trí, băng bó xong lại dặn đi dặn lại không được xuống nước.
May mà đã sang lập đông, thời tiết cũng lạnh rồi, không dễ bị viêm nhiễm.
Lúc về nhà, Sầm Khanh Miễn nhìn Hạ Trí hơi khập khiễng, thở dài nói: “Tao đưa mày tất mà, mày đi hết vào, không khéo là không bị đâm trúng rồi! Giờ thì hay rồi, đâm vào chính giữa rồi! Đâm vào lòng bàn chân rồi!”
Hạ Trí thản nhiên nói: “Vết thương này, một tuần là khỏi.”
Lúc này điện thoại của Hạ Trí rung lên, là tin nhắn WeChat của Diệp Lân.
Diệp Lân: Tối nay muốn ăn gì?
Hạ Trí mím môi, mỗi tối thứ sáu Trần Phương Hoa đều phải trực đêm, từ khi Diệp Lân làm gia sư cho cậu thì bữa tối tối thứ sáu hầu như đều là Diệp Lân nấu cho cậu.
Quan trọng nhất là… ngon.
Hạ Trí gãi gãi má, trả lời: Chân giò đi.
Diệp Lân nhanh chóng trả lời: Chân giò? Không phải là cậu bị thương ở chân, lấy hình bù hình chứ?
Hạ Trí không ngờ Diệp Lân lại nhạy bén như vậy, lập tức nghĩ đến chuyện cậu có bị thương hay không.
Hạ Trí vội vàng trả lời: Vết thương nhỏ thôi! Một tuần là khỏi!
Hạ Trí cố gắng để mình trông như không có chuyện gì khi đi lại nhưng vết thương ở lòng bàn chân vẫn khiến cậu đau nhói mỗi khi bước đi.
Đẩy xe đạp, Hạ Trí ngồi lên, ngược lại thấy thoải mái hơn đi bộ.
Vừa về đến nhà, Hạ Trí lập tức nằm vật ra ghế sofa, tranh thủ lúc Diệp Lân chưa về quản cậu, vội vàng chơi game.
Diệp Lân xách đồ ăn vào cửa, còn chưa kịp thay giày đã nói: “Để tôi xem vết thương của cậu thế nào.”
Hạ Trí vừa định nói “Không sao đâu” nhưng hiếm khi nào Diệp Lân lại không cười, rõ ràng là đang không vui.
Đá đôi dép lê, Hạ Trí nhấc chân phải lên, đặt trước mặt mình, có vẻ như muốn tự xem vết thương.
Nhưng Diệp Lân bên kia không có kiên nhẫn chờ Hạ Trí “tự ngắm mình”, trực tiếp túm lấy mắt cá chân cậu, kéo chân cậu qua.
Đừng nhìn Diệp Lân túm mắt cá chân Hạ Trí rất mạnh nhưng lúc mở băng gạc ra lại nhẹ nhàng chậm rãi.
Băng gạc hơi lộ ra màu hồng nhạt, khi vết thương hiện ra trước mặt Diệp Lân, Hạ Trí cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học làm bài tập bét nhè đang bị phụ huynh kiểm tra bài tập.
Lông mày Diệp Lân nhíu chặt hơn.
Hạ Trí vô thức rụt mắt cá chân lại nhưng Diệp Lân lại nắm chặt hơn.
Cậu cảm thấy cứ duỗi chân ra trước mặt Diệp Lân như thế này rất kỳ lạ nhưng thực ra vì hầu như không thấy ánh sáng mặt trời nên chân Hạ Trí rất trắng, mu bàn chân và đường cong giữa mu bàn chân và bắp chân trông thon dài, các ngón chân cũng đều đặn.
“Vui rồi chứ?” Diệp Lân ngước mắt hỏi.
“Không vui…”
Nếu là Trần Phương Hoa hỏi cậu, cậu chắc chắn sẽ trả lời một cách vô tư là “vui” nhưng đối mặt với Diệp Lân, cậu không hiểu sao lại không dám vô tư.
“Đắc ý rồi chứ?” Diệp Lân lại hỏi.
“Không đắc ý…”
“Thỏa mãn rồi chứ?”
“Không thỏa mãn, mà còn đau lắm…”
Tay Diệp Lân không hề ngại ngùng mà đặt lên mu bàn chân hơi lạnh của Hạ Trí: “Tuần này vốn có giải đấu xếp hạng nội bộ, còn định dẫn cậu đi chơi. Giờ cậu tàn phế rồi, không chơi được nữa.”
“Ôi trời! Cái gì! Giải đấu xếp hạng nội bộ của các anh? Vậy tôi có thể xem anh và anh Gia Nhuận còn có… còn Lạc Ly thi đấu không?”
“Không được. Cậu bị thương rồi, tôi sẽ không đi.”
“Đừng mà! Tôi không xuống nước! Tôi chỉ đứng bên cạnh xem các anh thi đấu thôi!”
“Cậu cứ ở nhà làm bài tập cho tốt đi.”
“Tôi nghĩ ra rồi! Anh không phải còn thiếu tôi một điều ước sao? Anh dẫn tôi đi xem giải đấu nội bộ của các anh…”
Diệp Lân vỗ nhẹ lên mu bàn chân Hạ Trí: “Cậu ngốc à. Giải đấu đã qua lâu rồi, giờ đâu còn giải đấu xếp hạng nội bộ nào nữa?”
“Anh lừa tôi… Buồn cho một trận uổng công.”
“Nhưng Hạ Trí này, nếu cậu muốn trở thành vận động viên thì phải bảo vệ cơ thể mình cho tốt. Đặc biệt là vận động viên bơi lội, sao cậu có thể làm chân mình bị thương được?”
Không thể xuống nước, dễ bị nhiễm trùng, rất ảnh hưởng đến việc tập luyện.
Hạ Trí cúi đầu xuống.
“Xin lỗi.”
“Không có lần sau.”
Diệp Lân rất bình tĩnh băng bó lại, rõ ràng ngón tay anh cách lớp băng gạc chạm vào lòng bàn chân Hạ Trí nhưng Hạ Trí vẫn không nhịn được mà muốn rụt chân lại.
“Lòng bàn chân cậu cũng sợ ngứa sao?”
Diệp Lân nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn chân Hạ Trí.
“Không ngứa!”
Miệng thì nói vậy nhưng chân Hạ Trí lại không nhịn được mà động đậy.
“Thật không ngứa sao? Vậy chỗ này thì sao?”
Diệp Lân nở một nụ cười xấu xa, các đốt ngón tay từ từ trượt lên theo gót chân Hạ Trí, nhẹ nhàng lướt theo đường cong của bắp chân.
“Chậc…” Bắp chân Hạ Trí vô thức căng lên.
“Đáng đời.”
Bàn tay Diệp Lân đặt lên bắp chân Hạ Trí, dùng sức bóp một cái.
“Này!” Hạ Trí bất mãn nhìn đối phương.
“Không làm thì không chết.”
Sức lực bóp bắp chân Hạ Trí của Diệp Lân không hề nới lỏng, anh dựa vào Hạ Trí, đôi mắt ấy như đang cười nhưng sâu trong ánh mắt lại có thứ gì đó khiến người ta phải kinh sợ, chỉ là Hạ Trí vẫn chưa hiểu đó là gì.
Đầu ngón tay anh như muốn cắ m vào da thịt Hạ Trí, nắm chặt lấy xương cốt cậu, khống chế mọi thứ của cậu.
“Lần sau tôi thực sự sẽ cẩn thận!”
Hạ Trí vừa định bẻ tay Diệp Lân ra thì Diệp Lân đã đứng dậy đi nấu cơm.
Xoa xoa bắp chân bị bóp đau, Hạ Trí thở phào nhẹ nhõm.
Vì mua chân giò tạm thời nên không có thời gian hầm lửa nhỏ, đành phải dùng nồi áp suất để làm.
Nhưng Hạ Trí vẫn thấy ngon, một hơi ăn hết hai phần ba.
“Anh Lân, vậy kỳ nghỉ đông huấn luyện của các anh sẽ có giải đấu xếp hạng nội bộ chứ?”
“Có chứ. Cậu muốn xem Trần Gia Nhuận và Lạc Ly thi đấu đến vậy sao?” Diệp Lân ngẩng đầu lên, đuôi lông mày nhếch lên.
“Hả? Tôi muốn xem anh và bọn họ thi đấu mà!”
“Về khoản nịnh nọt thì cậu nên học hỏi Khanh Miễn cho tốt đi.”
Nói đến Khanh Miễn, Hạ Trí mới nhớ ra là họ chơi game liên tục thua trận, không biết tuần này có hẹn đấu tiếp không.
Cậu nghiêng người, lấy điện thoại ra khỏi túi, không ngờ Sầm Khanh Miễn lại im lặng đến vậy, thậm chí không thông báo cho cậu biết khi nào bắt đầu trận đấu.
Diệp Lân nhìn thấu Hạ Trí đang chờ đợi điều gì, dựa ra sau, mở lời: “Tôi biết, nếu không thắng được ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’, cậu sẽ không thể nào tĩnh tâm học hành cho tốt được.
“Á! Sao anh biết tôi đang đánh với Loạn Bộ Thiên Hạ?”
Thật là thần thánh!
“Tối nay ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’ sẽ không lên mạng, tối thứ sáu có giải bi-a. Tôi có thể hẹn đấu với cậu vào tối thứ bảy, tôi sẽ đích thân dẫn cậu đi thắng cậu ta. Đánh xong game thì cậu phải ngoan ngoãn học hành cho tốt.”
“Anh cũng chơi game sao? Không đúng! Anh biết ‘Loạn Bộ Thiên Hạ’ là ai sao?”
Hạ Trí cảm thấy nhận thức của mình về Diệp Lân đã được làm mới.
“Biết cũng không nói cho cậu. Được rồi, bây giờ nói đi, lần này cậu thi vào top 100 của khối, muốn tôi giúp cậu làm gì?”
Hạ Trí thu hết mọi biểu cảm lại, rất nghiêm túc nói: “Rất đơn giản nhưng tôi nghiêm túc lắm. Nếu anh lộ ra bất kỳ ý chế giễu nào, tôi sẽ tuyệt giao với anh.”
“Cái gì?”
Thành thật mà nói, chuyện này cũng đủ khiến Diệp Lân phải tò mò cả một tuần. Anh cũng muốn biết cậu bé của anh sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào.
Diệp Lân cúi người về phía trước, chống tay lên bàn nhìn vào mắt Hạ Trí.
Đôi mắt này luôn không che giấu sự tin tưởng, ngưỡng mộ và thậm chí là cả sự mong đợi đối với anh.
Cũng như sự kiên trì muốn ngang hàng với anh.
Nhưng đứa nhỏ này đã ngày càng trở nên quan trọng trong lòng anh, đáng tiếc là đứa nhỏ này lại không hề hay biết.
“Lúc tôi học lớp mười, anh vừa học lớp mười hai. Nhưng lúc đó, lớp mười hai đều học ở cơ sở ngoại thành, tôi không có cơ hội gặp anh.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Trí, mọi thứ đều trở nên mềm mại.
“Thế thì sao? Cơ sở ngoại thành đã không còn nữa rồi.”
“Anh mặc đồng phục, chụp ảnh cùng tôi đi. Nếu không thì tôi đến trường Phụ thuộc Đại học T cũng uổng công!”
Diệp Lân vẫn giữ nguyên tư thế đó, thậm chí còn không hề cử động.
Hạ Trí cũng rất nghiêm túc nhìn đối phương, cậu vốn có thể học một trường cấp ba bình thường, lười biếng qua ba năm này.
“Nếu anh thấy kỳ lạ thì thôi vậy. Thời gian vốn dĩ là thứ đã qua thì qua rồi.”
“Nhưng đã qua rồi thì lại muốn nắm bắt.” Diệp Lân đứng dậy: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
“Nhanh vậy sao?” Hạ Trí có chút kinh ngạc.
Dù sao thì yêu cầu này của cậu cũng khá trẻ con.
Diệp Lân cười cười.
“Chờ đến khi lòng bàn chân cậu khỏi hẳn đã. Nếu không thì đứng cũng không đứng nổi!”
“Tôi khỏi rất nhanh.” Hạ Trí vênh váo nói.
“Giống như cậu học lớp mười muốn gặp tôi học lớp mười hai vậy. Tôi cũng muốn quay về quá khứ, tôi mười hai tuổi muốn tìm thấy cậu trên khán đài khi bơi đến đích.”
Hạ Trí sửng sốt, cậu không ngờ Diệp Lân cũng có tâm trạng như vậy.
Trong lòng bỗng ấm áp hẳn lên.
Bởi vì quá khứ mà cậu trân trọng, Diệp Lân cũng trân trọng như vậy.
Ngày hôm sau, Hạ Trí vốn muốn xin nghỉ ở Cung Cá Heo, dù sao thì chân bị thương rồi cũng không thể xuống nước chơi với Bĩ Bĩ được.
Nhưng Hạ Trí suy nghĩ lại, một tuần mới chỉ có thể chơi với Bĩ Bĩ một lần, nếu Bĩ Bĩ không vui mà lại chìm xuống đáy nước nín thở thì, thiếu oxy không tốt cho não. Tin rằng cá heo cũng vậy thôi! Bĩ Bĩ vừa nghịch ngợm vừa không tốt cho não… Nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Vì vậy Hạ Trí bọc hai lớp màng bọc thực phẩm, đi dép lê đến gặp Bĩ Bĩ.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của cậu, Bĩ Bĩ đã nhanh chóng bơi vào bờ, ngửa đầu lên, chờ Hạ Trí.
Hạ Trí cúi xuống, xoa xoa mặt Bĩ Bĩ, nhẹ giọng nói: “Bĩ Bĩ, chân anh bị thương rồi, tuần này không xuống nước được, chỉ có thể ở đây chơi với em thôi.”
Cậu vốn tưởng Bĩ Bĩ sẽ giống như tuần trước, không hài lòng mà hất nước lên nhưng không ngờ Bĩ Bĩ chỉ ngửa đầu lên, ngửa đầu mãi, vẻ mặt đầy mong đợi, cho đến khi Hạ Trí cúi đầu xuống, nó dùng mõm chạm vào môi Hạ Trí.
Hạ Trí cười, xoa xoa Bĩ Bĩ: “Anh biết rồi, em đang an ủi anh bị thương đúng không? Không sao đâu, anh không đau.”
Bĩ Bĩ cũng áp mặt vào má Hạ Trí cọ cọ.
Tuần trước còn nghịch ngợm, đột nhiên lại ân cần như vậy, Hạ Trí thực sự cảm thấy nó giống như một con người.
Cô đơn trong vùng nước khép kín này nên khao khát được bầu bạn.
Vì có được bầu bạn nên luôn muốn dán chặt lấy từng chút một, giống như xác nhận hơi ấm này là của mình vậy.
“Bĩ Bĩ, anh Lân nói sẽ mặc đồng phục chụp ảnh với anh. Lúc đầu anh còn khá vui, sau này nghĩ lại, hơi kỳ…”
“Áu?” Bĩ Bĩ nghiêng đầu, thực sự rất đáng yêu.
“Gần đây không phải đang thịnh hành cái… cái gì đó quay lại trường chụp ảnh cưới sao? Ảnh cưới em biết không? Là khi hai người kết hôn thì chụp ảnh để làm kỷ niệm.”
Bĩ Bĩ vẫn ngửa đầu lên, có vẻ rất hứng thú với lời Hạ Trí nói.
Thậm chí không biết có phải ảo giác không, Hạ Trí nói mặc đồng phục chụp ảnh cưới thì trong nháy mắt mắt Bĩ Bĩ sáng lên.
“Không nghĩ đến chuyện của anh Lân nữa, chúng ta chụp ảnh chung đi.”
Hạ Trí mang theo máy ảnh thể thao dưới nước, giơ một tay lên, Bĩ Bĩ lập tức hiểu là muốn chụp ảnh, từ trong nước nhô lên, rất nghiêm túc dựa vào Hạ Trí.
Khoảnh khắc đó, Hạ Trí như nhìn thấy Diệp Lân bát khai dòng nước tiến về phía cậu.
Cho đến khi môi bị nụ hôn lạnh lẽo của Bĩ Bĩ chạm vào, Hạ Trí mới tỉnh táo lại, ấn máy ảnh.
Hạ Trí ngồi trên bờ, nhìn bức ảnh đó, đường nét của Bĩ Bĩ lại có vẻ thâm tình, còn biểu cảm hơi kinh ngạc của cậu lúc đó vì tưởng gặp được Diệp Lân, không hiểu sao, lại có chút rung động.
“Bĩ Bĩ, anh thấy em chắc chắn rất biết cách yêu đương.” Hạ Trí cười nói.
Bĩ Bĩ phấn khích hú lên hai tiếng.
Khi Diệp Lân tỉnh dậy từ giấc ngủ, anh giơ cánh tay lên, xoa xoa mắt, sau đó nghiêng mặt, nhớ ra điều gì đó, bật cười.
Thu lại nụ cười, chưa đầy ba giây, anh lại cười.
Anh cầm điện thoại trên đầu giường, tìm kiếm “Ảnh cưới trong trường”, xuất hiện rất nhiều.