Diệp Lân không phản bác, vẫn mỉm cười điềm đạm, như thể người trẻ con ở đây là Hạ Trí vậy.
Cuộc thi đấu vòng loại bơi tự do một trăm mét sắp bắt đầu, hai huấn luyện viên ồn ào hối thúc các tuyển thủ vào vị trí.
“Hạ Trí, một trăm mét… Đừng để bất kỳ ai bơi chen vào giữa tôi và cậu.” Diệp Lân lên tiếng.
Hạ Trí không hiểu tại sao Diệp Lân lại kiên quyết như vậy.
“Thế nếu tôi không bám kịp anh, có ai đó bơi trước mặt tôi thì sao?”
“Nếu vậy, cuộc thi của chúng ta đến đây là hết.” Diệp Lân vẫn giữ vẻ bình thản trên khuôn mặt.
Hạ Trí chậc lưỡi, nghĩ rằng câu nói quá tùy hứng này, dù có được Diệp Lân nói ra, cũng khiến người khác khó tin là thật.
Nhưng không hiểu sao, Hạ Trí cảm thấy mình phải cố gắng hết sức, dốc toàn lực, cho dù bơi đến hụt hơi, kiệt sức cũng phải liều mạng.
Sau vòng loại, Hạ Trí xếp hạng ba, ngay sau Giang Nghị.
Giang Nghị nhanh hơn cậu 0,8 giây.
Hạ Trí âm thầm quay lại phòng thay đồ, đợi kết thúc ba kiểu bơi còn lại mới đến lượt thi chung kết bơi tự do.
Cậu ngồi trên ghế, lấy khăn phủ lên đầu, nhắm mắt lại.
Trong đầu như có dòng nước mạnh mẽ cuồn cuộn ùa vào, những tủ sắt, ghế ngồi, những vật dụng lộn xộn, và thậm chí chính bản thân cậu cũng dần dần trôi nổi lên trong dòng nước.
Ánh sáng chiếu rọi khắp vùng nước, cậu cố gắng bơi về phía trước.
Nhưng điều hiện lên trong đầu cậu không phải hình ảnh mình lúc thi vòng loại một trăm mét, mà là Diệp Lân.
Động tác quạt tay, tư thế ôm nước, cách nghiêng người lấy hơi, lực phối hợp giữa hông và chân của Diệp Lân, tất cả hiện lên thành từng cảnh rõ ràng trong tâm trí cậu.
Nhịp thở của cậu kéo dài ra, tinh thần cũng dần hòa vào làn nước này, bao trọn lấy hình bóng của Diệp Lân trong tâm trí.
Khi Hạ Trí đang điều chỉnh lại mình thì Diệp Lân bước vào.
Bước chân của anh nhẹ nhàng, lặng lẽ đứng không xa nhìn hình bóng của Hạ Trí.
Anh nghiêng đầu, vừa đúng lúc thấy chiếc mũi của Hạ Trí nhô ra ngoài chiếc khăn.
Trông thật vẻ trẻ con, khiến người ta bất giác muốn… Cắn một cái.
Lần lượt có người đi vào, gọi lớn “anh Lân” khiến Hạ Trí giật mình thoát khỏi trạng thái thiền định.
Cậu quay mặt sang thì thấy Diệp Lân đứng gần cửa từ lúc nào không hay.
“Đi thôi, cuộc thi của chúng ta sắp bắt đầu rồi,” Diệp Lân giơ tay lên ra hiệu.
Hạ Trí lập tức đứng dậy, theo bước Diệp Lân đi ra ngoài.
So với năm mươi mét, bơi tự do một trăm mét ngoài sức bùng nổ còn đòi hỏi phải phân phối thể lực hợp lý.
Nhìn bóng lưng Diệp Lân, dù thời gian gần đây hai người đã trở nên thân thiết hơn, Hạ Trí cũng đã thấy được một khía cạnh sinh động hơn của anh.
Thế nhưng, khi đi phía sau Diệp Lân, chăm chú nhìn vào tấm lưng rộng được khoác áo thể thao của anh, đôi vai của anh thật rộng lớn, tấm lưng thẳng đứng đến mức dường như không có gì có thể đè gập anh xuống… Không hiểu sao Hạ Trí vẫn thấy Diệp Lân có chút xa cách.
Không thể buông lỏng được, nhất định phải bám sát anh.
Không hiểu sao Hạ Trí lại tưởng tượng rằng, nếu có một ngày cậu vượt qua anh, Diệp Lân sẽ nhìn bóng lưng cậu với tâm trạng như thế nào nhỉ?
Đã quen với không khí thi đấu, Hạ Trí tiếp tục tỏa sáng trong một trăm mét tự do.
Từ lúc xuất phát cho đến khi hoàn thành năm mươi mét đầu tiên, người dẫn đầu là Lâm Tiểu Thiên của Đại học Q, còn Hạ Trí bám chặt lấy Diệp Lân và Giang Nghị ở đội hình dẫn đầu.
Huấn luyện viên Chu và Bạch Cảnh Văn đứng cạnh nhau, khi kết thúc lượt quay đầu đầu tiên, Lâm Tiểu Thiên đã tụt lại, Diệp Lân, Giang Nghị và Hạ Trí gần như ngang nhau.
Thật ra, huấn luyện viên Chu và Bạch Cảnh Văn không quá để tâm đ ến thứ hạng của trận đấu này, nhưng ánh mắt họ đều tập trung vào Hạ Trí.
Chàng trai trẻ không mấy tiếng tăm này, thoạt nhìn không khác gì những thành viên khác của đội tuyển nam, nhưng từ khoảnh khắc chạm nước, lực căng từ vai, lưng đến cánh tay khi cậu quạt nước, còn có cảm giác nhất quán, hòa hợp không thể diễn tả khi cậu di chuyển trong làn nước, tất cả khiến người ta không thể rời mắt, như thể cậu sinh ra là để bơi lội, là một chú cá, một chú cá tự do, bay lượn vui sướng trong làn nước.
Khi bước vào mười lăm mét cuối, Giang Nghị bất ngờ dốc toàn lực tăng tốc, cố gắng vượt qua Hạ Trí, đúng lúc đó, Diệp Lân bỗng nhiên tung ra đợt tăng tốc thứ hai!
Trong giây phút này, Hạ Trí không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác, cậu thậm chí đã quên mất rằng mình đang ở trong làn nước, cậu chỉ biết đến khoảng cách mong manh ngay trước mắt, tưởng chừng chỉ cần nín giữ hơi thở cuối cùng là có thể vượt qua—— Cậu muốn vượt qua khoảng cách đó!
Cậu phải tiến vào vùng đất riêng của Diệp Lân!
Giang Nghị không ngờ rằng dù đã dồn hết sức, đến mức lồ ng ngực như muốn nổ tung, thế nhưng anh ta vẫn không thể đuổi kịp Hạ Trí.
Hơn nữa, mỗi lần Hạ Trí quạt nước, khoảng cách giữa cậu và Giang Nghị lại càng lớn hơn.
Một sức mạnh vô hình khổng lồ đang kéo Hạ Trí về phía trước, Giang Nghị hiểu rõ sức mạnh ấy không thuộc về anh ta.
Hai huấn luyện viên trên bờ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào từng bước Hạ Trí đang tiến gần Diệp Lân.
Chỉ còn cách chưa đầy nửa cánh tay, khoảng cách ấy càng lúc càng ngắn lại! Càng lúc càng gần hơn!
Ba mét cuối, rồi hai mét, một mét!
Khi bàn tay của Hạ Trí chạm vào thành bể, tim cậu gần như muốn bật khỏi lồ ng ngực, ngực và cổ họng của cậu căng thẳng đến nỗi không thở nổi.
Ở đường bơi bên cạnh, Diệp Lân cũng đang thở gấp, dù vì mệt đến cạn kiệt sức lực không thể ngẩng đầu lên, anh vẫn muốn nhìn thấy Hạ Trí bên cạnh mình.
Diệp Lân xoay người lại, từng bước chậm rãi nghịch dòng nước đến gần, khi vừa chạm vào bề mặt nước, Hạ Trí đã lao tới, ôm chặt lấy anh.
Diệp Lân bất ngờ ngẩn ra, anh nghe rõ tiếng thở dồn dập của Hạ Trí, mỗi nhịp thở đều kéo căng trái tim anh, từ ấm áp lan dần thành bỏng rát.
Kết quả được công bố, Diệp Lân vẫn là người đứng đầu, còn Hạ Trí chậm hơn anh 0,4 giây, xếp thứ ba là Giang Nghị.
Đội bơi của Đại học Q lại reo hò, thậm chí mấy thanh niên trẻ còn phấn khích hô vang: “Đại học Q chính là vua của nội dung bơi tự do nam!”
Các tuyển thủ của đội Nam Thành muốn phản bác, nhưng lại không thể nói ra lời nào, người nào người nấy kìm nén thành quả cà tím.
Ngay khi Diệp Lân định giơ tay lên ôm chặt Hạ Trí, Hạ Trí đột nhiên đẩy anh một cái mạnh, khiến lòng Diệp Lân như trống rỗng, cánh tay vẫn còn dang ra trong không trung.
Hạ Trí nhăn mặt không vui, đấm xuống mặt nước một cái: “Lại thiếu một chút!”
Diệp Lân nhìn vẻ bất mãn đó của Hạ Trí, lại có cảm giác kỳ lạ muốn bóp mềm cậu rồi ôm vào lòng.
Hạ Trí vừa bước ra khỏi mặt nước, vừa lướt qua bên cạnh Diệp Lân, để lại lời nói: “Anh cứ chờ đấy! 0,4 giây thôi! Chưa đầy nửa năm nữa, có khi ông đây sẽ vượt qua anh đấy!”
Tính trẻ con tùy hứng nhưng cũng đầy tự tin kiêu ngạo của một người đàn ông.
Khi Hạ Trí vừa định bước sang làn nước khác thì Diệp Lân bất ngờ từ phía sau ôm chặt lấy cậu. Hạ Trí vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, bất ngờ bị ôm làm cậu mất thăng bằng và ngã sấp vào nước.
Cậu giận dữ vô cùng, ban đầu muốn dùng khuỷu tay thụi vào người Diệp Lân một cái thật mạnh, nhưng ngay khi cố gồng tay lên thì lại không đành lòng.
Chẳng may làm gãy xương ức hay sườn của anh thì biết làm sao?
Diệp Lân ôm rất chặt cậu vào lòng, cằm anh tựa lên vai Hạ Trí, không hiểu sao, Hạ Trí chợt thấy người mạnh mẽ như Diệp Lân dường như đang phụ thuộc vào mình.
Hạ Trí ổn định lại thăng bằng, đứng lên.
Cậu lau nước trên mặt rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Diệp Lân: “Ngâm đến nhũn cả rồi! Tôi muốn lên bờ!”
Diệp Lân không chịu buông, chỉ thì thầm bên tai Hạ Trí: “Em lại thua rồi.”
“Được rồi được rồi! Lên bờ thì anh muốn cù lét tôi thế nào cũng được!”
Diệp Lân cuối cùng cũng thả tay ra, Hạ Trí bước lên bờ, ngoái đầu lại thì thấy Diệp Lân vẫn đứng trong nước, nhìn theo mình.
Cả hai gần như đã dốc cạn sức, hơi thở vẫn chưa ổn định, Hạ Trí nhìn vào mắt Diệp Lân, ánh mắt anh như mang cả sự long lanh của nước.
Mọi người đã lên bờ hết, chỉ còn lại Diệp Lân đứng đó.
Anh vẫn mỉm cười, như thể từ vị trí của mình, nhìn Hạ Trí là điều gì đó khiến anh mãn nguyện và khát khao.
Nhưng Hạ Trí lại cảm thấy rằng, Diệp Lân trong khoảnh khắc này trông thật cô đơn.
Hạ Trí hít một hơi sâu, ngồi chổm xuống, đưa tay về phía Diệp Lân.
“Anh Lân, anh đừng có đắc ý dưới nước nữa! Mau lên bờ đi—— người ta còn phải thi đấu nội dung hai trăm mét nữa đấy!”
Diệp Lân vừa định nắm lấy tay Hạ Trí thì cậu nhanh chóng rụt lại, cười nửa miệng bảo: “Anh muốn kéo tôi xuống nước hả? Tôi đâu có ngốc đến thế!”
Diệp Lân không nói gì, tự mình leo lên bờ, tay không quên ấn nhẹ lên đầu Hạ Trí đang ngồi chồm hổm, kéo hẳn mũ bơi của cậu xuống.
Những sợi tóc mềm mại của Hạ Trí theo đó bị kéo lên, rồi lại rơi xuống, trông như một chú thú nhỏ không cam lòng, mắt trừng trừng nhìn Diệp Lân, giật lại mũ bơi từ tay anh.
Khi Hạ Trí quay về phía đội bơi của Đại học Q, ánh mắt mà các thành viên trẻ nhìn cậu đã khác trước.
Nếu lúc đầu là ánh nhìn pha chút khó chịu và ganh tỵ, thì giờ đây đó là sự tôn trọng kèm theo một ý thức cảnh giác.
Ngoại trừ Lâm Tiểu Thiên, chẳng ai tiến lại gần bắt chuyện với Hạ Trí, phần vì khi cậu không cười, vẻ mặt có phần hơi lạnh lùng.
Diệp Lân bước tới bên cạnh cậu, giọng trầm ấm nói: “Những chỗ khác thì tôi không biết, nhưng một khi cậu gia nhập đội bơi của Đại học Q, cậu sẽ thấy đây có lẽ là nơi công bằng nhất mà cậu từng đến.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Lân.
“Bởi vì cậu sẽ có cơ hội cạnh tranh công bằng, không có bất kỳ suất thi đấu nào được cấp dựa trên danh tính hay mối quan hệ. Vậy nên thay vì ngưỡng mộ người khác, hãy chuẩn bị tốt nhất có thể và dốc toàn lực cho từng giây bơi của mình, đừng để Thái Bạch Kim Tinh bắt được lỗi của cậu.”
Giọng của Diệp Lân không quá dõng dạc, nhưng từng lời từng chữ đều nặng nề, dứt khoát.
“Hiểu rồi, anh Lân!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Không để đội Nam Thành coi thường!”
Diệp Lân ngẩng đầu, lại xoa nhẹ vào sau gáy của Hạ Trí:
“Cậu cũng thế nhé! Trong cuộc thi tiếp sức tự do, cố gắng hết sức nhé! Mọi người tin tưởng cậu mới đưa gậy tiếp sức vào tay cậu đấy. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi.” Hạ Trí gật đầu, “Thế còn anh…”
Diệp Lân sẽ bơi ở chặng nào nhỉ? Chặng đầu tiên chăng?
“Anh không tham gia nội dung này.”
Nụ cười của Diệp Lân vẫn rất dịu dàng, nhưng Hạ Trí như có ai đó dội một gáo nước lạnh vào tim, cảm giác mong đợi của cậu bỗng chốc tan biến.
“Tại sao vậy?”
“Năm mươi mét và một trăm mét còn chưa đủ sao? Anh cũng phải nhường cơ hội cho Lâm Tiểu Thiên và những người khác nữa chứ.”
“Nếu do tôi chiếm mất cơ hội của anh, thì tôi sẽ lập tức…”
Chưa kịp nói hết câu, má Hạ Trí đã bị Diệp Lân bóp nhẹ một cái.
“Nhóc con, nếu cậu nghĩ đây là cơ hội tôi nhường cho cậu, vậy thì hãy chứng minh năng lực của mình đi.” Ánh mắt Diệp Lân trầm xuống, đầy nghiêm túc.
Hạ Trí nắm chặt tay, ngẩng đầu lên với vẻ kiên định:
“Được, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.”
Lâm Tiểu Thiên tiến tới, cười tươi nói: “Dù biết là anh Lân không tham gia tiếp sức tôi có chút hụt hẫng, nhưng giờ thay bằng Hạ Trí, tự nhiên thấy háo hức quá!”
Các thành viên khác cũng nhìn về phía Hạ Trí với ánh mắt đầy tin tưởng.
“Đúng vậy, Hạ Trí bơi chặng cuối, chúng ta chẳng ngại gì Giang Nghị nữa!”
“Phải đó! Lần cuối cùng, để Giang Nghị biết mặt nào!”
Không khí trước đó còn trầm lặng nay bỗng trở nên sôi nổi hẳn, khiến Hạ Trí hơi bối rối.
“Thực ra trước giờ tôi chưa từng bơi tiếp sức bao giờ.” Hạ Trí quay mặt đi.
“Sao? Chưa từng bơi tiếp sức?” Lâm Tiểu Thiên sững sờ, “Cậu trước giờ không tham gia đội bơi nào sao? Hay là vì bơi tự do cá nhân quá mạnh nên huấn luyện viên không sắp xếp cho cậu bơi tiếp sức?”
“Không phải đâu, nếu giỏi như thế, huấn luyện viên chắc chắn sẽ xếp cho tôi ở chặng cuối cùng của tiếp sức rồi!”
Hạ Trí không biết phải giải thích thế nào, Diệp Lân đứng bên cạnh lên tiếng: “Hạ Trí vì một số lý do mà từ trước đến nay đều tự mình tập bơi. Còn cụ thể ra sao, khi Hạ Trí chính thức gia nhập đội, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”
Mọi người ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
Dù sao thì cái gọi là “tự mình tập bơi”, bọn họ không thể nào hiểu được.
Không có huấn luyện viên, không có bạn tập để so sánh, làm sao có thể tiến bộ?
“Hạ Trí, chờ cậu gia nhập đội rồi, cậu sẽ không phải tự bơi một mình nữa! Chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập!”
Hạ Trí ngập ngừng, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt rạng rỡ của Lâm Tiểu Thiên.
Những người khác cũng đồng thanh hưởng ứng: “Ha ha ha! Tiểu Thiên này, cậu có muốn giữ mặt mũi không thế! Cậu còn chẳng chịu nổi sức của Hạ Trí kia mà!”
Lâm Tiểu Thiên chẳng hề xấu hổ, dõng dạc nói: “Bị hạ gục càng nhiều thì càng mạnh hơn! Tôi là Tiểu Cường bất khuất mà!”
“Đúng đấy, Hạ Trí, cậu giỏi như thế, Thái Bạch Kim Tinh chắc chắn sẽ nhận cậu thôi! Nhưng dù cậu có giỏi đến đâu, nhập đội muộn thì tụi này vẫn là sư huynh của cậu nhé!”
“Đợi đến ngày Hạ Trí chính thức vào đội, chúng ta phải xin Lạc đại ca tài trợ chút kinh phí làm tiệc chào đón tân binh thôi!”
“Phải rồi, làm thêm một trò chơi ‘nói thật hay thử thách’ để tìm hiểu thêm về sư đệ!”
Đội bơi Đại học Q luôn tập hợp những tài năng, nhưng số lượng nội dung thi đấu có hạn, muốn giành suất thi đấu phải trải qua tuyển chọn trong đội. Sức mạnh bơi tự do của Hạ Trí đã khiến các thành viên tự tin ở hạng mục này bắt đầu có chút lo lắng.
Thế nhưng đồng thời, họ cũng có niềm tự hào về danh dự của tập thể, việc có một người đồng đội như Hạ Trí cũng khiến họ thêm tự hào.
Lâm Tiểu Thiên nhích tới gần, nhìn chằm chằm vào tai của Hạ Trí và nói: “Hạ Trí! Sao cậu lại xấu hổ thế?”
“Tôi đâu có xấu hổ.”
Một thành viên khác ở mục bơi tự do tám trăm mét tên là Cảnh Lạc cũng hùa theo Lâm Tiểu Thiên trêu chọc Hạ Trí: “Còn bảo là không xấu hổ! Tai cậu đỏ hết cả rồi kìa! Ôi trời, giờ đến cả cổ cũng đỏ luôn rồi!”
“Chà chà, đỏ chẳng khác nào uống cạn cả lít Nhị Oa Đầu! Thằng nhóc này lúc mới đến, trông mặt lạnh lùng, chẳng thèm bắt chuyện với ai, cứ nghĩ là nhờ có anh Lân dẫn vào nên tỏ vẻ kiêu căng lắm đây. Giờ thì tôi hiểu rồi! Nhóc này không phải kiêu ngầm mà là ngạo ngầm đấy!” Thành viên bơi tiếp sức 4×100 mét tên Triệu Hùng cũng lớn tiếng tham gia vào.
Triệu Hùng đến từ vùng Đông Bắc, vóc dáng cao to, lông mày rậm, mắt to, ăn nói thẳng thắn, nên cả đội thường gọi cậu là “Nhị Hùng.”
“Không phải đâu… Tôi không xấu hổ mà…” Tiếng của Hạ Trí chìm nghỉm trong những tràng cười vang rộn rã của các đồng đội.
“Chưa bơi tiếp sức lần nào cũng không sao mà!”
“Đúng vậy, bọn tôi sẽ dạy cho cậu!”
“Phải rồi! Nhị Hùng, lại đây, chúng ta cùng diễn cho Hạ Trí thấy quy tắc là gì nhé!”
“Đúng đó! Thực ra cũng không phức tạp lắm đâu, giống như cậu bơi một trăm mét thông thường thôi, chỉ là phải chú ý thời gian xuống nước! Cậu phải đợi người bơi trước… Mà người bơi trước cậu ấy là ai ấy nhỉ?” Cảnh Lạc nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Là tôi đây!” Lâm Tiểu Thiên vỗ vào đầu Cảnh Lạc một cái.
“Ôi, là cậu à! Xuống nước rồi thì ai cũng mũ đen, quần đen, không phân biệt được ai với ai nữa! Biết hôm nay là lần đầu Hạ Trí bơi tiếp sức, chúng ta nên cho Lâm Tiểu Thiên mặc nguyên bộ đỏ rực ấy chứ! Cậu bơi chậm như thế, lỡ đâu Hạ Trí lại tưởng nhầm người bên Nam Thành là cậu thì sao?”
Cảnh Lạc vừa dứt lời, cả đội lại phá lên cười ngặt nghẽo.
Hạ Trí cũng cười theo.
Triệu Hùng vỗ mạnh vào lưng Hạ Trí, khiến cậu suýt ngã chúi về phía trước.
“Nhìn cậu cười rạng rỡ thế này có phải đẹp hơn không! Lúc mới đến thì bày đặt làm mặt đen như La Hán!”
Kết cục là họ bàn đi bàn lại, mà vẫn chẳng ai giải thích cụ thể lúc nào thì Hạ Trí cần xuống nước, dù thật ra Hạ Trí cũng biết, nhưng cậu chẳng muốn ngắt lời cuộc trò chuyện rôm rả của mọi người.
Cậu nghiêng đầu, chợt thấy Diệp Lân đứng ngay bên cạnh.
Anh mặc áo khoác thể thao, tay cầm mũ bơi, trên đầu choàng chiếc khăn tắm, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đầu kia của chiếc khăn lớn đã phủ nhẹ lên đầu Hạ Trí.
Hạ Trí hiểu rõ, có lẽ mình vẫn còn kém một chút so với vùng nước đầy tốc độ của Diệp Lân, nhưng từng chút một, cậu đã dần bước vào cuộc sống của anh.
Hay phải chăng… luôn là Diệp Lân chủ động mời cậu bước vào?
Nội dung thi đấu tiếp sức tự do 4×100 mét không có vòng loại, nhưng mỗi đội cử đến tám người, chia thành hai nhóm.
Hạ Trí cùng nhóm với Lâm Tiểu Thiên, Triệu Hùng và La Miện.
“Anh Cảnh, anh không tham gia tiếp sức à?” Hạ Trí hỏi Cảnh Lạc.
Cảnh Lạc cười méo xệch: “Tôi còn phải bơi tám trăm mét đấy! Nếu thi đấu chia ra hai ngày, tôi chắc chắn sẽ tham gia với các cậu rồi.”
“Ồ, vậy là sức bền của anh rất tốt… Vậy về tốc độ bứt phá thì anh và Lâm Tiểu Thiên ai lợi hại hơn?”
“Chờ cậu vào đội, rồi cậu sẽ thấy tôi đè bẹp Lâm Tiểu Thiên trong các buổi tập.” Cảnh Lạc đáp.
“Hừ, cậu đè bẹp tôi á? Cậu lúc nào cũng muốn leo lên mây ấy chứ — toàn là nổ cho đã!”
Hạ Trí cười nghe họ tán gẫu, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác ngưỡng mộ.
Đội bơi của Đại học Q có vẻ là một nơi rất tuyệt.
Diệp Lân đứng cạnh Bạch Cảnh Văn, ánh mắt ngắm nhìn nụ cười trẻ trung tràn đầy sức sống của Hạ Trí.
“Cậu đưa Hạ Trí đến đây, không chỉ để cậu ấy được luyện tập mà còn muốn cậu ấy hoà nhập vào đội bơi, đúng không?” Bạch Cảnh Văn hỏi.
“Vậy không phải rất tốt sao?” Diệp Lân cười nhàn nhạt đáp.
“Tốt cái gì mà tốt! Khi về, tôi biết ăn nói thế nào với Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc khi bảo Hạ Trí mới chỉ học lớp mười hai? Sau này chưa chắc vào được Đại học Q!” Bạch Cảnh Văn làu bàu không vui.
“Nếu Hạ Trí yêu thích đội bơi Đại học Q, cậu ấy sẽ tự cố gắng để vào được đây.” Diệp Lân mỉm cười đáp lại.
“Tôi thấy là cậu cũng thích nhóc con này lắm rồi.” Bạch Cảnh Văn thì thầm.
Cuộc thi tiếp sức bắt đầu, Triệu Hùng bơi chặng đầu tiên, tạm đứng thứ hai trong bốn nhóm, tiếp đó là La Miện, đối thủ phía Nam Thành chẳng khác nào liều mạng, vượt qua La Miện, khiến đội bọn họ rơi xuống vị trí thứ ba.
Hạ Trí đứng bên cạnh, nhíu mày siết chặt tay, thầm cổ vũ cho đồng đội.
Khi Lâm Tiểu Thiên xuống nước, cậu cũng cố hết sức thu hẹp khoảng cách, tiếng hò reo của hai đội vang lên cuồng nhiệt, không khí dâng cao chưa từng thấy, ngay lúc Lâm Tiểu Thiên hoàn thành quãng bơi của mình, Hạ Trí lập tức lao xuống nước, đúng lúc đối thủ Giang Nghị ở làn bơi bên cạnh cũng vừa chạm nước.
Đoạn bơi dài một trăm mét khiến Lâm Tiểu Thiên kiệt sức, Triệu Hùng và La Miện cùng nhau kéo anh ta lên bờ.
Hạ Trí vừa bơi được mười mét, toàn bộ đội bơi Đại học Q đã hô vang: “Cố lên Hạ Trí! Cố lên Hạ Trí! Hạ gục Nam Thành đi!”
Đã từ rất lâu rồi, cậu chưa từng nghe ai đó gọi tên mình với sự nhiệt huyết mãnh liệt đến thế, cho dù cú chuyển mình tăng tốc làm vai cậu ê ẩm, đôi chân dần trở nên nặng nề, nhưng sâu trong lòng lại dâng trào một sức mạnh đang cuồn cuộn trào lên.
“Hạ Trí —— Xông về phía trước đi——”
Trong tiếng reo hò ấy, cậu như nghe thấy giọng của Diệp Lân.
Không phải âm điệu dịu dàng thường ngày, mà là một giọng nói mạnh mẽ, đầy quyết liệt và hừng hực ý chí: “Hạ Trí —— Kiên trì nào ——”
Trong đầu Hạ Trí giờ chẳng còn suy nghĩ gì nữa, mọi kỹ thuật hít thở hay động tác đều được thay thế bằng bản năng, cậu chỉ biết lao về phía trước, ngoài ra không nhớ gì khác.
Khi tay chạm vào thành bể, lúc đó, ngay khi vừa nổi lên khỏi mặt nước, ánh sáng rực rỡ làm cậu phải nheo mắt.
Hạ Trí nghe thấy tiếng hò hét cuồng nhiệt từ đội bơi Đại học Q, nhịp tim cậu hòa vào những tiếng cổ vũ ấy, ngay khi ngẩng lên, cậu thấy Diệp Lân đang quỳ một chân trên thành bể, mỉm cười nhìn mình.
Đó là nụ cười đầy thưởng thức, thậm chí có chút tự hào.
Như thể anh đang muốn nói: “Nhìn xem, chàng trai tôi mang tới chính là giỏi nhất đấy!”
Thứ hạng, huy chương, hay bất kỳ phần thưởng nào khác cũng không khiến Hạ Trí vui sướng bằng việc thấy anh đứng ở đích, đợi cậu.
“Anh Lân…” Hạ Trí quệt nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Sao thế? Không còn sức đứng dậy à?”
“Anh… Anh thật là… đẹp.”
Giọng của Hạ Trí lẫn với hơi thở gấp gáp, có chút khàn khàn vì bơi quá sức.
Diệp Lân hơi khựng lại, nhưng Lâm Tiểu Thiên cùng mấy người khác đã nhảy xuống nước, đùa nghịch với Hạ Trí.
Giang Nghị ở đường bơi bên cạnh nhìn Diệp Lân, nói: “Xem ra mùa giải giữa các trường đại học năm sau, Đại học Q các cậu sẽ có cặp đôi ngôi sao khóa chặt các giải bơi tự do cự ly ngắn rồi.”
“Cảm ơn.”
Các trận đấu cự ly trung bình và dài tiếp theo, Hạ Trí vẫn luôn bên cạnh Lâm Tiểu Thiên và mọi người, tay khoác vai cùng đứng trên bờ xem.
Khi đến lượt Cảnh Lạc thi đấu 800 mét, Hạ Trí cùng mọi người hết mình cổ vũ đến đỏ cả mặt, tía cả tai.
Với Hạ Trí, ngày hôm ấy trôi qua rất nhanh.
Cả đội túm tụm lại trong phòng tắm, cùng nhau tắm rửa, cười đùa bằng những câu chuyện không đâu vào đâu.
Nào là quần bơi họa tiết vịt vàng mà Lâm Tiểu Thiên yêu thích, nào là chuyện Triệu Hùng, người bề ngoài cục mịch, lại mê sữa tắm mùi dưa leo, Hạ Trí không nói gì, nhưng vẫn cười tươi khi nghe họ tán gẫu.
Chẳng biết ai khơi mào, bỗng dưng có người gọi tên Hạ Trí: “Hạ Trí! Có phải đang lén nghe bọn này nói chuyện không đấy! Cậu với anh Lân có vẻ thân thiết quá nhỉ, tới tới tới— cùng tám chuyện đi!”
“Ơ?” Hạ Trí ngừng lại một chút.
“Đúng đấy! Cùng tám chuyện nào! Hỏi cậu này, anh Lân đã từng nổi giận bao giờ chưa?”
“Tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận bao giờ…”
Thật ra, ngay cả gương mặt không cười của Diệp Lân, cậu cũng chưa từng thấy.
“Anh Lân có từng đùa giỡn cậu không?”
Giọng này là của Lâm Tiểu Thiên.
Hạ Trí nghĩ ngợi, Lâm Tiểu Thiên chắc cũng từng bị Diệp Lân trêu chọc nên mới hỏi thế, cùng chung cảnh ngộ, lại là đồng đội sát cánh bên nhau, kể ra một chút cũng không sao.
“Có một lần anh ta bảo chuẩn bị quà cho tôi, còn nói nếu không đến lấy đúng giờ thì quà sẽ hết hạn. Thế là tôi vội vàng đạp xe từ trường đến chỗ hẹn lấy quà. Kết quả món quà ấy chỉ là quyển sổ ghi chép thời trung học của anh ta. Mấy anh thấy có phải là anh ta muốn khoe chữ của mình đẹp không?”
“Ha ha ha ha! Anh Lân tự luyến quá rồi!”