Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 59: Câu chuyện sau đại kết cục




Cũng vì hai bên gia đình cứ chậm chạp không thống nhất được ý kiến, Kỷ Huyền cuối cùng tự quyết định cùng Tiết Cẩn kết hôn, mặc kệ ai đồng ý ai phản đối.
Tiết Dung Nhất và Mã Vân Nhu suýt chút đã tức hộc máu, rõ ràng là con của các nàng, muốn bắt liền bắt đi như vậy sao?
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Tiết Dung Nhất và Mã Vân Nhu cũng không còn phản đối nữa.
Vì sao?
Bởi vì Tiết Cẩn đã mang thai rồi, nếu cứ chần chừ lưỡng lự mãi thì đến lúc mặc áo cưới bụng sẽ to ra mất, vì vậy các nàng đành phải làm người câm ăn hoàng liên. Chưa kể nếu bây giờ Tiết Cẩn không gả cho Kỷ Huyền cũng không được, nàng cũng đã bị Kỷ Huyền tiêu ký, còn đang mang thai cốt nhục của Kỷ gia, Tiết gia không cách nào lật người lại được.
Vì thế Tiết Dung Nhất và Mã Vân Nhu đành phải cắn răng để cho Tiết Cẩn gả vào Kỷ gia.
Kết hôn chưa tròn năm, Tiết Cẩn đã sinh cho Kỷ gia một tiểu oa nhi khả ái, còn là nữ tính alpha, phẩm cấp vẫn chưa giám định được.Kỷ Huyền đặt tên cho hài tử là Kỷ Dung, chính là muốn hài tử của các nàng có tấm lòng bao dung, rộng rãi, đối với ai cũng mở rộng tấm lòng. Tiểu nha đầu này y như đúc Kỷ Huyền, mắt xanh da trắng, nhưng lại có đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng giống Tiết Cẩn, nhìn tổng thể trông rất đáng yêu.
Trong năm Kỷ Huyền cũng đã tốt nghiệp, hiện đang học việc trong công ty của Kỷ Hữu, chưa đầy nửa năm đã thăng lên làm phó tổng dựa vào thực lực của bản thân, trong công ty cũng không ai biết Kỷ Huyền là con của Kỷ Hữu.
Qua tháng, Tiết Cẩn cũng phải dành thời gian để học, nàng cũng phải tốt nghiệp, nếu không người ngoài sẽ dị nghị nàng ăn bám Kỷ Huyền. Việc học cũng không quá khiến Tiết Cẩn lo lắng, lúc nàng ở nhà dưỡng thai đã được Kỷ Huyền dạy kèm, cho nên khẳng định sẽ có thể tốt nghiệp vào được một trường đại học danh giá.Chuyện mà Tiết Cẩn lo lắng chính là phẩm cấp của tiểu nha đầu nhà nàng, không hiểu vì cái gì mà mãi cũng giám định ra phẩm cấp, khiến nàng lo lắng không thôi.
Trước một tháng hài tử của Tố Kiều cũng đã giám ra phẩm cấp, là một tiểu omega nữ tính cấp S, gọi là Thanh Ca. Khi biết hài tử là omega, Tố Kiều buồn bã một phen, nàng biết nếu Kỷ Thanh Ca là omega nhất định sẽ bị nhiều alpha để mắt đến, một phần là vì tin tức tố của omega cấp S và một phần vì nàng mang họ Kỷ.
Tiết Cẩn cũng chỉ có thể tùy thời an ủi nàng, nhưng cũng lo lắng cho tiểu alpha nhà nàng, không biết nha đầu đó có phẩm cấp gì.
Hôm nay Kỷ Huyền về có hơi trễ, bởi vì Kỷ Đan và Tố Kiều sinh ra hài tử là omega cho nên vị trí công tước sẽ thuộc về Kỷ Huyền, nàng ấy cũng chỉ có thể tận lực mà làm. Biết Tiết Cẩn không muốn đến Anh, Kỷ Huyền cũng chiều ý nàng mà ở lại, nhưng công việc ở Anh quốc nàng luôn cố gắng hoàn thành.
Thấy Kỷ Huyền về, Tiết Cẩn liền đi ra đón nàng: "Kỷ Huyền, chị về rồi."
"Ân, về rồi."
Kỷ Huyền nhìn bọc vải trong tay của Tiết Cẩn: "Em mang con ra đây làm gì?"
"Dung nhi cứ khóc mãi, không chịu ngủ nên em mới mang con ra đây."
"Ngoài này lạnh, vào thôi."
Kỷ Huyền cùng Tiết Cẩn đi vào trong phòng khách, máy điều hòa chỉnh nhiệt độ ấm vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Tiết Cẩn nói: "Kỷ Huyền à, tiên sinh có tìm ra được phẩm cấp của Dung nhi hay chưa?"
Kỷ Huyền lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng tiên sinh nói Dung nhi nhà chúng ta có phẩm cấp trên S."
Nhìn khối thịt trắng nõn trong lòng mình, Tiết Cẩn cao hứng hỏi: "Vậy có khi nào giống như chị là siêu S hay không?"
Kỷ Huyền cười cười: "Cũng có thể."
Tiết Cẩn chỉnh lại góc khăn, ngón cái vuốt nhè nhẹ gò má hồng nộn của Kỷ Dung.Càng nhìn càng thấy Kỷ Dung thật giống Kỷ Huyền, lớn lên nhất định sẽ giống như công tước mẫu thân của nàng, trở thành một nữ thần được nhiều người ngưỡng mộ.
Bẵng đi một thời gian, Tiết Cẩn do phải tập trung vào việc học nên cũng quên mất chuyện phẩm cấp của Kỷ Dung. Ngay cả Kỷ Huyền cũng bận tối mặt tối mũi, các nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy đối phương một hai lần, thời gian không quá mười phút, chỉ khi đêm đến mới có thể hảo hảo ôm đối phương một cái.
Kỷ Dung từ nhỏ lại rất hiếu động, mama và mẹ không có ở nhà, nghịch ngợm đến mức hầu nữ cũng sợ nàng. Nhưng như vậy vẫn chưa đáng sợ, khi Kỷ Dung và Kỷ Thanh Ca gặp nhau, nhất định sẽ náo đến cả biệt thự của Kỷ gia cũng muốn lung lay.
Mới đây nhất là Kỷ Dung đánh Kỷ Thanh Ca, mà Kỷ Thanh Ca cũng không ngại mình là omega thân thể yếu đuối, cào mặt Kỷ Dung mấy đường. Lúc Tiết Cẩn và Tố Kiều phát hiện được thì mặt của hai nha đầu đã thành mặt hoa, khóc đến vô cùng đáng thương.
Cũng may hài tử bị thương rất nhanh sẽ có thể lành lại, cũng không để lại sẹo, từ đó về sau Tiết Cẩn và Tố Kiều không dám cho hai nha đầu đó gặp nhau nữa.
Khoảng hai ba tháng sau, tiên sinh tìm đến nhà, báo cho Tiết Cẩn biết, Kỷ Dung chính là siêu phẩm alpha cấp SS.
Khi nghe tiên sinh nói xong, Tiết Cẩn suýt ngất đi, siêu S như Kỷ Huyền đã rất hiếm có rồi, tiểu nha đầu nhà nàng còn là siêu phẩm alpha, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, tai cũng ù cả đi.
Những lúc Tiết Cẩn ôm tiểu nha đầu đi dạo, đều sợ nàng bộc phát tin tức tố dọa người, nhưng nghĩ lại hài tử nhỏ như vậy, tin tức tố cũng không đủ đe dọa được ai nên cũng không còn lo lắng nữa.
Học xong Tiết Cẩn ghé về nhà ôm tiểu nha đầu đến công ty tìm Kỷ Huyền, bữa trưa nào cũng vậy, nàng đều dành ra thời gian đưa cơm đến cho phó tổng nhà nàng. Nhiều người nhận ra Tiết Cẩn là phu nhân của phó tổng cho nên để nàng tùy ý đi lên phòng tìm Kỷ Huyền.
Đến cửa, Tiết Cẩn nghe thấy một tràng tiếng đổ vỡ, không khỏi nghi hoặc, đẩy cửa đi vào bên trong.
"Cô cút khỏi đây cho tôi!"
Tiết Cẩn giật mình, Kỷ Huyền đang mắng ai thế?
Sau đó lại tràn ra một tiếng nức nở, một bóng người chạy vụt qua, Tiết Cẩn có thể nhìn thấy được, là Nhạc Dĩnh Lệ.
Nửa năm trước Nhạc Dĩnh Lệ có xin vào công ty làm, lúc nào cũng bám lấy Kỷ Huyền, vì nàng ta tin rằng siêu S alpha tính dục mạnh như vậy, sao có thể chỉ lấy một vợ được? cho nên ngày ngày đêm đêm bám lấy Kỷ Huyền, cũng may Tiết Cẩn không phải người hay ghen đến không còn lý trí, nếu không Kỷ Huyền cũng phải ngủ sofa dài ngày.
Khi đi ra Nhạc Dĩnh Lệ nhìn thấy Tiết Cẩn, liền trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Tiết Cẩn có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì Nhạc Dĩnh Lệ, nhường đường cho nàng ta đi qua.
Nhạc Dĩnh Lệ không cảm ơn còn cố tình đụng vào vai của Tiết Cẩn, khiến nàng lảo đảo lùi về sau, lưng đụng vào cạnh bàn đau điếng.
Kỷ Huyền vội đỡ lấy Tiết Cẩn, ôn nhu hỏi: "Có sao không?"
"Không sao, hơi đau chút thôi."
Kỷ Huyền xoa vài cái trên lưng Tiết Cẩn, nói: "Còn đau không? để chị giúp em thượng dược."
"Không sao đâu."
Nhạc Dĩnh Lệ nhìn thấy một màn ân ân ái ái này không khỏi tức giận, trừng lớn mắt nhìn Tiết Cẩn, hai vai vì kích động mà run lên liên tục.
Tiết Cẩn có chút cảnh giác mà lùi lại, chống đỡ ánh mắt sắc bén của Nhạc Dĩnh Lệ.
"Cô nghĩ mình là ai chứ?" Nhạc Dĩnh Lệ đay nghiến nói: "Chỉ là một đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi thôi, cô nghĩ cô được làm phu nhân công tước thì cô liền từ gà biến thành phượng hoàng sao? đừng có mơ!"
Tiếng quát tháo này khiến cho người bên ngoài chú ý, ai ai cũng hít phải một ngụm lãnh khí, Kỷ Huyền là công tước sao?
Tiết Cẩn không biết phải nói làm sao thì Kỷ Huyền bên cạnh đã lạnh giọng: "Cô cút ra khỏi đây, từ hôm nay cô bị sa thải!"
Nhạc Dĩnh Lệ vẫn cứ dùng dằng không chịu đi, đôi khi còn thoát ra vài lời sỉ vả Tiết Cẩn.
Kỷ Huyền nhịn không được gọi bảo vệ kéo Nhạc Dĩnh Lệ rời đi, xa xa còn vang vọng tiếng hét của nàng ta.
Tiết Cẩn trầm mặc một lúc, cuối cùng quay qua nhìn Kỷ Huyền: "Có còn ai thích chị như vậy hay không? nói ra để em còn biết đường mà chống đỡ, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy em không đỡ nổi a."
Kỷ Huyền: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.