Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 20: Dỗ dành nhóc con




“Đối xử với Bĩ Bĩ phải kiên nhẫn một chút nhé.”

“Ừ, biết rồi. Yên tâm đi, Minh Ca!”

Hạ Trí mang kính bơi vào, sau đó đi đến hồ bơi.

Con cá heo nhỏ Bĩ Bĩ đang nổi ở đó, không có chút dáng vẻ hoạt bát nào, bên cạnh nó là một quả bóng nhỏ màu cam, nhưng ngay cả đụng nó cũng chẳng thèm đụng vào quả bóng nhỏ đó.

“Bé con này lại đang làm bộ giận hờn sao?”

Hạ Trí khẽ nhếch môi cười, cậu khom người xuống, lưu loát nhảy xuống nước, tạo thành một vòng cung mềm mại rồi rơi xuống mặt nước.

Quả nhiên, con cá heo nhỉ bị dọa sợ, giật mình vẫy vẫy đuôi bơi sang bên kia hồ.

Hạ Trí liền đuổi theo, con cá heo nhỏ quay đầu lại, có vẻ khá bực bội, rồi bất ngờ lao về phía cậu.

Hạ Trí nhanh chóng né sang bên, chỉ vừa kịp tránh, thằng nhóc đó lại vẫy đuôi bơi về phía xa.

Cảm giác như muốn phân chia ranh giới, bên này là của em, bên đó là của anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng công việc của Hạ Trí là đến để chơi với nó, phải giúp nó vận động.

Cá heo bơi nhanh hơn người rất nhiều, Hạ Trí biết mình không thể đuổi kịp nó, giả vờ như chỉ ngồi đợi ở một bên hồ. Con cá heo nhỏ cũng dần bình tĩnh lại, như thể đang suy nghĩ hoặc nhớ về người bạn nhỏ Lạc Lạc trước đây của mình.

Đột nhiên, Hạ Trí cố sức bơi về phía nó, rẽ làn nước như lao vào cuộc đua, cậu dùng mười mét cuối cùng để chạy nước rút bơi về phía nó.

Lần này Bĩ Bĩ không né tránh nữa, mà quay người lại, miệng chúm vào lao về phía Hạ Trí, dường như muốn đụng bể đầu Hạ Trí vì đã xâm phạm địa bàn của nó.

Ngay lúc đó, Hạ Trí bỗng nhiên giảm tốc độ, nhẹ nhàng lướt đến gần như thể là một con cá heo khác, đu đưa hông và chân để bơi bên cạnh nó, cá heo nhỏ vốn định đụng cậu, nhưng vốn dĩ nó được người nuôi lớn, chỉ muốn hù dọa một chút, cho nên cũng không dùng lực.

Hạ Trí phản ứng nhanh nhẹn lách qua, nhắm lúc ở sát bên người nó, ôm lấy nó.

Bĩ Bĩ rất lanh lợi, dễ dàng thoát khỏi vòng tay Hạ Trí, còn vẫy đuôi đánh nhẹ vào Hạ Trí một cái.

Hạ Trí nằm ngửa trên mặt nước, nghỉ ngơi một chút.

Nhóc con này, thật là khó chiều.

Hạ Trí ấy lại sức, lần nữa bơi về phía cá heo nhỏ, nhưng mỗi lần đều bị đối phương nhanh chóng né tránh.

Bĩ Bĩ dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị dùng hết tốc lực lao về phía Hạ Trí.

Khoảnh khắc đó, Hạ Trí cảm nhận rõ lực cản của nước khi nó lao đến. Cá heo vốn đủ mạnh để đe dọa cả cá mập, lực va chạm của chúng cũng không phải nhỏ.

Gần như không có thời gian để suy nghĩ, Hạ Trí theo bản năng né sang một bên, nhưng khoảnh khắc đó cậu lại nhìn thấy một nỗi cô đơn trong mắt nó.

Như thể mỗi lần chơi đùa rồi quay lại, nó chỉ lẻ loi một mình trong hồ bơi này.

Nó có cả đại dương, nhưng đại dương đó chỉ có nó.

Hạ Trí không né tránh, giang rộng hai tay ra, như muốn nói, “Anh chờ em lao vào trong lòng anh.”

Với tốc độ lao đến đó, Hạ Trí cũng tự hỏi liệu ngực mình có bị va chạm đến vỡ không, nhưng cuối cùng cá heo nhỏ chỉ lướt qua bên hông cậu, dùng lưng chạm nhẹ vào cậu rồi bơi đi.

Nó có thể giận, có thể thất vọng, có thể thấy không công bằng, nhưng vẫn không nỡ làm tổn thương con người.

Cá heo nhỏ trốn về bên thành hồ bơi, giống như muốn nói: “Em sẽ né anh, anh đừng đến trêu chọc em nữa.”

Đuôi nó khẽ ve vẩy, mới vừa rồi còn hùng hổ, bây giờ lại trông đáng thương làm sao.

Hạ Trí đến bên cạnh, nó định chạy trốn, nhưng Hạ Trí chỉ nhẹ nhàng chạm vào đuôi nó.

Chơi với cá heo rất mệt mỏi, chơi với một con cá heo không muốn đùa cùng con người lại càng mệt hơn.

Hạ Trí bơi đến bờ, trèo lên, ngồi bên cạnh nhìn bé con trước mặt.

“Anh nói này, Bĩ Bĩ… Dì của anh, em biết dì là gì không? Chính là em gái của mẹ anh, một nhà nghiên cứu sinh vật biển. Lúc còn bé, nghỉ hè anh hay theo dì ra biển. Có một lần anh rơi khỏi thuyền, mặc dù anh đã mặc áo phao, nhưng sóng biển vẫn cuốn anh đi xa.”

Cậu không biết Bĩ Bĩ có hiểu những lời anh nói hay không, nhưng nhìn dáng vẻ này của nọ, Hạ Trí vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

“Em đoán xem sau đó thế nào? Có một chú cá heo nhỏ đã cứu anh. Nó chắc cũng lớn cỡ như em thôi… Có lẽ dài hơn một chút.” Hạ Trí ra dấu bằng tay, “Ôi, đã lâu quá, anh cũng không nhớ rõ nó dài bao nhiêu. Anh nằm trên lưng nó, bám vào lưng nó, rồi nó đưa anh trở về thuyền. Anh sẽ mãi mãi nhớ về nó.”

Bĩ Bĩ khẽ vẫy đuôi, như tiến lại gần Hạ Trí hơn một chút.

Hạ Trí lại tiếp tục kể: “Em đã nghe qua câu chuyện về Pelorus Jack chưa? Nó từng dẫn đường cho tàu thuyền qua vùng biển New Zealand, giúp vô số tàu tránh khỏi đá ngầm. Những người làm việc trên tàu đều yêu mến nó. Nhưng có một lần, sau khi dẫn đường xong, chủ thuyền lòng dạ xấu xa lại cố tình làm nó bị thương, định bán nó cho một gánh xiếc.”

Bĩ Bĩ ở trong hồ bơi yên lặng, lại nhích gần Hạ Trí thêm chút nữa, Hạ Trí có cảm giác nó thực sự hiểu câu chuyện này.

Hạ Trí mỉm cười, đây quả là một cách dỗ dành nhóc con mà! Chơi với trẻ nhỏ, kể chuyện cho chúng nghe, cũng chỉ là để dỗ dành cho chúng chịu ăn vài miếng mà thôi.

“Pelorus Jack biến mất, khiến cả đoàn thủy thủ vô cùng đau buồn, họ kiện tên chủ tàu ác độc ấy ra tòa, chủ tàu độc ác đó bị trục xuất. Em biết ‘trục xuất’ nghĩa là gì không? Tức là hắn ta không thể trở lại New Zealand nữa, vì đất nước ấy cũng ghét hắn ta.”

Bĩ Bĩ lại nhích gần thêm chút nữa, Hạ Trí cảm thấy thú vị, tên nhóc này có vẻ như thực sự hiểu tiếng người!

Hoặc ít nhất là cảm nhận được tâm tình của con người.

“Sau đó, Pelorus Jack khỏi bệnh liền trở lại bên đoàn thủy thủ, tiếp tục dẫn đường cho họ. Chính phủ New Zealand còn ban hành luật bảo vệ Pelorus Jack, quy định bất cứ ai làm hại Pelorus Jack sẽ phải chịu án tù mười năm.”

Bĩ Bĩ ngoi lên mặt nước, trong khi nãy giờ vẫn thường lặn sâu khiến Hạ Trí đôi lúc lo lắng nó thiếu oxy mà ngạt.

“Rất nhiều năm trôi qua, Pelorus Jack được yêu mến vô cùng, có một đoạn thời gian, Pelorus Jack bỗng không còn xuất hiện nữa. Đoàn thủy thủ dừng thuyền ở nơi Pelorus Jack hay xuất hiện, đồng loạt nhảy xuống nước để tìm kiếm.”

Bĩ Bĩ lại nhích gần Hạ Trí hơn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chú nghe chuyện.

“Cuối cùng, họ tìm thấy di hài của Pelorus Jack giữa những rạn đá ngầm, nó kiệt sức và qua đời.”

Bĩ Bĩ há miệng, phát ra tiếng kêu, đôi mắt chứa đầy nỗi buồn dù vẫn nở một nụ cười nhẹ.

“New Zealand tổ chức quốc tang cho Pelorus Jack, phủ lên thân nó quốc kỳ New Zealand, hơn một trăm nghìn thủy thủ từ khắp nơi đổ về tham dự lễ tưởng niệm… Khiến cả nghìn bể bơi cũng không thể chứa hết! Lễ tưởng niệm là cách để bạn bè và người thân cùng tưởng nhớ ai đó sau khi họ đã ra đi.”

Hạ Trí chậm rãi trở lại dưới nước, lần này Bĩ Bĩ không tránh né nữa, để cậu ôm nó vào lòng. Hạ Trí áp má lên gò má lạnh như bang của Bĩ Bĩ, nói với nó: “Cho nên, Bĩ Bĩ à… Mặc loài người và cá heo có lẽ không bình đẳng như em tưởng tượng. Nhưng những ai yêu thương em như Minh Ca và tiến sĩ Sở cũng chân thành như em yêu quý họ. Nếu em không ngoi lên thở, họ sẽ lo lắng. Nếu em buồn, họ cũng sẽ rất đau lòng. Họ nhờ anh đến đây để chơi với em, mong em có thể vui vẻ hơn.”

Bĩ Bĩ yên lặng để Hạ Trí ôm, Hạ trí nhẹ nhàng vuốt v e tấm lưng nó, nhớ về chú cá heo thuở bé từng cứu mình.

Không biết nó có bình an lớn lên hay không, có được tự do giữa biển khơi không, mong rằng nó không gặp phải bất kỳ tổn thương nào.

Có vẻ Bĩ Bĩ cảm nhận được tiếng thở dài của Hạ Trí, nó cọ cọ vào cậu như đang an ủi.

Cả hai cứ ngâm dưới nước, rất yên tĩnh, Hạ Trí nằm ngang trên mặt nước, còn Bĩ Bĩ vẫn lơ lửng ngay bên cạnh.

Cảm thấy hơi lạnh dần len lỏi qua làn da, Hạ Trí rùng mình, bơi vào bờ.

Bĩ Bĩ theo sát sau lưng cậu, khi cậu đứng lên và quay đầu lại, thấy nó ló đầu khỏi mặt nước, nhìn chăm chú vào cậu.

Hạ Trí lên bờ, dùng hai tay ôm lấy thân thể, run run lên, ý là mình rất lạnh.

Minh Ca biết ngâm nước lâu sẽ lạnh nên đã chuẩn bị cho cậu một cái ly giữ nhiệt, bên trong là nước nóng.

Uống vài ngụm nước, Hạ Trí cảm thấy ấm áp trở lại.

Cậu cầm ly giữ nhiệt, đứng bên bờ hồ, nói với Bĩ Bĩ: “Này, chúng ta thương lượng chút nhé. Nếu như anh không vận động thì sẽ rất lạnh. Hay là chúng ta thi đấu đi! Từ đầu hồ bơi bên này, bơi tới đầu kia, xem ai nhanh hơn.”

Bĩ Bĩ quạt vây, quơ quơ người.

Không biết tại sao, Hạ Trí có thể được “ngôn nhữ tay chân” của nó.

“Em nói xem, em bơi nhanh hơn anh đúng không? Vậy chúng ta cứ so vậy nhé, anh bơi từ bờ bên này đến bờ bên kia một lần, em năm lần.”

Hạ Trí đưa tay khoa chân múa tay liên tục, Bĩ Bĩ dùng đầu vỗ xuống mặt nước, ý là nó đồng ý, dáng vẻ hưng phấn như một đứa trẻ.

Thực tế chứng minh, thi bơi với cá heo quả là tự rước họa vào thân.

Hạ Trí mệt đứt hơi, trong khi Bĩ Bĩ vẫn thong dong.

Nằm ngửa trên mặt nước nghỉ lấy hơi, cậu thấy Bĩ Bĩ tiến lại gần, cọ vào cậu như thể bảo, “Chúng ta tiếp tục thi đấu nào!”

Hạ Trí lười biếng nằm yên.

“Bĩ Bĩ… Anh bơi hết nổi rồi… Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Bĩ Bĩ bất động, an tĩnh lơ lửng bên cạnh cậu.

“Hồi trước, anh thường đi bơi vào giờ thể dục thứ ba ở trường, hoặc tranh thủ giờ nghỉ trưa. Tối về mẹ tưởng anh đi học thêm, nhưng thật ra là đi bơi, tan học một cái là anh bơi mãi đến chín giờ tối mới về nhà.”

Bĩ Bĩ cúi đầu cọ nhẹ vào tay Hạ Trí, cậu đưa tay móc vào vây lưng của nó.

“Vì không phải là ngày nghỉ, nên hồ bơi vắng tanh, chỉ có mình anh. Anh có thể thoải mái bơi từ đầu hồ đến cuối hồ, nhưng lại không có đối thủ nào cả. Anh chỉ có thể tưởng tượng ra một người luôn bơi trước mặt mình. Người đó tên là Diệp Lân.”

Không hiểu sao, Bĩ Bĩ bất chợt khẽ run lên một chút.

Hạ Trí vuốt v e đầu nó: “Sao thế, em cũng nghe về Diệp Lân rồi à?”

Cá heo nhỏ cọ sát vào cậu, ra vẻ nũng nịu.

“Anh cứ đuổi theo Diệp Lân trong tưởng tượng như thế… Cho đến khi mẹ phát hiện anh không đi học thêm mà lại đi bơi, bà ấy đốt cháy thẻ bơi của anh, ngay cả tiền tiêu vặt cũng cắt giảm, chỉ đủ cho anh ăn bữa trưa, không dư ra một chút nào. Anh không còn đủ tiền để mua thẻ bơi mới, cuối cùng chỉ có thể đến đây làm việc để kiếm sống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.