Hạ Trí không còn sức để mở miệng nói chuyện, chỉ nhấc tay lên, định nắm lấy cổ chân Diệp Lân kéo anh lại gần, nhưng ngay cả nhấc tay lên cũng không còn sức lực.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hạ Trí cảm thấy nước xung quanh cậu ngày càng lạnh, dấu hiệu rõ ràng cho thấy thể lực của cậu đã kiệt quệ, không thể ở dưới nước thêm nữa.
Hạ Trí đạp nước để tiến lại gần, túm lấy cổ chân Diệp Lân kéo một cái.
Diệp Lân khẽ cử động, xoay người rồi bơi chậm về phía bậc thang hồ bơi. Cả hai đã chẳng còn đủ sức để trèo lên bờ.
Lúc bước lên thang, cơ thể Diệp Lân rõ ràng đã lảo đảo.
Nhưng người này vẫn có sức lực đi lên, còn Hạ Trí ngay cả nhấc tay lên nắm lấy tay vịn cũng khó khăn.
Ngồi tựa trên bậc thang cuối, Diệp Lân vẫy vẫy tay gọi Hạ Trí lại, Hạ Trí bơi vào với tốc độ chậm rãi, không để Diệp Lân kéo mình lên, mà là tự lực bò lên bờ.
Vừa rời khỏi nước, cơ thể cậu như bị đổ xi măng vậy, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hạ Trí chẳng còn sức để di chuyển thêm bước nào, trực tiếp nằm xuống nền gạch lạnh lẽo, mặc kệ có lạnh hay không, cậu thật sự không thể đứng dậy nổi nữa.
Diệp Lân cũng không khá hơn chút nào, nằm xuống bên cạnh Hạ Trí.
Tiếng ngực phập phồng thay nhau vang lên, nền gạch lạnh như băng xuyên vào tận xương, Hạ Trí dùng chút sức cuối cùng vẫn không thể ngồi dậy được.
Mí mắt cậu nặng trĩu, ngay cả xương cũng run rẩy.
Từ nhỏ đến giờ, cho dù khi bơi suốt một ngày dài với người có kỹ năng vượt trội hơn rất nhiều như bố, Hạ Trí cũng chưa từng cảm thấy mình kiệt quệ như chết rồi thế này.
“Lạnh quá… đứng dậy thôi…” Diệp Lân bên cạnh nói.
“Có bản lĩnh… Anh đứng dậy tôi xem…” Hạ Trí thầm nghĩ muốn ngủ luôn tại chỗ.
Không ngờ Diệp Lân bên cạnh thật sự lảo đảo đứng lên được.
Hạ Trí mở mắt, nhìn Diệp Lân từ góc độ này, đặc biệt thấy nơi nào đó, trông thật oai vệ…
Cảm giác bị đối phương áp đảo khiến Hạ Trí ráng sức đứng lên, lết vài bước rồi buông mình xuống ghế dài cạnh hồ bơi.
Diệp Lân bật cười khẽ, từ từ bước vào phòng thay đồ, một lúc sau, anh quay lại, trên cánh tay vắt chiếc áo khoác mà cả hai đã để lại trên ghế.
Diệp Lân ném chiếc áo của Hạ Trí lên mặt cậu, Hạ Trí từ tốn mặc áo khoác vào, sau đó ánh mắt lướt thấy thanh Snickers trên tay Diệp Lân.
Lập tức, cơn khao khát năng lượng bùng cháy trong cậu, Hạ Trí giật lấy thanh Snickers từ tay Diệp Lân.
“Cậu đúng là không có chút lương tâm nào.” Diệp Lân cũng không cướp lại, cứ vậy cúi đầu nhìn cậu.
Ngón tay của Hạ Trí đều run rẩy, cố gắng xé nhưng không được.
“Đưa đây.” Diệp Lân giơ tay.
“Không cho.” Hạ Trí từ chối dứt khoát.
Cậu há miệng, cắn lấy mép bao bì, dùng tay giữ chặt lấy thanh Snickers rồi vặn đầu một cái, nghe một tiếng “xoẹt”, bao bì được mở ra.
Gương mặt Hạ Trí lộ ra một nụ cười nho nhỏ, tay bóp nhẹ đẩy thanh Snickers ra, sau đó cắn một miếng lớn, một thanh Snickers dài… Bị ăn mất hai phần ba.
Hai má cậu phồng lên, vị ngọt đậm làm cậu cảm thấy hạnh phúc, như thể đây là khoảnh khắc vinh quang của cuộc đời.
Diệp Lân nhìn bộ dạng đó của Hạ Trí, không nhịn được khẽ bật cười.
Hạ Trí không ăn hết, ném phần còn lại của thanh Snickers cho Diệp Lân.
Diệp Lân nhìn dấu răng rõ ràng trên thanh Snickers, bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Trí: “Nếu chê, tôi không ngại ăn hết toan bộ đâu.”
“Cậu mơ đẹp thật.”
Diệp Lân cắn một miếng ăn nốt phần còn lại.
Không như Hạ Trí loay hoay mãi mới xé được bao, Diệp Lân dễ dàng xé gói khăn bơi dùng một lần, mở nó ra, cúi xuống lau đầu Hạ Trí.
“Đứng dậy, lau đầu cho khô đi.”
Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí cảm thấy áy náy.
Diệp Lân quả thực cho thấy minh lớn hơn Hạ Trí một tuổi, đã bao dung lại còn biết chăm sóc người khác.
“Anh chỉ lấy có một chiếc khăn tắm sao?”
“Chỉ còn một cái cuối cùng.”
“Vậy đừng đưa hết cho tôi, anh cũng mau lau đi.”
“Vậy cậu dùng một nửa khăn này lau đi, nửa còn lại để cho tôi.”
Hạ Trí cầm lấy chiếc khăn, vừa đưa lên xoa đầu thì Diệp Lân đã khẽ nhấc nửa bên khăn còn lại lên.
Cả không gian như bị tấm khăn tắm mỏng manh này ngăn cách, Hạ Trí vừa ngước lên chỉ thấy Diệp Lân, khi đối phương nghiêng mặt lại gần, cả không gian chật hẹp này tràn ngập mùi hương thuộc về Diệp Lân.
Diệp Lân nghiêng mặt, như thể sắp hôn lên cậu vậy, hàng mi ướt của anh hệt như sẽ chạm vào đôi mắt Hạ Trí, để lại chút hơi nước.
Trong thoáng chốc ấy, Hạ Trí nhớ lại cảm giác làn môi của Diệp Lân chạm vào mình, mềm mại và ấm áp, cứ như thể muốn hút cả máu nóng của cậu qua lớp vải mỏng.
Mặt Hạ Trí bỗng đỏ lên, tay buông khăn, hoàn toan nhường cho Diệp Lân.
“Có đủ sức rồi chứ? Nếu đủ rồi thì về thôi. Hôm nay tôi vẫn chưa thấy cậu giải xong bài nào đấy.”
“Không phải chứ? Anh vẫn còn sức nhìn tôi làm bài sao?”
Mệt mỏi đến mức này rồi, chẳng lẽ về nhà không phải nên lăn ra ngủ sao?
“Dựa trên kinh nghiệm của tôi, khi mệt mỏi đến mức độ này thì đầu óc lại tỉnh táo hơn nhiều.” Diệp Lân đáp.
Hạ Trí cũng cảm thấy càng ngày căng lạnh, liền bò dậy từ ghế dài, theo chân Diệp Lân về phòng thay đồ.
Nước nóng trong hồ bơi đã bị ngắt từ lâu, cả hai ăn ý quay lưng lại với nhau, nhanh chóng thay quần áo trong im lặng.
Hạ Trí vừa mặc xong quần dài, chưa kịp đứng thẳng lưng thì đầu cậu đã bị Diệp Lân xoa nhẹ một cái.
“Ướt quá. Đi nào, qua phòng thay đồ nữ.”
“Hả? Qua phòng thay đồ nữ làm gì?” Hạ Trí mở to mắt nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân bật cười: “Trong đầu cậu rốt cuộc chứ gì vậy? Phòng thay đồ nữ có máy sấy tóc đấy!”
“À… Ra là vậy.”
Trong hồ bơi lúc này chỉ còn mỗi họ, Hạ Trí dứt khoát đi theo Diệp Lân vào phòng thay đồ nữ.
Hai người đứng sấy tóc trước gương.
Vừa bước ra khỏi hồ bơi, cơn gió đêm lạnh buốt quét qua, Hạ Trí chợt thấy biết ơn vì bọn họ đã sấy tóc khô trước khi ra ngoài.
Khi Diệp Lân vào phòng trực để trả lại chìa khóa, Hạ Trí đột nhiên nhận ra Diệp Lân không còn xa cách như trước đây.
Thậm chí, giữa họ dường như có một sự ăn ý khó mà diễn tả được.
Ngay khi vừa bước ra khỏi hồ bơi, cả hai không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía tiệm McDonald’s đối diện, biển hiệu “24h” của nó bỗng trở nên hấp dẫn đến kỳ lạ.
Hạ Trí li3m nhẹ môi, thanh Snickers tuy ngọt nhưng không thể lấp đầy dạ dày trống rỗng.
Diệp Lân chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía đó.
Cả hai đứng trước quầy gọi món, Diệp Lân cất giọng: “Cho mười cái hamburger, Big Mac.”
Nhân viên quầy vốn đang ngái ngủ liền tỉnh táo hẳn, không tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, nhìn trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lân và Hạ Trì, hai người đàn ông cao ráo như thế này, ăn nhiều cũng là điều bình thường.
Diệp Lân bưng khay thức ăn ra chỗ ngồi gần nhất, cả hai không nói lời nào, mở túi ra liền bắt đầu ăn.
Hạ Trí cắn một miếng lớn, ăn hết một phần ba chiếc Big Mac chỉ trong một lần.
Cậu ngẩng đầu liếc sang Diệp Lân, không ngờ tên này vẫn còn tâm trạng bóp thêm tương cà vào chiếc hamburger của mình sao?
Nhưng để “xử lý” mười chiếc hamburger, cả hai chỉ mất chưa đầy năm phút.
Sau khi ăn no Hạ Trí ngả người ra ghế, thở phào một hơi đầy thỏa mãn.
Diệp Lân bật cười khẽ một tiếng: “Đi nào, về nhà.”
Anh đi thẳng một mạch ra phai cửa, Hạ Trí đi theo, nhìn thấy Diệp Lân đứng dưới cột đèn, nghiêng người lấy ra từ túi một hộp thuốc lá, ngón tay lắc nhẹ.
Ung dung mà phóng khoáng.
Hạ Trí khẽ cau mày, cậu không chỉ trích Diệp Lân than là vận động viên mà lại hút thuốc, mà lại hỏi: “Thiếu lá có gì đặc biệt sao?”
Diệp Lân khẽ rít một hơi, ngón tay cầm điếu thuốc ngoắc ngoắc ra về phai Hạ Trí.
Hạ Trí vừa mới đến gần, Diệp Lân đột nhiên phả nhẹ một làn khói về phía cậu.
Ánh mắt anh nhuốm màu đêm, ánh mắt lưu manh, nhưng nụ cười mang đến cảm giác của người đàn ông trưởng thành.
Vòng khói lơ lửng quanh chóp mũi và mái tóc Hạ Trí.
Diệp Lân vốn tưởng rằng Hạ Trí sẽ nhăn mặt tránh xa như đối diện với một thứ gì đó kinh khủng, nhưng Hạ Trí vẫn nhìn anh, đầu tò mò nghiêng sang, lại còn ghé mũi lại ngửi thử.
“Đây là gì thế? Hình như có mùi thảo dược?”
Diệp Lân cúi xuống, nhìn chóp mũi cậu, không rõ là cậu muốn ngửi mùi thuốc hay mùi từ ngực anh, Diệp Lân cố nhịn cảm giác muốn dùng lực x0a nắn cậu.
“Cậu không sợ tôi dùng nicotine xông cậu sao?”
“Chỉ với một ngày bơi cùng anh thế này, tôi đã thấy rõ thể lực của anh vẫn đang ở đỉnh cao, điều đó chứng tỏ cậu chưa từ bỏ bơi lội. Nếu chưa từ bỏ, thì chắc chắn anh sẽ không làm gì có hại cho cơ thể mình, bao gồm cả việc hút thuốc.” Hạ Trí thản nhiên đáp.
“Loại thuốc lá này giúp tôi giữ đầu óc tỉnh táo.”
“Ồ.”
“Thơm không?” Diệp Lân lại nhẹ nhàng thổi khói về phía Hạ Trí.
“Không thơm bằng mùi hamburger.”
Diệp Lân bật cười.
Có lẽ do điếu thuốc được làm từ các loại thảo mộc, nên cháy nhanh hơn thuốc lá bình thường, chưa đầy một phút, nó đã chỉ còn trơ lại tàn thuốc, Diệp Lân khẽ búng tay, tàn thuốc rơi ngay vào thùng rác.
Hạ Trí đứng đó, tay cho vào túi, im lặng không nói gì thêm, trong lòng cậu thoáng cảm thấy vui mừng, bởi vì Diệp Lân không hút loại thuốc gây hại cho cơ thể, chỉ là loại thuốc thảo mộc này có tác dụng gì thì Diệp Lân không nói, mà Hạ Trí cũng chẳng cần thiết phải hỏi.
Gió khẽ thổi bay những sợi tóc lòa xòa trước trán Hạ Trí, Diệp Lân nghiêng mặt sang bên, nhìn qua, dễ dàng thấy được nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu.
“Cảm ơn.”
“Hả?” Hạ Trí bất ngờ nhìn Diệp Lân.
“Cảm ơn vì cậu đã lo tôi hút thuốc.”
“Tôi không có.” Hạ Trí lập tức chối.
“À, cậu không có.”
“Tôi thật sự không có!”
“Ừ, cậu thật sự không có.”
Hạ Trí hơi giận, cảm giác muốn giáng cho Diệp Lân một đấm nhưng lại phải kìm lại.
Diệp Lân gọi một chiếc taxi, đưa Hạ Trí về đến nhà thì vừa đúng mười giờ.
“Tôi sẽ giảng cho cậu một giờ, cố gắng mà tỉnh táo lên đấy.”
Diệp Lân bật đèn bàn của Hạ Trí lên, kéo ghế cho cậu ngồi.
Sau khi Hạ Trí ngồi xuống, mặc dù khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng lại thở dài một cái.
Diệp Lân tất nhiên bắt được biểu tinh nhỏ đó.
“Hạ Trí, thực ra kỳ thi đại học cũng giống như bơi lội vậy.”
“Tôi cho phép anh rót bát canh gà tinh thần đó, nhưng tôi có quyền không uống.” Hạ Trí liếc nhìn Diệp Lân.
“Năm mươi mét, cậu không thắng tôi. Một trăm mét còn có bốn trăm mét cậu cũng không thắng được tôi. Nhưng khi không giới hạn thời gian và khoảng cách, cậu đã thắng tôi.”
Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hóa ra cả ba lần so tài của họ, ở khoảng cách một trăm mét và bốn trăm mét, chưa phải là mục tiêu thật sự, trận cuối cùng mới là trận đấu thật sự.