Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 47: Không Đi Xem





Cố Phán Nhi đương nhiên có thể nghe thấy, thậm chí còn nghe rõ ràng bên kia đang xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không nghĩ chuyện đó có liên quan gì đến nàng.
Nói ra thì chẳng qua là Trương thị cảm thấy sống quá đau khổ không muốn sống nữa, nên treo cổ tự tử.
Còn tiếng kêu thảm thiết của Cố Đại Hà, rõ ràng là chính hắn cũng nói rồi, chân lại bị gãy.
So với sự bình tĩnh của Cố Phán Nhi, Cố Thanh khá là cạn lời, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Người phụ nữ điên nhà mình thật lạnh lùng, ngay cả khi cha nương ruột của mình gặp nạn cũng lãnh đạm như vậy, nàng còn có trái tim không?
Đồng thời, Cố Thanh cũng tò mò người phụ nữ điên này sẽ quan tâm đến cái gì.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi không cần ngủ nữa à?” Giọng điệu của Cố Phán Nhi không tốt, bị Cố Thanh nhìn bằng ánh mắt kỳ quái nàng cảm thấy không tự nhiên, không khỏi có hơi buồn phiền.
Cố Thanh ngạc nhiên: “Tối như vậy, sao ngươi biết ta đang nhìn ngươi?”
Cố Phán Nhi nhướng mày: “Với đôi mắt sáng như chuột của ngươi, cho dù đêm có tối thế nào đi nữa cũng phát sáng lấp lánh, chưa kể còn có ánh trăng chiếu vào, mắt ta mù mới nhìn không rõ.”
Tất nhiên, mặt trăng không chiếu qua cửa ra vào hay cửa sổ mà xuyên qua những lỗ thủng trên mái nhà, mặc dù không chiếu sáng cả căn phòng nhưng cũng mang theo vài tia sáng.
Cố Phán Nhi cảm thấy lo lắng cho cái mái nhà này, phải tìm cách sửa lại.

Sắc mặt Cố Thanh ta sầm: “Người phụ nữ thối tha này, ngươi mới có mắt chuột, sáng hơn cả quỷ!”
Cố Phán Nhi đưa tay ra so sánh đôi mắt của bản thân, cười hì hì: “Sai, mắt của ta là mắt thần!”
Cố Thanh khinh thường: “Mắt chó còn nghe được!”


Cố Thanh: “...” Thực sự muốn chửi người, có được không?
“Ngủ đi chàng trai trẻ, nửa đêm mà không ngủ thì chẳng trách ngươi không cao lên được! Nghe nói trẻ con không đi ngủ đúng giờ hoặc ngủ quá ít sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển chiều cao, ngươi phải cẩn thận đấy nhé!”
“… Ta cảm thấy ngươi có thể ngậm miệng lại được rồi!”
“Chà, đây có được xem là lòng tốt của ta lại bị coi là lòng lang dạ thú không?”
“Ngươi không muốn ngủ thì đi sang nhà bên cạnh xem đi, ít nhất đừng làm làm ồn đến ta!”
“Ồ, thông suốt rồi? Cuối cùng cũng muốn cao lên rồi à?”
“...”
Cố Thanh im lặng không nói lời nào, duỗi một chân ra một cách vô cùng dứt khoát, đạp một phát thật mạnh vào mông Cố Phán Nhi.
Hắn cảm thấy ngủ chung giường với người phụ nữ điên này là một chuyện vô cùng sai lầm.
Cố Phán Nhi nhấc mông lên, ấn xuống cái chân chưa kịp rút lại, trong lòng cảm thấy hả hê: Tiểu tử, muốn đạp ta á, không có cửa đâu!
Sắc mặt Cố Thanh tối sầm, đạp chân còn lại sang, Cố Phán Nhi cũng đè lên chân còn lại của Cố Thanh như lần trước, lẩm bẩm: “Hai chân đệm ở dưới thoải mái hơn so với một chân.”
Cố Thanh im lặng một lát, sau đó mạnh mẽ lao tới cắn: “Ta cắn chết ngươi!”

Cố Phán Nhi đá Cố Thanh đi ngủ sau khi đùa giỡn với hắn một lúc, nhưng sau khi nhắm mắt vào lại không thể nào ngủ được, muốn tu luyện cũng không thể tĩnh tâm được.
Cố Phán Nhi nhìn nóc nhà hư hỏng mà nghĩ rất lâu, cảm thấy đó không phải cảm nhận của bản thân, mà là cảm xúc còn sót lại từ nguyên chủ quấy phá.

Chuyện nhà bên cạnh liên quan gì đến nàng, cũng không phải cha mẹ ruột của nàng mà là của nguyên chủ.
Cho dù Cố Phán Nhi thuyết phục bản thân như thế nào cũng vô ích, nàng không khỏi bực bội, cứ thế lăn qua lăn lại cả buổi tối mãi mới ngủ được.
Tiểu tướng công bên cạnh ngủ rất say, chắc là ban ngày quá mệt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phán Nhi với đôi mắt gấu trúc, sắc mặt rất tệ, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn sang nhà bên cạnh.
Cố Thanh thấy sắc mặt Cố Phán Nhi thì lập tức vui vẻ: “Còn nói không lo, mụ vợ điên nói một đằng nghĩ một nẻo, đáng đời ngươi cả đêm ngủ không yên.”
Cố Phán Nhi cãi lại: “Ai nói ta không ngủ?”
Cố Thanh chỉ đôi mắt của Cố Phán Nhi: “Đôi mắt của ngươi nói cho ta biết!”
Cố Phán Nhi không cần đi soi gương cũng biết mình có quầng thâm mắt nhưng có quầng thâm mắt cũng không thể chứng minh nàng không ngủ chứ? Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do gì phản bác lại, dứt khoát liếc mắt.
“Lo lắng thì qua xem đi!”
“Không đi!”
“Không sợ buổi tối không ngủ được à?”
Cố Phán Nhi cười xấu xa: “Đêm nay ta mà không ngủ được thì sẽ làm ngươi!”
“...” Lưu manh!

“Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, hình như ngươi rất mong chờ!”
“Ta mong cắn chết ngươi!”
Cố Phán Nhi xoa tay nhíu mày, phải nói là hàm răng của tiểu tử này không tệ, hôm qua hắn cắn nàng chảy máu, có tố chất làm báo con.
Nhưng… hiện giờ vẫn chỉ là một con mèo nhỏ ốm yếu!
Thấy Cố Phán Nhi sờ cánh tay, Cố Thanh thị uy nhe răng ra, lộ vẻ mặt đắc ý.
Mà Cố Phán Nhi thấy biểu cảm của Cố Thanh, muốn mở miệng chế giễu hắn nhưng nàng lại nuốt lời nói đến bên miệng xuống.
Mặc dù nàng không sợ tiểu tướng công này nhưng nếu chọc giận hắn thì cũng không hay lắm, nể tình hắn vẫn còn nhỏ, nhường một chút thì tốt hơn.
“Đừng hầm cả con lợn rừng hôm qua, chỉ hầm nửa con thôi!” Nghĩ đến ăn, Cố Phán Nhi xoa bụng, mặt mày hớn hở.
Làm một thành viên của luyện thể, ăn là một việc cực kỳ quan trọng.
Nửa con?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.