Hai mươi phút sau, sau khi điều chỉnh lại hơi thở và thể lực, cả hai lại một lần nữa đứng trên bục xuất phát.
Hạ Trí tùy ý lắc lắc chân, cười nói: “Thật ra, nếu anh muốn làm gia sư của tôi, cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
“Ồ? Thật sao?”
“Tuần nào cũng thế này, bơi với tôi một trận là được rồi.”
Anh vui, tôi vui, mọi người đều vui!
“Vậy thì không được rồi.” Diệp Lân điều chỉnh lại kính bơi.
“Sao lại không được?”
“Tôi sợ tôi sẽ phạm tội dưới nước.”
“Hả?” Hạ Trí nhíu mày nhìn anh.
Diệp Lâm không trả lời cậu, mà cúi người xuống: “Chuẩn bị sẵn sàng. Nếu bốn trăm mét này cậu cũng không thắng được tôi, cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu.”
Hạ Trí lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu, cúi người chuẩn bị.
Khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai cùng xuất phát, bật lên không trung, rồi lao xuống nước.
Hạ Trí thực sự rất thích cảm giác bơi cùng với Diệp Lân như thế này.
Khi còn nhỏ, bố cậu giống như một vị thần vậy, cho dù cậu có cố gắng đuổi theo, bố vẫn luôn bơi ở phía trước, thậm chí còn rảnh rỗi chơi xấu, xoay người lại chắn trước mắt cậu.
Sau khi bố qua đời, bơi lội trở thành chuyện của một mình Hạ Trí.
Dù cậu có bơi nhanh thế nào, hình ảnh đối thủ phía trước trong tâm trí vẫn chỉ là ảo ảnh.
Nhưng Diệp Lân giờ phút này, từng gợn nước anh tạo ra đều là thật, tốc độ của anh là thật, tất cả mọi thứ đều là thật.
Giống như một con cá, cuối cùng cũng gặp được một con cá khác.
Mỗi lần lấy hơi của Hạ Trí cũng mang một ý nghĩa khác.
Hai trăm mét đầu tiên, cả hai bơi ngang nhau, thậm chí cả lúc quay người cũng rất ăn ý, thời điểm đạp chân sau khi quay người cũng giống hệt nhau.
Diệp Lân hiểu rằng, đây không phải là Hạ Trí bắt chước anh, mà là kỹ thuật và khả năng dự đoán thể lực của cậu nhóc này đã tương đối thành thạo, đến mức nhịp điệu của họ chỉ tình cờ giống nhau mà thôi.
Sau hai trăm mét, Diệp Lân lặng lẽ tăng tốc từng chút một, nhưng anh không ngờ Hạ Trí lại nhạy cảm với các động tác dưới nước của anh đến vậy, cũng bắt đầu tăng tốc theo.
Đến khi bơi ba trăm mét, Hạ Trí đã dẫn trước Diệp Lân một chút.
Cuộc tranh tài dưới nước dần trở nên căng thẳng, đặc biệt là ở đoạn nước rút năm mươi mét cuối cùng.
Ưu thế nhỏ bé của Hạ Trí bị Diệp Lân vượt qua, những gợn nước hai người tạo ra vỡ tan trong không khí, tiếng quạt nước lúc đầu còn đan xen nhau, đến mười mét cuối cùng lại trở nên đồng đều đến kỳ lạ.
Khi tiếng nước đập vào nhau, vang vọng trong hồ bơi rộng lớn, như sóng biển đập vào bờ đá vậy.
Kính bơi của Hạ Trí lại bị nước vào, nhưng với cậu điều này đã không còn quan trọng nữa, cậu ra sức quạt nước và đạp chân, muốn phá vỡ nhịp điệu của Diệp Lân, giống như một giới hạn bắt buộc phải vượt qua.
Khoảnh khắc bàn tay cậu chạm vào thành bể, cậu biết Diệp Lân bên cạnh cũng đã đến rồi.
Suốt nửa phút, cả hai không nói một lời.
Hơi thở nặng nề thay thế cho tiếng bọt nước tràn đầy khí thế trước đó.
Hạ Trí biết mình đã thua, nhưng cậu không hề cảm thấy tiếc nuối.
Bởi vì cậu tin rằng, không nhiều người có thể ép Diệp Lân đến mức này.
Quan trọng hơn là, mỗi khi cậu bơi một mình, cậu luôn tự hỏi… Bơi lội có phải là điều mà cậu thật sự yêu thích không?
Tại sao cậu khát khao, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo đến vậy.
Nhưng vào tối nay, khi dòng máu sục sôi tràn ngập trái tim, cậu lại một lần nữa khẳng định: Cậu thực sự yêu bơi lội.
“Kính bơi… Của cậu… Lại vào nước rồi…”
Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp vang lên.
Hạ Trí vừa định tự chỉnh lại kính bơi của mình thì ngón tay của Diệp Lân đã chen vào giữa khoảng trống giữa kính và da cậu, khiến dòng nước ồ ạt tràn ra từ kẽ hở đó, tầm nhìn của Hạ Trí trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nhìn thấy Diệp Lân.
Ánh mắt dịu dàng giờ đây có chút âm u, ngón tay Diệp Lân bỗng nhiên nhấc lên, đốt ngón tay của anh cạ vào gò má Hạ Trí, lướt qua hàng mi ướt át, sau đó nhấc hẳn chiếc kính bơi lên.
Tay còn lại của anh lau đi những giọt nước trên má Hạ Trí.
Không biết có phải do vừa kết thúc bốn trăm mét không mà đầu ngón tay Diệp Lân nóng hơn cả da mặt Hạ Trí rất nhiều, khiến cậu giật mình rụt tay lại như bị bỏng ngay khi đầu ngón tay Diệp Lân lướt qua vành tai cậu.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Trí nhìn thấy từ trong mắt Diệp Lân có điều gì đó đã bị kìm nén thật chặt suốt bấy lâu, sắp sửa tràn ra.
Hạ Chí còn thấy yết hầu Diệp Lân khẽ động.
Không hiểu sao, Hạ Trí có dự cảm nguy hiểm.
Như thể Diệp Lân là một con mãnh thú bề ngoài hiền lành, chơi đùa cùng với một đứa trẻ, nhưng cuối cùng không nhịn được mà lộ ra nanh vuốt.
“Cậu lại thua rồi.”
Giọng Diệp Lân đã không còn khàn đặc, mà trở nên ấm áp và trong trẻo.
“Biết rồi, anh muốn làm gia sư cho tôi, vậy cứ làm đi. Anh kéo tôi đi thi bơi, chẳng phải là để tăng cảm tình của tôi với anh sao.”
Trên khuôn mặt của Hạ Trí không hề có chút cảm xúc nào của người thua cuộc, thậm chí trong biểu cảm lạnh lùng đó còn có mấy phần đắc ý.
“À, tôi biết anh đang nghĩ gì rồi.”
“Tôi nghĩ gì, cậu nói xem?” Diệp Lân nở nụ cười.
Gương mặt vốn lạnh lùng vì ít cười lập trở nên mềm mại, còn mang theo chút trẻ con, khiến cho người ta muốn ôm cậu vào trong lòng. Dùng sức ôm chặt, đến khi cậu phải bật khóc.
Diệp Lân bất ngờ cọ nhẹ vào cằm Hạ Trí một cái, Hạ Trí lập tức muốn túm lấy ngón tay đối phương, định bụng nếu nắm được sẽ bẻ ngược tay anh, để anh phải cầu xin mình.
Thế nhưng, Hạ Trí không ngờ rằng ngay khi tay cậu vừa chạm vào ngón tay của Diệp Lâm, không hiểu sao Diệp Lân bỗng nhiên bắt được tay cậu, các ngón tay đan xen vào nhau, trực tiếp đè lên bả vai Hạ Trí.
Vãi!
Lông mày Hạ Trí gần như dựng đứng lên.
“Cậu đang nghĩ rằng, nếu như tôi làm gia sư cho cậu, vậy thì cậu có thể rủ tôi đi thi bơi. Nhưng nếu cậu từ chối việc tôi làm gia sư, vậy thì tôi và cậu sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Cậu hy vọng tôi trở thành “người qua đường” của cậu sao?”
Diệp Lân từ từ tiến lại gần, cánh tay của Hạ Trí bị đối phương siết ngày càng chặt.
Anh nhìn thẳng vào ánh mắt Hạ Trí, anh biết rằng con trai tuổi này rất hiếu thắng, sĩ diện và không chịu thua, anh chờ đợi Hạ Trí nổi giận, như một quả pháo nổ tung vậy.
Anh biết mình xấu xa, biết mình hy vọng cậu tức giận hoặc xù lông nhím đều là vì anh, anh sẽ có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng cậu nhóc trước mặt anh lại cười, khóe miệng cong lên, thậm chí có chút xấu xa.
“Đúng vậy, tôi đồng ý cho anh làm gia sư của tôi— như vậy tôi sẽ có lý do để thách đấu với anh. Muốn tôi ngoan ngoãn nghe anh giảng bài, vậy thì phải thắng tôi dưới hồ bơi. Muốn tôi ngoan ngoãn làm bài tập, cũng phải thắng tôi dưới hồ bơi. Số lần thi đấu với anh càng nhiều, tôi lại càng có cơ hội là người duy nhất có thể thắng được anh. Tại sao lại không đồng ý chứ?”
Khoảnh khắc ấy, Diệp Lân hơi sững sờ.
Còn Hạ Chí ngẩng cao cằm: “Buông tôi ra.”
“Lúc tiểu học, cậu có từng thích bạn gái buộc tóc đuôi sam nào không?” Diệp Lân vẫn chưa có ý định buông tay.
“Không, nói chuyện này làm gì? Anh từng thích cũng không liên quan đến tôi.”
“Khi đó tôi thấy bạn cùng bàn hay kéo tóc cô bé ngồi trước, cảm thấy vừa trẻ con vừa buồn cười. Nhưng tôi bây giờ, cũng đang làm điều tương tự. Chỉ khác là cậu đáng ghét hơn.”
“Cái quái gì vậy?”
“Cậu đã cắt đuôi sam đi rồi.”
Diệp Lâm buông lỏng tay.
Hạ Trí xoay xoay cổ tay mình, nhìn Diệp Lân, cảm thấy người này nói câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, đúng là bị điên.
Nhưng Diệp Lân lại hiểu rõ những gì anh đang nghĩ.
Anh muốn thấy Hạ Trí nổi nóng vì anh, nhưng Hạ Trí lại thản nhiên không hề lúng túng chút nào. Giống như hồi tiểu học khi anh kéo tóc đuôi sam của cô bé ngồi phía trước, chỉ để thấy đối phương giận dỗi, nhưng cô bé lại cắt luôn đuôi sam đi.
Vừa hụt hẫng, vừa cảm thấy để tâm hơn trước.
“Đi thôi, về nhà tôi giảng bài cho cậu.”
Diệp Lân bước về phía phòng thay đồ, nhưng Hạ Trí lại cất tiếng gọi.
“Anh từng nói, ba trận, thắng anh hai trận coi như thắng. Vậy tôi muốn biết, trận thứ ba là gì. Tám trăm mét, hay là một nghìn năm trăm mét?”
Diệp Lân quay người lại, nhìn thấy mũ bơi của Hạ Trí, hàng mi cậu còn đọng những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, những giọt nước chảy dọc theo các đường nét cơ bụng…
Một hai giây trôi qua, Hạ Trí vẫn không thấy Diệp Lân trả lời, đội mũ bơi trên đầu cũng không thoải mái mấy, cậu cởi mũ bơi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Diệp Lân đang đứng ngay trước mặt, bất ngờ ôm chặt lấy bả vai cậu.
Chặt đến mức như muốn tạc cậu vào xương cốt anh luôn vậy!
“Làm gì—”
Chưa nói hết câu, trước mắt Hạ Trí là trần hồ bơi, bên tai vang lên tiếng nước văng tung tóe, cậu bị Diệp Lâm ấn xuống nước.
Nhận ra mình bị chơi khăm, Hạ Trí thực sự tức đến nỗi muốn lật tung cả hồ bơi lên.
Cậu muốn đạp Diệp Lân ra, nhưng Diệp Lân bơi quá giỏi.
Diệp Lân ấn xuống một cái, khiến lưng Hạ Trí chạm hẳn đáy bể.
Hạ Trí nghiêng người muốn lật Diệp Lân lại, nhưng Diệp Lân lại ấn chặt vai bên kia của Hạ Trí.
Diệp Lân nheo mắt cười nhìn Hạ Trí, càng khiến Hạ Trí tức điên lên. Rõ ràng là Diệp Lân cố ý, trước khi đè cậu xuống nước chắc chắn đã hít đầy không khí, trong khi cậu bị kéo xuống bất ngờ, chưa bị sặc nước đã là may rồi.
Hạ Trí muốn tìm lại điểm thăng bằng của mình, mắt thấy thời điểm phải trở mình, Diệp Lân bỗng nhiên thở ra một hơi trước mắt Hoạ Trí.
Vô số bọt nước nhỏ ùa tới, tràn vào mắt Hạ Trí, khiến cậu lập tức nhắm mắt lại nghiêng mặt sang một bên.
Mái tóc mềm mại của cậu đung đưa trong làn nước, ngay cả dáng vẻ cau mày cũng vô cùng đáng yêu.
Khi bọt nước tan đi, Hạ Trí tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lâm, với cú thổi vừa rồi, Hạ Trí không tin Diệp Lân có thể nín thở lâu hơn cậu!
Chừng ba mươi giây sau, Hạ Trí đang yên lặng đột nhiên cong lưng đẩy mạnh, định lật ngược. Diệp Lân lại định đè cậu xuống lần nữa, nhưng Hạ Trí với quyết tâm phải lật ngược đối phương, bất thình lình phun một hơi vào mặt Diệp Lân.
Dòng nước và hơi thở của Hạ Trí ùa lên mặt Diệp Lân, nhưng đáng tiếc không trúng mắt mà lại chạm vào môi anh. Môi anh hé mở, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như Hạ Trí đã nhìn thấy đầu lưỡi của Diệp Lân.
Diệp Lân giữ chặt cánh tay Hạ Trí, kéo cậu về phía mình, Hạ Trí thấy mình sắp chạm vào mặt Diệp Lân vội vàng nghiêng mặt tránh đi.
Lúc ấy, Hạ Trí cảm thấy mình không chịu nổi nữa, dù sao người gây sự trước chính là Diệp Lân, cậu chẳng việc gì phải nhịn, cậu túm lấy viền quần bơi của Diệp Lân, định kéo sang một bên.
Ai ngờ Diệp Lân cũng kéo lấy viền quần bơi của Hạ Trí, thậm chí còn dùng đầu ngón tay câu nhẹ một chút…
Hạ Trí nghe thấy lồ ng ngực mình đánh thịch một tiếng, sức mạnh buộc chặt cơ thể bỗng nhiên buông lỏng.
Viền quần bơi của cậu xuất hiện một đường rách nhỏ!
Hạ Trí nhanh tay che đi chỗ rách, nhưng Diệp Lân dưới nước lại bất ngờ thổi ra một vòng bong bóng tròn.
Vòng bong bóng nước vừa vặn đụng vào nơi xấu hổ nhất mà cậu không thể che được hết.