Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 29: Cho cậu trải nghiệm chân thực




Hạ Trí bất đắc dĩ thở dài: “Anh mặc kệ em đấy! Anh đi đây!” 

Vừa lùi dần về phía cửa ra, Hạ Trí vừa nhìn vào bóng đen của Bĩ Bĩ trong nước.

Nhưng Bĩ Bĩ vẫn không hề nhúc nhích.

Cậu đã lùi gần đến cửa mà Bĩ Bĩ vẫn chưa nổi lên, nếu là mọi khi, nó đã sớm bơi lại gần, dõi theo bóng lưng của Hạ Trí. 

Hạ Trí không tin Bĩ Bĩ thật sự không ngoi lên, cậu chẳng nói lời nào, chỉ đứng đó chờ đợi.

Hai mươi phút trôi qua, vẫn không có dấu hiệu gì từ Bĩ Bĩ, khiến Hạ Trí bắt đầu lo lắng, cuối cùng, cậu không chịu được nữa, vội chạy tới và nhảy vào nước. 

Ngay khi cậu vừa lao xuống, Bĩ Bĩ bất ngờ bơi đến, hàng loạt bong bóng nhỏ trào ra xung quanh, Bĩ Bĩ lao vút lên, cái mũi của nó nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Trí.

Hạ Trí nhìn vào mắt Bĩ Bĩ và nhận ra trong đó có chút gì đó như phụ thuộc và lưu luyến, đột nhiên, Hạ Trí nhớ đến cái ôm của Diệp Lân dưới nước.

Hạ Trí chợt hiểu lý do Bĩ Bĩ luôn tự do phóng khoáng lại “giận dỗi”, nó giận vì cậu đã đi mà chẳng trao cho nó một nụ hôn tạm biệt nào.

Đối với Bĩ Bĩ, như thể Hạ Trí chưa thực sự nói lời tạm biệt vậy. 

“Được rồi, được rồi! Anh sai rồi, xin lỗi nhé!” Hạ Trí xoa đầu Bĩ Bĩ. 

Bĩ Bĩ phát ra vài tiếng “ao ao” nho nhỏ. 

“Em nói em xem… Khi quậy phá thì thật muốn chiên thành miếng phi lê cá cho xong!” Hạ Trí bật cười, cạ trán mình vào trán Bĩ Bĩ, “Nhưng khi đáng yêu thế này… Thì lại chỉ mong em mãi mãi đừng lớn lên…”

Nhìn Bĩ Bĩ, Hạ Trí luôn cảm giác như nó không chỉ là một chú cá heo, mà giống một con người hơn.

Nhưng trong khi con người bình thường giấu đi cảm giác của mình thì Bĩ Bĩ không chút e ngại thể hiện sự yêu mến với cậu.

“Ước gì anh có cái máy ảnh có thể chụp hình dưới nước để chụp lại em.” 

Ngay khi cậu nói xong, Bĩ Bĩ nghiêng đầu và phát ra một tiếng “ao” khẽ.

Hạ Trí chợt nghĩ, có lẽ ánh mắt của Bĩ Bĩ đang nói rằng: Anh muốn, cũng sẽ có thôi!

Khi Hạ Trí lên bờ và quay lại nhìn, quả nhiên, cậu thấy Bĩ Bĩ bơi tới bên hồ, chăm chú dõi theo bóng lưng cậu. 

Thời gian trôi nhanh, kỳ thi tháng thứ hai lại đến. 

Hạ Trí như mọi khi dậy sớm, đánh răng rửa mặt, vừa ăn bánh bao uống sữa vừa lướt điện thoại xem nhóm chat trên WeChat.

Đạo sĩ Diêu Minh: Kỳ thi tháng là gió, tôi là cát~

Vung kiếm bình thiên hạ: Bão cát đã đến rồi! Mọi người mau đóng cửa sổ lại!

Hạng nhì từ dưới lên: Lần này, A Trí nhất định phải giữ phong độ đấy!

Từng đẹp trai: Taoi cảm thấy đến thứ hai là mày phải đổi tên rồi @Hạng nhì từ dưới lên.

Hạng nhì từ dưới lên: Đổi thành gì?

Từng đẹp trai: Đổi thành Hạng nhất từ dưới lên.

Hạng nhì từ dưới lên: A Trí, mày thật sự định vứt tao vào hạng cuối à? @Hạ Trí

Hạ Trí: Ừm.

Hạ Trí cười khẽ, định đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn từ Diệp Lân.

Cậu đoán chắc anh sẽ động viên mình thi tốt, nhưng khi mở ra thì chỉ có một câu: Thi không tốt cũng không sao, chúng ta có thể chơi tiếp trò cù léc.

Tự nhiên Hạ Trí thấy eo mình hơi đau, cái trò cù léc gì mà đáng sợ vậy!

Cậu nhanh chóng trả lời: Từ chối.

Đi xe đạp đến trường như thường lệ, Hạ Trí gặp Sầm Khanh Miễn ở góc đường, để ý thấy trên cặp cậu ta có treo một cái bùa hộ mệnh! 

Hạ Trí không nhịn được, kéo lấy chiếc bùa, trêu chọc cậu ta: “Mày nói mày xem, là thanh niên ưu tú thời đại mới, sinh ra giữa xuân phong, lớn lên dưới cờ đỏ, vậy còn tin vào mê tín dị đoan đấy hả!” 

Sầm Khanh Miễn vội gạt tay Hạ Trí ra, trông rất căng thẳng: “Mày không hiểu đâu! Bố tao bảo nếu lần này tao không vào được phòng thi thứ hai thì sẽ thuê gia sư về kèm tao! Loại gia sư kiểu sát sao ấy!” 

Hạ Trí nhún vai: “Tao thấy có gia sư cũng tốt mà!” 

“Nếu là anh Lân làm gia sư thì tao cũng muốn lắm chứ!” Sầm Khanh Miễn nhanh chóng đạp xe theo: “Nhưng mẹ tao nói tiêu chuẩn chọn gia sư mới cho tao sẽ là kiểu ‘Quỷ Kiến Sầu’ đó!”

“Ồ —— chúc mày bình an suốt đời.”

Kỳ thi tháng này có vẻ như môn Toán khó hơn bình thường, nghe nói phần trắc nghiệm thôi mà cũng mất nhiều thời gian tính toán, khiến mọi người không còn đủ thời gian cho các câu hỏi lớn. 

Vừa bước ra khỏi phòng thi, bầu không khí đầy vẻ u ám, như thể cả bầu trời bị bao phủ bởi mây xám.

Sầm Khanh Miễn tựa lên vai Hạ Trí, thở dài than thở: “Xong rồi, xong thật rồi!”

“Mọi người đều thảm, mày cũng thảm, tất cả cùng xong thôi. Tin vào vận may của mình đi.”

“Hạ Trí, sao mày có thể bình tĩnh vậy chứ?”

“Vì số câu tao làm được nhiều hơn tháng trước,” Hạ Trí đáp.

Sầm Khanh Miễn ngay lập tức trưng ra một vẻ mặt ghen tị: “Thật là… Người vẫn không nên quá giỏi giang, phải để lại cho mình một chút không gian tiến bộ chứ!”

Môn Toán chưa phải là nỗi sợ lớn nhất, môn Khoa học Tự nhiên mới thực sự là cú đòn chí mạng.

Khi rời phòng thi, Sầm Khanh Miễn đã hoàn toàn kiệt sức.

Lần này, Hạ Trí hiếm hoi chịu đi hai tầng lầu đến tận phòng thi của Sầm Khanh Miễn để tìm cậu ta.

“Này, đừng có giả chết nữa, đi ăn thôi. Chiều còn có bài thi Anh nữa đấy.”

“Môn Anh sẽ phá nát mọi hy vọng của tao mất thôi.” Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Trí, “Sao mày thi xong Khoa học Tự nhiên mà vẫn bình tĩnh thế?”

“Vì lần này tao làm được nhiều hơn lần thi tháng trước.”

Câu trả lời y hệt như lúc xong bài Toán.

Sầm Khanh Miễn vỗ mạnh lên bàn: “Rốt cuộc lần trước mày không làm được bao nhiêu câu hả?”

“Chắc khoảng hai phần ba.”

“Còn lần này?”

“Khoảng một phần ba thôi.”

“Mày đang muốn bứt phá thật sự rồi, anh bạn!” Sầm Khanh Miễn vỗ vai Hạ Trí.

Đúng lúc đó, có vài ba người từ phòng thi số một bước ra, đi ngang qua cửa sổ gần chỗ họ ngồi. Nghe được lời của Sầm Khanh Miễn, họ bật cười.

“Thi từ phòng thi số mười lên phòng thi số chín chẳng tính là bứt phá đâu.”

Một nam sinh đeo kính, cao gầy lên tiếng.

“Thôi nào! Đừng phí thời gian ở đây nữa, ăn trưa sớm còn được nghỉ ngơi chút!”

“Cho dù bứt phá đến đâu, cũng chẳng vào được phòng thi của chúng tôi đâu!”

Đợi họ đi xa, Sầm Khanh Miễn lật mắt một vòng: “Chung Thuần sao lúc nào cũng đáng ghét thế chứ!”

“Không có cách nào khác, ai bảo Hoàng thái hậu nhà tao và nương nương nhà mày đều đã là giáo sư rồi, còn bố cậu ta thì chẳng làm nên trò trống gì.” Hạ Trí thản nhiên kéo Sầm Khanh Miễn đứng dậy.

“Lẽ nào lại đổ lỗi cho Hoàng thái hậu nhà mày? Hay nương nương nhà tao? Rõ ràng là do bố cậu ta tự làm giả luận văn còn gì.”

“Rốt cuộc có chịu đi ăn không hả?”

“Ăn chứ! Tao phải ăn thật ngon! Chuyển hết nỗi đau thành sức mạnh trí óc đây!”

“À… mày thi tiếng Anh mà nhất định đừng động não nhé. Mày mà động não thì tất cả từ vựng sẽ phì cười mất thôi.”

“…” Sầm Khanh Miễn muốn đá Hạ Trí từ phía sau, nhưng không ngờ Hạ Trí lại như có mắt sau gáy, giật chiếc cặp ra sau suýt đập trúng mũi Sầm Khanh Miễn.

Dù tiếng Anh không phải là thế mạnh của Hạ Trí, nhưng cậu vẫn tự tin mình sẽ có điểm cao hơn Sầm Khanh Miễn.

“Giờ mày về nhà luôn sao? Không ở lại uống rượu an ủi người thanh mai trúc mã đang sầu não của mày à?” Sầm Khanh Miễn hỏi.

Vào mỗi tối thứ Sáu, mẹ của Hạ Trí đều có cuộc họp ở khoa, nghĩ đến tuần trước được Diệp Lân làm món tôm xào hành và sườn hấp sốt đậu cho ăn, Hạ Trí cảm thấy bụng mình bắt đầu réo.

Cậu nhắn tin WeChat cho Diệp Lân: Anh Lân, làm gì đó?

Diệp Lân trả lời rất nhanh: Tôi chưa lên tàu cao tốc.

Hạ Trí: Ồ, vậy ăn xong tôi qua đó.

Diệp Lân: Nhớ tôi rồi à?

Hạ Trí bĩu môi, đáp lại bằng một biểu tượng “he he”.

“Đi nào, đi ăn thôi. Nói trước là trong túi tao chỉ còn mười lăm tệ thôi.”

“Để tao mời!”

Hai người đến một quán ăn vỉa hè, Hạ Trí gọi cơm chiên trứng và bánh gạo xào, Sầm Khanh Miễn gọi thêm nước ngọt và vài món ăn vặt khác, cả hai cùng bật nắp lon nước ngọt.

Hạ Trí xúc một thìa cơm chiên trứng, cho vào miệng, rồi nhíu mày lại.

“Sao thế?” Sầm Khanh Miễn hỏi.

“Không ngon bằng anh Lân nấu.” Hạ Trí đáp.

Sầm Khanh Miễn nhăn mặt liếc Hạ Trí: “Mày đang khoe khoang đấy à? Ngày trước là ai đã cùng mày xem đi xem lại các video thi đấu của anh Lân? Kết quả là tao còn chưa từng được ăn thử một miếng cà rốt trong cơm chiên của anh ta!”

“Lần sau tao đóng gói phần cà rốt trong cơm chiên mang về cho mày, tha hồ mà ăn.”

“Này! Tao là mèo hay chó hả? Nếu mày có thành ý, thì phải dẫn tao đi ăn đồ nóng hổi chứ!”

“Nhưng tao vốn không có thành ý gì mà.” Hạ Trí ngẩng đầu lên nói.

Sầm Khanh Miễn làm ra vẻ muốn nổ tung.

Cả hai ăn xong, cảm thấy hơi no nên dắt xe đạp cùng đi bộ về.

Gió đêm mát lạnh, Hạ Trí nhắm mắt hít sâu một hơi.

Khi họ đi ngang qua một quầy báo, Sầm Khanh Miễn đột nhiên dừng lại, nheo mắt nhìn chăm chăm về một phía.

“Này, đừng nói với tao là ở đó có bán tạp chí Playboy nhé!”

Sầm Khanh Miễn quay lại, ra hiệu cho Hạ Trí đến xem.

Hạ Trí bước lại gần và nhận ra Sầm Khanh Miễn không phải đang nhìn vào quầy báo, mà là nhìn tấm quảng cáo nhỏ dán bên cạnh quầy.

Trên đó còn in hình một cô gái dễ thương vô cùng.

Hạ Trí thở dài đầy bất lực: “Nhìn đủ rồi, chúng ta đi được chưa?”

“Không phải, mày nhìn dòng chữ này xem – ‘Nếu bạn thích tôi, hãy đến đèn đường ở giao lộ giữa đường Hoàng Sơn Nam và đường Phi Hồng để tìm ám hiệu của tôi.’” Sầm Khanh Miễn hớn hở nhìn Hạ Trí, ánh mắt sáng rỡ như thể sắp bước vào cánh cửa của một thế giới mới.

Nhưng Hạ Trí lại thấy đây chính là dấu hiệu cho một bi kịch khác sắp sửa bắt đầu.

“Ồ, về nhà được rồi chứ?” 

“Mày không muốn đến xem thử à?” 

“Không muốn.” Hạ Trí dứt khoát trả lời. Sự cố cái bếp điện từ lần trước vẫn còn khiến cậu ám ảnh. 

Nhưng Sầm Khanh Miễn lại kéo cậu đi: “Đi mà! Đi xem thử! Có mất miếng thịt nào đâu mà sợ!” 

Hạ Trí thực sự chẳng muốn chút nào, vừa leo lên xe đạp định đạp đi thì Sầm Khanh Miễn nhanh tay túm lấy, làm chiếc xe lảo đảo suýt đổ. 

“Anh ơi, đi xem với em đi mà!” 

Hạ Trí thấy rùng mình, lớn tiếng từ chối: “Không đi! Không là gái xấu thì cũng là ổ đa cấp thôi!” 

Nhưng Sầm Khanh Miễn luôn có tài kéo Hạ Trí vào mấy chuyện ngu ngốc, cuối cùng cả hai lại lò dò đến cột đèn đường kia. Đúng là có dán một tờ quảng cáo tiếp theo: “Xem ra bạn có ý định nghiêm túc với tôi rồi, hãy đến trước hòm thư gần cửa hàng tiện lợi 71 để xem chỉ dẫn tiếp theo. Chúng ta đã gần gặp nhau rồi đấy.”

“Wow! Vui ghê ấy!” 

Hạ Trí thở dài: “Vui chỗ nào chứ…” 

“Dù sao cũng vui hơn là xem đi xem lại video thi đấu của Diệp Lân cả trăm lần.” 

Họ đến trước hòm thư gần cửa hàng tiện lợi, lại thấy tờ quảng cáo chỉ dẫn họ đến phố Thập Tự. 

“Cảm giác như săn kho báu vậy!” Sầm Khanh Miễn hồ hởi lắc lắc cái ba lô. 

“Hừ.”

Cuối cùng, họ đến một cửa hàng mới mở – một cửa hàng tự động bán đồ người lớn, tên cửa hàng màu hồng rực ghi dòng chữ “Cuối cùng đã tìm thấy tôi!”

Xuyên qua cửa kính tự động, họ thấy hàng loạt kệ tủ xếp đầy những thứ không cần nói ra cũng biết. 

“Có thấy vui không?” Hạ Trí lườm Sầm Khanh Miễn một cái. 

“Quảng cáo thú vị đấy chứ! Hạ Trí, vào xem thử đi!” 

“Tao không vào đâu! Mày tự đi mà xem!” 

“Mày ngại à, hay là muốn tỏ ra ngầu?” Sầm Khanh Miễn cười ranh mãnh hỏi. 

“Dù sao thì tao cũng không vào!” Hạ Trí quay phắt đi, định bỏ về.

Sầm Khanh Miễn kéo cậu lại: “Chỉ vào xem chút thôi! Nhìn một cái là xong mà!”

“Không vào!” 

Hạ Trí vừa quay đầu, nhìn thấy ở đối diện cửa hàng tự động là một cửa hàng quần áo thường phục, trong đó là một dáng người cao ráo, quen thuộc.

Cậu liền lấy điện thoại ra, nhìn thấy đã bảy giờ tối, lại thấy tin nhắn từ Diệp Lân: “Tôi tới rồi, ghé mua tạm một cái áo trước, cậu cứ ăn từ từ.” 

Ngước lên lần nữa, Hạ Trí nhận ra người trong cửa hàng quần áo kia không ai khác chính là Diệp Lân!

Lúc này Diệp Lân đang mặc một chiếc áo hoodie, nhãn mác còn lủng lẳng sau gáy. 

Vừa nghĩ “Xấu quá” trong đầu, Hạ Trí thấy Diệp Lân lắc đầu với chủ cửa hàng rồi cởi chiếc áo hoodie ra.

Khi cởi, vạt áo sơ mi bên trong hơi vén lên, để lộ một đường nét eo thon dài. 

Hạ Trí dán mắt nhìn, dù cậu đã thấy Diệp Lân trong bể bơi nhiều lần, nhưng chưa bao giờ để ý kỹ như lúc này. 

Thấy Diệp Lân sắp quay mặt ra, Hạ Trí vội nắm lấy Sầm Khanh Miễn và kéo vào trong cửa hàng tự động. 

“Đấy, nếu mày quyết đoán như thế từ đầu thì tốt rồi!” Sầm Khanh Miễn đắc ý chọc cậu, bắt đầu chăm chú nhìn các kệ tủ trong suốt. 

“Wow! Mày nhìn này! Chẳng có đầu, chẳng có chân, chỉ có một khúc, cứ như bị phân xác ấy! Đây là làm bằng latex hay silicone vậy? Để trong nhà thì chắc sợ chết khiếp!” 

Sầm Khanh Miễn lải nhải về một món đồ silicone, còn Hạ Trí không nghe lọt tai chữ nào, cậu đứng ở cửa, thò đầu ra nhìn qua. 

Diệp Lân lại thử một cái áo khác, Hạ Trí vẫn thấy xấu, buột miệng: “Đừng mua.” 

Lúc này, Sầm Khanh Miễn đang chăm chú xem một món đồ trông như cái cốc, bèn quay qua đáp: “Ai thèm mua chứ!”

“Tao không phải bảo mày đừng mua, mà là để…” Để Diệp Lân đừng mua.

Có lẽ Diệp Lân đã nhận ra phong cách của cửa hàng này không ra sao, nên đang định bước ra. 

Hạ Trí vội vàng rụt đầu lại, một tay kéo Sầm Khanh Miễn, cái thằng ngốc đó, vào sau lưng mình. 

Tim đập nhanh liên hồi. 

Hạ Trí luôn có cảm giác như mình đang làm điều gì đó sai trái, dù thực tế cậu chẳng làm gì cả. 

“Hạ Trí, có chuyện gì vậy?” 

“Thấy người quen rồi, thằng ngốc!” Hạ Trí khinh bỉ liếc Sầm Khanh Miễn, “Có muốn gọi anh ta vào cùng không?” 

“À… Không cần đâu…” 

Chờ khoảng hai ba phút, Hạ Trí thò nửa mặt ra nhìn qua đường, cuối cùng cũng không thấy Diệp Lân nữa. 

Cậu thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi cửa hàng với đôi tay nhét vào túi. 

Vừa hít một hơi không khí trong lành, tiếng cười châm biếm vang lên. 

“Thì ra cậu thích những thứ này hả?” 

Hạ Trí quay đầu lại, thấy Diệp Lân đang ngồi trên chiếc xe đạp của mình, hai tay đút vào túi, cứ thế nhìn cậu. 

Ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống người anh ta, trông thật đẹp trai nhưng cũng có chút nghịch ngợm. 

Hạ Trí cảm thấy mình thật ngốc, chắc chắn Diệp Lân vừa bước ra đã thấy chiếc xe đạp của cậu và Sầm Khanh Miễn đậu bên ngoài rồi. 

Khi còn ở mẫu giáo, à không, phải nói là ở bệnh viện phụ sản lúc cậu còn bé, đáng lẽ cậu phải khiến Sầm Khanh Miễn không bao giờ xuất hiện trong đời mình, như vậy thì trong suốt mười tám năm qua sẽ không có quá nhiều khoảnh khắc xấu hổ như thế này. 

“Quỷ mới thích!” Hạ Trí nghiến răng lườm cái thằng ngốc kia. 

“À? Ai mà không thích chứ! Đừng giả vờ nữa!” Sầm Khanh Miễn cười gian, nụ cười có phần đê tiện. 

Hạ Trí nghi ngờ cậu ta đang cố tình chọc tức cậu. 

Diệp Lân bật cười, âm thanh trầm ấm và dày dạn của anh ta làm Hạ Trí cảm thấy tai nóng bừng. 

“Hạ Trí,” Diệp Lân tiến đến trước mặt cậu, cố tình nhìn thẳng vào mắt cậu nói, “Còn cậu, nếu có thể vào được trường đại học Q— thì tôi sẽ tặng cậu một trải nghiệm chân thực.” 

Mạch máu trong người như sôi lên, suýt chút nữa thì cậu nổ tung. 

Hạ Trí đẩy anh một cái, lạnh lùng nói: “Anh tự mà trải nghiệm đi!” 

Giá mà có thể, Hạ Trí thật sự muốn lập tức đạp xe bỏ đi, nhưng Diệp Lân đang đi bộ, lại còn cùng đi với cái thằng ngốc Sầm Khanh Miễn nữa. 

“Tiểu Sầm, tôi hỏi cậu một câu…” Diệp Lân cố tình hạ giọng. 

“Ừ ừ, anh Lân, anh nói đi!” 

Hạ Trí rất muốn nghe hai người này đang nói gì, nhưng lại không thể đứng gần nghe, chỉ đành đi chậm lại, hy vọng họ sẽ đi theo. 

Nhưng thật trớ trêu, Diệp Lân và Sầm Khanh Miễn lại đi càng lúc càng chậm. 

“Khi các cậu vào trong, Hạ Trí có hứng thú với cái gì không?” Diệp Lân cười xấu. 

Sầm Khanh Miễn liếc nhìn bóng lưng Hạ Trí, cậu ta có thể cảm nhận được cơn tức giận đang dồn nén trong cậu bạn thân. 

Lúc này mà trả lời bất kỳ câu hỏi nào đều phải hết sức cẩn thận. 

“Hạ Trí không quan tâm đ ến mấy thứ đó đâu.” 

“Tiểu Sầm, cậu không trung thực chút nào.” 

“Không phải, anh Lân… cậu ấy vừa vào là đã dựa vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào anh rồi!” 

Sầm Khanh Miễn nói một cách nghiêm túc. 

Cậu ta nghĩ trong lòng: Thấy chưa! Đó chắc chắn là câu trả lời đúng đấy! Gánh nặng này là của tao, còn anh Lân thì là của mày! 

“Ồ…” Diệp Lân nhìn Hạ Trí phía trước, cũng cười. 

Về đến nhà, mọi thứ diễn ra như thể chưa từng xảy ra, Hạ Trí ngồi ở bàn làm bài tập, còn Diệp Lân ngồi bên cạnh mở điện thoại ra, đang xem quần áo.

Ngày xưa, mỗi chữ mà Hạ Trí viết đều được Diệp Lân chú ý theo dõi, nhưng lần này, Diệp Lân lại sao nhãng, khiến Hạ Trí cảm thấy không vui một chút nào. 

“Tôi nói này, quần áo ở cửa hàng hôm nay thật xấu.” Hạ Trí vừa mới hoàn thành một bài tập, bèn dừng lại nói với Diệp Lân. 

“Thì đúng là xấu thật. Hôm nay thời tiết thay đổi, đồ tôi thích đều để lại trong ký túc xá cả rồi.” 

Diệp Lân vẫn cúi đầu, chăm chú vào điện thoại. 

“Này, cho dù anh có mua bây giờ đi chăng nữa, cũng chưa chắc ngày mai đã tới.” 

Diệp Lân lúc này mới ngẩng đầu lên, ấn nhẹ vào đầu Hạ Trí một cái: “Còn chưa làm xong mà!” 

“Tôi đang nghiêm túc giải bài ở đây, anh ở bên cạnh lại cứ chơi điện thoại, làm sao tôi có thể có tâm trạng được chứ?” Hạ Trí bực bội nói. 

“Ồ.” Diệp Lân nhìn cậu như nhìn một đứa trẻ, rồi đưa tay xoa đầu Hạ Trí, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn một chút so với trước. 

Hạ Trí hất tay anh ra, nhăn nhó nói: “Cái ‘ồ’ của anh có ý nghĩa gì vậy?” 

“Là tôi không chơi điện thoại nữa, xoa đầu cậu cũng được, được chưa?” Diệp Lân như trước vẫn chống cằm, nhìn Hạ Trí. 

Dưới ánh đèn bàn, ánh mắt Diệp Lân vừa dịu dàng lại vừa mang một vẻ si mê. 

Hạ Trí viết được chưa bao lâu, thở dài, đứng dậy. 

“Sao thế? Mệt mỏi à?” 

“Tôi đi tìm quần áo cho anh!” 

Dù Diệp Lân cao hơn Hạ Trí vài cm, nhưng chiều rộng vai và vòng ngực không thể cách xa quá nhiều. 

Hạ Trí mở tủ quần áo, tìm ra hai chiếc áo hoodie dày hơn. 

“Đưa anh cái này! Dù sao tôi cũng phải mặc đồng phục bên ngoài, mặc gì cũng chẳng quan trọng.” 

Diệp Lân cười tiếp nhận, đưa lên so với vai mình. 

“Không ngờ gu thẩm mỹ của cậu cũng khá đấy.” 

Nói xong, Diệp Lân chọn mặc một trong hai chiếc áo lên người. 

Đó là một chiếc hoodie trắng, tay áo có hai họa tiết không đối xứng, phía dưới bên phải có một từ tiếng Anh “incontrallabe”. 

Chiếc hoodie rộng rãi ngay lập tức được Diệp Lân khoác lên, trông thật phong cách và thoải mái, Hạ Trí nhìn hai lần rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. 

Tại sao quần áo của tôi mà anh mặc lại trông đẹp hơn cả tôi? 

“Hạ Trí, cậu mặc đồng phục cũng rất đẹp.” 

“À? Cái bộ đồng phục xộc xệch ấy đẹp sao?” Hạ Trí quay mặt lại, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi “Gu thẩm mỹ của anh có vấn đề à?”. 

“Thật sự rất đẹp.” Diệp Lân ngẩng mặt lên, “Thỉnh thoảng, giữa đám học sinh mặc đồng phục giống cậu trên phố, tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ngay. Có lẽ vì cậu trông cao cao gầy gầy… vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.” 

Giọng Diệp Lân nhẹ nhàng và chậm rãi, Hạ Trí không hiểu vì sao lại tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Lân đang tìm kiếm mình giữa hàng trăm học sinh tan học. 

“Tôi phải làm bài tập đây.” Hạ Trí lại cúi đầu, tiếp tục giải bài. 

Tối hôm đó, Diệp Lân đến quán bar Phi Mộng, những đồng nghiệp đang làm ca hôm đó đều tụ tập lại. 

“Ôi, Tiểu Lân, hôm nay cậu trông đặc biệt…” Chị Trương nheo mắt đánh giá anh. 

Một vài cô gái khác la hét: “Đặc biệt đẹp trai! Đặc biệt đẹp trai!” 

“Đẹp trai đến nỗi chói mắt!” 

Chị Trương cười: “Thật là làm rạn nứt cả thế giới.” 

Cuối tuần luôn trôi qua nhanh chóng, vì vậy khi thứ hai đến, chỉ cần nhìn thấy những khuôn mặt mệt mỏi bước vào cổng trường, lập tức biết hầu hết đều là học sinh lớp mười hai.

“Ngoài điểm bài thi Tiếng Anh và bài văn Ngữ văn, điểm môn Toán và môn tổng hợp nhỏ cũng đã có rồi.” Sầm Khanh Miễn nằm sấp xuống bàn, có vẻ rất mệt mỏi. 

“Có lẽ do bài cuối cùng hoặc hai câu cuối trong đề Toán và môn tổng hợp, có nhiều người không kịp làm.” 

“Trong số đó cũng có cả tao…” 

Tiết học đầu tiên chính là Toán, thầy Lâm đứng trên bục giảng lần lượt gọi tên học sinh để phát đề thi. 

Sầm Khanh Miễn run rẩy cầm bài thi trở về, đặt mạnh xuống bàn, bài thi 150 điểm nhưng chỉ đạt 112 điểm, nếu là thường lệ, Sầm Khanh Miễn đã có thể đạt hơn 130 điểm. 

“Á… Kế hoạch sống sót dựa vào môn Toán để bù đắp cho môn Tiếng Anh của tao đã thất bại rồi!” 

Khi thầy Lâm gọi tên Hạ Trí, thầy dừng lại một chút, lật qua lật lại bài thi của Hạ Trí, với vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi, thầy đưa bài thi cho Hạ Trí: “Làm bài rất tốt, phải tiếp tục cố gắng nhé.” 

Hạ Trí gật đầu, cầm bài thi lên nhìn thoáng qua, rồi quay lại chỗ ngồi của mình. 

Sầm Khanh Miễn liếc nhìn điểm của Hạ Trí, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi, cậu ta một phát giật lấy bài thi, nhìn tới nhìn lui. 

“Hạ Trí! Không thể tin nổi! Mày đạt 92 điểm đấy! Đạt yêu cầu rồi kìa!” 

Hạ Trí đẩy đầu cậu ra, lấy lại bài thi: “Trong lòng mày, tao đáng lẽ không nên đạt yêu cầu à?” 

“Đề thi này rất khó đấy! Thường thì những người có thể đạt yêu cầu đều là học sinh ở ba phòng thi đầu!” 

Lúc này Hạng nhì từ dưới lên trong nhóm WeChat là Trần Thạc, cậu ta đi qua, nhìn điểm số của Hạ Trí rồi lại nhìn điểm của mình, suýt nữa thì quỳ xuống đất. 

“Hạ Trí! Mày đạt 92 điểm môn Toán— mày có muốn lấy mạng tao không vậy!” 

Hạ Trí quay mặt lại, nhìn thấy điểm của Trần Thạc là 56 điểm, lập tức nói: “Khi đề thi dễ, cậu được 56 điểm. Khi đề thi khó, mày vẫn 56 điểm, điều này chứng tỏ mày đã tiến bộ. Dù không có tao làm điểm dự bị, mày cũng không nên đứng cuối cùng chứ.” 

Trong văn phòng khối lúc này, thầy Ngụy đang cầm cốc giữ nhiệt, cười tươi như hoa. 

“Thầy Ngụy, được quá! Nhìn điểm Toán và khoa học tự nhiên bây giờ, lớp các anh đứng thứ ba toàn khối! Điểm số này tăng lên bằng cách nào vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.