Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 18: Lập Thiếp





" Tiểu Nguyên con để cho tì nữ chong coi Yên nhi cho, con đi cùng ta ra gặp bác cả cùng bà nội " Lí thị nhìn y cười hiền hậu nói.
Nhưng Dương Tiểu Nguyên vẫn rất căng thẳng y không biết trưởng bối nghĩ gì về mình, hơn nữa bản thân cũng chẳng tiếp xúc với họ.
Đương nhiên là Lí thị nhìn ra sự lo lắng của y, bà vỗ nhẹ lên tay y trấn an nói.
" yên tâm có mẫu thân ở đây, hơn nữa ta cũng nên kể một số chuyện cho con hiểu rõ " nhắc đến điểm này Lí thị giọng có điểm buồn bã.
" dạ?" y khó hiểu mà nhìn bà, nhiều lần bản thân Tiểu Nguyên cũng thắc mắc.
Rốt cuộc nhà chồng y còn có bối cảnh gì phía sao? thân phận như thế nào, phải chăng điều là những thứ khó nói sao?.
Nhưng y không phải một người nhiều chuyện, nên sẽ không trực tiếp hỏi ra.
Y chỉ chờ đến lúc người nhà Tư Duệ gia chịu nói với y, lúc đó Tiểu Nguyên sẽ cảm nhận được bọn họ thật sự xem y là người một nhà.
Lí thị chậm rãi kể lại mọi chuyện cho y nghe.
Tất cả điều là trước lúc họ đến thôn Đầu Ngưu một nơi hẻo lánh ở phía Nam.
Thì ra trước đó Tư Duệ gia là một nhà có truyền thống là quan võ, tổ tiên của Tư Duệ gia là công thần khai quốc.
Cứ thế mà địa vị vững vàng, nhiều đời đều một lòng trung thành với vua.

Đến đời của Tư Duệ Hàn cũng là cha chồng của Dương Tiểu Nguyên, lại càng tiếp nối truyền thống này.
Mà thời điểm này chuyện triều chính có chút phức tạp.
Hoàng đế lúc bấy giờ là Võ Thuận An tuổi già sức khỏe ngày một suy yếu, các hoàng tử cùng phe cánh của mình bắt đầu rục rịch.
Bọn họ ra sức lôi kéo người về phe mình.
Mà Tư Duệ Hàn địa vị cao càng là người mà muốn lôi kéo nhất, nhưng ông lại đứng ở trung lập không theo bắt cứ vị hoàng tử nào, ông chỉ trung thành với nhà vua.
Nhưng vì tính tình quá cương trực cùng thẳng thắn và cương quyết nên ông cũng đắt tội không ít người.
Bị bọn họ liên thủ vu oan với tội danh cấu kết phe phái muốn tạo phản, Võ Thuận An tuổi già đa nghi, đầu óc vì bệnh mơ hồ cùng lời xúi giục của kẻ gian thần nên đã Tư Duệ Hàn liền mang tiếng oan.
May mắn là thái tử lúc đó là Võ Thiên Quân nhìn ra được đây là một chuỗi âm mưu.
Hơn nữa Tư Duệ Hàn là thầy hắn cùng Tư Duệ Kỳ Vũ vị bằng hữu nối khố không thể đứng nhìn bọn họ một nhà đi vào chỗ chết, Võ Thiên Quân đã cầu xin khai ơn nhìn về công lao của Tư Duệ gia mấy trăm năm cuối cùng bọn họ một nhà bị đầy làm thứ dân.
Mới đến thôn Đầu Ngưu sinh sống, một năm sau đó thì hoàng đế băng hà.
Phe cánh bắt đầu tranh giành,nhưng cuối cùng kẻ thắng cuộc là Võ Thiên Quân.
Sau khi lên ngôi hắn cũng đã cải cách lại triều chính, cùng lật lại án của nhà đại tướng quân Tư Duệ gia, trả lại trong sạch cho họ.
Nhưng biến cố đến, sau khi lên ngôi một năm giặc phương bắc tràn vào ý muốn xăm lược.
Võ Thiên Quân mới bắt đắt dĩ sai người đi tìm lão tướng quân là Tư Duệ Hàn, nhưng ông trước đó một trận chiến ở xa trường đã bị trọng thương nên không thể chiến đấu được.
Trưởng nhi tử là Tư Duệ Kỳ Vũ, từ nhỏ đã được rèn luyện võ nghệ cùng một thân bản lĩnh, nên dưới sức ép bên trên và ở dưới cắn răng bỏ lại phu lang mới cưới về một tháng.
Một lần này rời đi liền mất bảy năm, sau đó thì là mạt thế xảy ra.
Còn về Lí thị thì bà là một nữ nhi của gia đình quan văn, phẩm chất của ở bậc trung.
Lúc ở tuổi cập kê bà lén ra ngoài xem lễ hội đã vô tình gặp chàng tướng quân trẻ Tư Duệ Hàn.
Ông liền say mê người thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đoan trang này.
Lí thị là một tài nữ bà am hiểu cầm,kỳ,thư, họa ở Kinh Thành lúc đó nổi danh một thời.
Nhưng so ra gia đình bà phẩm cấp không bằng ông,nhưng bây giờ cũng không quá để tâm chuyện đó.
Tư Duệ Hàn liền đánh nhanh thắng nhanh rước người về dinh, sợ để lâu liền bị kẻ khác cỡm đi mất.

Khi đó nhà Tư Duệ gia xảy ra biến cố, nhà mẹ đẻ của Lí thị không giúp được gì bà.
Nên mẫu thân cùng huynh trưởng vẫn luôn ấy náy với bà.
" đi ta dẫn con đi gặp những người khác " Lí thị hốc mắt hơi hồng khi nhắc đến những chuyện trước kia.
Y thấy vậy liền có chút đau lòng mà vỗ tay bà cười an ủi.
Sảnh chính của Lí gia.
Bên trong ghế vị trí cao nhất là một nam nhân trung niên, nhưng tướng mạo vẫn đường đường cùng khí chất có phần hòa nhã, nhưng cũng rất sắc bén.
Bên tay trái là một lão thái thái, tóc đã bạc trắng, kế bên là một phụ nhân cũng tuổi trung niên.
Bên tay phải thì người này y biết là Lí Tương cùng một nữ nhân thanh tú bên cạnh.
" Hòa nhi mau vào đây rồi " lão thái thái thấy nữ nhi của mình đến liền cười lên vui vẻ nói.
Lí thị liền kéo tay y đi lại, bà cũng hành lễ một cái, đương nhiên Dương Tiểu Nguyên cũng phải thực hiện lễ nghi vái chào một cái.
Bà lại lôi kéo y đến ngồi cạnh mình.
" đây là Tiểu Nguyên sao?" Trần lão thái thái cười ôn hòa hỏi, mắt hơi híp lại âm thầm đánh giá y.
" đúng vậy ạ, đây là cháu dâu của mẹ đấy" Lí thị cười nói.
" chà cũng xinh đẹp đấy chứ, muội thật khóe chọn quá đi " Doanh thị bên cạnh nhẹ nhàng nói, tay còn nhấp một ngụm trà.
" mà tiếc thật, muội xem ấn ký song nhi này hơi nhạt thì phải tiếc thật a " Doanh thị vẻ mặt thương tiếc nói.
" đúng là ấn ký hơi mờ thật, như vậy Vũ nhi khó mà có người nối dõi rồi" Trần thị cũng một bộ luyến tiếc nói.

Nghe đến đây y âm thầm nắm tay của mình đang giấu trong tay áo.
Y biết bản thân dấu ấn không được đậm sẽ có ý nghĩa gì.
Cũng nhiều lần y suy nghĩ có khi nào cũng giống như kiếp trước không? hắn sẽ bỏ rơi y chỉ vì khó mang thai thôi sao?.
" ta có một người cháu gái dung mạo thanh tú, người nho nhã nếu được ta sẽ đưa con bé vào.
Nhưng ủy khuất nó cho làm thiếp vậy, dù sao Tiểu Nguyên cũng là chính thê " Doanh thị phe phẩy quạt trên tay cười nói.
Nghe đến đây, hốc mắt y hơi hồng một chút sao bọn họ có thể làm như vậy chứ? đây không phải là đang thị uy với y hay sao? Dương Tiểu Nguyên bây giờ cảm thấy rất không an toàn, y cắn răng kìm cho mình không được khóc, cứng rắng đáp.
" thứ cho con bất hiếu,nhưng con tuyệt đối không chấp nhận phu quân mình thân mật với người khác.
Nếu chàng ấy nhất quyết thập thiếp thì coi như bọn con không có duyên làm phu thê " Y đứng dậy, cúi đầu một cái nói.
" con xin phép!"
Y bước nhanh ra bên ngoài, men theo con đường cũ mà rời đi, nước mắt cũng bất giác mà rơi liên tục.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.