Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 98:




"Vậy thì chúng ta nhanh lên, đi ngay luôn, tranh thủ quay lại càng sớm càng tốt." Bảo chủ 5 chào hỏi vài người phụ trách, "Mỗi người cẩn thận một chút, tuy bầy thú nhắm vào Sinh Thành nhưng chúng ta vẫn cần cảnh giác."
"Vậy thì Thành chủ, cô xem chúng tôi cũng đã tới rồi."
Bảo chủ 11 dẫn mọi người chen lấn về phía trước, "Tuy trước đây chúng ta có vài chuyện nhỏ không vui, nhưng bây giờ bị thú triều vây công, đây là chuyện lớn, bảo đảm an toàn cho Sinh Thành mới là quan trọng nhất."
Tam Vô dĩ nhiên biết đây là chuyện quan trọng nhất, cô thở dài, "Cảm ơn mọi người."
Bảo chủ 11 lập tức xua tay, "Không cần cảm ơn bọn tôi, đợi sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, Thành chủ và Quý đội hãy suy xét về chúng tôi một chút nhé?"
Bọn họ không hề che giấu mục đích của mình, so với những lời hoang đường kia, lý do này vẫn khiến Tam Vô thấy yên tâm hơn.
Những người từ các thành lũy khác đến giúp đỡ và tất cả những người đã ở sẵn đây tạm thời hợp lại với nhau, đều thi triển các loại dị năng cả đêm, còn mang theo thú biến dị có tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi xây dựng cứ điểm tạm thời của mình.
Lần trước xảy ra hai trận thú triều liên tiếp, nhưng cư dân Sinh Thành không hề cảm thấy tuyệt vọng.
Ngược lại, sau khi những người từ mười thành lũy đầu tiên lấy lại sức, bắt đầu kể lại một cách sống động cho những người đến sau về cảnh tượng kinh hoàng tối qua.
"Mọi người vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng hôm qua! Quý Lăng Bạch! Không! Quý đội quá trâu!" Những người đàn ông hận không thể trở thành người áp đảo bầy thú trên bầu trời hôm qua, mặt đỏ bừng nói: "Ở đây chúng tôi không có người nào bị gì cả, một mình Quý đội hạ hết ba con thú kia!"
"Sợ ư? Có Quý đội ở đây thì bọn tôi sợ gì chứ, mẹ kiếp, nếu như ngày hôm qua không giết một con thú biến dị, nghĩ lại sẽ hơi phiền phức đấy, thật là một gánh nặng ngọt ngào ha ha ha ha."
"Các anh em thật đúng là biết hưởng thụ thời gian, ngủ cái gì mà ngủ, mau dậy đi tôi trò chuyện với các cậu một chút."
Mặc dù chuyện của Quý đội khiến mọi người rất phấn chấn, nhưng các anh em mới đến thực sự cảm thấy trạng thái tinh thần của mình quá kém.
Giữa việc lăn qua lăn lại tiếp tục nghe cùng với đi ngủ trước đều khiến bọn họ đau khổ vô cùng.
Vẫn là Tam Vô lo lắng thái quá, vậy nên đã kêu các bảo chủ buộc phải đi ngủ, mọi người đều an phận nghe theo.
Tam Vô nằm trên giường, nhóm Quỳ Quỳ lo lắng canh giữ bên cạnh Tam Vô, sợ thú triều lại ập đến.
Cũng may giấc ngủ này rất bình yên.
Sau khi mọi người ngủ một giấc thì tinh thần đã ổn định hơn rất nhiều, mới sáng sớm Tam Vô đã nghe thấy bên ngoài náo nhiệt vô cùng.
Đàn nhện đang liều mạng củng cố bức tường bên ngoài, bất kể là loài thú nào cũng không thể phá hủy những ruộng rau mà chúng đã cực khổ trồng nên.
Còn có một con nhện yêu thương nhìn miếng tỏi của mình, cây mầm tội nghiệp của nó, lúc này mới trồng đợt đầu tiên đã phải sống trong sợ hãi lo lắng.
Đàn nhện con vội vàng vẩy nước lên chúng, vẩy càng nhiều nước để những mầm cây của chúng không sợ hãi nữa.
Tang thi bây giờ là vô dụng nhất, một hai con dựa lưng vào nhau thở hổn hển.
Tam Vô nhìn nhóm Tang Nhất ở phòng bên cạnh.
Bọn họ trông tốt hơn nhiều rồi, trong thời điểm nghiêm trọng nhất trước đây, ngay cả giọng của Tam Vô cũng không nghe được.
"Hôm nay khá hơn chút nào không?" Cô nhìn về phía Tang Lĩnh, người hồi phục nhanh nhất, "Muốn dậy ăn chút gì không?"
Tang Lĩnh sờ đầu mình, "Tốt hơn nhiều rồi, lát nữa sẽ ăn."
Lời này của hắn cho Tam Vô biết hắn vẫn chưa thoải mái lắm.
Tang Lĩnh nói xong còn nhìn chằm chằm vào tay mình với vẻ mặt méo mó.
Đương nhiên, biểu cảm của hắn rất cứng nhắc.
"Sao vậy?" Tam Vô ngạc nhiên hỏi.
"Ta luôn cảm thấy là lạ." Tang Lĩnh gõ đầu mình, "Nhưng hiện tại ta không thể chắc chắn... Ừm...."
Kể từ khi hắn trở thành lãnh thi đã ngày càng trở nên thông minh hơn, hiếm khi lộ ra vẻ mặt méo mó như vậy khiến Tam Vô cảm thấy rất mới lạ.
"Đợi đến khi ta thành đại lãnh thi!" Tang Lĩnh nhanh chóng dừng ngay cái cảm giác kỳ lạ kia, chán ghét ngày hôm qua nhà mình bị bắt nạt, hung hăng nói: "Sẽ mang các anh em đi nghiền nát những con thú bốn chân ngu xuẩn kia!"
"Anh phải tỉnh táo trước đã." Tam Vô cười nhìn hắn, "Thịnh Thị cũng đã nằm xuống, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, anh ổn định một chút." Chẳng lẽ tang thi càng mạnh thì phản ứng càng lớn sao? Cô nhìn thấy những tang thi cấp thấp khác, tuy cũng hậm hà hậm hực nhưng tình hình tốt hơn nhiều so với nhóm Tang Nhất.
Bởi vì có thêm nhiều thành viên mới đến Sinh Thành, vợ Lão Đinh nhìn những khuôn mặt xa lạ này, tuy trong lòng cảnh giác nhưng vẫn lấy rất nhiều thức ăn từ trong kho ra, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho những người mới đến.
"Chị dâu Đinh, sáng nay chúng ta ăn gì thế?" Giang Thiên tựa vào cạnh bếp liếc mắt nhìn nồi, cười nói: "Ồ, ngay cả mật ong cũng lấy ra sao?"
"Có gì đâu, tường vi nhỏ cũng không chịu thua kém, bây giờ mật ong càng ngày càng nhiều, mọi người cũng không cần tiết kiệm chút lương thực này, Thành chủ cũng đã nói, tuy trước đây không hòa thuận với những thành lũy kia, nhưng người ta lại đến giúp đỡ trong thời điểm như này, chúng ta phải chiêu đãi thật tốt." Vợ Lão Đinh vẫy chiếc thìa lớn bằng đồng, "Đợi tôi làm món sườn xào chua ngọt mà Thành chủ thích ăn nhất, cô ấy cũng thích canh trứng, phía trên rưới một lớp nước sốt và rắc thêm một ít giấm balsamic cùng dầu!"
Mọi người đã sớm chờ đợi bữa ăn này.
Càng nhiều áp lực từ thú triều, mọi người càng mong chờ thời gian ăn uống vui vẻ duy nhất.
Nhìn những người mới đến đầy lo lắng bất an, người đã quen ở đây bắt đầu giả vờ.
"Nhìn các cậu đi, kiềm chế lại một chút." Bọn họ cẩn thận lau tay, "Không phải là ăn cơm thôi sao? Nhìn các cậu háu ăn như vậy, tôi cũng không chịu thua kém!"
"Đúng đấy, vừa nhìn thấy một bữa cơm đã nôn nóng, giống như cả trăm năm chưa được ăn cơm vậy." Bọn họ vừa nói vừa giũ khăn lau tay, kiêu ngạo giũ ra còn khoe khoang liếc nhìn người mới đến.
Những người mới đến im lặng nhìn bọn họ.
Trong lòng chua xót nghĩ, đắc ý cái gì chứ, không phải là vì các người đi theo Tam Vô sớm hơn bọn họ sao? Bây giờ tất cả đều ở chung một thuyền rồi, còn rất phấn chấn!
Bọn họ muốn nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại không khỏi mất hứng.
Đây là bao nhiêu bữa ăn mình đã bỏ lỡ!
"Dọn đồ ăn lên, dọn đồ ăn lên!"
Có người ngồi ở cửa kích động kêu lên, một rổ màu xanh lá cây được mang vào lập tức khiến mọi người vui vẻ.
Tam Vô nằm ở cửa sổ nhìn, thấy mọi người ai nấy đều vui vẻ, không vì thú triều đến mà phiền muộn thì thở phào nhẹ nhõm.
"Thành chủ, đây là cho cô và Quý đội." Vợ Lão Đinh đưa hai hộp cơm cho Tam Vô, "Ngày hôm qua Quý đội đã vất vả rồi, lúc này cũng không ra ngoài ăn cơm, Thành chủ đi xem một chút đi."
Không cần vợ Lão Đinh nói Tam Vô cũng định đến thăm anh.
Cô xách hộp cơm, rón rén đi tới cửa phòng Quý Lăng Bạch, bên trong yên tĩnh, Tam Vô đẩy nhẹ cửa ra, phát hiện Quý Lăng Bạch vẫn đang ngủ.
Tam Vô ngồi xuống cạnh mép giường, phát hiện Quý Lăng Bạch thật sự đã ngủ say, khóe mắt đỏ hoe của anh đã nhạt bớt, nghiêng đầu nửa khuôn mặt vùi trong chăn mềm.
Thật ra Quý Lăng Bạch đã tỉnh lại từ lâu, lông mi run lên, cảm giác được ánh mắt của Tam Vô lướt trên người mình, bàn tay đặt ở trên chăn của anh vô thức siết chặt lại.
Đang định mở mắt ra, anh cảm nhận được ngón tay lành lạnh chạm vào khóe mắt mình, sau đó xoa nhè nhẹ.
Quý Lăng Bạch nhất thời cảm giác như bị điện giật, hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tim của anh đập dữ dội, khác hẳn với lần trước, lần này Tam Vô không say.
Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên mặt mình, Quý Lăng Bạch chỉ cảm thấy ngày hôm qua lúc chiến đấu với bầy thú cũng chưa từng căng thẳng và ngột ngạt như vậy.
Nơi ngón tay đi qua càng lúc càng nóng, đang định mở mắt ra, ngón tay của Tam Vô đã rời đi.
Quý Lăng Bạch thấp thỏm đợi một lúc lâu, anh phát hiện Tam Vô không có động thái tiếp theo.
Không nhịn được nữa, anh nghiêng người sang mở mắt nhìn trộm, phát hiện Tam Vô đang lặng lẽ mở hộp cơm, cầm một cái đùi gà chiên giòn, nhân lúc anh chưa dậy thì cắn một miếng trước.
Đúng lúc bị bắt - Tam Vô: "...."
Mong chờ nhưng nhận lại cô đơn - Quý Lăng Bạch: "..."
Tam Vô nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Anh đừng, đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta mỗi người một cái đùi gà, tôi không có ăn phần của anh, tôi chỉ chọn trước một cái đùi lớn thôi."
Quý Lăng Bạch bất lực đỡ trán, "Em nghĩ là tôi để ý cái đùi gà này à?"
Tam Vô yên lặng đặt đùi gà lại, "Vậy anh cũng đừng dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn tôi như vậy chứ?"
Tam Vô vừa lẩm bẩm vừa đặt tất cả thức ăn lên bàn, "Tới đây, chúng ta cùng ăn đi!"
Quý Lăng Bạch ngồi bên cạnh Tam Vô, nhìn cô bày hết thịt cá trước mặt mình, cười nói: "Sao đây? Bây giờ em ăn cơm cùng tôi mà không cần dùng đũa đuổi ra xa nữa à?"
Tam Vô cắn một miếng đùi gà chiên, ngạc nhiên nhìn Quý Lăng Bạch, suýt nữa thì nghẹn chết với miếng ăn.
Này! Là chuyện quá khứ rồi! Tự dưng kéo ra làm gì?
"Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" Quý Lăng Bạch là người không bao giờ bỏ qua cho đến khi anh biết rõ, một tay cầm đũa chọc vào con cá nướng, vén da lên lựa xương ra, gắp một miếng bỏ vào chén Tam Vô.
Lúc trước là Tam Vô chọc ghẹo anh, bây giờ thì ngược lại, hai người đều không nhận ra có gì đó không đúng.
Nghĩ đến những lời bảo chủ 5 đã nói, Tam Vô cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Không có gì, chỉ là người khác, người khác nói đôi câu chẳng đi đến đâu hết, tôi cũng quên rồi." Tam Vô vung đũa, "Mau ăn đi, thức ăn nguội hết rồi!"
"Sườn xào chua ngọt có thể ăn với cơm."
Thịt mềm nhũn, đúng mùi vị Tam Vô thích nhất.
"Heo nhà thực sự không chịu thua kém chút nào, xếp hạng sườn heo ngon nhất rồi."
Quý Lăng Bạch thấy Tam Vô không chịu nói nhiều, cũng không gắp cá cho cô nữa.
Anh dường như không có hứng ăn lắm, dùng đũa mân mê miếng thịt trong chén, dừng một chút rồi nói: "Thú triều rất hung hãn, nếu như thú triều lại đến, có khi sẽ còn lợi hại hơn nữa."
Tam Vô gật đầu, "Tôi cũng lo chuyện này."
Hơn nữa, mỗi lần số lượng lại nhiều hơn, "Lần này anh không được sử dụng chiêu kia trước, cũng đừng nói mấy lời đưa hạch dị năng gì cho tôi."
Cô vừa cắn viên thịt vừa khẩy cơm nói: "Thứ đó ở trong tay tôi chỉ có thể phát huy một nửa sức mạnh, anh thật ngốc mới nghĩ ra ý tưởng lỗ vốn như vậy."
"Hiện tại người trong Sinh Thành rất nhiều, đám Tang Nhất sẽ nhanh chóng hồi phục, đến lúc đó trong tay tôi sẽ có thêm bốn đại lãnh thi, cơ hội thắng cũng lớn hơn." Những con thú biến dị kia có thông minh thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ đều có thể giết hết cả sao?
Tam Vô không hề tin điều đó.
"Trong thời gian ngắn, tôi sẽ không dùng chiêu kia." Quý Lăng Bạch mỉm cười, nhìn về phía Tam Vô, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Vậy nên nếu thú triều lại tới, em đừng ở lại đây, tôi sẽ để người đáng tin cậy có sức chiến đấu cao đưa em đến lối đi ngầm, em đến thành lũy 1 trước, sau khi xác định thú triều ở đây đã dọn dẹp sạch sẽ, tôi sẽ cho người đến đón em về."
Tam Vô hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Yên tâm đi, người khác sẽ không nói gì đâu, em không thể xảy ra chuyện." Quý Lăng Bạch buông đũa nói.
Tam Vô cũng mất ý định ăn cơm, cô cúi đầu, "Mọi người đều bảo tôi trốn, nhưng nếu không có Sinh Thành, tôi có thể trốn ở đâu chứ?"
"Không phải còn tôi ở đây sao?" Quý Lăng Bạch đặt đũa lại vào tay cô, "Sinh Thành, tôi sẽ bảo vệ nó."
Tam Vô cầm đũa nói: "Tôi muốn ở lại."
Quý Lăng Bạch ngồi ở đối diện cô, tất cả sự do dự và vùng vẫy của cô đều thu hết vào mắt.
"Tôi hy vọng em có thể đến một nơi an toàn." Giọng Quý Lăng Bạch dịu dàng.
"Tôi hiểu." Tam Vô cúi đầu, "Đều là câu nói chúng ta đã từng nói, vì lợi ích của mọi người."
Nếu như cô là một người bình thường không có dị năng, cô cũng sẽ cảm thấy dù cho toàn bộ thành phố không còn nữa thì những người có dị năng sẽ không thể chết.
Một dị năng có lợi cho tất cả mọi người...
"Em thì biết cái gì?" Ai ngờ Quý Lăng Bạch ngồi đối diện lại đột nhiên cười, "Cái gì là có lợi cho mọi người?"
Tam Vô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghi ngờ của mình trong đôi mắt trong veo của anh.
"Để em đến thành lũy, là tâm tư của một mình anh."
"Cho dù em không có dị năng này, anh cũng sẽ để em sống đến cuối cùng."
Những lời này khiến trái tim của Tam Vô run lên, Tam Vô hoảng sợ đứng lên.
"Quý Lăng Bạch!" Cô đột nhiên nhớ tới những lời vợ Lão Đinh nói, "Có phải anh..." Có lẽ là vì hiện tại cô rất nhạy cảm, những lời này giống như một sự thật mà cô phải đối mặt, đang đặt ngay trước mặt cô.
Giọng điệu ngạc nhiên của cô khiến Quý Lăng Bạch nhướng mắt.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa phải, thỉnh thoảng có vài tiếng cười đùa, còn có cả hương hoa mười năm không thấy tỏa ra khắp nơi.
Anh nghĩ đến ngày hôm qua Tam Vô không chút do dự đẩy hạch dị năng về lại, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.
"Đúng vậy." Ngón tay của Quý Lăng Bạch đặt ở viền chén, "Chính là suy đoán trong lòng em đấy."
Ánh mắt khiếp sợ của Tam Vô còn hơn những gì mà Quý Lăng Bạch tưởng tượng.
Quý Lăng Bạch nhìn chằm chằm Tam Vô, từ từ đứng lên, nở một nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ, nói: "Nhìn đôi mắt trợn tròn của em, hóa ra em thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Tổng cộng có 18 thành lũy, một thành lũy có hơn mười ngàn người, ít thì cũng có mấy ngàn, trong nhiều người như vậy, anh đối với em tốt nhất, em chưa từng nghĩ là tại sao à?"
Tam Vô cũng đứng lên, cô đón nhận đôi mắt đầy ý cười của Quý Lăng Bạch, "Tôi còn tưởng là anh vì dị năng nên mới đối tốt với tôi."
"Ban đầu đúng là như vậy."
Quý Lăng Bạch nhớ tới dáng vẻ Tam Vô kề dao vào cổ anh trong lần đầu gặp mặt, ngay cả ánh mắt cũng nhu hòa đi hẳn, "Sau đó thì không phải."
Tam Vô cũng được coi là người đã trải qua đủ loại sóng gió, nhưng... cho tới bây giờ chưa từng có người thổ lộ với cô.
Cô siết chặt tay, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Đôi mắt của Quý Lăng Bạch rơi vào bàn tay đang nắm chặt của cô đặt ở hai bên người.
Tam Vô hít sâu một hơi, "Cho nên, anh thích tôi."
"Hiện tại hai chữ thích này không đáng tiền." Quý Lăng Bạch cười, bước đến cô một bước, "Câu tôi muốn thổ lộ, cũng không phải cái này."
Lưng anh thẳng tắp, những lời nói ra đều có lực, "Tam Vô, chỉ cần anh còn ở đây, em nhất định sẽ sống lâu hơn những người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.