Cổ Đạo Thần Ký

Chương 65: Chợ quỷ kết




Trong một tháng này, Lạc Tư Thần tịnh tiến từ Hóa Thần lên tu vi Luyện Hư hậu kỳ.
Quả nhiên dòng suối này là trân kỳ dị bảo hiếm có khó tìm. Nếu không nhờ cơ may lần này thì y tính toán phải mất ít nhất là ba năm mới có thể tăng lên tu vi hiện tại.
Nhưng tính ra thì suối âm dương vẫn chỉ đứng thứ hai trong danh sách những thứ giúp tinh thần sảng khoái, khai thông tư tưởng để dễ dàng cảm ứng thiên địa hơn.
Vị trí thứ nhất, y vẫn nhớ rõ ở trong sách có nói, chính là gốc cây bồ đề ở Bách Hoa Cốc, nơi trú ngụ của Thụ Thần năm xưa.
Tiếc rằng nơi này năm xưa bị ma tộc phá hủy, toàn dân ở Bách Hoa Cốc bị diệt, Thụ Thần mất tung tích, Bách Hoa Cốc được tổ Thụ Thần phong ấn lại, một phần để bảo vệ Bách Hoa Cốc, một phần để bảo vệ nhưng thụ tinh còn sống sót sau tai họa năm đó, rất nhiều người bị đánh trọng thương, hóa thành cây cỏ tu luyện lại từ đầu, chỉ có người kế nhiệm của Thụ Thần tới mới có thể mở khóa phong ấn cho nơi này.
Cũng vì tai họa năm đó mà hoa cỏ trong cốc mất đi màu sắc tươi sáng, đến cả mùa màng ở nhân gian cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Mất đi sự bảo hộ của Thụ Thần và sự tốt bụng giúp đỡ của những thụ tinh, mùa màng từ một năm ba vụ chỉ còn lại một vụ. Dù cho tiên giới phái người tạo mưa tạo nắng thì cũng chỉ đỡ hơn được một chút.
Vậy mới thấy, Bách Hoa Cốc tuy chiến lực yếu ớt nhất trong tiên giới nhưng lại có vai trò vô cùng quan trọng.
Ngoài ra còn có một vấn đề mà Lạc Tư Thần suy ngẫm mãi.
Vào hôm đầu tiên ngâm mình dưới suối âm dương, y nhớ tới lời Nghê Hiên nói rằng thân phận kiếp trước của y là Ma Tôn. Liền liều thử một phen chạm tay sang nửa kia của dòng suối.
Nước suối màu đen như mực chảy ra tay y, không đau rát, không ảnh hưởng gì cả.
Quả nhiên là vậy.
Một dòng ma khí len lỏi vào cơ thể Lạc Tư Thần bị y hấp thụ dễ dàng giống như chúng chỉ là linh khí vậy.
Vào tới đan điền, linh khí và ma khí va vào nhau tranh chấp lãnh thổ. Lượng ma khí quá ít, căn bản đấu không lại linh khí.
Lạc Tư Thần quyết định bước hẳn sang nửa bên kia dòng suối, một mực cố gắng hấp thu càng nhiều ma khí. Tới khi thời gian chỉ còn ba ngày thì cuối cùng ma khí và linh khí trong người y cũng đạt được trạng thái cân bằng.
Ba ngày còn lại y ngồi ở giữa suối, một nửa hấp thu linh khí, một nửa hấp thu ma khí.
Tới hết ngày cuối cùng, Lạc Tư Thần đứng lên khỏi mặt nước bước lên bờ.

Vừa bước ra khỏi khuôn viên không nghĩ lại liền gặp được Hồi Nguyện cùng Cửu U.
Cửu U nắn nót cầm tay Hồi Nguyện như sợ y đau " Ca, hiện tại ta vẫn chưa tìm ra cách để thay đổi mệnh cách giống như kẻ năm xưa kia, nhưng huynh tin ta, ta nhất định sẽ tìm ra cách trả lại mệnh cách cho huynh, lần nữa đưa huynh phi thăng, nghe nói khi phi thăng thì sẽ được tinh hoa thiên địa trị hết mọi vết thương, tái tạo lại cơ thể, nếu thật sự như vậy thì cơ thể của huynh sẽ được tái sinh".
Hồi Nguyện dùng tay khác úp lên tay Cửu U an ủi " Ừm, ta biết rồi, ta tin tưởng đệ, nhưng không cần vội, chúng ta hiện tại chưa đủ sức để trả thù, ta cũng không còn chấp niệm với việc phi thăng nữa".
Lạc Tư Thần vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, xem ra chuyện xưa của bọn họ rất phức tạp.
Hồi Nguyện phát hiện thấy Lạc Tư Thần trước tiên, y vui mừng lại gần " Cuối cùng huynh cũng ra rồi".
Lạc Tư Thần đáp rồi quay sang nhìn Cửu U, hai người gật đầu nhẹ như chào nhau.
Cửu U nói " Huynh ấy cố chấp chờ bằng được ngươi ra tới để trả ơn đó".

Lạc Tư Thần nhấc nhẹ mày " Hai người cho ta được dùng suối âm dương đã là chuyện rất tốt rồi, không cần lại trả ân tình gì nữa".
Hồi Nguyện hấp tấp đáp " Không được, chuyện đó là do Cửu U đệ ấy quyết định, không phải do ta trả ân, yên tâm, xem xong huynh nhất định sẽ thích".
Nói rồi Hồi Nguyện lấy ra một quyển sách đưa cho Lạc Tư Thần " Ta cảm nhận được huynh là người tu luyện có hệ mộc, vừa hay ta có biết một chút về công pháp tu luyện hệ mộc, liền viết lại vào cuốn sách này, mong rằng những thứ này sẽ giúp ích cho huynh".
Vốn không định nhận nhưng nghe vậy thì Lạc Tư Thần lại cảm thấy hứng thú vô cùng, y nói lời cảm tạ rồi xin phép rời khỏi nơi này. Duyên phận gặp gỡ này cũng thật là thú vị.
Lúc đi tới cổng chợ quỷ, nhìn thấy hắc bạch vô thường điên đầu cãi nhau kiểm kê sổ sách, y chỉ đành chào tạm biệt một cách ngắn gọn rồi rời đi.
Ở âm giới chỉ có ban đêm nên Lạc Tư Thần không biết bên ngoài đang thế nào, tới khi ra khỏi khu rừng đầy sương mù thì y mới nhận ra hiện tại là giữa trưa, bảo sao chợ quỷ cũng ít quỷ đi lại hơn hôm đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.