Nhưng đã đến đây rồi, dù biết mình bị trêu chọc, sự tò mò vẫn thúc đẩy Hạ Trí giật phăng chiếc nơ.
Ai ngờ chiếc nơ còn che một dòng chữ nhỏ: Đối xử với tôi dịu dàng một chút.
“Dịu dàng cái đầu mày!”
Càng nói như vậy, Hạ Trí càng mất kiên nhẫn xé toạc lớp giấy gói, nhìn thấy một chiếc hộp giấy.
Trên hộp giấy có ghi: Tôi giao phó suy nghĩ của tôi cho cậu.
Trong lòng như bị lông vũ cào nhẹ, Hạ Trí giơ tay ấn ấn mắt.
Đây là Diệp Lân sao?
Làm ra những trò hoa lá cành này, có trẻ con không chứ!
Hình tượng hoàn hảo của Diệp Lân trong lòng Hạ Trí có dấu hiệu sụp đổ.
Cậu mở hộp ra, phát hiện bên trong lại là mấy quyển sổ tay!
Những quyển sổ tay này trông có vẻ cũ rồi, nét chữ bên trong phóng khoáng nhưng mạnh mẽ, là toàn bộ kiến thức trọng tâm mà Diệp Lân đúc kết được thời cấp ba.
Hạ Trí lật từng quyển ra xem, có toán, lý, hóa, có thể đúc kết được bộ khung như vậy, chẳng trách Diệp Lân ngày trước có thể vừa học vừa bơi mà vẫn giỏi cả hai.
Khi Hạ Trí lấy hết sổ tay ra, phát hiện dưới đáy hộp dán một tờ giấy nhớ, trên đó viết: Đừng lưu luyến tôi, cậu nên đi học rồi.
Hạ Trí đột nhiên nhớ ra mình còn phải về trường, vội vàng nhét sổ tay vào cặp, khóa cửa xuống lầu.
Vừa tiếng chuông reo vào lớp, Hạ Trí đã sải bước đến chỗ ngồi, ầm một cái nhét cặp vào ngăn kéo.
Tiết đầu buổi chiều là tiết ngữ văn, lại phải phân tích văn cổ, Sầm Khanh Miễn ngồi bên cạnh thở dài ngao ngán.
Hạ Trí cúi đầu, lén lút lấy sổ tay ra khỏi cặp.
“Mày xem sách đen à!” Đầu Sầm Khanh Miễn chồm tới, Hạ Trí trực tiếp giơ khuỷu tay đẩy cậu ta ra.
“Hẹp hòi! Sau này tao cũng không cho mày xem phim nữa!”
“Mày còn dám nhắc đến phim à?” Hạ Trí lạnh lùng liếc cậu ta.
Đúng vậy, cái phim gì mà bơi lội tình tứ, làm mới cả tam quan.
Sầm Khanh Miễn ngoan ngoãn rụt đầu về, giả vờ nghe giảng.
Nét chữ trong sổ tay của Diệp Lân rất đẹp, thỉnh thoảng còn liên hệ kiến thức với nhau, Hạ Trí thấy dễ hiểu vô cùng, đúng là cuốn sổ quý giá để ôn tập và học trước.
Khi cô giáo ngữ văn quay người lên bảng viết chữ, Hạ Trí lấy điện thoại ra, nhanh chóng trả lời Diệp Lân một tin nhắn “Đột”.
Cậu không hề lo lắng Diệp Lân sẽ không vui khi nhìn thấy tin nhắn trả lời này.
Ngay khi cậu vừa cất điện thoại vào ngăn kéo, tin nhắn của Diệp Lân đã đến.
Hạ Trí rất muốn biết Diệp Lân trả lời cậu thế nào, mở ra xem, chỉ có một chữ: Ao.
Ngón tay gõ trên màn hình mấy chữ, cuối cùng cậu vẫn dừng lại.
Diệp Lân trả lời như vậy là có ý gì?
Hạ Trí viết một tờ giấy đưa cho Sầm Khanh Miễn bên cạnh: “Tao nhắn một tin “đột”, đối phương trả lời “ao”, nghĩa là gì?
Sầm Khanh Miễn nở một nụ cười không mấy thiện cảm, chẳng mấy chốc đã trả lại tờ giấy cho Hạ Trí.
Hạ Trí vừa nhìn, suýt chút nữa đã đánh Sầm Khanh Miễn ngay tại lớp.
Đột nghĩa là f*ck you, vậy thì ao đương nhiên là come on baby!
Suốt một tiết ngữ văn, Hạ Trí đều tưởng tượng trong đầu, mình ngầu lòi giơ ngón giữa với Diệp Lân, rồi Diệp Lân mỉm cười, nghiêng mặt, thản nhiên đáp “Come on baby”, giọng lười biếng mà đầy từ tính.
Còn rất nguy hiểm.
Mãi đến khi hết tiết, Hạ Trí mới nhắn tin trả lời: Anh gửi chữ ao, nghĩa là gì?
Diệp Lân trả lời: Đột không phải là nghĩa ngược của ao sao?
Cả tiết mơ mộng hão huyền đều uổng phí, Hạ Trí liếc Sầm Khanh Miễn, khinh thường nói: “Thây ma mở não ra, thất vọng bỏ đi.”
Sầm Khanh Miễn cười cười: “Câu này tao từng nghe rồi, mày châm chọc tôi đầu óc rỗng tuếch mà!”
Hạ Trí lắc đầu: “Con bọ hung bên cạnh cười.”
Sầm Khanh Miễn cười hì hì: “Con bọ hung đó không phải là mày sao!”
Quả nhiên là Sầm Khanh Miễn, đến lúc đi ỉa cũng phải kéo Hạ Trí theo.
Thông thường, bài tập về nhà do giáo viên giao đều là dạng cơ bản, nghe giảng trên lớp một chút là có thể làm được, quan trọng là cách biến đổi và vận dụng công thức.
Khi Hạ Trí làm đến đề kiểm tra thử thì lối nghĩ bị tắc ở những câu hỏi lớn phía sau.
Quả nhiên, việc học vội vã trong một tuần không thể bù đắp ngay được những bài học mà cậu đã bỏ lỡ trước đó.
Chín giờ rưỡi tối, Hạ Trí định bỏ cuộc, đi ngủ sớm.
Nhưng vừa nằm xuống, nhớ đến Diệp Lân đã nói, sẽ xem thái độ của cậu để quyết định có đưa cậu đến Đại học Nam Thành vào cuối tuần hay không, cậu thấy mình vẫn nên chủ động tích cực một chút.
Cậu gọi điện cho Diệp Lân, nghe thấy tiếng chuông đang kết nối, Hạ Trí không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
Sau đó lại thấy mình bị làm sao ấy, Diệp Lân lại không phải con gái, cậu căng thẳng cái gì.
Khi tiếng “Alo” của Diệp Lân vang lên, trái tim Hạ Trí như bị ai đó kéo lên.
“Anh Lân, anh rảnh không?”
“Rảnh. Sao vậy?”
Qua điện thoại, giọng Diệp Lân rất nhẹ nhàng, Hạ Trí từ tai đến tim, không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy.
“Tôi có bài đại đáp không làm được.”
“Ồ, vậy cậu kết bạn với tôi trên WeChat, chụp ảnh gửi cho tôi xem.”
“Được.”
Lần này, là Hạ Trí chủ động kết bạn với Diệp Lân.
Cậu vừa gửi ảnh đi thì thấy Diệp Lân nhắn một tin: Đồ quỷ nhỏ, cuối cùng cũng phải kết bạn với tôi trên WeChat.
Hạ Trí gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu trêu chọc của anh, lập tức nhắn lại một tin: Lần trước là do tay tôi trượt.
Tiếp đó, Hạ Trí bắt đầu nghi ngờ, có phải Diệp Lân để trả thù cậu, mới nhắn tin bảo cậu giữa trưa chạy đến chung cư lấy quà anh chuẩn bị không?
Nghĩ lại, sao có thể chứ… Diệp Lân lại không phải người rảnh rỗi đến mức đau cả trứng như vậy.
Không lâu sau, Diệp Lân gọi điện lại, anh không hướng dẫn Hạ Trí làm bài từng bước một, mà hướng dẫn Hạ Trí cách suy nghĩ, còn đưa ra một vài kiến thức, bảo Hạ Trí về nhà lật lại sách giáo khoa cũ.
Lúc này, Diệp Lân đang nằm trên giường ký túc xá của trường đại học.
Ký túc xá là phòng bốn người, hai người còn lại đều đi tự học rồi.
Chỉ còn Trần Gia Nhuận đang ngồi đọc sách ở chiếc bàn nhỏ dưới gầm giường.
Đợi đến khi Diệp Lân cúp điện thoại, Trần Gia Nhuận không nhịn được lên tiếng: “Diệp Lân, từ bao giờ mà cậu nói chuyện lại dịu dàng, hiền lành, biết quan tâm đ ến người khác thế?”
“Bình thường tôi không như vậy sao?” Diệp Lân hỏi.
“Thôi đi. Tôi hỏi cậu cái gì, cậu có trả lời tôi bao giờ không? Cậu lại giả vờ ngây thơ, ở đó lừa ai chứ?”
“Tôi không giả vờ, tôi vẫn luôn ngây thơ mà.” Diệp Lân cười nói.
“Hừ.”
Trần Gia Nhuận đầy vẻ khinh thường.
“Gia Nhuận, tuần sau cậu không tham gia trận đấu tập với Đại học Nam Thành sao?”
“Hiện tại tôi vẫn là người tàn tật, đi thì còn bị một đám người quan tâm đ ến tiến độ phục hồi của tôi, thôi bỏ đi.”
“Vậy tôi sẽ để cậu trai kia thay cậu thi đấu.”
Trần Gia Nhuận lập tức tập tễnh đến bên giường Diệp Lân, dùng sức lay anh.
“Tôi còn chưa chết đâu! Cậu đã vội vàng tìm người thay thế tớ rồi! Cậu có nhân tính không vậy!”
“Với cậu, không cần nhân tính.”
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu chụp ảnh không dùng phần mềm làm đẹp rồi!”
Trên tay Diệp Lân đang cầm một quyển sách dạy nấu ăn, lật đến trang đậu tương hấp sườn: “Tôi lại không thích làm đẹp như cậu, mở phần mềm làm đẹp để làm gì?”
“Đó là vì phần mềm làm đẹp trước linh hồn méo mó của cậu cũng bất lực!”
Thứ sáu, Diệp Lân rất giữ lời, mang đồ bơi của Hạ Trí đến, còn mua cho cậu hai bộ quần bơi nhanh khô mới.
“Anh Lân, đây là cho tôi sao?”
“Ừ, coi như thưởng cho cậu vì ngày nào cũng làm bài tập đầy đủ.”
“Vậy… Chủ nhật anh sẽ đưa tôi đến Đại học Nam Thành?”
“Ừ.” Diệp Lân gật đầu.
“Nhưng mẹ tôi sẽ không đồng ý đâu.” Hạ Trí thở dài.
“Ồ, vậy phải xem ai mở lời.”
Thế là buổi tối, khi Hạ Trí đang làm bài tập bên trong, cậu dựng tai nghe Diệp Lân và thái hậu nương nương nói chuyện.
“Cô ơi, chủ nhật cháu muốn đưa Hạ Trí đến Đại học Nam Thành một chuyến, Đại học Nam Thành và Đại học Sư phạm Nam Thành sẽ tổ chức một buổi tranh luận.”
“Ồ, như vậy à…” Quả nhiên Trần Phương Hoa có chút do dự, bà không muốn để Hạ Trí đến thành phố lân cận, thà để cậu ở nhà làm thêm một bộ đề.
“Tuần này, Hạ Trí rất chăm chỉ, phải từ từ tiến lên. Ép quá chặt, cứ cắm đầu làm bài, cháu sợ cậu ấy sẽ mệt mỏi, chán nản. Cháu thấy nếu Hạ Trí dành thời gian còn lại để đọc sách tử tế thì vẫn có khả năng đỗ vào Đại học Nam Thành.”
“Thật… Thật sao?” Trong giọng nói của Trần Phương Hoa mang theo sự vui mừng: “Cháu đừng an ủi cô nhé!”
“Chuyện này chúng ta phải thực tế, nếu cháu cho cô những ảo tưởng không thực tế thì cũng không tốt. Lần này đưa Hạ Trí đi, một là để cậu ấy thư giãn một chút, cảm nhận không khí của Đại học Nam Thành. Biết đâu có thể khiến cậu ấy có động lực học tập hơn.”
“Dự đoán và viễn cảnh” của Diệp Lân về tương lai của Hạ Trí khiến mẹ Hạ Trí vô cùng xúc động.
“Hai là, cháu cũng muốn đến nghe buổi tranh luận. Thực ra trong buổi tranh luận có rất nhiều quan điểm rất sắc bén, có thể mở rộng tư duy, giúp Hạ Trí sắp xếp luận điểm và lập luận của mình khi viết bài văn.”
Giọng nói của Diệp Lân rất bình tĩnh, nghe vào tai Trần Phương Hoa, rất có lý.
Hạ Trí nắm chặt bút, hoàn toàn không ngờ Diệp Lân có thể nghiêm túc nói bậy bạ như vậy.
Tranh luận cái gì của Đại học Nam Thành và Đại học Sư phạm Nam Thành chứ!
Rõ ràng là đi tham gia trận đấu tập giữa Nam Thành và trường Q mà!
Đợi đến khi Diệp Lân đi vào, Hạ Trí cúi đầu, giả vờ làm bài tập.
“Bài này, còn bài này nữa đều sai rồi. Không tập trung gì cả!”
Hạ Trí ngước mắt lên: “Đó là vì anh nói dối quá tự nhiên, tôi còn chẳng buồn nghe!”
Diệp Lân ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi.
“Đây là lời nói dối có thiện ý. Hơn nữa chuyện tranh luận là thật. Mau làm bài tập của cậu đi, không thì chủ nhật đừng hòng đi đâu.”
Có động lực, Hạ Trí hăng hái làm bài.
Sáng thứ bảy, Hạ Trí như thường lệ đến bể cá heo, chơi với Bĩ Bĩ.
Không giống như vẻ thờ ơ trước đây, Hạ Trí vừa mới đi vào, Bĩ Bĩ đã bơi đến bờ, thò đầu ra chờ Hạ Trí xuống.
Hạ Trí vừa xuống nước, Bĩ Bĩ lập tức quấn lấy cậu, trơn tuột lúc thì cọ cọ vào Hạ Trí, lúc thì chui vào lòng cậu.
“Được rồi, được rồi Bĩ Bĩ!”
Hạ Trí xoa xoa lưng Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ mới ngoan ngoãn, yên lặng dừng lại bên cạnh Hạ Trí, ngẩng đầu lên, vẻ rất thích thú.
“Em thích được người ta xoa như vậy lắm sao?”
Bĩ Bĩ vụt một cái bơi đi, lại bắt đầu quấn quanh Hạ Trí may mà Hạ Trí bơi giỏi, không thì đã chìm nghỉm từ lâu rồi.
“Bĩ Bĩ đừng nghịch nữa!”
Nhưng Bĩ Bĩ quá sung sức, Hạ Trí muốn túm lấy vây lưng của nó, tên này còn cố tình dùng vây lưng trượt qua lòng bàn tay Hạ Trí, dọc theo eo Hạ Trí bơi đến sau lưng cậu.
“Tên nhóc này——Anh không tin là không bắt được em!”
Ai ngờ tên nhóc này lại chui ra từ phía dưới Hạ Trí, vây bên cố tình trượt qua hai chân Hạ Trí, sau đó lật bụng lên bắt đầu khoe khoang.
“Cho em chút ánh nắng là em lại rực rỡ như vậy!”
Hạ Trí hung dữ bơi tới, giơ nắm đấm lên như muốn đánh nó.
Nhưng không ngờ chú cá heo nhỏ lại há miệng ngậm lấy tay Hạ Trí.
Vốn tưởng sẽ đau, Hạ Trí phát hiện Bĩ Bĩ chỉ dùng răng cọ cọ tay cậu, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy cổ tay cậu cọ cọ, điều này khiến Hạ Trí đột nhiên nhớ đến hồi nhỏ, cô nghiên cứu sinh vật biển đã nói với cậu rằng, cá heo sẽ dùng cách này để bày tỏ sự thích thú.
Còn cá heo trưởng thành thì sao… Lúc đó cô ấy không nói tiếp, chỉ cười.
Hạ Trí sau khi lớn lên cuối cùng cũng hiểu ra, cá heo trưởng thành đương nhiên là dùng để tỏ tình rồi!
Hạ Trí xoa xoa Bĩ Bĩ, nghiêm túc nói: “Bĩ Bĩ, hồi nhỏ em cắn anh là nũng nịu. Lớn rồi thì không được làm vậy với anh nữa.”
Bĩ Bĩ dường như hiểu được, trên mặt vẫn cười nhưng có vẻ hơi giận dỗi, cắn mạnh hơn một chút nhưng ngay cả khi Bĩ Bĩ ngang ngược, nó cũng không làm Hạ Trí bị thương.
“Bĩ Bĩ, em phải làm đứa con ngoan nhất trên đời này.” Hạ Trí cốc nhẹ vào trán nó.
“Á!” Bĩ Bĩ nghiêng đầu, đuôi quẫy bắn nước vào mặt Hạ Trí.
Ý rất rõ ràng, Bĩ Bĩ không muốn làm đứa con ngoan.
Hạ Trí và Bĩ Bĩ thi bơi với nhau mấy vòng, mỗi lần Bĩ Bĩ bơi qua bơi lại mấy lần là lại đến quấy phá Hạ Trí, không thì chặn trước đường bơi của Hạ Trí, không thì bơi từ bờ bên kia sang, dùng mõm chạm vào Hạ Trí. Mỗi lần Hạ Trí quay mặt đi né tránh, Bĩ Bĩ lại càng quấy phá dữ dội hơn.
Hạ Trí mệt rồi, nằm trên mặt nước, Bĩ Bĩ biết lúc này mà còn quấy phá nữa thì Hạ Trí sẽ tức giận, thế là dừng lại bên cạnh Hạ Trí.
“Bĩ Bĩ, em còn nhớ người mà anh đã nói với em, Diệp Lân không?”
Đầu Bĩ Bĩ nhô lên, rồi lại chìm xuống, đây là nó đang gật đầu.
“Anh ta nói, ngày mai sẽ cùng anh bơi bốn nhân một trăm mét. Hồi nhỏ anh đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần, không ngờ lại thành sự thật, mặc dù chỉ là trận đấu tập, không phải trận đấu thật… Nhưng anh cứ thấy, những giấc mơ hồi nhỏ của anh đều sẽ trở thành sự thật.”
Hạ Trí nhìn ánh nước lấp lánh phản chiếu trên trần nhà, có chút mơ màng.
Im lặng một lúc, Bĩ Bĩ đột nhiên dùng mõm chạm vào Hạ Trí, há miệng kêu hai tiếng.
Hạ Trí nhìn nó, không hiểu Bĩ Bĩ làm sao, Bĩ Bĩ lại bơi đến bờ bể bơi, Hạ Trí mới hiểu ra Bĩ Bĩ muốn thi bơi với cậu.
Bĩ Bĩ nghe hiểu Hạ Trí Chủ Nhật sẽ đi thi đấu, đây là muốn cùng cậu luyện tập.
“Ôi chao, tên nhóc này…”
Hạ Trí thấy Bĩ Bĩ đáng yêu như thiên thần vậy.
Chỉ là lúc thi đấu, vẫn bị nó hành cho tơi tả.
Hạ Trí lau nước trên mặt, chú cá heo nhỏ lập tức tiến lại gần, hôn khắp mặt cậu, Hạ Trí còn chẳng kịp né.
“Ngứa quá! Đồ hỗn đản mau cút đi!”
Hạ Trí bơi đi, Bĩ Bĩ vẫn tiếp tục đuổi theo Hạ Trí, khuôn mặt tươi cười đáng yêu trong nước xấu xa vô cùng, như thể đang đắc ý——Ai bảo cậu bơi không nhanh bằng tớ!
Bắp chân Hạ Trí bị mỏ Bĩ Bĩ chạm nhẹ, tên này còn cố tình từ sau đầu gối Hạ Trí cọ xuống mắt cá chân.
Hạ Trí quay người lại, đẩy Bĩ Bĩ ra, làm cho nó một động tác “Cút đi”
Bĩ Bĩ lại tiến lại gần, chọc vào eo Hạ Trí.
Hạ Trí né tránh, Bĩ Bĩ lại tiếp tục, thích thú vô cùng.
Hạ Trí nổi lên, hét lớn: “Chẳng trách em tên là Bĩ Bĩ! Nếu anh là con gái, em đã bị tát cho rồi!”
Bĩ Bĩ nổi lên mặt nước, há miệng kêu hai tiếng rất vui vẻ.
Nụ cười của nó, đáng yêu nhưng có chút không hoàn hảo.
Hạ Trí không hiểu sao lại nhớ đến câu thoại sến súa trên tivi—— Em cứ kêu đi, em cứ kêu đi, kêu đến khản cả cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu em đâu!
Cũng không biết có phải là ảo giác không, Bĩ Bĩ dường như rất thích eo Hạ Trí, không dùng đầu dựa vào thì cũng dính chặt không rời.
Hạ Trí để tránh Bĩ Bĩ, mệt lử cả người.
Cậu nằm trên bờ thở hổn hển, Bĩ Bĩ vẫn còn sức nhảy lên khỏi mặt nước, xoay ba vòng!
“Đáng ghét thật! Em là cá heo, sức khỏe tốt lắm đúng không!”
Bĩ Bĩ lắc đầu trong nước, há miệng, có vẻ rất vui vẻ, Hạ Trí không nhịn được, cầm lấy quả bóng màu cam ở bờ, ném thẳng vào mặt nó.
Kết quả Bĩ Bĩ một ngậm bắt lấy, nhả lên bờ.
Hạ Trí tức muốn chết nhưng không còn cách nào khác.
Hạ Trí lại ném xuống, Bĩ Bĩ lại ngậm lên.
Hạ Trí dứt khoát ngồi trên bờ, Bĩ Bĩ ở gần Hạ Trí, lúc thì áp sát bắp chân Hạ Trí nổi lên, lúc thì cọ vào mắt cá chân Hạ Trí lao lên, Hạ Trí luôn chuẩn bị sẵn sàng để dẫm Bĩ Bĩ đang ngoi lên.
Cả một trò chơi “Đập gián” dưới nước.
Bĩ Bĩ còn cố tình đi húc vào lòng bàn chân Hạ Trí.
Chơi mãi chơi mãi, Bĩ Bĩ vui quá, đột nhiên kêu lên một tiếng lao lên, vây bên quét qua hai chân Hạ Trí, mõm suýt đụng vào chỗ không nên đụng.
Hạ Trí sợ đến ngã ngửa ra sau, vô cùng lang bái.
Ai ngờ chú cá heo nhỏ nằm trên người Hạ Trí, bụng áp vào Hạ Trí, hai vây quờ quạng trên chân Hạ Trí một cái, rồi lại trượt xuống nước.
Hạ Trí cầm quả bóng ném nó một cái.
“Thằng nhóc kia—— vừa liếc cái gì thế!”
“Áo——”
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua trong chớp mắt.
Lúc chia tay, Hạ Trí theo lẽ thường sẽ trao cho Bĩ Bĩ một nụ hôn tạm biệt dưới nước nhưng khi Hạ Trí lên bờ, Bĩ Bĩ chỉ nhìn cậu, ánh mắt u uất, con quỷ nhỏ vừa rồi còn rất ghê gớm, giờ lại đáng thương đến vậy.
“Bĩ Bĩ, tuần sau gặp nhé.”
“Áo…”
Ngay cả tiếng kêu cũng yếu ớt hẳn đi.
Ngày hôm sau, Diệp Lân thực sự đã mua vé tàu hỏa, đưa Hạ Trí đến Đại học Nam Thành.
Sau khi cả hai ngồi xuống, Hạ Trí không nhịn được hỏi Diệp Lân: “Anh Lân, anh thực sự nghĩ tôi có thể thi đỗ vào Nam Thành sao?”
Diệp Lân quay mặt lại, nheo mắt: “Ý cậu là gì? Cậu dám đăng ký vào Nam Thành à?”
“Tôi chỉ nói thôi mà… Tôi đăng ký vào Học viện Văn lý thành phố T là được rồi.”
“Tiểu Trí à, cậu đúng là không sợ chết mà.”
Xung quanh toàn là hành khách vừa lên tàu đang tìm chỗ ngồi nhưng giọng nói của Diệp Lân lại rất rõ ràng.
“Không đến nỗi… Chả lẽ ngay cả Học viện Văn lý thành phố T tôi cũng không thi nổi sao?”
“Tôi làm gia sư cho cậu, mục tiêu của cậu chẳng phải nên là Đại học Q sao?”
Vừa dứt lời Diệp Lân, Hạ Trí đã bị chính nước bọt của mình làm sặc.
“Anh Lân——anh đừng đùa nữa! Thi đỗ vào Đại học Q ư? Tôi mới thực sự là to gan lớn mật!”
“Đến tháng sáu năm sau, cậu sẽ biết mình có to gan lớn mật hay không.”
Biểu cảm của Diệp Lân không giống như đang đùa, khiến Hạ Trí có chút mơ hồ.
Đại học Nam Thành cũng là một trường đại học tổng hợp nổi tiếng, hơn nữa còn đầu tư rất nhiều vào thể thao, trường này có bể bơi riêng.
Hạ Trí nhìn xung quanh, mặc dù là Chủ Nhật nhưng trong trường vẫn có không ít người ra vào.
Họ không giống như những học sinh lớp mười hai khổ sở, tiếng nói cười không ngớt. Hạ Trí còn có thể nhìn thấy trên bảng thông báo đủ loại thông báo hoạt động của câu lạc bộ, nào là biểu diễn kịch, cuộc thi ca sĩ của trường,…
Còn có thông báo về trận đấu tập giữa đội bơi của Đại học Nam Thành và Đại học Q.
Khi Hạ Trí đang xem, Diệp Lân cũng dừng lại, rất kiên nhẫn chờ Hạ Trí xem xong.
Lúc này, có người gọi tên Diệp Lân.
“Anh Lân! Cậu thực sự đến rồi! Tuyệt quá!”
Là Lâm Tiểu Thiên đã từng chặn Diệp Lân ở bể bơi của khách sạn Huệ Minh lần trước.
“Tôi thả chim bồ câu cho cậu, nhưng không dám thả chim bồ câu Lạc Ly.”
“Nhưng hôm nay Lạc đại ca không có ở đây, cậu ấy bảo cậu dẫn đội.” Lâm Tiểu Thiên gãi gãi gáy.
Diệp Lân có chút ngạc nhiên: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
“Cậu ấy nói… Gia Nhuận đại ca cứ giả vờ chấn thương chưa lành, cậu ấy phải đích thân đưa Gia Nhuận đại ca đi bệnh viện kiểm tra lại!”
“Ồ.” Diệp Lân cười cười: “Đáng đời.”
Trần Gia Nhuận ở trong ký túc xá ăn chơi lười biếng quá lâu rồi, ai cũng oán giận.
“Lạc đại ca bảo chúng ta không cần lo sẽ thua quá thảm, cậu ấy nói cậu sẽ dẫn theo quân tiếp viện…” Ánh mắt của Lâm Tiểu Thiên dừng lại trên người Hạ Trí bên cạnh, kinh ngạc nói: “Ái chà! Là thằng nhóc này! Cậu ấy là sinh viên trường mình sao?”
Hạ Trí đút tay vào túi, không nói một lời, trông rất lạnh lùng và ngầu.
Hơn nữa lần trước ở bể bơi khách sạn, Hạ Trí đã đánh bại Lâm Tiểu Thiên, khiến Lâm Tiểu Thiên cảm thấy bị áp đảo về mặt tinh thần.
Diệp Lân đi tới, một tay khoác vai Lâm Tiểu Thiên, hạ giọng nói: “Các cậu không nói thì Nam Thành làm sao biết được? Họ chỉ nghĩ Hạ Trí là sinh viên năm nhất thôi!”
Lâm Tiểu Thiên nghiêng đầu nói: “Anh Lân… như vậy không tốt lắm đâu? Đây là gian lận mà?”
Diệp Lân cười: “Nếu sau này cậu ấy thi đỗ vào Đại học Q thì không tính là gian lận nữa!”
Lâm Tiểu Thiên trông có vẻ là một đứa trẻ ngay thẳng.
“Nhưng phải đến năm sau, cậu ấy thi đỗ thì chúng ta mới không bị coi là gian lận chứ?”
“Cậu cứ nói xem, các cậu có muốn thắng không?”
“Muốn chứ.”
“Vậy thì hãy gạt bỏ lương tâm của mình đi và hòa thuận với Hạ Trí!”
Lâm Tiểu Thiên liếc nhìn Hạ Trí, nhớ lại biểu hiện của Hạ Trí hôm đó, ngay lập tức vứt bỏ lương tâm, đi đến trước mặt Hạ Trí.
“Này! Hôm nay phải thể hiện tốt đấy! Phải cho đám người Nam Thành kia biết, lực lượng dự bị của đội bơi nam Đại học Q chúng ta hùng hậu lắm!”
“Hả?” Hạ Trí không hiểu.
Trên đường đi đến bể bơi, Diệp Lân vừa đi vừa giải thích cho Hạ Trí.
“Thực ra trận đấu tập lần này chủ yếu là để cho những người mới vào đội bơi thích nghi với nhịp độ thi đấu. Còn những người giỏi, ví dụ như tôi thì chỉ đứng xem thôi.”
“Anh chắc là giúp người mới thích nghi với nhịp độ thi đấu, hay là khoe khoang với người khác đây?” Hạ Trí hỏi một cách lạnh lùng.
Trước đó, cậu còn tưởng Diệp Lân sẽ ra sân nhưng bây giờ xem ra có khi không ra sân thì thôi, anh còn chẳng thèm thay đồ bơi.
“Ừm… Có thể coi là khoe khoang với nhau. Đều muốn cho đối phương biết, con của mình nuôi một thời gian là có thể xuất chuồng rồi!”
“Các anh rốt cuộc là đội bơi hay là nuôi lợn vậy?”
Diệp Lân đột nhiên không nói gì nữa, Hạ Trí còn đang nghĩ chỉ là nói đùa thôi, không coi là bất kính với đội bơi Đại học Q chứ?
Ai ngờ Diệp Lân kéo tai Hạ Trí, thấu lại gần thì thầm: “Vậy cậu có muốn để tôi nuôi không?”
Vai Hạ Trí nhún lên, hơi thở của Diệp Lân như muốn thấm vào da cậu.
“Tôi không phải lợn con!”
Ai ngờ Diệp Lân đột nhiên hét lên: “Ái chà! Lợn con nhà tôi có thai rồi! Rốt cuộc là ai làm vậy!”
Không ít học sinh đi ngang qua đều ngây người.
Hạ Trí cúi đầu, giả vờ không quen Diệp Lân, khoác vai Lâm Tiểu Thiên đang ngây người đứng bên cạnh: “Chúng ta đi! Để anh ta ở đây phát thanh chuyện lợn con có thai!”
Đến bể bơi của Đại học Nam Thành, Hạ Trí nhìn đường bơi tiêu chuẩn dài năm mươi mét, ngẩn người.
Bên kia, huấn luyện viên của Nam Thành là Chu Tường đang chào hỏi với huấn luyện viên của đội bơi Đại học Q là Bạch Cảnh Văn.
“Ái chà! Thái Bạch Kim Tinh, lâu rồi không gặp, trông anh tiều tụy quá! Có phải dạo này đội bơi tuyển sinh không tốt, buồn phiền lắm không!”
“Lão Chu! Tôi không phải tuyển sinh không tốt, mà là tuyển sinh quá tốt, huấn luyện không xuể, cổ họng cũng khản đặc rồi!”
Hai người giả vờ ôm nhau, giọng nói rất lớn, như thể sợ các thành viên của cả hai đội không nghe thấy.
Theo Hạ Trí thấy, hành động của họ vừa phù phiếm vừa trẻ con, chẳng phải mọi thứ đều phải được phân định trong bể bơi sao?
Diệp Lân mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, đeo ba lô thể thao bước vào, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Anh khác với những thành viên mới đầy căng thẳng, lo lắng về việc mình thể hiện không tốt, trên mặt nở nụ cười rất thoải mái.
“Ôi chao, tôi còn tưởng Trần Gia Nhuận bị thương không thi đấu thì thôi, đến cả đội trưởng Lạc Ly cũng không đến, thảo nào các anh ngông cuồng đến vậy! Hóa ra Diệp Lân lại đến!” Chu Hướng đi tới, vỗ vai Diệp Lân: “Cậu nói xem, một năm nay cậu không thi đấu, rốt cuộc là sao vậy?”
“Đợi một người khiến tim tôi đập nhanh hơn.” Diệp Lân cười nói.
“Cậu nhóc này, còn đùa với tôi!”
Bên cạnh, Lâm Tiểu Thiên rất nhiệt tình giới thiệu Hạ Trí với những đồng đội khác.
“Đây là bạn của anh Lân, định gia nhập đội bơi của chúng ta. Huấn luyện viên Bạch nhìn xem, chúng em sớm muộn gì cũng phải tập luyện cùng nhau, chi bằng làm quen sớm, thích nghi sớm!”
Lâm Tiểu Thiên nói rất nghiêm túc, Hạ Trí thực sự cảm thấy như thể mình sắp vào Đại học Q năm sau vậy.
“Ồ! Cậu học khoa nào? Sao lại vào đội muộn thế!”
Hạ Trí lúc này mới hiểu ra, mọi người đều hiểu lầm cậu là sinh viên Đại học Q, muộn mấy tháng mới quyết định gia nhập, nhất thời không biết giải thích vấn đề này như thế nào. Dù sao thì nói thật, cậu có còn được xuống nước không?
Lúc này, Diệp Lân đi tới, xoa đầu Hạ Trí: “Phải xem hôm nay cậu thể hiện tốt không, Thái Bạch Kim Tinh mới chịu nhận cậu!”
Hạ Trí rất ngạc nhiên, hỏi Diệp Lân: “Anh cũng nói với huấn luyện viên của anh rồi sao?”
“Ừ.” Diệp Lân trả lời một cách đương nhiên: “Huấn luyện viên là người sắp xếp cuộc thi. Huấn luyện viên không đồng ý, làm sao để cậu đi thi đấu?”
Lúc này, Bạch Cảnh Văn đứng cách đó không xa, ra hiệu “tới đây” với Diệp Lân và Hạ Trí.
Diệp Lân liền dẫn Hạ Trí đi tới.
“Con dâu xấu xí thì cũng phải ra mắt bố mẹ chồng thôi.”
“Anh mới là con dâu xấu xí!”
Hạ Trí đi đến trước mặt Bạch Cảnh Văn, vị huấn luyện viên này rất cao, là người đã giải nghệ từ đội tuyển quốc gia, vóc dáng không hề lỏng lẻo vì giải nghệ, ngược lại ông ấy vẫn giữ thói quen luyện tập, trông rất cao lớn và có sức uy hiếp.
Cái tên Bạch Cảnh Văn nghe có vẻ rất nho nhã nhưng khi ông ấy không nói đùa thì rất nghiêm túc.
“Huấn luyện viên Bạch, chào thầy.” Hạ Trí cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.
“Ừm. Thực ra theo lý mà nói, tôi sẽ không để người không phải đội bơi Đại học Q tham gia trận đấu tập như thế này. Dù sao thì mọi người đều rất khó khăn mới có được một cơ hội rèn luyện, ai cũng tranh nhau.”
Hạ Trí cũng biết, một đội mạnh như Đại học Q thì sự cạnh tranh nội bộ đương nhiên sẽ lớn hơn.
“Nhưng Diệp Lân nói với tôi, cậu là con trai của Hạ Vân, vì vậy tôi quyết định cho cậu cơ hội này, để cậu tạm thời trở thành một thành viên của chúng tôi. Nếu cậu thể hiện không tốt, sau này nên đi đâu thì đi.”
Hạ Trí không ngờ rằng, đối phương lại quen biết bố mình.
“Tôi và bố cậu trước đây là đồng đội, còn ở chung một phòng ký túc xá. Bố cậu là niềm tự hào của thế hệ vận động viên bơi lội cùng thời với chúng tôi, nếu cậu làm mất mặt bố cậu, tôi sẽ đá chết cậu.”
Lúc đó, Hạ Trí nhìn thấy sự kỳ vọng trong đôi mắt nghiêm khắc của Bạch Cảnh Văn.
Cậu đã bỏ trống gần ba năm, cơ hội đầu tiên tham gia cuộc thi bơi lội thực ra là nhờ bố cậu mới có được.
“Lâm Tiểu Thiên, cậu lại đây, dẫn Hạ Trí đi thay quần áo, giúp cậu ấy kéo giãn cơ khởi động nữa!”
“Vâng!”
Khi Hạ Trí bị Lâm Tiểu Thiên dẫn đi, Bạch Cảnh Văn mới nhìn về phía Diệp Lân.
“Hôm nay cậu sẽ không lại ngủ trong bể bơi chứ?”
“À… Không biết nữa.” Diệp Lân đút tay vào túi, ngẩng đầu lên.
“Cậu nói, xếp cậu và Hạ Trí vào cùng một lượt thi, tôi thấy không sao. Nhưng cậu yêu cầu thi tiếp sức, để Hạ Trí bơi chặng cuối, tại sao vậy?”
“Thi tiếp sức là trường hợp duy nhất em hoàn toàn không thể thi đấu cùng lúc với cậu ấy, để cậu ấy bơi chặng cuối thay em đi. Cậu ấy làm được mà.” Diệp Lân sờ mũi.
“Cậu nói có cậu ấy ở đó thì cậu sẽ không mơ màng… Cậu nói thật chứ?” Bạch Cảnh Văn cau mày.
“Em cũng không biết là thật hay giả nên mới cần thử xem sao.” Diệp Lân khẽ gõ vào người Bạch Cảnh Văn: “Nếu em ngủ quên, nhớ kéo em dậy nhé.”
“Bệnh thần kinh.”
Bạch Cảnh Văn nói vậy nhưng trong lòng thực sự lo lắng.
Bên kia bờ hồ bơi, đội trưởng đội nam của đội bơi Nam Thành là Giang Nghị đứng bên cạnh huấn luyện viên Chu nói: “Nhìn Diệp Lân và Bạch Cảnh Văn nói chuyện vui vẻ như vậy, có lẽ cơ thể cậu ta đã thực sự hồi phục rồi.”
Huấn luyện viên Chu cau mày lắc đầu: “Hôm đó, Lạc Ly nhảy xuống nước cứu Diệp Lân, cảnh tượng đó cậu cũng thấy rồi, chắc chắn không phải vấn đề nhỏ.”
Giang Dũng không nói gì, lấy bảng phân nhóm thi đấu của hai đội ra.
“Diệp Lân chỉ tham gia hai nội dung bơi tự do. Năm mươi mét và một trăm mét. Đều là những nội dung rất cần sức bộc phát.”
“Nhưng cậu ta không tham gia một nội dung trung bình nào sao?” Huấn luyện viên Chu hỏi.
“Ừm, chúng ta hãy xem Diệp Lân có thể bơi như thế nào. Năm ngoái sau khi cậu ta bỏ cuộc, tôi và Lạc Ly, Trần Gia Nhuận gặp mặt, có hỏi thăm tình hình của Diệp Lân, họ đều không nói Diệp Lân phải nhập viện hay gì, không giống như cơ thể thực sự có vấn đề.”
“Nhưng một năm không tham gia thi đấu, dù sao cũng có vấn đề. Đội nam của Đại học Q ở nội dung bơi tự do này vẫn tương đối yếu, xem xem năm nay họ có tuyển được người mới nào có thể đe dọa chúng ta không.”
Diệp Lân đeo ba lô, bước vào phòng thay đồ, lập tức nhìn thấy Lâm Tiểu Thiên đang kéo giãn cơ với Hạ Trí, xung quanh là ánh mắt tò mò của những thành viên khác của đội năm nhất và năm hai.
Họ đều đang đoán Hạ Trí là ai, tại sao lại được Diệp Lân đích thân dẫn đến.
Dáng người của Hạ Trí rất đẹp, đặc biệt là khi cậu xoay người, đường nét ở eo và lưng khiến người ta liên tưởng đến câu “Trường phong vạn dặm đưa chim nhạn mùa thu”, đó là sức mạnh và sự sảng khoái ở ranh giới giữa thiếu niên và đàn ông.
Trên môi Diệp Lân nở nụ cười nhưng ánh mắt lại đăm chiêu.
Lúc này Hạ Trí cúi đầu, hai tay móc vào cạp quần thể thao, kéo xuống, để lộ cả phần lưng.
Diệp Lân không nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng mặt.
Hạ Trí đã mặc quần bơi bên trong từ trước, chiếc quần bơi bó sát hoàn toàn phô bày vóc dáng của cậu, đó không phải là cơ bắp được rèn luyện cố ý trong phòng tập thể hình, mà là những đường nét được dòng nước tạo nên, đặc biệt là đôi chân đó, ánh mắt vừa chạm vào đã muốn hóa thành dòng nước cuồn cuộn, bao bọc lấy chúng, theo chúng chảy xiết.
“Anh Lân, cậu đến rồi!” Lâm Tiểu Thiên đến trước mặt Diệp Lân.
“Ừ.” Diệp Lân cười cười.
Dù sao thì trong số các thành viên tham gia thi đấu hôm nay, Diệp Lân là người có thâm niên nhất và thành tích cũng rực rỡ nhất.
Những thành viên trẻ mới vào đội hầu như chưa tiếp xúc nhiều với Diệp Lân, đều dùng ánh mắt tò mò và dò xét nhìn anh, chỉ là ánh mắt này không hoàn toàn là sùng bái.
Hạ Trí có thể hiểu ngay suy nghĩ của họ, họ cũng đang nghi ngờ, Diệp Lân đã hồi phục chưa? Anh còn có thể lợi hại như trước không?
Một người thông tuệ như Diệp Lân, sao có thể không hiểu ánh mắt của người khác nhưng anh lại có thể vô tư đi đến trước mặt Hạ Trí, vòng tay qua cổ Hạ Trí, áp sát vào tai cậu, rõ ràng là giọng nói mang theo ý cười nhưng lại rất nghiêm túc.
“Hạ Trí, mỗi nội dung sẽ chia làm hai bảng đấu vòng loại, sau vòng loại sẽ trực tiếp vào chung kết. Cố gắng thể hiện tốt.”
“Biết rồi.”
Hạ Trí vô thức nghiêng đầu, cậu không thích có người nói chuyện bên tai mình, vì cảm giác ẩm ướt đó rất khó chịu.
Nhưng hơi thở của Diệp Lân lại khác, trong sự ấm áp của nó mang theo một sự dứt khoát gọn gàng, giống như lực đẩy mỗi lần anh xuất phát và nhập nước nhưng sau khi rơi xuống lại có thể lặng lẽ chìm vào.
“Đúng rồi, nếu lần này tôi thắng anh thì sao?” Hạ Trí không nhìn Diệp Lân, như đang tự nói với chính mình.
Từ góc độ của Diệp Lân, anh có thể nhìn thấy hàng mi rũ xuống của Hạ Trí, hàng mi của cậu không dài nhưng lại mang theo chút gì đó bướng bỉnh, cộng thêm sống mũi cao thẳng, sự đối lập giữa sự mềm mại và cứng rắn này lại tạo nên một hiệu ứng khiến người ta ngứa ngáy.
“Ừm, cậu thích tôi như vậy… Nếu cậu thắng tôi, tôi miễn cưỡng giao nộp bản thân cho cậu vậy.”
Diệp Lân tỏ vẻ suy nghĩ chín chắn.
Kể từ khi nhìn thấy những lời Diệp Lân viết trên hộp quà, Hạ Trí đã có sự chuẩn bị tâm lý cho một Diệp Lân như thế này.
Biết nói đùa, chứng tỏ giữa họ đã quen thuộc với nhau.
Hạ Trí lạnh lùng trên mặt nhưng trong lòng lại rất mong Diệp Lân có thể ngày càng thân thiết với cậu, tốt nhất là thân thiết đến mức không có gì không thể nói.
“Ha ha, được, vậy thì tôi chắc chắn sẽ nhận cho bằng được.”
Hạ Trí đi ngang qua Diệp Lân, buông lại nửa câu sau: “Đến lúc đó anh chịu trách nhiệm mang nước rửa chân, cọ bồn cầu, giặt quần bơi cho tôi.”
“Tôi còn có thể làm ấm giường. Việc này tôi làm rất tốt.” Diệp Lân tiếp lời.
“Anh mơ đẹp đấy!”