Có Chạy Đằng Trời

Chương 47: Báo ứng của Euler




Mặc dù gương mặt của thiếu nữ đã trưởng thành hơn những đôi mắt vẫn còn mang theo vẻ hồn nhiên ngây thơ mà Sơ Vân từng biết.
Sau khi giật mình sửng sốt, hai mắt Sơ Vân cũng sáng lên, vội vã bò dậy từ trong lòng Lục Tiến, chạy thẳng đến chỗ Tiểu Huyên rồi dính lấy nhau.
“Tiểu Huyên à!”
“Chị Sơ Vân!”
Hai thiếu nữ mấy năm không gặp ôm nhau vừa cười vừa khóc, nói năng lộn xộn hỏi nhau cái này cái kia, hơn nửa ngày cũng không chịu buông ra, hai người đàn ông ngồi bên cạnh cũng cùng lúc nhíu mày lại.
“Sơ Vân, lại đây.” Lục Tiến nheo mắt nhìn Tiểu Huyên, dùng giọng trầm thấp gọi.
Tiểu Huyên bị ánh mắt của Lục Tiến quét qua nên lập tức ngoan ngoãn thả Sơ Vân ra, sau đó Lục Tiến duỗi cánh tay dài ra kéo Sơ Vân về lại lồng ngực của mình, bên hông Sơ Vân bị cánh tay sắt của hắn ghì chặt không thể động đậy được, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng ánh mắt bảo Tiểu Huyên lát nữa sẽ trò chuyện tiếp.
“Nhóc con, tới đây.” Euler cũng triệu hồi vật cưng nhỏ của mình về.
Tiểu Huyên mấp máy môi, có vẻ không nỡ nhìn Sơ Vân.
“Không nghe lời hả? Có phải tôi phải dạy dỗ lại nhóc một chút không?” ngón tay Euler kẹp một điếu thuốc rồi vuốt cằm, hờ hững lên tiếng.
Lời uy hiếp của anh ta có hiệu quả ngay lập tức, Tiểu Huyên xoay người trở về chỗ ngay, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh ta, vươn tay lấy đĩa trái cây trên bàn, tiếp tục bắt đầu cẩn thận bóc vỏ.
“Nhìn cái gì?” Lục Tiến duỗi ngón tay ra, nắm lấy cằm Sơ Vân, quay gương mặt nãy giờ vẫn nhìn về phía Euler của cô.
“Hả? Không có gì.” Sơ Vân rủ mắt xuống lắc đầu.
“Em chỉ được nhìn anh thôi.” Lục Tiến có hơi tức giận siết chặt tay, triệt để kéo thân thể mềm mại vào trong lòng, cúi đầu phủ lên cánh môi màu anh đào của cô, lưỡi đi vào cho cô một nụ hôn ngạo ngào mà say sưa nồng nhiệt.
Ừm, đúng là vừa ngọt vừa mát, nếu không có cái tên Euler ở đây thi hắn muốn ôm cô về phòng trắng đêm yêu thương ngay lập tức.
“Ưm ưm ưm”
Bên cạnh đang có rất nhiều người mà!
Sơ Vân giãy dụa trong lồng ngực hắn mà không có kết quả, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị phí công vô ích trong miệng hắn, xấu hổ nín thở lại, nước mắt rưng rưng.
Rất lâu sau Lục Tiến thỏa mãn thả cô ra, cô cắn môi né tránh từng nụ hôn vụn vặt vui vẻ của hắn, sau đó cúi đầu nép vào trong lòng hắn, xấu hổ gần như không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nụ hôn nóng bỏng giữa hai người làm cho Tiểu Huyên ngẩn người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu giả vờ không nhìn thấy gì, Euler thì nghiền ngẫm rồi cười hì hì, anh ta rất nể phục người anh em đã cấm dục mấy năm của mình quả nhiên là không hề buông tha cho bất kì cơ hội nào.
“Chú à” một cánh tay mảnh khảnh đặt gần miệng anh ta, bàn tay như chạm ngọc thả hai quả nho màu xanh trong suốt vào. Bàn tay trắng nõn, trái nho xanh trong suốt làm cho người ta vừa thấy đã không kìm được mà tim phải đập thình thịch.
Euler nhắm mắt lại, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay đang đút hoa quả, đưa gần đến môi mình sau đó nhấm nháp trái nho ngọt ngào trong lòng bàn tay xinh xắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Huyên thoáng trở nên đỏ ửng, vội vã rụt tay lại. Nhưng Euler lại nhẹ nhàng sờ nắn, tay cô bé giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, không thể động đậy được.
Sau khi Euler nuốt trái nho vào vẫn không buông tay cô bé ra, lại bắt đầu dùng lưỡi thưởng thức năm ngón tay ngọc mảnh khảnh của cô, tỉ mỉ liếm láp, thậm chí không tha cho một đốt ngón tay nào, đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc da thịt dính hương vị trái cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng biểu hiện trên mặt nô lệ nhỏ của anh ta.
“Chú Euler!” Tiểu Huyên cắn răng khẽ gọi nhưng vì giọng nói của cô bé quá ngọt ngào nên lời nói tức giận lại biến thành câu hờn dỗi ngọt ngào.
Euler khẽ nhướn cao hàng chân mày, buông cổ tay mảnh khảnh ra, liếm láp môi rồi chậm rãi dựa lưng vào nệm phía sau, đồng thời còn không quên đảo một vòng từ trên xuống dưới qua cô nhóc đã hơn một tháng nay không gặp.
Mà ở đầu bên kia Sơ Vân không cẩn thận nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà cắn môi hỏi nhỏ Lục Tiến, Lục Tiến liếc nhìn sang bên kia, khẽ cười cắn lỗ tai cô nói: “Đừng lo lắng, đó là báo ứng của Euler.”
Đây là khu vực cấm, bên ngoài không nhìn được vào trong nhưng bên trong lại có thể nhìn rất rõ hồ bơi bên ngoài.
Trên sân khấu bằng đá cẩm thạch giữa hồ bơi, một cô ả nóng bỏng đang cuồng nhiệt biểu diễn theo tiết tấu mạnh mẽ của âm nhạc, nam nữ trong nước cũng điên cuồng hoan hô, các vị khách hôn nhau nồng nhiệt, cỗ vũ nhiệt liệt, không khí của bữa party ngoài trời càng được hâm nóng hơn.
Hai người đàn ông hôm nay khá hào hứng, thỉnh thoảng lại nâng ly với nhau.
Sơ Vân cùng Tiểu Huyên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh uống nước trái cây xem biểu diễn, một lát sau, hai người cùng nhau đi vào phòng trang điểm, binh lính vốn đang tản ra chung quanh lập tức đi theo sau hai cô gái.
“Tiểu Huyên này, em với Euler…” trong phòng trang điểm được lắp đặt nội thất sang trọng, Sơ Vân tắt vòi nước, hỏi thật khẽ.
Tiểu Huyên đang cúi đầu rửa tay ngưng lại, nửa ngày sau cũng không lên tiếng, trong nhà vệ sinh trống hốc được binh lính vây quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào xối vào hai tay Tiểu Huyên.
“Em không biết nữa, chị Sơ Vân.” Một lúc sau, Tiểu Huyên mới khẽ trả lời, sắc mặt phức tạp.
“Vậy còn em đối với anh ta thế nào?” Sơ Vân hỏi nhỏ.
“Đã là ông chú già gần 30 rồi mà cả ngày còn khoe khoang cái vẻ gợi cảm quyến rũ phụ nữ khắp nơi, em không thèm để ý đến chú ấy đâu!” Tiểu Huyên rủ mắt xuống, đóng rụp vòi nước lại, vẻ mặt tức giận.
Sơ Vân trừng lớn hai mắt, mẫn cảm hiểu ngay tâm tình thiếu nữ qua cử chỉ tức giận của Tiểu Huyên, khẽ thở dài một cái, cô cầm lấy tay Tiểu Huyên, “Chị chỉ lo lắng cho em thôi.” Sơ Vân dịu dàng vén tóc ra sau cho Tiểu Huyên.
Mấy năm không gặp, cô em gái nhỏ cũng đã có tâm sự riêng của mình rồi. Chỉ là đối tượng mà cô bé để ý lại là một gã đàn ông trăng hoa.
“Vâng, em không sao đâu.” Tiểu Huyên gật gật đầu, sau đó không nhịn được mà ôm chặt lấy Sơ Vân.
“Em rất nhớ chị, chị Sơ Vân.” Lục Tiến không ở đây, rốt cuộc cô bé cũng dám ôm lấy người chị mình đã mong nhớ nhiều năm, còn có thể hít thật sâu hương vị mềm mại trên người cô.
“Chị cũng rất nhớ em.” Hốc mắt Sơ Vân đỏ lên, vuốt tóc Tiểu Huyên hạ giọng nói.
Hai cô gái hiếm khi tìm được cơ hội nói chuyện nên cũng không vội quay lại, nắm tay nhau ngồi xuống ghế sofa trong phòng trang điểm, nhỏ to tâm sự, quan tâm đến tình hình mấy năm nay của nhau, mà bên ngoài, Lục Tiến đang nhíu mày nhìn cái cô Lâm Bội Bội đẩy vẻ kiêu căng không mời mà đến kia.
“Chỉ có hai người các anh thôi à?” Lâm Bội Bội mặc một chiếc vay có đai lưng chặt khít nóng bỏng không hề khách sáo đi thẳng vào, mấy tên lính cô ta dẫn theo bị chặn lại, chỉ có mình cô ta đi vào, khí thế giảm hơn phân nửa, nhưng cô ta chống nạnh nhìn quanh một vòng rồi gương mặt xinh đẹp lại tỏ ra vui vẻ.
Loáng thoáng nghe được tin tức Lục Tiến đang lầu vàng giấu người đẹp cô ta vẫn không tin, nhưng vẫn không có cơi hội gặp được Lục Tiến, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp mặt, hơn nữa ở đây cũng chỉ có Lục Tiến và Euler! Xem ra trở về cô ta phải xé miệng mấy tên kia ra!
“Cô tới đây làm gì?” Lục Tiến lạnh lùng không cảm xúc liếc nhìn cô ta một cái, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét.
“A Tiến” Cô tiểu thư bị hắn nhìn thoáng qua thì trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.
Lục Tiến dùng chân đá một cái ghế đi, ý bảo cô ta ngồi sang bên kia, Lâm Bội Bội bĩu môi nhìn vị trí còn trống bên cạnh Lục Tiến, cực kì không tình nguyện ngồi xuống cái ghế đối diện hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, để cho bạn tôi vào đi!” Cô tiểu thư không dám tức giận với Lục Tiến, chỉ có thể bắn lửa đạn về phía binh lính ngăn cản bạn cô ta vào ngoài kia.
Bên này Euler sờ cằm chuẩn bị xem kịch vui, phất tay ý bảo binh lính lui ra, để cho mấy cô gái cũng có chút nhan sắc đi chơi cùng Lâm Bội Bội vào.
Đám con gái ùn ùn kéo vào làm náo động cả không gian yên tĩnh nơi đây, sau khi thích ứng với ánh sáng, các cô không nhịn được liếc nhìn hai lên.
Một bên là người đàn ông điển trai mi hoặc thần bí, đẹp đến nỗi ngay cả bóng tối dưới hàng mi dài cong cong cũng rất sâu sắc cuốn hút, bị hắn liếc nhìn một cái mà hai chân đột nhiên bủn rủn sắp không đứng vững được nữa.
Bên kia là người đàn ông không thể gọi là điển trai, nhìn có vẻ tục tằng ngang ngược, từng đường cong cứng cáp, cường tráng mạnh mẽ, mang theo một loại gợi cảm chết người, tỏa ra hương vị của một người đàn ông lỗ mãng.
Vì tính tình của Lâm Bội Bội nên mấy cô gái tuy rất muốn nhưng cũng không dám ngồi kế Lục Tiến, vì vậy đều ngồi về phía bên Euler. Từ trước đến giờ Euler không bao giờ muốn phụ lòng người đẹp nên tất nhiên là gật đầu hoan nghênh.
“A Tiến này, anh không biết đâu, bên ngoài truyền rất nhiều tin đồn.” Lâm Bội Bội ngoan ngoãn cầm chai rượu rót cho Lục Tiến.
“Bọn họ nói anh giấu một người phụ nữ trong khách sạn, còn nói anh có con trai nữa.” cô ta đặt chai rượu xuống, đôi mắt to xinh đẹp chờ mong nhìn về phía Lục Tiến, chờ lời phản bác hờ hững của hắn.
Khóe mắt Lục Tiến hơi giật giật. Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Bội Bội, ánh mắt hàm chứa một vẻ lạnh lẽo khiến cho cô gái từ trước đến nay luôn to gan cũng thấy cả người rét run.
“A Tiến?” Cô ta có vẻ sợ hãi lên tiếng, không biết mình đã nói sai câu nào.
Lục Tiến không trả lời lại, chỉ nheo đôi mắt sâu thẳm lại, nhìn về phía lối vào. Lâm Bội Bội khó hiểu đi theo quay đầu lại.
Ngay lối vào, hai cô gái bị binh lính vây quanh nắm tay nhau, có hơi giật mình sững sờ vì sự náo nhiệt đột ngột nơi này. Ánh đèn chỗ đó có hơi tối, hơn nữa hai người lại đứng chắn ngay lối vào nên Lâm Bội Bội cũng không nhìn thấy rõ ngoại hình của hai người.
Một lúc sau cô ta mới miễn cưỡng nhận ra cô bé mặc quần lụa mỏng màu đen có làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ mọng là cô nàng mà Euler đã cất giấu nhiều năm nay.
Nhưng còn người kia là ai?
Trong ánh đèn mông lung, tuy không thấy rõ gương mặt cô nhưng một loại hương vị thanh nhã mềm mại đáng yêu làm cho người ta phải mơ mộng, cô tuyệt đối là một cô gái rất đẹp, rất đẹp.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đơn giản vừa người, dưới làn váy lộ ra cặp đùi nhỏ nhắn, tinh xảo tựa như một món hàng mỹ nghệ. Bởi vì đột nhiên bị chú ý nên hình như cô có hơi bối rối, cằm dưới có hơi cúi thấp xuống một chút, trông rất yêu kiều. Vẻ mặt bối rối này lại toát lên một vẻ ngây thơ, nhất cử nhất động đều mềm mại đáng yêu khiến cô gái nào cũng ao ước có được.
Hai cô gái này, một người kiều diễm lại mang theo vẻ thanh thuần, một người trong sự uyển chuyển tinh tế lại mang theo một chút yêu mị, nếu như không phải đây là khu vực cấm thì chỉ sợ tất cả đàn ông ở đây đều sẽ tham lam đưa ánh mắt về phía này.
“A Tiến, cô ta là ai vậy?” Lâm Bội Bội cắn chặt môi một cái, dùng giọng khàn khàn hỏi.
Đối với một cô gái từ trước đến giờ đều tự tin về vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình mà nói thì đây là một đả kích, không phải chỉ là gặp tình địch mà là bạn biết cô ấy là tình địch của mình nhưng bạn lại không thể không thừa nhận khí chất cùng nhan sắc của mình so ra còn kém người ta một nửa.
Nhưng Lục Tiến cũng không trả lời cô ta. Hắn nhìn thoáng qua Euler, đứng dậy đi lướt qua Lâm Bội Bội, vươn tay giành lấy bàn tay đang được Tiểu Huyên nắm lấy, sau đó cứ như vậy mà nghênh ngang dắt cô bỏ đi thẳng.
Lâm Bội Bội há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hai người, hai mắt đột nhiên cảm thấy vừa chua vừa xót, ngực bị cảm giác đố kị thiêu đốt, gần như muốn nứt ra. Một lúc sau, cô ta dùng sức vung tay lên, toàn bộ bình rượu cùng ly rượu và mâm trái cây trên chiếc bàn thấp đều đổ xuống mặt đất, sau đó khóc òa lên.
Mấy cô nàng xinh đẹp đang rót rượu cho Euler cũng kinh hãi lập tức vây quanh, lôi kéo tay cô ra trấn an.
Mà Tiểu Huyên vẫn đứng ngoài lối vào nhìn thấy mấy cô gái kia rồi lại nhìn sang Euler đang lười biếng ngồi dựa vào ghế salon xem náo nhiệt, hai mi mắt rủ xuống, lạnh nhạt vứt lại một câu, “Cháu mệt rồi, về trước đây.” Rồi xoay người bỏ đi.
Euler nhướn mày, khuỷu tay phải gác lên thành ghế salon, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu, như đang có điều suy nghĩ nhìn về phía cô nhóc bỏ đi.
Nhóc con lại nổi bão rồi à? Tiếc thật, dáng vẻ yêu kiều kia lại làm cho anh ta tê dại từ đầu đến chân.
Tiểu yêu tinh này, cứ ngọt lịm như vậy mà bắt lấy trái tim anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.