Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 109: Ngoại truyện 10:Chung kết 100m đấu tập




Carlvin khá tò mò, cậu ta nhanh tay lấy muỗng múc một ít đồ ăn vào đ ĩa của mình.

Cậu ta cầm đũa, hơi vụng về chọc chọc vào đ ĩa, định gắp một tép tỏi, nhưng tép tỏi quá trơn nên cứ rơi xuống. Ngược lại, hoa hồi trông khá đặc biệt, góc cạnh dễ gắp hơn.

Carlvin gắp hoa hồi lên, cho vào miệng, cắn một cái nhưng không cắn nổi, chỉ li3m thử, thấy mùi vị có vẻ ổn.

Hạ Trí cố ý múc một muỗng đồ ăn cho Manson, mỉm cười nói: “Cậu ăn thử đi.”

Manson cũng chọn một hạt ngũ vị, bỏ vào miệng cắn luôn, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” rất khẽ.

Cùng lúc đó, Carlvin cũng cắn vỡ hoa hồi trong miệng.

Cả hai đồng loạt khựng lại, như thể đang nghi ngờ vị giác của bản thân. Sau đó, lông mày họ nhíu chặt, cố nhịn để nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhả ra.

“Cái gì thế này!” Carlvin vội vàng tìm nước uống.

Manson cắn răng ăn một miếng cơm thật to nhưng vẫn không thể át đi mùi vị còn đọng lại trong miệng.

“Đây đều là những gia vị nổi tiếng của bọn tôi đấy.” Diệp Lân thản nhiên nói.

“Không… không phải chứ…” Carlvin nhìn Diệp Lân đầy nghi hoặc.

Cậu ta nghĩ mình chỉ lỡ ăn nhầm gia vị, chưa gắp được món chính.

Nhưng trên đ ĩa, còn thứ gì được tính là món ăn nữa đây?

Chỉ thấy Hạ Trí rất bình tĩnh, múc thêm một muỗng vào đ ĩa của cậu, rồi gắp một trái ớt nhỏ đỏ tươi đưa vào miệng, nhai từ tốn.

Vậy ra cái thứ đỏ đỏ đó mới là an toàn?

Carlvin lại thử lần nữa, lần này mặt cậu ta đỏ bừng, lập tức chạy đi lấy một lon coca, tu hết sạch mà vẫn không ngừng lè lưỡi.

Manson nhìn bộ dạng của Carlvin, quyết định từ bỏ đ ĩa đồ ăn kỳ lạ kia, lặng lẽ ăn cơm trắng.

Cách đó không xa, Trần Gia Nhuận cười đến nỗi mặt nhăn nhúm, các thành viên đội Đại học S nhìn bộ dáng của Carlvin mà hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Món ăn này trở thành truyền thuyết của đội, bị Carlvin đăng lên mạng xã hội.

Sau giờ nghỉ trưa là các trận thi đấu cự ly trung bình và dài.

Kết thúc ngày thi đấu, Hà Kính Phong bất ngờ đề nghị ở lại phòng ký túc của Hạ Trí qua đêm, vì nếu không ngày mai phải dậy sớm chạy từ trường sang đây.

Diệp Lân cười, khoác vai Hạ Trí: “Cậu chắc chắn muốn ngủ chung phòng với bọn tôi?”

“Sao? Phòng mấy cậu có rận hay bọ chó à?”

“Rận hay bọ chó thì không, nhưng nghe nói dân FA mà vào phòng bọn tôi thì muốn chết luôn.” Diệp Lân đáp tỉnh bơ.

“Hả?” Hà Kính Phong khó hiểu nhìn sang Hạ Trí.

Hạ Trí chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Gia Nhuận thở dài đầy đồng cảm: “Đúng đó, ngày nào tôi cũng mong cái giường tầng của họ sập xuống. Nhưng mà chất lượng giường ở trường mình tốt quá, haiz…”

Hà Kính Phong vẫn mù mờ, nhưng mọi người đều khuyên không nên làm, thế nên anh ta cũng đành thôi. Chỉ có Lương Duệ là dựng thẳng tai nghe lén, cậu ấy rất muốn được ở cùng Hạ Trí và Manson.

Buổi tối, Hạ Trí và Diệp Lân ngồi trên bậc thềm trước ký túc xá. Manson khép hờ mắt, hút điếu thuốc có mùi nồng đặc trưng, Hạ Trí nhíu mày, gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối Manson: “Anh cứ để tôi hít khói thuốc thụ động thế này có ổn không?”

“Vậy em còn muốn hít cái gì khác?” Diệp Lân búng tàn thuốc, nghiêng mặt sát về phía Hạ Trí.

Nhìn từ góc độ này, trông anh đúng là rất đẹp.

Nhưng Hạ Trí không định hôn người này, vì cậu biết Diệp Lân định phả khói thuốc vào mặt cậu.

“Em nói này, mai anh mà không thắng được Manson, em sẽ cho anh ăn đấm đấy.” Hạ Trí lục túi áo, lấy ra một cây kẹo m út, bóc vỏ rồi ngậm vào miệng.

Hình như đây là kẹo hôm qua Trần Gia Nhuận cho, nghe nói vị đặc biệt, không quá ngọt. Nhưng Hạ Trí không cảm nhận được gì cả, m út hai cái đã không chịu nổi, cắn “rắc” làm đôi.

“Sao em thiếu kiên nhẫn thế?” Diệp Lân bật cười.

Hạ Trí nhả cây kẹo ra, còn nửa viên dính trên que: “Không thì anh từ từ mà m út đi.”

Không ngờ Diệp Lân thực sự cúi đầu, cắn luôn nửa viên còn lại, để kẹo phồng lên bên má.

“Anh không hút thuốc nữa à?”

“Việc này không ảnh hưởng.”

Hạ Trí nhìn dáng vẻ của Diệp Lân, một bên miệng ngậm que kẹo, tay còn kẹp điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng tự đắc. Cậu không nhịn được, đưa tay lên xoa nhẹ đầu anh.

Diệp Lân cười: “Em có ý gì?”

“Anh là sự kết hợp giữa ngây thơ và trưởng thành, vừa như đứa trẻ giả làm người lớn, lại vừa như người lớn cố tình làm nũng.”

“Thế em thích anh ngây thơ hay trưởng thành?”

“Em thích cả hai.” Hạ Trí cười mỉm.

Diệp Lân ôm lấy Hạ Trí, khẽ nói: “Anh sẽ thắng.”

Sẽ vượt qua tất cả những rào cản chưa từng vượt qua trong quá khứ.

Sáng hôm sau, số người đến bể bơi cổ vũ còn đông hơn.

Môn thi đầu tiên là chung kết 100m tự do.

Huấn luyện viên trường S đang hướng dẫn các tuyển thủ trước trận, vô cùng nghiêm túc.

Trái lại, Bạch Cảnh Văn lại rất bình tĩnh, chỉ vỗ vai Hạ Trí và Diệp Lân: “Cứ phát huy bình thường là được.”

Lương Duệ không nhịn được thắc mắc: “Phát huy bình thường là thế nào ạ…”

Giọng cậu ta nhỏ nhưng cả thầy Bạch và Diệp Lân đều nghe thấy.

Huấn luyện viên Bạch trả lời: “Phát huy bình thường, tức là vượt xa bọn họ.”

Hạ Trí cười: “Thầy Bạch, khí thế thật đó.”

Các tuyển thủ lên bục xuất phát, số người vào chung kết của hai đội là bằng nhau, điều này khiến không ít người bất ngờ vì trường S không hề chiếm ưu thế.

“Tít——” Tiếng còi vang lên, không chỉ vận động viên nhảy xuống nước căng thẳng, mà khán giả cũng căng thẳng theo.

Nước bắn tung tóe quanh bể bơi, 50m đầu tiên các tuyển thủ gần như ngang ngửa, nhưng tốc độ lại cao hơn hẳn vòng loại.

Cú xoay người chính là bước ngoặt của trận đấu.

Không ngờ Hạ Trí và Diệp Lân lại dẫn trước một chút!

“Hạ Trí xoay người đẹp quá.”

Trên bờ, Nhậm Phi không giấu nổi sự tán thưởng.

“Đúng vậy… hơn nữa còn phải nhìn thật kỹ, chớp mắt một cái là lỡ ngay.” Tiêu Bân cũng cảm thán.

Carlvin và Manson lập tức tăng tốc, quyết liệt bám theo.

Bọn họ vốn chỉ cần dồn chút sức lực là có thể đuổi kịp khoảng cách nhỏ nhoi này.

Nhưng qua mốc 25m, khoảng cách ấy vẫn tồn tại.

Manson bắt đầu tăng tốc hết cỡ, làn nước dậy sóng.

Không ngờ Diệp Lân và Hạ Trí cũng tăng tốc theo, cứ như cố tình khiêu chiến với cậu ta.

Sóng nước va vào nhau, như cuộc chiến ngầm đang diễn ra dưới nước.

Diệp Lân nín thở bứt phá, Manson dường như sắp đuổi kịp cậu ta, nhưng Hạ Trí vẫn giữ vững lợi thế ấy đến tận đích.

Ngay cả Lục Trần và Hà Kính Phong trên bờ cũng ngây người.

“Sao lại cảm thấy Diệp Lân thi đấu còn tốt hơn cả Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế vậy?” Hà Kính Phong bất giác nghĩ có khi nào do cường độ huấn luyện của anh ta chưa đủ cao, tại sao cú bứt phá quyết định lại không bằng Diệp Lân?

Sắc mặt Lục Trần cũng không mấy dễ chịu, điều đó có nghĩa là trình độ của Diệp Lân đã tăng lên, khoảng cách giữa họ lại bị kéo giãn thêm.

Diệp Lân thở hổn hển từng nhịp lớn, trận đấu này anh thực sự đã liều mạng.

Manson nhắm mắt, thở mạnh ra một hơi. Đây mới là Diệp Lân thật sự, một khi đã quyết tâm vượt qua ai đó, người ấy sẽ cảm thấy áp lực như núi đè biển lấn.

Manson giờ đây gần như không còn nhớ rõ Diệp Lân ngày trước thế nào nữa, chỉ nhớ anh có ngoại hình nổi bật, kỹ thuật bơi hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng lại thiếu đi sự bùng nổ.

Dường như anh biết phía trước là một ngọn núi, và vì sợ mình bị thương nên chỉ dừng chân dưới chân núi. Nhưng hôm nay, anh đã vượt qua.

Trận đấu kết thúc, Diệp Lân về nhất, Manson về nhì, Hạ Trí về ba.

Xếp thứ tư và thứ năm lần lượt là Carlvin và Lương Duệ.

Lương Duệ mặt mày căng thẳng, rõ ràng không hài lòng với thành tích của bản thân.

Carlvin nghiêng người nhìn vẻ mặt “chuột chũi tìm hang” của Lương Duệ, không nhịn được bật cười.

“Này, cậu buồn cái gì? Còn hai trăm mét nữa mà?”

Lương Duệ cúi đầu, nghiêm túc trả lời: “Tôi biết khoảng cách thực lực giữa mình và mọi người nằm ở đâu.”

Nói xong, cậu ấy bơi lên bờ.

Carlvin mỉm cười, thực sự thấy cậu nhóc này có chút đáng yêu.

Diệp Lân cầm khăn lau đầu cho Hạ Trí, lau rất mạnh, gần như muốn ấn đầu cậu vào lòng mình.

“Nói xem, lát nữa 200m mà em lại không theo kịp anh thì phạt thế nào đây?”

“Thể lực em tốt hơn anh, anh nên lo cho bản thân thì hơn.” Hạ Trí lầm bầm.

“Em bảo anh phải thắng, anh thắng rồi, không có phần thưởng nào à?”

“Hôm qua cho anh ăn nửa cái kẹo m út rồi còn gì?” Hạ Trí cau mày nói.

“Kẹo m út sao đủ, anh muốn ăn chocolate.”

“Đường huyết cao, kiềm chế chút đi ông cố nội.”

Hạ Trí cố tình nhấn mạnh ba chữ “ông cố nội”, giật khăn rồi bỏ đi.

Tiếp theo là trận chung kết 100m bơi ếch. Là niềm hy vọng duy nhất còn lại, Trần Gia Nhuận xông pha phá trận, mạnh mẽ áp đảo cả bảy đối thủ khác, giành lấy hạng nhất.

Vừa trồi lên khỏi mặt nước, Trần Gia Nhuận nhìn thấy thành tích mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy liếc sang bờ bên kia, nơi Lạc Ly khoanh tay đứng nhìn, nở một nụ cười rạng rỡ.

Ở nội dung 100m bơi bướm, Lạc Ly mới thật sự là kẻ càn quét tất cả.

Huấn luyện viên của Đại học S ngơ ngác, các tuyển thủ trên bờ thì há hốc mồm, có thể nhét cả quả trứng gà vào.

“Bơi bướm vốn không phải thế mạnh của đội mình, không ngờ lại xuất hiện một con quái vật như Lạc Ly.” Lục Trần không nhịn được cảm thán.

Chỉ đáng tiếc, Đại học Q thất bại hoàn toàn ở nội dung bơi ngửa, biến trận đấu thành buổi tập luyện nội bộ của đội S.

Khi nội dung 200m tự do sắp bắt đầu, Carlvin kéo Manson ra một góc.

“Có chuyện gì thế?” Manson đang điều chỉnh trạng thái, không muốn bị làm phiền chút nào.

“Tôi nghe nói 200m của Hạ Trí còn mạnh hơn cả Diệp Lân.”

“Vậy à?” Manson nhếch môi cười, “Thế mới thú vị chứ.”

Carlvin cười ranh mãnh: “200m, xem cậu có lấy lại vinh quang cho Đại học S được không nhé!”

“Nghe như cậu không phải bơi 200m ấy nhỉ? Hay cậu không thuộc về Đại học S?”

“Đương nhiên là tôi có, còn cậu thuộc về cả thế giới.” Carlvin đáp tỉnh bơ.

Manson nhìn về phía bờ bên kia, nơi Diệp Lân và Hạ Trí đang trò chuyện.

Không biết Diệp Lân vừa nói gì mà Hạ Trí huých cùi chỏ vào người, nhưng Diệp Lân lại nhanh nhẹn né tránh.

Trông họ thật thoải mái, chẳng có chút áp lực thi đấu nào.

Nhưng Manson biết rất rõ, một khi xuống nước, hai người đó đáng sợ đến mức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.