Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 15: Đứng yên




Thân hình Diệp Lân không cường tráng như những vận động viên thể hình.

Cơ bắp của anh ôm sát lấy xương, như một lưỡi dao sắc bén ẩn mình trong vỏ, mang sức mạnh phi thường.

“Đẹp không?” Diệp Lân nghiêng đầu hỏi.

“Đẹp hay không, chẳng lẽ anh không tự biết à?” Tất nhiên là đẹp, đó là thân hình hoàn hảo nhất của một vận động viên bơi lội.

Hạ Trí cúi xuống, đặt một chân lên ghế dài để cởi dây giày, áo cậu theo động tác bị kéo lên một chút, để lộ ra một mảng lưng dưới trong bóng tối, như thể có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể bất cứ lúc nào, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Rõ ràng là muốn trêu chọc cậu nhóc này một chút, nhưng giờ đây người rục rịch ngóc đầu hình như đã biến thành mình.

“Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc làm điều gì xấu xa trong phòng thay đồ chưa?” Diệp Lân ngồi xuống, từ góc độ này nhìn Hạ Trí, hàng mi cậu hơi cụp xuống, trông có chút ngoan ngoãn.

“Chẳng hạn như giấu quần áo của người khác để ở ngoài tủ à?” Hạ Trí ngẩng đầu lên suy nghĩ. Hồi bé, cậu đã từng giấu giày và áo khoác của bố, lớn lên một chút mới hiểu ra là bố cố tình để ở ngoài tủ để cậu giấu.

“Còn xấu hơn thế nữa.” 

“Xin lỗi, nhưng sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.” Hạ Trí vẫn hơi tò mò, một người như Diệp Lân sẽ làm chuyện xấu gì trong phòng thay đồ?

“Tủ đồ của đội bơi đại học rộng hơn cái này, vừa đủ để nhét một người vào.” Diệp Lân cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.

“Không lẽ có ai chọc giận anh là anh nhét người ta vào tủ á?”

“Bắt người ta quay lưng lại với mình, khi họ không biết điều gì sắp xảy ra sẽ rất muốn quay lại nhìn mình, lúc đó đường nét cổ và bả vai sẽ căng lên… Cậu không thấy rất có cảm giác thành tựu sao?” Diệp Lân hơi ngửa đầu lên, như thể đang thực sự tưởng tượng cảnh đó.

Nhưng vẻ cười cợt nơi đấy mắt đã cho thấy đó rõ ràng là lời nói đùa.

“…Anh định giết người rồi giấu xác à? Với lại tôi tin rằng tủ đồ của đội bơi đại học cũng không rộng hơn ở đây là bao!” Hạ Trí với vẻ mặt “anh nghĩ tôi ngốc chắc”.

“Giết người giấu xác… Tôi sẽ nhớ điều này.”

Diệp Lân lấy áo khoác của mình vỗ nhẹ vào Hạ Trí, nhưng Hạ Trí đã tránh được. Khoảnh khắc đó, Hạ Trí cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ, cậu đang nói chuyện vu vơ với Diệp Lân, như những người bạn.

Hạ Trí quay người lại, trong tay cầm chiếc quần bơi nhăn nhúm đựng trong túi nhựa trị giá năm tệ, không nhịn được mà lên tiếng: “Cái này sẽ không bị rách ra chứ?”

Thật khó tưởng tượng cảnh nó rách toạc ra, hình ảnh đó quá đẹp, Hạ Trí thà chết đuối còn hơn.

“Nếu lúc cậu tham gia thi đấu, quần bơi của cậu rách, cậu sẽ liều mình bơi đến cuối hay chờ ai đó ném cho cậu một cái quần mới?”

Đúng vậy, đây chính là Diệp Lân, với kinh nghiệm thi đấu dày dặn và một tinh thần mạnh mẽ không để ý đến bất cứ điều gì.

Một con người như vậy lại không chịu về đội bơi, mà đi làm gia sư cho cậu, thật là lãng phí!

Bất kể Diệp Lân đấu cái gì, Hạ Trí cũng sẽ cố gắng hết mình.

Cậu nhanh chóng thay đồ, rồi đi theo anh ra ngoài.

Toàn bộ hồ bơi trống trải dường như rộng gấp đôi bình thường.

Đường bơi tiêu chuẩn dài 50m, dưới ánh đèn sáng rực, đang chờ đợi để phá vỡ sự tĩnh lặng.

Diệp Lân hất nhẹ chiếc mũ bơi rẻ tiền trên đầu và đeo cặp kính bơi giá chỉ tám tệ lên mắt. Bộ trang bị này nếu dùng trong một cuộc thi chính thức trông sẽ rất buồn cười, nhưng khí chất tỏa ra từ anh khiến Hạ Trí liên tưởng đến một cái mỏ neo cắm sâu xuống đáy biển.

“Lần trước đấu 50 mét, cậu thua tôi rồi. Vậy hôm nay chúng ta đấu ba ván. Nếu cậu thắng tôi hai ván, tôi sẽ từ bỏ làm gia sư cho cậu, thâm chí còn giúp cậu thuyết phục mẹ cậu. Nhưng nếu cậu không thắng nổi tôi, thì ngoan ngoãn một chút.”

“Được!”

Đây vốn là điều mà Hạ Trí mong đợi.

Được chạm trán với Diệp Lân trong một cuộc thi là một niềm vinh dự.

Và họ mãi mãi sẽ không bao giờ có cơ hội đối đầu nhau trong phòng thi.

Dù Hạ Trí rất muốn nói rằng nếu tôi thắng thì anh hãy quay về đội bơi đi.

Nhưng việc tiếp tục bơi, với tâm thế ra sao, đó là lựa chọn của Diệp Lân, Hạ Trí biết mình không thể can thiệp. Vì vậy, nếu đưa ra yêu cầu đó chỉ khiến Diệp Lân lại nở nụ cười mà Hạ Trí không thích – nụ cười người lớn nhìn một đứa trẻ.

“Ván đầu tiên – 100m, cậu sẵn sàng chưa!” Diệp Lân hỏi.

Điện thoại của Diệp Lân đặt ngay đằng sau họ, đã được cài đặt chế độ đếm ngược mười giây.

Hạ Trí không trả lời, chỉ chuẩn bị tư thế xuất phát.

Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn lúc này đều tan biến, trước mắt Hạ Trí chỉ còn lại mặt nước này.

Diệp Lân lại liếc sang Hạ Trí một cái.

Dù anh luôn gọi Hạ Trí là “cậu bé, cậu nhóc,” nhưng vào lúc này, gương mặt tập trung và khí chất tỏa ra từ toàn thân của Hạ Trí không còn là sự nổi loạn bồng bột của tuổi trẻ mà là một dây cung sắc bén, lúc nào cũng sẵn sàng bật lên tia sáng lạnh lẽo.

“Diệp Lân, tập trung đi.” Hạ Trí bình thản nói.

Trong không gian trống trải của hồ bơi, giọng nói của Hạ Trí mang âm sắc lạnh lẽo, chạm vào thần kinh của Diệp Lân, khiến cổ họng anh như bị thiêu đốt, khô khốc ngay tức khắc.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Trí lao xuống trước, Diệp Lân theo phản xạ cũng bật lên theo độ cong ấy, cả hai nhảy vào nước.

Mười mét đầu tiên, Hạ Trí nhỉnh hơn một chút.

Trước mắt là màu xanh của nước và vô số tia sáng lấp lánh lan tỏa, cơ thể Hạ Trí trượt sâu vào trong nước, mỗi lần tiến tới, dòng nước lại phác họa nên đường nét của từng động tác, tựa như một lời mời gọi không lời.

Diệp Lân rõ ràng không có ý định giữ sức, năm mươi mét đầu đã bung hết lực.

Trong nước, các giác quan của Diệp Lân được mở rộng vô hạn, tất cả đều bị Hạ Trí ở đường bơi bên cạnh lôi kéo.

Lại nữa rồi… chỉ cần cậu nhóc bắt đầu bơi, mọi cảm giác của anh đều bị cậu cướp đi mất.

Diệp Lân vừa cố gắng giằng co thoát khỏi cảm giác bị lôi kéo, nhưng mặt khác trái tim anh lại như bị nghiện, không thể kiềm chế được việc cảm nhận cậu nhóc đó.

Mỗi nhịp tay, mỗi cú đạp của Hạ Trí như những nhát dao đâm vào mạch máu của Diệp Lân. Hạ Trí càng không cam lòng, khí thế càng bùng nổ, đuổi theo như không cắn đứt cổ Diệp Lân thì không chịu bỏ qua, khiến Diệp Lân cảm thấy sự hiện diện của Hạ Trí như một nguồn sức mạnh bùng nổ sục sôi trong máu thịt.

Từ lúc lặng lẽ lặn xuống nước, đến khi cả hai hoàn thành cú xoay người đầu tiên, nguồn sức mạnh ấy càng trở nên dữ dội, như muốn kích hoạt một bữa tiệc bùng nổ trong cơ thể Diệp Lân.

Hạ Trí hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi bắt đầu với tốc độ như muốn tự sát, Diệp Lân ở nửa cuối lại còn tăng tốc mạnh mẽ đến vậy. Đáng sợ hơn là tên này còn tăng tốc thêm nữa!

Nếu là vận động viên bình thường, có lẽ đã bị sự mạnh mẽ trong nước của Diệp Lân nghiền nát. Nhưng dù Hạ Trí chỉ đuổi theo phía sau, cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cảm giác phổi như muốn nổ tung khi cố gắng hết sức thật đã đời!

Cả nhịp điệu hòa quyện với nước ở đường bơi bên cạnh cũng thật phấn khích!

Giây cuối cùng, cú lao về phía trước với khí thế ngút trời… tựa như điên cuồng lao vào một không gian khác, thật cuồng nhiệt!

Kết thúc 100m, cả hai đều thở gấp như thể không đủ không khí để hít thở.

Hạ Trí nghiêng đầu, thấy Diệp Lân chống tay lên thành hồ bơi, hơi ngửa mặt lên.

Dưới ánh đèn, những giọt nước trên khuôn mặt Diệp Lân sáng lên một ánh hào quang khác lạ.

Không hiểu vì sao Hạ Trí lại tưởng tượng ra, liệu trong một cuộc thi lớn với toàn đối thủ mạnh, gương mặt Diệp Lân khi giành chiến thắng có cũng biểu cảm như vậy không.

Khi hơi thở dần ổn định, Diệp Lân lại nghe thấy tiếng gì đó vang rền trong lồ ng ngực.

Lần này không phải 50m… mà là 100m.

Anh đã hoàn thành trọn vẹn quãng đường bơi 100m, và chắc chắn rằng kết quả lần này có thể tốt hơn tất cả các lần trước, nhưng… anh không hề mất tập trung, tâm trí anh không lơ lửng đến những chỗ không kiểm soát được.

Không… thực ra là không phải anh không mất tập trung, mà ngay từ khoảnh khắc Hạ Trí lao xuống nước, từng giây từng phút của tâm trí anh đều không thuộc về chính mình nữa.

Hạ Trí đã chiếm trọn tâm trí anh.

“Tôi thua rồi. Coi như anh giỏi.”

Biểu cảm trên gương mặt của cậu nhóc đối diện có chút bực bội.

Diệp Lân đột nhiên muốn kéo chiếc kính bơi của cậu xuống xem thử, dưới lớp nhựa tầm thường đó, đôi mắt cậu trông như thế nào nhỉ?

“Cái đồ dỏm này… bị rò nước rồi…”

Hạ Trí tháo kính bơi, đổ nước bên trong ra ngoài.

Mũ bơi của cậu ta cũng rơi ra, trôi lềnh bềnh trên mặt nước, vài sợi tóc dựng đứng ngốc nghếch, trán cậu có vẻ trẻ con và ngây thơ, nhưng chiếc mũi lại cao và sắc sảo, mang một vẻ đẹp vừa trẻ con vừa nam tính.

Diệp Lân nhặt mũ bơi của Hạ Trí lên, nâng đường phân làn lên và bước đến gần cậu.

Cảm nhận được sự đến gần của Diệp Lân, Hạ Trí theo phản xạ ngẩng đầu lên. Diệp Lân đưa tay ra, vuốt ngược tóc của Hạ Trí ra phía sau.

Ngón tay Diệp Lân hơi dùng lực, trên gương mặt anh thậm chí không có lấy một chút nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trí thấy anh không hề cười tí nào.

Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ ập đến, Hạ Trí theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bàn tay Diệp Lân đã giữ chặt lấy gáy cậu, kéo cậu lại gần.

“Đứng yên.”

Chỉ hai chữ thôi, nhưng lại nặng nề hiếm thấy.

Giống như một lời cảnh báo, lại giống như một lời dụ dỗ.

Hạ Trí không động đậy, cho đến khi Diệp Lân giúp cậu đội mũ bơi lên.

Cậu muốn rời ánh mắt đi, nhưng không hiểu sao lại không thể rời khỏi đôi mắt của Diệp Lân.

Giây phút này, Diệp Lân toát lên một sự mạnh mẽ, khiến người khác không tự chủ được mà nghe theo.

Ánh mắt Diệp Lân dần trở nên nóng rực.

Hạ Trí đưa tay chỉnh lại mũ bơi của mình, quay mặt đi: “Tôi tự đội được mà!”

Sau đó Diệp Lân mỉm cười: “Cậu giỏi lắm, suýt nữa làm tôi bơi hết hơi.”

Không khí ngột ngạt bất ngờ trở nên lưu thông, Hạ Trí vô thức đáp lại: “Vậy anh thử hết hơi cho tôi xem nào.”

“Được thôi. 100m cậu đã thua rồi, vậy ván tiếp theo chúng ta đấu 400m.” Diệp Lân chống tay leo lên bờ.

Lập tức, những đường nét uyển chuyển trên lưng anh hiện rõ trước mắt Hạ Trí.

Hạ Trí khẽ hừ một tiếng.

“Cậu hừ cái gì?” Diệp Lân vừa lên bờ đã quay lại nhấn nhẹ đầu Hạ Trí.

“Anh chỉ biết dùng gương mặt thư sinh để lừa người khác thôi.”

“Đúng vậy. Thực sự mà nói, nếu đánh nhau, cậu không phải là đối thủ của tôi.” Diệp Lân cười nhẹ nói.

“Hừ. Lần sau đừng thi bơi nữa, thi đánh nhau đi?” Hạ Trí nghiêng đầu, nâng cằm lên.

Vẻ mặt ngang ngạnh ấy khiến người khác bất giác muốn bắt nạt cậu, Diệp Lân bật cười.

“Tôi có thể đánh bất kỳ ai trên đời này, nhưng sẽ không đánh cậu.” Diệp Lân đáp.

“Diệp Lân, anh muốn bị đánh không?” Mắt Hạ Trí nheo lại, có vẻ không vui.

“Sao thế?”

“Tôi là phụ nữ và trẻ em à?”

“Cậu còn quan trọng hơn phụ nữ và trẻ em nhiều.”

Diệp Lân mỉm cười, như muốn bao dung hết mọi góc cạnh của Hạ Trí, khiến cậu không thể kiếm cớ gây sự thêm nữa.

“400m, được thôi – cậu nhớ giữ sức, đừng để 50m cuối không bơi nổi nữa.”

Hạ Trí nhếch miệng cười, giơ tay lên, đan các ngón tay vào nhau trên đỉnh đầu, vươn vai.

Thân hình lập tức săn lại.

Diệp Lân, vốn đang ngồi bên cạnh hồ bơi, vô thức muốn hút một điếu thuốc, anh cần khói thuốc để xoa dịu cái nóng rực trong lồ ng ngực và cổ họng.

Nhưng xung quanh không có điếu thuốc nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.