Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 17: Bình tĩnh




Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.

Nhưng chất liệu quần bơi quá trơn, Hạ Trí không túm được hai mép vết rách, vết rách đột nhiên lại to hẳn ra! 

Một nghìn chữ đờ mờ chạy như điên qua đầu cậu!

Diệp Lân đứng cách đó không xa, chỉ nhìn cậu mà không có động tĩnh gì.

Hạ Trí cảm thấy dù sao hai người cũng đều là con trai, gặp chút “sự cố nhỏ” khi bơi cũng chẳng phải chuyện lớn. Nếu là ở chung với Sầm Khanh Miễn thì chắc cậu đã sớm bỏ luôn cái quần bơi phiền toái này, trực tiếp lên bờ rồi.

Nhưng sự im lặng của Diệp Lân khiến Hạ Trí không khỏi bất an.

Bỗng nhiên, Diệp Lân bất ngờ lao tới phía Hạ Trí, tốc độ nhanh như cá mập săn mồi. 

Tay anh nắm chặt vào chỗ rách trên quần bơi của Hạ Trí và kéo mạnh, nụ cười trên khóe miệng xấu xa đến mức khiến người ta tức điên!

Cơn giận của Hạ Trí bùng lên đến đỉnh đầu.

“Anh còn dám đùa giỡn! Ông đây giết anh bây giờ!”

Hạ Trí giơ chân định đạp vào bả vai Diệp Lân, nhưng giữ thăng bằng dưới nước không dễ như trên bờ, mặt Diệp Lân đột nhiên áp sát tới. 

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Trí cảm nhận được chóp mũi Diệp Lân… Rồi ngay sau đó, kính bơi của Diệp Lân chạm vào bụng dưới của cậu, trái ngược với sự lạnh lẽo của kính bơi, cậu lại cảm thấy nơi nào đó rất mềm mại.

Tai Hạ Trí ù đi, tim đập như muốn nổ tung.

Chết tiệt!

Một cơn máu nóng dồn xuống dưới, Hạ Trí gần như muốn nổ tung.

Diệp Lân trồi lên mặt nước, Hạ Trí cũng vội lên theo.

“Không liên quan đến tôi! Là tại anh tự chuốc lấy!” 

Hạ Trí nói lớn, đôi mắt trợn to, cậu biết tình trạng của mình đang rất nguy hiểm, càng kìm nén máu lại chảy càng nhanh, sôi sục như muốn đốt cháy cả hồ bơi.

Diệp Lân nhìn cậu rồi phá lên cười ha ha ha.

“Cái vẻ mặt bị ức hiếp đó là sao hả? Người chịu thiệt là tôi, người được lợi là cậu đó!”

“Cái gì? Ông đây được cái gì từ anh hả!” Hạ Trí muốn đấm cho Diệp Lân một cái.

Sao Diệp Lân lại thế này? Cái người cười lịch lãm trước phóng viên trên tivi đâu rồi? Cái tên học bá hiền lành trong truyền thuyết trường cấp ba trực thuộc đại học T đâu rồi?

“Cậu nói xem cậu được cái gì từ tôi?”

Diệp Lân đưa ngón tay chạm lên môi mình, không khí vốn đã nguội lạnh lại lập tức nóng rực lên.

Hạ Trí nghiến răng: “Anh còn đùa nữa là ông đây dìm chết anh đấy.”

“Bình tĩnh nào.”

“Bình tĩnh con khỉ!”

“Tôi nói là ổn định—” Diệp Lân kéo dài âm cuối, cố tình nhấn mạnh.

“Tôi thấy cái mặt vô lại của anh, đã cực kỳ ổn định rồi!”

Diệp Lân đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa. Hạ Trí nhíu mày.

“Anh lại đang nghĩ ra trò quái quỷ gì rồi?”

“Tôi chỉ nghĩ là… khi cậu giận dữ hét lên thế này, trông cũng dễ thương đấy chứ.”

Diệp Lân mỉm cười, giọng nói thấp thoáng chút ngưỡng mộ dành cho Hạ Trí.

Nhìn vẻ mặt đó của Diệp Lân, chút ngượng ngùng còn sót lại của Hạ Trí bay biến đến tận dải ngân hà.

Xấu hổ một chút cũng là xấu hổ, xấu hổ nhiều chút cũng là xấu hổ, dứt khoát vứt hết mặt mũi lên chín tầng mây luôn cho rồi!

Cũng là quần bơi năm tệ một cái, nhưng tại sao quần của Diệp Lân lại không rách nhỉ!

Cậu giận dữ đạp chiếc quần bơi rách ra, hùng hổ bơi về phía Diệp Lân.

Diệp Lân đương nhiên biết ý định của Hạ Trí, lập tức xoay người bơi về phía bờ hồ.

Ngay khi Diệp Lân vừa chạm vào thành bể, Hạ Trí cũng đã ở ngay sau lưng, túm lấy quần bơi của anh.

Hạ Trí đạp mạnh chân vào thành hồ bên eo Diệp Lân, kéo một phát thật mạnh về phía sau!

Cậu mong được nghe tiếng quần rách, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì.

Lửa giận xông l3n đỉnh đầu, Hạ Trí trồi lên mặt nước hít một hơi thật sâu, trong khi Diệp Lân chẳng thèm lên bờ mà quay người lại, bình thản tựa vào thành hồ.

“Anh đợi đấy!”

Hạ Trí lại lặn xuống nước, thử mọi cách để kéo rách chiếc quần bơi của Diệp Lân, nhưng mãi nó không rách! 

Diệp Lân cúi đầu nhìn Hạ Trí đang cố gắng xoay đủ mọi góc dưới nước để tìm cách, ban đầu khóe miệng chỉ mang ý cười, nhưng sau đó anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Hạ Trí ở dưới nước lúc thì giật mạnh, lúc thì xoay quần 360 độ, trong khi Diệp Lân chỉ nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc của Hạ Trí nổi lơ lửng trên mặt nước.

Từng ngọn tóc lướt qua kẽ tay Diệp Lân, như chạm vào một điểm ngứa ngáy sâu thẳm trong lòng, Diệp Lân vô thức đưa tay xuống, bất ngờ nhéo nhẹ vào tai Hạ Trí.

Hạ Trí đang tức điên lên, bị Diệp Lân nhéo một cái, bỗng nhiên hoàn hồn. 

Cậu ngoi lên khỏi mặt nước, lau nước trên mặt một cái, bực tức nói: “Anh đang mặc quần bơi của anh phải không? Không có lý do gì mà quần của tôi lại rách dễ dàng như vậy!”

Vừa ngước mắt lên, Hạ Trí mới nhận ra mình đang dựa sát Diệp Lân, đối phương đã cười lâu lắm rồi, ánh mắt trông như đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch khiến Hạ Trí cực kỳ khó chịu.

“Tôi… tôi nhận ra chọc cậu tức giận, nói bao nhiêu lời khó nghe cũng không bằng chiếc quần bơi này.”

Hạ Trí chợt nhận ra sự trẻ con của mình, đẩy mạnh Diệp Lân một cái rồi nói: “Cút lên đi.”

“Không thi nữa à? Không muốn thử xem liệu trận cuối có thể thắng tôi không ư?”

Diệp Lân không nhúc nhích, chỉ nhìn Hạ Trí quay lưng bước lên thang hồ bơi.

Dòng nước chảy xuống, tôn lên những đường nét trên lưng và eo của Hạ Trí như một tác phẩm nghệ thuật vừa bước ra từ nước, phần hõm eo tựa như đang chờ đợi cái gì đó lấp đầy, cơ thể không chút phòng bị hoàn toàn lộ ra.

Diệp Lân vẫn dựa vào thành hồ bơi, không hề động đậy, nhưng anh lại theo bản năng nâng cằm lên, cảm giác có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng không thở nổi.

Ngay lúc đó, Hạ Trí đột nhiên quay lại làn nước, lặn một hơi ra giữa hồ, nhặt lại chiếc quần bơi rách, mặc lên, buộc lấy một bên mép. 

Mặc dù trông có chút buồn cười, nhưng nơi Diệp Lân muốn nhìn đều đã được che.

“Quần bơi của tôi đã thế này rồi, bơi quái gì. Không thì anh cởi cái của anh cho tôi mặc nhé?”

“Máy bán hàng tự động bên kia có bán quần bơi đấy.” Diệp Lân hất cằm về phía đó.

Hạ Trí quay người lại, mắt sáng rực lên.

“Thật sao? Không phải lại là loại năm tệ một cái đấy chứ?”

“Ừ.”

“Năm tệ thì năm tệ, nhưng mà tôi không có tiền.” Hạ Trí nhìn về phía Diệp Lân.

“Quét mã thanh toán đi.” 

Diệp Lân lập tức trèo lên bờ, đi về phía phòng thay đồ.

Hạ Trí cầm chiếc quần bơi rách của mình, đi theo phía sau Diệp Lân.

Không ngờ trong phòng thay đồ thực sự có một máy bán hàng tự động, Hạ Trí cúi đầu nhìn xuống, thật sự có bán quần bơi!

Diệp Lân nghiêng mặt, nhìn dáng vẻ Hạ Trí chăm chú nghiên cứu, tầm mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở chiếc quần bơi, viền eo thon dài biến mất sau lớp quần, chỉ để lại một hõm sâu.

“Trận thứ ba, anh muốn thi cái gì?” Hạ Trí nhướng mày hỏi.

“Cậu đúng là nhiều sức thật.” Diệp Lân khẽ cười: “Trận thứ ba, không phải là tám trăm mét hay một nghìn năm trăm mét. Tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu bơi vượt qua tôi trước khi chúng ta cạn kiệt sức lực, coi như cậu thắng.”

Hạ Trí nhìn Diệp Lân, nhất thời không biết anh có đùa không, nhưng nếu tính theo cách đó, thì đây là một thử thách kết hợp giữa sức bền và sức mạnh.

Hơn nữa rất khác với các cuộc thi tám trăm mét hoặc một nghìn năm trăm mét, trong tranh giải đường dài cần chú trọng phân bố thể lực hợp lý. Nhưng theo quy tắc thi đấu mà Diệp Lân đưa ra, hai người sẽ phải bơi với tốc độ tối đa ngay từ đầu, cho đến khi thể lực cứ thế hao hụt dần.

Chẳng khác gì tự sát trong nước.

Nhưng sự liều lĩnh đó lại khiến Hạ Trí cảm thấy, đây mới đúng là Diệp Lân.

Một Diệp Lân chỉ muốn thắng đối thủ trong một khoảng cách giới hạn thì thật quá tầm thường.

“Có thi không? Không muốn thi thì về nhà ôn bài.” Diệp Lân mở miệng nói.

Hạ Trí không hiểu sao lại phấn khích hẳn lên, cậu gõ nhẹ một cái vào mặt kính máy bán hàng: “Ví tôi hết tiền, anh mua giúp tôi, tôi sẽ trả cho anh sau.”

Mặc dù đây là điều Diệp Lân đoán trước được, nhưng niềm vui trong ánh mắt Hạ Trí vẫn khiến anh cũng thấy vui vẻ theo.

Khi tất cả mọi quy tắc đều bị phá bỏ, khi thắng thua không còn phụ thuộc vào định luận bình thường, đây là lần đầu tiên Diệp Lân bơi với ai đó không vì thắng thua, mà chỉ vì cảm giác rằng – bơi với người này thật sự rất tuyệt.

Diệp Lân mua cho Hạ Trí một chiếc quần bơi và kính bơi mới, Hạ Trí cầm lấy quần đi vào phòng thay đồ. Diệp Lân đứng ngay ngoài cửa, nghe thấy tiếng túi nilon bị xé rách từ bên trong truyền tới, thậm chí còn nghe hai tiếng “phạch” khi Hạ Trí thử co giãn quần bơi.

“Lỡ anh hết sức giữa chừng, tôi không cõng anh đâu đấy.”

“Hy vọng cậu đủ khả năng làm tôi kiệt sức.” 

Diệp Lân rất muốn biết, cậu nhóc này rốt cuộc có thể khiến mình giữ được tỉnh táo trong nước bao lâu?

Tám trăm mét? Một nghìn mét? Hay hai nghìn mét?

Hay là sẽ tỉnh táo được mãi?

Cánh cửa mở ra, Hạ Trí cầm kính bơi bước ra ngoài.

Đây là lần thứ ba họ đứng trên bục xuất phát.

Hạ Trí xoay nhẹ cổ, trước đó bọn họ đã bơi năm trăm mét, thể lực đều đã tiêu hao ít nhiều, trận thi đấu không quy tắc này có lẽ sẽ không kéo dài được lâu.

Vừa xuống nước, đã là một sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ, mặt nước bị xới tung, những con sóng chưa kịp hạ xuống thì con sóng thứ hai đã nổi lên.

Sức mạnh bùng nổ hùng hồn của Diệp Lân mạnh mẽ đẩy trong nước, cảm nhận được tất cả những điều này, tim Hạ Trí siết chặt lại, dồn hết sức lực bám sát theo sau.

Năm mươi mét đầu tiên qua, Hạ Trí đã bắt đầu cảm nhận được áp lực từ sự suy giảm thể lực.

Năm mươi mét tiếp theo, tốc độ dần chậm lại, nhưng dù vậy, Diệp Lân vẫn giữ vị trí phía trước Hạ Trí, càng bơi về sau, nhu cầu oxy càng trở nên thiết yếu.

Không biết đã qua bao nhiêu vòng, cơ thể Hạ Trí càng ngày càng trở nên nặng nề, thậm chí động tác quạt nước cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Tốc độ của họ chậm dần, cảm giác mệt mỏi vọt tới, từng cử động của cơ thể lúc này chỉ là phản xạ theo bản năng.

Hạ Trí chờ đợi, cậu biết kết cục của cuộc đấu này không phải là chìm xuống, mà là một cục diện mới.

Dù giữ thăng bằng đã khó khăn, nhưng dòng nước từ đường bơi bên cạnh dồn tới khiến cho Diệp Lân tỉnh táo chưa từng có.

Những động tác của Hạ Trí chậm lại, điều này giúp Diệp Lân cảm nhận rõ ràng hơn từng chuyển động của cậu, một sự hoàn hảo giữa sức mạnh và sự cân bằng, thứ còn sót lại khi cạn kiệt hoàn toàn sức bật chỉ là ý chí bền bỉ không chịu khuất phục.

Nhìn như yếu đuối, nhưng mang dáng vẻ biết là không thể nhưng vẫn quyết tâm.

Lần đầu tiên, Hạ Trí cảm thấy mình bước vào một vùng đất mới, đó là vùng đất của Diệp Lân, trong đầu cậu vang lên một giọng nói— Chính là giây phút này!

Đây là cú chạy nước rút cuối cùng của cậu–– Hạ Trí vươn dài cánh tay, thực hiện cú quạt nước, vượt qua Diệp Lân!

Khoảnh khắc đó tim đập, hơi thở và cả dòng nước như đều dừng lại.

Chỉ còn lại Hạ Trí vẫn đang tiến về phía trước.

Bàn tay cậu chạm vào thành hồ, hơi thở nghẹn ngào bị dồn nén giờ phun ra ngoài, cậu sặc nước.

Diệp Lân nhanh chóng bơi tới, anh cũng chẳng còn chút sức lực nào, nhưng anh dùng hết chút lực còn lại đẩy Hạ Trí lên khỏi mặt nước, Hạ Trí bám hai tay lấy thành bể, vừa mới hít được một hơi thì lại ngã xuống nước.

Cả hai đã mệt đến nỗi không còn sức để thở, ngực họ như bị nước đè nặng.

Diệp Lân nằm thả mình nổi trên mặt nước, từ từ thả lỏng, Hạ Trí thì gục xuống mặt nước, cuối cùng cũng hít được một hơi sâu.

Đây là lần đầu tiên họ bơi như sắp chết.

Trong tai vang lên tiếng ù ù, tim đập nhanh như muốn bật ra khỏi lồ ng ngực, sau đó bùng lên thành đóa hoa máu đỏ rực.

Không ai trong hai người bọn họ có đủ sức lên bờ, ít nhất phải một phút sau, Diệp Lân vẫn thả trôi, không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.