Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 3: Bắt Đầu Tuyệt Vọng 1 Mạt Thế Tiến Đến





" Tiểu Phong về nhà thôi " Dương Tiểu Nguyên đi đến trường học đón đệ đệ trở về.
" đại tẩu " Tư Duệ Phong vui vẻ chảy lại, y nắm tay lấy thiếu niên mới mười hai tuổi này.
" Tiểu Phong này, nếu như đệ gặp ai mà biểu hiện như cảm mạo thì tuyệt đối không được tiếp xúc " Dương Tiểu Nguyên dặn dò.
Tư Duệ Phong rất ngoan ngoãn mà gật đầu, cậu nhóc biết đại tẩu mình nói luôn có lí.
Y sẽ không bao giờ hại mình.
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn như vậy y cũng vui vẻ, không biết vì sao dạo gần đây có một loại bệnh rất kì lạ.
Những người mắc bệnh sẽ có biểu hiện như cảm mạo, nóng lạnh và sốt liên tục.
Triệu chứng không khác gì dịch COVID của y ở kiếp trước.
Ở thời đại này y tế còn kém phát triển,nên y cũng hết cách.
Do đó vẫn là đề phòng tốt hơn vậy, Dương Tiểu Nguyên lại thở dài nhìn lên bầu trời dần tắt nắng.
Mấy hôm trước bọn họ được hay tin là chiến trận đã kết thúc, như vậy cuộc sống của người dân cũng đỡ cực khổ hơn.

Đây cũng đồng nghĩa phu quân của y sắp chở về, chỉ là cũng đã qua một tuần rồi, nhưng người đi lính còn sống cũng đã trở về.
Sau hắn còn chưa quay lại nữa, y thật sự rất lo a.
Kinh thành, Đại Nam.
Hoàng cung.
" Tư Duệ khanh, muốn trở về quê nhà sớm như vậy sao?" Võ Thiên Quân, vị hoàng đế trẻ cũng chỉ tầm ba mươi hỏi với vẻ mặt chán nản.
" vâng thưa bệ hạ " Tư Duệ Kỳ Vũ đáp.
" ngươi đã có ái mộ ai không? ta liền ban hôn cho ngươi " Võ Thiên Quân cười hỏi.
" thần đã có phu lang ở nhà đang chờ thần trở về" Tư Duệ Kỳ Vũ nhíu mày, có vẻ hắn không cảm thấy vui vẻ gì.
" ha ha, ngươi cũng có thể nạp thêm thiếp mà" Võ Thiên Quân có vẻ chơi rất vui, liền cũng như không nhìn thấy Tư Duệ Kỳ Vũ khó chịu mà hỏi thêm.
" thần chỉ có cần mỗi y " Tư Duệ Kỳ Vũ chau mày, tỏ vẻ khó chịu nói.
" ây không đùa ngươi nữa " Có vẻ vị hoàng đế trẻ, chơi đủ rồi nên không ghẹo hắn nữa.
Buổi yến tiệc cứ thế mà diễn ra tiếp, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, thì bên trong Kinh Thành lại âm thầm chuyển biến.
Trong đêm tối, tiếng gào thét đầy rùng rợn vang lên, người bị bệnh vốn đang sốt đến mơ hồ, đột nhiên mở to mắt ra.
Nhưng đôi con ngươi đó đã biến thành màu trắng.
Người nọ như mất trí mà lao vào tấn công thê tử của mình, cắn xé nàng mà nhai nuốt một cách ngấu nghiến.
Nữ nhân tội nghiệp chết một cách đáng thương, nhưng không bao lâu đó cái xác lại đứng dậy và làm điều tương tự như người kia.
Cả Kinh Thành bỗng chốc rơi vào hỗn loạn, trong màn đêm không ngừng nghe thấy tiếng hét vang vọng.
Tư Duệ Kỳ Vũ cứ tưởng hôm nay sẽ được rời khỏi trở về quê nhà, nhưng trời còn chưa sáng hắn đã bị triệu đến chính điện.

Trong lòng cũng đón ra chút ít gì đó.
Quả nhiên là xảy ra dị biến, chính là những người bệnh kia đột nhiên điên cuồng mà tấn công người khác.
Cái này trường hợp họ đã gặp phải hơn một tháng trước, nhưng không nghiêm trọng chỉ có vài người kì lạ như vậy, nên cũng đã được xử lí.
Nhưng lần này thì nghiêm trọng rồi, những nơi khác khắp cả nước cũng có tình hình chung là vậy.
" tình hình của Kinh Thành bây giờ rất không ổn " Võ Thiên Quân nghiêm túc nói.
" ngài muốn ta làm gì cứ nói thẳng " Tư Duệ Kỳ Vũ hỏi.
" bây giờ ta lệnh ngươi mau khỏi hoàng cung, dẹp dọn nơi Kinh Thành " Võ Thiên Quân, sau khi biết được dị biến xảy ra.
Hắn đã cho phong tỏa trong cung, đi lùng sót xem ai bệnh mà tiêu diệt hết.
Tình hình cũng không khá hơn là mấy khi ngoài Kinh Thành đang loạn cả lên.
Cần người có kinh nghiệm dày dặn và gan dạ dũng mãnh mà tiêu diệt những xác sống kia.
" bệ hạ, Huyện Thanh Liêm cũng xảy ra tương tự sao?" Tư Duệ Kỳ Vũ không đồng ý nhận chỉ ngay mà hỏi ngược lại.
" ừ " Võ Thiên Quân biết Kỳ Vũ nghĩ gì, quả nhiên vừa nghe đến đây hắn có chút không còn kiên nhẫn nữa.
Nhưng Võ Thiên Quân không cho hắn từ chối, liền cứng gắn ép buộc nói" Kỳ Vũ, chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ, ta xem ngươi như huynh đệ "
" cũng vì câu nói này, mà ta xa thân nhân, xa phu lang mới cưới chưa đầy một tháng, ra xa trường" Tư Duệ Kỳ Vũ ánh mắt lạnh lùng nói.

" Kỳ Vũ, bá tánh Kinh Thành cần ngươi, chỉ cần nơi này ổn định, ta sẽ cho người cùng ngươi chở về quê hương đón gia đình ngươi đến đây" Võ Thiên Quân nói, hắn đã rất là nhượng bộ.
Thân là vua một nước hắn phải vì bá táng, nhưng Võ Thiên có lỗi với Tư Duệ Kỳ Vũ.
Chính bản thân đã ép buộc hắn.
Tư Duệ Kỳ Vũ nghiến răng, quay người ra khỏi cung điện.
Kinh Thành.
Trời còn chưa sáng thì đã có một đoàn lính từ trong cung chạy ra,đây điều là tinh duệ người.
Nhìn thấy quái vật đáng sợ hình người mắt cũng không động một cái.
Vì bọn họ tin tưởng vào tướng quân của mình.
Tư Duệ Kỳ Vũ lần này đánh còn hăng hơn ở chiến trường, hắn cứ thấy là vung kiếm, là chém là giết.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.