Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 35: Lông gà đầy sàn




“Đốt xong nến cả rồi, anh Lân… chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Sống lâu trăm tuổi nha! Anh ước đi!”

Diệp Lân giũ giũ cổ áo mấy cái. Anh không ăn cay giỏi cho lắm, cổ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Dưới cổ áo hằn một đoạn xương quai xanh, anh kéo cổ áo lên che.

Hạ Trí vô tình lia mắt sang thấy. Lúc Diệp Lân bơi thì cậu cũng thấy rồi, nhưng không hiểu sao giờ thấy nó dưới cổ áo anh thì…

Diệp Lân ngồi thẳng lưng dậy, nhắm mắt lại ước rồi thổi tắt hết nến.

“Anh Lân… ít nhiều gì anh cũng phải cho tôi chụp một tấm để đăng lên vòng bạn bè WeChat chứ.”

“Cái điện thoại cậu nát màn hình rồi mà còn muốn chụp hả?” Diệp Lân gõ nhẹ lên bàn một cái, đáp.

“Dù điện thoại của tôi có vỡ màn hình thì cũng có camera hơn hai nghìn pixel lận… Aiz, cơ mà sao anh biết tôi bị vỡ màn hình chứ?”

Rõ ràng là trước khi Diệp Lân đến thì cậu đã thay màn hình rồi.

Diệp Lân tựa vào Hạ Trí, cười đáp: “Cậu đoán xem.”

Khoảnh khắc này, Hạ Trí tự dưng thấy như Bĩ Bĩ đang bơi về phía mình.

Hạ Trí cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, đang yên đang lành sao tự dưng lại nhớ đến nhóc ma quỷ đó chứ!

“Sao mà tôi biết được!”

“Vậy thì thôi, đi cắt bánh sinh nhật nào.” Diệp Lân cầm dao nhựa, nhấc cái thẻ màu đen bên trên lên: “Cái này có ăn được không?”

Trên đó là dòng chữ được viết ngoáy “Chúc Diệp Lân sinh nhật vui vẻ”.

Hạ Trí không nghĩ nhiều, cậu xoa cằm, híp mắt nhìn xem thử, trên đó còn có mấy hoa văn ca rô chìm, không biết có phải chocolate không nên nói lại: “Nếm thử là biết ngay ấy mà!”

Hạ Trí sờ thử lên cái huy hiệu đó, thè lưỡi ra li3m thử.

Cậu vừa hay li3m vào hai chữ “Diệp Lân”.

Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đầu lưỡi mềm mại của Hạ Trí như lướt qua tất cả mọi vị trí trên người Diệp Lân.

Hô hấp Diệp Lân bị cuốn vào giữa răng môi của Hạ Trí, anh siết chặt con dao nhựa trong tay.

“Ừm! Ngọt!” Hạ Trí hếch cằm về phía Diệp Lân rồi ăn nguyên cái thẻ đó.

“Rôm rốp” hai tiếng, chocolate vỡ vụn ra trong miệng cậu.

“Ngon không?” Diệp Lân hỏi.

Anh nhìn Hạ Trí, giọng hơi căng thẳng.

“Cũng được, xin lỗi vì đã ăn anh vào bụng nha.” (*)

(*) Khúc này chắc Hạ Trí nói cái tên.

Nói đến đây, Hạ Trí cười xấu xa, có vẻ trẻ con.

Cậu hếch cằm lên, nói: “Anh Lân cắt đi… cơ mà tôi đoán là cái bánh này sẽ ngọt ngấy lắm cho coi.”

Diệp Lân không cắt mà để dao nhựa xuống, đi đến trước mặt Hạ Trí.

Hạ Trí ngửa đầu lên. Từ góc độ này nhìn lên Diệp Lân, không hiểu sao  cậu cảm nhận được một  cảm giác áp bức.

Anh tựa vào góc bàn, cúi người nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí vô thức lui về sau, dán chặt vào lưng ghế, siết chặt nắm tay đánh Diệp Lân mấy cái.

“Anh Lân, anh sao vậy…”

Diệp Lân giữ cằm Hạ Trí, ngón tay anh di lên môi cậu, dùng sức hơi mạnh nên cậu cảm thấy đau.

“Cậu ăn thẻ chocolate…”

Hạ Trí muốn nghiêng mặt qua một bên, nhưng ngón tay Diệp Lân lại như siết chặt lấy cậu. Cậu có thể ẩn ẩn cảm giác được ngón tay Diệp Lân như muốn xộc vào miệng, chạm vào lưỡi cậu.

Hạ Trí cau mày, giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Lân.

Đôi mắt nóng bỏng của anh như muốn khắc ấn ký trên người cậu luôn vậy.

Diệp Lân như đang nhìn thứ mình cực kỳ muốn có được, mỗi lần nhìn là lại cảm nhận được rõ ràng quyền sở hữu.

“Hay là li3m rồi nhả ra… cho tôi ăn đây?”

Tiếng Diệp Lân rất khẽ, rất dịu dàng nhưng cũng không bao dung như bình thường. Anh như thể mọc đầy gai, muốn găm vào người Hạ Trí thật chặt để cậu không thể nhúc nhích nổi nữa.

Yết hầu như bị thứ gì đó li3m một cái, sắp bốc cháy.

“Chỉ là cái thẻ chocolate thôi mà… cùng lắm thì lần sau đến sinh nhật tôi thì tôi… để anh ăn.”

Diệp Lân thả lỏng cằm Hạ Trí ra rồi véo nhẹ mặt cậu một cái.

“Nếu không phải cân nhắc đến việc cậu còn chưa thi đại học thì…”

Bầu không khí căng chặt khiến Hạ Trí thở không nổi đã giãn ra. Cậu hít thở sâu mấy hơi, vô thức hỏi lại: “Chứ nếu thi đại học xong thì anh làm gì được tôi?”

Diệp Lân cúi đầu cười, tóc mái trên trán rũ xuống nên không thấy được mắt anh thế nào.

Anh dùng dao nhựa cắt bánh sinh nhật, bất ngờ cắt nó làm hai phần.

Diệp Lân đặt một miếng lên cái đ ĩa giấy, dời sang phía Hạ Trí.

“Ăn đi, cậu mua thì đừng để phí.”

Hạ Trí nhìn chiếc bánh sinh nhật chocolate, thật sự cảm giác khó nuốt.

Diệp Lân bắt đầu ăn chầm chậm.

Lúc này, Trần Phương Hoa về đến nhà. Bà thấy bánh sinh nhật trên bàn thì hỏi: “Sinh nhật ai đấy? Sinh nhật Diệp Lân à?”

Diệp Lân cười đáp: “Vâng cô ạ, vừa đẹp, cô ăn bánh này.”

“Hạ Trí, sao con không nói cho mẹ biết?”

“Chỉ là sinh nhật thôi ạ, không phải việc gì lớn cả.” Diệp Lân cắt cho Trần Phương Hoa một miếng bánh.

“Đúng rồi ạ, chỉ là sinh nhật thôi mà. Năm nay sinh nhật con mẹ còn quên kia kìa.”

Hạ Trí cũng tiện miệng góp vui mấy câu. Hôm đó Trần Phương Hoa phải chạy đôn đáo ở viện vì các bệnh nhân, khi về đến nhà cũng đã là ba, bốn giờ sáng hôm sau rồi.

“Sinh nhật con sao so với sinh nhật Diệp Lân được chứ?” Trần Phương Hoa cười nói: “Diệp Lân, hay là tối nay cháu đừng về nữa, sáng mai cô nấu cho cháu một tô mì trường thọ, vừa hay cho Hạ Trí ăn ké luôn.”

“Dạ thôi, chắc là cháu nên về ạ. Hạ Trí sợ phải ngủ chen chúc lắm.” Diệp Lân đứng dậy rót nước cho Trần Phương Hoa.

“Chen gì mà chen, cái giường đó nới ra một phát là rộng hơn ngay, trước kia thằng bé vẫn ngủ với Khanh Miễn bình thường mà.”

Diệp Lân nhìn về phía Hạ Trí: “Giường của cậu còn có chức năng này à?”

Hạ Trí miễn cưỡng đáp: “Có.”

“Hồi còn nhỏ nó đạp nhóc Khanh Miễn nhà người ta tại Khanh Miễn đái dầm trên giường nó. Từ đó về sau nó không cho Khanh Miễn ngủ cùng nữa.”

Vẻ mặt Hạ Trí dần trở nên xấu hổ: “Mẹ… mẹ đừng có kể cái chuyện đó nữa được không!”

“Dù sao ngày mai Diệp Lân cũng phải kiểm tra bài tập của con nữa, con không để người ta ngủ cùng mình một hôm được à?”

Trần Phương Hoa khăng khăng phải nấu mì cho Diệp Lân bằng được, hơn phân nửa là muốn cảm ơn Diệp Lân đã cố gắng dạy dỗ cho Hạ Trí.

Diệp Lân khoác một tay lên lưng ghế, buồn cười nhìn cái biểu cảm “không muốn ngủ chung giường chung gối với người khác” của Hạ Trí.

Lúc đầu Hạ Trí định cho Diệp Lân mượn đồ, nhưng không biết Trần Phương Hoa tìm đâu ra hai bộ Hạ Trí chưa mặc để đưa cho anh.

“Aiz, xem ra đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay có đồ mới cô mua cho cậu này.”

Hạ Trí đen cả mặt, cướp cái quần lại: “Làm gì có chuyện sinh nhật mà đi tặng cái này chứ!”

Diệp Lân kéo nhẹ giành lại từ Hạ Trí: “Món quà này được, rất thực dụng.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ngủ cùng Diệp Lân, nhưng lần này là trên địa bàn của cậu.

Hạ Trí ngồi xổm dưới đất, nắm lấy cạnh giường rồi kéo mạnh ra, thế là giường tăng thêm ba mươi phân thật.

Diệp Lân vừa lau tóc vừa nhìn vẻ mặt như đang dỗi của Hạ Trí, nói: “Sao, cậu không vui khi tôi ngủ ở nhà cậu thì tôi về nhé?”

Diệp Lân đang định đứng dậy thì Hạ Trí đã vội kéo anh lại.

“Sao mà được chứ! Tại vì anh được mẹ tôi cưng quá nên tôi ghen tỵ được chưa?”

Diệp Lân cười thành tiếng, đáp: “Nhưng tôi cũng đâu cưng ai như cậu đâu.”

Hạ Trí cúi người bò vào phía trong giường.

Lưng cậu lộ một mảng. Diệp Lân không nói không rằng mà móc tay vào cạp quần ngủ của cậu.

Tiếc là quần ngủ không co dãn, suýt chút là tụt xuống khiến Hạ Trí phải vội kéo lại.

“Này… sao anh hành động y chang Bĩ Bĩ vậy!”

“Tôi giống Bĩ Bĩ chỗ nào?” Diệp Lân cười hỏi.

Hạ Trí đột nhiên cảm nhận được có gì đó sai sai. Diệp Lân nên hỏi “Bĩ Bĩ là ai?” mời đúng chứ nhỉ?

“Một con cá heo nhỏ xấu tính! Thích bám lấy tôi, chọc tôi, rồi túm quần bơi của tôi nữa!”

Nhớ tới cái quần bơi bị rách kia là Hạ Trí lại tức đến nghiến răng.

Diệp Lân vén chăn lên, nằm vào, nói: “Hạ Trí, cậu cảm thấy cá heo đáng yêu không?”

“Bám người! Thích ra vẻ! Làm đủ trò xấu rồi còn cười nữa! Anh nói xem nó có đáng yêu hay không cơ chứ!”

Cậu nhớ tới Bĩ Bĩ, không biết giờ nó đang làm gì. Trước đó còn tức giận với nó, giờ chẳng hiểu sao lại thấy nhớ nhớ.

“Mấy quý ngài cá heo hay cười thì trong đầu toàn động dục thôi.”

“Sao anh biết Bĩ Bĩ là con đực (*)?” Hạ Trí tò mò hỏi lại.

(*) Trong tiếng Trung thì con đực và công (công – thụ) đều là công.

Diệp Lân không đáp.

Lúc này, điện thoại của Hạ Trí lại reo. Là Sầm Khanh Miễn gọi đến.

“Anh em… đánh nhau không? Cái đội mới bón hành cho chúng ta hôm nay lại online rồi!”

Hạ Trí hùng hổ bật dậy trả lời ngay: “Đánh chứ! Đương nhiên là phải đánh! Không ngược chết đám đó không được!”

Để rửa mối nhục ban sáng, Hạ Trí không quan tâm giờ đã là mười một giờ đêm, bên cạnh còn có Diệp Lân mà ôm điện thoại, bắt đầu bật mode tàn sát.

Diệp Lân chỉ buồn cười nhìn Hạ Trí, nói: “Cậu vẫn nhóc con thật đấy nhỉ.”

“Ừm ừm!” Hạ Trí có nghe ra Diệp Lân nói gì đâu, chỉ vừa gật đầu vừa đăng nhập vào game.

Diệp Lân nghiêng mặt qua nhìn. Hạ Trí vừa tắm xong, trên người có hương sữa tắm thơm nhẹ. Tóc cậu vừa được sấy khô, có vẻ bông mềm hơn bình thường. Ánh sáng trên màn hình điện thoại thi thoảng lại phản chiếu lên đôi con ngươi của cậu, như bừng lên thế giới khác.

Diệp Lân rướn sang, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai cậu. Hạ Trí không phản ứng laiji.

Đại khái là vì biết lúc này dù có đùa giỡn với Hạ Trí thế nào thì cậu cũng sẽ không xù lông nên Diệp Lân véo lên xương sụn tai của cậu, nhẹ nhàng bấm vào day day rồi buông ra. Vành tai co dãn, run nhẹ giữa ngón trỏ và ngón cái của Diệp Lân.

“Hạ Trí, nếu cậu không để ý đến tôi thì tôi sẽ cắn cậu đấy.”

“Ừm ừm!” Hạ Trí nhìn Diệp Lân một cái, nói: “Anh Lân, hay là anh ngủ trước đi!”

Hạ Trí vẫn không nghe Diệp Lân nói gì.

Diệp Lân nhìn vành tai mềm mại của Hạ Trí, một tay anh chống lên gối, rướn lại gần, cắn lên tai cậu một cái.

Răng đụng đến một cái nhẹ, đó là lần một, rồi lần hai nhẹ nhàng di nghiến, lần ba thì cắn mạnh một cái.

“A!” Hạ Trí nghiêng người sang nhưng hai tay vẫn không rời cái điện thoại. Cậu ngả về phía góc giường, vẫn chăm chú chơi game: “Anh Lân! Đừng có nghịch!”

Diệp Lân cười, chậm rãi đến gần. Anh mò lấy cổ chân Hạ Trí dưới chăn, kéo một cái khiến Hạ Trí đang ngồi tựa vào đầu giường nằm bật xuống gối.

“Anh Lân… tôi đánh xong sẽ đi ngủ ngay mà!”

Hạ Trí cắn răng, bả vai chuyển động theo động tác đánh game luôn. Con mẹ nó chứ… sao tụi kia còn chưa chết!

Diệp Lân áp lên người cậu, chống mình rướn đầu nhìn xem cậu đang chơi gì.

Hạ Trí tự giác nghiêng mặt đi một chút để Diệp Lân nhìn màn hình điện thoại mình, nhưng tầm mắt vẫn không chuyển dời.

“À, cậu đang đánh với cậu ta à?” Diệp Lân hỏi.

“Ừm ừm! Ừ!” Hạ Trí tưởng Diệp Lân đang nói đến đồng đội của mình là Sầm Khanh Miễn.

Mặc dù bình thường Sầm Khanh Miễn là đồng đội ngu như heo, nhưng trong game thì thật sự là trợ thủ đắc lực.

Chỉ là hôm nay đối thủ quá mạnh thôi.

“Các cậu không sống nổi một phút nữa đâu.” Diệp Lân lạnh nhạt nói.

Hạ Trí vẫn không quan tâm.

Diệp Lân thò tay vào chăn, bấm mạnh lên lưng Hạ Trí một cái.

Hạ Trí giật bắn lên, cong cả lưng cả eo, bắp chân căng chặt: “Á đau…”

Cậu chết, Sầm Khanh Miễn cũng bị đối phương xử lý luôn.

Hạ Trí quăng di động đi, nhìn Diệp Lân đầy giận dỗi.

“Diệp Lân! Sao anh y chang Bĩ Bĩ vậy chứ!”

Diệp Lân chống người nhìn cậu, cười nói: “Nếu là Bĩ Bĩ thì cậu tiêu đời lâu rồi.”

Hạ Trí tự dưng nhớ lại cảnh Bĩ Bĩ suýt đè lên người mình. Quá kinh khủng, không dám nhớ lại. Cậu vô thức khép chân lại mới phát giác Diệp Lân đang đè lên người mình, gần như cũng không khác…

“Tôi nói nè, anh cứ phá tôi chơi game kiểu này, mẹ nó chứ, quá là kỳ đi!”

Hạ Trí lấy chân đạp vào hông Diệp Lân, ra hiệu anh mau ngồi dậy đi.

“Cậu nói ai kỳ?”

Diệp Lân cười, rõ ràng vẫn là nụ cười dịu dàng hiền lành khiến người ta không chút đề phòng như bình thường mà không hiểu sao Hạ Trí lại cảm thấy nguy hiểm, như thể bên trong có gì đó bị đối phương rút đi từng chút một.

Hạ Trí căng người. Cậu không biết sao bản thân mình lại trở nên phòng bị như vậy.

Diệp Lân cúi đầu xuống, hàng mi của anh ngày càng sát lại gần.

Hạ Trí xưa giờ không biết ánh mắt cũng có cảm giác như vậy, vì ánh mắt cậu cảm giác như bị hàng mi của Diệp Lân đảo qua, khiến thần kinh cũng run lên theo.

Mùi hương vẩn quan chóp mũi hoàn toàn thuộc về Diệp Lân.

Diệp Lân nghiêng cằm, gần như sắp đụng đến chóp mũi Hạ Trí.

“Nói đi, ai kỳ?”

Hạ Trí nhíu mi, đẩy đối phương ra: “Tôi kỳ! Tôi là người kỳ! Tôi kỳ nhất thế giới được chưa!”

Diệp Lân vẫn không đáp, Hạ Trí nghiêng đầu đầu, phát hiện Diệp Lân vẫn đang nhìn mình.

“Được rồi, vẫn chưa thi đại học nên tha cho cậu con đường sống.”

Diệp Lân xoay người nằm cạnh, kéo chăn đắp lên người mình rồi quay đi chỗ khác.

Hạ Trí ngẩn ra tại chỗ, nhìn cái chăn đã tụt khỏi người mình, lại nhớ ra hôm nay là sinh nhật Diệp Lân, ấy vậy mà mình kệ anh để cố chơi game. Trách sao mà Diệp Lân không vui.

Hạ Trí đá nhẹ sau lưng Diệp Lân, gọi anh: “Anh Lân? Anh Lân?”

Diệp Lân không nói không rằng.

Hạ Trí gãi đầu, tự dưng nhớ đến Bĩ Bĩ hễ giận là lại trầm mình xuống nước nên lại đá mạnh Diệp Lân thêm: “Anh Lân, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh được chưa? Sao anh lại kỳ cho được.”

Không có phản ứng nào đáp lại.

Hạ Trí nghĩ không biết mình có nên đắc ý vì Diệp Lân xưa nay chẳng biết giận là gì lại dỗi mình hay không.

“Anh Lân, kiểu là… Magie của anh cướp đi kẽm của tôi đó! Chân thành luôn chứ không đùa đâu!”

Diệp Lân vẫn không quay lại nhưng bả vai anh run, chắc là đang cười.

“Anh Lân, anh đang cười đúng không?” Hạ Trí rướn người, nằm úp sấp lên Diệp Lân, chồm qua nhìn mặt anh. Quả nhiên, cậu thấy mắt Diệp Lân cong lên, cười không chịu nổi.

“Ghét ghê.” Hạ Trí buông Diệp Lân ra rồi kéo chăn đắp lên mình. Hai người tựa lưng vào nhau ngủ.

Lát sau, Hạ Trí tự dưng nhớ ra gì đó nên lấy cùi chỏ huých Diệp Lân.

“Anh Lân.”

“Ơi?”

“Nếu tôi chọc anh tức thật thì anh sẽ làm gì?” Hạ Trí càng nghĩ càng thấy tò mò.

“Cậu muốn ăn đòn à?”

“Tôi chỉ nghĩ thử thôi mà. Nếu anh đánh thật, không phải kiểu đánh úp nhé, liệu tôi có không đánh lại anh thật không?”

“Nếu cậu làm tôi bực thì tôi sẽ làm cậu.”

Hạ Trí vốn tưởng Diệp Lân sẽ nói “tuyệt giao”, nhưng “làm cậu” chẳng phải cũng là kiểu đánh một trận hay sao (*)?

(*) Hạ Trí tưởng làm này là đánh nhau, chọc điên nhau.

“Chán chết được, nếu anh làm tôi bực thì tôi cũng làm anh.” Hạ Trí quay sang chỗ khác ngủ tiếp, rồi lại nhớ ra thêm gì đó nên bổ sung: “Chúc mừng sinh nhật anh Lân.”

Có vẻ chỉ là tiện thì chúc nhưng lại rất chân thành.

Diệp Lân cong môi.

Chắc vì Diệp Lân không trở mình nên Hạ Trí không có cảm giác bị xâm phạm lãnh địa, thế là chẳng mấy đã thiếp đi.

Cậu cứ ngủ là sẽ xoay người lại, để một tay ngay trước mặt, một tay khác choàng vế phía trước, vừa hay đụng vào lưng Diệp Lân.

Diệp Lân mặc áo ngủ của Hạ Trí nên hơi ngắn, vạt áo hơi vén lên. Hạ Trí khoác tay lên ngay đúng chỗ đó, Diệp Lân có thể cảm nhận được độ cong nơi cổ tay của Hạ Trí.

Diệp Lân lẳng lặng nhìn cậu. Nhóc con khi ngủ giãn hết mặt mày, ngoan đến độ cảm giác như ai được thấy mặt này của nhóc con là cậu đã thuộc về người đó rồi.

Diệp Lân vươn tay qua, nhẹ nhàng vờn ngón tay Hạ Trí, bờ môi cậu lộ ra.

Chiếc lưỡi từng li3m hai chữ “Diệp Lân” như ẩn như hiện.

Diệp Lân lấn sang, môi chạm vào môi cậu, nhấm nháp.

Anh không thể để cậu thức giấc, bởi vì lỡ mà cậu thức giấc thì anh phải dùng nhiều sức, nhiều cách thức hung hãn hơn mới bắt được cậu.

Đầu lưỡi Diệp Lân nhẹ nhàng thăm dò. Khoảnh khắc chạm vào môi Hạ Trí, đáy lòng anh có một cảm giác tơ tưởng mất khống chế nào đó cuộn trào lên.

Không thể dừng lại được.

Ngày hôm  sau, Hạ Trí thức giấc vì tiếng Trần Phương Hoa đẩy cửa gọi họ ra ăn mì.

“Mẹ… đừng gọi nữa! Con dậy rồi!”

Hạ Trí dụi mắt, vừa mở mắt đã đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Diệp Lân.

Lần trước cậu không có cơ hội thấy Diệp Lân ngủ, lần này cảm giác hơi không quen…

Vì Hạ Trí phát giác cánh tay mình treo trên lưng Diệp Lân, một chân cũng gác lên người anh như con gấu koala vậy.

… Chẳng lẽ Diệp Lân để mình gác lên người cả đêm thế này à?

Còn ngủ ngon thế nữa?

Không gặp ác mộng sao?

Hạ Trí nhúc nhích một chút mới phát hiện không thấy gối đầu đâu, cậu đang gối trên cánh tay Diệp Lân!

Hạ Trí vội đứng dậy, tay chống gối, cứ thế nhìn Diệp Lân.

Theo gu thẩm mỹ của con trai như cậu đi chăng nữa thì Diệp Lân cũng đẹp.

Ngũ quan đoan chính, hoàn toàn không phải kiểu ngọt ngào ngây ngấy như mấy idol trên ti vi, cảm giác khí khái hào hùng. Khi anh nghiêm túc thì đường nét khuôn mặt cũng cứng cáp hơn.

Lúc này, Trần Phương Hoa lại gọi: “Hai đứa dậy chưa? Ngủ cháy mặt đến nơi rồi!”

Diệp Lân nhíu mày như sắp thức giấc. Hạ Trí vội đẩy vai anh, nói: “Anh Lân! Ra ăn mì!”

Diệp Lân lúc này mới chống tay ngồi dậy, vuốt tóc ra sau một cái rồi mới mở mắt ra.

Cả người anh tự dưng tỉnh táo bình thường, khác hẳn khi ngủ.

Hạ Trí vô thức nhìn ngắm đôi mắt anh. Diệp Lân lại bất thình lình dí sát cậu: “Cậu muốn ngắm thì cứ ngắm, khuôn mặt đẹp trai này là để cho người khác ngắm đó.”

“Chậc! Tự luyến!” Hạ Trí mò cái hoodie trùm vào người.

Cậu đang định bò qua Diệp Lân để xuống giường, ai ngờ Diệp Lân lại nhấc chân ngăn cản, đảo một cái lại đè Hạ Trí lại.

Hạ Trí định đá chân Diệp Lân ra nhưng sức đối phương cực lớn, lật cả người đè cậu lại.

Diệp Lân đặt cằm lên hõm cổ Hạ Trí, nói khẽ: “Đây là ngày đầu tiên của tuổi hai mươi của tôi, cậu đối xử tốt với tôi vào đấy.”

Hạ Trí nằm yên bất động ở đó.

Diệp Lân hai mươi tuổi, không được bố mẹ chúc mừng sinh nhật, không có gia đình thuộc về mình.

Hạ Trí không lên tiếng an ủi vì cậu biết Diệp Lân muốn gì.

Diệp Lân ôm rất chặt, chặt đến nỗi Hạ Trí thấy đau.

Nhưng cơn đau này khiến Hạ Trí tỉnh táo lại và nhận ra rằng: Giờ đây, cậu là tất cả của Diệp Lân.

Cảm giác này tự dưng khiến Hạ Trí thỏa mãn đến khó tả.

Trần Phương Hoa gõ cửa lần ba: “Hai đứa mặc quần áo đàng hoàng vào chưa? Còn chưa ra thì mẹ sẽ vào giật chăn đấy nhé!”

Ngay khi Diệp Lân muốn buông Hạ Trí ra để đứng dậy thì Hạ Trí bất chợt ôm anh lại.

“Sao vậy?” Diệp Lân nghiêng mặt sang nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí cũng nghiêng mặt qua, cười nói: “Ôm Diệp Lân tuổi hai mươi một cái thôi mà.”

Phải chăng Diệp Lân ở xa, cảm thấy cô đơn trống vắng, cần người bầu bạn nên mới chọc phá khi cậu chơi game, muốn ngủ cạnh cậu hay không?

Khi cả hai đi đến bàn ăn thì mì đã trương cả lên rồi.

Hạ Trí bỏ đũa, dùng muỗng múc ăn luôn.

Trong bát mì của mỗi người đều có hai cái trứng chần.

Hạ Trí ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Lân gắp trứng chần, hé miệng cắn một miếng.

Trần Phương Hoa ôm quần áo bẩn đi qua, bắt chuyện với họ: “Nếu cô sinh thêm cho Hạ Trí được một đứa em trai thì hay quá, để hai con ngồi ăn với nhau.”

Hạ Trí đập tan luôn tưởng tượng của Trần Phương Hoa: “Thôi đi… nếu mẹ sinh thêm cho con một đứa em trai thì chắc chắn con và nhóc đó sẽ đánh nhau đến mức lông gà rụng đầy đất cho mẹ dọn luôn!”

Diệp Lân hỏi: “Ngày mai sẽ có kết quả thi tháng nhỉ? Một lần thi được hạng cao thì có thể bảo là do may, lần hai mà cậu được hạng cao nữa mới gọi là thực lực.”

“Anh Lân, anh nhìn tôi làm đề như thế chẳng lẽ không tính được sao? Lần này chắc tôi sẽ lọt top một trăm toàn khối đó! Anh còn nhớ anh đã hứa gì không?”

“Nhớ. Cậu đã tự tin như vậy thì để tôi thưởng cho cậu một quả trứng.”

“Thôi khỏi, ăn trứng thì phải ăn một cặp, một trái trứng của anh sợ không đủ cho tôi, tôi ăn hai trứng của mình là được rồi.” Hạ Trí chớp mắt với Diệp Lân.

“Nhóc con, những lời cậu nói tôi đều ghi sổ hết đó.”

“Tôi biết… thi đại học xong anh muốn làm tôi mà!”

Hạ Trí ôm bát, húp thêm một ngụm nước mì rồi nghĩ bụng: Ông đây thắng chắc. Tôi kinh nghiệm dày dặn, nếu đánh nhau một chọi một thì đẹp trai làm được gì.

Diệp Lân không nói không rằng, chỉ là vừa nhìn Hạ Trí vừa nuốt nước bọt.

Sáng sớm thứ hai, Hạ Trí vừa rời giường thì phát hiện mình được tag WeChat rất nhiều.

Cậu mở ra xem, thấy toàn là tin nhắn của đám học dở. Tụi nó không quan tâm điểm số của mình mà toàn cá với nhau về điểm của Hạ Trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.