Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 28:




Về đến nhà, Kỷ Huyền xuống xe, đi qua mở cửa xe cho Tiết Cẩn.
Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Sư tỷ chị không cần phải mở cửa xe cho em đâu, em tự mở là được rồi."
Kỷ Huyền nhìn Tiết Cẩn thật lâu, cũng không nói gì, sau đó xoay người đi vào trong nhà.
Tiết Cẩn cũng chậm chạp đi theo phía sau, bầu không khí rõ ràng đã trầm mặc hơn trước.
Trở về phòng, Kỷ Huyền liền ngồi ngay lên bàn làm việc, tiếp tục hoàn tất công việc còn đang dang dở của mình.
Tiết Cẩn ngồi ở một góc, đưa mắt nhìn quanh, hôm nay nàng sẽ làm cái gì a?
Kỷ Huyền đột nhiên đứng lên, đi về phía Tiết Cẩn, nói: "Như cũ, tiếp tục đọc sách đi."
"Hả?"
Tiết Cẩn vội lên tiếng: "Sư tỷ, em đến đây là làm người giúp việc cho chị, sao chị lại chỉ để em đọc sách a?"
Kỷ Huyền bình thản nói: "Những công việc khác đều có người hầu lo rồi, em chỉ cần ngồi đọc sách là được."
"Nhưng..."
Kỷ Huyền hơi cười, cúi xuống xoa đầu nàng: "Chị cũng không nỡ để em làm việc."
"Hả!?"
Kỷ Huyền không trả lời nghi vấn của Tiết Cẩn, xoay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc của mình.
Tiết Cẩn thở dài một tiếng, đứng dậy đi qua chỗ bên cạnh Kỷ Huyền ngồi xuống, lấy mấy quyển sách hôm qua chưa đọc xong tiếp tục nghiền ngẫm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhẹ nhàng phiêu đãng, như cánh hoa bay trong gió. Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ máy tính cùng tiếng lật sách nhẹ nhàng, nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ.
Tiết Cẩn đặt quyển sách xuống, lại lấy một quyển khác lên xem, đối với văn học vô cùng thích thú, đọc đến say mê mà không biết Kỷ Huyền đang ngắm nhìn nàng.
Dưới ánh nắng mùa hạ, làn da bạch ngọc càng thêm trong suốt, mái tóc đen tuyền phủ một tầng hào quang nhàn nhạt lấp lánh. Đôi đào hoa nhãn linh động dõi theo từng con chữ trong sách, đôi mi dài hơi rũ xuống, rung động nhè nhẹ như cánh bướm muốn vỗ cánh bay lên. Hai phiến môi anh đào mềm mại mấp máy, có lẽ đang nghiền ngẫm một câu nào đấy, lâu lâu lại mím môi suy nghĩ, trông rất khả ái.
Kỷ Huyền xem đến ngây người, một chút cảm giác buồn chán cũng không có, càng nhìn càng thấy Tiết Cẩn thật khả ái, cũng có thể nói người yêu trong mắt cũng hóa Tây Thi.
Bất chợt trong không gian tràn đến một mùi hương ngọt ngào, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tất cả các giác quan của Kỷ Huyền.
Tiết Cẩn cũng nhận ra bản thân có chút dị thường, vội vàng đưa tay che tuyến thể sau gáy, hai vai run lên, gò má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Như thế nào lại quên mất hôm nay chính là ngày quan trọng!?
Vội vàng chạy khỏi chỗ ngồi, Tiết Cẩn cũng quên không mang theo thuốc, do nàng nghĩ chỉ làm một ngày rồi về, hôm sau lại đến nữa nên không có mang theo thuốc, hại bây giờ không có thuốc để dùng.
Những lúc đến ngày động tình, omega đều sẽ trong trạng thái thần trí bất minh trong khoảng một tuần, sau đó mới dần dần hồi phục, trong khoảng thời gian đó cần nhất chính là tin tức tố của alpha. Nhưng nếu tin tức tố của alpha xâm nhập rất dễ dẫn đến thiển độ tiêu ký, rồi đến tiêu ký chiều sâu, nhất định sẽ hoàn toàn thất thân.
Phát hiện ánh mắt của Kỷ Huyền đang dán chặt vào người mình, Tiết Cẩn có chút bất an, lảo đảo lùi về sau một chút, nhất định phải rời khỏi chỗ này.
Kỷ Huyền đang trong trạng thái hưng phấn tột độ, hai vai kích động run lên, chỉ biết hành động theo bản năng của mình.
Từng bước tiến sát về phía Tiết Cẩn, mạnh mẽ áp nàng ấy vào sát tường, nguồn chiếm hữu tin tức tố của alpha tràn ngập khắp phòng.
Hai chân của Tiết Cẩn cũng bắt đầu bũn rũn đứng không vững, dặn bản thân phải biết giữ thanh tỉnh nhưng tin tức tố của Kỷ Huyền quá cường đại, như dòng nước ấm xoa dịu thân thể bất an của nàng.
Hai thân thể dán chặt vào nhau, hơi thở của đối phương phả lên mặt, nhồn nhột, cảm giác đó chân thật hơn bao giờ hết.
Tiết Cẩn run lên: "Sư tỷ, đừng... chị lùi lại đi..."
Kỷ Huyền hít thở cũng bắt đầu không thông, giữ chặt lấy hai vai của Tiết Cẩn, trực tiếp vùi đầu vào hõm cổ nàng.
"Không!"
Tiết Cẩn giãy dụa, cảm giác tuyến thể sau gáy bị cắn một cái, cả người vô lực trượt xuống.
Kỷ Huyền cúi xuống ôm ngang Tiết Cẩn lên, đặt nàng nằm xuống giường, đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng.
Khắp phòng phảng phất hương thơm ngọt đến mức khiến alpha phát cuồng, xen lẫn là nguồn chiếm hữu tin tức tố cường đại.
Tiết Cẩn run lên từng hồi, trên trán túa ra mồ hôi, nàng biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, và lý trí bắt đầu bị từng đợt hỏa nhiệt trong người thiêu rụi. Theo bản năng giãy dụa, nàng không muốn đánh mất chính mình vào tay người khác, bởi vì nàng vẫn còn yêu Huyễn Diệp Chí. Mặc dù tình cảm đó là không nên tồn tại, nhưng dù gì nàng vẫn còn nuôi hy vọng, nên không thể để mất chính mình rồi mất luôn cả niềm hy vọng mỏng manh đó.
"Sư tỷ... đừng... làm ơn..."
Kỷ Huyền ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, nhưng khi thấy tia thống khổ trên mặt của Tiết Cẩn, lý trí liền bị kéo lại.
Nàng ấy không muốn!
Trong đầu của Kỷ Huyền chỉ có bốn chữ đó, nàng biết nàng không thể làm chuyện sai trái đó được, nếu không Tiết Cẩn sẽ hận nàng đến chết mất.
Kiềm chế thống khổ trong lòng, Kỷ Huyền ôm chặt lấy Tiết Cẩn, dùng tin tức tố của mình xoa dịu cơ thể bất an của nàng ấy.
Tiết Cẩn vùng vẫy, nhưng lại không cưỡng nổi sự dịu dàng và ấm áp từ Kỷ Huyền mang lại, thân thể bắt đầu nổi lên phản ứng, đó chính là hành động bản năng của một omega.
Kỷ Huyền hít từng ngụm không khí, ngăn bản thân nổi lên ý đồ xấu, run rẩy gọi: "Từ thúc!"
Lát sau, Từ quản gia cũng xuất hiện ở ngoài cửa, hỏi: "Tiểu thư cần gì?"
"Mau lấy thuốc đến!" Kỷ Huyền thở dốc, nói: "Thuốc của omega!"
"Vâng!"
Từ quản gia vội vội vàng vàng chạy đi, nhưng lại có chút không hiểu, tiểu thư nhà hắn là alpha, cần thuốc của omega làm gì!?
Rất nhanh Từ quản gia cũng trở lại, gõ cửa: "Tiểu thư, tôi vào được chứ?"
"Vào đi."
Từ quản gia đẩy cửa đi vào, hai luồng tin tức tố đồng loạt xông đến, nồng đậm đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Cũng may Từ quản gia chỉ là một beta bình thường, nếu là một alpha hay một omega nhất định sẽ phát cuồng lên.
Vừa bước vào đã thấy Kỷ Huyền đang ôm chặt lấy Tiết Cẩn, còn Tiết Cẩn thì đang trong tình trạng thần trí bất minh, thân thể đôi khi giãy dụa, nhưng ánh mắt đã mông lung. Đôi đào hoa nhãn mơ mơ hồ hồ, phủ một làn sương mỏng, đôi môi nhỏ căng mọng, ướt nước, đây chính là dấu hiệu động tình của omega.
Từ quản gia không hiểu nổi Kỷ Huyền bị cái gì, rõ ràng thích omega nhà người ta như vậy lại không nhân cơ hội này chiếm đoạt, mà lại bảo hắn mang thuốc đến, chẳng phải tự lấy đá đập chân mình rồi sao?
Nhưng dù gì hắn cũng chỉ là người làm, không dám có ý kiến, chỉ có thể nghe theo chủ nhân sai bảo.
"Tiểu thư, thuốc đây."
"Lấy cho ta cốc nước."
"Vâng."
Từ quản gia đến bàn rót một cốc đưa, hai tay đưa cho Kỷ Huyền.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Đợi Từ quản gia đi rồi, Kỷ Huyền vội để Tiết Cẩn ngồi ngay ngắn trong lòng mình, uy nàng dùng thuốc.
Lúc này Tiết Cẩn đã không còn một chút thanh tỉnh nào cả, bắt đầu rêи ɾỉ, cọ loạn trong lòng của Kỷ Huyền.
Kỷ Huyền hít phải mấy ngụm lãnh khí, vội vàng nói: "Cẩn, mau uống thuốc đi."
"A? thuốc..." Tiết Cẩn run rẩy, ngâm nga: "Khó chịu quá...ưʍ..."
Kỷ Huyền sắp không trụ nổi nữa, giúp Tiết Cẩn dùng thuốc, nước theo khóe môi nàng ấy chảy xuống, dần mất dạng sau lớp áo mỏng. Vải gặp nước liền trở nên trong suốt, ôm sát vào cơ thể của Tiết Cẩn, bộ vị trước ngực càng trở nên nổi bật.
Nuốt một ngụm nước bọt, Kỷ Huyền thật sự sắp phát điên rồi, nhưng vẫn phải cố cắn răng chịu đựng, nàng không thể để Tiết Cẩn hận mình được.
Trước mắt Tiết Cẩn chỉ còn lại những mảng màu mơ hồ, cảm giác nóng bức khó chịu trong người tan đi hết, cơ thể yếu ớt không chịu nổi dược lực của thuốc, từ từ ngất lịm đi.
Kỷ Huyền ôm lấy thân thể rã rời của Tiết Cẩn, đặt nàng nằm lên giường, đặt lên trán nàng một nụ hôn, bản thân cũng mệt mỏi nằm xuống bên cạnh.
"Cẩn..."
...
Thấm thoát một tháng cũng trôi qua, Tiết Cẩn cũng làm việc ở chỗ của Kỷ Huyền được một tháng. Công việc của nàng chủ yếu là ngồi đọc sách ở bên cạnh Kỷ Huyền, còn những công việc khác đều do hầu nữ làm, nàng hoàn toàn chỉ cần ngồi một chỗ là có lương. Nhưng nhận lương như vậy Tiết Cẩn cũng có chút áy náy, thật sự không thể hiểu nổi Kỷ Huyền thuê nàng đến đây để làm cái gì a.
Hôm nay Tố Kiều có gọi điện hỏi xem nàng có về không, nhưng vì tuần trước đã về hai ngày rồi cho nên Tiết Cẩn cũng ngại xin phép Kỷ Huyền trở về lần nữa nên lần này sẽ không về.
Lại như mọi ngày, Tiết Cẩn ngồi một bên yên lặng xem sách, còn Kỷ Huyền thì ngồi bên cạnh làm việc, tiếng gõ bàn phím vang khắp phòng.
Đọc xong chồng sách trên bàn, Tiết Cẩn liền đem chúng trở về chỗ cũ, đưa mắt nhìn quanh kệ sách xem có quyển sách nào nàng chưa đọc nữa hay không.
Một quyển sách thu hút ánh nhìn của nàng, là [Diệp Lạc]. Tiết Cẩn cảm thấy hốc mắt cũng mình cay xè, lấy quyển sách xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách. Đã rất lâu rồi Huyễn Diệp Chí không có liên lạc với nàng, cũng không còn những túi đồ được gửi vào mỗi bữa ăn, tất cả đều biến mất một cách vô thanh vô thức. Rốt cuộc Tiết Cẩn cũng không thể biết được Huyễn Diệp Chí là ai, nhưng Huyễn Diệp Chí lại mang trái tim của nàng đi mất rồi.
Kỷ Huyền ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Tiết Cẩn đang đứng ở kệ sách, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt vây quanh viền mắt chực chờ rơi xuống.
Trong mắt Kỷ Huyền lóe lên tia thống khổ, cũng vì nàng mà khiến Tiết Cẩn buồn bã đến như vậy, nhưng đến giờ nàng vẫn không nghĩ được cách để nói ra sự thật với nàng ấy.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Kỷ Huyền nhẹ giọng nói: "Cẩn, lại đây."
Tiết Cẩn cầm lấy quyển sách, đi đến chỗ Kỷ Huyền: "Sư tỷ, có chuyện gì sao?"
"Lại đây ngồi đi."
"Vâng."
Tiết Cẩn xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kỷ Huyền.
Kỷ Huyền "vô tình" nhập vào vài trang mạng liên quan đến Huyễn Diệp Chí, cũng chính là liên quan đến nàng, muốn xem thử phản ứng của Tiết Cẩn.
Tiết Cẩn vừa thấy những tin về Huyễn Diệp Chí, hốc mắt liền đỏ lên, tay siết chặt lấy gấu váy, môi mím chặt, dáng vẻ này muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Kỷ Huyền nhìn thấy cũng đau lòng, thật muốn vươn tay ôm lấy nàng ấy vào lòng, nhưng lại không thể, nàng không nên vội vã mà phá hư chuyện được.
Lại "vô tình" nhấp chuột vào một số tin khác, là tin đồn giữa Huyễn Diệp Chí và JD.
Vốn là không muốn xem, nhưng rất lâu rồi Tiết Cẩn không biết gì về những chuyện gần đây của Huyễn Diệp Chí, nên vẫn tò mò muốn biết nàng ấy như thế nào rồi. Đọc được vài dòng, trong mắt Tiết Cẩn lộ rõ vẻ kinh hoàng, cả người đều bắt đầu run rẩy. Bài viết này chính là phỏng vấn Huyễn Diệp Chí qua điện thoại về tin đồn chuyện giữa nàng và JD, lúc đó Huyễn Diệp Chí đã khẳng định bản thân không có bất kỳ tình cảm nào với JD, tất cả đều là hiểu lầm. Người mà Huyễn Diệp Chí yêu chính là tiểu tác giả mới nổi Bồ Công Anh, nhưng hiện tại đã trở thành tác giả được nhiều người yêu mến nhất qua hai tác phẩm [Chân Trời Màu Nắng] và [Bồ Công Anh Màu Nắng]. Tiết Cẩn trước đây cũng nhận được vài lời mời xuất bản sách nhưng lúc đó tâm trạng của nàng không tốt nên không có cho ý kiến gì, sau này liền quên lãng đi. Ngay cả thời gian viết truyện cũng không nhiều, nhưng người đọc vẫn tăng lên, không giống như lúc trước ngồi đợi từng người vào đọc rồi nhìn từng người rời bỏ truyện nàng sang đọc truyện khác.
Càng xem về sau, Tiết Cẩn càng thêm kinh ngạc, vui đến mức hai vai run lên kịch liệt, suýt chút đã không kiềm được mà để lộ ra tin tức tố.
Kỷ Huyền nhìn thấy biến đổi trên mặt của Tiết Cẩn, khóe môi nhẹ cong lên, lấy điện thoại ra, soạn một tin gửi cho nàng ấy.
Lúc này Tiết Cẩn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc, nguyên lai Huyễn Diệp Chí yêu nàng a, nàng còn nghĩ người nàng ấy yêu là JD. Vừa lúc đó lại có tin nhắn đến, Tiết Cẩn vội mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Huyễn Diệp Chí.
Cẩn, chị muốn gặp em, sáng mai 9h ở phía sau thư viện trường Hoàng Đức.
Tiết Cẩn không tin vào mắt mình, vội che miệng lại ngăn bản thân kích động hét lên. Nàng cuối cùng cũng có thể gặp Huyễn Diệp Chí rồi, lần này nhất định phải xin lỗi nàng ấy, cũng là do nàng chưa hiểu chuyện gì đã giận dỗi nàng ấy gần cả năm trời.
Ân, mai em sẽ đến.
Kỷ Huyền nhìn tin nhắn vừa nhận được, khóe môi cong lên, khinh thủ đem điện thoại cho vào hộc bàn.
Tiết Cẩn hít một hơi thật sâu, trên môi là nét cười hạnh phúc, ngày mai nàng nhất định phải gặp cho bằng được Huyễn Diệp Chí!
"Sư tỷ a..." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Có thể cho em nghỉ hôm nay và ngày mai không?"
Kỷ Huyền chống cắm, nghiêng đầu nhìn nàng: "Em muốn nghỉ khi nào cũng được, nhưng khi nào sẽ đến làm lại?"
"Ngày mốt."
"Được, đi đi."
"Vâng, cảm ơn sư tỷ."
Tiết Cẩn vội vàng đi vào nhà tắm thay bộ đồ khác, sau đó cầm balo của mình, cúi đầu chào tạm biệt Kỷ Huyền rồi chạy đi.
Kỷ Huyền đứng dựa vào cửa kính, nhìn theo bóng lưng Tiết Cẩn, vui vẻ mỉm cười: "Chị sao lại không cho em đi được chứ? không để em đi chính là tự hủy hoại tương lai của mình a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.