Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 101: Ngoại truyện 2:Họa thủy




Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Diệp Lân, sau đó anh mỉm cười đầy ẩn ý.

“Vi thần sợ…” Diệp Lân hơi hoảng loạn, định dập đầu lần nữa.

Vẫn là dáng vẻ bất an sợ hãi như thể bị hôn quân xem trọng, người này quả nhiên thích diễn!

Hạ Trí vô thức đưa tay lên trán, sợ anh diễn quá thì sẽ trở thành kẻ ngốc.

Ở góc độ mà đám thái giám không nhìn thấy, lòng bàn tay của Hạ Trí chạm vào thứ gì đó ấm áp mềm mại, có chút trơn trượt, chính là đầu lưỡi của Diệp Lân!

Trong lòng Hạ Trí cảm thấy bối rối, sau đó nổi giận.

Em “giết” anh Diệp Lân! Ngay cả hoàng đế mà anh cũng dám trêu đùa, anh thật đúng là không biết sợ! Là ỷ vào ông đây sẽ không dám làm thịt anh sao!

 To gan!”

Hạ Trí thu tay về, nghiêm giọng khiển trách, khiến tất cả hoạn quan trong cung đều quỳ xuống đất dập đầu.

“Bệ hạ xin hãy bớt giận…”

Diệp Lân lùi lại ba bước, quỳ xuống, lại cúi đầu, nằm sấp xuống đất không dám ngẩng lên.

“Thần tội đáng chết ngàn lần!”

“Tội đáng chết ngàn lần?” Hạ Trí nhếch miệng cười lạnh, đám cung nhân run lẩy bẩy, chỉ có Diệp Lân là bò đến trước mặt cậu, thoạt nhìn có vẻ sợ hãi nhưng thật ra lại vững như bàn thạch. Hạ Trí dùng mũi chân nâng cằm Diệp Lân lên, nhướng mày: “Ái khanh, ngươi có tội gì?”

Diệp Lân ngước nhìn Hạ Trí, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời, khóe mắt hơi cong lên như lông vũ lướt qua trái tim Hạ Trí, vẫn tràn đầy hơi ẩm.

“Tội thần không nên… Không nên mơ tưởng đến bệ hạ…”

Hạ Trí dừng lại: “Mơ tưởng gì?”

Đám cung nhân suýt chút nữa bị sặc, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc!

Trời ạ, còn có người nói mơ tưởng đến hôn quân kia!

Đây chính là tự tìm đến cái chết!

“Tội thần thấy bệ hạ mắt như lưu ly sao sáng, lông mày như thác nước. Khi bệ hạ quay đầu giữa thiên quân vạn mã tung bay bụi đất… Tội thần lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn xúc phạm đến thiên uy… Tội thần tội đáng chết ngàn lần…”

“Hả?” Hạ Trí vẫn chưa hoàn hồn lại.

Diệp Lân mới vừa vừa nói gì thế?

Lão thái giám cũng ngẩn người, thầm nghĩ: Còn tưởng rằng vị Trạng nguyên lang này sẽ không hiểu ý của hoàng đế, trong đầu toàn là suy nghĩ cao quý chính trực của người có học, sợ rằng nếu bảo Trạng Nguyên lang hầu hạ hoàng đế thì người này sẽ không chịu khuất phục! Không ngờ tới! Thật sự không ngờ tới!

Câu “Thần có tội” liên tục là biểu hiện của sự ngưỡng mộ đối với hoàng đế. Đó không phải chính xác là điều hoàng đế muốn sao?

Lão thái giám đã học được điều này. Thật là chân thành và hữu ích!

Cao thủ!

Trạng nguyên lang có tiền đồ!

“Tội thần quả thực không thể kiềm chế được… Chỉ liếc mắt một cái đã không thể quên được dáng vẻ thần thánh của bệ hạ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ… không thể khống chế được bản thân!”

“Bệnh thần kinh của ngươi lại tái phát rồi!”

Hạ Trí thản nhiên cầm lấy chiếc cốc trên bàn rồi ném ra ngoài, đập trúng vai Diệp Lân.

Ngươi chơi trò nịnh nọt đến nghiện rồi phải không!

Bệ hạ nổi giận rồi, lão thái giám thầm nghĩ đây là nịnh nọt quá mức, sắp lên đến trời rồi!

Phải dập lửa nhanh lên! Nếu không Kim Loan điện sẽ bị cháy mất!

“Người đâu… Diệp Lân bất kính với bệ hạ, bắt hắn…”

Thị vệ bên ngoài điện đã đẩy cửa ra, chuẩn bị tiến vào kéo Diệp Lân lên.

“Trẫm có kêu các ngươi vào sao?”

Bọn thị vệ đứng đó giống như “người gỗ”.

Lão thái giám cũng trợn tròn mắt, Hoàng thượng cũng đã đập vỡ cốc, chẳng lẽ không phải ý muốn trảm người sao?

Bọn thị vệ lập tức lui ra ngoài, trong điện lại trở nên yên tĩnh.

 “Bệ hạ?” Lão thái giám cũng không còn chắc chắn về suy nghĩ của hoàng đế nữa.

“Vẫn chưa đến giờ dùng cơm trưa sao?”

Hạ Trí vừa mở miệng, lão thái giám lập tức bắt đầu sắp xếp.

Không sợ bận rộn như con quay, chỉ sợ bệ hạ đột nhiên im lặng.

Chẳng mấy chốc, các món ăn lần lượt được dọn ra, lão thái giám vội vã tiến lên để dọn các món ăn.

Diệp Lân vẫn quỳ ở đó, không nhúc nhích.

Hạ Trí im lặng ăn đồ ăn lão thái giám gắp vào đ ĩa, tuy bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra lại chú ý đến Diệp Lân ở trước mặt.

Ăn được nửa bụng, Hạ Trí mới chậm rãi nói: “Mời Trạng nguyên lang lại đây dùng bữa đi.”

Lão thái giám vừa nghe vậy, vội vàng nói: “Diệp đại nhân, sao còn không tạ ơn?”

“Tạ long ân của bệ hạ!” Diệp Lân đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ quá lâu nên loạng choạng một chút rồi lại ngã quỳ xuống đất.

Hạ Trí nghe thấy âm thanh đó thì trong lòng run lên. Đầu gối của vận động viên vô cùng quan trọng! Trong đầu nghĩ như vậy, thân thể cũng nhanh chóng hành động, Hạ Trí đứng dậy, duỗi tay ra…, nhưng lập tức nhớ ra, cho dù Diệp Lân có gãy chân ở đây cũng không phải chuyện gì to tát! Ở đây không có cuộc thi bơi lội!

Đầu gối gãy thì vẫn còn có thể làm yêu phi!

Lão thái giám đã nhìn ra trong lòng hoàng đế để ý đến Trạng nguyên lang! Mặc dù không biết Trạng Nguyên lang kia đắc tội với bệ hạ như thế nào, nhưng mặc dù bệ hạ vô cùng tức giận thì đầu của Trạng Nguyên lang vẫn không hề nhúc nhích, điều này đủ khiến người ta kinh ngạc.

Vào lúc này, Trạng nguyên lang mất thăng bằng nên quỳ xuống, bệ hạ cũng cảm thấy đau lòng. Xem ra… Trạng nguyên lang mới chính là tách trà của bệ hạ!

Cũng phải thôi, những mỹ nhân tầm thường trong cung làm sao có thể đẹp như Trạng Nguyên lang, có thể chiếm được trái tim bệ hạ?

 “Hai người còn đứng đó làm gì? Mau tới giúp Diệp đại nhân đi!”

Hai thái giám trẻ tuổi tiến lên đỡ Diệp Lân dậy. Diệp Lân đi rất chậm, đoán chừng đầu gối của anh không thể hồi phục được trong thời gian ngắn.

Diệp Lân ngồi thẳng người, không nhúc nhích, mắt nhắm hờ, chiếc cổ thon dài lộ ra từ cổ áo quan phục, tao nhã nhưng lại thúc đẩy d*c vọng muốn hủy diệt anh của người khác.

“Chuẩn bị đồ ăn cho Diệp đại nhân,” Hạ Trí bình tĩnh nói.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Lão thái giám gắp một ít đồ ăn, đặt lên đ ĩa trước mặt Diệp Lân.

“Diệp đại nhân, hãy thử món này, đây là ‘Yên Liễu Lộng Tình’ do ngự trù trong cung làm.”

“Đa tạ Dương công công.”

Diệp Lân nâng đũa lên, lộ ra một phần cổ tay, mặc dù hiện tại chỉ là một thư sinh, nhưng Hạ Trí vẫn có thể nhìn ra cánh tay của anh rất to lớn và có lực.

Hạ Trí đột nhiên nhớ tới đêm trước khi xuyên không đến thế giới này, tay Diệp Lân nắm chặt cổ tay cậu và ấn lên trên đỉnh đầu, mặc cho cậu giãy dụa thế nào thì dường như sức mạnh kia vẫn đủ để bẻ gãy xương cổ tay cậu.

Mà giờ khắc này, anh mặc triều phục, hoàn toàn kiềm chế bản thân trở nên dè dặt, không nhìn ra chút tàn nhẫn nào.

Dáng vẻ ăn uống của anh rất lịch sự, đoan chính và có quy củ, môi hơi hé ra, Hạ Trí có thể nhìn thấy đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng chạm vào miếng măng trong chốc lát.

Lão thái giám gắp một miếng đậu phụ cho Diệp Lân rồi rưới một ít nước sốt đỏ lên trên.

Diệp Lân kẹp thức ăn rất vững vàng, hơi nghiêng mặt, bỏ đậu phụ vào miệng, bởi vì môi bị dính một chút nước sốt nên thoạt nhìn càng thêm mềm mại.

Hạ Trí đang ngồi thẳng người nhìn Diệp Lân ăn, ánh mắt nheo lại.

Diệp Lân cúi đầu xuống nhấp một ngụm, đầu lưỡi li3m nước sốt, mặc dù động tác rất nhanh và biên độ nhỏ nhưng Hạ Trí vẫn thấy rõ.

Cổ họng Hạ Trí nóng bừng, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Hà Kính Phong nói đúng, trên người Diệp Lân quả nhiên có yêu khí. Dựa theo hiểu biết của Hạ Trí về anh, tên khốn này nhất định sẽ làm yêu phi.

“Dương công công, mang rượu lên.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Lão thái giám vội vàng sai người mang rượu lên, trước tiên rót cho Hạ Trí. Hạ Trí đặt ngón tay lên miệng bình, thản nhiên nói: “Cứ rót cho Diệp ái khanh là được.”

“Bệ hạ… Thần… Thần không giỏi uống rượu, sợ rằng sẽ bất kính trước mặt bệ hạ. Bệ hạ, xin bệ hạ…”

“Rót đầy, uống hết.”

Anh càng nói tửu lượng mình kém thì ta lại càng muốn anh uống nhiều hơn.

Anh không phải thích mượn rượu làm càn sao? Em sẽ ép anh uống đến chết!

Diệp Lân khẽ nhíu mày, ngẩng cằm lên, uống một chén.

Rượu trong cung tất nhiên là rượu ngon, ngọt dịu, không gây khó chịu ở cổ họng nhưng vẫn có dư vị lâu dài.

Lão thái giám nhanh chóng lấy một ít đồ ăn đưa cho Diệp Lân.

Diệp Lân vừa cầm đũa lên định ăn một miếng củ sen, Hạ Trí nghe thấy tiếng củ sen giòn tan vỡ ra trong miệng của Diệp Lân thì lại nói: “Uống thêm đi.”

Lão thái giám nhanh chóng rót đầy ly rượu cho Diệp Lân, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân, thấy khuôn mặt trắng nõn của Diệp Lân hơi ửng hồng, khuôn mặt hơi choáng váng, trông rất tao nhã và có chút dịu dàng, có thể làm tan chảy trái tim người khác, chẳng trách hoàng đế muốn hắn uống thêm một ly.

Càng uống càng trở nên xinh đẹp.

Diệp Lân cầm ly rượu lên uống một hơi hết, đầu vẫn cúi xuống.

Hạ Trí nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, vài sợi tóc đen rơi ra ngoài mũ quan giờ đã dính chặt vào mặt, lông mi dài đến mức như đang nhỏ giọt nước. Hạ Trí đột nhiên muốn đưa tay ra túm lấy anh, hung hăng bóp nát anh thành từng mảnh.

Uống xong ly này, Diệp Lân có chút rối loạn, ly rượu đặt trên bàn suýt nữa thì rơi khỏi mép bàn, may mà lão thái giám đã kịp thời đỡ lấy.

Hạ Trí cũng không nóng vội, chỉ nhìn Diệp Lân ăn mà không nói một lời.

Cậu biết Diệp Lân trước kia ăn uống rất tốt, cũng không phải là kiểu ăn từng miếng chậm rãi, mà rất gọn gàng và trông có vẻ rất có giáo dưỡng.

Giờ phút này nhìn anh ăn cơm ngược lại có thể thấy được vài nét quyến rũ.

“Uống tiếp đi.”

Diệp Lân dừng lại, nhưng lão thái giám cũng mặc kệ, nhanh chóng rót đầy ly cho Diệp Lân, trong đầu thầm nghĩ đây là muốn Trạng Nguyên lang không say không về mà.

“Sao vậy? Không muốn à?” Hạ Trí cười khẽ, giọng điệu mang theo chút lạnh lùng.

“Vi thần không dám.”

Diệp Lân cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lông mày nhíu chặt, khi đặt ly rượu xuống thì nuốt nước bọt và ho khan, nước mắt cũng chảy ra, dáng vẻ thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Hạ Trí gõ nhẹ nhàng ngón tay lên bàn, chờ lão thái giám đưa khăn cho Diệp Lân. Diệp Lân nhận lấy, lau miệng, sau đó tiếp tục ngồi thẳng người, cúi đầu trông rất ngoan ngoãn.

Hai lỗ tai ửng đỏ, trông rất đẹp mắt.

Uống say, Diệp Lân cảm thấy hơi nóng, anh vô thức luồn ngón tay vào cổ áo, nhưng lập tức nhớ ra mình đang ở trước mặt hoàng đế nên vội vàng thả tay xuống.

Ánh mắt của Hạ Trí đã sớm dõi theo ngón tay anh luồn sâu vào trong cổ áo.

Diệp Lân lại ăn thêm vài miếng nữa, Hạ Trí lại ra lệnh cho người rót thêm rượu.

Sau nửa canh giờ trôi qua, Diệp Lân đã uống hơn nửa bầu rượu, anh ngồi ở đó, mặc dù thẳng lưng nhưng cơ thể bắt đầu hơi lắc lư.

“Ái khanh.” Hạ Trí một tay chống bàn, nghiêng người về phía anh, muốn nhìn rõ đối phương.

“Bệ… hạ…” Diệp Lân ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn Hạ Trí, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, trong mắt như chứa đầy rượu khiến người ta say mê.

Hạ Trí vươn tay tới đặt lên mặt của Diệp Lân, đầu ngón tay ấn vào mũ quan của anh rồi khều lên, một mái tóc đen như mực rơi xuống, lướt qua mu bàn tay của Hạ Trí.

Diệp Lân nhắm hai mắt lại, rất ngoan ngoãn, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay Hạ Trí, mơ hồ nói vài câu không rõ.

Hạ Trí nhích lại gần hơn, lúc này mới có thể nghe rõ ràng lời anh nói: “Anh thật sự nhớ em lắm.”

Ngay lập tức, trái tim rung động, không thể cưỡng lại được.

Hạ Trí đứng dậy, lão thái giám và những người khác đang định tiến lên hầu hạ, nhưng Hạ Trí lại khàn giọng nói: “Đi ra ngoài!”

Đám hạ nhân lập tức lui ra ngoài và đóng cửa cung điện lại.

Trong điện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc có chút nặng nề của Diệp Lân.

Hạ Trí bế anh lên. Diệp Lân có vẻ nhẹ hơn nhiều so với thế giới thực. Hạ Trí đặt anh lên giường nhỏ, anh bắt đầu không an phận mà cử động lung tung, hai tay không ngừng kéo cổ áo.

“Nóng… nóng quá…”

Hạ Trí đặt mu bàn tay lên má Diệp Lân, phát hiện anh nóng hổi, thấy anh không ngừng cọ vào trên người mình, cậu đoán có lẽ Dương công công có thể đã bỏ thứ gì đó vào rượu để giúp trợ hứng, Diệp Lân đã uống hơn nửa bình nên đúng là không thể nhịn được.  

“Nóng thế nào?” Hạ Trí cố ý thì thầm vào tai Diệp Lân.

“Sắp chết…” Giọng nói của Diệp Lân khàn khàn, tràn đầy sự cuồng loạn của một người đã đạt đến giới hạn chịu đựng.

Anh qua loa giật mạnh cổ áo, Hạ Trí ngồi bên cạnh giường nhưng cũng không giúp anh, chỉ nhìn anh cố gắng thế nào cũng không thể kéo ra được, ngược lại còn để lộ đóa mẫu đơn được thêu bằng chỉ vàng bên trong.

Màu sắc tươi sáng bắt mắt, kết hợp với mùi hương nguyệt quế nồng nàn, gần như khiến trái tim Hạ Trí muốn nổ tung vào khoảnh khắc đó.

Màu sắc và hương thơm nồng nàn, chán ngấy mà trước đây anh cho là thô t ục giờ đây lại giống như một bầu rượu, đốt cháy từ cổ họng đến tận trái tim của Hạ Trí.

Hạ Trí kéo Diệp Lân lên, hôn anh một cách mãnh liệt và thô bạo, ước gì có thể nghiền nát hết xương của Diệp Lân.

Đột nhiên, eo Hạ Trí bị túm chặt, cảm giác quen thuộc này khiến cậu hoảng sợ, cậu định đứng dậy nhưng vẫn chậm một bước, bị đối phương lật lại, chỉ thấy Diệp Lân đáng lẽ nên say rượu mơ màng lại đang dùng hai tay nắm chặt cổ tay Hạ Trí, ấn vào tai cậu, dù có giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.

“Anh lại giả vờ!”

Hạ Trí nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa thì nướu răng cũng bị cắn nát.

“Bệ hạ… Vi thần đã tìm người rất lâu rồi… Mỗi đêm thần đều nhớ đến người… Thần luôn mơ về đêm trước khi chúng ta đến đây…”

“Người đâu…”

Trước khi Hạ Trí kịp hét lên, nụ hôn của Diệp Lân đã ấn xuống, tàn nhẫn và dữ dội, đầu lưỡi nghiền nát Hạ Trí đến mức gần như khiến cậu hồn vía lên mây.

“Bệ hạ, thần khuyên người nên im lặng một chút…” Diệp Lân nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Trí, nhẹ giọng nói: “Nếu không với nhiều thị vệ và thái giám như vậy nhìn thấy ngài như vậy thì sẽ làm tổn hại đến thiên uy của người.”

“Chết…”

Chết tiệt! Từ khi nào anh lại xem trọng thiên uy như thế?

Diệp Lân lại hôn cậu lần nữa. Cho dù Hạ Trí có tránh né thế nào, cổ cũng sắp gãy, Diệp Lân càn quét bất cứ nơi nào anh tìm đến, cho đến khi đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại.

“Cho dù bệ hạ có nghiền nát xương của thần thành tro bụi thì thần cũng muốn được thực hiện nguyện vọng của mình.”

Diệp Lân cắn tai Hạ Trí, vừa nói lời xấu xa vừa làm hành động tàn nhẫn.

Đến giờ cơm tối, Dương công công đứng ngoài cửa cung vẫn nghe thấy tiếng động bên trong, thầm nghĩ: “Bệ hạ quả nhiên rất lợi hại!”

Sáng hôm sau, bệ hạ hiếm lắm mới không lâm triều một bữa, các quan đại thần thở phào nhẹ nhõm khi biết bọn họ không cần phải nhìn sắc mặt của hôn quân.

Hạ Trí thậm chí không muốn nhấc mí mắt lên.

Trong lúc mơ màng, cậu chỉ biết có người đang ôm mình và không ngừng vuốt v e khuôn mặt mình mà không biết chán.

“Cuối cùng anh cũng có thể tìm được em. Anh thật sự nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa sau khi đến đây.”

Kết quả là, Trạng Nguyên lang đã ở lại qua đêm trong tẩm cung của hoàng đế trong bảy ngày liên tiếp. Nhưng Dương công công là người thông minh, dặn dò cung nhân không được nói lời nào nếu còn muốn giữ mạng! Văn võ cả triều chỉ biết tân khoa Trạng Nguyên Diệp Lân bị hôn quân hạ lệnh kêu vào cung, hôn quân đố kỵ với người tài, có thể đã gi ết chết Diệp Lân rồi!

Lần trước thừa tướng đại nhân đã không thể cầu xin tha thứ giúp Hứa Thượng thư, lần này định kéo thân thể bệnh tật của mình đi cầu xin giúp Trạng nguyên lang, nhưng vẫn bị Dương công công chặn ở ngoài điện.

“Thừa tướng đại nhân đừng lo lắng, Diệp đại nhân vẫn rất tốt.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Bệ hạ triệu Diệp đại nhân vào cung là có chuyện gì??”

“Chuyện này… Diệp đại nhân là tân khoa Trạng nguyên, đương nhiên là người có học vấn hơn người và tài giỏi. Bệ hạ mời ngài ấy đến đây để thảo luận về vấn đề học thuật.”

Thừa tướng nhìn Dương công công với ánh mắt như muốn nói: “Ngươi nghĩ ta ngốc sao?”

Từ khi nào mà hôn quân lại có hứng thú với việc học chứ?

Lúc này, Hạ Trí đang dựa vào giường, dưới mí mắt thâm quầng, nam tử ngồi bên cạnh cầm bát cháo múc một thìa đưa đến bên môi Hạ Trí.

“Bệ hạ, có muốn uống một chút không?”

“Cút.” Hạ Trí chỉ hy vọng Thừa tướng hay lải nhải ở bên ngoài sẽ lập tức tiến vào và lôi tên khốn này đi.

“Nếu bệ hạ không muốn uống cháo thì vi thần sẽ…”

Diệp Lân đặt bát cháo xuống, lại luồn tay vào khe hở trong chăn.

“Em uống! Anh cút đi! Dương công công…”

Ai mà ngờ được, Diệp Lân lại dùng một tay nắm lấy đầu Hạ Trí, ép sát vào người mình.

Hạ Trí dùng một tay chống bên cạnh Diệp Lân, lúc này mới miễn cưỡng tránh cho mũi của mình đập vào cằm anh.

Dương công công vừa tiến vào đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Diệp Lân: “Bệ hạ… Cầu bệ hạ tha cho vi thần… Vi thần thật sự không chịu đựng được nữa…”

Hạ Trí ngơ ngác nhìn Diệp Lân, chỉ nghe thấy giọng nói của Dương công công: “Diệp đại nhân vất vả rồi.”

Sau đó lại lui ra ngoài.

Hạ Trí trợn tròn mắt nhìn Diệp Lân, thật là giỏi trong việc đổi trắng thay đen!

“Anh có biết xấu hổ không?”

“Anh không biết xấu hổ, anh chỉ muốn em.”

Diệp Lân giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc xõa xuống của Hạ Trí, dáng vẻ vô cùng thâm tình chân thành, khiến người không quen biết đều nghĩ rằng anh là một phi tần trong hậu cung đã lâu không được diện kiến thánh nhan.  

“Anh đủ rồi đấy! Đừng nói nữa!”

“Vậy được thôi, anh hỏi em, những thứ ong bướm ngoài kia, em đã từng chạm qua bọn họ chưa?”

Biểu cảm của Diệp Lân thay đổi còn nhanh hơn cả tốc độ lật sách, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Liên quan gì đến anh?”

Hạ Trí thầm nghĩ, tên bệnh thần kinh kia đã tới nơi quỷ quái này rồi mà cũng không thèm nghĩ đến chuyện quay về!

“Xem ra lòng bệ hạ thật sự thay đổi, chỉ thấy được nụ cười của người mới đến, không thấy nước mắt của người cũ!”

“Ngươi đang làm gì thế! Cút khỏi đây ngay… Ư…”

Dương công công ở ngoài điện thật sự có chút lo lắng cho thân thể của hoàng đế, lỡ như quá buông thả mà chết trẻ thì cũng mong đừng kéo thái giám bọn họ chôn cùng!

Vất vả lắm, Hạ Trí mới lên được triều.

Tất cả văn võ trong triều đều đồng thanh hô to “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, ngẩng đầu lên, không ai dám nói lời nào.

Sắc mặt của hoàng đế đen như Bao Công.

“Có chuyện khải tấu, không chuyện bãi triều!”

Hạ Trí đang định đứng dậy để lui về ngủ một giấc thì một giọng nói trong trẻo và ngay thẳng vang lên.

“Thần có chuyện khải tấu…”

Khi Hạ Trí nhìn thấy vị quan vừa lên tiếng bước ra khỏi hàng thì suýt chút nữa nghẹt thở.

Đây không phải là Diệp Lân sao? Không phải anh nên ở lại Hàn Lâm viện biên sách à? Tại sao lại chạy lên triều vậy?

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Bệ hạ, mấy ngày trước, bệ hạ đã triệu thần vào cung. Sau mấy ngày mấy đêm đàm đạo, bệ hạ đã phong thần làm Ngự sử quan.”

“Hả?”

Hạ Trí thầm nghĩ, trời ạ, mình say thật rồi! Diệp Lân nhất định là tự tay viết chiếu chỉ rồi đóng ngọc tỷ của mình vào đó!

Giả truyền thánh chỉ, trẫm phải tru di cửu tộc nhà ngươi!

“Bệ hạ, thần có chuyện bẩm tấu!”

“Không cho phép tấu!”

Anh xem em là đồ ngốc, anh muốn thổi gió độc, nhưng em sẽ không để anh làm vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.