Cô Bé Quàng Khăn Đỏ

Chương 1: Cô bé quàng khăn đỏ




  • Editor: Lục Nặc
“Bà ngoại bị bệnh, con giúp mẹ đưa mấy thứ này tới biếu bà nhé”.
Mẹ đưa một chiếc giỏ đựng bánh mì, đồ ăn nhẹ, chân giò hun khói và một hũ rượu xinh đẹp cho Khăn Đỏ. Khăn đỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau khi mặc thêm chiếc áo khoác màu đỏ mà nàng yêu thích nhất liền đi ra bên ngoài.
Khăn Đỏ là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng có một làn da trắng nõn, ánh mắt màu xanh biếc và một mái tóc màu vàng mượt mà, chân tay tinh tế giống như nai con, cho dù ai nhìn thấy thì cũng đều yêu thích nàng, bao gồm cả Đại sói hoang sống trong khu rừng rậm.
Đại sói hoang là một con sói hoa tâm nổi danh thôn xóm gần đó, tất cả những người làm cha làm mẹ đều dặn dò con gái mình không được lại gần nó, nếu như bị nó cắn một miếng thì ngay cả xương cốt cũng không còn, nó là một con sói hoang vô cùng nguy hiểm.
Đại sói hoang đã muốn ăn Khăn Đỏ từ lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần Khăn Đỏ nhìn thấy nó thì đều tránh thật xa, khiến nó không có cơ hội khoe bộ răng nanh tà ác của mình với Khăn Đỏ. Nó nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, quyết định mặc kệ hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng phải ăn được Khăn Đỏ.
Vì muốn Khăn Đỏ không nhận ra dáng vẻ của mình, Đại sói hoang mặc một bộ quần áo của nữ sĩ lên người, rồi lại dùng khăn quàng cổ quấn quanh mặt mình.
Khi nó thấy Khăn Đỏ ra khỏi nhà, bèn nhanh tay kéo khăn che hết lông xù trên mặt lại, dè dặt cẩn thận đi theo bước chân của Khăn Đỏ.
Hôm nay là một ngày nắng ấm đẹp trời, Khăn Đỏ vừa xướng ca vừa hái hoa bên đường, vui vẻ đi về phía trước, không hề phát hiện nguy cơ phía sau đang dần tới gần.
“Khăn Đỏ, Khăn Đỏ, em định đi đâu vậy?” Đại sói hoang đi phía sau nàng cao giọng hỏi.
Khăn Đỏ đang chuyên tâm hái hoa nên không hề chú ý tới giọng điệu kỳ quái của nó, không hề cảnh giác trả lời: “Em muốn tới thăm bà ngoại!”
“Bà ngoại của em bị làm sao thế?”
“Bà ngoại bị bệnh, em muốn mang đồ và hoa xinh đẹp cho bà”.
“Đúng là một cô bé ngoan, ta biết một nơi có rất nhiều đóa hoa hấp dẫn đấy!”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật, ta đưa em đi tới đó hái hoa nhé”.
“Vâng, cám ơn ngài”.
Nghĩ đến chuyện có thể hái được thật nhiều bông hoa đẹp tặng cho bà ngoại, Khăn Đỏ lập tức đi theo Đại sói hoang vào sâu bên trong khu rừng già.
Đại sói hoang giả dạng thành nữ sĩ thì vẫn là Đại sói hoang, chỉ nhìn qua thôi đã thấy vô cùng kì quái, tiếng nói chuyện cũng rất quỷ dị, bởi vậy Khăn Đỏ không nhịn được hỏi: “Nữ sĩ à, vì sao giọng nói của ngài lại khàn khàn như vậy?”
“Bởi vì ta cũng bị bệnh giống như bà ngoại của em!”
“Nữ sĩ à! Đôi mắt của ngài to thật đấy!”
“Đôi mắt to để có thể nhìn em rõ hơn!”
Lúc này bọn họ đã đến một nơi không có người qua lại trong khu rừng rậm, Đại sói hoang cũng không còn che dấu bộ mặt thật cẩn thận như ban nãy nữa, nên Khăn Đỏ phát hiện ra nói: “Nữ sĩ à! Miệng của ngài cũng rất to!”
“Miệng của ta to là để ăn em dễ dàng hơn đấy!”
Cuối cùng, xoàn xoạt một tiếng, Đại sói hoang xé nát quần áo trên người rồi há cái miệng rộng của mình về phía Khăn Đỏ.
Khăn Đỏ thấy thế hô lớn: “Cứu mạng!”
“Hắc hắc, ở đây hoàn toàn không có ai khác, dù em có kêu rách yết hầu thì cũng chẳng có ai tới cứu em đâu”.
“Sói hoang tiên sinh, ngài thật quá đáng, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!”
Nghe thấy Khăn Đỏ la hét như vậy, Đại sói hoang thu chiếc lưỡi đang nhỏ nước miếng trên mặt Khăn Đỏ lại, nghiêng đầu nói: “Nếu không cho ta ăn em thì ta sẽ tới ăn thịt bà ngoại em!”
Khăn Đỏ nghe xong, chấn động nói: “Sói hoang tiên sinh, sao khẩu vị của ngài lại nặng như vậy!”
“Hắc hắc, còn có thể nặng hơn đấy, đến ông ngoại của em ta cũng có thể ăn luôn”.
“Ngàn vạn lần đừng làm vậy, ta thuận theo ngài là được rồi, xin ngài đừng làm hại người nhà của ta!” Khăn Đỏ rưng rưng nói, vì yêu mến ông bà ngoại nên Khăn Đỏ nguyện ý trả giá hết thảy.
“Đúng là một cô bé ngoan, đừng sợ, ta thích nhất bé ngoan, ta sẽ thật dịu dàng thật dịu dàng ăn em, một chút cũng không đau”.
“Thật vậy không? Xin ngài dịu dàng một chút nhé”. Khăn Đỏ run rẩy nói, ánh mắt xinh đẹp rưng rưng như nai con.
Đại sói hoang cảm thấy bản thân đói vô cùng, hận không thể một ngụm nuốt Khăn Đỏ vào bụng, nhưng nó vẫn tuân thủ lời hứa, dè dặt cẩn trọng dùng đầu lưỡi liếm lên khuôn mặt Khăn Đỏ.
“Ý, ngứa quá”.
Khăn Đỏ muốn kháng cự nhưng lại bị đại sói hoang giữ chặt hai tay, bắt buộc nàng sờ lên khuôn mặt xù lông của nó.
Lông mao của Đại sói hoang vừa mềm mại lại vừa ấm áp, Khăn Đỏ sờ lên liền cảm thấy rất thoải mái, cảm giác chán ghét trong lòng cũng dần dần vơi đi.
Sau khi Đại sói hoang liếm xong khuôn mặt của Khăn Đỏ, liền vươn đầu lưỡi vào trong miệng nàng.
Tuy đầu lưỡi của sói hoang rất to nhưng lại vô cùng linh hoạt, có thể dễ dàng chiếm đoạt mật ngọt trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Bởi vậy, sau khi đầu lưỡi của Đại sói hoang tiến vào, đầu Khăn Đỏ giống như bị đánh một cái, choáng váng mờ mịt không suy nghĩ được gì nữa.
Cùng lúc đó, tay chân của Đại sói hoang cũng không nhàn rỗi, móng vuốt rạch một phát liền cắt đứt nút thắt quần áo của Khăn Đỏ, hai điểm phấn hồng xinh đẹp trên bầu vú trắng như tuyết liền lộ ra.
“Ai nha!” Khăn Đỏ sợ hãi kêu lên một tiếng, đang định vươn tay che dấu hai điểm nhỏ xinh thì lại bị Đại sói hoang bắt được.
Đại sói hoang trừng đôi mắt sói lớn của nó, cẩn thận đánh giá bộ ngực sữa của Khăn Đỏ, nhìn tới khi khuôn mặt Khăn đỏ phiếm hồng, hai điểm phấn hồng trên bầu vú đều đứng thẳng lên, nó mới mở miệng nói: “Vẫn còn đang phát dục đây này. Không sao, Lang ca ca sẽ xoa xoa giúp em, xoa nhiều sẽ biến lớn”.
“Người ta… Mới không cần lớn đấy”. Khăn Đỏ thẹn thùng nói.
Đại sói hoang cười hắc hắc nói: “Được, cho dù lớn hay nhỏ thì Lang ca ca đều xoa bóp giúp em, tuyệt đối sẽ không vắng vẻ chúng nó đâu”.
Nói xong, bàn tay đầy lông của nó liền nắm lấy hai vú trắng mềm, miệng sói ngậm lấy, chậm rãi liếm mút.
Khăn Đỏ không nhịn được, ưỡn thắt lưng rên rỉ: “Đừng mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.