Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 34: Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn




Chiều thứ sáu mỗi tuần là Diệp Lân sẽ ngồi xe lửa về, nhưng anh luôn đến sớm hơn giờ tan học của Hạ Trí.

Hạ Trí còn đang cân nhắc xem có nên bảo mẹ đánh cho Diệp Lân một bộ chìa khóa hay không.

“Anh Lân!” Hạ Trí cười rạng rỡ.

“Cậu biết mình cười xấu cỡ nào không?”

“Ha ha, làm gì có chứ!” Hạ Trí vừa cười vừa nói với Diệp Lân: “Cái thằng quỷ sứ đáng ghét ngồi sau tôi đó, cậu ta thi xong thấy khó chịu vì tôi lật bài thi liên hồi. Cậu ta bồn chồn nên sụm nụ luôn! Tôi giờ đang rất muốn biết cậu ta thi Tự nhiên được bao nhiêu điểm đây!”

Diệp Lân không nói gì mà chỉ cười nhạt nhìn nhóc con Hạ Trí đắc ý.

Hạ Trí mở cửa ra, cúi đầu cởi dây giày. Lúc này, có một vật rơi ra khỏi cổ áo cậu.

Sáng loáng, lủng lẳng nhẹ nhàng.

Hạ Trí vội nhét nó vào trong cổ áo, nhưng Diệp Lân đã nhanh tay ấn tay cậu lại.

“Đó là gì mà còn cố tình giấu trong người thế?”

“Không có… không có gì cả!” Hạ Trí vốn đang bừng bừng tinh thần giờ lại đỏ cả mặt.

“Có gì giấu sao?”

Diệp Lân muốn chừa mặt mũi lại cho Hạ Trí nên không hỏi dồn cậu nữa.

Hạ Trí nhìn bóng lưng Diệp Lân rồi chợt gọi anh.

“Anh Lân.”

“Sao?” Diệp Lân cất túi đi, xoay người.

Hạ Trí lấy vật trong cổ áo ra. Khi Diệp Lân thấy rõ đó là gì thì giật mình.

Đó là chức quán quân đầu tiên mà Diệp Lân giành được. Năm đó anh mười hai tuổi.

“Cậu… cậu cầm theo cái này đi thi sao?”

Diệp Lân bước về phía Hạ Trí, lấy tấm huy chương kia.

Anh nhớ huy chương này rõ ràng bị rỉ sét, nhưng tấm này lại sáng long lanh, còn có vương cả hơi ấm cơ thể Hạ Trí.

“Anh Lân, lần đầu tôi xem anh thi đấu đúng vào trận này đó.” Hạ Trí nói.

“Ồ… à…”

Diệp Lân còn nhớ rõ lần đó anh đã cầm nó chạy đến chỗ mẹ, vui mừng chia sẻ tất cả niềm vui của mình với bà.

Anh nhớ mẹ đã cười, cũng nhớ bà đã ôm lấy mình.

Chẳng qua hôm kéo va li về nhà trọ, Diệp Lân cũng không chắc năm đó cái ôm và nụ cười của bà có thật lòng hay không, hay chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.

“Anh khi bơi rất khác với những người khác. Tôi thấy anh xuất phát, thấy anh xoay người, thấy anh tăng tốc về đích… thấy anh cầm tấm huy chương này chạy đến ôm mẹ. Có lẽ kỳ thi đó với anh… chẳng đáng gọi là trình độ gì, nhưng tôi vĩnh viễn không quên được.

Diệp Lân nắm chặt, tấm huy chương kim loại làm đốt ngón tay anh trắng bệch.

“Anh Lân, anh có nói là đừng bao giờ thấy tiếc với người đã khiến mình mỉm cười. Có lẽ anh không quan tâm nó nữa nhưng tôi muốn giữ nó lại, vì tôi đã từng rất phấn khích khi thấy anh giành được chức vô địch kỳ đó. Khi ấy, tôi đã cười rất vui.”

Diệp Lân không nói không rằng mà chỉ đưa lại nó cho Hạ Trí, sau đó ấn đầu Hạ Trí về phía trước.

“Anh Lân! Anh làm gì đó… không phải chỉ nhặt lại một tấm huy chương của anh thôi sao? Anh cũng bỏ rồi mà! Trời đất ơi muốn rụng cái cổ luôn!”

“Cậu bị ngốc hả? Còn mang cái này đi thi tháng nữa chứ. Rồi đến lúc thi đại học cậu định mang gì theo? Có muốn tôi lấy hết huy chương mình giành được cho cậu đeo không?”

“Nếu anh bỏ được thì tặng tôi hết đi! Tôi sẽ trùm hết lên người lúc thi tốt nghiệp luôn!”

Diệp Lân nhìn cần cổ Hạ Trí, trắng nõn, quật cường, có sự dẻo dai của thiếu niên, khiến người ta phát điên muốn cắn thử một ngụm.

“Tôi không hối hận, cũng không buồn.”

“Sao?”

Hạ Trí ngẩng đầu lên thì bị người ta nắm gáy dúi vào lòng.

Nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của Diệp Lân vọng bên tai cậu. Hạ Trí vốn định đẩy Diệp Lân ra nhưng lại không cưỡng lại được. Ngón tay Diệp Lân luồn vào tóc Hạ Trí, nhẹ nhàng x0a nắn. Hạ Trí càng ngày càng cảm thấy là lạ, vì Diệp Lân dùng sức rất mạnh như muốn bóp nát đầu cầu luôn vậy.

Hạ Trí hất tay Diệp Lân ra, túm cổ áo mình: “Anh Lân, tôi rách đầu mất thôi!”

Khoảnh khắc này, trong mắt Diệp Lân bừng lên ngọn lửa nóng bỏng, chạm vào là khiến thần kinh như điên cuồng bốc cháy.

Hạ Trí vô thức muốn lùi lại nhưng vẫn không thể nhúc nhích.

Nhiệt độ trong mắt Diệp Lân lại hạ xuống ngay lập tức, anh nhìn Hạ Trí với vẻ dịu dàng hiền hòa, không chút uy hiếp như bình thường.

“Tối nay ra ngoài ăn đi. Thi mà còn trêu người được thì chắc là cậu làm bài tốt lắm.”

“Cái đó là đương nhiên, tôi sẽ vào top một trăm cho xem!”

Buổi tối, Diệp Lân đang ngồi ở một quán bar trong ngõ hút thuốc thi nhận được điện thoại của Thái Bạch Kim Tinh.

“Cuối học kỳ này có cuộc thi xếp hạng nội bộ, cậu có về không?”

“Ừm, chuyện đó thì… em có việc quan trọng hơn cần làm rồi.” Diệp Lân rít một hơi, đáp hời hợt trong làn khói lượn.

“Chuyện quan trọng hơn á? Chuyện gì? Đừng để tôi cho Lạc Ly qua bắt cậu!”

“Tôi không phải Gia Nhuận, thầy có cho Lạc Ly đến em cũng không sợ.” Diệp Lân cười nói.

“Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy hả?”  Bạch Cảnh Văn thở dài một hơi. Ông thật sự không biết làm gì với Diệp Lân cho phải.

“Nghĩ đến một nhóc con ạ!”

“Nhóc con? … Cậu nói Hạ Trí đó hả? Cậu đừng có đổ chuyện mình không tham gia huấn luyện cho người ta chứ!”

“Vâng, lúc đi học trong đầu em toàn cậu ấy, ngồi tàu cao tốc cũng nghĩ đến cậu ấy, khi bơi cũng toàn nghĩ đến cậu ấy. Thắng cũng nghĩ đến cậu ấy, thua cũng nghĩ đến cậu ấy… trong đầu toàn là cậu ấy thôi…”

Diệp Lân ngẩng đầu lên, híp mắt, thở ra một hơi.

Sau hai giây trầm mặc, Bạch Cảnh Vân ở đầu dây bên kia bùng nổ tại chỗ.

“Cậu dẹp ngay đi! Hạ Trí vô tội biết bao nhiêu! Cậu cuốn gói về ngay cho tôi!”

Cuộc gọi bị ngắt.

Diệp Lân nhét điện thoại vào túi, híp mắt rít một hơi.

Anh vươn tay ra nhìn, như thể cảm nhận được chiếc huy chương Hạ Trí đeo trên mình vẫn còn trong tay.

Bỗng anh muốn quay ngược thời gian, trở về ngày hôm ấy. Anh muốn tìm ra nhóc con đang quan sát mình chăm chăm.

Sáng sớm thứ bảy, Hạ Trí nhận được điện thoại của Sầm Khanh Miễn.

“Người anh em… lên mạng ngay! Online gấp! Trên mạng đang đánh nhau kìa!”

Hạ Trí vừa mặc quần bơi vừa ung dung đáp cậu ta: “Chẳng phải mày đã ôm đùi Thư Tuấn rồi sao? Còn gọi tao làm gì?”

“Anh Tuấn còn đang bận làm việc! Mày lẹ lên!”

“Tao còn phải chơi với Bĩ Bĩ!”

“Bĩ Bĩ hay tao quan trọng với mày hơn? Còn có nửa tiếng thôi!”

“Bĩ Bĩ quan trọng hơn mày chứ.”

Chăm Bĩ Bĩ có tiền, còn mày có cái vẹo gì?

“Tao chết cho mày coi!”

“À, thế thì lẹ lên, tao rất muốn xem cảnh đó đó.”

“Được lắm… nếu mày không cứu tao thì tao sẽ kể với mẹ mày là sáng sớm thứ bảy hằng tuần mày đều không ngoan ngoãn ở nhà…”

Hạ Trí đau đầu.

“Câm mồm, tao lên ngay.”

Hạ Trí vừa nói vừa đi đến cạnh hồ. Bĩ Bĩ bơi mấy vòng rồi lao đến, đợi Hạ Trí xuống nước.

Thấy nó vui vẻ chờ đợi như vậy, lại nhớ đến lần đầu mình gặp nó trầm mình xuống hồ chứ quyết không lên, Hạ Trí cảm giác sung sướng như nuôi con lớn vậy.

“Bĩ Bĩ, anh có chút chuyện cần giải quyết trong vài phút thôi. Em đợi anh nha!”

Hạ Trí ngồi bên bờ, lấy điện thoại ra. Quả nhiên, Sầm Khanh Miễn đang rất cần được cứu, không phải vì cậu ta gà mà là vì đối thủ quá mạnh.

Đối thủ càng mạnh thì Hạ Trí càng cảm thấy hứng thú. Đánh liên tục mườif mấy phút.

Bĩ Bĩ bơi qua bơi lại, nhảy lên hôn vào gan bàn chân của Hạ Trí.

Hạ Trí cau mày, tập trung đánh game, cảm thấy gan bàn chân lạnh lạnh, ướt ướt, giật giật, lần chạm nào cũng mạnh hơn khiến gan bàn chân Hạ Trí hơi đau.

Cậu vẫn nhìn điện thoại chăm chú không dời mắt, dùng chân xoa đầu Bĩ Bĩ: “Ngoan… để anh chơi thêm năm phút nữa! Anh xử xong đám này là sẽ chơi với em liền!”

Bĩ Bĩ trầm mình xuống, cực kỳ không vui, nhưng Hạ Trí biết nhóc này cứ dỗi là lại lấy sự ấm ức ra uy hiếp cậu, chỉ cần dỗ dành đàng hoàng là được.

Đánh thêm năm phút nữa mà Hạ Trí vẫn chưa giải quyết được đối phương.

Bĩ Bĩ lại bơi tới, dùng gương mặt lạnh buốt của nó dán lên chân Hạ Trí, nhẹ nhàng cọ sát như làm nũng: Chơi với em đi mà! Chơi với em đi mà!

Bĩ Bĩ cọ một chân, Hạ Trí đành nâng cái chân còn lại xoa bụng nó.

“Chờ anh thêm năm phút nữa thôi nha!”

Hạ Trí không tin nổi, mình và Sầm Khanh Miễn bắt tay nhau mà không thắng được đối phương chứ?

Chuyện này không khoa học!

Nhưng đối phương mạnh “không khoa học” thế đấy! Hạ Trí suýt bị đối phương bón hành cho luôn mà.

Không giải quyết không trôi cục tức này!

Giờ không phải là lúc chăm con, mà là lúc hơn thua!

Hạ Trí nhíu chặt mày, Bĩ Bĩ đã bị cậu quăng lên chín tầng mây.

Lúc này, Bĩ Bĩ kêu một tiếng thật dài, trần nhà suýt sập vì nó luôn.

Nó nhảy lên không, tạo ra một đống bọt nước rồi xông về phía Hạ Trí.

Hạ Trí còn đang mải trong trận chiến trong game nên không hề đề phòng, Bĩ Bĩ va ầm vào lòng Hạ Trí, điện thoại cậu văng ra xa. Hạ Trí ngã về sau, bộ phận quan trọng nào đó bị Bĩ Bĩ ép chặt!

“Ặc!” Hạ Trí rên thê thảm, suýt trào nước mắt ra.

Cậu đau đến tái cả mặt, suýt vung đấm lên bảo nhóc con này dừng lại ngay.

Ai ngờ vừa mở mắt ra thì cậu thấy Bĩ Bĩ đang há miệng, kêu nghêu ngao, cái đuôi vung vẩy lúc ẩn lúc hiện, kiểu: “Em ngây thơ lắm, em có biết gì đâu!”

“Em còn là đứa bé ngoan nhất trên đời không hả?” Hạ Trí tức điên.

Cậu vươn tay, mò chiếc điện thoại… Màn hình bị nứt một đường dài, cậu và Sầm Khanh Miễn đều chết rồi.

Hạ Trí quăng điện thoại qua một bên, nhắm mắt giả chết.

Bĩ Bĩ xuống nước lại, nghêu ngao hai tiếng như muốn nói: Anh phải xuống nước chơi với em ngay!

Hạ Trí vẫn bất động, tiếp tục giả chết.

Em làm nứt màn hình của anh mà còn muốn anh chơi cùng nữa hả!

Lại một loạt tiếng bọt nước vang lên, Hạ Trí trừng mắt, cảm giác có cái bóng vọt tới cực nhanh, Bĩ Bĩ lại nhảy đến…

Má ơi! Thêm lần nữa là nhà họ Hạ không còn người nối tiếp hương hỏa đâu!

Hạ Trí xoay người, tránh Bĩ Bĩ.

Cậu nuôi ra kiểu ma quỷ cá heo gì thế này! Có nhận được hạnh phúc vui vẻ gì đâu, chỉ có bi ai đoạn tử tuyệt tôn thôi!

Minh Ca xách cái thùng đi ngang hồ, thấy Hạ Trí cạnh hồ thì nói: “Aiz, Hạ Trí à, còn tưởng cậu đang ở dưới hồ chơi với Bĩ Bĩ chứ!”

Bĩ Bĩ lập tức nghêu ngao tố cáo.

Minh Ca vui vẻ nói: “Hạ Trí, nếu Bĩ Bĩ giận thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”

“Tôi xuống nước liền là được chứ gì! Xuống liền!”

 Hạ Trí vừa xuống nước, Bĩ Bĩ lập tức đuổi theo.

Nó không bơi quanh Hạ Trí như bình thường mà không ngừng dí quần bơi của cậu.

Một tay Hạ Trí kéo quần bơi, một tay giữ thăng bằng tránh Bĩ Bĩ tập kích.

Nhưng Bĩ Bĩ như hình với bóng của cậu, không tránh được.

Hạ Trí đột nhiên cảm giác cái quần bơi này hình như không giống với bình thường cho lắm. Cậu giật chun quần. Trời đất ơi… đây không phải cái quần bơi Diệp Lân mua giá năm tệ đó sao!

Sao mình lại mặc cái quần này vậy trời!

“Bĩ Bĩ! Không chơi cái quần bơi này được đâu…”

Hạ Trí càng tránh, càng vịn thì Bĩ Bĩ càng dí mạnh hơn.

Nó liên tục dùng miệng túm quần bơi của Hạ Trí. Cảm nhận được có thứ gì ngậm lấy quần bơi, Hạ Trí căng thẳng, lạnh cả lưng… Toang! Quần bơi bị răng Bĩ Bĩ gặm rồi!

“Xoẹt” một tiếng, quần bơi của Hạ Trí rách thật.

Xoẹt!

Ghê gớm! Quá ghê gớm!

Hạ Trí muốn bơi về bờ nhưng Bĩ Bĩ đâu để cậu đi dễ vậy. Nó vươn người, nhoáng cái đã cản trước mặt Hạ Trí. Hạ Trí tức giận nên đẩy nó một cái. Bĩ Bĩ tức điên!

Nó bơi ra xa hơn rồi chuẩn bị xông đến tiếp!

Mặc dù nó vẫn cười đấy, nhưng Hạ Trí cảm nhận được cả hồ toàn sát khí.

Hạ Trí liều mình bơi ra bờ. Cậu chắc chắn mình đang bơi tốc độ nhanh nhất đời này!

Nhưng Bĩ Bĩ phóng tới như chớp, cái quần rách rưới cheo leo kia của Hạ Trí bị tước đi hoàn toàn!

Hạ Trí chật vật bơi lên bờ, Bĩ Bĩ lại xông lên, muốn tông vào người cậu một cái, khiến Hạ Trí muốn rớt hồn ra ngoài luôn.

May là Bĩ Bĩ chỉ muốn hù dọa cậu một chút nên đụng cũng nhẹ.

Hạ Trí luống cuống bò lên bờ, vừa quay đầu lại thì thấy quần bơi mình đang treo ở miệng Bĩ Bĩ, nhóc này còn nghêu ngao hai tiếng nữa. Hạ Trí chỉ vào nó quát: “Ai dạy em… ăn không được là đạp đổ thế hả!”

Bĩ Bĩ vẫy đuôi, trả cho Hạ Trí nguyên đống nước vào mặt rồi ngậm quần bơi của Hạ Trí bơi một vòng trong hồ như thị uy.

Lúc này, Minh Ca cầm một chiếc khăn tắm đến ném cho Hạ Trí: “Đấy… tôi đã bảo với cậu nếu Bĩ Bĩ mà giận thì hậu quả ghê gớm lắm mà đúng chưa?”

Hạ Trí tức muốn xì khói, nhưng cũng chột dạ vì mình không chơi với Bĩ Bĩ nên mới khiến nó giận.

“Cậu mau dỗ nó đi, nếu không thì cái quần bơi tiếp theo của cậu cũng toang luôn đó.”

Minh Ca hả hê bỏ đi.

Hạ Trí cầm khăn tắm, không dám lại gần hồ vì sợ nhóc con này lại nhào tới.

“Anh đã hiểu sao nhóc tên là Bĩ Bĩ rồi! Nhóc đúng là du côn mà!”

(*) Bĩ trong Bĩ Bĩ nghĩa là du côn.

Bĩ Bĩ lắc đầu, HẠ Trí thật sự muốn cướp lại cái quần từ miệng nó nhưng lại không dám.

“Anh sai rồi Bĩ Bĩ à! Anh sai rồi! Em trả quần bơi lại cho anh được không?”

Bĩ Bĩ nghêu ngao hai tiếng rồi lại hất một đống nước lên mặt Hạ Trí.

Hạ Trí cầm điện thoại ra chỉ cho Bĩ Bĩ nhìn: “Em xem, anh đã nhận hình phạt rồi mà! Tháng này tiền công của ảnh phải dùng để thay màn hình điện thoại rồi, còn phải mua quần bơi mới nữa…”

Hạ Trí bắt đầu dùng phương pháp bán thảm.

Bĩ Bĩ tiếp tục ngậm quần bơi của Hạ Trí, “ngao du” trong thế giới của mình.

Hạ Trí lau mắt, thở dài thườn thượt.

“Bĩ Bĩ, em đừng giận anh mà…”

Lúc này, điện thoại Hạ Trí nhận được tin nhắn WeChat từ Trần Gia Nhuận: Nhắc nhở thân thiện, thứ bảy là sinh nhật của Lân ca nhà nhóc. Có tiền thì phải thể hiện đàng hoàng, không có tiền thì làm trâu làm ngựa đi.

Hạ Trí ngẩn người ra. Cậu quên mất tiêu sinh nhật anh Lân!

Cậu ngẩng mặt lên trời thở dài.

“Làm sao bây giờ… hôm nay là sinh nhật anh Lân rồi! Mình nên tặng gì cho anh ta đây!”

Màn hình điện thoại phải làm sao?

Quần bơi phải làm sao?

Những thứ này không là gì so với sinh nhật Diệp Lân cả!

Lúc này, Bĩ Bĩ chợt bơi tới, để quần bơi của Hạ Trí lên bờ.

Nhưng việc này cũng không dịu đi được nỗi bi thương trong lòng Hạ Trí.

“Aiz, tặng gì cho anh ấy bây giờ? Mình cũng đâu biết anh ấy thích gì đâu!”

Hạ Trí ngồi bên bờ, Bĩ Bĩ bơi tới, Hạ Trí lập tức ra dấu “im lặng”.

“Nhóc cách xa anh ra! Anh không chịu nổi sự phá phách của nhóc nữa rồi!”

Bĩ Bĩ thả chậm tốc độ, lại chạy đến chân Hạ Trí, cọ chân cậu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Bĩ Bĩ như đang nhìn chăm chăm chỗ dưới khăn tắm của Hạ Trí.

“Nhóc còn hư hỏng này, em đang nhìn gì đó!”

Hạ Trí giơ chân lên, đạp nhẹ lên đầu Bĩ Bĩ một cái. Khi cậu nhấc chân lên, Bĩ Bĩ trợn trừng mắt.

Nó hé miệng, có vẻ chuẩn bị tước đi khăn tắm của cậu. Hạ Trí lạnh lùng nói: “Em dám? Chúng ta tuyệt giao!”

Bĩu Bĩ đành từ bỏ, nghều ngao hai tiếng không vui.

Hạ Trí đi mà không goodbye kiss với Bĩ Bĩ, vì biểu hiện của Bĩ Bĩ hôm nay rất không được!

Hạ Trí nhận tiền lương tháng này, cất vào túi rồi đi dạo trên đường.

Cuối cùng cậu vẫn đành cầm cái điện thoại hư màn hình, mặc kệ nguy cơ bị nổ mà gọi cho Sầm Khanh Miễn.

“A lô, nếu anh em có sinh nhật thì mày tặng gì cho người ta.”

Sầm Khanh Miễn còn đang buồn vì bị đấm nên đáp: “Thuốc trừ sâu DDVP.”

“Được, tháng sau sinh nhật mày để tao tặng mày thuốc trừ sâu DDVP.”

Sầm Khanh Miễn lập tức hăng hái lên đáp lại: “Thôi thôi! Tao muốn Ipad siêu mỏng!”

“Để tao mua băng vệ sinh siêu mỏng cho mày!”

“Mày cút liền đi!” Sầm Khanh Miễn nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Mày làm gì có chuyện tốn công nghĩ quà tặng tao! Cho ăn chực một bữa, đánh ván bi-da, cơm no rượu say rồi đuổi tao về mới bình thường chứ nhỉ?”

“Cũng đúng, có phải con gái đâu mà lắm chuyện dữ vậy trời.”

Hạ Trí cúp máy, đi thẳng vào một tiệm bánh sinh nhật, mua một chiếc bánh “Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

“Ông cụ nhà em nhận được bánh này chắc sẽ vui lắm cho mà xem!” Nhân viên tiệm cười nói.

“À… không phải cho ông cụ ạ… đổi cái khác đi…”

Cuối cùng, Hạ Trí ôm hộp bánh “rừng chocolate” về. Xem nó tối đen thui kìa…

Rừng đen như lòng cậu!

Cậu đi ngang qua tiệm điện thoại di động rồi mua một chiếc màn hình rẻ nhất.

Hạ Trí để bánh sinh nhật ở bếp, định tặng cho Diệp Lân một bất ngờ.

Mặc dù… Bánh sinh nhật rừng đen cũng chẳng phải gì bất ngờ lắm…

Nay mẹ cậu đi hội chẩn ở tuyến trên, đêm muộn mới về, cậu cũng không thể bắt Diệp Lân nấu ăn cho mình trong ngày sinh nhật của anh nhỉ?

Nhưng Hạ Trí chỉ biết rửa rau và rửa chén chứ chẳng biết làm gì khác.

Thôi để mời Diệp Lân đi ăn ngoài một bữa vậy.

Hạ Trí tính xem mình còn bao nhiêu tiền. Hai người, đi ăn một nồi lẩu dê bụi đi nhỉ?

Ôi thôi, lỡ không đủ tiền còn phải để Diệp Lân bao lại thì… xấu hổ lắm.

Chuông cửa vang lên, Diệp Lân vẫn như ngày thường, vào nhà cái là xoa đầu Hạ Trí một cái rồi đi vào phòng ngủ của cậu.

Anh chỉ Hạ Trí làm hết bài tập, còn đặc biệt giảng những chỗ khó cho cậu nghe.

Nhưng Hạ Trí nghe tiếng Diệp Lân không vào đầu chữ nào.

Diệp Lân không giảng nữa mà chống cằm nhìn Hạ Trí.

Nửa phút sau, anh cười, thở dài nói: “Nhóc con, cậu đang nghĩ gì đấy?”

Hạ Trí lúc này mới giật mình hoàn hồn.

Được rồi, cậu cũng không biết vì sao mình lại phiền não vì sinh nhật Diệp Lân nữa.

Phải biết cậu còn suýt quên sinh nhật năm nây của mình, nếu không nhờ Sầm Khanh Miễn gửi cho cái lì xì 8.88 tệ thì chắc cậu cũng quên mình đã lớn thêm một tuổi.

“Hôm nay là sinh nhật anh mà tôi chẳng chuẩn bị gì cả… Cơ mà tôi nghĩ lại thì anh cũng đâu phải mấy cô bé kiểu cách, rồi cũng không biết tặng anh cái gì cho phải, nên làm… thôi chúc anh sinh nhật vui vẻ. Tối nay tôi mời anh ăn một bữa, nhưng tôi chỉ còn ba trăm tệ thôi, thiếu thì anh bù nhé.”

Hạ Trí nói rồi thấy Diệp Lân cúi đầu, ôm bụng, lúc sau anh cười ha hả.

“Này, có gì mà buồn cười dữ vậy? Ông đây thành tâm muốn chúc mừng sinh nhật anh đấy!”

“Không nghĩ ra gì cả… hay là tặng cậu cho tôi đi!” Diệp Lân cười, phủi tay rồi giang tay ra, nói: “Nào, để anh đây ôm một cái đi.”

Hạ Trí cụp mắt, thấy mình khờ ghê.

“Có muốn ăn tối không? Không ăn thì thôi.”

Mặc dù nói vậy nhưng Diệp Lân cũng không bào ví Hạ Trí mà đi siêu thị mua đồ, làm một nồi lẩu mala, thêm CocaCola… khá là phong phú rồi.

Tổng cộng lại hết một trăm lẻ năm tệ, đủ cho Hạ Trí mua quần bơi.

“Anh Lân, anh tốt bụng thật đấy.” Hạ Trí cảm thán từ tận đáy lòng.

“Ồ, vậy nhóc có cưới tôi không?” Diệp Lân gác đũa, cười hỏi Hạ Trí.

Vẻ mặt anh rất dịu dàng, môi cong lên làm tin Hạ Trí lỡ nhịp, cảm tưởng như nó muốn nổ tung bất kỳ lúc nào.

Nhưng lần nào Hạ Trí cũng bị anh trêu vậy hết.

“Cưới chứ.”

“Mơ đi nha.”

“Tôi cũng thấy mơ thôi.”

Hạ Trí mở CocaCola rồi đẩy sang cho Diệp Lân.

“Ngoan quá vậy.”

“Tại nể sinh nhật anh đó. Anh Lân, già thêm một tuổi rồi, kiềm chế phần con trong mình lại nhé.”

“Nhóc thèm đòn này.” Diệp Lân vẫn cười.

Không biết có phải vì ăn ớt cay nên mặt Diệp Lân ửng đỏ lên một chút hay không, Hạ Trí trước kia chỉ cảm thấy Diệp Lân có đôi mắt đẹp thôi, giờ mới phát giác đuôi mắt anh hơi xếch lên, như câu dẫn người ta.

Ăn gần xong, Diệp Lân gõ đũa, nói: “Nhóc con, không phải nhóc còn mua bánh cho tôi à? Sao chưa lấy ra nữa?”

“Ủa, sao anh biết…”

Lúc này Hạ Trí mới nhận ra. Chắc lúc nấu ăn thì Diệp Lân đã nhìn thấy.

“Bưng ra đi!”

Hạ Trí vội vào bếp bưng bánh sinh nhật ra.

“Anh Lân, nay là sinh nhật mấy tuổi của anh nhỉ?” Hạ Trí đã biết thừa còn cố tình hỏi.

Diệp Lân tựa vào lưng ghế, uể oải ngáp một cái: “Để anh đây nhớ lại nào, hình như là hai mươi…”

“Ồ?”

Hạ Trí chậm rãi cắm cho anh hai mươi cây nến.

Diệp Lân không nói không rằng. Đây là lần đầu tiên anh ngồi không hưởng thụ, rung chân đợi phục vụ như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.