Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 110: Ngoại truyện 11:Có gì anh không dám (Toàn văn hoàn)




Đây không phải lần đầu tiên họ đứng trên bục xuất phát.

Nhưng Hạ Trí vẫn có thể cảm nhận được sự đồng điệu giữa cậu và Diệp Lân. Mối đồng điệu này ngày càng trở nên chặt chẽ theo thời gian họ quen biết, như thể dễ dàng xé toạc mọi rào cản, để nhịp thở và nhịp tim hoà vào nhau, hợp làm một.

Càng nhận thức rõ ràng về sự đồng điệu đó, cậu lại càng cảm thấy dòng máu chảy trong xương tủy mình đang sôi sùng sục, khao khát được xé nước tiến về phía trước.

Tinh thần tập trung tối đa, thế giới như bị nén lại, chỉ còn lại cậu và Diệp Lân.

Diệp Lân từng nói, khi ở trong nước anh luôn có thể cảm nhận sự hiện diện của Hạ Trí.

Vậy lần này, xin hãy cảm nhận rõ ràng em trong làn nước.

Cuộc thi bắt đầu, nhịp tim của khán giả giống như đã bị cuốn theo tiếng còi khai cuộc, dồn vào bóng dáng các vận động viên lao mình xuống nước.

Khoảnh khắc bị làn nước bao phủ, Hạ Trí cảm nhận rõ ràng một luồng sức mạnh, mềm mỏng mà vẫn đủ để bao bọc lấy cậu, đó là sức mạnh đặc trưng của nước.

Cậu bắt đầu quạt nước, đạp chân, trồi lên rồi lại lặn xuống, như luân phiên giữa hai thế giới.

Trong những khoảnh khắc giao thoa đó, cậu cảm nhận được sức mạnh hào sảng và một thế giới rộng lớn khác, đó là Diệp Lân.

Chặng đường 50m  đầu tiên, Hạ Trí, Diệp Lân, Carlvin và Manson gần như không có chênh lệch.

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc chuyển hướng sắp đến.

Nhậm Phi híp mắt, Hà Kính Phong và Lục Trần vô thức bước về đầu kia của bể bơi, muốn tận mắt nhìn rõ cách các tuyển thủ xoay người.

Hạ Trí cuộn mình đạp thành bể rồi trượt dài trong nước một cách thanh thoát, mà Diệp Lân cách cậu một làn cũng đã biểu diễn sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự đẹp đẽ.

Năng lượng còn sót lại từ trận chung kết 100m giống như sắp bùng nổ trong trận đấu này.

Manson cảm nhận được mối đe dọa mãnh liệt, bắt đầu tăng tốc, muốn áp chế Hạ Trí và Diệp Lân.

Lần chuyển hướng thứ hai sắp đến, không một ai lên tiếng, ngay cả đánh giá cũng không, mọi người đều muốn xem trận đấu sẽ thay đổi như thế nào sau lần chuyển hướng này.

Hạ Trí cuộn mình rất nhanh, nhưng một cây súng đã lên đạn, chân vừa chạm vào thành bể đã bóp cò ngay lập tức, trượt nhanh trong nước và dẫn đầu!

Diệp Lân và Manson gần như bằng nhau, sau khi trượt bắt đầu ra sức đuổi theo Hạ Trí.

Nhưng Hạ Trí như được một luồng sức mạnh nào đó đẩy đi. Cậu không mạnh mẽ như Manson mà tựa mỏ neo đang xâm nhập đáy biển, dù là giữa những con sóng dữ dội chồng chất, vẫn kiên định hướng về phía mục tiêu của mình.

Rốt cuộc cũng tới lần chuyển hướng cuối cùng! Mọi người căng mắt mong chờ.

Hạ Trí xoay người, cậu cảm nhận được sự kết nối tuyệt vời với nước, động tác quạt nước mềm mại và thả lỏng, nhưng khi cuộn người lại thì bắt đầu dồn sức mạnh, sau đó là cú đạp tường mạnh mẽ!

Khoảng cách lướt nước của cậu vượt xa các tuyển thủ khác, ngay cả Manson và Diệp Lân cũng không theo kịp.

Tiếp theo chính là màn nước rút căng thẳng nhất!

Trên bờ, các thành viên đội Đại học S đều sửng sốt.

“Sao… sao có thể lướt xa như vậy…”

Cú lướt này của Hạ Trí gần như chạm tới giới hạn 15m dưới nước sau khi quay đầu, mà ngay cả trong các giải đấu quốc tế, cũng hiếm có vận động viên nào giữ được 15m.

Khi cuộc thi bước vào 25m cuối cùng, bể bơi như sôi trào, các làn bơi tràn ngập bọt nước, từng đợt sóng va vào nhau.

Bọt nước của Hạ Trí mạnh mẽ đến mức khiến người ta hưng phấn.

“Cố lên cố lên cố lên!” Hà Kính Phong siết chặt cánh tay của Lục Trần.

Cánh tay Lục Trần sắp bị bóp nát, nhưng anh ta chỉ chăm chú nhìn khoảng cách giữa Hạ Trí, Diệp Lân, Manson và Carlvin, không màng đẩy Hà Kính Phong ra.

Hạ Trí như một sợi dây cung sắc bén, không gì ngăn cản được cậu lao về đích, như thể xuyên qua gió lốc và bụi mù, chạm vào vạch đích!

“Yeah——” Hà Kính Phong reo hò.

Chiến thắng của Hạ Trí quá ngoạn mục!

Cậu nổi lên mặt nước, hít sâu một hơi, lồ ng ngực căng tức như sắp vỡ, nhịp tim dội vang như sóng lớn cuồn cuộn. Cậu nhìn sang Diệp Lân, chỉ thấy anh ngẩng đầu khỏi mặt nước, bơi lại gần cậu.

Hạ Trí không nói gì, ôm chặt lấy anh.

Hai trái tim áp sát, đó là nhịp đập vừa bình yên vừa sôi trào, như một dòng thác chảy cuồn cuộn, không có điểm dừng, cũng vô cùng rộng lớn.

Tiếng vỗ tay vang lên từ bên bờ, lúc đầu là từ các thành viên đội Đại học Q. Khi huấn luyện viên Đại học S hoàn hồn lại, ông không thể không thán phục, bắt đầu vỗ tay. Ngay sau đó, các tuyển thủ Đại học S cũng đồng loạt hưởng ứng.

Trên mặt Manson là vẻ trầm mặc, nhưng dần giãn ra.

Cậu ta tiến đến trước mặt Hạ Trí, chìa tay, “Các anh thật sự rất giỏi, hy vọng có thể gặp lại các anh ở giải vô địch năm nay.”

Hạ Trí bắt tay với Manson, “Cảm ơn.”

Manson lại nhìn sang Diệp Lân: “Trước kia anh không thèm so tài với tôi, cố ý nhường tôi thắng à?”

“Làm gì có chuyện đó? Khi ấy cậu chưa chạm tới giới hạn, còn tôi thì vẫn chưa đạt trạng thái tốt nhất.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Manson hỏi tiếp.

Diệp Lân cười, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

“Bây giờ chính là giới hạn của anh. Lần sau tôi sẽ không để anh thắng nữa.”

Manson quay người, bơi về phía bờ.

Dù Đại học Q tỏa sáng rực rỡ ở cự ly 100m và 200m tự do, nhưng các nội dung 400m, 800m, 1500m và tiếp sức tự do đều thuộc về Đại học S.

May mắn là ở nội dung tiếp sức hỗn hợp, Đại học Q đã lấy lại thể diện. Bộ tứ Diệp Lân, Hạ Trí, Trần Gia Nhuận và Lạc Ly mạnh đến mức khiến Đại học S rụng hết.

Sau nhiều lần giao đấu, thực lực hai rđội ngang ngửa.

Huấn luyện viên của hai trường tranh thủ trao đổi với nhau, thậm chí còn sắp xếp luôn trận đấu tập lần tới.

Hà Kính Phong huých nhẹ Lục Trần: “Này, cậu thử liên hệ thêm vài trường đại học bên Mỹ xem, biết đâu ta tổ chức được trại hè quốc tế luôn ấy chứ.”

“Dù tôi có liên hệ thì cũng không có phần của cậu.” Lục Trần đáp.

Hà Kính Phong bị chặn họng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tính cách như cậu, chẳng trách lại ghét.”

Sau trận đấu tập, Đại học S sẽ ở lại thành phố Q vài ngày để du lịch rồi mới quay về.

Diệp Lân bước đến bên cạnh Carlvin, cười hỏi: “Muốn tôi lái xe đưa mọi người đi ăn không? Ở đây có nhiều món đặc sản lắm, ví dụ như lòng nướng, châu chấu chiên giòn…”

“Khoan đã, châu chấu chiên?” Carlvin biến sắc, “Là con châu chấu ấy à?”

“Đúng vậy. Nếu không thích châu chấu, còn có nhộng, chiên xong giòn rụm…”

“Dừng… dừng lại!” Carlvin làm động tác tạm dừng, “Tôi vẫn nên theo đội của mình thì hơn, thế an toàn hơn.”

Diệp Lân tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy à… Tôi còn muốn dẫn mọi người đi thưởng thức mỹ thực chính hiệu cơ.”

Lương Duệ được huấn luyện viên Bạch sắp xếp làm phiên dịch cho đội bạn, sợ họ gặp khó khăn trong quá trình du lịch.

Đến cuối tuần, khi tiễn đội bơi Đại học S đi, mọi người thật sự cảm thấy hơi trống vắng.

Tối thứ bảy, Diệp Lân và Hạ Trí suýt chút nữa lật tung ký túc xá chỉ vì vấn đề bánh bao nhân thịt và sô cô la.

Trần Gia Nhuận nằm bẹp trên thành giường, bất lực nói: “Hay thế này đi, hai cậu ra bể bơi thi đấu một trận. Năm mươi mét không xong thì thi một trăm mét, một trăm mét không xong thì thi hai trăm mét. Cứ thế thi tới cùng, tốt nhất là bơi ếch, bơi bướm, bơi ngửa, bơi hỗn hợp đều thử hết! Xem lúc đó hai cậu còn sức mà phá phòng không.”

Diệp Lân và Hạ Trí nhìn nhau, thật sự xách đồ chạy ra bể bơi.

Trần Gia Nhuận ngớ cả người: “Trời ơi, chín giờ tối vừa mới tập xong, hai cậu còn sức thế hả!”

“Mười một rưỡi khóa cửa ký túc, chúng ta thi 50m thôi.” Hạ Trí vừa chạy vừa nói với Diệp Lân.

“Được thôi. Nhưng thua đừng có bĩu môi khó chịu đấy.”

“Ha hả.”

Khi họ đến bể bơi, phát hiện vẫn còn người đang tập luyện.

Hạ Trí rướn cổ nhìn: “Ai đấy? Chăm chỉ vậy… Là Lạc đại ca à?”

“Không phải.”

Khi người đó bơi đến gần và chuẩn bị xoay người, họ mới nhận ra đó là Lương Duệ.

Diệp Lân và Hạ Trí liếc nhìn nhau.

“Thằng nhóc này… siêng quá vậy. Mười giờ rồi còn bơi?”

“Chắc mấy ngày dẫn đội Đại học S đi chơi, bị k1ch thích gì rồi?” Diệp Lân đáp.

Khi bơi xong vòng đó, Lương Duệ mới trồi đầu lên khỏi mặt nước.

“Cậu thật đúng là lợi hại.” Diệp Lân tiện tay ném túi đồ xuống, đi về phía Lương Duệ, ngồi xổm xuống, hỏi: “Nhóc con, làm sao thế? Manson hay Carlvin nói gì cậu à?”

Lương Duệ lau nước trên mặt, ngạc nhiên hỏi: “Không phải hai anh quay về ký túc rồi à? Sao lại quay lại đây?”

“Bọn anh cãi nhau định kỳ, phải giải quyết dưới nước. Còn cậu?”

“Em…” Lương Duệ điều chỉnh nhịp thở rồi bước lên bờ.

Hạ Trí ném cho cậu ấy một chiếc khăn tắm, kéo cậu lên.

 “Nói đi, nếu đội Đại học S làm cậu khó chịu thì anh với Diệp Lân sẽ đi trả thù giúp cậu.”

“Không phải đâu… Huấn luyện viên Đại học S hỏi em có muốn cân nhắc sang Úc không. Trình độ kỹ thuật và môi trường bên đó không hề kém bên này.” Lương Duệ cúi đầu, hơi ngượng ngùng.

Hạ Trí sững người, tặc lưỡi: “Ghê nhỉ, Đại học S định đào góc tường nhà thầy Bạch luôn rồi.”

“Ừ, thầy Bạch mà biết chắc cho nổ tung Đại học S mất.” Diệp Lân cười nhạt, “Thế còn cậu? Cậu nghĩ sao?”

“Đương nhiên là em từ chối.” Lương Duệ híp mắt cười.

“Từ chối? Thực ra cậu không cần vì đã vào Đại học Q mà bỏ qua cơ hội khác đâu.”

“Không phải vậy. Em nghĩ khi mình khao khát bầu trời, cũng đừng quên mặt đất dưới chân vẫn vững vàng. Em còn chưa thắng nổi hai anh, sang Đại học S làm gì?”

Diệp Lân bật cười, ánh mắt lại ánh lên vẻ tán thưởng: “Tôi và Hạ Trí đều từng thắng Manson và Carlvin đấy. Nếu cậu thắng được bọn tôi, thì chẳng c ần sang Đại học S làm gì nữa. Cứ thế mà ra khỏi châu Á, tiến đến thế giớii.”

Lương Duệ bị câu nói của Diệp Lân làm cho cười ngốc nghếch.

Hạ Trí không nói không rằng, cởi áo khoác, đá nhẹ vào chân Diệp Lân: “Còn đứng đó làm gì, xuống nước đi!”

Ba người bơi quên cả thời gian, đến khi về ký túc xá thì cổng đã khóa.

Diệp Lân mỉm cười gõ cửa phòng quản lý, ai bảo cậu đẹp trai và được thầy cô quý mến? Cô quản lý nổi tiếng nghiêm khắc của Đại học Q vậy mà đưa chìa khóa cho cậu, còn bảo: “Tập luyện vất vả rồi.”

Lương Duệ đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi cảm thán: “Đỉnh thật đấy.”

Hạ Trí hờ hững đáp: “Cái này là trời sinh, cố cũng không được.”

“Cái gì trời sinh?” Lương Duệ tò mò hỏi.

Hạ Trí xoa đầu cậu ấy, “Là khuôn mặt.”

Ba vào ký túc xá, Lương Duệ lên tầng trên, Diệp Lân đi sau, tay đút túi nhìn bóng lưng Hạ Trí.

Ánh đèn đường hắt lên vai anh, mang vẻ yên tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn không giống bộ dạng của người có thể mạnh mẽ trong nước.

“Anh cứ nhìn lưng em mãi vậy, còn im lặng nữa, làm em thấy anh đang âm mưu gì đó đấy.” Hạ Trí quay đầu, bắt chước dáng đi của Diệp Lân, tay đút túi, từng bước từng bước lùi về phía sau, ánh mắt lại luôn nhìn Diệp Lân.

“Anh chỉ đang nghĩ, ngày xưa em cũng từng nhìn lưng anh như thế, rồi vượt qua anh. Giờ Lương Duệ lại nhìn chúng ta, có lẽ không xa trong tương lai cậu ấy cũng sẽ vượt qua chúng ta thôi.”

Hạ Trí nở nụ cười thản nhiên.

“Em cười gì?” Diệp Lân đưa tay gạt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán Hạ Trí.

“Em cười, vì nếu là trước đây, anh còn chẳng thèm để ý ai bơi nhanh hơn mình. Vậy mà giờ lại để ý rồi.”

“Còn em? Em để ý không?”

“Em không. Em còn thích bị vượt qua nữa. Vì chỉ người bơi trước mới có cơ hội bị vượt qua. Hơn nữa, thời kỳ đỉnh cao của chúng ta còn chưa tới.”

Đúng vậy, dù một ngày nào đó họ bị vượt qua, thì vẫn là những người mở đường cho thế hệ sau.

“Hạ Trí.”

“Hả?”

Hạ Trí vừa bước lên bậc thang cuối cùng, quay đầu nhìn Diệp Lân.

“Thật ra, kể từ khi gặp em, mỗi ngày đối với anhi đều là ngày tuyệt vời nhất.”

Hạ Trí bật cười: “Nói hay thế cũng không có sô cô la đâu. Anh còn nợ em bánh bao đấy.”

“Được rồi, được rồi. Em khó chiều thật.” Diệp Lân bất đắc dĩ bước theo.

Ngay khi Hạ Trí vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng, Diệp Lân bất ngờ vác cậu lên vai.

“Anh chuẩn bị bóc gói ăn sôcôla đây!”

“Thả em xuống! Đồ khốn! Rõ ràng là anh thua mà!”

“Anh nhường em đấy!”

“Đợi em xuống được, em vặn cổ cậu luôn! Khụ khụ… Anh còn dám tung em à?”

“Anh thì có gì không dám?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.