Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 100: Ngoại truyện 1:Họa thủy




Hạ Trí vẫn luôn cảm thấy phim xuyên không quá sáo rỗng, nữ chính luôn may mắn được xuyên đến ở bên cạnh hoàng đế, hơn nữa cho dù làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của hoàng đế, thậm chí còn lợi hại hơn cả gian lận trong trò chơi.

Cho đến khi Hạ Trí tỉnh lại, phát hiện toàn bộ thế giới đều thay đổi, cậu đã trở thành hoàng đế, vấn đề lớn hơn là cậu không cần nữ chính, cậu chỉ muốn kéo Diệp Lân lại đánh cho một trận!

Cái nơi quỷ quái này, có quá nhiều người xung quanh, không có sự riêng tư, đi ra ngoài cũng có nhiều người đứng canh gác.

Mỗi ngày chẳng có việc gì để làm, ngoại trừ việc lim dim mắt trong suốt buổi lâm triều, hoặc ngẩn người nhìn tấu chương sau khi bãi triều.

Bực bội đến mức sắp phát điên rồi.

Sáng nay, cậu chỉ mới tự mình rửa tay thôi mà những thái giám và cung nữ đều quỳ dưới đất.

“Bệ hạ, vẫn nên để… để lão nô hầu hạ bệ hạ…”

Hạ Trí nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bọn họ thì cảm thấy bất lực, chỉ có thể đứng thẳng người như một con rối, bày ra khuôn mặt lạnh như băng, để cho những cung nhân kia rửa mặt súc miệng cho cậu, sau đó khoác lên người rất nhiều lớp quần áo.

Hạ Trí cúi đầu nhìn xuống, thấy trước ngực có thêu một con rồng bằng chỉ vàng đang giương nanh múa vuốt với tư thế vô cùng kiêu ngạo.

Bây giờ cậu là một vị hoàng đế không biết tên của một đất nước không biết tên ở một thời đại không biết tên.

Nếu bàn về nguyên nhân của sự việc này, có lẽ là do cái miệng quạ đen của Hà Kính Phong.

Chỉ là sau khi trận đấu kết thúc, cậu bị Hà Kính Phong giục đi uống bia. Hạ Trí còn nhớ Diệp Lân đã ngồi bên cạnh, trên tay cầm một ly bia, cằm lười biếng tựa vào vai cậu.

“Diệp Lân… Nếu anh là phụ nữ… anh nhất định sẽ là…”

“Là gì?” Diệp Lân dùng bia lon cụng vào trán của Hà Kính Phong.

“Tuyệt đại… Tuyệt đại yêu phi…”

Hạ Trí đẩy ly bia của Hà Kính Phong ra rồi nói với Thẩm Dao đang ngồi im lặng bên cạnh: “Hôm nay chỉ uống đến đây thôi, còn phải đưa người này về đại học Khoa học và Công nghệ nữa.”

“Này, chờ một chút.” Diệp Lân vỗ nhẹ má Hà Kính Phong rồi nói: “Nếu tôi là tuyệt đại yêu phi thì Hạ Trí là gì?”

“Cái kia… Còn phải nói à… Đương nhiên là hôn quân ‘Từ đây quân vương không còn tảo triều sớm’ thôi!”

Hà Kính Phong nhặt chiếc vỏ cua còn lại trên bàn rồi ném đi, suýt nữa thì ném trúng mặt Diệp Lân.

Cũng may Hạ Trí rất nhanh, đưa tay ra chắn trước mặt của Diệp Lân.

Hà Kính Phong lập tức hào hứng nói: “Nhìn xem! Nhìn xem! Cậu ấy lập tức bảo vệ cậu kìa!”

Hạ Trí lạnh lùng nói: “Chẳng phải là tuyệt đại yêu phi sao? Nếu mặt mũi bị phá thì sẽ không còn là yêu phi nữa, mà là yêu nhân.”

“Ha ha… Yêu phi! Hôn quân! Yêu phi! Hôn quân!” Hà Kính Phong chỉ tay qua lại giữa hai người khiến Hạ Trí cũng choáng váng.

Vẫn là Thẩm Dao không nhịn được nữa nên đẩy tay Hà Kính Phong ra, sau đó trực tiếp khiêng anh ta lên.

“Đi thôi! Lần sau lại nói chuyện tiếp!”

Hạ Trí nhìn Thẩm Dao khiêng Hà Kính Phong ra khỏi nhà hàng cua cay, đầu đập vào khung cửa “ầm” một tiếng khiến người nhìn thấy cũng phải run rẩy.

“Hà Kính Phong sẽ không bị đụng cho trở nên ngu ngốc chứ?”

“Anh lo lắng cho lưng của Thẩm Dao hơn…”

Diệp Lân vừa dứt lời, Hà Kính Phong đã nôn thốc nôn tháo.

Còn một chặng đường dài phía trước…

Đã nhìn thấy Thẩm Dao đứng ở đó, lưng dính đầy chất nôn của Hà Kính Phong.

Hạ Trí đang suy nghĩ có nên tiến lên giúp đỡ không thì Diệp Lân đã lập tức kéo cậu lại: “Chúng ta đi mau đi, cứ giao Hà Kính Phong cho cậu ta!”

Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Diệp Lân, Hạ Trí cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

“Bây giờ thần thiếp muốn hầu hạ bệ hạ!”

“Anh thôi đi!”

Trở lại ký túc xá, Diệp Lân dưới tác dụng của rượu đã dày vò Hạ Trí một trận.

Bởi vì Trần Gia Nhuận đi chơi với bạn học cấp 3 từ Úc về, trong ký túc xá không có ai, Diệp Lân chỉ ước gì có thể bẻ gãy xương của Hạ Trí, nghe tiếng lan can sắt ở đầu giường, Hạ Trí sợ giường sẽ bị sụp.

Cậu gọi tên Diệp Lân ít nhất một trăm lần mới dừng lại. Không biết tên này say thật hay giả vờ say nữa. Hạ Trí trực tiếp ngủ thiếp đi trên gối, không quan tâm tên kia đùa nghịch gì với mình.

Lúc tỉnh lại, Hạ Trí muốn đạp tên kia ngã xuống giường, nào ngờ vừa mới giơ chân lên đã nghe thấy thái giám trong phim truyền hình hét lên câu gì đó như “Bệ hạ đã tỉnh…”

Hạ Trí mất mấy ngày mới xác định được nơi này không phải là chỗ quay phim nổi tiếng Hoành Đi3m, không có người lén lút cầm máy quay đùa giỡn với mình, cũng không có thiết bị điện tử nào.

Đây có phải là cậu đã bị Diệp Lân làm cho đến xuyên về thời cổ đại không?

Hơn nữa cái miệng quạ đen của Hà Kính Phong còn linh nghiệm? Cậu thật sự đã trở thành hoàng đế sao?

Chờ đã, hoàng đế cũng có rồi, vậy yêu phi chết tiệt kia đâu?

Theo lệnh của Hạ Trí, các phi tần trong hậu cung như bị gọi dậy huấn luyện quân sự giữa đêm khuya mà vội vội vàng vàng chạy tới, mọi người đứng thành mấy hàng trước tẩm cung của Hạ Trí.

Nghe nói hoàng đế Hạ Trí hiện tại vẫn chưa sắc phong hoàng hậu, người đang làm chủ hậu cung chính là Trần quý phi đang đứng ở phía trước này.

Trần quý phi xinh đẹp động lòng người, ngước mắt lên nhìn Hạ Trí, sau đó lập tức cúi đầu như một đóa phù dung thẹn thùng.

Hạ Trí chắp tay sau lưng, quan sát từng người một, tổng cộng không dưới trăm người, mỗi người đều là mỹ nhân.

“Bệ hạ, đêm nay ngài…” Lão thái giám đi theo sau Hạ Trí, đánh giá biểu cảm của Hạ Trí, đáng tiếc Hạ Trí không biểu lộ chút cảm xúc nào, lông mày nhíu chặt.

“Nếu hoàng thượng không thích thì… chúng ta có nên tổ chức một cuộc tuyển tú mới không?”

Tuyển tú muốn tuyển là tuyển sao? Hậu cung có nhiều nữ nhân như vậy mà còn cần phải tuyển nữa à?

Hạ Trí nhìn đám thái giám đang hoảng sợ, còn có vị tiểu phi tần vừa mới vào cung ở trước mặt này cũng đang run lẩy bẩy, Hạ Trí cảm thấy mình cần phải hiểu rõ tình hình.

“Ngươi, vào đây cùng trẫm.”

Phải mất một lúc lâu thì Hạ Trí mới quen với việc tự gọi mình là “Trẫm”.

Phi tần kia sợ đến mức quỳ rạp trên đất, cung nữ ở hai bên cạnh đều đỡ nàng ta, tránh cho nàng ta mất đi lễ nghi trước mặt hoàng đế.

Vừa tiến vào, nàng ta đã quỳ xuống trước mặt Hạ Trí, ngay cả lúc rót trà cho Hạ Trí thì cổ tay nàng ta cũng run rẩy như sắp gãy.

“Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, chỉ để mình nàng ta ở lại.”

Hạ Trí vừa mở miệng, các cung nữ và đám phi tần đều lộ ra vẻ thương cảm với vị phi tần kia, mặc dù mọi người đều chậm rãi lui ra ngoài nhưng lại không che giấu được sự khẩn trương trong lòng.

Xem ra bản thân cũng không được nhiều người yêu thích khi làm hoàng đế.

“Trẫm hỏi ngươi, bên ngoài nhiều nữ nhân như vậy, đều là do tuyển tú chọn vào phải không?”

Tiểu phi tần nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy…”

“Trẫm nhớ mình chỉ mới đăng cơ được một năm thôi phải không?”

Bên ngoài có nhiều nữ nhân đến mức bọn họ gần giống như một đại đội vậy.  

“Bệ hạ… cứ ba tháng lại tuyển một lần…”

“Chẳng phải tuyển tú ba năm tổ chức một lần sao?”

Có phải đang khinh thường cậu không xem phim truyền hình không?

“Bệ hạ… Bệ hạ nói… Nhìn những nữ nhân trong hậu cung quá lâu thì mọi người đều trở nên thô t ục, không tạo cho người ta cảm giác hứng thú nữa.”

Biểu cảm của Hạ Trí vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng cậu biết rõ mình chắc chắn là một hôn quân.

Vì vậy, một khi cậu tỏ ra không hứng thú với nữ nhân bên ngoài thì các thái giám sẽ lập tức nói về việc tuyển tú.

“Không ai khuyên ngăn trẫm sao? Hậu cung đã đầy rồi, không cần phải tuyển tú nữa.”

Nuôi nhiều phi tần như vậy không phải là lãng phí nhân lực và tài nguyên à?

“Tháng trước, Ngự sử quan đã lên tiếng khuyên ngăn bệ hạ, bệ hạ đã cách chức ngài ấy… Và tháng trước, con gái duy nhất của Thượng Thư đại nhân, Hứa tiểu thư, người đã có hôn sự nhưng bị bệ hạ cử người…”

“Cử người làm gì?”

“Cử Ngự lâm quân mời vào cung, Hứa tiểu thư đã tự sát trong cung, bệ hạ vô cùng tức giận…”

Gân xanh trên trán Hạ Trí run lên, trong đầu nghĩ chẳng lẽ mình đã diệt sạch cả nhà Thượng thư à?

“Cả nhà Thượng thư đại nhân bị tịch thu, lưu đày đến nơi khổ ải… Hứa tiểu thư cũng bị đày vào lãnh cung, mỗi ngày đều đau khổ cầu xin bệ hạ, nhưng bệ hạ…”

Hạ Trí biết mình chỉ đang trả thù cho sự ngỗ nghịch của Hứa tiểu thư, để nàng ta chứng kiến cảnh phụ thân và cả nhà cùng chịu khổ.

Vị hoàng đế này là… một hôn quân.

“Thừa tướng đại nhân cầu xin tha thứ cho Thượng thư nhưng bệ hạ thậm chí còn đày Thượng thư đại nhân đến một nơi xa hơn. Thừa tướng đại nhân đã hộc máu ngay tại chỗ, đến nay còn chưa hồi phục.”

“Ồ, vậy xem ra lá gan của ngươi cũng lớn nhỉ? Trẫm không hỏi ngươi chi tiết nhưng ngươi lại kể cặn kẽ hết mọi chuyện.”

Hạ Trí vừa mới đặt tách trà xuống, phi tần đã vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu đến mức trán sắp nứt ra.

“Bệ hạ xin bớt giận! Bệ hạ xin bớt giận!”

Hạ Trí đỡ trán của nàng ta, nâng mặt nàng ta lên: “Ngươi biết rõ nói những lời này sẽ bỏ mạng, nhưng ngươi vẫn nói, biết rõ không thể làm nhưng vẫn làm, cũng xem như rất can đảm.”

“Bệ hạ…”

“Trẫm hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng. Trong số các phi tần trong hậu cung, có ai tên là ‘Diệp Lân’ không?”

Ông đây đến đây không có lý do rõ ràng và trở thành hôn quân, yêu phi anh lại nhập hồn đi nơi nào rồi?

“Diệp… Diệp… Trong hậu cung không có phi tần nào mang họ Diệp…”

Hạ Trí nghĩ, chẳng lẽ mình phải vi phục xuất tuần, đi đến mấy nơi như thanh lâu nào đó sao? Ai mà biết được liệu yêu nghiệt Diệp Lân kia đang ở nơi nào qua lại với nam nhân khác hay không!

Càng suy nghĩ lại càng thêm tức giận!

“Diệp Lân…” Tiểu phi tần vẫn còn đang suy nghĩ.

“Thế nào?”

“Cái tên này… nghe giống như tân khoa Trạng nguyên…”

 “Tân khoa Trạng nguyên?”

Đúng vậy, cho dù Hà Kính Phong miệng quạ nói nếu Diệp Lân là yêu phi thì Hạ Trí cậu sẽ là hôn quân. Nhưng cho dù cậu có trở thành hôn quân thì cũng không có nghĩa là Diệp Lân có thể trở thành nữ nhân.

Hạ Trí giơ tay ra hiệu cho phi tần rời đi.

Ngay khi nàng ta bước ra khỏi cửa, đám cung nhân đứng đợi bên ngoài đã nhìn nàng ta như thể nàng ta là một nữ thần từ trên trời giáng xuống.

Không ngờ nàng ta lại có thể thoát khỏi tên hôn quân hỉ nộ vô thường mà không hề hấn gì?

Hạ Trí chống cằm suy nghĩ, gọi lão thái giám vào hỏi thăm về tân khoa Trạng nguyên.

Tân khoa Trạng nguyên tên thật vẫn là “Diệp Lân”, hơn nữa còn là “Sóng gợn lăn tăn” “Lân”.

Hắn tốt nghiệp từ thư viện Mặc Sơn, nghe nói mười đại nhân tài trong thiên hạ cũng đều tốt nghiệp từ thư viện này.

Đây không phải tương ứng với trình độ của đại học Q của thời hiện đại sao?

“Trẫm đã từng triệu kiến qua Trạng nguyên lang chưa?”

“Chưa ạ, trước đó bệ hạ đã ban chiếu chỉ cho ngài ấy đến Hàn lâm viện biên soạn sách.”

“Ừ. Ngày mai sẽ đi gặp một lần. Trạng nguyên lang trông như thế nào?”

Lão thái giám nghe vậy, trên mặt cười đến mức nhăn lại: “Trạng nguyên lang là một mỹ nam tử hiếm có! Mũi cao, trán đẹp, khuôn mặt đẹp như tranh sơn thủy! Trong kinh thành có rất nhiêu danh môn khuê tú đều thích ngắm Trạng nguyên lang trên đường về nhà! Nếu bệ hạ có hứng thú, lão nô sẽ bảo Trạng nguyên lang chuẩn bị thật tốt để hầu hạ bệ hạ!”

Hạ Trí vừa nghe đã biết lão thái giám có chút ý nghĩ sai lầm, cho rằng cậu đã chán các phi tần trong cung, muốn thử một lần với Trạng nguyên lang.

Nhưng nghĩ lại thì, ôi, thật ra cậu đúng là không hứng thú với các phi tần trong cung, cậu chỉ muốn Trạng nguyên lang tới hầu hạ mình!

Diệp Lân à Diệp Lân!

Lần này em sẽ không để anh đánh bại đâu!

Sẽ khiến anh say khướt! Khiến anh không dứt! Lần này em sẽ “gi ết chết” anh!

“Trẫm thích mùi hương nguyệt quế.”

 “Lão nô đã biết, lão nô nhất định sẽ bảo Trạng nguyên lang dung hương nguyệt quế để xông y!”

Thật ra thì Hạ Trí càng thích mùi hương thể thao tự nhiên trên người Diệp Lân, nhưng Diệp Lân lại ghét mùi nguyệt quế. Tuy nhiên Hạ Trí không quan tâm! Nếu Diệp Lân không thích mùi nguyệt quế như vậy, bây giờ không dùng thì khi nào mới dùng?

“Trẫm thích áo lót màu đỏ có thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng.”

 “Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay và đưa cho Trạng nguyên lang! Nhất định sẽ tự mình hầu hạ Trạng nguyên lang mặc vào!”

Cái gì mà hoa mẫu đơn thêu chỉ vàng? Có lần, khi mình và Diệp Lân cùng xem phim truyền hình xuyên không với Trần Phương Hoa, Diệp Lân nói chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng mà nữ chính mặc quá thô t ục, sao các hoàng đế lại có thể há hốc mồm thế?

Lần này thì hay rồi, Diệp Lân à Diệp Lân, hoàng đế thích như vậy, anh nên ngoan ngoãn mặc vào cho em đi!

Nghĩ lại thì Hạ Trí vốn không thích thời cổ đại này, không có hồ bơi, không có điện thoại di động, không có trò chơi, không có gì vui cả, nhưng bây giờ cậu đã là hoàng đế và Diệp Lân đã trở thành Trạng nguyên lang, điều này rất thú vị!

Hạ Trí mơ hồ mong đợi, ngày mai khi Diệp Lân ngẩng đầu nhìn thấy mình, sau khi nói “Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế” thì sẽ có biểu cảm thế nào?

Sau buổi lâm triều ngày hôm sau, lão thái giám đã dẫn tân khoa Trạng nguyên đến yết kiến hoàng đế.  

Xa xa, Hạ Trí nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, quả nhiên là Diệp Lân.

Khóe môi cậu không nhịn được cũng cong lên.

Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, tim Hạ Trí đập càng lúc càng nhanh, vô cùng hưng phấn.

“Bệ hạ, tân khoa Trạng nguyên Diệp Lân đến cảm tạ thánh ân…”

Hạ Trí quay lưng lại, cẩn thận lắng nghe tiếng vạt áo bị vén lên, có người quỳ xuống hành lễ.

“Thần Diệp Lân bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Giọng nói dịu dàng ấy, có chút sức hút, như làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, khiến người ta nhắm mắt lại, run rẩy vì sợ hãi.

Hạ Trí không lên tiếng, Trạng nguyên lang cũng đành phải duy trì tư thế quỳ lạy.

Lão thái giám đi đến bên cạnh Hạ Trí, giọng nói tràn đầy vui mừng, hạ giọng nói: “Lão nô… Lão nô vừa nhìn rõ, Diệp đại nhân thật sự rất đẹp. Lão nô từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai có thể so sánh với Diệp đại nhân.”

Hạ Trí vẫn không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: Nói nhảm, những cung phi kia còn chẳng đẹp bằng một góc của Diệp Lân.

Nhưng Hạ Trí đã quyết định muốn cho Diệp Lân thấy uy phong của mình nên đã để Diệp Lân quỳ gối một khắc đồng hồ.

Lão thái giám không đoán được tâm tư của hoàng đế nên chỉ có thể đứng lui sang một bên nhìn Trạng nguyên lang giữ tư thế dập đầu bằng ánh mắt đồng tình.

Không biết qua bao lâu, Hạ Trí mới chậm rãi xoay người lại, đi đến trước mặt Diệp Lân.

Anh đội mũ quan, tóc được nhét vào bên trong mũ, để lộ những đường nét đẹp trên trán.

Hạ Trí cúi xuống, nắm chặt cằm đối phương rồi nâng đầu anh lên.

Đôi mắt thanh tú, khuôn mặt mềm mại, ánh mắt khí khái hào hùng nhìn Hạ Trí.

Không thể không nói, Diệp Lân trông càng thêm nghiêm túc, chín chắn, cung kính nghe theo, cũng là một thư sinh có phong thái cao quý, tao nhã, khiến Hạ Trí muốn nghiền nát anh, nuốt trọn anh.

“Quả nhiên là mỹ nhân khó gặp.”

Khóe môi Hạ Trí cong lên, cười một cách gian xảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.