Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 32: Chào… chào… chào mừng quý khách




“Sao?” Hạ Trí tưởng đâu mình nghe lầm.

“Một nghìn năm trăm mét tự do đó.” Trần Gia Nhuận vẫn cười.

“Anh liều mạng với tôi luôn đó hả?” Hạ Trí cười, nghĩ thầm, dù mình có đánh liều thi bơi một nghìn năm trăm mét với Diệp Lân cũng chưa chắc đã thua, huống chi là Trần Gia Nhuận chuyên hạng mục bơi ếch.

“Bọn họ chưa kể cậu nghe à? Trừ bơi ếch ra, tôi còn giỏi hạng mục bơi tự do cự li dài nữa.” Trần Gia Nhuận cười nói.

“Thi thì thi.” Hạ Trí vung tay vung chân, rồi gập lưng, chuẩn bị tư thế xuất phát.

“Tôi thích mấy nhóc nghiêm túc như cậu đó! Nửa đường mà không chịu nổi thì cứ nói với tôi nha!” Trần Gia Nhuận cũng siết chặt kính bơi.

“Ha ha.”

Anh đừng xem thường người khác nhé, không phải chỉ là bơi một nghìn năm trăm mét thôi sao?

Anh nghĩ tôi sẽ cạn thể lực ư? Đến chặng nước rút cuối cùng thì cứ đợi xem, trong hai chúng ta ai mới là người thắng!

Bể bơi yên tĩnh đi, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Hạ Trí tập trung lại.

Trần Gia Nhuận chuẩn bị bước vào thi đấu và Trần Gia Nhuận nằm sấp ngủ lười là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh ta cực kỳ tôn trọng bể bơi, trận so tài này với anh ta không phải trò đùa đâu.

Không có trọng tài, cũng không có ai đứng giữa để bấm giờ, ngay khi đồng hồ bấm giờ phía sau Trần Gia Nhuận vang chuông, cả hai người đồng thời nhảy xuống nước.

Cự li dài như một nghìn năm trăm mét thì thể lực là phần cực kỳ quan trọng. Rất có thể đến cuối cùng, cái sức bật vọt lên mà Hạ Trí luôn lấy làm kiêu ngạo không thể thi triển ra hết được vì thể lực tiêu hao.

Cậu bình tĩnh ẩn mình, toàn bộ giai đoạn trước đều theo Trần Gia Nhuận. Tám trăm mét đầu tiên, Hạ Trí duy trì vận tốc, cách Trần Gia Nhuận khoảng nửa thân người.

Mỗi cái Trần Gia Nhuận vung tay, tiết tấu ngụp lặn của Trần Gia Nhuận khiến Hạ Trí ở đường bơi bên cạnh cảm thấy được sự hài hòa, dung hợp giữa con người và làn nước. Đây là sự dung hợp tạo nên khác biệt hẳn so với tốc độ và lực bộc phát.

Không thể không nói, bơi cự li dài cùng Trần Gia Nhuận là một trải nghiệm tuyệt vời.

Nhưng cho dù có duy trì tốc độ ổn định thì sau một nghìn mét, vấn đề thể lực bị bào mòn cũng ngày càng rõ nét.

Nhưng Hạ Trí biết Trần Gia Nhuận vẫn chưa thật sự bứt tốc, vì bọt nước dưới chân anh ta còn chưa đập mạnh. Ở chặng vọt lên cuối cùng phải so xem chân ai mạnh hơn thì người đó sẽ chiếm được tiên cơ.

Sau một nghìn hai trăm mét đầu tiên, tốc độ Trần Gia Nhuận vẫn duy trì đều, thể lực của ông anh này thật sự tốt.

Hạ Trí hơi tăng tốc, thu hẹp khoảng cách nửa thân người giữa hai người.

Thoắt cái đã là một trăm mét cuối cùng!

Hạ Trí không ngờ, Trần Gia Nhuận đột ngột tăng tốc, chân anh ta bứt phá cực kỳ mạnh mẽ, bọt nước bắn lên, vọt thật nhanh!

Hạ Trí lập tức tăng tốc đuổi theo. Cậu đạp chân, bắt đầu ra sức bứt tốc!

Nhưng Trần Gia Nhuận lại như một con quái vật không biết mỏi mệt, thậm chí còn có thể kéo dài khoảng cách với Hạ Trí, từ nửa thân người thành cả người.

Hai mươi lăm mét cuối cùng, hai người bắt đầu điên cuồng đọ sức.

Cảm giác ngộp thở cấu xé, nhưng Hạ Trí vẫn một hơi đuổi theo bằng được Trần Gia Nhuận.

Cảm nhận được đối thủ đã bứt hết tốc lực để vọt lên chặng cuối, Trần Gia Nhuận dày dặn kinh nghiệm thi đấu bỗng cảm nhận được bản thân như bị một con mãnh thú cắn vào chân, có cảm giác nguy cơ bị kéo lại cực kỳ lớn.

Thằng nhóc này không chỉ có mỗi cái mã!

Trần Gia Nhuận cắn răng, nghĩ bụng: Oắt con, cậu chưa đạt tới trình bắt được tôi đâu.

Ưu thế của việc thường xuyên tập luyện ở Đại học Q hiển hiện ra. Lần đầu tiên trong đời, Trần Gia Nhuận cảm thấy hối hận vì mình không siêng năng tập luyện hơn, để bị một nhóc con lớp mười hai ép đến bước đường này.

Lúc đám Lâm Tiểu Thiên nói Hạ Trí rất ghê gớm, Trần Gia Nhuận còn đùa cợt bảo do năng lực đám Lâm Tiểu Thiên chẳng đâu ra đâu nên mới thấy thế.

Giờ phút này, trong cùng một bể bơi, Hạ Trí mạnh mẽ truy đuổi thế này khiến Trần Gia Nhuận có cảm giác như mình đang phải vội bơi thốc bơi tháo để thoát thân.

Càng như vậy, Trần Gia Nhuận càng điên cuồng ngụp lặn vung tay.

Thằng nhóc này cũng không thường xuyên luyện tập mà, sao mình có thể thua nó được!

Thấy Trần Gia Nhuận liều mạng như vậy, Hạ Trí biết ông anh này đã thật sự nghiêm túc với mình rồi đây.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trí cảm nhận được có người có sức bền và sự dẻo dai đạt đến trình độ này ngoài bố Hạ Vân của mình. Khỏi phải nói, đợt tăng tốc cuối cùng của Trần Gia Nhuận thật sự khiến Hạ Trí nghẹt cả phổi!

Hạ Trí biết tốc độ bộc phát chặng cuối của Trần Gia Nhuận không thể so với tốc độ bộc phát của anh ta nội dung năm mươi hay một trăm mét bơi tự do, nhưng khi thể lực đã bị bào mòn đến mức này, tốc độ của Trần Gia Nhuận thật sự là một kỳ tích.

Đương nhiên là Trần Gia Nhuận đã chạm đích trước.

Hạ Trí chậm hơn khoảng độ một giây.

Trần Gia Nhuận điều chỉnh lại hơi thở. Tim của hai người như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhịp tim nhanh đến mức như sắp nổ tung!

Hạ Trí chưa từng cảm thấy mệt đến vậy. Sau khi lên bờ, cậu còn chẳng có nổi sức để đứng mà nằm bẹp luôn.

Trần Gia Nhuận cũng cực kỳ mệt. Anh ta giơ kính bơi lên, nở nụ cười như con hồ ly vừa ăn vụng xong, túm một chiếc khăn tắm phủ lên người Hạ Trí rồi nằm xuống ngay sát cạnh cậu.

“Tôi… Tôi thắng rồi nhé…”

“Tôi đâu có thường xuyên luyện tập… tôi còn phải ôn thi đại học… thế mà anh không biết xấu hổ còn đi bì tị với tôi hả?”

“Xấu… xấu hổ chỗ nào…”

Hai người đều mệt điên lên được, không nói nổi mấy chữ.

Nghỉ ngơi tầm ba phút xong, Trần Gia Nhuận đá Hạ Trí: “Nhóc con… cậu không thấy lạnh hả…”

Hơi thở của Hạ Trí vẫn rất nặng nề. Cậu lảo đảo đứng dậy, đi theo Trần Gia Nhuận, mỗi người nằm một băng ghế.

“Không ngờ cậu ghê gớm vậy đó… Anh đây còn tưởng sẽ được thấy nhóc mệt như chó chết ở một trăm mét cuối cùng đến độ không vọt lên nổi…” Trần Gia Nhuận nghiêng mặt qua, nhìn Hạ Trí.

Sống mũi Hạ Trí thẳng tắp, chóp mũi lại có nét trẻ con. Trần Gia Nhuận thật sự muốn vứt cái khăn tắm vào mặt Hạ Trí, tiếc là năm mươi mét cuối anh ta liều mạng quá nên cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa.

“Một trăm mét cuối cùng… Tôi phục…” Hạ Trí giơ nắm đấm lên.

“Ồ hô, vậy giờ cậu đã biết rằng không chỉ có anh Lân của cậu giỏi chưa?”

“Anh từng thi một nghìn năm trăm mét với anh Lân chưa?” Hạ Trí nghiêng mặt qua hỏi.

Cậu đang rất là tò mò.

“Chưa…”

“Vậy anh đắc ý cái gì chứ?” Hạ Trí đốp lại.

“Ồ hô, cậu có tin anh đây đạp hết nước đọng trong người cậu ra không hả?” Trần Gia Nhuận tự dưng lại sức, ngồi bật dậy.

“Anh mà còn sức thì cứ đạp đi.” Hạ Trí quay người sang bên kia, hướng lưng về phía Trần Gia Nhuận.

“Thôi được rồi, so đo với nhóc tì như em thì không đáng.” Trần Gia Nhuận lại nằm xuống.

“Anh Gia Nhuận.” Hạ Trí gọi một tiếng.

“À, ủa? Cậu vừa gọi tôi là gì?” Trần Gia Nhuận trợn trừng hai mắt, nhìn Hạ Trí đang quay lưng về phía mình, tự dưng thấy cái bóng lưng nhỏ quật cường kia cũng đáng yêu ghê.

“Tôi thua anh rồi mà.” Hạ Trí tức giận nói.

“Vậy thì cậu nên chân thành chút, gọi tiếng anh lúc mà anh đây đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ấy.”

“Anh Gia Nhuận! Anh Gia Nhuận! Anh Gia Nhuận! Chân thành rồi đúng không ạ? Anh thích người khác gọi mình là anh như thế thì chắc chắn khó sống trong trường lắm!”

“Hả? Sao nhóc biết anh đây khó sống trong trường?” Trần Gia Nhuận ngồi bật dậy, khăn tắm rơi xuống nhưng anh ta cũng chẳng thèm nhặt mà hai tay chống gối, có vẻ cực kỳ hăng hái: “Người ngày nào cũng chọc tức anh đây ở phòng chung chính là Diệp Lân đó!”

“Anh Lân có khướt mới bắt nạt anh, cùng lắm là giỡn với anh chút thôi.”

Hạ Trí không chấp nhận việc bất kỳ ai nói xấu Diệp Lân.

“Tôi mà tin cái vẻ ngả ngớn của cậu ta mới thành trò giỡn trò đùa của cậu ta đó!”

“Anh nói như kiểu anh biết rõ về anh Lân lắm nhỉ?” Hạ Trí quay người lại: “thế anh có biết dạo này anh Lân bận gì không?”

Đôi mắt Hạ Trí cực kỳ sáng, cứ thế nhìn thẳng vào Trần Gia Nhuận, cực kỳ chăm chú mà nghiêm túc.

Trần Gia Nhuận có thể nhận ra Hạ Trí khác hẳn những người hâm mộ khác của Diệp Lân. Hạ Trí thật lòng quan tâm đ ến Diệp Lân chứ không chỉ xem bạn mình như một cái gì đó vinh quang, sáng chói để sùng bái.

Anh ta thở dài, nói: “Diệp Lân ấy à… Cậu ta có vấn đề với đội bơi, chuyện này cũng không phải là bí mật gì…”

“Nhưng Diệp Lân sẽ không dễ kể với anh đâu, vì rất khó để một thằng đàn ông yếu đuối trước mặt bạn mình.”

Trần Gia Nhuận cười rồi mò tìm cái điện thoại mình quăng bên bờ bể bơi, nhắn tin nhắn thoại WeChat: “Nhóc con nhà cậu hỏi cậu đang thế nào kìa? Có muốn tôi kể với cậu ấy không?”

Hạ Trí vội trở mình định ngăn Trần Gia Nhuận lại, nhưng đã muộn, tin nhắn thoại đã được gửi đi.

Diệp Lân trả lời WeChat khá nhanh.

Trần Gia Nhuận cố tình kề sát điện thoại bên tai Hạ Trí cho cậu nghe. Giọng Diệp Lân truyền đến: Cậu ấy thích tôi đến vậy à?

Hạ Trí nghe giọng đó thì xấu hổ, vội quăng di động lại cho Trần Gia Nhuận.

“Anh ta chỉ biết mạnh miệng võ đoán thôi!”

“Cậu ta mạnh miệng võ đoán chứng tỏ đã ngầm đợi cậu hỏi chuyện của cậu ta chứ sao.”

“Thế thì anh còn không mau kể đi!” Hạ Trí lại đá cho Trần Gia Nhuận một phát.

Trần Gia Nhuận muốn khóc. Thằng nhóc này mới bơi cả nghìn rưỡi mét mà sao nó còn sung sức thế trời!

“Cậu có biết chuyện năm ngoái Diệp Lân đang thi đấu thì tự dưng ngất đi không?”

“Tôi biết.” Hạ Trí ngồi bật dậy.

“Hình như đây là chứng bệnh di truyền, nhưng không biết là về mặt thể chất hay tinh thần nữa. Tình hình cụ thể chỉ có huấn luyện viên và đội trưởng đội bơi nam Lạc Ly rõ. Vì chứng bệnh này mà mẹ của Diệp Lân gặp áp lực rất lớn, bà ấy muốn có một đứa con bình thường…”

“Diệp Lân rất bình thường, không chỉ bình thường mà còn giỏi xuất chúng nữa.” Hạ Trí không nghĩ ngợi nhiều đã lên tiếng lại ngay.

Trần Gia Nhuận khựng lại đôi chút rồi híp mắt cười: “Vậy chắc đây là lý do mà Diệp Lân thích cậu đến vậy nhỉ. Tại cậu luôn đồng thuận với cậu ta vô điều kiện tất cả mọi thứ. Khi Diệp Lân đậu vào Đại học Q, mẹ cậu ta chính thức ly hôn với bố cậu ta.”

Hạ Trí không nói gì nhưng tay lại vô thức siết chặt khăn tắm.

Diệp Lân không phải trẻ con, anh có thể sống một mình và cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, anh cũng không thể nào dùng bản thân mình để sống theo ý của cả bố lẫn mẹ được.

Dù thẳm sâu trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh cũng chỉ có thể cười mà thôi.

“Năm nay mẹ cậu ta tái hôn, liều lĩnh sinh con ở tuổi bốn mươi hai.”

Hạ Trí sững ra tại chỗ. Cậu biết chuyện này với Diệp Lân có ý nghĩa như thế nào.

Cuối cùng thì mẹ của Diệp Lân cũng thực hiện được ước mơ có một đứa con “hoàn mỹ” mà mình hằng mong.

“Mà đối tượng kết hôn của mẹ cậu ta bị điều ra nước ngoài công tác nên mẹ cậu ta cũng phải đi theo. Diệp Lân đi tạm biệt mẹ cậu ta, cũng tiện giúp cô đóng gói hành lý luôn.”

Nói đến đây, Trần Gia Nhuận gục đầu xuống.

Hạ Trí nhớ lúc Diệp Lân ngồi bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với mình.

Cậu có thể tưởng tượng được cảnh Diệp Lân mỉm cười, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc giúp mẹ. Anh vẫn luôn vị tha cho mọi tổn thương từ chính người thân mà bản thân phải chịu.

“Cảm ơn anh Gia Nhuận vì đã kể cho tôi những chuyện này ạ.”

“Cũng không có gì. Kể cho cậu nghe những chuyện này là bởi vì sớm muộn gì khi vào đội bơi thì cậu cũng sẽ biết thôi. Giờ nói luôn cho cậu biết là mong rằng khi cậu và Diệp Lân chung đụng, cậu có thể tránh những vấn đề có thể làm cậu ta tổn thương.” Trần Gia Nhuận đặt tay lên trán, nhìn lên trần nhà, nói tiếp: “Tôi và Lạc Ly nhiều lúc muốn giúp cậu ta, nhưng dù bọn tôi có nói gì, làm gì cũng như thể thương hại cậu ta vậy. Cơ mà thật ra cậu ta rất giỏi, rất mạnh mẽ, thương hại, đồng cảm với cậu ta có khi còn khiến cậu ta tổn thương hơn vờ như không biết.”

“Ừ, đúng vậy. Nhưng anh Gia Nhuận này, anh còn định ở đây bao lâu nữa? Thi thố xong rồi, giờ phải về giảng bài cho tôi đi chứ!”

Lúc này đến phiên Hạ Trí bật dậy, vẫy khăn tắm trước mặt Trần Gia Nhuận.

“Ôi trời! Anh đây kể bao nhiêu chuyện cho nhóc như thế mà nhóc còn tâm trạng đi giải đề mô phỏng á hả?”

“Chứ không thì làm sao ạ?”

“Chạy đi tìm Diệp Lân liền chứ sao! Cho cậu ta một cái ôm siết ấm áp đó!”

“Chính anh cũng bảo anh Lân đủ mạnh nên không cần bất kỳ ai thương hại mà.” Hạ Trí nhìn xuống Trần Gia Nhuận.

Qua đôi mắt trong trẻo của cậu, Trần Gia Nhuận thấy được một sức mạnh nào đó.

Rắn rỏi, lẳng lặng chống đỡ hết thảy.

“Được, được rồi, cậu nói gì cũng đúng cả!”

Trần Gia Nhuận giảng bài cho Hạ Trí xong thì cũng đã là hơn bảy giờ tối.

Mẹ Hạ Trí nhất quyết giữ anh ta ăn cơm xong rồi mới về, nhưng Trần Gia Nhuận đã mua vé tàu cao tốc lúc tám rưỡi. Hạ Trí tiễn anh ta đến dưới lầu, Trần Gia Nhuận ôm túi, cười nói: “Mặc dù có thể nhóc luôn sùng bái, thậm chí là kính trọng Diệp Lân, nhưng tôi vẫn giữ nguyên cái nhìn của tôi về cậu ta.”

“Cái nhìn thế nào ạ?”

“Cậu ta không hề dịu dàng thiện lương chút nào.”

Nói rồi, Trần Gia Nhuận rời đi.

Hạ Trí hừ khẽ một tiếng. Chỉ có Thánh mẫu mới dịu dàng, thiện lương với tất cả mọi người mà thôi.

Cậu muốn Diệp Lân có nhiều khía cạnh sắc bén hơn bên cạnh sự ôn hòa. Thà anh ấy hành người khác, còn hơn là nín nhịn để bản thân uất nghẹn!

Tối muộn, Hạ Trí sắp xếp mớ đề mô phỏng và bài tập lại, bỏ vào cặp sách.

Khi không khí buổi đêm dần chìm vào yên tĩnh, cậu chợt nhớ tới những lời Trần Gia Nhuận kể về Diệp Lân, thế là ma xui quỷ khiến gửi một tin nhắn WeChat cho anh. Đó là cách mà Trần Gia Nhuận dạy cậu, bảo là gửi thế cho Diệp Lân là có thể an ủi anh.

Hạ Trí không hiểu sao một phương trình hóa học cấp hai lại an ủi được Diệp Lân nữa.

Chẳng lẽ cái phương trình hóa học này có phản ứng đặc biệt gì chăng?

Hmm…

Hạ Trí nhìn cái phương trình này cả trăm lần, magie và kẽm sulfat, phản ứng này cũng không có gì thực dụng lắm.

Hiện tượng hóa học của phản ứng này là dung dịch kẽm nhúng tinh thể magie rắn, dung dịch màu vàng dần chuyển thành màu xanh nhạt sau đó thành không màu, bề mặt magie hình thành tinh thể rắn màu xám bạc, dung dịch không màu…

Còn gì đặc biệt không?

Trong đầu cậu liên tục xuất hiện nụ cười gian xảo có vẻ cực kỳ có ý xấu của Trần Gia Nhuận.

Lỡ như không phải an ủi Diệp Lân mà là ý đồ xấu gì đó của anh ta thì sao?

Hạ Trí tức đến mức muốn thu hồi phương trình hóa học lại, ai ngờ đâu đã gửi hai phút rồi nên không thu hồi được!

“Ặc! Thôi kệ!”

Hạ Trí quăng điện thoại di động qua một bên, không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Nửa phút sau, điện thoại rung lên, là tin nhắn thoại tầm hai giây của Diệp Lân.

Hạ Trí lập tức bấm nghe.

Giọng nói dịu dàng của Diệp Lân vang lên, có vẻ gì đó không rõ.

“Ý cậu là ‘vẻ đẹp của cậu cướp đi trái tim tôi’ sao?”

“Hả? Cái gì cơ?” Hạ Trí không kịp phản ứng.

Nghe lại tin nhắn thoại của Diệp Lân, trong giọng nói ấm áp có ý cười của anh, nghe cẩn thận sẽ thấy chút gì đó đìu hiu lành lạnh cuối thu.

Bỗng dưng, Hạ Trí nhận ra.

“Magie” của em cướp đi “kẽm” của anh! (*)

(*) Phản ứng đó là Mg + ZnSO4 => MgSO4 + Zn

Đây là phản ứng oxi hóa khử, kim loại cao hơn đẩy kim loại thấp hơn ra khỏi muối của nó, có thể coi là “cướp chỗ”.

Trong tiếng Trung, Mg là 镁 – [mei3], đồng âm với 美 – [mei3] nghĩa là đẹp. Zn là 锌 – [xin1], đồng âm với 心 – [xin1] nghĩa là trái tim. Đây là một kiểu chơi chữ tỏ tình ở bên Trung Quốc.

Mẹ nó! Đồ khốn Trần Gia Nhuận kia!

Sau đó, một tin nhắn thoại khác lại được gửi đến: “Gia Nhuận dạy cậu à? Hay cậu ta lừa cậu đấy?”

Hạ Trí đang định đáp là “Đúng rồi, tôi bị ông kẹ đó lừa”, nhưng cậu lại vô thức nghe đi nghe lại giọng Diệp Lân.

Trong giọng nói của anh luôn có ý cười, như thể không thấy được những gai góc của cuộc đời này.

Hạ Trí không hề muốn anh như thế.

Cậu muốn thấy Diệp Lân trong bể bơi, tăng tốc thật nhanh về phía trước, không hề chùn bước.

Hạ Trí cầm điện thoại, định nói gì đó thì lại cảm thấy quà là buồn nôn đi.

Cậu gãi mặt, gõ mấy chữ: Gửi cho Diệp Lân trong làn nước ấy.

Bên phía kia, Diệp Lân đang kéo va li đi dưới ánh đèn đường. Chẳng mấy nữa là anh đến nhà trọ.

Con đường cực kỳ yên tĩnh, chỉ có cửa hàng giá rẻ đối diện thỉnh thoảng lại vẳng tiếng “chào mừng quý khách”, vì cửa hình như có chút vấn đề nên hai chữ “quý khách” như bị mắc cổ, đứt quãng liên hồi.

Điện thoại của anh run lên, trượt ra xem, là tin nhắn từ “bé con”.

Gửi cho Diệp Lân trong làn nước.

Diệp Lân đứng ngây ra đó. Anh có thể mơ hồ đoán được biểu cảm của Hạ Trí khi nhận ra ý nghĩa của công thức hóa học đó, chắc chắn là đần thối mặt ra, muốn thu hồi nhưng không thu hồi được. Thế mà cuối cùng, cậu lại đánh ra câu này.

Anh bấm giữ vào nút “gửi tin nhắn thoại”, bao nhiêu lời muốn nói tự dưng lại không thốt nên nổi, cuối cùng chỉ còn lại hai tiếng “cảm ơn”.

Hạ Trí nghe tiếng mẹ giục ở bên ngoài: “Hạ Trí! Con còn chưa tắm nữa hả! Mau thay quần áo bẩn ra đi!”

“Vâng ạ, con làm liền đây!”

Lúc này, điện thoại trên mặt bàn chợt rung lên một cái.

Là một đoạn tin nhắn thoại năm giây, Hạ Trí kề sát tai, nghe thấy tiếng hít thở như muốn nói lại thôi của anh, lại còn có tiếng cửa hàng giá rẻ văng vẳng bên đó “Chào mừng quý… quý… quý… khách”.

Ngay khi tin nhắn thoại sắp kết thúc, cậu mới nghe thấy hai tiếng “cảm ơn”, như tình cảm trào ra tự tận đáy lòng, cố gắng lắm mới thoát khỏi những đè nén, che giấu để bật nên lời.

Hạ Trí bỗng cảm thấy tức giận nên gọi thẳng qua luôn.

“Anh Lân! Anh đang ở đâu vậy?”

Diệp Lân ngẩn ra. Sao bé con lại có vẻ tức giận thế nhỉ? Chẳng lẽ mình “cảm ơn” cậu ấy cũng sai sao?

“Sao vậy?”

“Sao vậy hả? Cuối tuần mà anh không đến kiểm tra bài tập của tôi rồi đẩy Trần Gia Nhuận vô bù! Bây giờ chắc anh đang ở trọ một mình chứ gì?”

Diệp Lân ngẩn người. Thì đúng là anh cũng vừa về đến thành phố T.

Trong túi du lịch này cũng nhiều đó, kéo về ký túc thì không biết để đâu, anh cũng không muốn bạn cùng phòng trông thấy nên kéo nó về.

“Tôi vừa về tới. Đừng nói là cậu bảo Sầm Khanh Miễn cài phần mềm định vị theo dõi gì đó trong máy tôi đó nha?” Diệp Lân còn nhớ rõ việc Sầm Khanh Miễn từng đột nhập vô máy chủ của quán net nhà Thư Tuấn.

“Ai thèm theo dõi anh! Bớt ảo tưởng! Tôi nghe thấy tiếng rao của cửa hàng giá rẻ đối diện khu trọ của anh!”

Diệp Lân nghiêng mặt sang nhìn, vừa hay có người đi vào cửa hàng giá rẻ đối diện, cái tiếng “Chào mừng quý… quý… quý… quý… khách” mắc cổ đó đúng là rất “rõ ràng”.

“Tôi có nhiều thứ cần xách về…”

“Tôi đến tìm anh!”

Nói rồi, Hạ Trí cúp máy ngay lập tức.

Câu “Mười giờ tối nay tôi sẽ đi tàu cao tốc về trường” kẹt ở miệng Diệp Lân, không có cơ hội nói ra.

Anh cười, thở dài rồi kéo hành lý vào thang máy nhà trọ.

Biết Hạ Trí đang hùng hổ chạy đến, khoảnh khắc này, anh đột nhiên không muốn quay về trường học chút nào.

Hạ Trí lưu loát đeo cặp sách lên, chạy xộc ra cửa nhà, khom người đi giày vào.

“Thằng nhóc kia! Con định đi đâu!” Trần Phương Hoa đuổi theo, tưởng con trai mình lại định đi net nữa.

“Mẹ! Diệp Lân về rồi, con đi đưa bài thi cho anh ta xem!”

“Đã trễ thế này, có khi Diệp Lân ngủ rồi chăng?”

“Chưa ngủ ạ!”

Hạ Trí chạy ra ngoài. Trần Phương Hoa đứng ở cửa nhà gọi theo: “Vậy tối nay con có về nhà ngủ không vậy?”

“Phải xem tình hình đã ạ!”

“Con… nhớ gọi điện về cho mẹ đấy!”

“Vâng ạ!”

Hạ Trí leo lên xe đạp, băng qua những ánh đèn đường, đèn giao thông, qua cơn gió đêm lạnh buốt cố luồn vào cổ cập.

Cậu đi đến dưới trọ Diệp Lân, dừng xe lại rồi đẩy cửa đi vào.

Cửa trọ của Diệp Lân thậm chí còn không đóng lại, có ánh đèn đêm lành lạnh xuyên vào trong.

“Anh Lân…” Hạ Trí đẩy cửa đi thẳng vào, trước cửa để sẵn một đôi dép lê.

Diệp Lân ngồi trên ghế, trước mặt là một chiếc va li hành lý to, đồ bày cả ra bàn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trí, cười vẫy tay nói: “Cậu đến rồi à?”

“Ừ! Đống đồ này là gì vậy ạ?” Hạ Trí quăng túi xách lên ghế, cúi xuống, phát hiện trong va li có đủ thứ đồ.

Có album ảnh Diệp Lân từ khi còn nhỏ đến lớn, giấy khen học sinh ba tốt, cán bộ xuất sắc, Olympic Toán cấp ba các kiểu.

Hạ Trí có thể tưởng tượng được từ nhỏ đến lớn Diệp Lân luôn treo băng rôn “học sinh giỏi” vinh quang trên đầu.

“Tôi lấy từ chỗ mẹ về. Mẹ tôi tái hôn, sắp theo chồng ra nước ngoài, không thể mang những thứ này đi được nên bảo tôi xếp vào va li, đưa lại cho tôi.”

Hạ Trí nhìn Diệp Lân cúi đầu thu dọn đồ đạc. Anh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, rất bình tĩnh, như thể chẳng có việc gì lớn cả.

Thậm chí như thể đây không phải mẹ anh, mà là một cô bạn gái đã chia tay lâu đến mức chẳng còn tình cảm vướng bận gì nữa.

“Ồ.” Hạ Trí ngồi xuống cạnh anh, nói: “Có cần tôi phụ một tay không? Tranh thủ thời gian anh xem bài thi giúp tôi với… Trần Gia Nhuận học Hóa giỏi thật đấy, nhưng anh ta dạy Toán không ổn chút nào!”

Thật ra cậu làm hết đề rồi, Trần Gia Nhuận dạy không có chỗ nào khó hiểu cả.

Cậu chỉ muốn đem mấy thứ này đến để Diệp Lân xem, hòng dọn cái gọi là “tình mẹ” nhưng không ngừng tổn thương vào thẳm sâu trong lòng anh đi.

“Ừm, tôi dọn bớt đi những thứ không có tác dụng gì đã. Căn trọ của tôi không lớn, không có chỗ trưng, cậu vứt bớt giúp tôi nhé.”

“Được.”

Hạ Trí không nói thêm nhiều mà xách túi rác đó xuống lầu ngay luôn.

Khi cậu mở nắp thùng rác lên, cậu phát hiện trong túi rác có vật gì đó bằng kim loại sáng bóng.

Hạ Trí nhíu mày. Rác bên trong không hề bẩn, toàn là đồ của con nít. Hạ Trí do dự mấy giây rồi vẫn thò tay vào, mò mẫm một lúc thì tìm được một tấm huy chương.

Đó là huy chương vàng giải Bơi lội Thanh thiếu niên Thành phố, hạng mục một trăm mét bơi tự do cho nhóm mười hai tuổi.

Huy chương hơi rỉ sét, mép cũng có những cạnh lõm vào.

Hạ Trí nắm trong tay, mân mê. Mặc dù Diệp Lân đã quyết định vứt nó đi nhưng cậu lại không nỡ.

Đó là lần đầu tiên Hạ Trí được xem Diệp Lân thi đấu.

Hôm đó, khi Diệp Lân đoạt được chức vô địch, cũng không mấy ai chú ý đến thiếu niên mười hai tuổi này.

Nhưng Hạ Trí chú ý, như một điểm khởi đầu, từ hôm đó cậu bắt đầu dõi theo anh.

Cậu nhét nó vào túi mình, còn số rác còn lại vứt vào thùng, sau đó quay về như không có gì xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.