Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 29:




29: Sinh Khó


Sau khi biết Doanh Tiểu Xuyên mang thai thì một nhà Mã gia liền lo đứng lo ngồi với y.
May mắn là Dương Tiểu Nguyên luôn luôn theo dõi tình hình của Tiểu Xuyên nên cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chỉ là Mã Hồng Tuấn ở trong chính ngôi nhà của mình lại trở thành một đứa con ghẻ a.
Hắn ta bây giờ địa vị ở phủ cực kỳ thấp!.
Hôm nay Doanh Tiểu Xuyên vẫn là đến đưa cơm cho hắn, mặc dù y đã mang thai tháng thứ ba rồi.
Đây cũng coi như là chuyện tình thú đi, nhìn thấy người mình yêu thương ăn cơm do mình nấu thì còn gì hạnh phúc bằng a.
Mã Hồng Tuấn nhiều lần cảm thấy không yên tâm, nhưng y vẫn không nghe lời mà đến doanh quân đóng đô.
Cũng may là Dương Tiểu Nguyên cũng hay đến thăm phu quân mình, nên hai người cùng đi.
Khoảng ba tháng trước đó, thì dân tị nạn trở nên quá tải bên trong thành không thể chứa hết.
Do đó chỉ còn cách xây dựng một nơi trú bên ngoài thành, đương nhiên việc này không đơn giản rồi.
Việc xây nơi trú ẩn cần vật tư, còn phải canh chừng đám tang thi muốn tấn công bất cứ lúc nào nữa.
Cho nên đây là một việc lâu dài cần thời gian, có thể lên đến mấy năm nếu muốn mọi thứ ổn định dần.

" a ma, Doanh thúc thúc đang mang thai ạ?" Tiểu Yên nghiên đầu giọng nói ngọng nghịu hỏi.
Dương Tiểu Nguyên ôm lấy đứa bé vào lòng gật đầu, y nhỏ nhẹ nói" đúng vậy a, Tiểu Yên sắp có em để chơi cùng rồi, con về sau phải hảo hảo đối với em đấy nha"
Tiểu Yên nghiên cái đầu nho nhỏ, cái hiểu cái không nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu" vâng ạ"
Doanh Tiểu Xuyên nhìn hai người nói chuyện cũng cảm thấy vui vẻ lây, nghĩ đến bé con trong bụng cũng sẽ tròn tròn trắng trắng đáng yêu như Yên nhi trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc.
Hai cặp đôi trẻ cùng nhau ăn cơm, trải qua những giây phút hạnh phúc từng ngày.
Còn gì bằng khi thế giới này đã rơi vào một thời kì đen tối,nhưng người mình yêu lại ở bên cạnh cùng trải qua những ngày tháng bình yên như vậy chứ?.

Ở một nơi nào đó.
" mang thai sao?" Một trung niên nam nhân nhấp ngụm trà nhướng mày hỏi.
" đúng vậy thưa đại nhân " phía dưới hắc y nhân gật đầu đáp.
" chà xem kìa huynh trưởng ta vui lắm, nếu như không may trong lúc sinh xảy ra vấn đề gì thì sao nhỉ?"
" thật muốn xem vẻ mặt của người nhà bọn họ a"
Nam nhân cười một cách thâm xâu, lại như nhớ ra cái gì đó vẻ mặt vặn vẹo nói " mấy năm nay một nhà hắn ta quá thuận lợi rồi nhỉ? nhất là thằng nhóc ranh đó, còn vênh váo với ta nữa"
" tới đây ngươi biết nên làm gì rồi chứ?" Hán tử trung niên nhếch lên một nụ cười, ông ta muốn xem vẻ mặt lúc đó của bọn chúng như thế nào sẽ thú vị lắm đây.
" đã rõ " hắc y nhân liền biến mất, mang theo lệnh của chủ nhân mình mà rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng cười điên dại cùng khoái trá của ông ta.

Thời gian nhanh chóng trôi qua cũng đã gần đến ngày của Doanh Tiểu Xuyên lâm bồn, chỉ là hôm nay sau khi y ăn một chén chè liền đau bụng và có dấu hiệu sanh trước ngày dự tính.
Mà đúng lúc Mã Hồng Tuấn không có ở nhà, cha Mã thì thượng triều chỉ có một mình Giang thị, làm bà luống cuống hết tay chân.
Bên đây Dương Tiểu Nguyên cũng chạy qua trấn an bà, y không phải bà mụ bên cũng không giúp ít được gì.
Chỉ có thể trấn an rồi cho người gọi Mã Hồng Tuấn cùng cha Mã trở về.
Đang ở doanh trại nghe tin phu lang mình lâm bồn, thì hắn ta liền vội vã thúc ngựa về.
Khi đến gần phòng thì đã nghe tiếng kêu gào trong đau đớn của Doanh Tiểu Xuyên, Mã Hồng Tuấn bên ngoài đứng mà lòng không yên cứ đi tới đi lui không ngừng.
Trong lòng nóng như lửa đốt, linh cảm hắn mách bảo có chuyện gì đó không may, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Bên tai luôn vang vọng lại tiếng gào thét của Doanh Tiểu Xuyên, hắn thật không chờ nổi nữa mà mặc kệ can ngăn, xông vào phòng sanh.
Việc một hán tử vào bên trong là tối kỵ, vì ở thời đại này họ cho rằng việc sanh nở dính máu rất dơ bẩn là điều không may.
Nhưng Mã Hồng Tuấn không quan tâm, trái tim hắn đang đập rất nhanh, dự cảm đó lại càng mãnh liệt hơn.
Ngay khi hắn xông vào thì bà mụ nhìn thấy hắn đã vội vã quỳ xuống, tiếng đứa trẻ vang lên khóc im ỏi, trái tim trong lồ ng ngực không những không đập chậm lại còn mạnh mẽ đập liên hồi.
Hắn vén màn xông vào giường, đứa trẻ bên cạnh còn đỏ hỏn da cũng nhăn nheo.
Lại nhìn về phía phu lang mình khuôn mặt đầy mồ hôi cùng trắng bệch, y nhìn hắn nở một nụ cười yếu ớt.
" phu quân, xin lỗi không thể cùng chàng bách niên giai lão rồi …" Doanh Tiểu Xuyên khó nhọc nói.
Mã Hồng Tuấn nghe đến đây liền hoảng, hắn nắm lấy tay y áp vào mặt mình, nhưng sao nó lại lạnh như vậy " em đừng nói bậy nữa, không phải đã hứa mãi mãi bên cạnh ta sao?"
Hốc mắt của Tiểu Xuyên hồng hồng, nước mắt cũng lăng dài trên đôi má trắng bệch " em…không thể nữa…rất …rất buồn ngủ… phu quân hãy chăm sóc cho nhi tử của chúng ta…"
" hãy tìm một người yêu thương thằng bé mà lấy… chàng cũng phải yêu người đó…như yêu ta vậy…" Doanh Tiểu Xuyên mắt dần khép lại, y còn lẩm bẩm nói.
“đừng quên có…có một người yêu phu quân…tên Doanh Tiểu Xuyên…”
" tách" nước mắt của Mã Hồng Tuấn rơi xuống nền đất lạnh băng, hắn vẫn giữ chặt tay y mặc cho nó đã không còn độ ấm chỉ cần thả tay ra, thì cánh tay sẽ không còn trọng lực rơi xuống.
" khônggggg" tiếng kêu đau đớn thấu tận tâm can của Mã Hồng Tuấn cùng tiếng khóc không ngừng của đứa bé.
Ngày hôm đó bỗng nhiên đổ mưa, tiếng kêu gào của một nam nhân đã mất phu lang vì sinh khó, y chỉ để lại cho hắn ta một đứa bé.
Nhưng đó không phải điều Mã Hồng Tuấn cần, thứ hắn mong muốn là y mãi mãi bên cạnh mình.
Tiếng sấm hòa lẫn trong nước mưa cùng với tiếng khóc đau khổ của một nam nhân cứng gắn đã mất đi người mình yêu vĩnh viễn.

Một lá thư được Tiểu Đào đưa cho hắn sau khi tang lễ đã làm xông.
Bên trong là lời nói mà người phu lang đó đã giấu hắn.
[ Nếu như ca đọc được bức thư này, nghĩa là đệ không còn bên cạnh huynh nữa.
Không hiểu sau trong thời gian mang thai, em luôn có một linh cảm chẳng lành.
Có phải đó là chừng phạt cho sự ích kỷ vì chia rẻ huynh và Trịnh tiểu thư chăng?.
Nếu đệ không còn mong rằng huynh sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt, tìm một người yêu thương mình mà lấy và …hãy nhớ đến đệ…người yêu huynh bằng cả tính mạng…].
Cuối cùng người yêu thương nhau, đau nhất không phải không thể đến với nhau mà là cả hai đều yêu nhưng phải nhìn người mình thương chết đi.
Âm dương cách biệt mãi mãi chia xa, không bao giờ gặp lại.

Ôi trời ơi Tiểu Xuyên con tôiiiii.
Buồn quá đi mất thôi, chap này có chạm đến cảm xúc của các nàng không?.
.

30
Lời tác giả, không phải nội dung truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.