Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 26: - Làm ăn lớn đi




Editor: Yuri Ilukh
"Ý anh là muốn tiếp tục chuyện kinh doanh này?" Nghe xong kế hoạch của Viêm Khải, Mãn Tình không biết phải nói gì. Bạn chỉ muốn dựng một quầy hàng bên lề đường, kiếm ít tiền, nhưng đột nhiên có một nhà đầu tư thiên thần đến nói với bạn, tôi đầu tư vào bạn, bạn và tôi hãy làm cho quầy hàng lớn mạnh hơn, làm cho nó trở thành top 500 thế giới cùng nhau.
Cô hơi bối rối.
"Đúng vậy" Viêm Khải thuyết phục: "Định kì, tôi sẽ xuống Trái Đất dẫn em lên đây, sau khi chế tạo xong thuốc lại đưa em trở về, chuyện buôn bán ở đây tôi sẽ tự giải quyết, em chỉ cần phụ trách chế tạo thuốc và lấy tiền là được."
"Từ từ... Định kì xuống Trái Đất dẫn tôi lên đây?" Mãn Tình nắm ý chính, "Tuy rằng tôi không hiểu lắm nhưng mà đi tới đi lui giữa Trái Đất và Linh Ma Giới chắc cũng không dễ dàng gì."
Lúc  trước Viêm Khải đến Trái Đất phải mất một thời gian thật dài để trở về, hơn nữa quá trình này còn khá đau đớn.
Viêm Khải gõ ngón tay xuống bàn, anh phát hiện bí mật của anh đang từng bước từng bước bị mở ra trước mặt cô gái này, hơn nữa toàn là anh chủ động tiết lộ. Điều anh không ngờ nhất là hình như anh không thấy có chút mâu thuẫn nào. Do có khế ước nên anh tin tưởng cô gái này đến vậy sao?
"Giữa Trái Đất và Linh Ma Giới có kết giới trung gian ở cả 2 bên. Nếu muốn thông qua giữa 2 nơi cần phải đi qua Giới môn" Viêm Khải quyết định tin vào trực giác của mình. "Giới môn ở Linh Ma Giới do hồn điện kiểm soát, Giới môn ở Trái Đất do cục Giám sát hồn sư kiểm soát, chỉ có họ mới có thể mở Giới môn."
"Vậy anh..." Mãn Tình nhanh chóng nhận ra vấn đề, vì Giới môn chỉ có thể mở bởi 2 bên, vậy làm sao Viêm Khải quay lại Linh Ma Giới được? Mãn Tình đã tận mắt thấy anh mở giới môn.
"Đúng vậy, tôi cũng có thể mở giới môn" Viêm Khải nở nụ cười trước ánh mắt giật giật của Mãn Tình "Đây là bí mật lớn nhất của tôi, nếu em mà nói cho người khác biết thì tôi nhất định sẽ chết."
"..." Mãn Tình nghẹn đỏ cả mặt, nóng lòng vỗ vỗ bàn, chỉ vào người đàn ông chửi: Ai muốn biết bí mật của anh, do anh tuỳ tiện nói ra đó chứ.
"Thế nào, tôi đã nói cả bí mật lớn như vậy cho em, có phải rất có thành ý không?" Viêm Khải hỏi.
"Thì.." Tính đến thực lực chênh lệch, Mãn Tình vẫn nhịn, do dự nhìn Viêm Khải hỏi: "Nếu tôi không đồng ý, anh định gϊếŧ người diệt khẩu sao?"
"Đương nhiên không phải, nếu muốn gϊếŧ người thì ở không gian kết giới tôi đã không cứu em." Viêm Khải nhẹ nhõm nhìn cô.
Câu này thật sự có tác dụng, Mãn Tình lập tức thả lỏng.
"Tôi chỉ cảm thấy đây là kiếm tiền và cứu người đẹp cả đôi đường" Viêm Khải nói, "Em thấy đấy, Dị Hồn sư ở Linh Ma Giới có tiền cũng không mua được thuốc, cho nên thuốc em chế tạo có một thị trường lớn, cung không đủ cầu nha. Hơn nữa, em chế tạo ra thuốc này có thể giúp đỡ rất nhiều người, giống như anh trai của Diệu Diệu, em không thấy đây là chuyện rất tốt sao."
"Hơn nữa, nếu em quay lại Trái Đất thì thật sự có thể sinh hoạt giống người bình thường sao? Sẽ không tiếp tục tò mò chuyện ở Linh Ma GIới sao?" Viêm Khải tiến thêm một bước hỏi.
Đúng vậy, chẳng lẽ cô sẽ không tò mò sao? Trong lòng Mãn Tình nhanh chóng có đáp án: cô sẽ tò mò!
Tuy rằng cô không thể sử dụng sức mạnh của chính mình để trở thành siêu anh hùng như người nhện hay người dơi, nhưng cô có thể sử dụng nó một cách bí mật. Cô không muốn thay đổi cuộc sống trước đây của mình nên cô nhất quyết bỏ qua sự tồn tại của ma vật và Linh Ma Giới. Nhưng bây giờ có người cho cô một đề nghị, một cơ hội kiếm tiền, lại đảm bảo an toàn cho cô, cho cô sử dụng năng lực của mình, Mãn Tình có chút cảm động.
"Anh chắc chắn là không gặp nguy hiểm chứ?"
"Tôi sẽ đưa em về Trái Đất sau khi chế tạo thuốc xong. Dù hồn điện có tài giỏi thế nào cũng không thể tìm xuống Trái Đất được." Viêm Khải biết rằng anh đã gần như thuyết phục thành công.
"Nhưng lần trước đi qua Giới môn chúng ta đã suýt chết. Mỗi lần đến đây đều nguy hiểm như vậy à?" Mãn Tình cảm thấy nếu lần nào cũng như vậy thì cô cần suy xét lại về việc này.
"Sẽ không" Viêm Khải giải thích nói, "Lần trước là do cơ thể tôi chưa hoàn toàn khôi phục, hồn lực không đủ mạnh mà lại cố mở Giới môn nên mới có chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không như vậy."
"Được, tôi làm!" Mãn Tình trầm ngâm một lát rồi đáp ứng ngay lập tức. Chuyện này nghe như thương vụ buôn lậu ma túy, khiến cô có chút vui vẻ.
"Hợp tác vui vẻ" Viêm Khải đưa tay về phía Mãn Tình.
Hai bàn tay đập vào nhau trong không trung, vang lên một tiếng, doạ Mika đang ngủ gà ngủ gật không đứng vững ngã ngồi xuống. Một sự kiện lịch sử sắp làm thay đổi tương lai của Linh Ma Giới mà chỉ có một vịt béo nhỏ Mika đang buồn ngủ chứng kiến.
___
Phía đông Vạn Cát thành là một khu rừng rậm nguyên sinh chưa được khai phá, phía trong rừng tậm có rất nhiều ma vật, ma thú, cho dù là hồn sư cũng không dám đi một mình vào đây. Mà lúc này, Trần Nhất Bằng mang theo Diệu Diệu chạy vào không chút do dự. Hiển nhiên là bọn họ đã rất quen thuộc với nơi này, đi xuyên qua cả nửa khu rừng cũng không gặp được một con ma thú nào. Bọn họ rất nhanh chóng xuất hiện ở một căn nhà nhỏ gần hồ
"Tiểu Bằng, Diệu Diệu, sao mọi người lại đến đây?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe thấy tiếng bước chân thì ngạc nhiên nhìn sang.
"Chị Nhiễm Nhiễm, anh Quý sao rồi." Trần Nhất Bằng dừng trước người cô gái tên Nhiễm Nhiễm quan tâm hỏi.
"Đã dị hoá" Nhiễm Nhiễm cười khổ trả lời, trên mặt lộ ra tia tuyệt vọng.
Anh Quý theo lời Tiểu Bằng là Quý Phong, thanh mai trúc mã của Lý Nhiễm, 2 người đều là Chiến Hồn sư. Quý Phong trước đây là Chiến Hồn sư cấp 6, nhưng ở thời điểm thăng cấp lên Chiến Hồn sư cấp 7 thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới ma khí còn sót lại trong cơ thể tiến vào làm ô nhiễm hồn hạch, cuối cùng dị hoá.
"Hả?" Trần Nhất Bằng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng cậu đã tới chậm một bước.
Có 2 loại dị hoá Dị Hồn sư, tuy rằng kết quả đều là hồn hạch bị ma khí ăn mòn, nhưng quá trình ăn mòn không giống nhau. Loại đầu tiên là hồn hạch bị ma khí mạnh mẽ ăn mòn, trực tiếp dị hoá. Còn một loại khác là tự mình lên cấp không thành, hồn lực bị mất kiểm soát, không kiểm soát được ma khí, bị dị hoá từng chút một.
Loại trước không thể chữa khỏi, nhưng loại sau có thể trì hoãn tốc độ dị hoá bằng cách uống thuốc. Nếu may mắn gặp được Tịnh Hồn sư lợi hại còn có thể được chữa khỏi hoàn toàn trước khi hoàn toàn dị hoá, cậu cùng Quý Phong đều là loại thứ 2. Ba ngày trước, Quý Phong cảm thấy mình sẽ hoàn toàn dị hoá nên anh đã rời khỏi Vạn Tượng thành đến rừng cây này.
Đêm qua, Trần Nhất Bằng cũng cảm thấy mình gần đạt đến giới hạn, nhưng cậu lại không ngờ Diệu Diệu có thể mang về một loại thuốc có thể trấn an hồn lực xao động trong cơ thể cậu, cho cậu hy vọng. Vì vậy sau khi gặp Mãn Tình, cậu liền tới đây đưa thuốc cho Quý Phong, hy vọng có thể giúp Quý Phong giảm bớt tốc độ dị hoá, nhưng không thể ngờ cậu đã chậm một bước.
"Không sao" Lý Nhiễm nhẹ nhàng cười nói: "Sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, bọn chị đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi".
"Chị Nhiễm Nhiễm, em và anh trai mang theo thuốc tới" Diệu Diệu bỗng nhiên lên tiếng.
"Không cần, bọn em cứ giữ cho mình dùng đi" Lý Nhiễm sờ sờ đầu Diệu Diệu, nhìn về phía Trần Nhất Bằng nói: "Hồn hạch của em còn chưa bị ma khí ôm nhiễm, giữ lấy thuốc mà dùng, chắc sẽ kéo dài được một thời gian. Chỉ cần không bị dị hoá, mọi người sẽ có hy vọng."
"Thuốc cũng có tác dụng ngăn cản tốc độ ma hoá hồn hạch" Tiểu Bằng biết hồn sư đã dị hoá thì không chữa được, nhưng thuốc có thể làm chậm tốc độ ma hoá hồn hạch, chỉ cần hồn hạch chưa ma hoá hoàn toàn thì không cần phá huỷ hồn hạch.
"Vô dụng, anh ấy đã hoàn toàn từ bỏ rồi" Thuốc quả thực có thể làm chậm tốc độ ma hoá hồn hạch, nhưng cần rất nhiều thuốc cấp cao. Dị Hồn sư lại không thể mua được thuốc, vậy làm sao trì hoãn được. Lý Nhiễm cũng không muốn Quý Phong tự huỷ hồn hạch, nhưng một người trước đây đang rất mạnh giờ lại mất đi thực lực thì sao có thể chịu được, trực tiếp gϊếŧ chết còn tốt hơn. Suy bụng ta ra bụng người, nếu là cô thì cô cũng chọn giống Quý Phong.
"Em đi xem anh Quý" Tiểu Bằng nói.
"Anh ấy đang ra ngoài gϊếŧ ma thú" Lý Nhiễm nói, "Anh ấy nói nhân lúc anh ấy còn có sức, gϊếŧ nhiều thêm mấy con ma thú"
"Rầm rầm!"
Khi mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến vài tiếng vang lớn, một luồng ma khí phóng lên cao trên bầu trời rất đáng chú ý.
"Ma vật!" Ba người đều kinh hoàng.
Ma vật và ma thú đều sống trong khu rừng rậm này, nhưng hầu hết ma vật sống ở sâu trong rừng rậm, hiếm khi đi ra bên ngoài. Bìa rừng là khu vực sinh sống của ma thú. Hồn sư đa phần là đi săn ma thú. Ma vật khác ma thú, có người đồn rằng ma thú mà do ma vật tạo ra. Sức chiến đấu của bọn chúng cũng khác nhau một trời một vực, Chiến Hồn sư cấp 5 có thể gϊếŧ mấy chục con ma thú cùng lúc nhưng rất có khả năng không đánh nổi một con ma vật cấp D.
"Diệu Diệu, em chờ ở đây đi" Trần Nhất Bằng đem bình giữ nhiệt trong tay nhét vào lòng Diệu Diệu, đi theo Lý Nhiễm chạy về phía ma vật.
Tốc độ của 2 người rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trung tâm trận chiến, một thanh niên trạc tuổi Lý Nhiễm đang cầm trong tay một thanh kiếm dài chiến đấu cùng con ma vật.
"Ma vật cấp C" Hai người đều đồng thời kinh ngạc, Lý Nhiễm nhảy lên không trung, xoè tay ra, hồn lực ngưng tụ trong lòng bàn tay thành một thanh kiếm. Sau đó cô ấy vung kiếm tham gia chiến trận.
Trần Nhất Bằng cũng ngưng tụ hồn lực thành vũ khí cùng chiến đấu.
Hồn sư cấp 5 có thể ngưng tụ hồn lực thành vũ khí dùng cho chiến đấu gọi là hồn võ, đây là ranh giới giữa hồn sư sơ cấp và trung cấp. Chỉ hồn sư có thể biến được hồn võ mới có năng lực chiến đấu với ma vật.
"Tiểu Bằng, em đừng ra tay" Chàng trai vẫn đang đánh quái nói khi nhìn thấy Trần Nhất Bằng cũng tham gia trận chiến, Quý Phong đuổi người ra ngoài không cần suy nghĩ.
"Gϊếŧ ma vật trước rồi tính" Trần Nhất Bằng nói, vung kiếm về quái vật.
"Không được, chiến đấu với ma vật sẽ làm tăng tốc độ dị hoá của em" Chiến đấu sẽ khiến hồn lực xao động, mà hồn lực xao động sẽ tăng thêm gánh nặng cho kinh mạch, gia tăng tốc độ dị hoá Hồn hạch.
"Em không sao, hồn lực của em hiện tại rất ổn định" Trần Nhất Bằng biết tình trạng của cậu không thích hợp để đánh nhau với ma vật, nhưng chỉ dựa vào Quý Phong và Lý Nhiễm thì không thể đánh thắng được ma vật cấp C. Huống chi từ sau khi uống ly thuốc kia hồn lực đã ổn định rất nhiều, cậu cảm thấy cậu có thể đánh 1 trận.
"Em không được làm bậy" Quý Phong quát.
Cho dù Quý Phong có chửi gì thì Trần Nhất Bằng cũng không nghe, cậu cứ thế tiến lên. Lúc cậu mang theo Diệu Diệu 5 tuổi đến Vạn Cát thành nếu không có Quý Phong giúp đỡ, âm thầm mua thuốc cho họ thì 2 anh em không biết bây giờ sẽ ra sao.
Thấy Trần Nhất Bằng không nghe lời, Quý Phong cũng không còn cách nào khác ngoài việc thu hút sự tấn công của ma vật càng nhiều càng tốt. Anh vốn là hồn sư  dị hoá khi tiến cấp lên cấp 7, trước đây để hạn chế dị hoá quá nhanh, anh vẫn luôn tự áp chế hồn lực của mình, bây giờ đã hoàn toàn dị hoá nên cũng không kiềm chế nữa, dồn hết hồn lực tấn công con ma vật trước mặt.
Hai người còn lại cũng hết sức hỗ trợ, cuối cùng con ma vật cũng bị Quý Phong đâm một kiếm vào đầu dưới sự tấn công của cả 3.
"Quý Phong, anh có sao không" Việc đầu tiên Lý Nhiễm làm sau khi con ma vật bị gϊếŧ là lao về phía Quý Phong. Quý Phong bị dị hoá, vừa rồi còn sử dụng hết hồn lực để gϊếŧ con ma vật, lúc này hồn lực và ma lực trộn lẫn không ngừng bao lấy Quý Phong. Nhìn rất ghê người.
"Anh không sao" Quý Phong biết tình trạng của mình, hồn hạch đã bị ô nhiễm, ma hoá cũng là chuyện sớm muộn, bản thân anh cũng không để ý, Quý Phong nhìn về phía Trần Nhất Bằng hỏi, "Tiểu Bằng, em thế nào?"
Trần Nhất Bằng cảm nhận được hồn lực trong cơ thể cậu có xao động một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
 "Em không sao" Tiểu Bằng lắc đầu.
"Tốt rồi" Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, "Lấy ma hạch, chúng ta trở về thôi"
Tiểu Bằng ậm ừ, xoay người dùng kiếm đào ma hạch sau đó 3 người cùng nhau đi bộ đến căn nhà gỗ ven hồ.
Diệu Diệu nhìn thấy 3 người thì vội vàng ôm bình giữ nhiệt đến chào hỏi. Trong 3 người chỉ có Quý Phong được Lý Nhiễm đỡ, Diệu Diệu hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Anh Quý Phong, anh không sao chứ?"
"Anh không sao" Quý Phong cười yếu ớt với Diệu Diệu.
Diệu Diệu tuy còn nhỏ nhưng cũng không dễ bị lừa như vậy, cô bé nhìn ma khí không ngừng quay cuồng trên người Quý Phong, đưa bình giữ nhiệt ra cho anh không chút nghĩ ngợi.
Quý Phong tưởng Diệu Diệu đưa nước cho mình, mỉm cười đưa tay nhận lấy, định uống một ngụm để không phụ lòng tốt của Diệu Diệu. Nào ngờ, anh đưa tay mở nắp bình ra liền thấy một luồng sức mạnh chữa lành trên bề mặt khiến cả người đều chấn động.
"Đây là?" Không chỉ Quý Phong mà cả Lý Nhiễm bên cạnh cũng bị sốc.
"Đây là kỳ nguyện dược tề" Diệu Diệu đắc ý nói.
 "Anh Quý, anh thử loại thuốc này xem có tác dụng không" Tiểu Bằng đứng bên cạnh nhân cơ hội nói, "Thuốc này rất đặc biệt, hình như nó có thể đả thông kinh mạch cho em".
Khi Quý Phong nghe Tiểu Bằng nói xong thì cũng kinh ngạc không thôi. Anh do dự một chút rồi đậy nắp bình giữ nhiệt lại "Có thể chữa khỏi kinh mạch cho em thì đừng lãng phí, để dành tự mình dùng đi"
Dị hồn sư rất khó mua được thuốc, mặc dù không biết Tiểu Bằng kiếm đâu ra lọ thuốc to như vậy nhưng vẫn không thể lãng phí.
"Không sao đâu, bọn em gặp một Tịnh Hồn sư rất tốt, cô ấy hứa sẽ bán thuốc cho chúng ta, đây là thuốc cô ấy tặng bọn em" Tiểu Bằng nói.
"Sao có thể" Quý Phong sao có thể tin chuyện hoang đường như vậy được.
"Là sự thật" Diệu Diệu cũng phụ hoạ "Chị này là người quen của Diệu Diệu, chị ấy nói chị ấy muốn bán thuốc kiếm tiền, anh trai em bảo sẽ bán thuốc giúp chị ấy, chị ấy liền đưa thuốc cho anh, bảo là hàng mẫu, cũng không lấy tiền".
Tuy rằng Diệu Diệu sẽ không nói dối, nhưng Quý Phong vẫn có chút không tin, hoài nghi nhìn về phía Tiểu Bằng.
"Là sự thật, anh cũng biết đó, em làm gì có tiền mua nhiều thuốc như vậy. Tịnh Hồn sư này chẳng những đồng ý đem thuốc bán cho em mà còn không ngại bán thuốc cho Dị Hồn sư. Lần này em tới ngoài việc đưa thuốc cho anh còn muốn anh nói với các Dị hồn sư khác, có thể tìm em để mua thuốc" Tiểu Bằng nói ra mục đích của chuyến đi lần này.
"Chuyện em nói là sự thật?" Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, Quý Phong càng nghe càng không tin được.
"Nếu anh không tin em thì em để thuốc này ở đây trước, mai lại mang đến một ít nữa, lúc đó thì anh nên tin tưởng"
Thấy cậu bé nói chắc chắn như vậy Quý Phong cũng có chút tin tưởng.
"Nếu những gì em nói là sự thật, thì đây thật sự là một điều tuyệt vời"
"Anh Quý Phong, anh mau uống thuốc đi, hồn lực của anh làm Diệu Diệu khó chịu" Diệu Diệu nhăn mặt nói. Diệu Diệu là hồn sư thức tỉnh thất bại, hồn lực trên người không nhiều, cảm nhận được sự đè ép của hồn lực cấp cao làm cô bé càng cảm thấy khó chịu.
"Diệu Diệu, em lui về sau một chút đi" Quý Phong lúc này không thể khống chế hồn lực trên người mình, chỉ có thể lùi lại, cũng dặn Diệu Diệu cách mình xa một chút.
"Anh Quý, anh uống chút thuốc đi. Em thấy loại thuốc này rất đặc biệt. Có lẽ nó sẽ giúp được anh" Trần Nhất Bằng kịp thời nhắc nhở.
"Uống đi, không phải Tiểu Bằng nói tương lai còn có thể mua loại thuốc này sao" Lý Nhiễm bên cạnh nói.
Cuối cùng Quý Phong cũng nhấp một ngụm thuốc, dưới ánh mắt cuồng nhiệt của cả 3. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh ấm áp và êm dịu bắt đầu chảy qua kinh mạch của anh, làm dịu hồn lực đang không ngừng xao động từ trong ra ngoài, hồn lực quanh cơ thể anh dần dần trở nên ổn định.
"Cái này..." Lý Nhiễm không khỏi sững sờ trước hiệu quả tức thì của thuốc.
"Anh Quý, anh có thể uống thêm một chút" Trần Nhất Bằng nói.
Quý Phong cũng cảm thấy tác dụng của thuốc hình như sắp hết, lại cúi đầu uống thêm một ngụm, sức mạnh chữa lành sắp cạn kiệt lại xông lên lần nữa, ép hồn lực trở về hồn hạch. Ma khí vừa lan ra từ hồn hạch vì hồn lực xói mòn, nháy mắt bị đẩy về chỗ cũ.
Quý Phong biết Dị hồn sư sau khi uống thuốc có thể làm chậm tốc độ ma hoá, nhưng sao hiệu quả có thể cao đến mức này? Nếu sau mỗi lần chiến đấu Dị hồn sư đều có loại thuốc này hỗ trợ thì cũng có thể chiến đấu đâu khác gì hồn sư bình thường.
___
Ngày hôm sau, Mãn Tình xách theo thùng nước lớn, vô tư đi đến một công viên nhỏ gần thư viện. Mãn Tình mới đến Linh Ma Giới có vài ngày, cô cũng chỉ biết một số nơi ở Vạn Cát thành, cho nên cô chọn một địa điểm quen thuộc để giao dịch.
Lúc Mãn Tình đến Trần Nhất Bằng và Diệu Diệu đã đứng chờ ở đó. Thấy Mãn Tình xách theo thùng nước lớn đến đây, ánh mắt 2 anh em đều hiện lên vẻ không tin được.
"Đây là thuốc do chị chuẩn bị" Mãn Tình xách cái thùng đến trước mặt 2 anh em.
"Chị đựng thuốc trong cái thùng này à?" Tịnh Hồn sư này thật sự rất khác thường, lần đầu tiên thì một ly đầy, lần thứ 2 là một bình giữ nhiệt đầy, lần thứ 3 thì trực tiếp đổ vào thùng... cũng quá là bình dân rồi.
"Ừ, tại chị không tìm được đồ đựng phù hợp. Lần sau chị sẽ cải tiến cách đóng gói" Mãn Tình thực sự có chút xấu hổ nói.
"Chị ơi, thuốc này sao có chút khác biệt so với hôm qua" Diệu Diệu tò mò mở nắp thùng, tò mò ngồi xổm trên thùng xem xét, ngạc nhiên hỏi. Cô bé cảm thấy thuốc chị hôm nay mang đến không giống mấy hôm trước, cô bé không cảm nhận được hơi thở thoải mái kia.
"Là chị ấy có bố trí kết giới" Không đợi Mãn Tình trả lời, Trần Nhất Bằng giải thích cho em gái.
"Chị còn biết bố trí kết giới?" Ánh mắt Diệu Diệu lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn về Mãn Tình. Hồn sư rất lợi hại mới có thể bố trí kết giới.
"À, không phải chị, là do đối tác của chị bố trí" Nói đến chuyện kết giới này Mãn Tình lại thấy xấu hổ. Sáng nay Mãn Tình định xách cái thùng đi thẳng ra ngoài nhưng bị Viêm Khải chặn ở cửa.
"Ở Trái Đất, em sẽ ôm cục tiền mặt đi bộ trên đường?"
Mãn Tình hiểu ra chỉ trong một câu nói, cái thùng lớn kỳ nguyện dược tề này hiệu quả chắc chắn không thể so được với bình giữ nhiệt hôm qua. Không thể trực tiếp xách đi trên đường như vậy, người xung quanh chắc chắn cảm nhận được trong thùng đựng cái gì, việc này so với việc cầm cục tiền đi bộ trên đường cũng không khác gì nhau. Quá thu hút sự chú ý.
Dưới vẻ mặt ngượng ngùng của Mãn Tình, Viêm Khải miễn cưỡng bố trí một cái kết giới.
"Chị còn có đối tác?" Mặt cậu bé căng thẳng, nhìn tác dụng của kết giới thì người này hẳn là một người rất mạnh, nếu người đó phản đối thì, "Đối tác của chị có biết chị..."
"Biết, biết" Mãn Tình biết Trần Nhất Bằng lo lắng điều gì, lập tức giải thích "Anh ấy không phản đối, còn rất ủng hộ. Sau này chị sẽ giới thiệu với bọn em".
Hiện tại ma khí của Viêm Khải vẫn chưa thể áp chế trong thời gian dài được, cho nên phải một thời gian nữa mới ra ngoài được. Chờ Viêm Khải có thể ra ngoài thì chuyện vận chuyển thuốc này không cần cô tự mình làm nữa.
"Vậy là tốt rồi" Cậu bé thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cùng anh Quý đã báo cho rất nhiều Dị hồn sư lại chỗ cậu mua thuốc, nếu Mãn Tình bỗng nhiên không đồng ý thì cậu thật sự không biết phải làm sao.
"Chị, em không biết hôm nay chị sẽ mang nhiều thuốc lại đây thế nên em không mang đủ tiền" Trần Nhất Bằng lấy ma hạch lấy được khi săn ma vật hôm qua trong túi ra và nói, "Đây là ma hạch của ma thú cấp C, đi hồn điện có thể đổi được 300 vạn. Đáng lẽ em phải đổi trước mới đưa cho chị, nhưng thân phận của em và Diệu Diệu có chút đặc thù, nên chỉ có thể để chị tự mình đi đổi."
Đổi ma hạch cần phải báo thân phận, mang thân phận là một hồn sư gần dị hoá đi hồn điện đổi ma hạch sẽ gây sự chú ý lớn.
"Hồn điện hả, không sao, chị đi đổi" Mãn Tình cũng không để ý, dù sao cô cũng phải đi hồn điện đổi yểm thạch.
"Đúng rồi" Mãn Tình nhớ tới một chuyện nói "Em có muốn tìm việc làm không?"
"Hả?"
"Chị dự định mở một hiệu thuốc để bán thuốc cho Dị Hồn sư. Em có muốn đến giúp không?" Mãn Tình hỏi.
"Bùm!"
Ma hạch trị giá 300 vạn bị vứt bỏ trong bùn một cách tàn nhẫn, toàn thân cậu bé run lên vì phấn khích.
Nếu...nếu cứ dùng thuốc này liệu có phải bệnh của cậu sẽ được chữa trị hết không? Liệu dị hồn sư khác giống cậu có phải cũng được chữa khỏi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.