Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 48: Trần Thị Chặn Cửa





Cố Thanh nhếch môi lên: “Ngươi đúng là lợn!” Nhưng vừa nói xong, Cố Thanh lại nở nụ cười: “Không có nửa con lợn, nhưng nội tạng lợn thì có một đống, nếu muốn thì ta nấu cho ngươi!”
“Sao vậy, một con lợn rừng lớn như vậy mà còn không cho ăn thịt à?”
“Đúng vậy, rất tiếc phải nói với ngươi, sáng sớm nay đã bán thịt lợn đi rồi.”
“...”
“Đừng mang bộ mặt khó coi như vậy, dù gì cũng để lại nội tạng cho ngươi!”
“...!Chết tiệt!”
Sắc mặt Cố Phán Nhi tái mét, con lợn rừng mất nửa cái mạng mang về, kết quả là chưa ăn được một miếng thịt nào! Nghĩ đến nội tạng hôi thối kia, Cố Phán Nhi hết tâm trạng ăn uống.
Không thể trách nàng kén ăn được, trước khi xuyên qua nàng cũng ăn uống tùy tiện, nhưng cũng phải ăn đồ sạch sẽ! Đến nơi này, nghĩ đến tiểu tướng công khi nấu cơm còn tiếc cả bỏ muối vào, Cố Phán Nhi có thể tưởng tượng được nội tạng không dùng muối rửa sạch sẽ như thế nào…
Được rồi, đừng nghĩ nữa, chán chả muốn ăn!
Cố Phán Nhi rảnh rỗi lại đưa mắt nhìn nhà cách vách, đáng tiếc chỉ thấy đến đầu tường, đột nhiên ống quần bị kéo lại, Cố Phán Nhi cúi đầu nhìn, giá đỗ nhỏ đang nhìn nàng.

“Ôi chao, giá đỗ nhỏ hồi phục không tệ, có thể đi lại được rồi.”
“Đại tỷ tỷ, đệ không phải giá đỗ nhỏ, đệ là Bảo Nhi.”
“Không sao, đệ tên là giá đỗ nhỏ, nghe hay hơn Thảo Nhi nhiều.”
“Đệ không phải Thảo Nhi, là Bảo Nhi.”
“Đều giống nhau hết.”
“Đại tỷ, nghe An di nói cha nương đã xảy ra chuyện, phải không ạ?” Giá đỗ nhỏ đành phải chuyển chủ đề khác nói với Cố Phán Nhi, thật ra cũng không phải chuyện gì khác, bởi vì hắn vốn muốn hỏi Cố Phán Nhi chuyện này.
Cố Phán Nhi liếc hắn: “Sao vậy, đệ muốn về xem à?”
Giá đỗ nhỏ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Bảo Nhi muốn biết cha nương có khỏe mạnh không, nhưng Bảo Nhi không muốn trở về.”
Cố Phán Nhi nghĩ thầm, quả nhiên nuôi dạy ra một kẻ vô ơn, mạng là do nàng cứu về, kết quả là lại đi nhớ nhung người khác! Trong lòng Cố Phán Nhi không vui, mặc dù nàng cũng muốn biết tình hình nhà bên cạnh nhưng không muốn cho giá đỗ nhỏ đi xem.
Nên nàng từ chối: “Hiện giờ sức khỏe đệ không tốt, nếu ra ngoài gặp chuyện gì thì sẽ xuống âm phủ uống trà đó.”
Giá đỗ nhỏ rất thông minh, giọng điệu của Cố Phán Nhi không tốt lắm nhưng hắn không mất nhiều thời gian đã hiểu rõ ý tứ trong lời nàng nói, cảm thấy Cố Phán Nhi đang quan tâm mình.
Nhớ đến ngôi nhà đáng sợ kia, trong lòng giá đỗ nhỏ cũng thấy hoảng sợ, lo lắng sẽ bị bắt nạt.
“Vậy… đại tỷ đi xem một chút có được không?” Giá đỗ nhỏ nhượng bộ cầu xin.
“Không đi!” Cố Phán Nhi từ chối theo phản xạ, nếu được, nàng rất muốn trốn thật xa đám người cực phẩm kia, còn lâu mới ngu ngốc đến gần.
“Nhưng đại tỷ ơi, cha và nương…”
“Liên quan gì đến ta!”
“...”

Cố Thanh không nghe nổi nữa, nói một câu với Cố Phán Nhi: “Hai ngày nay ta thấy đồ điên nhà ngươi rất to gan, còn tưởng ngươi thật sự không sợ trời không sợ đất! Hiện giờ xem ra, vẫn có chuyện khiến ngươi sợ!”
“Cái gì, ai sợ?”
“Ngươi dám nói ngươi không sợ không?”
“Đương nhiên dám!”
“Hừ, không sợ thì sao ngươi không đi xem? Rõ ràng rất muốn xem mà.”
“...”
Cố Phán Nhi không phản bác, trong lòng thầm chửi, đó không phải sợ, là chán ghét bọn họ, ghét phiền phức được không? Nhưng bị Cố Thanh coi thường như vậy, Cố Phán Nhi thật sự muốn sang bên đó xem thử.
Nghĩ rồi nàng đi về phía nhà bên, Cố Phán Nhi lườm Cố Thanh và liếc giá đỗ nhỏ một cái, sau đó quay đầu đi về phía cửa.
“Ta đi xem bọn họ chết chưa!”
“...”
Thật ra Cố Phán Nhi cảm thấy mình quá xúc động, nếu không cũng không bị Cố Thanh khiêu khích là đã chạy đi.
Không phải hãm hại đám người cực phẩm này như Cố Thanh nói, mà là nàng thật sự hết kiên nhẫn.

Nàng còn chưa vào đã bị chặn ngoài cửa, điều này càng khiến nàng cạn lời.
“A, đây không phải đại nha đầu vừa mới gả đi của nhà ta sao? Nghe nói hôm qua khiêng được một con lợn rừng rất to về, sao không thấy đưa miếng thịt lợn nào đến đây.
Tay không về nhà mẹ đúng là hiếm thấy.” Trần thị khoa trương lớn tiếng xen lẫn khinh thường và tham lam, vẻ mặt còn rất phong phú.
Nói thật nàng còn đang định đến nhà Cố Phán Nhi, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp Cố Phán Nhi, không khỏi thầm mắng một câu “xui xẻo”.
Cố Phán Nhi tức giận duỗi tay đẩy Trần thị to béo sang một bên, sau khi chen vào cửa thì quay đầu lại nhổ nước bọt: “Ai quy định về nhà mẹ phải mang theo quà? Ta trở về tay không thì làm sao? Có bản lĩnh thì ngươi cắn ta đi! Còn muốn ăn thịt lợn á, đi mà ăn lông lợn ấy!” Ta còn chưa ăn đây, hừ!

Trần Thị bị đẩy lảo đảo một cái, vặn cái eo béo ú của mình muốn bắt Cố Phán Nhi: “Hay cho cái đồ không được dạy dỗ nhà ngươi, giống y như lão nương bất tử của ngươi vậy, không biết thế nào là kính trọng trưởng bối sao?”
Cố Phán Nhi xoay thắt lưng tránh được móng vuốt béo đó: “Người không nói, ta thật sự không biết đó!”
Trần Thị không bắt được người thì chớ, lại còn dùng quá sức suýt nữa thì ngã nhào, nên nàng vô cùng tức giận nói:”Nếu ngươi không biết người đại bá nương này sẽ dạy cho ngươi! Đứng lại đó cho ta, hôm nay ta phải dạy ngươi một bài học mới được!”
Cố Phán Nhi nghe vậy lập tức dừng lại, Trần thị nhìn thấy thế hai mắt sáng lên, lao tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.