“Em ngồi đi, ngồi đi!”
Diệp Lân ngồi xuống đối diện thầy Ngụy, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bảng điểm của Hạ Trí.
“Quả nhiên thầy Nguỵ đang đau đầu vì học sinh!”
“Haiz… thằng bé này…”
Ngụy Thư Bảo kể cho Diệp Lân nghe câu chuyện về Hạ Trí, nước mắt già nua sắp tuôn rơi tới nơi, nói xong còn lấy tay lau khóe mắt.
“Nó là một đứa trẻ tốt, chỉ là học không vào. Đáng tiếc…”
“Đề thi tháng vừa rồi đã phát hết chưa ạ? Hay là để em xem thử, xem cậu ấy chưa biết ở chỗ nào.”
“Ồ! Đề thi tháng thì hết rồi, nhưng đề thi cuối học kỳ trước, nhà trường vẫn còn giữ bản điện tử. Em xem thử đi, em giỏi học như vậy, có lẽ có thể đưa ra vài lời khuyên hữu ích!”
“Em sợ không kịp giờ tàu chạy, hay là thầy in ra để em xem trên tàu nhé. Cuối tuần này em sẽ thảo luận thêm với thầy Ngụy.”
“Tốt lắm! Em sẵn lòng giúp đỡ là tốt lắm rồi!”
Vì vậy, trưa hôm đó, khi Diệp Lân trở về ký túc xá đại học, anh nhìn thấy bạn cùng phòng và cũng là đồng đội đội bơi, Trần Gia Nhuận, đang ngồi trước bàn học nhỏ, hết sức nghiêm túc… chơi game.
“Mắt cá chân cậu vẫn chưa khỏi à?” Diệp Lân vừa cất quần áo vừa hỏi.
“Chưa! Khỏi rồi sẽ bị Thái Bạch Kim Tinh kéo đi tập luyện mất! Để tôi thảnh thơi thêm vài ngày nữa đi!” Mắt Trần Gia Nhuận vẫn dán chặt vào màn hình, không chớp mắt.
Trần Gia Nhuận có làn da trắng, cặp mắt hơi xếch lên, lúc cười thì híp lại thành một đường thẳng, nói chuyện hài hước, rất được lòng các bạn nữ. Ở trường, các cô gái đặt cho anh ta cái biệt danh “Tiểu Bạch Hồ”, nghe nói các cô gái nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy rất dễ thương, thậm chí cơn khó chịu khi đến kỳ cũng được xoa dịu…
Đúng lúc trận đấu kết thúc, Trần Gia Nhuận mới quay lại, nghiêng đầu: “Anh Lân, dạo này cậu về nhà thường xuyên thế?”
“Vậy à? Dù sao cũng chỉ mất một tiếng đi tàu, về nhà cũng tốt mà.” Diệp Lân lấy vài tờ đề thi từ ba lô ra: “Cậu xem giúp tôi, liệu có cứu được không?”
Trần Gia Nhuận cầm lấy đề thi, tiện tay bóc một viên kẹo trái cây cho vào miệng, vừa m út vừa lật đến phần câu hỏi lớn của môn tổng hợp tự nhiên.
“Ừm… Ừm… Tôi nghĩ đầu óc thằng nhóc này hẳn là rất thông minh, chỉ là không chịu đặt tâm trí vào việc học, mấy bước này có thể thấy được cậu ta làm đúng hướng, chỉ là các công thức dùng… quá sơ sài.”
Diệp Lân tựa vào thang giường tầng trên, tiện tay mở một chai nước khoáng: “Nếu nói trong một năm còn lại, liệu có thể thi đậu đại học Q không?”
Trần Gia Nhuận nghiêng đầu, nheo mắt lại, nếu có cô gái nào nhìn thấy, chắc sẽ lại nói anh ta dễ thương chết đi được.
“Ừm… một là nằm mơ, hai là liều mạng.”
“Vậy thì liều mạng đi.” Diệp Lân thu xếp lại ba lô, chuẩn bị đi học buổi chiều.
“Ai liều mạng?”
Trần Gia Nhuận khập khiễng theo Diệp Lân ra đến cửa ký túc xá, trong lòng rất tò mò, chủ nhân của tờ đề thi này là ai, có liên quan gì đến Diệp Lân, và cũng thầm mặc niệm ba giây cho cậu nhóc kia.
Bởi vì chắc chắn Diệp Lân sẽ bắt người ta phải khổ sở.
“Liều mạng của tôi. Nếu cậu ấy thi vào trường khác, tôi sẽ buồn chết mất.”
“Trời ạ… cậu bắt người ta thi vào đại học Q, cậu ta có sống nổi không?”
“Sống trên đời này, ai chẳng phải sống trong những kẽ nứt?”
“Haha, thường thì cậu chính là người tạo ra những kẽ nứt đó.”
Sau khi tan học, Hạ Trí mang theo đề thi và bảng điểm về nhà.
Khi cậu và Sầm Khanh Miễn đi xe đạp đến ngã rẽ, Hạ Trí vẫy tay tạm biệt, nhưng Sầm Khanh Miễn gọi cậu lại.
“A Trí!”
“Hử? Có chuyện gì?”
“Cái này tặng mày.” Sầm Khanh Miễn rút một cái hộp nhỏ từ trong cặp sách ra đưa cho Hạ Trí.
Hạ Trí không nhận ngay mà đút tay vào túi, chống xe bằng một chân, nhìn đối phương: “Nói đi, vô duyên vô cớ lại tốt bụng thế, chắc chắn có âm mưu gì đây.”
“Này! Bố tao mới mua về đấy. Tao thấy chất lượng tốt lắm, nhưng tao không thích bơi, tao dùng thì lãng phí mất… Mày không lấy thì thôi!”
Hạ Trí mới chìa tay ra nhận: “Cũng đúng, mày thì dùng kính bơi nhựa trẻ em tám tệ là được rồi.”
Sầm Khanh Miễn đảo mắt, nếu không phải đã hứa với Diệp Lân thì còn lâu cậu ta mới chịu nỗi uất ức này.
“À mà, mày dũng thì giữ gìn cho cẩn thận! Dù sao đây cũng là tấm lòng của người ta.”
“Ý là tấm lòng của bố mày à?” Hạ Trí cười: “Nhận quà của người ta rồi thì phải có trách nhiệm. Nếu mày đi gặp mặt bạn trên mạng thì nhớ báo cho tao biết, nếu gặp phải đứa nào như Thư Tuấn thì cứ gọi tao, anh đây sẽ bảo vệ mày.”
Sầm Khanh Miễn cạn lời: “Mày đừng rủa tao có được không?”
Nói xong, hai người ai về nhà nấy.
Về đến nhà, quả nhiên bà Trần Phương Hoa đã ngồi chờ trên ghế sô pha từ lâu.
Hạ Trí không nói nhiều, chỉ đưa bài thi và bảng điểm cho bà xem.
Trần Phương Hoa thở dài: “Con đúng là chẳng để mẹ có chút ngạc nhiên nào cả.”
Hạ Trí không nói gì, cũng không đề cập đến chuyện thi vào trường thể thao, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh.
“Giờ cũng đã lớp 12 rồi, con sắp thi đại học rồi. Mẹ tranh thủ sáng thứ sáu được nghỉ, mẹ sẽ đến gặp giáo viên của con, xem còn cách nào cải thiện không.”
“Vâng.” Hạ Trí trả lời một tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm.
Hai mẹ con đều biết ý kiến của mình không lọt tai đối phương, nên không ai muốn chọc giận ai.
Về phòng, Hạ Trí nhớ đến chiếc kính bơi mà Sầm Khanh Miễn tặng, quả thực rất tò mò về chiếc kính “chất lượng tốt” mà cậu ta nói.
Đợi đến khi Trần Phương Hoa đi tắm, Hạ Trí mới dám lấy chiếc hộp ra.
“Bao bì cũng xịn xò phết.”
Hạ Trí mở ra, không khỏi sững sờ.
Cái này… hình như cùng loại với của Diệp Lân!
Chống nước, chống mờ, đeo vào rất thoải mái.
Hạ Trí nghĩ, cuối tuần này đi chơi với con cá heo nhỏ kia có thể dùng được rồi!
“Đúng là hiếm có, Sầm Khanh Miễn mà cũng tặng mình được món đồ đáng tin.”
Hạ Trí không dám để nó ở nhà, nhỡ một ngày nào đó thái hậu dọn dẹp phòng mà lục ra thì khổ, đành nhét xuống đáy cặp, bị một đống tài liệu che kín.
Có lẽ là bị chiếc kính này khơi dậy ký ức, Hạ Trí lại nhớ đến Diệp Lân.
Lần đó cậu bỏ đi không nói lời nào, bây giờ gặp lại chắc chắn sẽ rất ngại.
Nhưng… thực sự rất muốn bơi cùng Diệp Lân một lần nữa.
Không đúng, một lần là không đủ… cậu muốn luôn được bơi bên cạnh Diệp Lân, vì khi đó, cậu cảm giác mình như có thể bay trong làn nước.
Nhưng giờ thì chỉ còn tiếc nuối.
Lớp 12 trôi qua từng ngày thật nặng nề, cuối cùng cũng đến thứ sáu, Hạ Trí vừa về đến nhà, bà Trần Phương Hoa đã giáng cho cậu một đòn chí mạng.
“Hạ Trí, sáng nay mẹ đã nói chuyện với thầy Ngụy của con rồi, thầy nói con cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa.”
Hạ Trí thở dài: “Thầy Ngụy là người tốt, trong lòng thầy không có học sinh nào là hết thuốc chữa cả.”
“Thầy đã giới thiệu một gia sư, cũng là học sinh cũ của trường trực thuộc đại học T. Bắt đầu từ tối nay, người đó sẽ đến dạy con.”
Hạ Trí ngừng lại: “Gì… gì cơ? Mẹ, đừng lãng phí tiền được không? Gia sư nào có thể dạy nổi con chứ?”
Bùn loãng không trát nổi tường, huống chi thứ bùn chỉ muốn nằm yên trên đất, biết đâu lại nở ra vài bông hoa, vài ngọn cỏ nhỏ ấy chứ!
“Người này, con chắc chắn sẽ không ghét đâu.” Trần Phương Hoa gắp thức ăn cho con trai, bảo cậu ăn nhiều vào.
Có học sinh nào lại không ghét gia sư chứ?
Tất nhiên, Hạ Trí sẽ không dám cãi lại mẹ trước mặt bà.
“Ngày nào anh ta cũng đến kè kè bên con sao?” Hạ Trí hỏi với vẻ khó chịu.
“Con nghĩ người ta rảnh sao! Cậu ấy đến vào thứ Sáu từ tám giờ đến mười giờ tối, thứ Bảy từ ba giờ chiều đến tám giờ tối, và Chủ Nhật từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Thời gian khác cậu ấy cũng có lớp mà.”
Nghe xong, Hạ Trí nghĩ, ít ra thứ Bảy buổi sáng người ta không đến, vậy cũng ổn, vẫn có thể tranh thủ lúc mẹ đi trực để đến thủy cung.
Nhưng dù thế nào, bị một gia sư giám sát cũng không dễ dàng gì.
Hạ Trí tính toán, cậu sẽ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng để đối phương biết khó mà rút lui!
Theo như Sầm Khanh Miễn nói, khi Hạ Trí không cười thì trông rất đáng sợ.
Mặc dù câu nói đó khiến Sầm Khanh Miễn bị Hạ Trí đánh cho một trận, nhưng Hạ Trí quyết định sẽ luyện thêm vẻ đáng sợ của mình.
Hạ Trí quay về phòng ngủ, vứt mấy đề thi thử lên bàn, đặt điện thoại lên giá đỡ và tiếp tục xem lại video trận đấu của Diệp Lân hai năm trước.
Chẳng bao lâu, chuông cửa vang lên, Trần Phương Hoa nhanh nhẹn ra mở cửa, vui vẻ mời gia sư vào.
“Cháu cũng biết tình hình của Hạ Trí rồi nhỉ! Cô nghe thầy Ngụy bảo cháu rất giỏi, chỉ là con trai cô bị cô chiều hư nên tính tình có hơi bướng bỉnh, cháu thông cảm nhé!”
“Cô ơi, không sao đâu ạ. Nam sinh lớp 12 có chút cá tính là chuyện bình thường, tuổi này thật ra rất đáng yêu mà.”
Nghe thôi đã biết là kiểu học sinh ngoan ngoãn, lễ phép.
Ban đầu, Hạ Trí không có ác cảm gì với gia sư này, dù sao thành tích của người ta tốt là năng lực của người ta.
Nhưng anh chàng này lại nói “tuổi này thật ra rất đáng yêu,” nghe thì có vẻ lễ phép và bao dung, nhưng thực chất là đang nói “Tôi biết tuổi này có hơi trẻ con.”
Dù vậy, Hạ Trí cũng không có ý định tỏ ra trưởng thành hay hiểu chuyện trước mặt đối phương.
Bởi vì trong mắt Hạ Trí, trưởng thành nghĩa là nhẫn nhịn với những điều mình không thích, còn hiểu chuyện là chịu ấm ức vì người không liên quan, nếu trưởng thành và hiểu chuyện mà giả dối như thế, thì thà sống đúng bản thân còn hơn.
Vì vậy, nên thẳng thắn với nhau thì tốt hơn.
Chẳng mấy chốc, Trần Phương Hoa gõ cửa phòng Hạ Trí, để gia sư vào.
“Hạ Trí này, gia sư mẹ mời cho con đến rồi đây. Cậu ấy chỉ lớn hơn con hai tuổi thôi, chắc hai đứa sẽ hợp nhau.”
“Ồ.” Hạ Trí không thèm ngẩng đầu, cậu muốn thể hiện thái độ của mình ngay từ đầu để đối phương chuẩn bị tinh thần.
— Cậu học trò này không dễ tính đâu.
Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, gia sư ngồi xuống.
Hình như dáng người rất cao, chân gần chạm vào chân của Hạ Trí.
“Đang làm đề thi thử à?”
Giọng nói rất ấm áp, chẳng có chút dáng vẻ thầy giáo nào, cứ như một ngụm nước nóng vào một ngày lạnh giá.
Nhưng Hạ Trí lại không định nể mặt, tiếp tục cúi đầu, nghĩ thầm: Anh mù à, không thấy tôi đang chơi điện thoại à? Làm đề cái rắm!
“Không làm được bài nào cả. Nhưng mà, những bài hôm nay không giải được thì cũng không cần sốt ruột.”
“Tại sao?”
“Vì ngày mai cũng vẫn không giải được thôi.” Hạ Trí bực bội trả lời.
Đối phương bật cười khẽ: “Có tôi ở đây, sau này cậu sẽ làm được hết những bài này thôi.”
Hạ Trí nghĩ thầm, anh là quá tự tin vào bản thân, hay tin tưởng mù quáng vào mình vậy?
“Có điều, tôi không nghĩ là cậu lại thích tôi đến vậy đấy…” Đối phương nói thầm.
Trái tim Hạ Trí chợt run lên, cậu lập tức quay mặt sang: “Anh dựa vào đâu mà kết luận…”
Là tôi thích anh chứ?
Khoảnh khắc đó, cậu nhìn thẳng vào một đôi mắt có đường nét rất đẹp.
Hạ Trí từng thấy đôi mắt ấy vô số lần qua màn hình tivi, nhưng chỉ lần này, cậu mới thấy rõ cả độ cong khẽ khàng ở đuôi mắt và từng sợi lông mi rõ nét.
Tim như có một đoàn tàu chạy qua, ầm ầm ầm ầm.
Là Diệp Lân!