Hạ Trí đờ người ra, không nhúc nhích nổi nữa.
Lòng cậu như có cả đoàn tàu đi qua, xình xịch xình xịch.
Nếu như trong hồ bơi, Hạ Trí còn có thể thản nhiên đối diện, không sao cả.
Nhưng trong căn phòng ngủ nho nhỏ này, không có hồ bơi, chẳng có đường bơi, không có bất cứ thứ gì có thể chuyển sự chú ý của Hạ Trí sang chỗ khác.
Đầu óc cậu mất kiểm soát, hai tay cũng không biết nên đặt vào đâu.
“Cậu không thích tôi, vậy sao lần nào tôi thi đấu cũng quay phim lại thế?”
Diệp Lân hếch cằm lên, đôi mắt dời sang chiếc điện thoại di động đang đặt trên kệ bàn phím của Hạ Trí.
Ánh mắt anh có vẻ trêu chọc. Anh mặc một chiếc áo len rất rộng, che bớt đi vóc dáng rắn rỏi, khiến anh trông có vẻ thư sinh hơn.
Trông anh như một trợ giảng ở trường đại học, chẳng ai nghĩ lại là một kiện tướng bơi lội.
“Anh… sao anh lại ở đây…” Hạ Trí cảm thấy lưỡi mình như ngắn đi một khúc, nhưng biểu cảm khuôn mặt cậu lại khá dữ.
Như một con nhím nhỏ cả người toàn gai nhọn, nhưng đối thủ lại thích cái đệm thịt mềm ở bụng nhím con.
“Tôi là gia sư của cậu mà.” Diệp Lân cười, với tay qua.
Hạ Trí tưởng đối phương muốn chộp điện thoại của mình nên vô thức đẩy kệ bàn phím vào, tiếng điện thoại va lạch cạch cực kỳ đanh, rất hỗn loạn.
Nhưng Diệp Lân lại với tay lấy quyển vở bài tập sau lưng Hạ Trí.
“Hôm đó tôi gặp thầy Ngụy, lấy được bài thi cuối kỳ của cậu.”
Diệp Lân nghiêng mặt, hơi cúi đầu xuống, vừa hay trông thấy Hạ Trí đang cúi người nhặt điện thoại rơi dưới bàn.
Vì động tác của Hạ Trí mà áo cậu bị vén lên, thấy rõ một vùng eo. Hạ Trí muốn thò tay xuống hết cỡ để lấy điện thoại nên căng lưng, eo, như làn nước vốn đang trôi nhẹ chợt cuộn trào.
Bài thi bị Diệp Lân vò nhàu đi.
Một tay Hạ Trí chống bàn học, đứng dậy, áo cũng tự động vén xuống. Vì hành động vừa rồi mà tóc cậu vểnh lên, khiến người ta muốn kiểm tra thử xem mái tóc ấy có giống chủ nhân nó hay không.
Kiểu trông bên ngoài vừa quật cường vừa kiên cường, đến khi chạm vào mới biết vừa mềm mại, vừa ấm áp.
“Ồ… chẳng lẽ thủ khoa khối khoa học tự nhiên hai năm trước chắc chắn có thể giúp tôi cá chép hóa rồng à?”
Hạ Trí vốn định nói chuyện đàng hoàng với Diệp Lân, nhưng cứ nghĩ đến việc tên này tự dưng thành gia sư, nói cách khác là đã thấy toàn bộ điểm số tệ hại của cậu, là cậu đã cảm thấy mất mặt, vô thức muốn tranh cãi.
“Với cậu thì việc học thêm không phải quan trọng nhất đâu, quan trọng nhất là dầu hoa hồng đấy.” Diệp Lân ngả vào lưng ghế, cười nói.
“Dầu hoa hồng á, tôi biết… nó chuyên trị vết bầm do bị bố đánh. Nhưng bố sẽ không đánh tôi đâu.” Hạ Trí nghiêng mặt đi.
Ánh đèn vàng vọt soi rõ từng lông tơ trên nửa mặt cậu, trông có rất mềm mại nhưng lại tỏ vẻ bướng bỉnh.
“Tôi sẽ đánh cậu.” Diệp Lân nói.
“Sao cơ?” Hạ Trí ngây người, quay đầu lại.
“Nhiều câu không phải cậu không biết làm, những công thức cậu viết ra làm tôi phải nghi ngờ không biết có phải cậu cố tình làm bài tệ không nữa.”
Hạ Trí không đáp lời anh. Mấy cái định lý, công thức đó, thi thoảng cậu ngước lên bảng đọc sơ qua cũng nhớ.
“Thật ra cậu hiểu rõ đề.”
“Đúng vậy, ý đồ của người ra đề có gì khó hiểu đâu?” Hạ Trí lạnh lùng đáp.
“Sao?”
“Họ muốn tôi chết chứ sao nữa.”
Diệp Lân cách cậu rất gần, trên người anh còn có hương cà phê thoang thoảng, giọng nói cũng dễ nghe, không hề có vẻ tự cao tự đại, nhưng Hạ Trí nghe lại cảm thấy khó chịu.
Ở hồ bơi, dù Diệp Lân luôn dẫn trước nhưng cậu cũng không khó chịu đến vậy.
Dù là môn gì thì Diệp Lân cũng là học thần nổi danh, vừa ôm việc bơi lội và học thi đại học mà anh vẫn vững vàng làm được.
Khoảng cách cực lớn giữa thiên tài và người thường đó khiến Hạ Trí cảm thấy dù mình có đổ mồ hôi, sôi nước mắt đến đâu cũng không thể vượt qua nổi.
Cậu muốn so kèo thắng bại với Diệp Lân trong hồ bơi như những người đàn ông thực thụ, dù luôn hít khói của Diệp Lân nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy vui.
Nó không khó như việc học.
“Ừm.” Diệp Lân vẫn cười, đôi mắt kia như muốn nói “cậu còn khúc mắc gì trong lòng nữa thì cứ xả hết ra đi”.
“Anh đừng mơ đến việc cứu vớt điểm số của tôi. Anh thi tốt là nhờ vào thực lực, đám bạn đám bè của tôi nhờ vào thị lực, còn tôi thì dựa vào trí tưởng tượng.”
“Có trí tưởng tượng là tốt mà, ví dụ như đề hình không gian là dựa vào trí tưởng tượng còn gì.”
Diệp Lân giơ tay lên xoa đầu Hạ Trí.
Hạ Trí nhanh chóng tránh đi. Cậu nhớ lúc Diệp Lân đến nhà nói chuyện với Trần Phương Hoa có gọi cậu là “cậu nhóc lớp mười hai”.
Chắc anh ta nghĩ mình vẫn chưa dậy thì quá!
Nhưng Diệp Lân lại không hề tức giận. Anh vươn tay ra xa hơn, nhẹ nhàng xoay mặt Hạ Trí sang nhìn mình.
.Lúc này Hạ Trí mới thấy, một tay Diệp Lân chống cằm, trông có vẻ rất nhàn nhã, nhưng đáy mắt anh lại đầy ấm áp.
Nhưng điều đó không đủ để làm dịu đi suy nghĩ của Hạ Trí.
“Diệp Lân, ai cũng có thế mạnh riêng của mình, ví dụ như anh giỏi bơi lội chứ không phải dạy học. Tôi biết anh sẽ bảo tôi là có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần cố gắng thì không gì không thể. Nhưng nếu cứ cố gắng là được thì chắc Đại học Thanh Hoa đã quá tải tám kiếp rồi.”
Vẻ mặt Hạ Trí vô cảm, giọng điệu cũng cực kỳ xa cách.
Thế nhưng Diệp Lân lại mỉm cười lắng nghe hết, không hề lên tiếng phản bác.
“Nên anh có thử nghĩ xem nếu cố gắng rồi mà vẫn thất bại thì phải làm sao để giữ thể diện hay không? Tôi biết mình không thể thi đại học được, bơi lội khiến tôi vui hơn việc học, cũng khiến tôi cảm thấy thành tựu. Thay vì làm gia sư của tôi thì anh nên đi làm công tác tư tưởng cho bà Trần Phương Hoa, thuyết phục bà ấy cho tôi thi vào trường thể thao đi.”
Diệp Lân vẫn mỉm cười, như thể những lời chia sẻ thẳng thắn của Hạ Trí không đả động được đến anh, không làm anh lung lay chút nào.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Rốt cuộc, Diệp Lân cũng đứng dậy.
Hạ Trí không ngẩng lên nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, cậu chợt thấy thất vọng vì thái độ của Diệp Lân quá hời hợt.
Nhưng khi cậu tưởng Diệp Lân định đi thì đối phương lại xách nhẹ cổ áo Hạ Trí lên, ngón tay anh cọ qua gáy cậu, như thể cố tình muốn đụng vào cậu vậy.
“Anh làm gì đó?”
“Cậu theo tôi ra ngoài làm một việc. Nếu cậu làm được thì tôi sẽ bỏ việc gia sư, đồng thời giúp cậu thuyết phục mẹ cậu, cho cậu thi vào trường thể dục thể thao.”
Hạ Trí nhìn Diệp Lân, bỗng không hiểu nổi tên này rốt cuộc muốn làm gì.
“Anh đang trêu tôi đấy à?” Há Trí cau mày hỏi lại.
“Tôi không trêu cậu.” Diệp Lân cất túi, lui về sau nhìn Hạ Trí, nói: “Tôi chỉ muốn kiểm tra thử xem có phải mình không thích hợp làm gia sư cho cậu hay không thôi.”
“Được!”
Hạ Trí tiện tay xách chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, đi ra ngoài.
Thay vì giảng đạo mãi khiến tai người ta mọc kén thì thà giải quyết dứt điểm luôn.
May là Trần Phương Hoa bận trực ca đêm ở bệnh viện, nếu không chắc Hạ Trí phải giải thích cả buổi với Thái hậu nương nương mất.
Đến cửa chung cư, Diệp Lân vẫy gọi một chiếc taxi.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Hạ Trí ngồi vào theo Diệp Lân, hỏi.
“Đến là biết ngay ấy mà.”
Ánh đèn đường rọi lên mặt Diệp Lân, sáng lập lòe khiến vẻ điển trai và thần bí nơi anh biến ảo khôn lường.
Xe taxi thả họ ở ngay ngã tư đường.
“Sao lại là chỗ này?”
“Khoảng cách này vừa đẹp rồi. Đồ ăn mẹ cậu nấu rất ngon, ăn nhiều như thế thì nên vận động cho tiêu đi, đúng không?”
Mu bàn tay Diệp Lân vỗ vào bụng Hạ Trí một cái, sau đó anh sải chân dài, bắt đầu chạy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hạ Trí chạy theo, đuổi kịp Diệp Lân.
Diệp Lân tiếp tục chạy về phía trước, hỏi ngược lại cậu: “Cậu nghĩ chúng ta đang làm gì?”
Gió đêm ùa đến, thổi tung tóc mái Diệp Lân. Trán anh rất đẹp, làm dịu đi hàng mày sắc bén. Đây hẳn là lý do dù ngũ quan anh rất đẹp, cực kỳ nam tính nhưng lại có vẻ nhã nhặn, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đáy mắt anh là nét cười như có như không, môi hơi nhếch lên, có vẻ hơi đểu cáng không nên thuộc về Diệp Lân.
“Làm nóng người chăng?” Hạ Trí không chắc lắm.
“Nếu biết là làm nóng người thì sao không tập trung vào?”
Diệp Lân nói rồi chạy nhanh, bỏ xa Hạ Trí mấy mét.
“Đừng nói anh bắt taxi là để đi cho xa rồi chạy về đó nha?”
“Chứ sao…”
Diệp Lân trả lời như đúng rồi.
“Chứ sao” cái con khỉ, anh lắm tiền quá, không đốt tiền không chịu nổi hay sao?
Khi anh chạy, tay vung trước sau, đường cong mạnh mẽ bị che bớt nhờ chiếc áo len lại ẩn hiện, khiến Hạ Trí vô thức nhìn chăm chú.
Phố đã lên đèn, dòng xe rộn rã, tiếng người đi đường ồn ã, tất cả như làn nước bao phủ lấy anh. Anh sắp vươn người lao đi trong thế giới này, bơi đến nơi mà ánh mắt Hạ Trí không thể bắt kịp.
Hạ Trí sải chân đuổi theo.
Cậu chợt cảm thấy hưng phấn lên.
“Đừng nói là anh muốn thi bơi với tôi đó nha? Chúng ta chẳng mang theo gì hết, không lẽ lại c ởi trần để bơi?”
Diệp Lân híp mắt, như đang thật sự cân nhắc vấn đề này.
“Ừm… Ý kiến hay đấy! Vậy tôi sẽ ngồi trên bờ quan sát hay sao?”
Hạ Trí tự dưng cảm thấy mình đần hẳn.
Chắc chắn là Diệp Lần có chuẩn bị trước rồi.
Họ chạy hai mươi phút, đổ một lớp mồ hôi mỏng trên người, cuối cùng cũng tới hồ bơi của tỉnh.
“Chỗ này hả? Chỗ này đóng cửa từ tám giờ rồi mà!”
Diệp Lân vuốt tóc ra sau, cười nói: “Thì cố tình vào lúc đã đóng cửa mà, thế mới không có ai quấy rầy chúng ta.”
Khi Diệp Lân hạ tay xuống, tóc mai anh bay tán loạn, đôi mắt nhìn sang Hạ Trí đầy dã tính. Nhịp tim Hạ Trí chợt nhanh như trống bỏi, cực kỳ mong đợi.
“Anh vào kiểu gì?” Hạ Trí ôm túi, ngẩng mặt lên hỏi.
“Cậu giỏi trèo tường lắm mà nhỉ?”
“Trèo tường á?”
Đây là Diệp Lân đấy sao? Học sinh xuất sắc trong truyền thuyết, bản mẫu hoàn mỹ trong mắt các thầy cô… lại muốn rủ mình trèo tường đi bơi?
Lúc này đây, cửa sắt của hồ bơi bật mở ra, một thanh niên mặc đồ thể thao xuất hiện, gọi: “Anh Lân, em chờ anh lâu lắm rồi này, còn tưởng anh không tới chứ.”
Diệp Lân bất chợt dí đầu Hạ Trí xuống một chút: “Nếu thằng nhóc này ngoan ngoãn thì tôi cũng đâu cần phải tới đâu.”
Thì ra chỗ này có người quen của Diệp Lân đứng đợi cửa cho họ.
Cái gì mà trèo tường chứ, đúng là lừa người mà.
“Bọn tôi không mang quần bơi và kính bơi, chỗ cậu có không?”
“Có chứ, anh muốn mua loại rẻ hay đắt.”
“Rẻ thôi, dùng mỗi lần này thôi mà.”
“Vậy cũng được. Nhưng hai người đừng bơi mạnh quá, sợ rách ra đấy.”
Hạ Trí và Diệp Lân vào phòng thay đồ. Diệp Lân quay lưng về phía Hạ Trí cởi hai cúc áo sơ mi, nhanh chóng cởi cả áo len và áo sơ mi ra.
Chỉ nhìn độ rộng và cơ bắp bả vai hừng hực của anh thôi cũng khiến Hạ Trí cảm thấy hơi sợ rồi.