Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 19: Cậu có tôi




“Lúc cậu cho mình hạn định là năm mươi mét, khả năng cậu thắng tôi cực kỳ nhỏ. Lúc đổi thành một trăm mét, phần thắng của cậu lại nhiều hơn một chút. Đến lúc bốn trăm mét có lẽ lại nhiều hơn nữa.” Diệp Lân dung tay ra dấu.

“Cuối cùng, có phải là anh cố ý nhường tôi không?” Hạ Trí nhướng chân mày lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lân.

Diệp Lân chợt cảm thấy tim mình bị đối phương làm rung động.

“Tôi không nhường cho cậu. Cậu có biết khi cậu thắng tôi, cậu đã bơi bao nhiêu mét không?”

“Hơn tám trăm mét?” Hạ Trí đoán.

“Không phải.”

“Vậy nhiều lắm là một nghìn năm trăm mét?” Hạ Trí nhớ lại cảm giác mình gần như chết rồi.

“Không chỉ vậy đâu.” Diệp Lân cười đầy ẩn ý.

“Hai nghìn mét?” 

“Hai nghìn bốn trăm mét,” Diệp Lân đáp.

Con số “hai nghìn bốn trăm mét” dội thẳng vào tâm trí Hạ Trí.

“Không… Không thể nào đâu… Với tốc độ của chúng ta, có thể bơi đến hai ngàn mét thật sao?”

Hạ Trí nghi ngờ, cảm giác Diệp Lân có lẽ đã tính sai.

Vì họ đã dùng phương pháp bơi tiêu hao thể lực nhanh nhất.

“Cho nên, khi không tự đặt ra giới hạn nào cho bản thân, khả năng chiến thắng của cậu sẽ tiệm cận vô tận. Khi cậu không tự giới hạn năng lực của mình, cậu có thể đi xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Thi đại học cũng vậy. Mỗi đề thi thử chỉ như một cuộc đua năm mươi mét, mỗi kỳ thi hàng tháng cũng chỉ là cuộc thi một mét. Nếu cậu bỏ cuộc ở chặng năm mươi mét và một mét, thì sẽ không có cơ hội gì phía sau nữa.”

Lòng Hạ Trí bỗng dâng lên một luồng nhiệt khó tả, cậu chợt hiểu rằng, buổi tối thi bơi này hẳn đã nằm trong kế hoạch của Diệp Lân khi anh quyết định làm gia sư cho cậu.

Dùng thứ mà Hạ Trí yêu thích để động viên cậu cố gắng trong một lĩnh vực mà cậu ghét cay ghét đắng, có lẽ chỉ có Diệp Lân mới nghĩ ra cách này.

“Đừng dùng thời gian để đo lường khả năng của mình, cũng đừng lấy người khác làm thước đo cho cậu. Cậu khác với bọn họ.”

“Tôi khác ở điểm nào?”

“Cậu có tôi.”

Ba từ đó, Diệp Lân nói rất nhẹ.

Nhưng Hạ Trí biết, anh hoàn toàn nghiêm túc.

Cậu chợt nhớ lại khi còn nhỏ, mình từng chạy theo sau lưng bố, hỏi mình không đi học them, cũng không vào đội bơi chuyên nghiệp, sau này cũng có thể giành chức vô địch thế giới sao.

Bố cười nói: “Con khác với bọn họ, con có bố.”

Mắt Hạ Trí bất giác đỏ lên.

Cậu vội cúi đầu.

Diệp Lân kéo tập đề thi thử của Hạ Trí, mở ra trước mặt cậu, nhưng Hạ Trí vẫn cúi đầu, dáng vẻ chưa hoan hồn, Diệp Lân xoa cằm, nói: “Hạ Trí, thế này đi. Nếu từ thứ sáu tuần này đến thứ sáu tuần sau cậu làm hết bài tập, chủ nhật tuần sau tôi sẽ dẫn cậu đến Đại học Nam Thành.”

“Tôi có muốn thi vào Nam Thành đâu.” 

Dẫn đi tham quan Đại học Nam Thành làm gì cơ chứ?

Hạ Trí còn chẳng thèm nhấc mắt lên.

“Đội bơi của trường Q chúng ta có trận giao hữu với đội Đại học Nam Thành. Một đồng đội của tôi bị chấn thương mắt cá, cậu có thể thay cậu ấy thi tiếp sức bốn nhân một trăm mét tự do.”

“Gì cơ?” Hạ Trí ngẩn người.

Cậu vẫn luôn muốn bơi, luôn muốn được tham gia thi đấu.

Cho dù là trường Q hay Đại học Nam Thành, cả hai đều là đối thủ mạnh trong giải đấu liên trường, ngay cả trình độ của trận giao hữu cũng rất cao.

“Cậu không muốn đi à?” Diệp Lân nghiêng mặt, ánh sáng thay đổi đôi chút, nụ cười vốn thờ ơ giờ thêm một nét trêu chọc.

“Nếu tôi không làm bài tập đàng hoàng thì sao?”

Diệp Lân định biến cậu thành trẻ con chắc, làm bài tập xong thì được thưởng đi vườn trò chơi.

“Thì sẽ không đi nữa.”

“Vậy còn anh? Anh có tham gia trận giao hữu không?”

Hạ Trí cho tay vào túi, mặt chẳng biểu hiện gì, tỏ vẻ không quan tâm đ ến lời đề nghị của Diệp Lân.

Nhưng trong lòng lại muốn biết liệu Diệp Lân có định thi đấu lại hay không.

“Ừm… Tôi thì…” Diệp Lân nhắm mắt, như thể đang suy nghĩ.

Anh im lặng, khiến cho trái tim Hạ Trí lên chẳng được mà xuống cũng không xong.

“Nếu tôi dẫn cậu theo, tất nhiên là tôi sẽ tham gia rồi. Nhưng nếu cậu không đạt yêu cầu học tập mà tôi đặt ra, tuần sau chúng ta sẽ ở đây học hành chăm chỉ.”

“Anh cũng không đi trận giao hữu sao?” Hạ Trí nhíu mày chặt lại. 

“Tôi đi kiểu gì đây? Phải canh chừng cậu làm đề thi thử nữa mà.”

“Anh căn bản có quan tâm chuyện đi hay không đâu. Không đi thi đấu cũng đừng ụp nồi này cho tôi.”

“Nhưng nói ngược lại, nếu như tôi đi, thì cũng bởi vì cậu.” 

Diệp Lân mở tờ đề thi Toán của Hạ Trí ra, có vẻ như anh sẵn sàng dạy một cách nghiêm túc rồi.

Còn trong đầu Hạ Trí lại vang lên tiếng ông ông vù vù, chỉ vì câu “bởi vì cậu” của Diệp Lân.

Rõ ràng cậu biết mình không có sức ảnh hưởng gì lớn đến mức ấy, đối phương chắc chỉ nói bâng quơ vậy thôi, nhưng trái tim cậu vẫn không thể ngừng đập loạn nhịp.

Phong cách dạy Toán của Diệp Lân không phải chỉ đơn thuần là từng bài một, mà là một bên làm đi, một bên ghi ra những kiến thức quan trọng lên trên giấy nháp, một lượt từ lớp mười đến bây giờ, tạo ra cho Hạ Trí một hệ thống logic hoàn chỉnh chỉ trong thời gian ngắn.

Không chỉ vậy, anh cũng nhanh chóng tìm ra các kiến thức cốt lõi trong những đề tương tự, để cho Hạ Trí tập trung luyện tập.

Giờ học bình thường, Hạ Trí dù có hay xao nhãng, cũng có thể ngủ gật, lần này dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Lân, Hạ Trí lại khó lòng mà mất tập trung được. 

Trải nghiệm này còn không thực tế bằng trận đấu ở hồ bơi khách sạn.

Đến khi vào phần hình học không gian, đường phụ của Diệp Lân như trực tiếp in sâu vào đầu Hạ Trí, tự tin và tràn đầy thẳng thắn, trạng nguyên khối khoa học tự nhiên của tỉnh năm đó cũng không phải hữu danh vô thực.

Thời gian trôi qua, thoắt cái đã là mười một giờ tối, vừa vặn lúc Hạ Trí hoàn thành bài thi Toán.

“Được rồi, ngủ sớm chút đi. Ngày mai chúng ta sẽ xem lại một chút.”

Diệp Lân đứng dậy, nhắm mắt vươn người một cái.

Tư thế của anh kéo dài, như một mãnh thú lười biếng mà lại tiềm tàng sức mạnh bộc phát, nhưng gương mặt lại hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào.

Hạ Trí không hiểu nổi, làm sao một người có thể hòa hợp giữa áp lực mạnh mẽ và nét hiền hòa như vậy?

Đang lúc Hạ Trí suy nghĩ, Diệp Lân bỗng cúi đầu, ghé sát tai cậu hỏi: “Có muốn tôi gửi cho cậu không?”

“Hả? Gửi gì?” Hạ Trí chưa kịp phản ứng.

“Hình tôi trong phòng thay đồ của đội bơi.”

“Ai mà muốn xem mấy cái đó chứ!” Hạ Trí hét lên theo bản năng.

Diệp Lân bật cười, anh đứng gần đến mức từng cái rung nhẹ của hàng mi đều rõ ràng trước mắt Hạ Trí.

“Nếu không muốn xem, vậy học cho giỏi nhé.”

Diệp Lân bước ra ngoài, rõ ràng lời vừa rồi chỉ là chọc ghẹo Hạ Trí.

Hạ Trí hít một hơi sâu, lại phun ra ngoai, hung tợn nhỏ giọng thì thầm một câu: “Đồ thần kinh.”

Chẳng ai ngờ, Diệp Lân rõ ràng đã đi ra ngoai lại quay trở lại, nói them một câu: “Đồ thần kinh sẽ đến tìm cậu lúc ba giờ chiều mai, đừng có mà trốn đi net đấy nhé.”

Hạ Trí nghẹn lại một hơi.

Thính giác gì thế này, cậu nói nhỏ vậy, Diệp Lân làm sao nghe được chứ!

Diệp Lân rời khỏi phòng Hạ Trí, tình cờ gặp Trần Phương Hoa đang trở về từ ca trực bệnh viện.

“Diệp Lân, dạy kèm muộn vậy à? Thật là ngại quá! Hạ Trí học thế nào rồi?”

“Cũng khá ổn. Cô đừng lo quá. Cô càng lo lắng, sẽ càng tạo áp lực lớn cho cậu ấy. Nếu cậu ấy mãi không đạt được mong muốn của cô, lâu ngày sẽ dễ sinh tâm lý bỏ cuộc.” 

Câu nói của Diệp Lân khiến Trần Phương Hoa suy nghĩ về việc có phải mình vô tình đã tạo áp lực cho Hạ Trí hay không.

Trần Phương Hoa còn phá lệ làm cho Hạ Trí một cốc sữa nóng, nói với cậu cứ từ từ, làm hết sức là được.

Khi Trần Phương Hoa nhìn thấy trên bàn con trai mình là bài thi thử Toán làm kín các trang, cô lệ ra vẻ mặt vui mừng.

Hạ Trí nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không sao ngủ được.

Sao Diệp Lân lại trở thành gia sư của cậu?

Sao anh lại quen biết Thái hậu nương nương nhà mình? À, hình như là Lão Ngụy giới thiệu…

Nhưng Diệp Lân chẳng phải đang học ở Đại học Q sao? Sao anh lại có thời gian chạy về nhà mỗi tuần? Cho dù là làm gia sư, thì ở thủ đô nhu cầu cũng cao, tiền gia sư cao hơn nhiều!

Vé tàu xe về mỗi lần cũng mất hơn hai trăm tệ đấy nhỉ?

Dĩ nhiên, số tiền này chắc mẹ của cậu cũng sẽ thanh toán cho anh thôi.

Hạ Trí nghĩ mãi không ra, vừa mới lật người kéo chăn lên trùm kín đầu, trong đầu đều là giọng nói của Diệp Lân, còn có câu nói “cậu có tôi”, cùng với dáng vẻ lúc anh cầm bút viết.

Quả nhiên, mệt mỏi đến cực hạn thì sẽ không ngủ được sao?

Đúng lúc ấy, điện thoại Hạ Trí rung lên một cái, phát hiện một yêu cầu kết bạn mới từ Diệp Lân.

Cảm giác tim bị nắm chặt lại trào dâng.

Không phải chỉ là một lời mời kết bạn thôi sao?

Có gì ghê gớm chứ? Vừa vạn có thể xem thử vòng bạn bè của Diệp Lân có gì.

Nhưng trong lúc tay cậu lỡ chạm, lại nhấn vào “Không chấp nhận.”

Hạ Trí giật mình bật dậy, trợn tròn hai mắt, không ngờ có ngày tay mình tàn đến thế!

Chắc sắp tiêu đời rồi…

Nhưng mà khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Hạ Trí tương đối mạnh mẽ, tiện tay ném điện thoại lên bàn một cái, “Không chấp nhận” thì “Không chấp nhận”, dù sao chiều mai còn phải gặp mặt mà, ngủ thôi!

Sáng mai còn phải dậy sớm đi Cung Cá Heo.” 

Lúc này, Diệp Lân đang ở quầy bar pha chế, điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem thì thấy thông báo rằng Hạ Trí đã từ chối kết bạn, đầu tiên là hơi ngỡ ngàng, sau đó lại bật cười.

“Thiếu đòn rồi.”

“Anh Lân? Pha chế mà còn nhìn điện thoại, không tập trung rồi nhé!”

Sáng hôm sau thức dậy, Hạ Trí chạy bộ đến Cung Cá Heo, coi như khởi động cho nóng người trước khi xuống nước.

Cậu chào hỏi những nhân viên đang làm việc khác, ngay lúc thay đồ bơi thì tình cờ đụng phải người chăm sóc cá heo, Minh Ca.

Hai người bắt đầu trò chuyện về chú cá heo nhỏ.

“Chắc tiến sĩ Sở đã nói với cậu rồi, cá heo là loài giàu cảm xúc, rất thích tương tác với con người,”

“Ừm, nói rồi” Hạ Trí gật đầu một cái.

“Bĩ Bĩ trước đây cũng rất thích gần gũi với con người, hơn nữa còn rất quấn người. Khi nó thích ai, nó sẽ nghĩ mọi cách để làm người đó vui, để giữ người ta bên mình. Nhưng từ khi Lạc Lạc bị mang đi, nó đã thay đổi.”

“Không phải là nó đang phản đối sao? Muốn Lạc Lạc quay lại chẳng hạn…”

Minh Ca lắc đầu: “Tôi là người nuôi lớn nó, nó có suy nghĩ chẳng khác gì con người đâu. Có lẽ nó thất vọng rồi. Trước đây nó nghĩ nó và con người là bình đẳng, nhưng rồi nó nhận ra, con người có thể dễ dàng đưa bạn bè của nó đi mà không cần quan tâm đ ến mong muốn của chúng, nó rốt cuộc cũng phát hiện, hóa ra giữa nó và con người không hề bình đẳng.”

Hạ Trí vừa chỉnh lại mũ bơi và kính, giây phút đó cậu giống như có thể hiểu được tâm tình của Bĩ Bĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.