Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 5: - Kỳ nguyện chi lực




Editor: Yuri Ilukh
Không có hồn lực của Tịnh Hồn Sư?
Điều này là không thể.
Để chứng minh chuyện kì lạ này, Viêm Khải vươn tay cầm lấy chai Vân Nam Bạch Dược đang dùng dở trên bàn trà, chuyển chai thuốc qua tay phải sau đó nhấc tay trái lên. Trên tay áo anh lộ ra một vết thương nhỏ dưới ánh mắt đầy khó hiểu của Mãn Tình.
Sau đó anh lắc bình thuốc, rải một lượng lớn thuốc lên vết thương ở cánh tay bên trái, Mãn Tình liền bày ra vẻ mặt đau xót.
"Anh còn bị thương chỗ khác sao không nói cho tôi biết, đổ nhiều thuốc như vậy thật lãng phí, thuốc này đắt lắm đó" Người này cũng thật là, vừa nãy vết thương lớn thế cũng không nói gì, vừa thấy thuốc có tác dụng cái liền đổ cả đống thuốc vào vết thương nhỏ.
Không có tác dụng, ma khí vẫn còn đó, không có bị tinh lọc đi chút nào, đây đúng chỉ là một lọ thuốc bình thường.
"Không cầm máu được" Viêm Khải bỗng nhiên nói
"Hả?" Mãn Tình sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu xem vết thương trên cánh tay Viêm Khải, dưới lớp Vân Nam Bạch Dược dày cộp máu vẫn chảy không ngừng, hiển nhiên là không cầm máu được.
"Sao lại như vậy? Thuốc này có tác dụng cầm máu rất tốt" Mãn Tình cúi người gần hơn, quan sát vết thương của Viêm Khải, dường như chỉ cần liếc mắt vài cái là máu có thể ngừng chảy.
Sau khi Mãn Tình nói xong, một cảm giác mát lạnh quen thuộc lại lần nữa truyền ra từ miệng vết thương, Viêm Khải dùng ánh mắt phức tạp nhìn vết thương đang có ma khí sót lại, sợi tơ đen chậm rãi tản ra, máu ngưng tụ lại.
"Nhìn nè, máu ngừng chảy rồi" Mãn Tình lập tức nói "Tôi đã nói là thuốc này rất tốt mà"
Kỳ nguyện chi lực, kỳ nguyện chi lực của Tịnh Hồn sư, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, thứ mà Tịnh Hồn sư cầu nguyện sẽ được thanh tẩy ma khí, cô gái này quả nhiên là Tịnh Hồn sư, cho nên lúc nãy cô ấy mới vào được kết giới.
Thời buổi này Tịnh Hồn sư dư thừa vậy à? Tiện tay vơ 1 cái lại trúng Tịnh Hồn sư, Viêm Khải cảm thấy có chút không chân thực.
Nhưng Tịnh Hồn sư thì phải có hồn lực, trên người cô gái này không có chút dao động hồn lực nào cả. Viêm Khải cẩn thận đánh giá lần nữa và xác nhận là thật sự không có tí hồn lực nào. Chỉ có 2 khả năng giải thích cho tình huống này: Một là cô gái này còn chưa thức tỉnh hồn lực, Hai là hồn lực bị phong ấn.
Nếu là trường hợp hồn lực còn chưa thức tỉnh mà đã có thể dùng kỳ nguyện chi lực thì chắc là hồn lực đang bắt đầu thức tỉnh rồi , hơn nữa tiến độ thức tỉnh của hồn lực rất cao. Có thể là ngày mai hoặc vài ngày sau trên người cô sẽ xuất hiện hồn lực. Nhưng đến tuổi này mới bắt đầu thức tỉnh hồn lực thì đa phần là năng lực kém hoặc rất kém. Ở Linh Ma Giới có rất ít Tịnh Hồn sư, nhưng cũng có khả năng bị trộn lẫn với người thường.
Nếu là trường hợp 2, hồn lực bị phong ấn thì năng lực như thế nào phải chờ đến lúc giải phong ấn mới biết được. Viêm Khải bị thương nên với hồn lực lúc này của anh không thể phát hiện được trong người Mãn Tình có phong ấn hay không, phải chờ đến lúc năng lực khôi phục thì kiểm tra sau.
Mãn Tình cất đồ đạc xong nhìn qua chàng trai trên sô pha, nghĩ nghĩ nói: "Ừ thì..."
Viêm Khải hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Mãn Tình.
"Bên cạnh phòng tắm là phòng cho khách, hôm nay anh ngủ ở đó trước đi".
"Cảm ơn" Viêm Khải nói lời cảm ơn.
"Đừng khách sáo, mà... anh định ở chỗ này bao lâu?" Mãn Tình cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng một số việc trước, tuy rằng người này đã cứu cô nhưng chuyện này vẫn có chút kỳ lạ.
Viêm Khải nhíu mày, cô định đuổi anh đi à?
"Tôi đã cứu cô" Viêm Khải lại lần nữa nhắc nhở cô, anh tới Trái Đất 1 cách tình cờ, không hiểu gì về hoàn cảnh ở đây cả. Mặc dù ở Trái Đất có văn phòng của Cục Giám sát Tịnh Hồn Sư, nhưng với tình trạng hiện tại, anh không thể đến đó để nhờ giúp đỡ được. Vì vậy anh nhất định phải tìm được nơi để ở tạm đến khi tìm được đường quay trở về. Người mà anh ta dễ dàng cứu được này trông giống một cô gái tốt, cô sẽ biết ơn anh.
Lại là câu nói này, người này ăn chặt cô rồi, Mãn Tình giật giật khóe miệng: "Tôi không cố ý đuổi anh đi, nhưng anh phải cho tôi biết, anh định sống lâu dài ở đây hay chỉ ở một thời gian thôi?"
"Chờ tôi tìm được cách trở về thì tôi sẽ đi" Viêm Khải trả lời.
Vậy là chỉ ở tạm thời thôi, Mãn Tình yên lòng một chút, nghĩ nghĩ rồi nói thêm "Tôi không biết anh là loại người nào, hay là loại quái vật gì, nhưng mà con quái vật lúc nãy có tấn công anh..."
"Không phải, Lợi Xỉ Điểu tấn công cô" Cái nồi này mà bị Mãn Tình ném cho anh thì ơn cứu mạng cô của anh sẽ bị giảm đi rất nhiều nha.
"Tôi?"
"Lợi Xỉ Điểu là con chim ma cấp thấp, thích ăn thịt người, cô bỗng nhiên đi vào kết giới, khiến nó chú ý, nếu không phải tôi xuất hiện kịp thời thì chắc bây giờ cô đang nằm trong bụng con Lợi Xỉ Điểu kia rồi". Để củng cố thân phận ân nhân của mình, VIêm Khải thấy mình phải nói kĩ càng một chút. Dù sao cô nàng này là Tịnh Hồn Sư nên sớm muộn gì cô ấy cũng biết chuyện này thôi.
"Phải... phải không?" Mãn Tình bị dọa đến mức nói lắp.
"Cái con... con... Lợi Xỉ Điểu gì gì đó, tại sao lại xuất hiện ở chỗ đó"
"Cô chưa từng thấy bao giờ?" Viêm Khải nghi ngờ hỏi.
"Ai mà thấy những thứ như vậy chứ, toàn là thứ phản khoa học, OK?"
"Do ở Trái Đất có kết giới bảo vệ, ma vật có rất ít cơ hội xuất hiện. Hơn nữa Cục giám sát sẽ cử Tịnh Hồn sư đến xử lý, nên bình thường cô không nhìn thấy là đúng rồi". Mãn Mãn chưa bao giờ thấy con ma vật nào tương tự cả, vậy chắc cô là Tịnh Hồn sư mới thức tỉnh, hơn nữa là Tịnh Hồn sư hoang dại (Hoang dại: Tịnh Hồn sư tự do, bất ngờ thức tỉnh giữa những người bình thường).
Trái đất, kết giới, ma vật, Tịnh Hồn sư, Mãn Tình có cảm giác cô đã vô tình biết được chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Với phương châm sống biết càng ít sống càng lâu, Mãn Tình vội vàng nói "Căn hộ này là tôi thuê, bình thường tôi đều ở lại trong trường, chỉ có cuối tuần mới về đây ở 2 ngày. Nếu anh ở đây thì tôi sẽ không quay về."
"Thật ngại quá, nếu cô về ở cũng không có vấn đề gì"
"Đừng, đừng" Anh không có vấn đề nhưng tôi có vấn đề được chưa. "Lúc nãy ở trên tầng tôi có mua trên mạng một vài bộ đồ cho anh, chắc sáng mai sẽ có người đưa tới, anh nhớ ra lấy".
"Cảm ơn" Viêm Khải kinh ngạc, không nghĩ tới cô còn suy xét đến vấn đề ăn mặc của mình, ý cười chân thành hiện lên trong mắt anh. Chắc là đúng như mẹ nói, mỗi Tịnh Hồn sư đều có tấm lòng tốt bụng và trong sáng nhất khi vừa mới thức tỉnh.
"Cũng muộn rồi, tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon" Tim Mãn Tình bị cặp mắt đào hoa của Viêm Khải làm cho đập ầm ầm, có chút chật vật chạy lên trên tầng.
Viêm Khải mỉm cười, nhìn vết thương đang lành lại nhanh chóng trên cánh tay, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Viêm Khải đứng dậy tắt đèn, đi vào phòng cho khách trải qua đêm đầu tiên ở Trái Đất của mình.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lúc Mãn Tình tỉnh dậy đã là 10 giờ hơn, hôm qua sau khi về phòng, nghĩ đến chuyện mình ở cùng nhà với 1 người con trai xa lạ làm cô ngủ không yên ổn, lúc đầu trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng sau đó cô ngủ mê mệt, quên luôn cả chuyện kia. Cô ngủ một giấc đến sáng rồi mang cái đầu như ổ gà đi xuống cầu thang, sau đó bị một giọng nói hay ho làm cô giật mình như bị sét đánh.
"Dậy rồi?" Viêm Khải mặc một bộ quần áo của người Trái Đất, tóc dài buộc lên phía sau, bưng chén cháo lên chào hỏi với Mãn Tình.
"Anh...anh..."
"Sáng nay vừa có người đưa quần áo tới, mặc rất vừa người, cảm ơn cô."
"Không... không có chi"
"Tôi thấy trong phòng bếp có gạo nên đã nấu một ít cháo, cô có muốn ăn cùng một chút không" Viêm Khải lại giơ giơ chén cháo trong tay lên lễ phép mời cô. Tuy rằng đã 20 năm không tới Trái Đất, nhưng Viêm Khải vẫn có chút ấn tượng với những sinh hoạt cơ bản của người thường. Anh ấn ấn thử mấy cái nút ở nồi cơm điện xong nó thật sự nấu được cháo. Thậm chí anh còn ngồi trong phòng khách xem TV một lát.
"Không ăn đâu, anh ăn đi" Nhận ra mình lúc này ăn mặc có chút không đứng đắn Mãn Tình vội vàng lên tầng, nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, chải đầu thay đồ, sau đó đeo ba lô lên rồi đi xuống phòng khách.
"Cô muốn đi ra ngoài?" Viêm Khải nhìn Mãn Tình thì đoán được cô chuẩn bị ra ngoài.
"Ừm, tôi quay về trường đi học" Mãn Tình do dự một chút rồi đặt phong bì bị nắm chặt trong tay nãy giờ lên bàn ăn. "Trong này là tiền, ở đây bây giờ toàn trả tiền online nên trong người tôi không có nhiều tiền mặt, anh cầm tạm một ít để dùng, chút nữa tôi đi rút tiền rồi đưa cho anh".
Trong phong bì có 2 vạn tệ, đây là số tiền thưởng Mãn Tình tham gia cuộc thi bắn cung thắng được rất lâu trước đây, do không dùng đến nên cô cất ở đây. 
"Trên phong bì có ghi mật mã cổng của biệt thự và số điện thoại của tôi, nếu... ý tôi là nếu... có việc gì cần tìm tôi thì anh có thể gọi điện thoại cho tôi" Mãn Tình gằn 2 chữ "nếu" rất rõ ràng.
Viêm Khải hiểu ý cô, nhưng anh hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô lại làm đến mức này, anh đưa tay cầm chiếc phong bì trên bàn lên. Viêm Khải cười nói: "Đừng lo, tôi sẽ cố gắng không làm phiền đến cô".
Mặt Mãn Tình bỗng nhiên đỏ bừng, có chút ngượng ngùng khi bị vạch trần tại chỗ. Tuy cô cũng không che giấu ý định của mình nhưng ngầm hiểu là được rồi, đó là đức tính tốt để chung sống hòa bình với người khác mà.
"Vậy thì... tôi đi học đây, tạm biệt" Nói xong Mãn Tình lúng túng chạy khỏi phòng khách, ra đến cổng thì cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không hổ là Tịnh Hồn sư mới thức tỉnh, có chút dễ thương" Viêm Khải lấy một xấp tiền mặt từ phong bì ra, không khỏi thở dài "Đừng nói là một con Lợi Xỉ Điểu, có gϊếŧ đến cả trăm con thì trong mắt các Tịnh Hồn sư khác thì đó cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Viêm Khải liếc nhìn mình trong gương, sau đó lại nhìn tới bộ phim thần tượng đang phát sóng trên TV và nhận ra kiểu tóc của mình có vẻ không hợp với nơi này.
"Hmmm..." Viêm Khải sờ cằm, sau đó hồn lực toàn thân lóe lên trong tích tắc, mái tóc dài bồng bềnh bị thay thế bằng 1 kiểu tóc giống hệt diễn viên phim truyền hình.
 Tác giả có chuyện muốn nói: Năng lực của nữ chính đã bắt đầu thức tỉnh ... 
Editor có chuyện muốn nói: Tuy là mới đăng lên truyenwiki1.com chưa được 1 ngày nhưng đã may mắn "được" các anh bếch truyện đi luôn rồi. Em còn chưa kịp làm cover, phải mở powerpoint làm tạm cái bìa xấu hoắc cho đỡ trống trải đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.