Có Chạy Đằng Trời

Chương 73: Ngoại truyện 9 (18+)




Sáng sớm, làn gió núi mang theo hơi thở thanh mát từ cánh cửa sổ rộng lớn mở một lần nữa quét vào căn phòng ngủ u ám, bên ngoài bức rèm cửa bay phất phơ dần hiện lên ánh nắng sớm, dõi mắt nhìn về nơi xa, thành thị hiện đại phồn hoa phía xa xa vẫn bị núi lớn ôm chặt nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy bóng núi mông lung. Thành phố sau một đêm ồn ào náo động lại trở nên vô cùng yên tĩnh vào sáng sớm, con đường nhựa rộng lớn dường như không có chiếc xe nào.
Trong căn phòng cao cấp ở tầng cao nhất của khách sạn, căn phòng ngủ yên tĩnh cách biệt chìm trong bầu không khí yên ắng.
“Mau dậy đi chú Euler.” Trên chiếc giường lớn mềm mại, giọng nói nỉ non đột nhiên truyền đến, một cánh tay xinh đẹp thò ra khỏi chăn đẩy nhè nhẹ người đàn ông đang ngủ say không biết gì.
Người đàn ông không hề có cảm giác gì, đầu chôn dưới chiếc gối ngủ say sưa, một cánh tay còn đang quấn chặt lấy bộ ngực nở nang của thiếu nữ không buông ra.Thao luyện trong doanh trại gần nửa tháng, sau khi bàn giao công việc xong chạy về khách sạn thì đã là nửa đêm rồi kéo Tiểu Huyên đang mơ ngủ dậy vật lộn mấy lần, đến bây giờ Euler cũng chỉ mới ngủ được có vài tiếng.
“Chú ơi dậy đi mà, chúng ta phải lên đường rồi.” Tiểu Huyên cũng chưa ngủ đủ giấc nhưng vì quá hưng phấn nên tỉnh dậy thật sớm rồi bắt đầu làm nũng.
Dưới gối đầu phát ra vài tiếng ừ hàm hồ, người đàn ông mơ màng trở mình, cánh tay tráng kiện thuận tiện kéo cô nàng đang ghé vào lỗ tai làm ồn vào trong lòng, sau đó tiếp tục ngủ say.
Tiểu Huyên bĩu môi, đôi mắt to nháy nháy một lúc rồi quyết định châm một liều thuốc thật mạnh. Không còn cách nào khác, nếu không gọi chú ấy dậy sẽ không kịp chuyến bay, chú ấy đã nói sẽ dẫn cô đến gặp chị Sơ Vân rồi, ngày này cô cũng đã mong đợi rất lâu!
Dưới tấm chăn mỏng, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp dán vào thân thể cường tráng của người đàn ông bắt đầu chậm rãi cọ sát, bàn tay nhỏ mềm mềm chạy dọc theo từ phần ngực xuống dưới xoa nắn từng cơ bụng cuồn cuộn, ngón tay thon dài vô cùng hào hứng sờ sờ nắn nắn.
Trong lúc ngủ mơ màng, khuôn mặt điển trai của người đàn ông bỗng nhúc nhích. Cô thiếu nữ cười xấu xa, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, cái lưỡi hồng hồng tinh tế liếm mút da thịt màu mật bóng lưỡng.
Hơi thở của Euler lập tức trở nên dồn dập.
Đầu lưỡi từ ngực đi dọc xuống, để lại một vệt nước mê người trên cơ bụng rắn chắc, sau đó đến với vùng đất dục vọng dưới quần lót. Trên chiếc giường lớn, người đàn ông thở hổn hển mở cặp mắt đỏ bừng ra, nhìn đường cong xinh đẹp đang đi xuống chỗ dưới bụng của mình dưới lớp chăn. Bàn tay nhỏ bé của tiểu yêu tinh nhẹ nhàng lôi kéo, cậu nhóc đã sớm căng phồng lập tức muốn bật ra khỏi quần lót, thiếu chút nữa đã đập vào khuôn mặt nhỏ đang kề vào quá gần của cô.
Cô bé mang theo ý đồ xấu xa cầm lấy con quái thú đang nhô lên cao cao, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đỉnh một cái.
Cô bé hư hỏng này!
Euler ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài. Quá nóng bỏng, sức chịu đựng của một người đàn ông cùng lắm cũng chỉ có thế.
“Còn muốn chơi nữa à? Hửm?” Ông chú bị lửa tình thiêu cháy nhanh chóng bắt đầu sở trưởng trả thù của mình.
“Cháu cứ chơi tiếp đi, chú thật sự rất thích!” Anh vừa bừa bãi luồn tay vào vân vê chiếc bánh tròn tròn mềm mại vừa tàn khốc thẳng tiến, sau đó nở một nụ cười hung ác với khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi, “Tiểu yêu tinh này, cháu hại chú không thể ngủ được nữa rồi, nên đánh!”
“Chú á, cháu chỉ muốn gọi chú dậy thôi mà.” Cô gái nhỏ không kịp chạy trốn bị đặt trên giường hung hăng yêu thương, chỉ chốc lát sau đã bị động tác thô lỗ của anh làm cho toàn thân run rẩy, chỉ có thể cầu xin tha thứ một cách đáng thương.
“Ừm ừm, chú rất thích cách đánh thức của cháu, cho nên chú đang cảm tạ cháu đây.” Bàn tay to lớn của Euler bắt lấy eo cô thẳng tiến một cách dã man, hưởng thụ thứ mà mình thích nhất, vì quá mức mất hồn nên thỉnh thoảng từ miệng anh lại phát ra những lời thô tục, cô gái bên dưới nghe thấy cũng phải đỏ mặt, dùng ngón tay liều mạng véo cánh tay anh phản đối sự hạ lưu của anh.
Euler say mê thở dài, thiếu nữ tuyệt sắc bên dưới đã hoàn toàn trở thành tù binh của anh, thân thể mềm mại để mặc cho anh loay hoay, vẻ mặt bất lực một cách mê hoặc.
Anh cúi người lão luyện mút lấy môi cùng lưỡi của cô – thứ đã biết rất rõ nhưng vẫn yêu thích không thôi. Anh vô cùng thích cô tình nhân nhỏ do một tay mình dạy dỗ này, vì thiếu kinh nghiệm nên không hề kiêng kị gì, đơn thuần lại ngây ngô, hoàn toàn không biết mình có sức hấp dẫn khủng bố đến mức nào.
Cô hoàn toàn tín nhiệm anh, mặc cho anh dẫn dắt hưởng thụ các kiểu thể nghiệm, chỉ cần anh muốn thì cái gì cô cũng tình nguyện phối hợp. Loại dâm mị xuất phát từ bản năng này càng có lực sát thương hơn bất kì người phụ nữ gợi cảm nào, quả thật đã làm cho anh điên cuồng đến chết.
Anh biết mình đã hết thuốc chữa, cứ như vậy mà chìm đắm trong sự ham muốn của cô, trong sự khát vọng của cô, trong sự quý trọng không muốn rời xa của cô, thỏa mãn không nói nên lời. Euler mở miệng thở dài, tay lại tuyệt đối không hề dịu dàng mà xoa nắn hai quả đào to tròn đang hiện lên trong đáy mắt anh, ** càng thêm thẳng tiến xâm nhập vào nơi chặt khít của cô, khuôn mặt điển trai tràn ngập vẻ mê đắm.
“A chú…” Một tiếng rên không khống chế được bật ra, cô gái liên tục thở gấp, bàn tay nhỏ bé như sắp xé rách mảnh chăn mỏng.
“Muốn gì nào? Nói cho chú biết đi.” Tiết tấu của Euler bỗng dưng khựng lại, sau đó lại bị thân thể mẫn cảm của cô kích thích làm cho điên đảo thần hồn.
“Muốn…muốn chú.” Tiểu Huyên thở hổn hển nũng nịu đáp lại anh. Cô nhanh chóng chiếm được thứ cô muốn. Thân thể nhỏ nhắn bị cánh tay đầy sức mạnh của Euler kéo vào trong khuỷu tay, bị bao phủ bởi hơi thở đàn ông nồng nàn của anh, anh ở trong cô chạy nước rút thật nhanh khiến cô không có cách nào thở nổi.
“A” dường như cùng một lúc, hai người đang quấn lấy nhau dưới tấm chăn mỏng cùng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, sau đó cùng nhau bay lên chốn thiên đường cuồng dã.
***
Thành phố Cape Town, cộng hòa Nam Phi
“Còn bao lâu nữa thì tới?” Tiểu Huyên vừa ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài vừa không ngừng hỏi Euler. Đây là một trong những thành phố xinh đẹp nhất trên thế giới. Nơi này chính là chỗ chị Sơ Vân ở sao? Thật sự là quá đẹp.
“Chúng ta đến khách sạn trước, một lát nữa A Tiến sẽ đích thân tới khách sạn đón.” Euler miễn cưỡng trả lời cô, thỉnh thoảng bàn tay to lớn lại vuốt ve cặp mông đang nhô lên vài cái.
“Chú đừng có như vậy nữa.” Tiểu Huyên nũng nịu cảnh cáo anh.
“Lấy tay ra, không cho sờ mó nữa, nếu không cháu sẽ giận đấy.” Cô gái mặc chiếc váy có đai lưng cảnh cáo ông chú hạ lưu đang động tay động chân với mình.
“Chết tiệt, Tiểu Huyên à, mông của cháu lại lớn hơn rồi này.” Euler nheo mắt, khẽ tán thưởng cảm xúc trong tay mình.
“Chú Euler!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức bị câu nói hạ lưu của anh làm cho đỏ ửng.
“Cháu nói xem nó bị chú sờ cho to lên hay nó còn đang phát triển hả?” Euler liếm môi, nhíu chặt mày vô cùng nghiêm túc đưa ra vấn đề này.
Trên con đường lớn từ sân bay đến khu trung tâm, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên lượn thành hình chữ S, hai chiếc xe phía sau còn tưởng rằng có gì xảy ra nên thiếu chút nữa đã đề phòng khẩn cấp.
Trên chiếc xe, lái xe liếc nhìn ra sau theo kính chiếu hậu, gian nan nuốt một ngụm nước miếng rồi biết điều nhấn nút hạ vách ngăn xuống. Đến khi xe chạy vào khách sạn thì vách ngăn mới được nâng lên lần nữa.
Anh chàng phục vụ da đen cao lớn mở cửa xe cung nghênh vị khách quý nhưng lại chỉ nhìn thấy người đàn ông trong xe ngay cả khóa quần còn chưa kéo lên, áo sơ mi cũng chưa cài hết nút, lộ ra một vòm ngực rắn chắc, vẻ lại lười biếng thỏa mãn, trông vừa phong lưu vừa hạ lưu đến mê người.
Đến khi anh đã chỉnh xong quần áo, đôi chân dài bước ra ngoài cửa xe thì người phục vụ mới nhìn rõ còn có một cô gái xinh đẹp kiều diễm đang nằm sấp trong xe. Nhưng mà anh ta cũng chỉ có thể nhìn liếc qua. Người đàn ông có khí chất tà mị hoang dã chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái đã khiến một luồng khí lạnh bốc lên từ bàn chân, sau đó người đàn ông cúi người bế mỹ nhân quần áo tóc tai trên người đều xộc xệch xuống xe, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong ngực mình rồi đi thật nhanh vào khách sạn, thẳng lên phòng nghỉ ngơi.
Giữa trưa, Lục Tiến từ nước ngoài về chạy tới khách sạn, tự mình đưa Euler và Tiểu Huyên lên đảo, mà người Euler dẫn theo lại bị sắp xếp ở lại trong khách sạn, mấy người đàn ông bị đại ca vứt lại không có bất kì nhiệm vụ gì, chỉ quăng cho một chồng đô la Mỹ, vì vậy mấy anh chàng mạnh như hổ mới từ doanh trại ra rốt cuộc cũng hiểu ra – bọn họ đang có một ngày nghỉ có thể chạy tứ phía tìm mấy cô em dâm loạn.
“Thật đẹp thật đẹp! Nơi này đúng là một thiên đường nhân gian!”
Trên hòn đảo nhỏ, Tiểu Huyên đi dạo cả một buổi chiều rồi vừa hiếu kì vừa kinh ngạc than lên, rốt cuộc cũng không còn sức nữa, vừa cảm thán vừa đau lưng mỏi chân ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa màu trắng trước mặt.
“Uống nước trái cây đi.” Sơ Vân bụng đã hơi nhô lên ngồi bên cạnh vừa cười vừa đưa ly nước cho cô.
Tiểu Huyên ngoan ngoãn ngồi dậy, nhận lấy ly nước rồi uống từng ngụm nước trái cây chua chua ngọt ngọt, sau đó cô liếm môi tìm người giúp việc lấy thêm một ly nữa. Tiểu Huyên uống nước trái cây xong dần lấy lại sức rồi nhanh chóng dính lấy Sơ Vân không muốn tách ra.
“Chị Sơ Vân à, em nhớ chị muốn chết.” Cô không dám đụng vào bụng chị ấy, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gối đầu lên đùi chị, vẻ mặt không muốn rời xa nhìn Sơ Vân đã lâu không gặp.
“Chị cũng rất nhớ em.” Sơ Vân mỉm cười vươn tay khẽ vuốt mái tóc bị gió biển thổi tung của cô.
“Ừm” Tiểu Huyên láu lỉnh như một con mèo nhỏ trước mặt Sơ Vân hiếu kì không thôi nhìn chằm chằm vào bụng chị.
“Chị à, bây giờ đã biết được là trai hay gái chưa?” Cô nháy đôi mắt to, hận không thể bước vào bụng chị Sơ Vân nhìn xem bên trong là một bé gái xinh xắn hay một cậu nhóc điển trai.
“Không biết nữa, chưa được ba tháng mà.” Gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của Sơ Vân ửng đỏ, đôi mắt gợn sóng nhộn nhạo, toàn thân đều tỏa ra hương vị hạnh phúc cùng dịu dàng.
“Em muốn biết mặt nhóc con sẽ như thế nào quá.” Tiểu Huyên ngồi khoanh chân trên ghế sofa nhìn bụng Sơ Vân, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Không còn cách nào khác, hai cậu nhóc của chị Sơ Vân đều vô cùng xinh đẹp đáng yêu!
Tuy Hạo Hạo khá lạnh nhạt nhưng vẻ mặt lạnh lùng của cậu chỉ làm cho các cô các dì càng yêu thích cậu hơn, mà ngược lại tiểu bảo bối kia càng xinh xắn nghe lời hơn làm cho cô vừa nhìn thấy thì lòng đã mềm nhũn, nhưng cả buổi chiều nay cậu nhóc đã chơi cùng cô rất lâu nên bây giờ vẫn còn ngủ, hại cô không có cái chơi.
“Em thích trẻ con như vậy thì sau này sinh vài đứa đi.” Sơ Vân cười trêu cô.
“Chị à” khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Huyên lập tức ửng hồng. Chị Sơ Vân lại trêu cô rồi. Nhưng mà cô thật sự rất thích trẻ con.
Cục cưng, tiểu bảo bối đáng yêu!
Trên bãi cát, hai người đàn ông cao lớn lười biếng nằm trên tràng kỉ màu trắng, nheo mắt nhìn ra vùng trời mênh mông, miệng không ngớt nói về chủ đề sinh sát.
“A Tiến này, cậu đào được huấn luyện viên kia từ khi nào vậy?” Euler nghiêng đầu sang nhìn Lục Tiến cười khẽ.
Hai năm qua anh đã phải thao luyện đến thảm, nếu hai tháng trước A Tiến không phái tới một người cho anh thì chắc bây giờ anh vẫn còn đang trải qua cuộc sống thao luyện bi thảm trong doanh trại, làm gì có thời gian rảnh mà tao nhã nằm trên bãi cát lộng gió biển này?
Oh, anh em đúng là anh em, sau này sẽ không mắng cậu ta trọng sắc khinh bạn nữa.
“Trước kia anh ta là chỉ huy của đội đặc chủng lục quân “Mũ đen”, trong một lần chiến đấu với địch ở Tora Bora Afghanistan từng bị thương, về sau xuất ngũ, tôi đã mời anh ta ba năm, anh ta rất đáng để học tập về kinh nghiệm thực chiến trên mặt đất.” Hai tay Lục Tiến đặt sau gáy, miễn cưỡng trả lời Euler.
“Ừ, khó trách” Euler gật đầu, dùng ngón tay đang kẹp thuốc lá của anh hờ hững vuốt vuốt đuôi chân mày.
“Vậy đợt hàng này của cậu từ đâu đến vậy? Mẹ nó, quá là trâu bò.” Euler vừa nhả khói thuốc vừa lắc đầu khẽ than.
Loại súng máy cải tiến M134 Galting giá cả đắt đỏ, loại này do sáu nhánh 9mm tạo thành nòng súng, mỗi phút có thể bắn ra 400-800 phát, mà ngay cả loại vũ khí tiên tiến nhất thế giới do quân Mỹ trang bị cũng không toàn diện bằng, mà A Tiến lại chuyển một đống đến vùng Tam Giác Vàng cho mình! Có đống vũ khí này, sức chiến đấu của quân đội quả thật như hổ thêm cánh, các thế lực vũ trang quanh đặc khu không nắm rõ thực lực của bọn họ nên càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cái này cũng chẳng có gì to tát, người của tôi đã giúp bên đó làm nhiệm vụ mấy lần nên bên kia đồng ý cung cấp hàng dài hạn cho chúng ta, sau này trên tay tôi có cái gì thì trên tay anh cũng sẽ có cái đó.” Lục Tiến liếc nhìn Euler đang hưng phấn, khóe miệng hơi nhếch hơi thành một nụ cười nhạt.
Tuy hắn đã rời khỏi Tam Giác Vàng nhưng không có nghĩa là hắn không tiếp tục giúp đỡ cho họ. Trong thế giới đó, tốt đẹp luôn song song với tà ác, cái chết cùng sự sinh sôi không ngừng lặp lại, hoa thơm và độc dược cùng sinh trưởng, lạnh lùng và ấm áp cùng tồn tài hài hoa với nhau. Đó là Tam Giác Vàng của Lục Tiến hắn, hắn muốn mảnh đất kia vĩnh viễn được hòa bình như vậy.
“Ừ, cái này là cậu nói đấy.” Điếu thuốc trong tay Euler sắp cháy hết, anh dập thuốc rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
“Yên tâm đi, có cậu sát cánh bên tôi, bên đó sẽ không loạn lên được đâu.” Anh hiếm khi đứng đắn gật đầu với Lục Tiến.
“Dù sao thì nếu cậu không quay về thì hàng năm tôi sẽ dành vài tháng nghỉ ngơi đến đây tìm cậu.”
“Nhưng mà này, bây giờ tôi chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để cô gái của tôi sinh cho tôi vài đức nhóc đây.” Euler vặn vặn cái cổ tráng kiện, ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua ngôi biệt thự.
“Ha ha, sức chiến đấu của chú Euler…” Tới lúc này, Lục Tiến không nhịn được nữa nhìn Euler cười ầm lên.
“Euler này, tôi lại vừa mới được làm cha, aizzz, không biết khi nào thì mới được làm chú của con anh đây nhỉ?” Hắn nheo mắt với Euler, gương mặt điển trai tỏ vẻ nuối tiếc một cách chân thành.
“…” Gương mặt điển trai của Euler trong nháy mắt biến thành màu đen.
Biệt thự
Trong nhà ăn có thể nhìn được toàn cảnh trời rộng biển xanh, vài người giúp việc đang ra ra vào vào chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn.
Tiểu Huyên vừa mới uống một bụng nước trái cây lúc trưa lúc nhìn thấy đĩa thịt bò trộn dấm chua trên bàn cơm thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, rồi đến các món tôm ngọt, hàu sống, cơm viên phô mát cùng đủ loại món ngon được bưng lên, sắc mặt Tiểu Huyên ngày càng khó coi.
Sơ Vân ngồi kế bên kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô hỏi, “Làm sao vậy?” Cô vươn tay sờ trán Tiểu Huyên.
“Có…có hơi buồn nôn, em ra ngoài nghỉ ngơi một chút đã.” Tiểu Huyên nhìn thức ăn trên bàn rồi không chịu nổi mà cảm thấy muốn nôn, nhanh chóng chạy ra xa khỏi tất cả các món ăn.
Sơ Vân vội vàng chạy theo cô ra ngoài.
“Tiểu Huyên, cái…cái kia của em đã bao lâu rồi không tới?” Sau khi Tiểu Huyên hít thật sâu không khí mát mẻ ngoài cửa sổ cố nén cảm giác khó chịu này xuống, Sơ Vân nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nháy đôi mắt to khẽ hỏi cô.
“…” Tiểu Huyên vuốt ngực nhíu mày nghĩ ngợi một lát, sau đó ngạc nhiên giương mắt nhìn Sơ Vân. Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô đều là niềm vui sướng tràn ngập.
Sơ Vân khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt ve cái mũi thon gọn của cô.
“Em nha.”
Ngoài cửa sổ, hai người đàn ông đã trò chuyện xong đang thong thả đi về biệt thự, Hạo Hạo lấy cớ đi cùng ba nhưng trên thực tế là đến tầng ngầm bí mật để “chơi đồ chơi” cả buổi trưa cũng đang đi ra, chuẩn bị trở về biệt thự thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn.
Lục Tiến bế con đi trước, Euler miễn cưỡng theo sau nhìn hai ba con khăng khít thân mật, phẫn nộ không thôi. Anh không hề biết trong căn biệt thự lúc nãy đã đầy ắp tiếng cười nói lại đang có một sự bất ngờ mà anh mong chờ đã lâu đang đợi anh.
Mặt trời ngả về đằng tây, chân trời nhuộm một màu đỏ rực của ánh chiều tà. Trên hòn đảo nhỏ thiên đường, hơi thở ấm áp, sáng ngời, thơm ngát của ánh mặt trời kéo dài mãi không tan.
Nơi này không có toan tính, không có mưu kế cũng không có người bị người khác lừa gạt, là nơi tình yêu cùng tình bạn tề tụ với nhau, khiến cho tâm hồn trong bạn trở nên trong sáng, tính mệnh của bạn cũng trở nên trọn vẹn, đầy mộng tưởng, không có lừa gạt mưu toan.
Trên con đường tình yêu, không có dối gạt.
Chúng ta không quan tâm đến những gian khổ trên con đường này, anh nắm tay em, em đi theo anh. Núi cao tới đâu em cũng cùng anh vượt qua. Rốt cuộc thì chúng ta cũng sẽ vượt qua hết thảy tăm tối, trèo lên đỉnh núi.
Trên bầu trời đêm, em nhìn thấy có thứ gì đó xinh đẹp hiện lên trên nền trời quang, vì vậy chúng ta tay nắm tay, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Lời cuối sách
Tết âm lịch, một ngày trước Tết, Thẩm Lan chạy về biệt thự nhà họ Thẩm.
“Chị dâu à, chị xem cái này đi.” Trong phòng khách, cô đưa phong thư trong tay cho mẹ Thẩm gầy gò.
“Thứ gì đây?” Mẹ Thẩm vẫn quần áo tươm tất như trước nhưng rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều nhận thứ trong tay cô, vẻ mặt ảm đạm, dường như không khí Tết cũng không thể khiến cho bà vui lên chút nào.
“Chị mở ra xem thì biết.” Thẩm Lan mỉm cười nhìn bà, khóe mắt rưng rưng.
Mẹ Thẩm nhìn cô, cười nhạt một tiếng rồi tiện tay rút thứ trong phong thư ra.
Thứ này cũng không có gì đặc biêt, chỉ là một tấm hình thôi, nhưng tay mẹ Thẩm lại lập tức run rẩy, trong phút chốc bà dùng tay che miệng mình lại, trừng mắt nhìn Thẩm Lan.
“Em đi du lịch ở Hy Lạp, trông thấy có người rất giống Sơ Vân nhưng mà em vừa chạy tới thì lại bị người khác ngăn cản, người đàn ông kia liếc nhìn em từ xa, sau đó em không thấy người đâu nữa, em cho là mình đã nhìn lầm.” Thẩm Lan vừa nghẹn ngào nói vừa dùng khăn tay lau nước mắt.
“Ngày hôm sau, toàn bộ tiền khách sạn của em đã có người thanh toán, người kia để lại thứ này cho em.” Thẩm Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ Thẩm, rưng rưng nhìn bà.
“Chị dâu à, Sơ Vân còn sống, nó còn sống.” chẳng những còn sống mà con bé còn sống rất tốt, nhất định người kia đối xử với con bé rất tốt cho nên trong tấm hình Sơ Vân mới có vẻ hạnh phúc như vậy.
Mẹ Thẩm nhìn tấm hình, che miệng gật đầu thật mạnh. Từng giọt nước mắt rơi trên tấm hình, bà cuống quýt lấy tay lau đi.
Trên tấm hình, một cô gái xinh đẹp bế một đứa bé ngồi trên ghế salon cười nhẹ nhàng, bên cạnh cô còn có hai cậu nhóc xinh xắn một ngồi một nằm sấp, đứa nhỏ hơn trông có vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu, đứa lớn hơn trông có vẻ không được kiên nhẫn lắm, hình như không thích chụp ảnh.
“Sơ Vân à” mẹ Thẩm vừa khóc vừa cười, cầm tấm hình lật qua lật lại xem thế nào cũng không thấy đủ. Ngồi bên cạnh, Thẩm Lan không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt cho bà, mỉm cười khẽ an ủi chị dâu.
Tết năm nay, trong thoáng chốc hình như cũng trở nên vui vẻ hơn.
***
Vùng núi phía tây
Đây là ngôi trường học tốt nhất trên núi, cũng là trường học duy nhất trong vòng một trăm dặm.
Ngôi trường tiểu học được tu sửa cách đây hai năm hôm nay đã trở thành nơi mang lại hy vọng cho vô số người trong vùng núi này. Bởi vì ở đây những bậc cha mẹ vốn không đủ khả năng cho con mình đến trường chẳng những được miễn trừ học phí mà định kì còn được lĩnh sách vở cùng dụng cụ học tập ở trường, thậm chí chỉ cần bọn nhỏ có thể làm được một vài việc trong khả năng như quét dọn lớp học thì bọn trẻ còn được ăn cơm trưa miễn phí trong trường.
Tất cả những việc này cũng đã khiến cho những người dân thuần phác vùng núi biết ơn không thôi. Vì vậy, năm mới đến, bọn họ đã dùng cách của mình để biểu đạt lòng cảm kích với người mà họn vô cùng tôn trọng.
Trong khu vườn của một nhà nông rộng rãi phía sau trường học, bức tường bao cao cao không ngăn được những bông tuyết bay đầy trời, cũng không ngăn được lớp lớp người trong vùng tới tặng lễ vật.
Ông giáo già tóc hoa râm, đeo mắt kính nho nhã nhìn một đống khoai lang khoai tây trứng gà trong sân, còn có hơn mười con gà kêu oang oác trong góc, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Không đợi ông lo lắng thêm, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Trong nhà bếp, bà cụ tóc hoa râm quấn một chiếc tạp dề hình hoa, tay chân lanh lẹ thái mấy thứ trên thớt, nước trong nồi trên lò đã sôi, trên bàn cơm còn bày biện một chậu sủi cảo thật đầy.
Bên cạnh bàn ăn, năm sáu đứa trẻ mặc đồ mới vẻ mặt vui sướng nhìn động tác nhanh nhẹn của bà lão, xoa xoa tay chờ giúp bà làm vằn thắn cho năm mới.
“Bà ơi! Bà ơi!” Ngoài phòng, một cô bé khoảng mười hai tuổi cầm một phong thư chạy vào.
“Đây! Bà ở trong này!” Bà lão cũng không ngẩng đầu lên, cầm một khối bột bắt đầu nhào, bọn nhỏ ngồi trước bàn lập tức tranh nhau làm phụ.
“Thư của bà ạ, ông đang bận nên bảo cháu mang vào cho bà.” Cô bé ngoại hình xinh xắn phất phất phong thư trước mặt bà.
“Nhất định là thư của bọn nhỏ gửi cho bà rồi, cháu mau đọc giúp bà nào.” Bà lão cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn cô bé.
“Dạ!” Cô bé nhanh chóng mở phong thư, lấy thứ bên trong ra.
“Chỉ có một tấm hình của một cậu bé thôi, còn có một trang giấy nữa.” cô bé kinh ngạc lật tới lật lui, không thấy bức thư nào.
Bà lão đứng cạnh cũng ngẩn người một chút.
“Để bà nhìn xem.” Bà buông khối bột trong tay ra, giọng nói có vẻ run run.
Trên tấm hình, cậu bé xinh xắn với ánh mắt đĩnh đạc, phía sau cậu là vùng biển rộng mênh mông.
“Hạo Hạo” bà lão ngây ngẩn người, chỉ một giây sau nước mắt của bà đã rơi xuống.
Bọn trẻ trong phòng sợ tới mức kêu oai oái, có em chạy đi tìm khăn cho bà, có em chạy ra ngoài gọi ông vào cứu mạng, nhà bếp lập tức loạn cả lên.
“Không sao, không sao đâu, bà vui quá thôi, vui quá thôi!” Ông giáo bị gọi vào nhận lấy tấm hình trên tay cô bé, còn có cả một tấm chi phiếu với con số dài thòng, dùng tay gỡ mắt kính xuống lau lau khóe mắt, sau đó lau đi nước mắt trên mặt người bạn già rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai gầy gò của bà lão.
Cô nhóc đã lấy lại tinh thần nhìn ông và bà cùng nhau xem tấm hình của cậu bé lúc khóc lúc cười nên lặng lẽ dẫn bọn nhỏ trong phòng ra ngoài.
Đợi khi nào ông bà vui vẻ lại rồi làm tiếp vắn thắn vậy, bọn em cứ giúp ông thu dọn mấy thứ ngoài này trước đã. Dù sao thì mấy đứa trẻ mồ côi bọn em có thể gặp được ông và bà đã là chuyện hạnh phúc lắm rồi, sủi cảo ấy à, lúc nào ăn mà chả được.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.