Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 22: Heo Peppa, tôi với em




Hạ Trí phát hiện, trên đời này có lẽ chỉ có Diệp Lân là người luôn nói những câu như “Cậu thích tôi quá rồi”, “Học hành chăm chỉ, nhớ tôi mỗi ngày.” một cách tự nhiên và nghiêm túc!

Hai người đi vào phòng của Hạ Trí, Hạ Trí nhìn Diệp Lân đẩy ghế ra, đặt cà phê lên bàn, vô thức lại nói: “Tôi thực sự không cố ý không mở cửa cho anh đâu…”

“Tôi biết mà. Nhìn giường của cậu đi, chỗ lõm do cậu ngủ vẫn còn kìa.”

Hạ Trí hít một hơi, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi xuống.

Diệp Lân vào thẳng vấn đề chính, trước tiên là chia các môn trong đề thi tổ hợp khoa học tự nhiên, sau đó bắt đầu giảng giải từng môn một, phân loại các định lý vật lý, công thức hóa học, viết ra giấy, tổng kết thành một tài liệu cô đọng.

Khác với cách giảng bài của giáo viên trên lớp, logic liên kết của Diệp Lân thực sự rất mạnh.

Không biết đã hơn sáu giờ tối từ lúc nào rồi.

Mặc dù bữa trưa Hạ Trí đã ăn rất nhiều nhưng vẫn đói rất nhanh, khi bụng cậu kêu lên một tiếng ục ục, cậu ngượng ngùng nhìn Diệp Lân bên cạnh.

Diệp Lân vẫn chống cằm nghiêng mặt, nhìn bài thi của Hạ Trí.

Nghĩ đến việc từng chữ mình viết đều bị Diệp Lân nhìn thấy, Hạ Trí đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Nhưng Hạ Trí là người chỉ để cảm xúc trong lòng, chứ không bao giờ thể hiện ra mặt.

“Cậu không cần ngại đâu, mấy bài này cậu làm đúng hết rồi.”

Diệp Lân từ từ lên tiếng, giọng anh bình tĩnh và thoải mái, luôn có thể khiến thần kinh người khác được thư giãn.

“Sao anh biết tôi ngại?”

“Ồ, cậu không ngại à? Chắc là tôi tự đa tình thôi.”

Diệp Lân cười đứng dậy, vươn vai.

Hạ Trí phát hiện, dáng vẻ vươn vai của anh rất đẹp, có cảm giác như tầm mắt phải theo anh mà kéo dài vô tận.

“Đi thôi. Mẹ cậu bảo hôm nay bà ấy trực nên không nấu bữa tối cho cậu được, bảo tôi ăn với cậu.”

Ăn cơm cùng Diệp Lân khiến Hạ Trí đột nhiên căng thẳng.

Cậu đã tận mắt chứng kiến Diệp Lân vượt thác, nhìn thấy Diệp Lân cầm bút viết công thức, bây giờ lại sắp được nhìn thấy Diệp Lân ăn uống. Giống như trước đây, Diệp Lân rất xa vời, giống như một ký hiệu tồn tại nhưng bây giờ lại trở nên rõ ràng hơn.

“Bắp cải xào bánh mật thì sao?” Diệp Lân vừa mặc áo khoác vừa nói.

“Ồ, tôi gì cũng được…”

“Nấu thêm canh rau bina nấu gan heo nữa nhé?” Diệp Lân bỏ điện thoại trên bàn vào túi.

“Nấu á? Anh định nấu cơm á?”

“Ừ.” Diệp Lân gật đầu một cách đương nhiên: “Phải để mẹ cậu thấy tôi chăm sóc cậu chứ?”

“Sao anh nói như thể anh sắp làm con dâu của mẹ tôi vậy…”

Hạ Trí vô thức nói xong câu này, lập tức dừng lại.

Rất nhanh, Diệp Lân quay người lại, dùng sức ấn đầu cậu xuống.

Mỗi khi Hạ Trí thẳng lưng lên, Diệp Lân lại lập tức ấn cậu xuống.

Sau vài lần qua lại, Hạ Trí cảm thấy Diệp Lân hoàn toàn không vô hại như vẻ bề ngoài, sức anh ta thực sự rất lớn.

“Vừa nãy cậu nói ai làm con dâu nhà ai?”

“Tôi nói sai… Tôi sai rồi…”

Hạ Trí không tin mình thực sự không ngẩng đầu lên được.

Nhưng sự thật chứng minh, cậu thực sự không ngẩng đầu lên được.

“Vậy thì nói một câu dễ nghe nào, để tôi thấy thoải mái.” Giọng Diệp Lân tràn đầy ý cười.

Mà trong nụ cười đó, mang theo sự ấm áp.

Ban đầu còn để tâm đ ến người mà mình luôn đặt trong lòng, ngắm nhìn từ xa, sao lại đột nhiên trở thành gia sư của Hạ Trí, đột nhiên cảm thấy như tất cả những điều này đều là lẽ thường tình.

“Anh Lân! Anh cứ coi tôi như một cái rắm, thả ra đi!”

Diệp Lân không nặng không nhẹ bóp cổ Hạ Trí, áp cậu đi về phía cửa.

“Tôi tha thứ cho cậu. Không phải vì cậu cam tâm làm một cái rắm.”

“Vậy là vì sao?”

“Bởi vì, cuối cùng cậu cũng gọi một tiếng ‘anh Lân’.”

Hạ Trí quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Diệp Lân đang cười.

Trước đây Hạ Trí thấy Diệp Lân cười, đó là nụ cười xã giao, rất dè dặt.

Mà lúc này, anh cười có phần khoa trương, trong tiếng cười có một sự dày dặn của đàn ông.

Hạ Trí rất ít khi đi siêu thị, đồ dùng sinh hoạt gì đó mẹ cậu thường chuẩn bị đầy đủ.

Diệp Lân đẩy xe đẩy, Hạ Trí đút tay vào túi đi theo sau Diệp Lân, buồn chán nhìn trái ngó phải.

Sau đó cậu thấy Diệp Lân cầm một hộp sữa nhỏ lên, xem hạn sử dụng rồi bỏ vào xe đẩy.

“Này, anh còn phải xách sữa về nhà sao?”

Diệp Lân chỉ vào hộp sữa trong xe, nói: “Cậu xem đây là sữa nguyên kem hay sữa tách béo.”

“Phiền phức thế…” Hạ Trí vừa cúi đầu định xem chữ trên hộp giấy, lại bị Diệp Lân ấn đầu xuống.

“Vừa nãy cậu gọi tôi là gì? ‘Này’?”

Hạ Trí nắm chặt tay đẩy xe, lại không ngẩng đầu lên được.

Cậu không hiểu sao Diệp Lân lại để tâm đ ến cách xưng hô của cậu với anh ta như vậy?

Hạ Trí nín thở đến đỏ mặt, mới miễn cưỡng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh Lân…”

“Ngoan lắm.” Diệp Lân buông tay: “Sữa là cho cậu. Ở độ tuổi của cậu, sữa là thứ cần thiết. Cậu không muốn cao hơn một mét tám lăm sao?”

Hạ Trí khựng lại, thực ra với chiều cao của cậu, ở trường đã là “Hạc giữa bầy gà.”

Diệp Lân nói muốn cậu cao hơn một mét tám lăm, rõ ràng là lấy tiêu chuẩn của vận động viên bơi lội.

Trong lòng Hạ Trí có một chút vui mừng khó hiểu, không biết có phải Diệp Lân thừa nhận thực lực của cậu không.

“Mỗi ngày phải uống, sáng một hộp, tối một hộp.”

“Biết rồi.”

Nghĩ một lúc, Hạ Trí lại nói thêm một câu: “Tôi không phải trẻ con.”

Ai ngờ Diệp Lân đứng trước tủ đông, lớn tiếng nói: “Trẻ con, cậu thích ăn bánh gạo gì?”

Những bà cô, bà thím đang đi siêu thị đều nhìn theo hướng mắt của Diệp Lân, Hạ Trí muốn quay người bỏ đi nhưng nghĩ đến việc Diệp Lân có thể sẽ nghịch ngợm ấn đầu cậu không cho ngẩng lên, đành đút tay vào túi, mặt không biểu cảm đi sang một bên, giả vờ không quen Diệp Lân, cầm hai gói bánh gạo xem hạn sử dụng.

Đợi đến khi các bà cô, bà thím không còn nhìn họ nữa, cậu mới ném bánh gạo vào xe đẩy.

Lúc tính tiền, Hạ Trí đứng sau Diệp Lân nói: “Tôi không có tiền, đợi mẹ tôi về, tôi sẽ bảo bà ấy…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Lân đã cốc vào đầu cậu một cái.

“Nghĩ nhiều thế làm gì?”

Ra khỏi siêu thị, Hạ Trí rất tự giác xách sữa, Diệp Lân xách túi, hai người đi về nhà.

Diệp Lân vào bếp, Hạ Trí đứng bên cạnh, không biết có thể giúp anh ta làm gì, chỉ thấy anh ta xắn tay áo lên, rửa rau, thái rau, chần bánh gạo một cách ngăn nắp.

Không biết tại sao, mũi Hạ Trí hơi cay cay.

Cậu nhớ lại hồi nhỏ khi bố còn sống, mẹ thường trực đêm, bố sẽ ở nhà nấu cơm cho cậu như thế này.

Hạ Trí thích ăn bánh gạo xào, Hạ Vân sẽ làm cho cậu, chỉ là mỗi lần anh ấy làm đều không ngon, còn có một lần cho đường vào thay muối.

Bánh gạo xào đường với cải thìa, mùi vị đó… không thể tả nổi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cần Hạ Vân có thể làm cho cậu ăn, cậu sẽ rất vui vẻ ăn hết.

“Cậu đứng đực trong bếp làm gì thế?” Diệp Lân quay đầu lại hỏi.

“Vậy tôi giúp anh rửa rau?”

Mặc dù cải thìa và rau bina có vẻ đã rửa sạch rồi.

“Ý tôi là, cậu hoặc là ra ghế sofa ngủ một lát, hoặc là xem tivi thư giãn một chút. Tối nay chúng ta sẽ xem lại vật lý và hóa học.”

“Ồ… được.”

Hạ Trí ngồi trên ghế sofa bật tivi nhưng mắt vẫn luôn nhìn Diệp Lân trong bếp.

Ví dụ như tiếng anh ta thái cải thìa lách cách, tiếng bánh gạo cho vào nồi, tiếng anh ta mở nắp chai nước tương nhẹ nhàng, Hạ Trí không biết tại sao mình lại để ý đến những điều đó như vậy.

Rõ ràng là Diệp Lân có khả năng tự lập rất mạnh, bánh gạo xào và canh rau bina nấu gan heo rất nhanh đã xong.

Khi anh ta bưng đ ĩa đi đến bàn ăn, nhìn tivi không nhịn được cười.

“Tiểu Trí, cậu còn nói cậu không phải trẻ con? Cậu xem Heo Peppa mà mắt không chớp.”

Hạ Trí lúc này mới phát hiện trên màn hình tivi trước mặt mình, một chú heo hồng không biết đang nói gì.

“Cháu trai nhỏ của tôi ở nhà ngày nào cũng xem.”

Diệp Lân đưa đũa cho Hạ Trí.

Hạ Trí nhìn bánh gạo xào trong đ ĩa, trông có vẻ rất ngon. Canh rau bina nấu gan heo cũng rất thơm. Cậu nếm thử một miếng, thấy rất ngon, chỉ muốn ăn hết cả đ ĩa.

“Tôi lúc đó đổi kênh không cẩn thận đổi phải…”

“Thật không?” Giọng Diệp Lân hơi nhếch lên, rõ ràng là không tin: “Cháu trai nhỏ của tôi ngày nào cũng nói với các bạn gái trong trường mẫu giáo rằng – heo Peppa, anh yêu em.”

Hạ Trí đang uống canh rau bina nấu gan heo, câu nói ngây thơ vô số tội “Anh yêu em” khiến cậu sặc không kịp.

“Cậu làm sao thế? Tôi không bỏ thứ gì vào canh rau bina nấu gan heo cả!”

Trời ạ: “Heo Peppa, anh yêu em”!

Ăn xong bữa tối, Hạ Trí vốn định sẽ đi rửa bát nhưng Diệp Lân chỉ bảo cậu để đ ĩa vào bồn rửa là được.

“Nếu cậu rửa cái chảo chống dính nhà các cậu, chắc mẹ cậu sẽ xào cậu luôn.”

Hạ Trí đột nhiên thấy Diệp Lân thực sự rất tốt, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ lại rất kiên nhẫn.

Trước đây cậu vẫn luôn nghĩ một người cao cao tại thượng như Diệp Lân, càng hiểu rõ thì hình tượng càng sụp đổ. Nhưng Diệp Lân lại khiến Hạ Trí lúc này cảm thấy rất may mắn, người mà cậu vẫn luôn ngưỡng mộ từ nhỏ, tính cách lại tốt như vậy.

Hạ Trí là người yêu ghét rõ ràng.

Cậu biết khi nào một người thực sự tốt với mình, cho dù quan điểm của người đó không giống mình, cậu cũng sẽ không làm tổn thương họ.

Ví dụ như Trần Phương Hoa, Hạ Trí tuy rất muốn kiên trì con đường của mình nhưng cũng cố gắng hết sức không chống đối bà. Ví dụ như Ngụy Thư Bảo, cậu luôn có thể cúi đầu nhận lỗi và tỏ ra buồn bã trước mặt ông ấy, chỉ là không muốn cãi nhau với ông ấy.

Còn Diệp Lân, mỗi bài anh ta đều giảng giải rất cẩn thận cho cậu, Hạ Trí sẽ cảm thấy nếu mình không học tốt thì thật có lỗi với thời gian mà Diệp Lân đã dành cho mình.

Ngay lúc Hạ Trí đang ngẩn người, Diệp Lân vừa đẩy cửa bước vào, Hạ Trí quay người, đá phải cặp sách dưới gầm bàn.

Bộ đồ bơi cậu để trong túi ni lông rơi ra ngoài.

Cậu vừa định cúi xuống nhặt, Diệp Lân đã cúi xuống trước rồi.

“Cái đó là của tôi!” Hạ Trí đưa tay định lấy, Diệp Lân lại giơ cao tay lên.

“Hạ Trí, sáng nay cậu đi bơi à?” Diệp Lân cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.