Diệp Lân đang thu dọn đồ đạc, trên mặt bàn có một hộp giấy, xem qua thì hình như là mô hình Tekkaman Blade gì đó.
Hạ Trí cầm lên xem thử, xong cậu ngồi xếp bằng dưới đất lật xem album ảnh hồi bé của Diệp Lân. Cậu cũng không muốn lên tiếng thảo luận gì mấy, dù sao cậu cũng chỉ là chân chạy, Diệp Lân muốn vứt gì thì cậu chạy đi vứt.
Vứt đồ đi mấy lượt xong thì trong va li hình như cũng không còn giữ gì mấy trừ quyển album ảnh, chắc vì Hạ Trí đang xem.
“Được rồi, dọn xong rồi đây. Cậu còn cần xem đề gì không, lấy ra cho tôi chỉ cho.”
Hạ Trí kéo cái cặp qua, lấy tập đề mô phỏng ra, chỉ bừa vào một đề đạo hàm.
“Đề này tôi đã chỉ cậu rồi mà không biết làm sao? Muốn bị phạt hả?” Diệp Lân cười nói.
“Thì anh cứ phạt đi chứ sao.”
Hạ Trí ló đầu đến, ý bảo “không phải anh thích ấn đầu tôi à?”.
Diệp Lân cười, xong lại tận tình chỉ lại cho cậu.
Bất tri bất giác cũng đến mười một giờ, điện thoại di động của Diệp Lân vang lên, là cuộc gọi từ Trần Phương Hoa.
“Diệp Lân à, Hạ Trí nhà cô nói đi tìm cháu, nó có ở chỗ của cháu không?”
“Có ạ. Cô yên tâm, cậu ấy đang làm đề thi.”
“À, vậy thì cô yên tâm rồi! Trễ thế này còn làm phiền cháu nữa, cô xin lỗi nhiều nha.”
“Không sao đâu ạ. Nếu lỡ mà muộn quá thì cháu sẽ để Hạ Trí ngủ lại đây.” Diệp Lân giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sáng mai từ nhà cháu đến trường mất gần một tiếng ạ.’”
“Vậy thì được rồi!”
Cúp máy xong, Diệp Lân còn chụp bức Hạ Trí đang ngồi ở bàn làm bài thi cho Trần Phương Hoa xem.
Cái giường đơn trong căn hộ là giường một mét hai, Diệp Lân và Hạ Trí đều không phải dạng có vóc dáng mảnh khảnh nên nằm chung thật sự hơi chen chúc.
Hạ Trí đi từ phòng tắm ra, tóc và mắt đều dính nước. Diệp Lân cầm quần áo đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua cậu thi vươn tay xoa đầu cậu một.
Buồn ngủ quá, Hạ Trí gãi mặt, cảm thấy hơi là lạ.
Cậu nhớ hồi còn nhỏ từng ngủ chung với Sầm Khanh Miễn. Thằng nhóc kia đúng chất là con khỉ chúa, có quấn mình trong chăn cũng có thể vung vẩy được. có lần Hạ Trí không chịu được nữa nên cậu đạp cho cậu ta một cái, ai ngờ nó còn đái dầm!
Cả cái giường nóng ẩm hầm hập, ướt tràn lan tới chăn của Hạ Trí. Cậu sờ tay xuống dưới, mở mắt ra thấy Sầm Khanh Miễn đang ngớ ra nhìn mình.
Diệp Lân nhanh chóng rời phòng tắm, thấy Hạ Trí đang đứng bên giường, vẻ mặt kiểu “ông đây không muốn nằm xuống”.
“Sao vậy?” Diệp Lân ngồi phịch luôn xuống giường: “Cậu ngủ đây đi, lát nữa tôi sẽ ngủ ở ghế, không phiền đến cậu đâu.”
Hạ Trí nghe vậy xong thì thấy ngại.
“Ngủ cùng giường cũng được… ngủ chung… ngu chung thôi mà! Chứ cái ghế của anh ngắn quá!” Hạ Trí trả lời.
“Cái vẻ ngập ngừng của cậu đó, thôi tôi nhường giường cho cậu luôn đi vậy.”
“Không không không… Do là tôi có bóng ma tâm lý tuổi thơ! Do Sầm Khanh Miễn hồi còn bé từng đái dầm trên giường của tôi!”
Hơn nữa còn đá tôi! Đá tôi! Chen chúc với tôi! Đái dầm rồi còn bảo là giờ nó còn ấm còn ướt nên thôi sáng mai rồi tính!
Diệp Lân nhướng mày lên, nói: “À, Tiểu Sầm cũng ngủ cùng cậu rồi à?”
“Hồi chúng tôi còn nhỏ ấy! Mẹ tôi trực ca đêm nên để tôi sang bên đó ngủ nhờ, còn mẹ cậu ta đi trực ca đêm thì sẽ thả cậu ta qua nhà tôi.”
Để thể hiện thành ý của bản thân nên Hạ Trí bò lên, nằm sát tường.
Trên giường vốn chỉ có một cái gối đầu nên Diệp Lân phải lấy cái gối trên ghế sô pha để ngủ.
“Vậy nếu các cậu chơi game đến tối muộn thì sẽ ngủ cùng nhau luôn sao?”
Diệp Lân vờ như tùy ý hỏi.
Không hiểu sao Hạ Trí lại nhớ tới lời Trần Gia Nhuận nói, nếu Diệp Lân chưa từng ngủ chung với Hạ Trí thì anh ta thà ngủ khách sạn chứ không qua nhà cậu ngủ nhờ.
“Đương nhiên là chưa rồi! Ngủ chung với cái thằng dãi nhớt thấy ghê, chắc chắn là không ổn rồi!” Hạ Trí vừa kéo chăn vừa nói.
Diệp Lân cười khẽ rồi nằm xuống cạnh cậu.
Đây là lần đầu tiên sau cấp hai mà Hạ Trí ngủ cùng người khác.
Trời đã vào cuối thu, bên ngoài rất lạnh nhưng trong chăn lại rất ấm. Nhiệt độ đó thuộc về Diệp Lân, hòa cùng hương sữa tắm nhè nhẹ, một loại sữa tắm bảo vệ da nào đó.
Hạ Trí nghiêng người sang, hít hà, xong mở mắt ra thì chạm mắt với Diệp Lân.
Anh cũng nghiêng mình, tay đặt ở cạnh gối đầu, cười nhìn Hạ Trí.
“Cậu đang ngửi gì vậy?”
Giọng Diệp Lân rất khẽ khàng, còn hơi khàn khàn, không hiểu sao từng tiếng rơi vào lòng Hạ Trí đều như vỗ về.
“Không gì cả.”
Hạ Trí quay người sang bên khác nhìn vách tường. Rõ ràng đã mười một rưỡi rồi mà cậu chẳng buồn ngủ gì cả.
Diệp Lân nhìn sau gáy, chỗ cổ lộ ra của Hạ Trí. Cậu thiếu niên cực kỳ ngây thơ, hoàn toàn không đề phòng chút nào cả.
Diệp Lân nhịn không được nên vươn tay ra, đầu ngón tay đụng vào gáy Hạ Trí.
Ấm áp quá.
Hạ Trí không có phản ứng gì cả. Dù cậu không buồn ngủ thì sáng mai cũng phải đi học, đành nhắm mắt lại dỗ bản thân ngủ mà thôi.
Diệp Lân nhìn mãi vào gáy Hạ Trí, ngón tay lại vươn tới lần nữa, dán lên cổ Hạ Trí rồi dần di chuyển lên. Anh biết Hạ Trí dù có cảm nhận được nhưng cũng không thể làm gì được mình. Cái cảm giác tùy ý làm việc xấu thế này… ngày càng không thể khống chế được.
Quả nhiên, bả vai Hạ Trí hơi nhích. Cậu quay lại, Diệp Lân vuốt qua gáy cậu một cái rồi thu tay lại.
Hạ Trí nhích về sau, không bắt lấy được cái tay hư của Diệp Lân nên chỉ đành trừng mắt nhìn anh.
“Anh Lân, rốt cuộc anh có chịu ngủ hay không hả?”
“Tôi không ngủ cũng được mà.” Diệp Lân trả lời thản nhiên.
Hạ Trí bật thốt ra, không nghĩ ngợi gì: “Không ngủ được thì đánh nhau đi!”
“Cậu thắng nổi tôi không?” Diệp Lân cười nói.
“Tôi mà đánh không lại anh á?”
Hạ Trí xốc chăn lên, muốn vọt liền đến nhưng Diệp Lân xoay người đạp chăn về lại, cái chăn lại đắp gọn gàng trên người Hạ Trí.
Hạ Trí trợn tròn mắt. Động tác của Diệp Lân nhanh quá đi mất!
“Tôi không thể hiện cho anh thấy thì chắc anh lại…”
Hạ Trí nâng hông lên, chân chuẩn bị đạp văng Diệp Lân xuống đất, ai dè đâu Diệp Lân lại ấn đầu gối cậu xuống, cười nhìn cậu.
“Lại làm gì cậu?”
Trong đôi mắt kia có sự dịu dàng trí mạng gì đó tràn ra, phủ kín lấy Hạ Trí, khiến cậu có giãy dụa cách mấy, mạnh mẽ vung ra cũng không được.
Hạ Trí cố sức đến độ gân xanh trên trán muốn bắn ra ngoài nhưng Diệp Lân vẫn không nhúc nhích.
Được rồi, đấu đá nhau ở đây bây giờ cũng chằng có tác dụng khỉ gì cả!
Hạ Trí thôi giãy dụa, nói: “Mười hai giờ rồi đó anh Lân! Ngày mai là thứ hai, chúng ta thức tới sáng luôn rồi đó!”
“Tha cho cậu đấy.”
Khi Diệp Lân nghiêng người, Hạ Trí ưỡn người ngồi lên thân Diệp Lân, khiến anh không trở mình được, tay đặt bên hông cậu.
“Anh Lân, cỡ này đủ chưa?”
Hạ Trí nói rồi còn cố ý nhấp người trên bụng Diệp Lân.
Diệp Lân nghiêng mặt sang một bên cười, tóc lòa xóa trên trán anh rủ xuống mắt, trông cực kỳ tà mị.
Ngay khi Hạ Trí trở mình định xuống, Diệp Lân rướn người lên thổi khẽ một hơi, khiến tóc trên trán cậu bay tán loạn.
“Ặc!”
Khoảnh khắc đó, Hạ Trí còn tưởng Diệp Lân định hôn mình bên bịt miệng lại, ai ngờ lại bị Diệp Lân trả đũa.
“Muốn chứng tỏ với tôi hả? Nhóc còn non lắm! Bạn nhỏ mau ngủ đi, cẩn thận không cao nổi đấy!”
Diệp Lân vỗ nhẹ lên mặt Hạ Trí.
“Anh đợi đó!” Hạ Trí kéo chăn rồi lại quay mặt vào tường.
Diệp Lân không cần nhìn cũng biết cậu đang phụng phịu.
Thời gian dần trôi qua, hơi thở của Hạ Trí dần đều đặn. Cậu ngủ thiếp đi.
Diệp Lân nghiêng mặt sang nhìn cậu một cái rồi cười.
Thật ra nhóc con này ngủ ngoan hơn anh tưởng nhiều, không vung vẩy tay chân cũng không hay trở mình.
Lúc này, điện thoại ở đầu giường rung lên một cái.
Diệp Lân lấy xem, là tin nhắn WeChat từ “mẹ”. Chỉ có một tin nhắn nhưng Diệp Lân biết chắc bà ấy phải xóa đi gõ lại mấy lần mới gửi đi được.
Mẹ hy vọng sau này con có thể sống cuộc sống mà mình muốn.
“Cuộc sống mà mình muốn sao…”
Diệp Lân nhìn lên trần nhà trống không, nắm điện thoại trong tay, siết chặt.
Càng nghĩ thử xem mình muốn gì, anh lại càng thấy lòng mình trống trải đến mức chẳng biết phải làm sao.
Diệp Lân từ từ nhắm mắt lại, giơ một tay lên che mắt.
Ngay khi anh tưởng nước mắt mình sẽ rơi thì nhóc con vốn đang ngủ ngoan ngoãn một bên chợt trở mình, ôm lấy tay Diệp Lân.
Diệp Lân cứng đờ người, từ từ dịch tay đi, nghiêng mặt sang nhìn thì chỉ thấy đỉnh đầu và chóp mũi của Hạ Trí.
Cậu nghiêng người, như muốn vùi mình vào lòng Diệp Lân, đầu càng ngày càng thấp xuống, sắp lệch khỏi gối đầu.
Diệp Lân đặt điện thoại xuống rồi cẩn thận xoay người. Quả nhiên, anh thấy Hạ Trí cuộn mình, trán dúi vào ngực Diệp Lân, hai cánh tay ôm lấy anh không buông.
Diệp Lân kéo chăn xuống dưới cằm giúp Hạ Trí, không thì chắc cậu sẽ ngộp thở chết mất.
Anh cúi đầu xuống chỉ đôi chút thôi là có thể cọ l3n đỉnh đầu mềm mại của Hạ Trí. Hơi thở của bé con phả vào lồ ng ngực Diệp Lân liên hồi.
Diệp Lân cười, ôm chặt lấy cậu.
Trong lòng anh như có một luồng gió mát lùa vào, ngày càng căng đầy, tràn ra, nhưng không gói ghém lại được.
Sáng sớm ôm sau, Hạ Trí thức dậy bởi tiếng chuông báo thức điện thoại.
Cậu mở mắt ra, mơ màng chưa rõ mình đang ở trọ của Diệp Lân.
Đến khi có tiếng nói vọng đến: “Hạ Trí, dậy đi, tôi phải ra ga tàu cao tốc.”
“Biết rồi anh Lân, tôi sẽ không trễ đâu!”
Hạ Trí đứng dậy, mặc quần áo lại đàng hoàng rồi chào tạm biệt Diệp Lân.
Trừ điện thoại, Diệp Lân không cầm theo gì khác mà đi luôn.
Hạ Trí khóa chặt cửa, đeo cặp, đi xe đạp đến trường. Trong túi áo hình như có thứ gì đó, cậu mò ra thì thấy tấm huy chương kia.
Thứ năm là hôm diễn ra kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ này.
Trước khi đến trường thi, Sầm Khanh Miễn gọi cho Hạ Trí, lải nhải kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Hạ Trí mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì mà mày phải đến cái chỗ thơm tho này để kể vậy?”
Sầm Khanh Miễn lấy điện thoại ra, cho cậu xem ảnh chụp màn hình tin nhắn trong nhóm WeChat của Trần Phương Hoa.
Phó chủ nhiệm Chung phát một bao lì xì, ý là đợi thứ hai có kết quả thi tháng sẽ giữ lời hứa mời các đồng nghiệp đi ăn.
Ai ngờ chẳng ai buồn quan tâm, chỉ có mình Phó chủ nhiệm Chung tự mở bao lì xì của mình.
“Thằng con Chung Thuần của ông ta lần này ngồi ngay sau cậu, mục tiêu của người ta là quay lại trường thi số một đó!”
Chung Thuần là thằng lần trước nói khích cậu rằng tiến bộ từ phòng thi số mười lên phòng thi số chín thì không gọi là tiến bộ đây mà.
“Ồ?” Hạ Trí thờ ơ gật đầu.
“Mày sao thế? Lần này mục tiêu của mày là top bao nhiêu? Tao còn bắn tin cho mẹ tao nữa! Sao có thể để ông bố của Chung Thuần nhảy múa một mình trong này thấy ghét vậy được!” Sầm Khanh Miễn tỏ vẻ cực kỳ hào hứng.
Hạ Trí bó tay, nói: “Mày bị ngu hay gì? Đi thôi!”
“Ngu gì mà ngu! Mẹ tao nói, lần này chắc chắn mày có thể lọt top một trăm cho coi!”
Hạ Trí vừa đẩy cửa ra vừa nói với Sầm Khanh Miễn: “Mày nói gì? Mẹ tao còn chưa nói gì mà sao mẹ mày vội dữ vậy?”
“Đã là là phải làm tới… mẹ tao cũng hào hứng lắm… Làm gì có ai muốn cha nội Phó chủ nhiệm Chung kia bắt nạt Thái hậu nhà mày đâu. Tao vừa bảo kỳ này mày học hành chăm chỉ lắm là mẹ tao chốt mày chắc chắn có thể nở mày nở mặt rồi!” Sầm Khanh Miễn giang tay nói.
“Cảm ơn vì đã tin tưởng tao! Không đánh mày một trận thì có lỗi với sự tin tưởng của hai mẹ dành cho tao quá!”
“Được thôi, nhưng đừng đấm vô mặt tao là được!”
Hạ Trí vừa đi ra ngoài thì mấy thằng nhóc đang hóng hớt cũng không hóng hớt được nữa.
Vừa hay, Chung Thuần cũng ở đây.
Cậu ta nhìn Hạ Trí, nói: “Thi đại học không nhờ vào may mắn được đâu.”
Hạ Trí làm lơ mà đi thẳng.
Ở phòng thi, Chung Thuần ngồi ngay phía sau Hạ Trí. Lúc chuyền bài thi, Hạ Trí lười quay đầu nhìn cậu ta mà quăng ra sau lưng luôn.
Bài thi chọc vào mắt kính của Chung Thuần. Chung Thuần khẽ nói: “Cậu cố tình đó hả?”
“Ồ, xin lỗi nha.” Hạ Trí lạnh nhạt đáp.
Khuôn mặt của Chung Thuần rất đẹp, đến cả giám thị đi qua cũng phải nhìn lại mấy lần.
Điều này khiến Chung Thuần cực kỳ tự tin.
Nhưng bài thi Toán buổi chiều khiến Chung Thuần lo lắng vô cùng.
Môn Toán của kỳ thi tháng lần trước làm Chung Thuần bị áp lực tâm lý lớn quá, đến khi giáo viên cầm bài thi môn Toán đi vào, cậu ta bắt đầu run chân.
Hạ Trí ngồi đằng trước nói: “Cậu đừng có rung chân nữa được không?”
Hạ Trí nghiêng mặt nhìn xuống, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chung Thuần “chậc” một tiếng. Hạ Trí trình độ ở bậc này nên đương nhiên là cậu bình tĩnh.
Nhưng Chung Thuần biết, nếu lần này mình muốn quay về top ba mươi của khối thì phải thi Toán được ít nhất một trăm hai mươi lăm điểm.
Chung Thuần biết chuyện xếp hạng kỳ thi tháng trước bị gửi vào nhóm chat công việc của bố mình, xếp hạng của cậu ta còn thua Hạ Trí một bậc, chuyện này khiến bố Chung Thuần rất khó chịu.
Hôm đó tụ tập về, Chung Hiếu nực mùi rượu, suýt nữa là đánh Chung Thuần, hên là có mẹ cậu ta cản lại.
Giờ nhớ lại, Chung Thuần cứ thấy Hạ Trí là lại tức điên. Cũng tại nhiều học sinh giỏi khác lỡ trượt chân nên Hạ Trí mới ăn may mà thôi!
Ăn may được một lần thì kiểu gì lần sau cũng hết!
Khi bắt đầu tính giờ làm bài, tất cả cùng cúi xuống làm bài thi.
Hạ Trí viết tên xong thì bình tĩnh mở bài thi ra, nhìn qua đề hình trước. Cậu vô thức lấy đầu bút gãi đầu, nghĩ bụng: Diệp Lân ghê thật, giảng hết dạng đề này rồi.
Chung Thuần lại tưởng đâu Hạ Trí bí nên vò đầu bứt tai, thế là cười gằn: Xem đi, không biết làm chứ gì?
Ngay từ đầu, Chung Thuần đã tính đi tính lại rất cẩn thận, cậu ta cảm thấy mình gần như không thể làm sai được.
Nhưng Hạ Trí thì khác. Nhờ có Diệp Lân kèm học, anh cũng chỉ có cậu ít cách làm bài, bí kíp để có thể hoàn thành hết.
Điều này cũng khiến Hạ Trí quen với việc làm các đề tương tự trước rồi mới làm các đề khác.
Khi Hạ Trí lật mặt sau, Chung Thuần phía sau bắt đầu rồi lên: Sao cậu ta làm nhanh vậy? Sao đã làm đến đề khó phía sau rồi? Chắc chắn cậu ta không biết làm nên mới đi kiếm câu nào mà mình làm được để làm trước!
Mấy câu đầu tốn của Chung Thuần quá nhiều thời gian nên đến các đề khó phía sau, cậu ta bắt đầu căng thẳng vội vàng.
Đề hình không gian khiến Chung Thuần ngẩn ra không biết làm, kẻ tận mấy đường phụ nhưng vẫn rồi.
Lúc này, Hạ Trí ở phía trước bắt đầu lật trang tiếp.
Qua vai Hạ Trí, Chung Thuần thoáng thấy đường kẻ phụ. Đầu óc cậu ta bỗng được khai sáng, làm theo phương pháp của Hạ Trí để kẻ đường phụ rồi làm xong đề này.
Ngay khi cậu ta đang cảm thấy may thì một áp lực nặng nề khác đã đ è xuống đầu.
… Sao Hạ Trí lại biết làm đề này? Vì sao mình không biết làm? Lại vì sao mà mình lại chép bài của người ta chứ?
Mấy câu hỏi này cứ lởn vởn mãi trong đầu Chung Thuần không ngừng, đến mức đề cuối cậu ta viết mười mấy dòng rồi không viết nổi nữa.
Tiếng chuông vang lên, thầy cô giám thị yêu cầu tất cả học sinh ngừng bút. Chung thuần cầm bút định viết thêm mấy chữ, nhưng cậu ta cũng không viết ra được gì.
Đến tận khi thầy giám thị vỗ vai bảo cậu ta: “Em này, bỏ bút xuống.”
Lúc này, Chung Thuần mới nhận ra thầy đã thu hết bài thi của hàng này lại, trang trên cùng là bài của Hạ Trí, đầy chữ. Mặc dù chữ của cậu không đẹp được như Chung Thuần nhưng cũng gọi là cẩn thận, nắn nót, chứng tỏ lúc Hạ Trí làm bài không hề sốt ruột chút nào.
Nộp bài thi xong, Hạ Trí xách cặp trên bục giảng để đi về. Cậu đến chỗ rẽ cầu thang đợi Sầm Khanh Miễn.
Sầm Khanh Miễn từ xa nhào tới: “Người anh em… làm sao bây giờ, tao cảm thấy tao làm bài…”
“Cút! Đừng có trét nước mắt nước mũi lên người tao!” Hạ Trí huých cùi chỏ đẩy Sầm Khanh Miễn ra.
“Đừng xem thường người khác! Tao muốn nói là tao làm bài rất tốt! Có khi được max điểm luôn đó!”
“Tao thèm vào quan tâm mày!”
“Mày đó! Hạ Trí, mày thi cử sao rồi? Các thầy cô chắc niệm tình tháng trước khó quá nên đề Toán lần này đỡ khó nhiều rồi!”
“Cũng được, tao làm được xong hết rồi!”
Chung Thuần đi ngay sau lưng hai người, nghe họ nói chuyện lại bắt đầu hoài nghi bản thân.
Sầm Khanh Miễn thấy bài thi dễ? Hạ Trí làm được hết bài thi luôn?
Thế sao cậu ta chỉ làm được nửa đề cuối thôi nhỉ? Đến cả mấy đường kẻ phụ cũng là nhờ nhìn bài Hạ Trí nên mới làm được.
Khi Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn đi xe đạp về, Sầm Khanh Miễn quay sang huýt sáo với Hạ Trí: “Người anh em, mày có biết ban nãy Chung Thuần đi ngay sau tụi mình với bộ dạng thế nào không?”
“Thế nào?”
“Như ma ấy! Trầm dữ lắm!”
“Từ hồi trong phòng thi tâm trạng cậu ta đã không vui rồi.”
Hạ Trí đáp vậy xong thì leo lên xe đạp thẳng.
Sầm Khanh Miễn đuổi theo sát, nói: “Vậy còn mày thì sao?”
“Tao hả? Hôm nay tao có mang theo bùa hộ mệnh!”
Hạ Trí cười sáng bừng, suýt lóe mù mắt chó của Sầm Khanh Miễn.
“Bùa hộ mệnh gì? Chẳng lẽ mày cũng vào chùa xin bùa như tao hả?”
Hạ Trí không trả lời cậu ta mà chỉ đạp nhanh hơn.
Sáng sớm hôm sau, bài thi Tự nhiên tổng hợp bắt đầu. Hạ Tri vẫn lật bài thi đọc hết một lượt như bình thường, theo đúng phong cách “không bình thường”, làm những câu Hóa học không sở trường nhất.
Tiếng lật giấy của cậu rất khẽ, nhưng Chung Thuần ngồi sau lại vô thức lắng nghe.
Chung Thuần không hiểu sao Hạ Trí lại lật giấy nhiều như vậy. Rốt cuộc cậu đang làm đề Vật lý hay Hóa học? Mới hai mươi phút mà sao đã lật trang rồi…
Chung Thuần cực kỳ bối rối, làm bài hoàn toàn theo trực giác.
Khi Hạ Trí lại lật giấy, Chung Thuần cuối cùng không nhịn được nữa nên vờ làm rơi bút, khi cúi người cố ý rướn bàn đụng đến chỗ Hạ Trí, khiến thành ghế Hạ Trí phát ra tiếng kèn kẹt rất to trong không gian phòng thi yên tình.
Bút Hạ Trí vạch một đường dài trên mặt giấy.
Hạ Trí thở hắt ra một hơi, bấm bút lên bàn cái “cạch”.
Thấy Hạ Trí khó chịu nên Chung Thuần cực kỳ vui.
Cậu ta còn tưởng Hạ Trí sẽ quay xuống trừng mình, nhưng không ngờ Hạ Trí lại cầm bút lên làm bài tiếp. Mà cậu vẫn như cũ, cứ mười mấy phút là lại lật bài thi, tiếng lật đó bị phóng đại vô cùng, ảnh hưởng đến thần kinh Chung Thuần.
Chung Thuần lại sử dụng chiêu cũ, khom lưng xuống nhặt bút để phá Hạ Trí.
Hạ Trí nhướng mày. Cậu đã đoán được từ trước nên đẩy lưng ghế về phía sau, ép bàn của Chung Thuần về vị trí cũ.
“A…” Chung Thuần bị cụng đầu vào bàn thật mạnh.
“Chuyện gì đó!” Thầy giám thị đi đến, nhìn Chung Thuần rồi lại nhìn sang Hạ Trí.
Hạ Trí thản nhiên đáp: “Em không biết bạn phía sau đang nhặt bút nên ngồi vô tình đụng cậu ấy ạ.”
“Thế sao?” Thầy giám thị nghi ngờ nhìn Chung Thuần.
Vẻ mặt Chung Thuần lúc trắng lúc đỏ, đáp lại “vâng ạ”. Thầy giám thì nghe vậy thì quay đi.
Hạ Trí lại bắt đầu lật giấy, giờ thành mấy phút lật một lần, lật đến độ Chung Thuần muốn tẩn cho cậu một trận.
Cuối cùng cũng nhịn được đến khi thi xong, Hạ Trí ôm cặp rời phòng thi, không hề quay đầu lại nhìn Chung Thuần.
Tối về, Sầm Khanh Miễn lại chạy đến chỗ Hạ Trí, cười run cả người.
“Người anh em, tao nghe nói hôm nay thi Tự nhiên Chung Thuần đã ra chiêu với mày! Đụng bàn mày tận hai lần!”
“Thế à?” Hạ Trí giương mắt nhìn Sầm Khanh Miễn.
“Mày… đừng nói là mày không nghĩ thằng đó nhắm vào mày đó nha!”
“Cậu ta đâu có làm hỏng bài thi của ta được, cũng không thể chạy đến chỗ giáo viên tráo bài thi của tao. Cậu ta nhắm vào tao kiểu gì đây?” Hạ Trí đạp xe cực kỳ nhịp nhàng.
Vừa về tới dưới lầu, Hạ Trí liền nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Tiểu Trí, mẹ nghe bố Chung Thuần bảo hôm nay con quấy rầy Chung Thuần ở phòng thi à?”
Hạ Trí cười “ha ha” hai tiếng trong lòng rồi trả lời mẹ: “Con quấy rầy cậu ta kiểu gì ạ? Con chép bài cậu ta hả? Hay là con bị điên đi đụng chân bàn người khác như cậu ta.”
Trần Phương Hoa trả lời: “Mẹ cũng thấy con không quấy rầy cậu bé đó làm gì, nên mẹ đáp là chắc Chung Thuần lần đầu ngồi ở phòng thi số bốn lên không quen.”
Tức là ám chỉ Chung Thuần ngồi ở phòng thi số bốn còn bày đặt ra vẻ như ngồi ở phòng thi số một làm khỉ khô gì, lại còn đổ thừa việc mình thi tệ cho Hạ Trí à?
Hạ Trí khựng lại đôi chút rồi toét miệng cười: “Mẹ nói hay lắm ạ!”
Hạ Trí vừa nói chuyện với mẹ vừa vào nhà. Quả nhiên, cậu thấy Diệp Lân đang đợi mình sẵn.