“Ha ha ha ha ha!”
Không ngờ khi Hạ Trí quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã thấy Diệp Lân khoanh tay đứng đó, mặc đồ thể thao, vẻ mặt sáng sủa đầy tinh thần nhìn cậu, nhưng khóe môi lại nở nụ cười… chẳng chút ý tốt nào.
Còn Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc ở gần đó cũng đang thay đồ, mặt thì nghẹn cười, rõ ràng là nhịn cười không nổi.
Hạ Trí lập tức hiểu ngay mình đã bị họ tính kế. Có lẽ Lâm Tiểu Thiên đã biết Diệp Lân thay đồ xong mà chưa đi, cố tình hỏi về món quà trước mặt anh để trêu cậu.
“Thế nào, không thích cuốn sổ ghi chép mà tôi tặng sao?”
Giọng nói điềm đạm và thái độ dịu dàng của Diệp Lân khiến sống lưng Hạ Trí hơi lạnh đi.
“Cũng được.” Hạ Trí giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, định lướt qua Diệp Lân mà đi.
Nhưng ai ngờ, Diệp Lân nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khăn quấn ngang hông của Hạ Trí lập tức tuột xuống.
“Này—!”
Chiếc khăn bung ra, lộ rõ đường nét từ eo xuống đùi của Hạ Trí.
Diệp Lân nghiêng mặt nhìn, bày ra vẻ mặt tiếc nuối, thốt lên: “A, hóa ra là hoa văn.”
“Tôi đâu có mặc đồ họa tiết vịt vàng đâu!” Hạ Trí hậm hực cầm khăn tắm rồi đi đến tủ sắt để thay đồ.
Lâm Tiểu Thiên và mấy người khác phá lên cười ầm ĩ.
“Thế cậu thích họa tiết gì nào? Chờ đến khi cậu chính thức vào đội, bọn này sẽ tặng cậu một bộ luôn!”
“Không cần đâu, tặng tiền mặt là được rồi!” Hạ Trí đáp.
“Ồ, nhìn cậu mặt mũi ra vẻ cao ngạo, ai dè nội tâm lại thực tế đến thế!”
Mấy chàng trai đùa giỡn một hồi, rồi cũng rời khỏi phòng thay đồ. Hai huấn luyện viên làm một buổi tổng kết ngắn, giọng nghiêm khắc đến nỗi cả đội ai nấy đều giữ vẻ nghiêm trang, không dám hé răng nói lời nào.
Đại học Nam Thành còn đặc biệt cử xe đưa đội bơi Đại học Q ra ga tàu cao tốc.
Hai huấn luyện viên đứng trước xe buýt, lại tiếp tục màn “đối khẩu” trêu chọc nhau.
Thái Bạch Kim Tinh quả thật có tài khiến người ta phát điên.
Hạ Trí nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy huấn luyện viên Chu của Đại học Nam Thành cứ như muốn lôi Bạch Cảnh Văn quăng vào bao tải, chôn luôn ở sau núi Nam Thành.
Lên tàu cao tốc, vé của Hạ Trí và Diệp Lân không cùng toa với mọi người trong đội, điều này khiến Hạ Trí cảm thấy có chút lạ lẫm.
Không kiềm chế được, cậu ngoảnh đầu nhìn về toa của Lâm Tiểu Thiên và nhóm bạn. Diệp Lân cười hỏi: “Có phải cậu đang nghĩ xem họ đang làm gì không?”
“Chắc là chơi bài?”
“Chơi bài cái gì! Đương nhiên là ngủ rồi!” Diệp Lân bật cười.
“Đội bơi Đại học Q thật sự rất tuyệt.”
“Ừ, giống như Lâm Tiểu Thiên và Triệu Hùng, họ là tuyển thủ được tuyển vào theo diện thể thao đặc biệt.”
“Tôi thì chẳng có cơ hội đó rồi.”
Từ khi vào cấp ba, đây là lần đầu tiên Hạ Trí thấy tiếc nuối vì mình khó có thể vào một trường danh tiếng.
“Không có thành tích thi đấu để đi diện đặc cách thể thao, cậu cũng có thể thi vào dưới dạng học sinh bình thường mà.”
“Anh Lân à, không phải ai cũng vừa bơi giỏi, vừa học giỏi như anh đâu.” Hạ Trí nói một cách chân thành.
“Nhiều người tài lắm chứ, ví dụ như đội trưởng đội nam Lạc Ly, người được mệnh danh là ‘Vua bơi bướm’ trong giải đấu các trường. Cậu ấy là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh J đấy.”
Cái tên Lạc Ly, dĩ nhiên Hạ Trí cũng từng nghe qua.
“Gì cơ? Lạc Ly lại là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh J á?”
“À, còn Trần Gia Nhuận nữa. Cậu ấy là quán quân bơi ếch một trăm mét và bơi hỗn hợp bốn trăm mét của năm ngoái đấy.”
“Tôi biết, nhưng Trần Gia Nhuận học cấp ba ở Úc cơ mà.”
“Ừ, nhưng mà Gia Nhuận cũng là nhà vô địch Olympic Hóa học Quốc tế đấy. Bàn về hóa học, cậu ấy vẫn đứng đầu đại học Q.”
Hạ Trí nhíu mày nhìn Diệp Lân, rồi rất nghiêm túc nói: “Ba người các anh đều không phải con người.”
“Chắc là vậy.” Diệp Lân bật cười khẽ, giọng cười nhẹ lướt qua tai Hạ Trí, nghe thật êm tai.
Không lâu sau, bụng Hạ Trí phát ra một tiếng “rột rột”.
Bơi hết sức cả buổi đã khiến Hạ Trí đói meo.
Diệp Lân bật cười, đứng dậy, lấy túi thể thao từ trên giá xuống, rút ra mấy thanh Snickers rồi ném thẳng vào đầu Hạ Trí.
“Anh cố tình!”
“Chứ còn gì nữa, tất nhiên là cố tình rồi!”
Hạ Trí xé vỏ kẹo ra, ăn liền một lúc ba thanh.
Diệp Lân thậm chí còn chuẩn bị cả sữa, rút một hộp giấy ra, xé rồi đưa cho Hạ Trí.
Sau khi ăn uống no nê, Hạ Trí bắt đầu thấy buồn ngủ, gục đầu, rồi chìm vào giấc ngủ, phát ra những tiếng ngáy nhẹ.
Trận thi đấu hôm nay đã tiêu hao không ít sức lực của Hạ Trí, cho nên cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Lân cởi áo khoác thể thao của mình, nhẹ nhàng đắp lên người Hạ Trí.
Chàng trai trẻ nhóp nhép miệng như đang li3m mẩu Snickers còn sót lại ở răng hàm sau.
Diệp Lân tựa vào lưng ghế, nghiêng mặt, nhìn qua, thấy ánh hoàng hôn màu cam dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ, rơi lên hàng mi và sống mũi của Hạ Trí, cậu trông hệt như một đứa trẻ đang thả lỏng và bộc lộ hết vẻ mong manh nhất trước mặt Diệp Lân.
Trong lòng Diệp Lân, một sự ấm áp nhỏ nhoi dường như đang dần dần nở rộ.
Một bác gái ngồi hàng ghế trước nhẹ nhàng hỏi: “Đây là em trai của cháu à? Cháu thương nó quá.”
Diệp Lân cười: “Không phải em trai đâu cô. Mà cũng may là không phải em trai.”
“Sao thế?”
Diệp Lân hơi nghiêng người về phía trước, đáp một cách nghiêm túc: “Bắt nạt em trai, về nhà là kiểu gì cũng bị mẹ đánh đấy ạ.”
Bác gái bật cười khúc khích.
Trong loa vang lên giọng thông báo đều đều: “Trạm tiếp theo là thành phố T. Hành khách sắp xuống vui lòng chuẩn bị.”
Hạ Trí vẫn ngủ say, không có chút phản ứng nào.
Tiếng ngáy nhẹ nhàng cho thấy cậu đang ngủ rất ngon, nét mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, yên bình.
“Mặc dù đứa trẻ nào cũng ham ngủ, nhưng Hạ Trí à, tới trạm của cậu rồi đấy.” Diệp Lân nhẹ nhàng nói.
Hạ Trí vẫn không nhúc nhích.
Bên ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy bảng tên trạm, vài hành khách kéo hành lý đi ngang qua.
Diệp Lân bỗng cúi xuống, cắn nhẹ vào đầu mũi Hạ Trí.
Cảm giác đau ở đầu mũi khiến Hạ Trí rên lên một tiếng, cậu “ai” một tiếng, mở mắt ra thì thấy Diệp Lân đang cười gian nhìn mình.
“Anh Lân! Anh làm gì thế!” Hạ Trí ôm mũi ngồi bật dậy.
“Gọi cậu mãi mà cậu không tỉnh đấy chứ!” Diệp Lân ra vẻ bất lực.
“Tôi thậm chí chẳng nghe thấy anh gọi tôi mà!”
Hạ Trí còn nghi ngờ mũi mình sắp bị Diệp Lân cắn đứt mất rồi!
“Nếu cậu không xuống xe ngay, thì sẽ phải theo tôi về đại học Q đấy.”
“Chuyện anh cắn tôi, tôi nhớ kỹ rồi đấy!”
Hạ Trí vội vàng túm lấy túi của mình, bước nhanh xuống tàu.
Diệp Lân vốn nghĩ rằng cậu bé này sẽ đi thẳng mà chẳng ngoảnh đầu lại, nhưng không ngờ Hạ Trí đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh.
Tóc cậu vẫn còn xù lên do vừa nãy ngủ say.
Trước khi ngủ còn có chút ngơ ngác, vậy mà giờ đây trông Hạ Trí đã hoàn toàn tỉnh táo, tràn đầy sức sống, khiến cho Diệp Lân qua cả đám người vẫn thấy muốn trêu chọc cậu, chỉ muốn được nhìn thấy dáng vẻ Hạ Trí bị mình làm cho lúng túng, mệt mỏi.
Cửa tàu đóng lại, đoàn tàu chậm rãi lăn bánh.
Hạ Trí giơ tay vẫy chào Diệp Lân từ xa.
Diệp Lân đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm ngón tay qua lớp kính, như thể chạm đến hình bóng của Hạ Trí.
Khi Diệp Lân xuống trạm để gặp lại các đồng đội, Cảnh Lạc và Triệu Hùng nhìn trái nhìn phải, không kìm được mà hỏi: “Anh Lân, Hạ Trí đâu rồi? Cậu để lạc cậu ấy ở đâu rồi hả?”
“Cậu ấy đã xuống ở trạm trước rồi.” Diệp Lân đáp.
“Hả? Sao lại thế? Cậu ấy không có buổi học vào thứ Hai à?”
“Chính vì có tiết học nên cậu ấy phải về để đi học chứ.”
Vừa kết thúc trận đấu tập với Đại học Nam Thành, lương tâm của Lâm Tiểu Thiên không cho phép anh ta tiếp tục che giấu đồng đội nữa, bèn ho nhẹ một tiếng rồi thú nhận:
“Ừm… Thật ra Hạ Trí không phải là người của đại học Q chúng ta… Cậu ấy ở thành phố T…”
“Gì cơ? Thành phố T? Chẳng lẽ là Đại học Thể thao thành phố T? Hay là đại học t? Trời ơi, vừa mới thích thằng nhóc đó thôi mà, hóa ra lại là đội bơi của trường khác hả?” Triệu Hùng chưa kịp để Lâm Tiểu Thiên giải thích đã sụt sùi tiếc nuối.
“Cậu ấy còn học lớp mười hai thôi! Chưa vào đại học đâu!”
Lâm Tiểu Thiên vừa nói dứt lời, cả đội sững sờ.
“Không thể nào! Mới lớp mười hai mà đã giỏi hơn tụi mình rồi hả? Còn để người ta sống không đấy trời!”
“Sao có thể mới lớp mười hai mà đã bơi hay như thế? Tôi đau lòng quá!”
Mọi người cùng nhìn về phía Diệp Lân, chờ câu trả lời từ anh.
“Cậu ấy là học sinh lớp mười hai thật.” Diệp Lân nói.
Bạch Cảnh Văn cười, lười biếng mà nói: “Các cậu buồn làm gì? Đại học Nam Thành mà biết được chắc còn sốc hơn ấy chứ? Giang Nghị mà lại thua một thằng nhóc lớp mười hai.”
Nghe vậy, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hùng chợt nghĩ ra điều gì, vội nói: “Không được, chúng ta phải giữ kín chuyện này! Nếu đội Nam Thành biết Hạ Trí mới lớp mười hai rồi qua mời chào cậu ấy thì sao?”
Nhưng lúc này, trong đội bơi của Đại học Nam Thành, một thành viên trẻ tuổi đã nhớ ra, vỗ trán rồi thốt lên kinh ngạc:
“Ơ! Tay bơi mới lợi hại của đại học Q— tôi nhớ đã gặp cậu ấy hồi thi đấu cấp hai rồi! Cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, sao giờ lại vào đại học rồi nhỉ?”
Huấn luyện viên Chu tai rất thính, nghe thấy lập tức quay lại hỏi: “Cậu nói gì? Cậu ấy chưa vào đại học sao?”
“Hình như chưa! Tôi ấn tượng rất sâu về cậu nhóc đó! Từ hồi cấp hai, cậu ấy đã bơi được trình độ nhóm tuổi mười sáu rồi! Mà huấn luyện viên của cậu ấy là bố cậu ấy, chính là Hạ Vân ấy!”
Huấn luyện viên Châu hơi sững sờ, nhìn sang Giang Nghị, đập tay xuống đùi mà nói: “Tôi nói rồi mà, sao không thấy tài năng nào xuất sắc ở đâu! Hóa ra chưa đến thời điểm! Thật tức quá! Lão Bạch lừa đảo ấy! Lại muốn giành người với mình!”
Nói xong, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Văn, chuẩn bị cơn giận sẵn sàng “bắn phá”.
… Ai mà ngờ được là Bạch Cảnh Văn đã dự đoán trước, tắt máy rồi!
“Mẹ kiếp— tôi phải giành người này về mới được!”
Khi Diệp Lân trở lại ký túc xá, anh thấy Trần Gia Nhuận chẳng chơi game, cũng không xem phim, mà nằm bẹp dí như cá chết trên giường.
“Cậu sao thế?” Diệp Lân hỏi.
“Cậu không thấy sao, tôi chết rồi.” Trần Gia Nhuận đáp.
Diệp Lân cơ bản hiểu ra rằng, Trần Gia Nhuận giả vờ chấn thương chưa lành để trốn tập luyện đã Lạc Ly vạch trần, đoán chừng cuộc sống sau này sẽ bị dạy dỗ nhiều hơn.
“Từ lúc cậu bắt đầu vờ như chấn thương chưa khỏi, tôi đã khuyên cậu rồi, cậu đúng là đang tìm đường đầu thai đấy.”
Trần Gia Nhuận kéo chăn lên, quay người lại nằm xoay lưng về phía Diệp Lân.
Cái đuôi cáo nhỏ lúc nào cũng nghênh ngang của anh ta giờ cụp xuống, ỉu xìu chẳng còn sức sống.
Khi Hạ Trí về đến nhà, vừa đúng bảy giờ tối.
Trần Phương Hoa đã hầm nồi canh củ cải và gân bò, khiến Hạ Trí ăn uống rất ngon miệng, cậu ăn sạch một tô canh, còn kèm theo ba bát cơm đầy.
Trông thấy con trai ăn uống ngấu nghiến, Trần Phương Hoa không khỏi lo lắng, thầm trách bản thân quên không cho Hạ Trí thêm tiền tiêu vặt, có phải con trai qua đó không đủ tiền mua bữa trưa không nhỉ? “Căng tin của Đại học Nam Thành khó ăn lắm hả con?”