Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 1: Vừa dữ dội vừa dịu êm




Bãi cát bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nóng bóng, cậu bé mặc chiếc áo ba lỗ đổ mồ hôi nhễ nhại, ôm một chú cá heo nhỏ mắc cạn, da đã trắng nhợt, lao xuống biển.  

Sóng biển ập tới khiến cậu uống phải một ngụm nước biển mặn chát, thế nhưng cậu vẫn cố sức đưa cá heo về biển.

Cá heo dùng sức vẫy đuôi một cái rồi lao vào lòng đại dương.

Năm đó, kỳ nghỉ hè của cậu bé trôi qua trên thuyền. Dì cậu là một nhà bác học nghiên cứu sinh vật biển, vậy nên cậu cũng thường xuyên theo dì chơi đùa bên mạn thuyền.

Dì nói với cậu bé: “Hạ Trí, cháu phải cẩn thận đó. Biển cả trông có vẻ mỹ miều nhưng thực ra lại cực kỳ tàn bạo.”

Hạ Trí không hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, cho đến khi cậu vô tình rơi xuống biển.

Sóng biển đưa cậu trôi ra càng lúc càng xa, cậu đã liều mạng cố gắng nhưng không làm sao có thể trở về bờ được.

 Cậu gào thét gọi tên dì, nhưng chẳng có một ai trong khoang thuyền nghe thấy cả.

Cậu dần mất hết sức lực để giãy giụa, sự cô độc và sợ hãi muốn kéo cậu xuống đáy biển.

Bỗng nhiên có thứ gì đó đẩy cậu một cái, sau đó lại đẩy một cái nữa, cứ thế không ngừng đẩy cậu ngoi lên mặt biển.

Cậu nghe thấy tiếng “Ngao —” vang vọng, chính là chú cá heo nhỏ kia!

Hạ Trí ôm lấy vây lưng của nó, nó đưa cậu bơi lội trong biển, gió biển và những bọt nước nhẹ nhàng lướt qua tai cậu, mang theo niềm vui và sự sảng khoái, đưa cậu trở về thuyền.

Chú cá heo nhỏ kia vẫn luôn đến tìm cậu, dì của Hạ Trí cho cậu ngồi trên thuyền cao su chơi đùa với cá heo nhỏ. 

Cá heo nhỏ rất thích cắn nhẹ vào đầu ngón tay cậu, ban đầu Hạ Trí sợ đau, nhưng sau đó cậu phát hiện ra nó chỉ cọ nhẹ, thế nên Hạ Trí cũng không sợ nữa.

Cậu ngồi ở mép thuyền cao su, thỉnh thoảng lại dùng mũi chân chạm nhẹ lên đầu cá heo, mà cá heo rõ ràng rất nhanh nhẹn nhưng lại cố ý nhường cậu, thỉnh thoảng nó lại bơi vọt lên rồi dùng miệng chọc chọc vào lòng bàn chân cậu.

“Hạ Trí, cá heo nhỏ cắn nhẹ cháu chính là thể hiện rằng nó rất thích cháu đấy.”

“Hahaha, vậy đến khi nó lớn lên thì không được cắn cháu nữa đâu, sẽ đau lắm!”

Hạ Trí xoa lên cái đầu trơn nhẵn của cá heo nhỏ.

“Đến khi nó lớn rồi mà vẫn còn cắn cháu nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn là nó đang thăm dò cháu đó!” Dì cười nói.

“Thăm dò cái gì ạ?”

Dì chỉ cười không đáp.

Hạ Trí áp má vào khuôn mặt lạnh như băng của cá heo nhỏ, cùng nhau đón gió biển, rồi nhẹ nhàng nói với nó: “Biển khơi rất tàn bạo, nhưng mày lại rất dịu dàng.”

Cá heo nhỏ muốn dùng miệng đụng nhẹ vào gò má cậu, bên tai nó đột nhiên truyền đến âm thanh.

“Diệp Lân! Diệp Lân! Mau dậy đi! Có phải cậu gặp ác mộng không đó!”

Một cậu bé chừng mười tuổi mở mắt ra trong tiếng gọi ầm ĩ.

“Không phải ác mộng…” Cậu bé tên Diệp Lân ngồi dậy từ trên giường.

“Thật à? Không phải bị cá mập cắn cũng không phải bị cá voi ăn thịt à?”

“Lần này tôi đã nhập vào cơ thể một con cá heo… gặp được một cậu bé.”

Diệp Lân xoa gò má mình, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu bé kia.

“Cậu bé đó như thế nào?”

“Là một hoàng tử nhỏ cho rằng tôi rất dịu dàng.”

 Cậu bé đó nói với tôi, biển cả rất tàn bạo, nhưng mày rất dịu dàng.

Ánh đèn trong hành lang hơi mờ, thỉnh thoảng lại lóe lên hai cái.

Bức tường đã quá lâu chưa được tu sửa lại, vết nứt chứa đầy bụi bặm, phía trên còn dán mấy tờ quảng cáo thông cống thoát nước và mở khóa khẩn cấp.

May là ban ngày, cửa sổ cuối hành lang mở, ánh mặt trời chiếu vào, nếu không cảnh tượng ở đây thật sự có vài phần giống như đang quay phim ma.

Đây là một tòa nhà văn phòng của khu phố cổ thuộc thành phố T, đã xuất hiện được vài năm rồi. Mỗi một tầng đều có năm sáu công ty nhỏ có những cái tên kỳ quái như “Câu lạc bộ spa đẹp đến tự luyến”, “Công ty môi giới hôn nhân yêu bạn từ trái tim”, “Studio thiết kế sửa chữa cờ vua thành phố”…

Nhưng công ty nào cũng đóng cửa, à, không đúng, phải là “đóng chặt cửa” mới đúng, cũng không biết là đang hoạt động hay là đã phá sản.

Ở cuối tầng bảy cũng có một công ty nhỏ, trên cửa được dán một tấm giấy màu đỏ có ghi dòng chữ – Công ty quảng cáo của chúng tôi đáng tin cậy nhất.

Màu đỏ chói, rất dễ nhận biết.

Cùng với đủ loại màu sơn bắn tung tóe lên mấy chữ đó, không biết là hiệu ứng quảng cáo cố ý hay là bị chủ nợ tạt sơn lên.

Trước cửa công ty có bảy tám cái ghế dựa nghiêng ngả tựa vào tường, nhưng chỉ có hai người ngồi, cả hai đều cúi đầu chơi điện thoại một cách nhàm chán.

Hạ Trí đút tay vào túi áo khoác thể thao, đeo tai nghe, vẻ mặt nghiêm nghị.

Các đường nét trên khuôn mặt cậu tuy rắn rỏi nhưng vẫn mang chút ngây ngô của thiếu niên, vì trên mặt chẳng có bất kỳ nụ cười nào nên nhìn thoáng qua trông rất gọn gàng và điềm tĩnh, vai rộng chân dài, ngồi ở chỗ đó trông rất có phong cách, đang nghe… Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

“Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh, hãy để anh níu lấy em lại bằng cả trái tim! Níu lấy!”

Tai nghe lậu mua ở quầy hàng trước trường học với giá chín tệ chín, nên tiếng hơi bị rè.

Người đàn ông đeo kính gọng đen ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Này, anh bạn, đổi bài hát khác đi được không?”

Hạ Trí nghe bài này cũng chán rồi nên lại lấy điện thoại di động ra, ấn đổi sang bài khác.

 “Tôi đang ngước nhìn – mặt trăng trên cao! Có bao nhiêu mơ ước đang tự do bay lượn!”

Người đàn ông đeo kính gọng đen nghẹn lại: “Cậu trông đẹp trai thế này, sao lại thích nghe cái thể loại nhạc sến súa vậy?”

Hạ Trí làm như không nghe thấy, thật ra trước đây khi đi phỏng vấn xin việc làm thêm, cậu cũng chỉ nghe Adele, Mao Bất Dịch, Hoắc Tôn gì đó nhưng kết quả đều trượt.

Vì vậy mới có một người không đáng tin cậy khuyên cậu đổi sang nghe mấy bài nhạc thị trường, đừng tỏ ra quá có phong cách, khó tiếp cận, thế nên cậu đổi sang nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Người tới phỏng vấn cũng không quá nhiều, chuyện này khiến Hạ Trí hơi ngạc nhiên, dù sao một tiếng được 180 tệ, mỗi ngày chỉ làm việc một tiếng, loại công việc làm thêm lương cao, thời gian ngắn như vậy rất khó tìm, lại không ảnh hưởng đến việc bơi lội và chép bài.

“Anh bạn, hay là cậu đừng có nghe nữa, cậu bỏ tai nghe ra đi, ảnh hưởng đến năng lực phát huy của tôi quá.” Người đàn ông đeo kính gọng đen nói.

Thật ra Hạ Trí cũng không nghe nổi nữa, dù sao đây cũng chẳng phải gu âm nhạc cậu, thế là cậu ấn tạm ngừng, chán nản nhìn xuống mấy tờ rơi dưới chân đã bị người ta giẫm nát không biết bao nhiêu lần.

Trên đó in… khụ khụ… quảng cáo cho một loại bao cao su nào đó, phông chữ và màu sắc rất kỳ lạ, càng kỳ lạ hơn là, một thương hiệu bao cao su lại lấy hình con cá heo làm biểu tượng.

Rõ ràng là một sinh vật đáng yêu, mắt híp híp, nụ cười ngây thơ lại mang theo chút quỷ quyệt – điều này khiến Hạ Trí sau này cũng không dám nhìn thẳng vào những chú cá heo dễ thương kia nữa.

Khẩu hiệu quảng cáo trên tờ rơi cũng là một lời khó nói hết.

— Bất kể là tới mấy lần, bảo đảm bền bỉ lại an toàn!

— Có tôi ở đây, dùng sức thế nào cũng vô dụng!

— Không kiêng dè gì mới có thể bên nhau mãi mãi!

Hạ Trí xoa cằm, ừ ừ, rất tốt, rất mạnh mẽ.

Qua khe cửa trước mặt có thể nhìn thấy một phòng thu âm đơn sơ.

Người đàn ông đeo kính gọng đen có vẻ rất hứng thú với Hạ Trí, hỏi: “Anh bạn này, cậu vẫn đang đi học hay là đã đi làm rồi?”

“Đang đi học.”

“Đại học hay là cấp ba vậy?”

“Mới lên lớp mười hai.” Hạ Trí trả lời.

“Ơ! Lớp mười hai mà cao thế này à?” Tầm mắt người đàn ông đi dọc từ cổ xuống tới hai chân cậu: “Chậc chậc chậc, chân dài thật đấy! Cậu ngồi ở đây cũng nửa ngày rồi mà lưng vẫn thẳng như vậy, cậu là người mẫu đúng không?”

“Do tập bơi.”

Hạ Trí không quen nói chuyện với người lạ, nên mỗi câu trả lời đều cực kỳ ngắn gọn.

“Tập bơi lại có thể khiến vóc dáng trông đẹp thế này sao? Sau này tôi có con trai, cũng phải cho nó đi học bơi mới được!”

Hạ Trí không nói gì nữa. Từ khi sinh ra cậu đã bị ba ruột ấn vào bồn tắm học bơi rồi.

Nhưng người đàn ông đeo kính đen vẫn rất có hứng thú nói chuyện phiếm: “Tôi nói này anh bạn, cậu có biết bên trong đang phỏng vấn cho công việc gì không?”

“Lồ ng tiếng cho quảng cáo.”

“Công việc này không phải ai cũng làm được đâu.”

Hạ Trí nghĩ trong đầu, có gì mà không phải ai cũng làm được? Trên thông báo tuyển dụng rõ ràng là chỉ cần nói tiếng phổ thông chuẩn thôi mà.

“Trừ tiếng phổ thông tốt ra thì còn phải không biết xấu hổ nữa.” Người đàn ông đeo kính đen ý nói một câu đầy ẩn ý.

“Không biết xấu hổ?” Hạ Trí quay mặt sang.

“Cậu đã từng thấy quảng cáo nào biết xấu hổ chưa?”

Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc mở ra, người vừa vào phỏng vấn mặt đỏ như trái cà chua, bước nhanh ra ngoài, thậm chí còn không thèm đợi thang máy, đi thẳng xuống cầu thang.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Lúc này, trong phòng gọi tên “Hạ Trí”.

Hạ Trí nghi ngờ đứng lên, trước khi vào, trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng câu nói “còn phải không biết xấu hổ”.

Người phỏng vấn là ông chú trung niên mập mạp, một người hói, một người bụng phệ, còn có một người khác phụ trách điều khiển thiết bị ghi âm.

Trước mặt Hạ Trí có một chiếc tai nghe và một tờ giấy in sẵn lời thoại.

Một phần ba dòng đầu tiên đều là “ừm”, “a” linh tinh, khiến Hạ Trí chẳng hiểu gì cả.

Ngược lại thì ba câu cuối cùng lại có chút quen mắt.

Bất kể là tới mấy lần, bảo đảm bền bỉ lại an toàn!

Có tôi ở đây, dùng sức thế nào cũng vô dụng!

Không kiêng dè gì mới có thể bên nhau mãi mãi!

Hạ Trí chợt cảm thấy không ổn lắm, có lẽ cậu không nên nghe nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, mà nên tiếp tục nghe Adele mới đúng.

“Chàng trai, đừng lo lắng. Công việc ở chỗ chúng tôi rất đơn giản, cũng phù hợp với bản năng của con người.” Ông chú đầu hói lên tiếng.

Hạ Trí không trả lời câu này mà cầm tờ giấy lên hỏi ngược lại: “Phần đầu tiên cứ ưm ưm a a này chẳng lẽ cũng là lời thoại của tôi sao?”

“Đúng vậy. Giọng điệu của cậu phải vừa kìm nén lại vừa mạnh mẽ, hiểu chưa?” Ông chú đầu hói rất kiên nhẫn giải thích.

“Quảng cáo này sẽ được phát sóng sao?” Hạ Trí nhíu mày. 

“Đương nhiên là sẽ được phát sóng rồi. Phát trên kênh mua sắm.”

“Sản phẩm này đã qua kiểm tra của cục giám sát chất lượng chưa?”

“Chúng tôi có hàng mẫu, nếu cậu vượt qua buổi phỏng vấn lần này, có thể mang về dùng thử.”

Không trả lời có qua kiểm tra hay không, tức là sản phẩm không đảm bảo chất lượng rồi?

“Trường chúng tôi không cho yêu sớm, mang về cũng không có chỗ để mà thử.” Hạ Trí kéo kéo khóe miệng.

“Chàng trai trẻ, không cần phải xấu hổ đâu, thả lỏng đi. Giọng nói của cậu rất hay, rất có… Nói thế nào nhỉ… Rất có cảm xúc, thuộc kiểu mạnh mẽ, có thể mang lại cảm giác thỏa mãn cho người nghe.”

 Hạ Trí đặt tờ giấy kia xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ một cái, trông có vẻ rất tùy hứng nhưng âm thanh lại rất vang.

“Vậy cái gì nhỉ, chú này, giọng chú cũng rất có cảm xúc đấy, thuộc dạng khiến người ta muốn đánh một trận cho thỏa mãn ấy.”

Nói xong, cậu kéo ghế ra sau, phát ra tiếng vang chói tai, rồi đứng dậy, đút tay vào túi và đi ra ngoài.

“Chàng trai! Chàng trai! Giọng của cậu thật sự rất hay, rất phù hợp với công việc này đó!”

Hạ Trí đóng sầm cửa lại, khiến chữ “cậy” trong dòng chữ “Chúng tôi đáng tin cậy nhất” trên cửa bị rơi xuống.

Người đàn ông đeo kính đen vẫn đang chờ phỏng vấn ở bên ngoài đứng lên: “Anh bạn, thế nào rồi?”

Hạ Trí vỗ xuống bả vai của đối phương một cái: “Anh nói không sai, nếu muốn qua phỏng vấn thì phải không biết xấu hổ. Tôi tin anh.”

Nói xong, Hạ Trí lập tức đi vào thang máy, vừa đi vừa đổi bài Phượng Hoàng Truyền Kỳ thành bài “Skyfall” của Adele.

Nếu không phải do cậu đội sổ trong bài thi cuối kỳ một, mẹ vừa không cho tiền vừa muốn mang thẻ bơi của cậu đi đốt thì cậu cũng chẳng cần đi khắp nơi tìm việc làm thêm để mua lại thẻ bơi thế này đâu.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Trí reo lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là “Tai họa”.

Hạ Trí cau mày, nghiến răng bắt máy: “Sầm Khanh Miễn, không phải mày đang đi gặp bạn trên mạng à?”

Sầm Khanh Miễn, biệt danh “từng đẹp trai”, là bạn thân từ nhỏ của Hạ Trí.

Người đưa cho cậu tờ rơi thông tin tuyển dụng của công ty quảng cáo kia chính là cậu ta!

Người đề nghị Hạ Trí nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ tới phỏng vấn cũng là cậu ta!

Rõ ràng là trông giống bắp cải nhưng lúc nào cũng cho rằng mình có thể bắt được heo cũng chính là cậu ta!

“Hạ Trí! Cứu tao! Mau tới cứu tao!”

Nghe giọng thì chắc chắn là cái tên ngốc này đang liều mạng chạy rồi, và có vẻ sắp hết hơi.

Sầm Khanh Miễn là một game thủ chính hiệu, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, thành tích chạy bốn trăm mét còn không bằng một nữ sinh chạy tám trăm mét, nhưng ông trời lại còn đặc biệt không công bằng cho cậu ta một khuôn mặt rất dễ nhìn.

Vì vậy, cậu ta này dựa vào vẻ ngoài đẹp trai của mình, ngày ngày lân la tán tỉnh những chị em gái chưa trưởng thành trong game.

“Cứu mày? Cứu kiểu gì?” Hạ Trí chậm rãi bấm nút thang máy.

“Mày… Mày mau tới đi! Tao sắp xong đời tới nơi rồi!”

“Có lần nào mày không sắp xong đời đâu?”

 Thang máy đến, Hạ Trí đi vào.

Cái tên Sầm Khanh Miễn này chơi game cũng gọi là có chút kỹ năng, cũng đạt được đến cấp cao thủ.

Nhưng dù là những người muốn ôm đùi cậu ta, hay là những người cậu ta có muốn ôm đùi thì chắc chắn không hề đáng tin chút nào.

Cậu ta gặp được một nữ game thủ, đối phương có kỹ năng thuần thục, phản ứng cũng rất nhạy bén, ngoại trừ chơi game ra thì gần như chẳng bao giờ nói chuyện phiếm với Sầm Khanh Miễn.

Mà Sầm Khanh Miễn lại phải lòng sự “lạnh lùng” của đối phương, không có chuyện gì là lại nũng nịu giả vờ đáng yêu với đối phương, thế nhưng không ngờ cậu ta lại thực sự mời được đối phương đi chơi.

Trước khi đi gặp mặt, Hạ Trí đã cảnh cáo cậu ta: “Mày có nghĩ tới chuyện nếu như người tới không phải là một chị đẹp mà là học sinh tiểu học thì mày sẽ làm thế nào hay chưa?”

“Học sinh tiểu học thì dễ xử lý mà, chuẩn bị một combo McDonald’s cho trẻ em là xong chứ gì?”

“Vậy thì chúc mày bình an, hôm nay tao đi phỏng vấn nên không rảnh quản mày đâu.”

Có điều Hạ Trí lại không ngờ rằng câu “Chúc mày bình an” của cậu lại không có tác dụng, Sầm Khanh Miễn ở đầu dây bên kia không chỉ thở hổn hển như sắp chết mà còn nghe như sắp khóc đến mức sụt sùi.

Xem ra chuyện này cũng có chút nghiêm trọng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hạ Trí nheo mắt lại, đi ra khỏi thang máy rồi chuẩn bị đi lên xe buýt.

“Tên đó không phải là chị đẹp! Là nam! Tên đó là đàn ông! Tên đó là đàn ông! Tên đó là đàn ông!”

“Là đàn ông thì mày cũng có thể mời người ta một combo McDonald’s cho trẻ em mà.”

Hạ Trí nghĩ trong đầu, chẳng lẽ đối phương muốn đánh Sầm Khanh Miễn? Nhưng tên mà Sầm Khanh Miễn dùng ở trong game chính là của nam, bức ảnh gửi đi cũng đã chỉnh sửa một chút nhưng cũng đâu phải là đổi giới tính đâu, ngược lại đối phương là đàn ông mà dùng tên của nữ thì đây mới thực sự gọi là lừa đảo.

“Anh ta mời tao đi Shangri-La — thậm chí còn lấy phòng VIP — anh ta muốn ngủ với tao —”

Hai câu đầu tiên Hạ Trí còn cảm thấy bình thường, thế nhưng câu cuối cùng kia thì đúng là không thể tin được!

Mặc dù lần nào Hạ Trí cũng muốn đạp hai cước vào mặt cái tên tai họa kia, nhưng ít ra thì cái tên tai họa này cũng có điểm tốt, sau này cậu còn phải chép bài tập của cậu ta nữa chứ!

“Ồ, Shangri-La hình như là ở Vân Nam mà đúng không? Nếu tên đó mời mày đi thì mày cứ đi đi còn gì!”

“Anh trai à — tên đó làm thật đấy!”

“Mày đang ở đâu?”

“Con hẻm phía sau quán net Giữa Những Vì Sao! Tao… Tao trốn ở đằng sau thùng rác… Bọn nó đang tìm tao…” Giọng nói của Sầm Khanh Miễn càng lúc càng nhỏ.

“Hả? Bọn nó á? Không phải chỉ có mỗi một người thôi à?” Hạ Trí xoa huyệt thái dương.

Thằng nhóc này ở trên mạng đã đạp mấy cái thuyền rồi vậy?

“Đúng… Vốn dĩ bọn tao định hẹn nhau ở quán net đối diện quán cà phê… Tao không chịu đi cùng tên đó nên nó dẫn người tới chặn tao…”

Chuyện này nghiêm trọng hơn Hạ Trí tưởng tượng.

“Mày gửi định vị chính xác cho tao. Còn nữa, tao chạy tới thì cần chút thời gian, nhưng tao không có đủ tiền để bắt xe…”

Lời chỉ mới nói xong được một nửa, Hạ Trí đã ngay lập tức nhận được một hồng bao Wechat từ Sầm Khanh Miễn, ghi chú “Van xin cứu mạng”.

Bình thường bảo cậu ta mời ăn xiên que cũng chẳng thấy cậu ta tích cực như thế này?

Hạ Trí vội vàng vẫy một chiếc taxi, chạy tới quán nét.

Cuối tuần khu phố cổ tắc đường kinh khủng, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, sắp đến quán net thì lại gặp tai nạn giao thông.

Hạ Trí quét mã thanh toán, đẩy cửa bước ra ngoài, chân dài chạy như bay.

Cậu xông lên vỉa hè rồi chạy thẳng một mạch, rốt cuộc cũng tới được vị trí của Sầm Khanh Miễn, lúc này cậu nhìn thấy năm sáu người đang đứng ở cuối con hẻm, Sầm Khanh Miễn bị người ta xách lên, đè vào tường.

Một người đàn ông trẻ tuổi da trắng, mắt to, một tay chống bên tai Sầm Khanh Miễn, cười cười không biết đang nói cái gì.

May mà tên tai họa này chưa bị người ta xử tử tại chỗ.

Nghĩ lại một chút thì cái tên tai họa kia không bị đánh chết thì thật đáng tiếc!

Hạ Trí nhìn dáng người của mấy người đó, ừm, chắc là mình có thể đối phó được, cũng không lo lắng nữa, có thể yên tâm xem kịch một lúc.

Ra tay sớm quá thì cái tên Sầm Khanh Miễn kia chưa nhận được bài học.

“Tôi… Tôi vẫn còn bài tập ở trường… Lần sau chúng ta hẹn gặp nhau sau nhé!” Sầm Khanh Miễn cúi người xuống, tính lách ra khỏi tay đối phương.

Ai ngờ động tác của đối phương lại rất nhanh, cánh tay nhanh chóng xê dịch xuống dưới, vừa vặn chặn được Sầm Khanh Miễn lại.

“Bài tập sao… Tôi cũng có thể giúp cậu làm bài tập mà.”

Hạ Trí ở đằng xa híp mắt nhìn một chút, người đàn ông kia nhìn giống ông chủ Thư Tuấn của quán net Giữa Những Vì Sao ghê, nghe nói là cao thủ chơi game, giành được rất nhiều giải thể thao điện tử, người hâm mộ cũng có không ít.

Lần này Sầm Khanh Miễn chọc phải một nhân vật khó xơi rồi đây.

Nhìn bộ dạng Thư Tuấn như thể đang muốn sờ lên mặt của Sầm Khanh Miễn, nhưng Hạ Trí nhìn ra Thư Tuấn không có ý đó, anh ta chỉ muốn nhìn bộ dạng không biết làm sao của Sầm Khanh Miễn thôi.

Sầm Khanh Miễn liều chết phản kháng, lấy tay ấn lên mặt đối phương, thế nhưng Thư Tuấn lại cười một tiếng, dễ dàng kéo cậu ta vào trong lòng ôm chặt.

Ban ngày ban mặt, mắt con hàng Sầm Khanh Miễn đỏ hoe như sắp khóc, làm cái trò gì vậy!

Kịch này, Hạ Trí không xem nổi nữa, trực tiếp đá bay lon coca trước mặt, “bụp” một tiếng, đập vào bức tường bên cạnh Sầm Khanh Miễn, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Sầm Khanh Miễn nhìn thấy Hạ Trí thì ánh mắt cũng sáng lên: “Hạ Trí – cuối cùng mày cũng đến rồi… mau cứu tao —”

“Tao nói này… Ông đây vận hết tốc lực chạy cả một con đường, không phải chạy tới đây để nhìn mày ở trong ngực thằng khác khóc lóc! Sao mày chẳng có tí tinh thần phản kháng nào thế hả?”

Hạ Trí vừa đi về phía trước, vừa vận động cổ tay.

“Thằng kia! Tao khuyên mày đừng có xen vào chuyện của người khác!”

Một người trong nhóm Thư Tuấn đi tới.

Hạ Trí đang thầm tính toán xem phải làm gì để có lực uy hiếp, dĩ nhiên là phải chủ động – nhanh, mạnh, chính xác!

Người kia mới vừa đi tới trước mặt Hạ Trí, vẻ mặt dữ tợn, khi lại gần mới nhận ra vóc dáng Hạ Trí rất cao, quan trọng hơn là vẻ mặt thản nhiên, không có chút ý định lùi bước nào.

Cánh tay Thư Tuấn vòng qua cổ Sầm Khanh Miễn, chặt đến mức khiến cậu ta không thể động đậy.

“A Tài, cẩn thận một chút. Bạn nhỏ này hình như cũng có chút bản lĩnh.”

Thư Tuấn vừa dứt lời, Hạ Trí bỗng nhiên ra tay, không ai kịp nhìn thấy rõ cậu làm như thế nào, mặt A Tài cũng đã đập vào tường, Hạ Trí lập tức nâng một chân lên, đạp lên lưng A Tài.

Ngay lập tức dưới mũi A Tài chảy ra hai dòng máu đỏ, tai thì ong ong.

Anh ta hoàn toàn không ngờ một học sinh lại có tốc độ ra đòn nhanh như vậy.

Biểu cảm của Thư Tuấn chuyển từ kinh ngạc sang thích thú: “Bạn nhỏ này lợi hại thật đấy. Mày với nó có quan hệ gì?”

Vừa nói, Thư Tuấn vừa vỗ vỗ gò má Sầm Khanh Miễn.

“Không có quan hệ gì.” Hạ Trí trả lời.

Sầm Khanh Miễn vội vàng nói: “Bọn tao là thanh mai trúc mã!”

“Thanh mai trúc mã cái quái gì! Mày là con gái à?”

“Từ hồi mẫu giáo, bọn tao đã là thanh mai trúc mã rồi!”

Hạ Trí hừ một tiếng trong lòng, tao chỉ coi mày là cháu trai thôi.

“Mày còn muốn chép bài tập của tao không! Mau cứu tao đi!”

Thư Tuấn cười nhìn hai người họ cãi nhau, sau đó nói: “Cái thằng trúc mã kia, thanh mai nhà mày trêu chọc tao, tao phải xử nó.”

“Không cần mày động tay, chỉ cần mày ném nó lại đây, tao sẽ đánh nát đầu chó của nó ngay trước mặt mày!”

Thư Tuấn chỉ lắc đầu, ba người còn lại đi về phía Hạ Trí.

Hạ Trí hung hăng trừng Sầm Khanh Miễn một cái, ý bảo ông đây ghi nhớ món nợ này rồi!

Ba người này cũng không có ý định làm khó Hạ Trí, tiến lên một trái một phải muốn giữ chặt cánh tay cậu, người còn lại phụ trách cho Hạ Trí một đấm chính diện.

Không ngờ Hạ Trí lên cùi chỏ, đánh cho tên bên trái suýt chút nữa là ho ra phổi, cánh tay cậu dài, tên bên phải vừa định ra đòn đã bị cú đấm bằng mu bàn tay của Hạ Trí đập trúng mũi, đau đến nổi hai mắt hoa lên.

Người ở giữa xông lên, Hạ Trí một chân đá gục anh ta.

Mấy người đều ui da ui da thảm thiết, không ai đứng dậy nổi.

Thư Tuấn thấy dáng vẻ Hạ Trí ngược lại không hề lo lắng, khoác vai Sầm Khanh Miễn cười hỏi: “Lợi hại phết đấy, từng tập võ à?”

“Đúng vậy.” Hạ Trí kéo kéo cổ áo, cổ vừa vặn kéo ra đường cong mang theo vài phần sức căng: “Học sinh cấp ba nào cũng tập mà.”

“Cái gì?” Thư Tuấn hỏi.

“Tinh anh quân đội trong khóa huấn luyện quân sự ở trường cấp ba.” Hạ Trí ngoắc ngoắc ngón tay: “Trả lại thằng ngốc kia cho tao được chưa? Bọn tao còn phải làm bài tập nữa.”

Thư Tuấn vẫn cười: “Mày nhìn phía sau xem. Tao không bao giờ khinh địch, cho nên sẽ không chỉ mang theo mấy tên tạp chủng này đến.”

Hạ Trí vừa quay đầu lại, đã thấy mấy bóng người từ đầu ngõ chạy tới gần.

Không cần biết bọn họ có dễ đánh hay không, hai nắm đấm khó thắng nổi số đông.

“Làm… làm sao bây giờ…” Sầm Khanh Miễn thất thần nhìn Hạ Trí.

Hạ Trí đột nhiên vọt tới, một đôi mắt hung hăng trừng Thư Tuấn, thấy Hạ Trí tung một nắm đấm tới, Thư Tuấn lại bị khí thế của đối phương làm cho choáng váng không kịp phản ứng.

Cú đấm xé gió!

Đập thẳng vào mặt Thư Tuấn, khiến đầu anh ta chao đảo.

Hạ Trí kéo mạnh Sầm Khanh Miễn lại, đi tới chân tường cuối con hẻm, trực tiếp nâng cậu ta lên.

“Anh—mày… mày định làm gì vậy!”

“Leo lên cho ông! Qua được hay không tùy mày!”

Sầm Khanh Miễn đột nhiên bị Hạ Trí đẩy lên ngồi vắt vẻo trên tường, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người kia xông tới.

Thư Tuấn quẹt mũi, lòng bàn tay đầy máu mũi, nghiến răng nghiến lợi tiến lên: “Thằng ranh mày được đấy!”

Ai ngờ Hạ Trí lại một tay túm lấy Thư Tuấn kéo tới, Thư Tuấn thấy mặt mình sắp đập vào tường, vội giơ tay đỡ trước mặt, ai dè lưng lại bị người ta đạp một cái, hóa ra Hạ Trí lại dùng anh ta làm bậc thang để nhảy lên tường!

Thư Tuấn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu lên hăm dọa: “Xem chúng mày trèo xuống thế nào!”

Hạ Trí thảnh thơi ngồi trên tường, khẽ hừ một tiếng: “Không cần anh lo. Gọi nhiều người đến đối phó với hai đứa chúng tôi như vậy, là không có bản lĩnh, hay là không biết xấu hổ hả?”

Nói xong, Hạ Trí hung hăng trừng Sầm Khanh Miễn một cái, ý bảo: Nhảy cho ông đây!

Sầm Khanh Miễn nhìn xuống cái thùng rác phía dưới, lại nhìn bộ quần áo mới mua của mình, lắc đầu.

Đám người phía sau đã xúm lại, ai ai cũng như muốn lột da lóc thịt hai người họ.

Thư Tuấn ngửa đầu, không phải để nhìn Hạ Trí, mà là để cầm máu mũi.

Anh ta giơ tay ra hiệu cho mấy anh em tạm thời dừng lại.

“Tao nghĩ lại rồi, mày nói cũng có lý. Để đối phó với hai cái đầu củ cải chúng mày, tao còn gọi nhiều người đến như vậy. Đánh chúng mày một trận, thì tao là thằng ỷ thế hiếp người. Không đánh chúng mày, thì thằng bạn thanh mai trúc mã của mày ở trên mạng giả làm l0li lừa tình tao, tao cũng không cam tâm.”

Hạ Trí khó tin nhìn về phía Sầm Khanh Miễn, tức giận hỏi: “Mày dám giả làm l0li nữa à?”

“Tao không giả làm l0li! Tài khoản game của tao đâu phải mày chưa từng thấy! Tao chơi nhân vật nam mà! Làm sao giả l0li được?”

Thư Tuấn hừ một tiếng: “Mày suốt ngày làm nũng với tao, đòi tao mua cái này mua cái kia, không có việc gì thì “chị ơi cứu em”, “sao chị không quan tâm em, hu hu hu hu”. Mày giống đàn ông chỗ nào! Tao còn tưởng là một l0li chơi nhân vật nam chứ!”

“Tao đã gửi ảnh cho mày rồi mà!”

“Ảnh của mày trông thế này à?” Thư Tuấn lấy điện thoại ra, cho bọn họ xem bức ảnh Sầm Khanh Miễn gửi.

 

Hạ Trí không có bị cận, dù đứng xa nhưng vẫn nhìn rất rõ, mắt to tròn, da trắng, còn chu môi làm mặt mèo rất đáng ghét.

Hạ Trí không còn lời nào để nói, một chân đạp Sầm Khanh Miễn xuống, làm cậu ta ngã nhào vào thùng rác.

Hạ Trí nhảy vọt lên, chân phải đạp trên thân cây đối diện, áo khoác tung lên, lộ ra một phần eo săn chắc, trong khoảnh khắc đó, cậu thoáng thấy một người đứng ở góc tối ánh nắng không chiếu tới.

Người đàn ông kia mỉm cười nhìn Hạ Trí, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc vừa nhỏ vừa dài, tùy ý gõ gõ tàn thuốc.

Hạ Trí đáp đất an toàn.

Người đàn ông mở miệng, hình như khẩu hình là: “Thật thú vị.”

Rõ ràng không nghe thấy giọng nói của anh, nhưng ba chữ đó lại rơi vào thần kinh Hạ Trí, nhẹ nhàng rung động.

“Chúng nó nhảy qua rồi! Chúng ta đuổi theo!”

“Không đánh gãy chân bọn chúng không được!”

Hạ Trí tỉnh táo lại, xoay người lôi Sầm Khanh Miễn ra khỏi thùng rác, không quan tâm gì hết, kéo cậu ta chạy như điên ra khỏi con hẻm.

Cậu vô thức quay đầu lại nhìn về phía góc tối kia, người đàn ông vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Không biết là đang thưởng thức, hay đang cười nhạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.