Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 8: Bạn gái cũ




Biết tin Tần Tuyên Tuyên được điều đến bộ phận tiêu thụ, Phương Phán Phán làm ầm ĩ một trận, ngay buổi chiều hôm ấy, Tần Tuyên Tuyên liền thu dọn chuyển đến phòng làm việc to hơn. Đồng nghiệp phòng tiêu thụ sớm biết Tần Tuyên Tuyên được điều đến đây, cùng với một loạt sự việc của tập đoàn Thiên Vũ,bởi vậy đối với việc gia nhập của cô cũng không có gì kinh ngạc, ngược lại cư xử thân mật giống như là đồng nghiệp lâu năm với nhau, hỏi han ân cần, giúp cô dọn dẹp đồ vật này nọ.
Tần Tuyên Tuyên vô cùng thụ sủng nhược kinh, cũng thầm cảm thán, bộ phận tiêu thụ và bộ phận thiết kế dù sao cũng bất đồng, đồng nghiệp phòng tiêu thụ ở trên nên xử sự cũng phải khéo đưa đẩy một chút...
Vừa mới gia nhập vào bộ phận tiêu thụ, Tần Tuyên Tuyên cái gì cũng không hiểu, Tương Giai được ủy nhiệm hướng dẫn cô. Tần Tuyên Tuyên vốn cho rằng khoảng thời gian này sẽ vô cùng khổ sở, ngoài ý muốn chính là thái độ của Tương Giai đối với cô không tính là thân thiết, nhưng cũng không có trở ngại, hoàn toàn không có việc gây khó dễ như trong tưởng tượng. Điều này làm cho cô vô cùng nghi hoặc nhưng cũng vui mừng không thôi.
Gia nhập bộ phận tiêu thụ được một tuần, Tần Tuyên Tuyên cũng không hề gặp lại Đỗ Mộ Ngôn, điều này cũng khiến cô ý thức được, trước đó quả thật là cô tự mình đa tình, người ta là Đỗ tổng điều kiện tốt như vậy, thật sự sẽ không coi trọng người thường như cô.
Trong lúc Tần Tuyên Tuyên nghĩ rằng cuộc sống của cô đã khôi phục như bình thường, thì có người xuất hiện phá vỡ sự yên ổn này.
Nguyên nhân là do cuối tuần công ty Tống Kì đột nhiên tăng ca, hắn không có thời gian đón Tần Tuyên Tuyên tan tầm, cho nên cô ngồi tàu điện ngầm về nhà, hôm nay mới vừa bước ra từ công ty để hướng đến nhà ga, cô bị một người phụ nữ chặn đường.
Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, nhìn qua so với cô chỉ lớn hơn một chút, nhưng vẻ mặt có chút tiều tụy.
"Tần tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô" người phụ nữ đó nói
"Cô là?" Tần Tuyên Tuyên thập phần xác định rằng mình không biết cô ta, không khỏi có chút nghi hoặc nói
" Tôi là Ngũ Mộng Lam, là bạn gái cũ của Tống Kỳ"
Trong quán café gần tòa nhà, Tần Tuyên Tuyên cùng Ngũ Mộng Lam, người tự nhận là bạn gái cũ của Tống Kỳ ngồi đối diện với nhau, ai cũng không nói gì.
Ở thời điểm Ngũ Mộng Lam tự mình giới thiệu, Tần Tuyên Tuyên kỳ thật không nghĩ muốn cùng cô ta nói chuyện, nhưng nhìn đến vẻ mặt tiều tụy của cô ta, cô lại có chút không đành lòng, đành phải theo cùng đến quán café.
Ngũ Mộng Lam ngồi quấy café, rõ ràng trước đó là bộ dáng không hài lòng, hiện tại muốn nói lại thôi, Tần Tuyên Tuyên đành phải mở miệng trước, ‘"Ngũ tiểu thư, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?’’. Cô còn đang vội về nhà ăn cơm, sáng sớm hôm này mẹ cô đã nói buổi tối sẽ đích thân làm món thịt kho tàu cô thích nhất, lòng của cô bây giờ đã muốn bay về nhà rồi..
"Tần tiểu thư, tôi biết tôi mạo muội tới tìm cô là vô cùng đường đột’’ Ngũ Mộng Lam rốt cục dừng động tác quấy café lại, chậm rãi nói, "Nhưng tôi thật sự là không còn cách nào khác..’’
Nói đến đây, cô ta nghẹn ngào đứng dậy
Tần Tuyên Tuyên nhìn không quen có người khóc, vội đưa ra khăn tay, Ngũ Mộng Lam đón lấy, lau đi lệ nơi khóe mắt, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói ‘’Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi’’
Tần Tuyên Tuyên không nói gì, chỉ là trong lòng đã có chút hối hận việc mình nhất thời mềm lòng mà lưu lại. Tưởng tượng nếu lúc nãymình mà đẩy cô ta ra nhảy lên taxi thì tình huống đó đặc biệt có tư thế oai hùng, tâm tình của cô mới tốt lên được đôi chút.
Một hồi lau xong nước mắt, Ngũ Mộng Lam dường như đã tỉnh táo lại đôi chút, nhìn Tần Tuyên Tuyên lộ ra nụ cười có chút chua xót, ‘’Tôi biết tôi không nên đưa ra yêu cầu như vậy...Nhưng...’’
Ngũ Mộng Lam dừng lại một chút, nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt kích động, "Tần tiểu thư, cô rời khỏi Tống Kỳ được không?’’
‘’Cô có ý gì?’’ Trong lòng Tần Tuyên Tuyên nhảy dựng lên
‘’ Tần tiểu thư, tôi biết tôi đã sớm cùng Tống Kỳ chia tay, vốn không nên dây dưa với anh ấy, tuy nhiên tôi phát hiện là tôi hoàn toàn không bỏ được anh ấy! Van cầu cô Tần tiểu thư, tôi biết cô là người lương thiện, cô cùng Tống Kỳ chia tay, đem anh ấy trả lại cho tôi được không?’’
Không nghĩ tới loại chuyện chỉ có trong tiểu thuyết này lại phát sinh trên người mình, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể cảm thấy dở khóc dở cười.
‘’Ngũ tiểu thư,cô không phải là nghĩ sai cái gì rồi chứ? Học trưởng rõ ràng là người, không phải là đồ vật có thể chuyển nhượng’’. Tần Tuyên Tuyên nói
Vẻ mặt đau khổ của Ngũ Mộng Lam, dần dần nhiễm chút điên cuồng, ‘’Tôi biết, tôi cũng hiểu rõ! Nhưng Tần tiểu thư, nếu cô không chủ động đưa ra lời chia tay, anh ấy sẽ không trở về bên cạnh tôi! Tần tiểu thư, không có Tống Kỳ tôi sẽ chết, van cầu cô giúp tôi, để cho tôi được ở bên anh ấy đi!’’
Lúc này, Tần Tuyên Tuyên hoàn toàn hối hận cô nhất thời yếu lòng mà rước lấy phiền toái, tuy rằng Ngũ Mộng Lam hầu như là than thở khóc lóc, cô cũng thực đồng tình, nhưng bảo cô nhường lại học trưởng, loại chuyện này sao cô có thể làm được.
‘’Ngũ tiểu thư, tôi rất đồng tình với cô, nhưng có hai việc, tôi cần phải nói cho cô biết.’’ Trong lòng Tần Tuyên Tuyên nghẹn một bụng tức, lại phải cưỡng ép kiềm chế lại, thanh âm trong miệng nhẹ nhàng chậm chạp, ‘’Thứ nhất, tôi cùng Tống Kỳ yêu nhau, tôi sẽ không vì người khác khẩn cầu mà chia tay anh ấy. Thứ hai, cho dù tôi cùng Tống Kỳ bởi vì nguyên nhân nào đó mà chia tay, anh ấy không nhất định sẽ tiếp nhận cô’’.
Tần Tuyên Tuyên và Tống Kỳ kết giao mới hai tháng, có một số đề tài riêng tư căn bản là chưa đề cập đến, vì vậy người bạn gái cũ này của Tống Kỳ, Tần Tuyên Tuyên thật đúng là một chút cũng chưa nghe nói qua. Bất quá, học trưởng quả thực là xuất sắc, cũng khó trách Ngũ Mộng Lam muốn tìm cơ hội dây dưa, vừa nghĩ như vậy, Tần Tuyên Tuyên liền nhịn không được cảm thấy có chút đắc ý, học trưởng xuất sắc như vậy, vậy mà lại là bạn trai của cô.
Nghe được lời nói của Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt của Ngũ Mộng Lam có phần trắng bệch, ‘’Tần tiểu thư, cô thật sự không muốn cùng Tống Kỳ chia tay sao?’’
‘’Tôi hoàn toàn không có lý do để làm như vậy’’, Tần Tuyên Tuyên nói, thuận tay cầm túi của mình đứng dậy, ‘’Ngũ tiểu thư, người nhà tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi xin phép đi trước. Sau này cô cũng không cần lại đến tìm tôi, cho dù cô cầu xin tôi thế nào, tôi cũng không chia tay với Tống Kỳ’’.
Tần Tuyên Tuyên nói xong, hướng Ngũ Mộng Lam gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt của Ngũ Mộng Lam, ‘’Tần tiểu thư, cô nhất định sẽ hối hận’’.
Tần Tuyên Tuyên bước chân hơi ngừng lại, trong lòng không khỏi lướt qua một tia cảm giác kì dị, sau đó lại nhanh chóng bước ra khỏi quán café.
Ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, trong đầu Tần Tuyên Tuyên vẫn nhớ lại cảnh vừa rồi cũng Ngũ Mộng Lam gặp mặt, cô có thể cảm thấy được... người phụ nữ kia tinh thần có chút không bình thường, cô ta sẽ không làm ra loại chuyện gì nguy hiểm chứ?
Tần Tuyên Tuyên càng nghĩ đáy lòng lại càng cảm thấy sợ hãi, vốn không nghĩ sẽ mách lẻo với Tống Kỳ, suy tư một lát vẫn là lấy điện thoại gọi đi.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, nhưng có vẻ Tống Kỳ tựa hồ đang khá bận rộn.’’ Tuyên Tuyên, thật ngại quá, anh bên này có chút chuyện, một lát nữa gọi lại cho em có được không?’’
Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể đồng ý, ‘’Vậy được rồi, anh nhớ nếu có thời gian, gọi lại cho em’’.
‘’Nhất định! Anh cúp máy trước, em đang ở trên tàu sao? Trên đường chú ý an toàn!’’
Tuy rằng bận, Tống Kỳ trước khi cúp máy vẫn không quên phải dặn dò cô một phen. Trong lòng Tần Tuyên Tuyên đều là cảm động, chính là bởi vì hắn đối với cô vô cùng tỉ mỉ chu đáo, cô mới có thể càng ngày càng thích hắn. Mà nỗi bất an vừa mới gặp Ngũ Mộng Lam, cũng bởi vậy mà thoáng giảm bớt.
Tần Tuyên Tuyên về đến nhà bụng đã có chút đói, cởi giày vào cửa lại phát hiện thừa ra đôi giày của đàn ông. Đó là một đôi giày da được làm thủ công vô cùng khéo léo tinh xảo, ngay cả việc không biết rõ về hàng đắt tiền thì cô cũng hiểu rõ giá cả trên trời của nó, đây không phải là giày của ba cô.
‘’ Ba, nhà có khách sao?’’ Tần Tuyên Tuyên đi vào phòng khách, nhìn thấy Tần Quốc Đống cùng khách đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, nghe thấy tiếng của cô, vị khách kia cũng quay đầu lại.
‘’Đỗ tiên sinh?’’ Tần Tuyên Tuyên có chút hoảng hốt.
‘’Tần tiểu thư?’’ Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy, vẻ mặt cũng giật mình như cô. ‘’Nơi này là nhà cô, giáo sư Tần là ba của cô?’’
‘’Hai người biết nhau?’’ Chứng kiến hai người có cùng một bộ dáng, Tần Quốc Đống hiếu kì hỏi.
‘’Đúng vậy,ba, con cùng Đỗ tiên sinh có gặp qua vài lần’’. Tần Tuyên Tuyên trả lời có chút sơ sài, qua loa, cô cũng không nghĩ muốn Đỗ Mộ Ngôn đem chuyện ngày đó cô uống say lại còn cùng đàn ông xa lạ ngủ trên một chiếc xe cho ba cô biết.
‘’Không nghĩ đến như vậy lại có thể gặp lại, thế giới này thật sự là quá nhỏ rồi’’. Đỗ Mộ Ngôn lịch sự cười.
‘’Đỗ tiên sinh, anh tới nhà tôi là...’’ Tần Tuyên Tuyên nghi hoặc nói. Vốn nghĩ đến không bao giờ...có thể gặp lại nữa, đột nhiên người lại xuất hiện, cô đương nhiên có chút giật mình, chỉ có điều trước đó có chút nghi ngờ thì bây giờ không còn nữa. Chỉ có thể nói, luôn luôn có chút trùng hợp khiến con người ta bất ngờ.
‘’Tuyên Tuyên, còn nhớ lần trước có người mời ba làm cố vấn phim cổ trang không? Thì ra Đỗ tiên sinh lại là người đứng đầu thành lập công ty điện ảnh và truyền hình.’’ Tần Quốc Đống cười nói.
‘’Hóa ra là một người thừa tiền.’’. Tần Tuyên Tuyên cố gắng nhớ lại. Khi đó cô vô cùng kích động, nhưng mà cô nhớ rõ sau này ba cô không nhắc lại lần nào nữa.
‘’Đúng vậy, khi đó ba từ chối, không nghĩ tới Đỗ tiên sinh lại tự mình tìm tới cửa’’. Tần Quốc Đống nói, ông nhìn ra được, Đỗ Mộ Ngôn coi trọng ông làm ông vô cùng hưởng thụ, hơn thế bản thân Đỗ Mộ Ngôn phong cách nhanh nhẹn, đối đáp với ông thập phần tôn kính, trong lời nói có tiến có lùi, nho nhã lễ độ, điều này làm cho ông đối với Đỗ Mộ Ngôn sinh ra cảm tình tốt, thật sự hướng về ý đón nhận công việc cố vấn này.
Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, người đó lập tức cười nói, "Thành lập công ty điện ảnh và truyền hình là giấc mơ từ nhỏ của cháu, bộ phim này cháu rất muốn làm tốt, để có được một khởi đầu tốt đẹp, giáo sư Tần đại học A, học thức phi thường uyên bác, cháu vô cùng hy vọng giáo sư Tần có thể hạ mình làm chỉ đạo tổ kịch."
Tần Tuyên Tuyên gật gật đầu, tiếp thu lời giải thích của hắn, đem loại nghi vấn "Người đứng đầu danh sách những kẻ có tiền làm một tổ kịch nho nhỏ tự mình đến mời người cũng quá không hợp lý’’ áp chế lại.
"Ấy, làm sao ngài lại hạ cố nói chuyện như vậy, Đỗ tiên sinh đến mời tôi, là để mắt đến tôi, tôi đương nhiên sẽ cố gắng suy xét thật tốt ’’. Tần Quốc Đống cười nói.
‘’Giáo sư Tần, ngài là tiền bối, cứ gọi cháu là Tiểu Đỗ đi’’ Đỗ Mộ Ngôn thành khẩn nói.
‘’Như vậy sao được....’’
‘’Giao sư Tần, nếu ngài vẫn gọi cháu là Đỗ tiên sinh, cháu mới không được tự nhiên’’. Đỗ Mộ Ngôn kiên trì nói.
Tần Quốc Đống ha hả cười, ‘’ Được được, vậy ta gọi cháu là Tiều Đỗ vậy’’.
Lúc này, Đường Vi vẫn luôn ở trong phòng bếp ngó đầu ra, hướng bọn họ nói,’’ Lão Tần, Tuyên Tuyên, ăn cơm’’.
‘Thì ra đã trễ thế này rồi, vậy giáo sư Tần, cháu đi về trước’’. Đỗ Mộ Ngôn vội nói.
‘’Tiểu Đỗ, nếu không chê đồ ăn trong nhà đơn giản, vậy cháu ở chỗ chúng tôi ăn cơm đi’’. Tần Quốc Đống ngăn Đỗ Mộ Ngôn lại nói.
Đỗ Mộ Ngôn có chút khó xử, ‘’Chuyện này, có thể không thích hợp hay không? Phiền toái mọi người quá.’’
Nói xong, Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái.
Tần Quốc Đống liền nói, ‘’Không có gì là không thích hợp cả, đều là đồ ăn gia đình, chẳng qua chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa’’.
Tần Quốc Đống cùng Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn trò chuyện vô cùng vui vẻ, khiến Tần Tuyên Tuyên chưa có cơ hội nói chen vào, thấy Đỗ Mộ Ngôn nói như vậy, mà bản thân Tần tuyên Tuyên cũng không muốn anh lưu lại, liền khuyên nhủ, ‘’ Ba, người ta có lẽ là thật...’’
Cô còn chưa nói hết, chợt nghe thấy Đỗ Mộ Ngôn chân thành cười nói, ‘’ Nếu giáo sư Tần đã có lệnh, cháu liền cung kính không bằng tuân mệnh’’.
‘’Có việc...’’ Lời nói của Tần Tuyên Tuyên cứ thế bị kẹt tại cổ họng.
‘’Con đi giúp mẹ bày bát đũa’’. Tần Tuyên Tuyên cười cười,chạy vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn chợt ôn nhu.
Tần Quốc Đống vẫn chưa nhìn ra bộ dạng khác thường của anh, chỉ nói, ‘’ đứa con gái này,thật bị tôi làm hư rồi, Tiểu Đỗ cháu không cần để ý’’.
‘’Đương nhiên sẽ không, Tần tiểu thư đặc biệt thẳng thắn, cháu thực tán thưởng cô bé ". Đỗ Mộ Ngôn nói.
‘’Ha ha...’’ Đỗ Mộ Ngôn khen ngợi con gái bảo bối của ông, đương nhiên khiến Tần Quốc Đống có cảm giác đối với anh tăng lên một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.