Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 23: Cởi tôi ra đi




Hạ Trí cứng đờ tại chỗ, cậu rất không muốn Diệp Lân giống như mẹ mình, coi việc học là tất cả, cho rằng bơi lội là thủ phạm khiến cậu học hành sa sút.

“Cũng coi như vậy đi…”

Anh sẽ nói gì đây?

Nói với cậu rằng bây giờ là giai đoạn học tập quan trọng nhất ư? Hay là mách chuyện này với mẹ cậu?

Dù sao thì anh cũng là gia sư do bà thuê đến.

“Cậu có biết là đồ bơi phải giặt rồi phơi ngay không, nếu không sẽ sinh vi khuẩn đấy. Cậu không muốn thằng em trai của cậu nữa à? Cậu không sợ ngứa ở dưới à?” Diệp Lân vẫn cau mày.

Hạ Trí nhìn biểu cảm của Diệp Lân, cậu bỗng rất muốn biết, nếu nói cho Diệp Lân biết thì tên này sẽ phản ứng thế nào?

Anh sẽ mách mẹ cậu?

Hay là sẽ khuyên cậu từ bỏ?

Nếu Diệp Lân nói những lời, đưa ra những lựa chọn giống như mẹ cậu và các thầy cô ở trường, có lẽ từ nay về sau, Hạ Trí sẽ bớt trông chờ và tưởng tượng về anh.

Hạ Trí sẽ tự nhủ với bản thân rằng, Diệp Lân cũng chẳng khác gì người thường.

“Mẹ tôi không cho tôi bơi, nếu tôi phơi đồ bơi ra thì bà ấy sẽ biết.”

Diệp Lân thở dài, kéo ghế ngồi xuống: “Vậy thì cậu nghe tôi này, cái đồ bơi ướt sũng này của cậu chắc chắn là không được rồi.”

“Nếu bị mẹ tôi nhìn thấy, bà ấy chắc chắn sẽ lấy kéo cắt nát nó.” Hạ Trí nhìn vào mắt Diệp Lân.

“Vậy thì thế này nhé, tôi mang bộ đồ bơi này về, tôi sẽ giặt và phơi ở nhà tôi. Mỗi ngày cậu đi bơi vào lúc nào?”

“… Thực ra thì mỗi trưa tôi đều đi… Đôi khi thì buổi tối.”

Nhưng sau khi thẻ bơi bị mất thì không đi nữa.

“Cậu bơi ở đâu?”

“Nhà thi đấu thành phố.”

“Vậy thì vừa hay, mỗi trưa cậu từ trường đến nhà thi đấu đều phải đi qua nhà tôi. Từ thứ Hai đến thứ Sáu tôi đều không ở nhà, tôi đưa chìa khóa này cho cậu. Mỗi ngày cậu bơi xong thì vứt quần bơi vào máy giặt nhà tôi, lúc tan học về nhà thì cậu đi phơi. Làm được không?”

Hạ Trí ngây người.

“Anh không thấy tôi đi bơi sẽ mất tập trung, lãng phí thời gian học hành sao?” Hạ Trí rất tò mò.

Rốt cuộc thì trong đầu Diệp Lân đang nghĩ gì.

“Đó là một lẽ rất đơn giản.” Diệp Lân khoanh tay ra sau: “Học tập không phải là dựa vào thời gian, mà là dựa vào hiệu quả. Cậu ngồi trước bàn học ngẩn người ba tiếng đồng hồ, có lẽ còn không bằng một tiếng tập trung làm bài tập và ôn bài.”

“Cảm ơn anh.”

“Nhưng đã làm như vậy thì phải sắp xếp thời gian hợp lý, tôi không muốn khi thầy cô giảng kiến thức mà cậu lại ngủ gật trên lớp. Vì vậy, mỗi tối cậu không được chơi điện thoại nữa. Phải đảm bảo ngủ đủ giấc, nếu không cậu sẽ không cao lên được.”

Giọng nói của Diệp Lân không lớn nhưng lại có một loại uy quyền.

“Cảm ơn anh, anh Lân.”

Tiếng “anh Lân” này là chân thành từ tận đáy lòng.

“Vậy thì cậu cũng phải học hành cho tử tế, nếu không thì tôi sẽ sớm không làm gia sư được nữa.”

Diệp Lân nhìn Hạ Trí cúi đầu, mái tóc ngắn dưới ánh đèn bàn trông thật mềm mại, không nhịn được lại đưa tay vuốt v e.

“Biết rồi.” Lần này Hạ Trí không cố ý tránh anh ta, cứ để anh ta xoa.

Cậu không nói với Diệp Lân rằng thẻ bơi của mình đã mất từ lâu, vì vậy cũng không đi bơi mỗi ngày nữa. Cậu đến Cung Cá Heo vào mỗi thứ Bảy chỉ để kiếm tiền mua thẻ bơi mà thôi.

Bởi vì nếu giải thích chuyện đi làm thêm với Diệp Lân, lỡ như Diệp Lân lại bảo đừng đi nữa, tặng cậu một cái thẻ bơi gì đó… Hạ Trí vẫn rất muốn đi cùng Bĩ Bĩ.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Trí làm hết cả tập bài tập và đề thi thử mà thầy giáo giao vào cuối tuần.

Thứ Hai, cậu và Sầm Khanh Miễn gặp nhau ở góc phố, Sầm Khanh Miễn vừa đi vừa lẩm bẩm nói rằng trò chơi cuối tuần quá vui, đề thi vẫn chưa làm xong, sau đó vô cùng xin lỗi nói: “Anh ơi… xin lỗi nhé, huynh đệ hoạn nạn có nhau, chúng ta chỉ có thể cùng nhau chịu phạt đứng ở hàng cuối cùng thôi!”

Đến bãi để xe đạp trong trường, Hạ Trí lấy tập đề thi thử trong cặp ra, ấn vào mặt Sầm Khanh Miễn.

“Mày tìm chỗ nào đó chép xong rồi hãy vào lớp.”

Sầm Khanh Miễn cầm tập đề, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Không phải chứ? Mày làm hết rồi à? Cả phần tự luận cũng làm xong rồi à? Đây không phải phong cách của mày mà!”

Hạ Trí đút tay vào túi, đi về phía trước.

“Mày bị bỏ bùa à?” Sầm Khanh Miễn vốn tưởng Hạ Trí có phải chép đáp án từ đâu đó không nhưng khi phát hiện bên cạnh các câu trắc nghiệm đều ghi tóm tắt công thức và ý chính, Sầm Khanh Miễn mới chắc chắn rằng đây thực sự là do Hạ Trí tự làm.

“Mày mới bị bỏ bùa ấy. Không chép thì trả lại đây.”

“Tao chép! Tao chép! Tao hầu hạ mày hai năm, cuối cùng cũng để tôi kiếm được chút lợi rồi!”

Sầm Khanh Miễn không dám vào lớp, vì vừa vào lớp thì mấy tên như Trần Thạc chắc chắn sẽ xúm lại cướp, như vậy thì cậu không chép được.

Hạ Trí ngồi bên bồn hoa, vừa hút sữa vừa uống. Sầm Khanh Miễn thì cúi gằm mặt, chép rất nhanh.

“Mày để ý giúp tao chút đi! Đừng để lão Ngụy phát hiện ra!”

“Ừ.”

“Tao vẫn không tin nổi, mày có thể làm được hết những bài này sao? Chẳng lẽ thực ra mày là học bá, trước đây đứng bét chỉ để hy sinh bản thân cứu mấy tên như Trần Thạc?”

“Mẹ tao thuê gia sư cho tao.” Hạ Trí trả lời.

“Gia sư á? Ai lợi hại thế, có thể cứu vớt mày đến mức này?” Sầm Khanh Miễn tỏ vẻ kinh ngạc.

“Diệp Lân.”

Hạ Trí buông hai chữ này ra, còn ba phút nữa là vào lớp, cậu thu tập đề thi thử từ trước mặt Sầm Khanh Miễn đang ngây người lại, đi về phía lớp học.

Biểu cảm trên mặt Sầm Khanh Miễn như thể bị điện giật mười vạn vôn, cậu ta thậm chí còn không kịp đóng cặp, đuổi theo sau Hạ Trí.

“A Trí! Mày nói thật đấy chứ! Diệp Lân làm gia sư cho mày à? Anh ta không phải đang học ở đại học Q sao? Anh ta dạy mày thế nào?”

“Anh ta đi tàu hỏa về vào chiều thứ Sáu hàng tuần, tối Chủ Nhật đi tàu hỏa về.”

Nghĩ đến đây, Hạ Trí bỗng thấy Diệp Lân thật vất vả, mặc dù đi tàu hỏa chỉ mất một tiếng đồng hồ.

“Oa! Hạ Trí! Nam thần của mày làm gia sư cho mày rồi! Mày có thấy đặc biệt đặc biệt hạnh phúc không!”

“Đừng có lại gần tao! Toàn mùi bánh xếp nhân hẹ!”

“Nếu là Diệp Lân, mày sẽ không chê mùi hẹ đâu!”

Vào lớp, Hạ Trí nhét cặp vào ngăn bàn, nộp bài tập.

Lúc lớp trưởng thu bài tập, ai cũng ngạc nhiên vì Hạ Trí nộp bài rất tự nhiên. Ban đầu, mọi người đều nghĩ là cậu nộp bài kiểm tra thử trắng nhưng không ngờ lại làm đầy đủ.

Thực ra, khi giáo viên thu bài cũng không chấm hết từng câu hỏi, một là để biết học sinh không làm được những câu nào, hai là để giám sát.

Có lẽ vì bài kiểm tra thử làm đầy đủ của Hạ Trí mà cô giáo dạy toán Lâm Quyên thực sự rất ngạc nhiên.

Trước đây, khi gọi học sinh đứng lên trả lời câu hỏi, theo thứ tự từng dãy, mỗi lần đến lượt Hạ Trí, Lâm Quyên đều trực tiếp chuyển sang dãy bên cạnh, vì cô ấy biết Hạ Trí mười tám chín mười là không biết đáp án.

Nhưng lần này, cô ấy gọi tên Hạ Trí, Hạ Trí còn có lý có lẽ trả lời tại sao chọn đáp án đó, khiến Lâm Quyên rất ngạc nhiên.

Điều này khiến các bạn ngồi cạnh rất khổ sở, vốn tưởng cô Lâm sẽ bỏ qua Hạ Trí cho nên bọn họ lại phải vội vàng chuẩn bị một câu hỏi khác.

Trưa thứ Hai, Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn ăn xong ở căng tin nhỏ của trường, trò chuyện một lúc, rồi nằm gục trên bàn ngủ.

Ngủ được một nửa, điện thoại của Hạ Trí rung lên, Hạ Trí mơ màng cầm lên xem, phát hiện là một tin nhắn nhắc nhở.

Kể từ khi WeChat bắt đầu phổ biến, Hạ Trí ngày càng ít xem tin nhắn.

Mấy tin nhắn mỗi ngày, không phải là thông báo về lưu lượng và thông báo trả phí do 1000 gửi đến thì cũng là đủ loại quảng cáo, nào là cho vay, mua nhà, thỉnh thoảng còn có một vài tin nhắn “Dịch vụ đặc biệt.”

Vì vậy, Hạ Trí chỉ hơi nhấc mí mắt, thậm chí không muốn nhìn.

Nhưng Sầm Khanh Miễn bên cạnh lại lay bàn, trong cặp sách của Hạ Trí phát ra tiếng va chạm nhẹ của kim loại, cậu mới nhớ ra, trước khi Diệp Lân về Trường đại học Q vào Chủ Nhật, anh thực sự đã đưa chìa khóa nhà mình cho cậu.

Thò tay vào cặp, Hạ Trí sờ thấy chùm chìa khóa đó, nhớ lại lúc Diệp Lân rời đi, anh cười nhẹ, ném chìa khóa, chìa khóa rơi vào cặp cậu rất chuẩn.

Vẻ tự nhiên như vậy, như thể họ rất quen thuộc, cậu ăn của anh, anh dùng của cậu đều không sao.

Lúc đó, Hạ Trí có một ảo giác kỳ lạ, Diệp Lân vẫn luôn tìm cách kéo gần khoảng cách với cậu.

Ý nghĩ như vậy chỉ tồn tại chưa đầy một giây, Hạ Trí lập tức tự chế giễu mình đa tình.

Cậu tưởng Diệp Lân rảnh lắm sao!

Sờ thấy chìa khóa, Hạ Trí vô thức mở tin nhắn trên điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gửi, cậu lập tức ngồi dậy.

Diệp Lân: Tôi để lại một món quà cho cậu trong căn hộ. Đến thứ Sáu, khi tôi đến kiểm tra bài tập của cậu, nếu cậu không mang món quà đi, hoặc món quà hết hạn, tôi sẽ biết cậu không đi phơi quần bơi.

Tin nhắn này khá dài, Hạ Trí có thể tưởng tượng ra nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Diệp Lân, coi cậu như một đứa trẻ không nghe lời.

Hạ Trí dùng sức xoa mái tóc ngắn của mình, thở dài nhìn lên trời.

Biết thế thì đã nói thẳng với anh, mình không còn thẻ bơi, trừ thứ Bảy ra thì sẽ không xuống nước!

Hạ Trí vừa mới dịch chuyển ghế, Sầm Khanh Miễn đang ngủ bên cạnh như sắp sủi bọt hỏi: “A Trí… Aắp vào lớp chưa… Sao điện thoại không reo?”

Hạ Trí ấn mạnh đầu Sầm Khanh Miễn xuống bàn: “Mày ngủ tiếp đi!”

Cú ấn mạnh đến mức Sầm Khanh Miễn dù có muốn ngủ cũng bị đánh thức, thấy Hạ Trí đeo cặp chạy ra khỏi lớp.

Còn hai mươi phút nữa tiết đầu tiên mới bắt đầu, tự đạp xe đi về rồi quay lại vẫn kịp.

Hạ Trí chạy một mạch đến bãi để xe của học sinh, nhanh chóng đạp xe đi.

Vừa đạp xe, cậu vừa không ngừng đoán xem “món quà” mà Diệp Lân tặng mình là gì?

Có phải là đồ ăn nên để lâu sẽ hỏng không?

Nhưng nếu là đồ ăn, Hạ Trí chỉ cần lấy trước khi Diệp Lân về vào thứ Sáu là được, hỏng rồi thì vứt đi, dù sao Diệp Lân cũng không biết được!

“Lại không phải dỗ con gái! Quà gì mà kỳ cục thế!”

Hạ Trí đến dưới nhà Diệp Lân, mở khóa rồi vào thang máy, cho đến khi cậu vặn chìa khóa cửa, tiếng “cạch” vang lên khiến cậu nhận ra, nơi cậu sắp bước vào không phải nhà Sầm Khanh Miễn, cũng không phải nhà của một giáo viên nào đó, mà là nhà của Diệp Lân.

Tim đập mạnh một cái, Hạ Trí tự giễu cười một tiếng.

“Căng thẳng cái nỗi gì!”

Lại không phải đao sơn hỏa hải, hang hùm miệng sói!

Hạ Trí đẩy cửa vào, mới phát hiện đây là một căn hộ độc thân, nhìn một cái là thấy hết.

Bởi vậy Diệp Lân mới nói anh ấy ở một mình, nếu có người nhà, tùy tiện đưa chìa khóa cho người khác thì kỳ lạ quá.

Hạ Trí vốn đang rất vội nhưng lại bị căn phòng của Diệp Lân thu hút.

Cậu không cố ý lục đồ đạc của Diệp Lân, chỉ nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng.

Đây không phải là một căn phòng điển hình của con trai, không có bóng đá bóng rổ, không có mô hình, cũng không có áp phích cầu thủ bóng đá hay ngôi sao nữ, nó đơn giản như thể chỉ là nơi Diệp Lân tá túc chứ không phải nơi sinh sống.

Thứ duy nhất có hơi thở cuộc sống, chỉ có chiếc gối trên ghế sofa và chỉ có một chiếc.

Điều này khiến Hạ Trí không khỏi tưởng tượng, liệu Diệp Lân có phải chưa từng dẫn khách đến đây không.

Hạ Trí đi vào bên trong, cuối cùng nhìn thấy một chiếc hộp trên bàn học cạnh chiếc giường đơn, trên hộp còn có một chiếc nơ, trên đó dán một tờ giấy ghi chú: Cởi tôi xuống đi.

Trong lòng cười khẩy hai tiếng, Hạ Trí gần như có thể đoán được đây là Diệp Lân đang trêu chọc cậu.

“Cởi cái đầu mày mà cởi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.