Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 107: Ngoại truyện 8:Đối thủ




Manson đứng ngẩn ra đó, nhìn hai người trong nước.

Cậu ta quá hiểu thế nào là một người xứng đáng được gọi là “đối thủ”.

Bất cứ ai đủ tư cách làm đối thủ không chỉ đơn thuần là bơi nhanh, mà còn có cảm giác thích nghi đặc biệt với nước, cùng với khí thế không thể ngăn cản.

Mà những điều đó, hai người vừa rồi đều có.

Hạ Trí phát hiện người đứng trên bờ là người lạ, hơn nữa còn là người nước ngoài, lập tức tháo kính bơi ra, nheo mắt nhìn đối phương.

“Cậu không phải Carlvin…” Hạ Trí lau nước trên mặt, nhìn về phía đối phương.

“Tôi là Manson Howell.” Manson trả lời bằng giọng lạnh lùng.

Manson? Hạ Trí cười nhạt trong lòng.

Chính là tên đáng ghét lúc nào cũng tự cho mình là giỏi nhất!

Hạ Trí ngoi lên khỏi mặt nước, đi về phía bờ.

Ánh mắt Manson vô thức dõi theo chàng trai trẻ người châu Á trong hồ bơi. Cậu ấy không hề gầy yếu, nhưng cũng không có cơ bắp quá đồ sộ, thân hình mang đường nét mạnh mẽ và dẻo dai, nước trượt theo từng thớ cơ rồi rơi xuống hồ.

“Anh là ai?” Manson không kìm được mà hỏi.

“Đối thủ của cậu.”

Hạ Trí lạnh nhạt tháo mũ bơi, vắt nhẹ cho khô rồi xoay người đi thẳng vào phòng thay đồ, không thèm nhìn thêm một giây nào.

Manson vẫn còn đang đứng tại chỗ, đắm chìm trong câu nói của Hạ Trí, Diệp Lân đã lên bờ.

Anh tháo mũ bơi, vuốt tóc ra sau, liếc nhìn Manson nở một nụ cười khẽ rồi cũng bước vào phòng thay đồ.

“Tôi nhớ anh rồi! Anh chính là người từng thua tôi năm đó!”

Năm đó, một cậu sinh viên Trung Quốc tham gia huấn luyện với ngoại hình nổi bật, rất dễ thu hút ánh nhìn của các cô gái. Cô gái mà Manson thích – Jenny, đã bị thu hút bởi anh ta, lúc nào trong đầu cũng chỉ nhớ về học trò người Trung Quốc, khiến Manson cực kỳ khó chịu nên đã thách đấu.

Kỹ thuật và thể lực của cậu sinh viên Trung Quốc vượt xa dự đoán của Manson, là cao thủ khiến Manson phấn khích không chịu được. Nhưng đến giai đoạn nước rút, anh lại như bị khóa chặt giữa làn nước, đến lúc Manson tăng tốc đuổi theo thì cậu ta đã về đích trước.

Manson cứ nghĩ bản thân đã quên trận đấu đó, nhưng bây giờ nhớ lại, từng khoảnh khắc vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

Sau khi xem trận đấu giữa Diệp Lân và Hạ Trí, cậu ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không thể quên được trận đấu năm đó.

Vì người từng thi đấu với cậu ta rất yếu đuối, dễ dàng từ bỏ.

Nhưng người vừa rồi lại mạnh mẽ, trong xương tủy tràn đầy khát vọng chinh phục.

Đây thật sự người vài năm trước đã đấu với cậu ta sao?

Không lâu sau, Hạ Trí bước ra khỏi phòng thay đồ, tóc còn ướt, vai vắt chiếc khăn.

“Tên anh là gì?” Manson hỏi bằng giọng chân thành, nghiêm túc.

Hạ Trí chẳng thèm để tâm, mãi đến khi Diệp Lân thay đồ xong, ung dung bước tới bên cạnh cậu, Hạ Trí mới khoác tay lên vai Diệp Lân, nhìn Manson: “Cậu còn nhớ tên anh ấy không?”

Manson mím môi, im lặng.

Diệp Lân thì chẳng bận tâm, nhưng Hạ Trí lại giữ chặt vai anh, không cho rời đi.

“Nếu ngay cả tên đối thủ của mình còn không nhớ thì hỏi làm gì?”

Manson lúc này mới mở miệng: “Anh ấy tên là Diệp Lân.”

Diệp Lân hơi ngạc nhiên, thật đúng là không ngờ Manson vẫn còn nhớ.

“Được, đợi sau trận đấu tôi sẽ xem anh nhớ kỹ đến đâu. Tên tôi là Hạ Trí.”

Hạ Trí cười mỉm, buông vai Diệp Lân ra, lướt qua người Manson.

Diệp Lân cụp mi, cười khẽ. Thông thường, khi chàng trai nhỏ buông lời thách thức, anh chỉ cần nỗ lực để lời đó thành hiện thực là được.

Lần đầu tiên Manson bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Cậu ta về khách sạn, lập tức gõ cửa phòng Carlvin.

“Này, anh bạn… Có chuyện gì à?”

“Băng ghi hình trận đấu trước đây cậu cho tôi xem đâu?”

“Băng ghi hình trận đấu nào?”

“Của Diệp Lân và Hạ Trí.”

Carlvin nhướng mày: “Ghê thật, chẳng phải cậu từng coi thường đội bơi của trường Q sao?”

Vừa nói, Carlvin vừa lấy điện thoại ra, gửi link trận đấu cho Manson.

Manson cũng lười trở về phòng, ngồi ngay trên ghế sofa trong phòng Carlvin, bắt đầu mở video lên xem.

Đó là trận chung kết 100m tự do nam tại Đại hội Thể thao Đại học Quốc tế. Hai chàng trai tóc đen ít được chú ý nhất, đã vượt qua vòng loại và vòng bán kết một cách ngoạn mục.

Ban đầu, thành tích của Diệp Lân không nổi bật, nhưng từ bán kết đã dần tăng tốc, tới chung kết thì bứt phá mạnh mẽ, quả thực có thể nói là giành được huy chương vàng đầy bất ngờ. Còn Hạ Trí, ngay từ vòng loại đã đứng thứ hai, sau đó giữ vững vị trí đầu bảng. Trận quyết đấu 100m giữa hai người họ thật sự là một trận đấu đỉnh cao

Thấy Manson nhanh chóng nhíu chặt mày, Carlvin cười hỏi: “Có hối hận vì không tham gia không?”

“Chẳng phải cậu cũng không tham gia à?” Manson gắt gỏng.

Trận tranh tài 200m tự do còn khốc liệt hơn.

Sau màn chạm trán ở cự ly 100m, đến 200m, năng lực của Hạ Trí và Diệp Lân như thật sự có thể khiến tròng mắt của khán giả rớt hết xuống đất. Cuối trận mặt nước bị rạch làm hai đường, bọt nước cao muốn chọc trời, khiến mọi người hoài nghi rằng liệu họ có thật sự là con người hay không.

“Tôi từng thi với Diệp Lân… Lúc đó anh ta không mạnh thế này.” Manson nói.

Carlvin không nhịn được vẻ hào hứng: “Cậu đấu cùng Diệp Lân? Từ bao giờ?”

“Khoảng ba, bốn năm trước.”

Carlvin suýt nữa cười sặc sụa: “Ba, bốn năm trước á? Lúc đó cậu vẫn là nhóc con mà?”

“Ngày đó, Diệp Lân hoàn toàn không giống bây giờ… Chúng ta đều rất rõ cái gì gọi là dáng vẻ của một nhân tài, là xứng đáng trở thành đối thủ.” Manson buông điện thoại, “Tôi có cảm giác mình bị anh ta đùa giỡn. Liệu có phải năm đó khi tôi thắng, anh ta chỉ nghĩ là đang đấu với một đứa trẻ hay không?”

“Cậu nghĩ gì vậy? Mỗi người đều có giai đoạn thăng trầm khác nhau. Có lẽ lúc đó cậu đang ở đỉnh cao, còn Diệp Lân thì đang trong giai đoạn sa sút.”

Carlvin nhắm mắt, trầm ngâm: “Tôi luôn cảm thấy khi đứng cạnh Hạ Trí, Diệp Lân rất yên tĩnh, không quan tâm đ ến ánh nhìn của người khác. Nhưng chỉ cần xuống nước, hai người họ như cùng bùng nổ rất mạnh mẽ, như muốn trở thành bá chủ của làn bơi, không ai có thể đánh vỡ thế trận của họ.”

Manson bật cười, đứng dậy: “Trong hồ bơi, không có ai là vua mãi mãi.”

Buổi tối, Hạ Trí ra ngoài ký túc xá thu quần áo, lại thấy Lương Duệ đang chạy bộ quanh tòa nhà, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Hạ Trí thu quần áo về phòng, sau đó quay lại chạy cùng Lương Duệ. Thằng nhóc này đã chạy hai vòng mà không nhận ra Hạ Trí đang chạy cùng.

“Nghĩ gì vậy?” Hạ Trí bật cười, mở miệng hỏi.

Lương Duệ đứng sững lại, lộ ra nét mặt kinh ngạc: “Hạ Trí! Là anh à!”

“Ban ngày tập chưa đủ à? Hơn 9 giờ rồi còn chạy.”

“Em… em căng thẳng…” Giọng Lương Duệ càng lúc càng nhỏ.

“Căng thẳng? Em căng thẳng gì?” Hạ Trí thấy buồn cười.

Thằng nhóc này mới đến đã so kè với Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Nhạc, không hề lộ vẻ luống cuống, giờ lại nói bản thân căng thẳng?

“Cái anh Carlvin và Manson đó đều từng thi đấu quốc tế! Chắc chắn siêu mạnh! Nhỡ em về cuối thì phải làm sao bây giờ!”

“Làm sao mà em về cuối được, chẳng phải còn có Lâm Tiểu Thiên làm bia đỡ đạn hả?” Hạ Trí không hề thấy áy náy khi nói câu này, làm Lâm Tiểu Thiên đang ở ký túc xá hắt xì ba cái liên tục, suýt làm đổ cả cốc nước.

“Nhỡ anh Tiểu Thiên tự dưng tiến bộ vượt bậc thì sao?”

“Dù tiến bộ vượt bậc thì cũng có thể vượt bao nhiêu bậc?” Giọng nói pha chút ý cười vang lên, là Diệp Lân lo Hạ Trí mãi chưa về nên xuống tìm.

Lương Duệ thấy Diệp Lân cũng tới, ánh mắt lập tức lộ vẻ mong chờ, khiến Hạ Trí không nhịn nổi cười.

“Chẳng lẽ còn giỏi hơn cả anh và Hạ Trí?” Nụ cười nơi khóe miệng Diệp Lân càng sâu.

“Đương nhiên là không rồi!”

“Đối thủ mạnh sẽ giúp cậu phát huy tốt hơn.” Diệp Lân kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đưa lên môi.

Lương Duệ không ngờ Diệp Lân hút thuốc, ngơ ngác nhìn.

Diệp Lân nhếch môi, nhả một làn khói, Hạ Trí thấy người này chuẩn bị dạy hư, nhanh chóng che mắt và mũi Lương Duệ lại.

Nhưng không ngờ, Diệp Lân phả thẳng khói vào mặt Hạ Trí.

Mùi thuốc phả vào mũi, Hạ Trí lập tức giơ chân đá, Diệp Lân vừa cười vừa né tránh.

Chỉ có Lương Duệ bị bịt mắt và mũi là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi Hạ Trí thả tay mới thấy trên quần thể thao của Diệp Lân in hai dấu chân.

Ngày hôm sau, đội bơi của hai trường gặp mặt chính thức bên hồ bơi. Huấn luyện viên hai bên giới thiệu từng thành viên, khoa Anh Văn còn đặc biệt cử hai sinh viên tới làm phiên dịch.

Nhậm Phi và Tiểu Bân cũng đến, ngoài ra để giữ trật tự, chỉ có phóng viên trường và các huấn luyện viên, vận động viên khách mời mới được theo dõi trực tiếp, như Hà Kính Phong và Lục Trần.

Trong kỳ Đại hội Thể thao Đại học Quốc tế, Lục Trần cùng Hạ Trí, Diệp Lân và Hà Cảnh Phong từng giành huy chương đồng nội dung 4x100m nam, nhờ vậy mà họ xây dựng được tình bạn.

Tuy nhiên, bảo Lục Trần cư xử như anh em với Diệp Lân thì vẫn hơi khó.

“Manson Howell và Carlvin Blue của trường S đều là vận động viên cấp cao. Qua trận đấu này, chúng ta sẽ thấy rõ khoảng cách về trình độ giữa sinh viên quốc gia và quốc tế.” Nhậm Phi vô cùng mong trận đấu tới.

Vận động viên hai bên bắt đầu khởi động.

Diệp Lân đeo tai nghe, Hạ Trí tưởng anh đang nghe [Twinkle, Twinkle, Little Star]nhưng khi giật tai nghe kiểm tra thì đó lại là [Wedding March].

“Gu âm nhạc của anh thật độc đáo.”

Hạ Trí cười rồi trả lại tai nghe.

“Bài này thích hợp để chúng mình cùng nghe.” Diệp Lân nhàn nhạt đáp.

“Phù hợp để ôm chăn nghe một mình trong đêm cô đơn thì đúng hơn.”

Vì đây là trận đấu tập giữa hai trường, nên chỉ có vòng loại và chung kết.

Phần thi đầu tiên là vòng loại 100m tự do.

Hạ Trí, Carlvin và Lâm Tiểu Thiên được xếp chung một nhóm.

Carlvin từ lâu đã muốn so tài với Hạ Trí, vừa lên bục xuất phát đã lập tức vào trạng thái tập trung cao độ, như thể trận chung kết đã bắt đầu.

Một thành viên đội bơi Đại học S thì thầm: “Có vẻ Carlvin rất coi trọng trận đấu tập này.”

Manson liếc nhìn đồng đội, cất giọng lạnh lùng: “Cẩn trọng lời nói, cậu sẽ hối hận đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.